|Fanfiction| Sự Trở Lại Của Phái Hoa Sơn
|DẠY ANH CÁCH BỚT NHỚ EM|-I
RUY BĂNG
Tác giả: Kitsunebi20
Dịch: -shmilyin-
🌸
Nó bắt đầu như một câu hỏi ngẫu nhiên." Tại sao Thanh Minh luôn buộc tóc bằng một dải ruy băng màu xanh lá cây?"Không có lý do gì cho câu hỏi này, hoàn toàn là vì buồn chán, cũng có thể là một chút tò mò. Không ai thực sự mong đợi một câu trả lời. Nhưng ngay cả khi một ngày đã trôi qua, câu hỏi vẫn không rời khỏi tâm trí họ. Vì vậy từ ngày đó trở đi, các đệ tử của Hoa Sơn bắt đầu chú ý đến dây buộc tóc của em út.Một dải ruy băng màu xanh lá cây mượt, nhẹ và dài đến không cần thiết." Hắn bắt đầu đeo nó từ khi nào vậy?" Bạch Thiên hỏi, nhưng không ai biết.Dải ruy băng xanh nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp gió, nổi bật nhất giữa mái tóc đen buộc đuôi ngựa của thiếu niên, tạo ảo giác về sự tinh tế và êm đềm trong không khí. Lý do mà những người khác không nhớ Thanh Minh bắt đầu sử dụng nó khi nào là vì họ không coi đó là điều bất thường ngay từ đầu. Nó phù hợp một cách tự nhiên, như thể nó đã ở đó ngay từ đầu." Có lẽ hắn chỉ thích màu xanh lá cây." Lần này Chiêu Kiệt đoán, một câu trả lời bình thường.Nhưng không ai có thể nói chắc chắn. Nó khiến họ một lần nữa nhận ra, họ không biết nhiều về Thanh Minh. Ngoài những kỹ năng và một chút tính cách của hắn, Thanh Minh rất ít chia sẻ với những người khác về bản thân. Đôi khi hắn trông rất xa vời, ngoài tầm với của họ. Tuy nhiên, hắn luôn ở ngay sau họ để thúc đẩy họ lần nữa khi họ sắp ngã. Vấn đề về chiếc dây buộc tóc có thể đơn giản, nhưng họ nhận ra rằng họ không có câu trả lời ngay cả với câu hỏi đơn giản như vậy. Họ có thực sự hiểu biết Thanh Minh? Cậu bé luôn ở gần họ, nhưng thỉnh thoảng lại mang đến cảm giác xa lạ. Ngay cả một dải ruy băng màu xanh lá cây bây giờ trông giống như nó biết về hắn nhiều hơn họ vì nó luôn ở đó khi Thanh Minh nói chuyện một mình.Màu xanh lá cây thực sự màu sắc yêu thích của hắn sao? Mọi người đều biết Thanh Minh thích hoa mai hơn. Bất cứ khi nào người ta thấy hắn ở một mình, hắn luôn ngước đôi mắt lơ đãng giữa bầu trời và những cây hoa mai nở đầy khắp núi. Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn một chút dù chưa được bao lâu. Thanh Minh đẹp hoàn hảo giữa hoa mai, ngay cả đôi mắt của hắn cũng có màu giống vậy, như thể hắn muốn nói với cả thế giới rằng hắn thuộc về Hoa Sơn. Hoa mai vừa là niềm tự hào, vừa là màu sắc của hắn.Màu xanh lá cây không phù hợp với màu sắc của hắn. Tuy vậy, họ tạo nên một cặp ăn ý." Tại sao ruy băng của con lại có màu xanh?" Lưu Lê Tuyết hỏi với vẻ mặt hoàn toàn tò mò.Thanh Minh sững sờ nhìn nàng. "Đây có phải là điều đã khiến sư thúc bận tâm cả tuần không?" Hắn chế giễu trong sự hoài nghi. " Ừ! Có quan trọng không dù nó là màu xanh lá cây hay màu đen?" Thanh Minh chuẩn bị bắt đầu cuộc cằn nhằn(rất dài) thường lệ của mình thì Lưu Lê Tuyết lại hỏi một câu khác." Trông con có vẻ là người không thực sự quan tâm đến chi tiết, nhưng có vẻ như không phải trường hợp của dải ruy băng." Nàng dừng lại, nhìn lại vào dải ruy băng màu xanh lá cây lần nữa. " Nó luôn xanh như vậy."Thanh Minh vô thức ngăn mình chạm vào dải ruy băng." Chỉ là trùng hợp thôi." Hắn trả lời một cách trơn tru." Có vẻ như việc huấn luyện dạo này dễ dàng nhỉ?" Các đệ tử có thể cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi Thanh Minh giơ cao thanh kiếm gỗ của mình với đôi mắt sáng lên màu đỏ như máu. " Hay là chúng ta tận dụng khoảng thời gian mà các người phải suy nghĩ về chiếc dây buộc tóc của người khác để luyện tập? HÔM NAY AI KHÔNG THỂ VƯỢT QUA TA SẼ CHẾT!!!"Mọi người bắt đầu chạy khắp nơi. Đi đâu cũng được, chỉ cần không lọt vào tầm mắt của con chó điên kia là được. Buổi tối kết thúc trở thành một cuộc thảm sát với tất cả học viên nằm rải rác trên sân tập." Tại sao người lại hỏi hắn?"" Lưu sư thúc, bọn con không hỏi trực tiếp hắn là vì điều này."Mọi người rên rỉ đau đớn sau khi Thanh Minh rời đi. " Ta tò mò." Không ai nói bất cứ điều gì lúc đó."Thật điên rồ... Hắn thực sự biết cách đánh vào chỗ đau nhất..." Bạch Thiên cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng hắn cứ ngã sang một bên." Con sẽ lấy thứ gì đó để giảm đau." Nhận Tông, người duy nhất còn có thể đứng vững (sau khi cố gắng giả chết giữa 'xác chết') đã chủ động chữa trị cho tiền bối và hậu bối của mình.Khi đi vào trong ký túc xá, hắn dừng lại khi thấy cửa phòng Thanh Minh mở ra một nửa. 'Đừng', hắn nói với chính mình. Nhưng sự tò mò của hắn đã chiến thắng. Khi đứng trước cửa, hắn có thể nhìn thấy Thanh Minh đang chải tóc và chuẩn bị buộc nó thành kiểu đuôi ngựa thường ngày, một tay cầm một dải ruy băng màu xanh lá cây.Thanh Minh dừng lại, nhìn chằm chằm vào dải ruy băng trên tay một lúc trước khi đưa nó lên môi. Hắn hôn nhẹ dải ruy băng, môi hắn nấn ná một chút trên lớp vải lụa. Tại sao hắn lại hành động như vậy? Nhuận Tông không có câu trả lời. Hắn cũng không muốn hỏi, hắn chỉ biết đó là điều quý giá đối với Thanh Minh. Một hành động phản ánh cảm giác khao khát. Thậm chí trong một lúc, Nhuận Tông gần như hỏi hắn, đó là người như thế nào mà lại khiến một người như Thanh Minh nhớ nhung họ một cách thầm lặng, trong khi chỉ bằng lòng với những kỷ niệm về người ấy." Làm tốt việc giả chết, sư huynh." Thanh Minh, người đã bắt gặp hắn ta nhìn trộm, nói, trông có vẻ không bận tâm." Đệ biết đấy" Nhuận Tông nói với một chút lúng túng với những gì hắn vừa chứng kiến. Chắc chắn hắn sẽ không giết ta chỉ vì ta thấy điều đó, phải không?" Huynh nói xem..", Thanh Minh tiếp tục: " Màu xanh có hợp với đệ không?"Nhuận Tông nhìn tiểu sư đệ của mình, đôi mắt màu mận chín đang nhìn thẳng vào hắn." À, không, quên nó đi."" Có." Nhuận Tông không biết tại sao, nhưng khuôn mặt của Thanh Minh rạng rỡ hơn trước câu trả lời. "Nó hợp với đệ." Nhuận Tông chọn cách mỉm cười theo. "Muốn ta thắt nó cho đệ không?"Thanh Minh lắc đầu trước lời đề nghị của hắn. "Không, cảm ơn."" Đệ có thể tự mình làm lấy."••" Huynh là đạo sĩ hay thổ phỉ?", Một người đàn ông với y phục màu xanh lá cây nói trong khi cố gắng chải tóc cho tri kỷ của mình bằng tay." Đệ chán sống hay chỉ muốn chết sớm?"Đường Bảo bĩu môi trước câu hỏi gay gắt: " Nếu không thì hãy chú ý đến ngoại hình của huynh xíu đi! Tóc huynh bù xù đến nỗi trông huynh giống một tên cướp hơn!" Hắn vừa nói vừa cố gắng tháo gỡ phần lộn xộn đó một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không làm đau đến nam nhân trước mắt." Quá ồn ào..."" Vâng, vâng, tiểu đệ ồn ào ở đây." Đường Bảo tiếp tục công việc của mình. " Huynh có mang theo dây buộc tóc nào không?"" Cứ dùng bất cứ thứ gì miễn là nó không cản đường."" Không được đâu!!"Thanh Minh đảo mắt. Đó là tóc của hắn, tại sao tên kia lại là người ồn ào về nó . Nhưng mặc dù hắn nghĩ rằng Đường Bảo thật phiền phức, hắn vẫn thích cách tay tên nhóc đó vuốt tóc mình. Mặc dù cả hai đều là những chiến binh không xa lạ gì với đau đớn, nhưng hắn ta đã rất cẩn thận để quá trình này hoàn toàn không gây đau đớn." Xong!" Đường Bảo vui vẻ vỗ tay. " Nhìn này!" Đường Bảo trao một chiếc gương nhỏ để khoe công việc của mình một cách tự hào." Làm tốt lắm...hửm?" Đôi mắt của Thanh Minh lướt qua một dải ruy băng màu xanh lá cây mượt mà đung đưa nhẹ nhàng trên tóc hắn. " Màu xanh lá?", màu xanh mà hắn luôn nhìn thấy trong đôi mắt Đường Bảo." Tại sao nó lại có màu xanh?"" Tại sao không?" Đường Bảo cười tươi. Hắn lấy một đầu ruy băng đặt lên môi, hôn lên đó. " Nó hợp với huynh." Hắn nói một cách trêu chọc. Đôi mắt lục sắc hợp với màu dải ruy băng tỏa sáng trìu mến và yêu kiều."...vớ vẩn" Thanh Minh mở một chai rượu khác, chạy trốn khỏi hơi ấm khiến tai hắn đỏ bừng. Đường Bảo cười khúc khích khi xem cảnh đó." Đây là quà của đệ, để mỗi khi huynh buộc tóc, huynh sẽ nhớ đến đệ đệ thân yêu của mình."" Ngươi là đệ đệ thân yêu của ai cơ?"" Nhớ chăm sóc nó, được chứ? Phải buộc tóc gọn gàng nếu không muốn bị nhầm là tướng cướp!"" ư...ồn ào, đệ có thể làm được!"Nụ cười của Đường Bảo trở nên rộng hơn. Trong một khoảnh khắc, Thanh Minh hối hận vì đã nói bất cứ điều gì mà không suy nghĩ. " Đệ sẽ!": Người kia ríu rít sung sướng.Đường Bảo tiếp tục nghịch tóc Thanh Minh, như con bướm chơi đùa với hoa.Ngay cả sau khi Đường Bảo chết, dải ruy băng màu xanh lá cây vẫn luôn được buộc trên mái tóc của người kiếm sĩ. Như một kỷ niệm hắn không chịu buông tay, một ngôi mộ cho một cơ thể mà hắn không thể mang về nhà." Chờ một chút nữa thôi, chiến tranh sẽ sớm kết thúc..." Hắn nói với dải băng mỗi đêm.Một chút nữa, một chút nữa thôi...." Xin hãy đợi thêm một chút, Đường Bảo." Thanh Minh nhìn vào Hoa Sơn của hiện tại. Những đoá hoa mai chưa nở của hắn, những đệ tử đang rên rỉ vẫn đang nằm bẹp dí vì bị hắn đánh." Sau chuyện này ta sẽ đi gặp đệ, lần này là thật."Đừng đến quá nhanh." Ta biết."Ruy băng đó phù hợp với huynh.Một tiếng cười yếu ớt có thể được nghe thấy." Hẳn là vậy rồi."Gió mơn man mái tóc như có bàn tay ai.🌸 🌸 🌸
https://archiveofourown.org/works/43110400Xem bản Eng tại: Archive of Our Own
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com