TruyenHHH.com

Fanfiction Identity V All Couple

 Là một lính đánh thuê, Naib đã trải qua cuộc sống đầy rẫy những hiểm nguy, bây giờ cậu chẳng bao giờ sợ hãi nó nữa, đó cũng chính là lí do cậu vào trang viên này. Dẫu có phải chết ở đây vẫn tốt hơn là trên chiến trường, bên cạnh xác những người chiến hữu, hoặc bị chính đồng bào của mình căm phẫn dẫm đạp.

 Naib vẫn luôn giữ vũ khí của mình trên thắt lưng- một con dao rựa. Nhưng luật lệ của trang viên này không cho phép survivor cầm những thứ có tính sát thương cao như vậy, thật may vì ít nhất cậu vẫn được sử dụng đệm tay, nó giúp ích rất nhiều trong việc chạy trốn và giải cứu đồng đội.

 Đây không còn là những trận đấu đầu tiên nữa, Naib đã dần quen thuộc với khung cảnh một số map, cậu biết những chiếc máy cũng như cổng thoát ở đâu, cậu trở nên thận trọng hơn vì nếu một bước sai lầm, ba người kia sẽ vì cậu mà chết. Đây là một trò chơi đặt nặng tinh thần đồng đội, nếu không có sự ăn ý chắc chắn không thể thắng được kẻ sát nhân tàn bạo kia.

 Naib chăm chú giải mã chiếc máy của mình, vết thương cũ trên khuỷu tay của cậu vẫn thỉnh thoảng nhói lên, nhưng cậu mặc kệ nó. Điều khiến cậu khó chịu lúc này là tiếng ồn phát ra từ chiếc máy, nó khiến tâm trí của cậu bị phân tán và không thể duy trì sự cảnh giác như bình thường.

 Emily đã bị đánh gục và trói lên chiếc ghế! Naib lập tức buông máy của mình và nhắn tin cho đồng đội báo hiệu rằng nó đã gần xong để họ chạy đến giải mã nốt. Cậu sử dụng đệm tay để tăng tốc chạy đến đấy, cậu muốn giải cứu chị Emily trước khi chiếc tên lửa khởi động được một nửa.

 Cậu đã nhìn thấy hunter, hắn là một gã người Anh cao kều với bàn tay cột đầy lưỡi dao sắc. Kẻ sát nhân đó đang ngân nga giai điệu chế nhạo quen thuộc trong một vở kịch nổi tiếng và đi dạo xung quanh chiếc ghế. Naib sử dụng đệm tay bật đến, trước khi hunter kịp phản ứng, cậu đã cởi trói cho Emily. Sau đó, cậu tiếp tục đỡ đòn để chị ấy chạy thoát, gã hunter dường như cũng không có hứng thú với bác sĩ, hắn đánh gục cậu và nhìn cậu một lúc lâu. Naib không hiểu cái ánh mắt đó, chúng bị che kín bởi chiếc mặt nạ, những gì cậu có thể cảm nhận được là sự đau đớn. Những vết thương mới đè lên vết thương cũ khiến chúng trở nên trầm trọng hơn, làn sương mù lạnh lẽo thấm vào da thịt cậu, buốt giá đến tận xương, Naib chỉ có thể run rẩy và cuộn mình vào một góc, mặc kệ tiếng cười quán đản của người đàn ông kia.

 Những chiếc máy đã sửa xong, ba người kia đều đã rời đi, trong map làng ven biển tối tăm này chỉ còn tiếng rên rỉ của Naib và nụ cười của tên sát nhân. Ánh mắt của hắn khiến cậu khó chịu, cậu thà ngồi lên chiếc ghế đó còn hơn mất máu mà chết như thế này. Và rồi... tên sát nhân đó bế cậu lên, mang cậu tiến tới ven biển.

 "Ngươi định làm gì?"- Naib chưa bao giờ có ý định nói chuyện với những hunter trong trang viên, trong mắt cậu, chúng chỉ là những sinh vật máu lạnh luôn muốn tàn sát con người. Đây là ngoại lệ lần đầu tiên, có lẽ vì cậu thật sự không hiểu những hành động của hắn, hay có lẽ... cậu mong chờ điều gì đó giống như sự nhân từ của kẻ thù?

 "Ta đã tìm thấy rồi đấy, tình yêu của ta."- Hunter cúi đầu thì thầm vào tai cậu với chất giọng dịu dàng hiếm có của một kẻ sát nhân.- "Ngươi là của ta, vĩnh viễn là của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com