Fanfiction Heaven S Door
Ngày thứ ba đến quá nhanh, nhanh đến nỗi người ta có cảm tưởng rằng ngày thứ hai chưa bao giờ tồn tại.
Ngày thứ ba hôm nay lại kéo dài như thể cát trong chiếc đồng hồ đã dừng chảy.
Otonashi đón xe buýt đến Shibuya, hai tay đút trong túi áo, đầu cúi xuống, khuôn mặt được che thấp thoáng đằng cao cái áo cổ cao. Trên trời, những đám mây đen, bắt xả ra những hạt mưa, những hạt mưa ngày càng nặng dần, nặng dần đúng y như bản tin dự báo thời tiết đã báo vào ngày hôm trước. Otonashi căng dù ra che mưa. Vừa bước đi, cậu vừa hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay.
○○○
Khoảng chừng hai giờ trước...
Cốc cốc. "Yo, Otonashi? Cậu đã dậy chưa vậy?"
Otonashi nhìn qua túi hành lý của mình. "Hinata à?" cậu hỏi. "Tớ đang sắp xếp đồ đạc của mình, có lẽ tớ sẽ vắng nhà một thời gian nếu được nhận vào trường."
"Ờ, tớ có thể vào không?". Otonashi thở dài, cậu đi tới cửa mở khóa, và để Hinata bước chân vào. "Cậu đã ăn sáng chưa?" Otonashi lắc đầu. "Tốt, khi cậu soạn hành lý xong rồi, tớ đoán cậu có thể đi ăn cùng tớ. Muốn chứ?"
"Vậy chúng ta đi bây giờ luôn đi. Tớ có thể soạn hành lý sau." Otonashi lấy chìa khóa nhà trên cái bàn gần đó và theo Hinata ra ngài, khóa trái cửa lại.
Mặt trời đã bị những đám mây che phủ, một vài tia nắng vẫn lọt được qua các khe hở giữa các đám mây. Vì thế, khi các đám mây bị gió thổi đi, những tia nắng chiếu trên con đường cũng di chuyển theo những đám mây, ánh nắng phản chiếu khiến Otonashi có cảm giác như thể Kanade đang đứng bên cạnh cậu vậy. Sau một cái chớp mắt, hình bóng của Kanade biến mất. Đó là gì thế?
○○○
Không khí ở nhà Yui hôm nay có lẽ không được vui vẻ cho lắm. Một sự im lặng bất thường, trái ngược với cái không khí ầm ĩ và ồn ao thường ngày. Dường như mọi người đang thì thào bàn luận về chuyện gì đó rất quan trọng thì phải.
Cả phòng của Yui mang một không khí nặng nề tương tự. Yui ít nói hơn trước, cứ như là cô ấy không nhận ra được rằng tay cô ấy đã có thể cử động được từ bữa chủ nhật hôm đó. "Hôm nay..." Hinata nói, "Từ hôm nay đến từ ngày đó, huh?"
"Có một vài chuyện nghiệm trọng đột ngột xảy ra," Yui nói nhẹ. "Anh nghĩ Otonashi sẽ phản ứng chứ?"
"Kanade bảo cậu ta cô ấy sẽ giải thích. Nhưng không biết vì sao, dường như cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì cả. Chỉ sợ Otonashi sẽ mất bình tĩnh khi biết chuyện ấy, khi điều đó xảy ra. Anh có nghĩ anh ấy lại phải quay về thế giới sau cái chết không?"
Otonashi thở dài, cậu đã đứng ngoài cửa phòng và nghe được những lời họ vừa bàn luận. Cậu vừa lùi lại một bước nhỏ. Cậu thở dài. Có việc gì đó mình không biết, cậu nghĩ vậy. Kanade sẽ giải thích cho mình... bất kẻ thế nào... nhưng tại sao cố ấy không đến và nói cho mình ngày hôm qua? Hay nhờ ai đó nói với mình...? Otonashi nghiến răng. Tại sao...? Để mình tập trung vào làm học tập ở trường Y sao?
Cậu thở dài lần nữa trước khi bước vào phòng, vừa thấy Otonashi, Yui đã ra hiệu cho Hinata bằng một tiếng suỵt! nhỏ. Giấu chuyện gì thế... Otonashi nghĩ. "Có chuyện gì lớn xảy ra hôm nay à," cậu nói, tò mò muốn biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì mà có liên quan đến cậu.
"Kỳ kiểm tra của cậu," Hinata thở dài. "Chiều nay cậu sẽ lên trường đúng không?."
"Um... tớ hơi hồi hợp chút."
"Anh không ôn bài sao?" Yui hỏi
Otonashi mỉm cười. "Heh... không, anh không ôn... nhưng anh tin mình sẽ làm tốt mà không phải học."
"Hy vọng thế," Hinata thở dài. "Tớ không có loại ý nghĩ đó. Nhưng mà, có ai cưới vào cuối tuần sau khi vừa tốt nghiệp đâu?
"Thì ngoài cậu ra còn ai vào đây nữa," Otonashi nói, bước về phía trước và nắm lấy tay Yui trước khi nhóc nó sắp binh vào đầu Hinata.
"Anh không thích như thế!" Hinata quay lại nói, "Anh thật sự rất vui nếu anh có thể làm điều gì đó cho cuộc sống của mình bây giờ!"
Otonashi cười khúc khích rồi cậu bỏ tay của Yui ra. "Chắc rồi, tớ chắc là tớ có thể làm điều gì đó cho cuộc sống của mình... nếu tớ vào được trường đại học. Có thể tớ sẽ có khả năng nối lại các sợi thần kinh."
"Vậy là chân em có hy vọng hoạt động trở lại!" Yui reo lên.
Otonashi cười khúc khích khi cậu tưởng tượng về ngày hôm ấy. "Nhưng mà từ giờ đến vài năm sau thì em phải chịu khó nằm trên giường rồi," cậu nói. "Bốn năm trong đại học, hơi lâu nhỉ."
"Vào lúc đó, chân của Yui có lẽ đã tê cứng rồi, và chúng ta phải dạy cho cô ấy cách đi như là em bé!" Hinata nói. Lần này, Otonashi không thể nắm tay Yui, và "bốp", Hinata đã bị gõ một cú vào đầu.
"Bao nhiêu lần em đánh Hinata kể từ ngày dám cưới? chỉ mới trong hai... hay ba ngày qua?"
"Chính xác mười bảy lần...". Hinata rên rỉ. "hầu như là vì tớ nói gì đó về cô ấy hoặc đám cưới của chúng ta..."
"Cậu đã hối hận rồi sao?"
"Cậu nghĩ thế? Tớ đã giúp nhỏ tốt nghiệp thế giới sau cái chết. Tớ muốn làm gì đó tốt hơn cho cuộc sống của tớ, bỏ sự nhàm chán hằng ngày."
Cậu ta thực sự nghiêm túc... Otonashi nghĩ. "Tới lúc cậu sẽ bị đánh vào đầu bởi như thế."
"Ờ, đó là quyết định của Yui liệu có đánh tớ hoặc là không." Hinata thở dài. " Dù vậy, cậu thật sự sẽ ra đi trong bốn năm sao?"
"Ờ. Tớ biết."
"Giờ cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không hẳn. Có cái gì đó khiến tớ hơi khó chịu, giống như có tiếng nói trong đầu đang nói "vẫn chưa". Tớ không thể giải thích, nhưng nó luôn luôn làm tớ khó chịu từ khi tớ quay về. Tớ đoán tớ đã lo lắng quá nhiều và tớ cũng quên học."
"Hi vọng cậu ổn," Hinata nói. "Bên cạnh đó, cậu nên đi đi. Đến ít nhất đến trước nửa tiếng của kỳ chứ?"
"Ờ." Otonashi đứng dậy. "Vậy tớ sẽ gặp lại cậu sau bốn năm sau?"
"Tớ chắc chắn sẽ gọi điện thoại thường xuyên." Hinata gật đầu ra hiệu đồng ý cho Otonashi.
"Hinata!" Tiếng gọi của mẹ Yui, "Yui! Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
"Oh, vâng! Chúng con sẽ xuống ngay!" Hinata đối mặt với Otonashi. "Tớ đoán đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, phải không?"
"Đừng bi quan như vậy," Otonashi nói. "Ai biết là ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau đâu." Cậu đưa tay lên. "Tới lúc đi rồi nhỉ?"
"Ờ," Hinata nói, vỗ vào tay Otonashi, rồi họ nắm lấy tay nhau. "Chúc may mắn trong bài kiểm tra." Cậu ấy cười trước khi buông tay Otonashi ra rồi bế Yui lên xe lăn.
○○○
Otonashi thở dài khi cậu nhìn chiếc xe đi qua ngã rẽ trước Shibuya, tiến đến chỗ cậu. Chiếc taxi dừng lên lề đường, cậu xách chiếc va li đi vào trong xe. Chiếc xe từ từ tăng tốc hòa vào dòng xe cộ tấp nập trong cơn mưa. Cậu nhìn phía trước, thấy một bóng người đang đứng trong mưa
"Kanade?" cậu kêu lên, bảo taxi dừng lại và cậu chạy tới chỗ cô ấy. Khắp người cô ấy ướt sũng vì đứng trong mưa. Otonashi nâng dù lên che đầu Kanade. "Kanade, cậu có ngốc không vậy?" Cậu hỏi với một chút khó chịu. "Sao cậu lại đi trong mưa mà không mang dù thế này?"
Kanae quay đi. "Tớ quên mất bản tin dự báo thời tiết," cô ấy im lặng một chút rồi nói tiếp. "Hôm nay là ngày cậu thi phải không."
"Ờ," Otonashi nói, bỏ áo mưa cậu đang mặc và trùm qua vai Kanade. "Vậy là tớ hiểu rồi." Kanade cúi xuống, nước nhỏ giọt từ má cô ấy. "Có chuyện gì à?" Otonashi hỏi. Bất ngờ, Kanade quay lại và ôm chầm lấy Otonashi, người cô ấy rung lên, cô ấy khóc!. Khi cô ấy ôm, Otonashi chỉ ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ chầm chậm đưa tay ôm lấy Kanade. Mất vài phút sau cô ấy mới dần bình tĩnh nói
"Cậu ổn chứ?" Otonashi hỏi khẽ. Kanade gật đầu, cô ấy vẫn còn khóc. "Cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra được không?"
Kanade lại rung người. "Đó là sự thật."
"Chuyện gì?"
"Chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau," Kanade nói, cô ấy thật sự nghiêm túc. "Thật sự là có người khác ở giữa chúng ta."
"Ai chứ?" Otonashi biết cậu sẽ không được thoải mái khi nghe những gì cậu sắp nghe.
"Cậu của tớ... ô-ông ấy có... một vụ làm ăn trong thời gian ở Trung Quốc. Ông quyết định là... là tớ không đủ điều kiện để nhận tiền trợ cấp khi ông ấy về hưu... bởi vì ca ghép tim..."
"Đó là kiểu suy nghĩ gì thế? Không còn tình người nữa mà!"
"Ông ấy quyết định sẽ gả tớ đi để cuộc sống ông ấy tốt hơn" Kanade quay đi, như thể cô ấy đang xấu hổ. "Ông ấy bảo Long đến học ở Nhật sống cùng với tớ, quen biết tớ, và..."
Nước mưa chảy trên mặt Otonashi trông giống như nước mắt, cậu từ từ ôm lấy Kanade. "Kanade..." cậu nói. "Tớ không muốn mất cậu lần nữa..."
"Hôm nay, tớ sẽ kết hôn. Còn cậu sẽ làm bài thi của cậu. Ngày mai, tớ sẽ bay đến Trung Quốc để gặp cha mẹ cậu ta. Và cậu thì bắt đầu khóa học của cậu." Kanade đẩy Otonashi ra. "Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa..." Nước rơi từ trên mắt của Kanade, và Otonashi cũng biết đó không phải là nước mưa. "Đây là lân cuối cùng chúng ta gặp nhau," Kanade nói. "Và chỉ có số phận mới có thể mang chúng ta lại lần nữa."
Xe buýt đã đến, và những người đợi bên dưới mái hiên Shibuya 10 nhanh chóng chạy vào xe buýt. Otonashi chảy nước mắt. "Kanade..."
"Hãy đi làm việc của cậu đi, hoàn thành giấc mơ của cậu đi. Nhận những lời "cảm ơn" mà cậu luôn muốn. Đừng để tớ cản trở con đường của cậu."
Và như vậy, Kanade nhón chân lên và nhẹ nhàng hôn vào môi Otonashi. Ngay sau đó, cô ấy lùi lại, nhắm mắt lại nói: "Tớ luôn luôn giữ cậu trong trái tim tớ... nhưng cậu hãy làm điều này vì tớ. Giúp những người khác vượt qua khó khăn. Nhưng hãy nhớ về tớ. Nhé?"
Otonashi mở miệng ra nói, nhưng cậu chẳng thể thốt nên được từ nào cả. Với sự hối tiếc vô cùng, cậu gật đầu. Những người cuối cùng đang lên xe buýt, và Otonashi nhặt của mình lên, lầm lũi bước vào ghế xe buýt tìm một chỗ ngồi trống, tránh xa những người khác. Cậu nhìn bên ngoài của sổ, nhìn Kanade một lần cuối cùng, cô ấy đứng đó nhìn theo xe buýt với áo mưa của cậu vẫn đang trùm trên vai.
Mười phút sau khi vào xe buýt, đài phát thanh bắt đầu. "Bài hát Time-passing [Toki o Kizamu Uta], bởi ca sĩ Anant-Garde Eyes, được phát lần đầu cho những ai gặp khó khăn trong mặt tình cảm," đài Radio đọc.
"Chồng tôi chết trong khi cứu, cứu một sinh mạng," giọng phụ nữ nói. "Tôi không muốn mất anh ấy, nhưng anh ấy đã đi rồi."
"Và bây giờ, bản tình ca."
"Đứa con trai duy nhất của chúng tôi muốn cha hãy chơi vui đi, và tôi không muốn tìm một người đàn ông khác. Anh ấy là duy nhất..." Giọng nói kết thúc, bắt đầu bài hát.
"Kanade..." Otonashi thì thầm. Cậu vẫn nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra: gặp cô ấy ở Shibuya, nấu mì Ramen cho cô ấy, tán gẫu và cười đùa với Yui và Hinata, giữ cô ấy ở lại nhà. Cậu bảo vệ cô ấy khỏi cuộc nổi loạn ở trường. Và tất cả những chuyện đó sẽ chỉ còn là ký ức.
"Một ngày nào đó, con người sẽ trở nên cô đơn, sẽ chỉ sống với những kỷ niệm mình đang có," cậu nhớ về bài Brave Song.
Otonashi nhìn xuống vạt áo mình, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều. Mình không muốn tìm một cô gái khác làm bạn đời, Otonashi nói với bản thân.
"Em không muốn~ trở nên cô đơn..." Bài Time-passing đang hát cũng với nội dung tương tự. "Anh là lựa chọn duy nhất của em... người em đã yêu bằng cả tâm hồn..."
Xe buýt đến trạm xe buýt, và Otonashi rời khỏi xe. Cậu đi đến chỗ một chiếc taxi gần đó. "Đi đâu?" tài xế taxi hỏi khi ông ta nhìn qua kính chiếu hậu xe.
"Nhà thời Baptist ở Shibuya," Otonashi yêu cầu, cậu cố giữ giọng của mình bình tĩnh. Người tài xế gật đầu, và chạy theo hướng Otonashi chỉ. Otonashi đã quyết định cậu sẽ không quay lại bây giờ.
Taxi dừng ở nhà thời nơi Hinata và Yui đã tổ chức hôn lễ. Otonashi bật ra khỏi Taxi sau khi trả vội tiền phía 10.000 yên. Tài xế nhìn ngoái lại trước khi lái xe đi.
"... và tới bất cứ ai không muốn cuộc hôn nhân này," mục sư nói, "nói ngay bây giờ hoặc mãi mãi giữ hòa bình."
Otonashi đưa tay đẩy mạnh cửa vào. "Kanade!" cậu gọi lớn, khiến cho mọi người trong nhà thời tập trung vào người mới đến, cả Long và Kanade trên sân khấu. Otonashi nhận ra khuôn mặt của Yuri, Naoi, Hinata và Yui đang ngồi trong hàng ghế. Khi cậu bước vào, một giai điệu quen thuộc lại vang lên, nhẹ nhàng; là nhạc đám cưới đây mà. Otonashi nhìn lên sân khấu hét lớn. "Cái gì khiến cậu hành động như thế hả? Làm thế nào cậu ưng thuận ước muốn của chú cậu, như vậy sẽ làm cậu hạnh phúc sao? Đó là lý do cậu lấy một tên nước ngoài coi trong địa vị, có gia đình giàu có sao?"
Giai điệu mở đầu đã chấm dứt, nhưng tiếp theo đến một giai điệu mạnh mẽ, khiến cho Otonashi càng thêm quyết tâm, không thèm đếm xỉa đến những gì người khác nghĩ. "Kể từ khi ở Thế giới sau cái chết, tất cả thành viên SSS... tất cả đã chiến đấu chống lại cậu! Nhưng chúng tớ đã thấy cậu không phải là mối nguy hại, và tớ là người đầu tiên mời cậu tham gia vào cùng bọn tớ. Cậu muốn ai đó sống cùng với cậu, nói chuyện với cậu, và vui vẻ với cậu – đó là những gì cậu đã từng muốn!
"Tớ sẽ cho cậu tất cả những điều đó, cậu đã muốn bọn tớ tốt nghiệp ở bên đó. Đó không phải là chuyện xấu như chúng tớ đã nghĩ, cậu đã dạy tớ rằng đó là điều tốt! Chúng tớ không hiểu cho tới sau này... cho tới khi vì cậu đã cho tớ thấy cách mà thế giới sau cái chết phải hoạt động."
Otonashi quay về phía Long. "Và còn cậu, Long! Chuyện gì khiến cậu quan tâm đến Kanade? Chỉ là một người nấu cho cậu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa cho cậu, hay chăm sóc những đứa trẻ của cậu? Liệu có phải cậu chỉ xem Kanade như là một người giúp việc nhà không – trong khi cậu thậm chí còn không quan tâm tới cảm xúc của cô ấy nữa?" Otonashi bước lên trước, Long nghiến chặt hàm răng nhìn Otonashi.
"Chuyện gì khiến cậu kiêu ngạo đến mức đến đây quấy rối buổi lễ cầu hôn này hả?" Long cằn nhằn. "Cậu thì có điểm gì xứng đáng để sống cùng với cô ấy hả?"
"Lý do duy nhất, bởi vì cô ấy là của tôi! Tôi cho cô ấy trái tim, và nó vẫn đập trong ngực cô ấy hơn một tháng qua!"
Long ngạc nhiên. Từ hàng ghế khách mời bên dưới đã bắt đầu xuất hiện những tiếng thở, xì xầm từ các vị khách mời. Nhưng Long nhanh chống lấy lại bình tĩnh, phóng quả đấm vào mặt Otonashi. Nhưng cậu ta không bao giờ đánh trúng được. Một tấm màn lông vũ đã ngăn chặn đòn tấn công lại.
Otonashi có thể thấy mặt Long, cũng như tất cả mọi người; sợ hãi vì cú đấm. Đôi cánh vẫy trong không trung, khiến cho Long như đông cứng lại vì sốc. Cậu ta rút tay về và nhìn chằm chằm vào Kanade đứng sau Otonashi. "Cái gì thế..."
"Đó là cái gì thế...?" giọng nói từ những vị khách mời ngồi bên dưới.
"Trông như một đôi cánh..." một người khác lên tiếng.
"Không phải thiên thần chứ?"
"Ở thế giới sau cái chết," Otonashi nói, "Kanade còn có biệt danh là Thiên Sứ khi tôi lần đầu gặp cô ấy. Cô ấy có thể chứng minh cho cậu thấy đấy. Cậu còn bảo tôi không đủ tư cách nữa không? Tôi là người đã cùng đồng hành với cô ấy từ thế giới bên đó cho đến đây!"
Long liền rút từ trong dây thắt lưng một khẩu súng lục nhỏ, nó được giấu bên dưới áo vét, cậu ta hành động như những đặc vụ chính phủ thường thấy trên phim anh. Cậu chỉ khẩu súng vào Otonashi, nhưng Otonashi không hề tỏ ra sợ hãi, khi đó một giọng nói trong trẻo như nước: "Guard Skill – Hand Sonic, version six." Những cánh lông vũ bay giữa không trung khi Kanade phóng về phía trước chặn khẩu súng, chỉ một tiếng "keng" và nửa phần của khẩu súng đã bay lên trời. Càng lúc càng nhiều tiếng ồn vang lên từ bên dưới sân khấu, Otonashi nhìn thấy Hand Sonic Version Six mới. Màu trắng dài, có những đường màu xanh chạy dọc thân, lưỡi kiếm bằng kim loại. Đó là một thanh kiếm thật, tay Kanade nắm chặt cán kiếm. Một viên đá màu trắng đục gắn ở dưới chuôi kiếm. Cả thanh kiếm dường như phát ra ánh sáng tràn đầy năng lượng.
"Đó là một thiên thần thật sự!" những người bên dưới la lên, nhiều người tranh nhau chạy đến lối ra. Giữa tiếng kêu la, tiếng động cơ ô tô bắt đầu vang lên. Tay của Long run rẩy, chỉ còn nắm nửa khẩu súng. Hơi thở cậu ta run lên, lập cập tiếng thở dốc. "Thiên Thiên S-sứ..." cậu ta lắp bắp. "Thần... thánh... chúa ơi..." Tay cậu yếu ớt đánh rơi khẩu súng, vang lên tiếng lách cách. "Chuyện này... không thể nào...!" Long hoảng sợ lùi ra xa, vấp té ngã nhào lên sàn
Kanade nhìn xuống Long, Hand Sonic của cô ấy đã được thu về. "Tớ đã biết được chuyện đó, Long" Kanade nhắm mắt lại, nói. "Chuyện cậu làm cho tớ không là gì cả. Cậu tớ chỉ muốn chuyện này vì lợi ích riêng của ông ta mà thôi. Khi tớ đã nhận ra rằng... tớ không còn thiết tha thế giới nữa, nhưng cậu ấy đã đến đây chìa tay ra mà mang tớ trở lại." Kanade mở mắt và nhìn Long. "Đi đi."
Cùng lúc đó, tiếng vỗ tay lộp bộp từ bên dưới sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người, là ông cậu quý hóa của Kanade đứng bên dưới. "Được rồi," ông ấy nói. "Kanade, đừng hấp tấp. Hãy mang người bạn đặc biệt của cháu ra rồi ta và cháu sẽ lại ở cùng một nhà."
"Ngu ngốc..." Yuri nói từ sau lưng ông ấy.
Kanade nhìn ông cậu chằm chằm và thì thầm, "Guard Skill – Harmonics." Một bản sao tách ra từ Kanade và nắm lấy ông ta, lưỡi kiếm Hand Sonic áp sáp vào ngực ông ta. "Cháu đã tin cậu" Kanade nói. Khi cha và mẹ chết, cậu đã hứa một cuộc sống mà cháu sẽ cảm thấy vui vẻ. Và cậu đã không giữa lời."
"Kanade..." ông ta nói.
Kanade nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của mình, cảnh này giống như khi Kanade chuẩn bị "giết" ai đó trong thế giới sau cái chết. "Cậu," Kanade nói. "Cháu biết nếu đây là sai lầm. Nhưng cậu đã làm chuyện này vì lợi ích của mình, nghĩa là cho bây giờ cậu... cậu sẽ chỉ còn một mình."
"Cháu biết cái cảm giác khi giết người. Trong thế giới của cháu, đó là một phần công việc phải làm. Cháu không mong muốn phải làm như thế nữa. Làm ơn, dẫn Long đi khỏi đây đi. Hãy để cháu yên... Cháu vừa nhận ra đó là một trong những hy vọng cháu muốn ngay từ đầu và cho đến bây giờ."
Cậu Kanade định mở miệng nói, nhưng ông ta lập tức từ bỏ ý định khi bản sao Harmonics ép chặt lưỡi kiếm vào ngực ông ta. Ông ta đành lắc đầu và rời khỏi nhà thờ. Kanade liếc nhìn Long, người đang chạy trốn đằng sau lưng cậu Kanade. Chỉ mình Otonashi, Kanade, những thành viên còn lại của SSS, người chơi Piano và vị mục sư còn ở lại nhà thờ. Giai điệu nhẹ nhàng lại vang lên. "Tên của cậu là gì, chàng trai trẻ?" vị mục sư hỏi Otonashi.
"Otonashi Yuzuru," Otonashi nói.
Vụ mục sư gật đầu và quay trở lại với khuôn mặt hiền hòa vốn có. "Chúng ta tập họp ở đây hôm nay, trong buổi tối trang trọng này, để cùng tham dự hôn lễ của Tachibana Kanade và Otonashi Yuzuru. Bất cứ ai muốn từ chối cuộc hôn nhân này, hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc không bao giờ." Kế đó là một khoảng im lặng ngắn. Vị mục sư một tay lật sách trong khi tay còn lại cầm hai chiếc nhẫn. "Bằng những chiếc nhẫn này," ông ấy nói, "Chúng ta sẽ giữ lời thề về một tình yêu vĩnh hằng và không thể tách rời. Mỗi người hãy lấy nhẫn của mình." Chúng là những chiếc nhẫn vàng, có cái gì đó được viết bên trong ấy. Otonashi chọn lấy một cái trước, và Kanade cũng chọn cho mình một cái.
Nhìn Otonashi, vị mục sư nói. "Bây giờ, cậu hãy nhắc lại theo lời tôi..."
"Bằng chiếc nhẫn này... anh, Otonashi Yuzuru, tặng cho em, Tachibana Kanade, và tình yêu vĩnh hằng cho em." Cậu đeo nhiếc nhẫn vào ngón áp út của Kanade
Quay sang Kanade, người mục sư nói với cô ấy điều tương tự. "Bằng chiếc nhẫn này, em, Tachibana Kanade, cho anh, Otonashi Yuzuru, và tĩnh yêu vĩnh hằng dành cho anh." Rồi cô ấy cũng đưa chiếc nhẫn vào ngón tay của Otonashi.
Vị mục sư gật dầu, rồi công bố. "Với sự trong đổi nhẫn và sức mạnh của trách nhiệm mà thượng đế đã trao cho tôi, tôi công bố hai người đã là vợ chồng. Cậu có thể hôn cô dâu."
Otoashi nhìn Kanade, cậu cười, lúng túng đến ngượng đỏ mặt. Tất cả những người khác cũng có thể biết là Otonashi đang ngượng ngùng, mọi người khúc khích cười, với nhạc nền mang giai điệu nhẹ nhàng khác vang lên. "Cậu không thể hoàn thành lễ cưới nếu cậu không làm thế!" Hinata kêu lên từ phía bên dưới, mọi người cùng cười vang.
Kanade mỉm cười, cô tung cánh ra ôm lấy Otonashi rồi môi của họ đã chạm nhau. Trong nụ hôn say đắm, Otonashi có thể nghe tiếng đàn Piano... và một giai điệu cậu đã từng nghe, giai điệu quen thuộc gợi nhớ lại những kỷ niệm đã quên.
Giai điệu đó chính là nhịp tim của cậu.
Ngày thứ ba hôm nay lại kéo dài như thể cát trong chiếc đồng hồ đã dừng chảy.
Otonashi đón xe buýt đến Shibuya, hai tay đút trong túi áo, đầu cúi xuống, khuôn mặt được che thấp thoáng đằng cao cái áo cổ cao. Trên trời, những đám mây đen, bắt xả ra những hạt mưa, những hạt mưa ngày càng nặng dần, nặng dần đúng y như bản tin dự báo thời tiết đã báo vào ngày hôm trước. Otonashi căng dù ra che mưa. Vừa bước đi, cậu vừa hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay.
○○○
Khoảng chừng hai giờ trước...
Cốc cốc. "Yo, Otonashi? Cậu đã dậy chưa vậy?"
Otonashi nhìn qua túi hành lý của mình. "Hinata à?" cậu hỏi. "Tớ đang sắp xếp đồ đạc của mình, có lẽ tớ sẽ vắng nhà một thời gian nếu được nhận vào trường."
"Ờ, tớ có thể vào không?". Otonashi thở dài, cậu đi tới cửa mở khóa, và để Hinata bước chân vào. "Cậu đã ăn sáng chưa?" Otonashi lắc đầu. "Tốt, khi cậu soạn hành lý xong rồi, tớ đoán cậu có thể đi ăn cùng tớ. Muốn chứ?"
"Vậy chúng ta đi bây giờ luôn đi. Tớ có thể soạn hành lý sau." Otonashi lấy chìa khóa nhà trên cái bàn gần đó và theo Hinata ra ngài, khóa trái cửa lại.
Mặt trời đã bị những đám mây che phủ, một vài tia nắng vẫn lọt được qua các khe hở giữa các đám mây. Vì thế, khi các đám mây bị gió thổi đi, những tia nắng chiếu trên con đường cũng di chuyển theo những đám mây, ánh nắng phản chiếu khiến Otonashi có cảm giác như thể Kanade đang đứng bên cạnh cậu vậy. Sau một cái chớp mắt, hình bóng của Kanade biến mất. Đó là gì thế?
○○○
Không khí ở nhà Yui hôm nay có lẽ không được vui vẻ cho lắm. Một sự im lặng bất thường, trái ngược với cái không khí ầm ĩ và ồn ao thường ngày. Dường như mọi người đang thì thào bàn luận về chuyện gì đó rất quan trọng thì phải.
Cả phòng của Yui mang một không khí nặng nề tương tự. Yui ít nói hơn trước, cứ như là cô ấy không nhận ra được rằng tay cô ấy đã có thể cử động được từ bữa chủ nhật hôm đó. "Hôm nay..." Hinata nói, "Từ hôm nay đến từ ngày đó, huh?"
"Có một vài chuyện nghiệm trọng đột ngột xảy ra," Yui nói nhẹ. "Anh nghĩ Otonashi sẽ phản ứng chứ?"
"Kanade bảo cậu ta cô ấy sẽ giải thích. Nhưng không biết vì sao, dường như cậu ấy vẫn chưa biết chuyện gì cả. Chỉ sợ Otonashi sẽ mất bình tĩnh khi biết chuyện ấy, khi điều đó xảy ra. Anh có nghĩ anh ấy lại phải quay về thế giới sau cái chết không?"
Otonashi thở dài, cậu đã đứng ngoài cửa phòng và nghe được những lời họ vừa bàn luận. Cậu vừa lùi lại một bước nhỏ. Cậu thở dài. Có việc gì đó mình không biết, cậu nghĩ vậy. Kanade sẽ giải thích cho mình... bất kẻ thế nào... nhưng tại sao cố ấy không đến và nói cho mình ngày hôm qua? Hay nhờ ai đó nói với mình...? Otonashi nghiến răng. Tại sao...? Để mình tập trung vào làm học tập ở trường Y sao?
Cậu thở dài lần nữa trước khi bước vào phòng, vừa thấy Otonashi, Yui đã ra hiệu cho Hinata bằng một tiếng suỵt! nhỏ. Giấu chuyện gì thế... Otonashi nghĩ. "Có chuyện gì lớn xảy ra hôm nay à," cậu nói, tò mò muốn biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì mà có liên quan đến cậu.
"Kỳ kiểm tra của cậu," Hinata thở dài. "Chiều nay cậu sẽ lên trường đúng không?."
"Um... tớ hơi hồi hợp chút."
"Anh không ôn bài sao?" Yui hỏi
Otonashi mỉm cười. "Heh... không, anh không ôn... nhưng anh tin mình sẽ làm tốt mà không phải học."
"Hy vọng thế," Hinata thở dài. "Tớ không có loại ý nghĩ đó. Nhưng mà, có ai cưới vào cuối tuần sau khi vừa tốt nghiệp đâu?
"Thì ngoài cậu ra còn ai vào đây nữa," Otonashi nói, bước về phía trước và nắm lấy tay Yui trước khi nhóc nó sắp binh vào đầu Hinata.
"Anh không thích như thế!" Hinata quay lại nói, "Anh thật sự rất vui nếu anh có thể làm điều gì đó cho cuộc sống của mình bây giờ!"
Otonashi cười khúc khích rồi cậu bỏ tay của Yui ra. "Chắc rồi, tớ chắc là tớ có thể làm điều gì đó cho cuộc sống của mình... nếu tớ vào được trường đại học. Có thể tớ sẽ có khả năng nối lại các sợi thần kinh."
"Vậy là chân em có hy vọng hoạt động trở lại!" Yui reo lên.
Otonashi cười khúc khích khi cậu tưởng tượng về ngày hôm ấy. "Nhưng mà từ giờ đến vài năm sau thì em phải chịu khó nằm trên giường rồi," cậu nói. "Bốn năm trong đại học, hơi lâu nhỉ."
"Vào lúc đó, chân của Yui có lẽ đã tê cứng rồi, và chúng ta phải dạy cho cô ấy cách đi như là em bé!" Hinata nói. Lần này, Otonashi không thể nắm tay Yui, và "bốp", Hinata đã bị gõ một cú vào đầu.
"Bao nhiêu lần em đánh Hinata kể từ ngày dám cưới? chỉ mới trong hai... hay ba ngày qua?"
"Chính xác mười bảy lần...". Hinata rên rỉ. "hầu như là vì tớ nói gì đó về cô ấy hoặc đám cưới của chúng ta..."
"Cậu đã hối hận rồi sao?"
"Cậu nghĩ thế? Tớ đã giúp nhỏ tốt nghiệp thế giới sau cái chết. Tớ muốn làm gì đó tốt hơn cho cuộc sống của tớ, bỏ sự nhàm chán hằng ngày."
Cậu ta thực sự nghiêm túc... Otonashi nghĩ. "Tới lúc cậu sẽ bị đánh vào đầu bởi như thế."
"Ờ, đó là quyết định của Yui liệu có đánh tớ hoặc là không." Hinata thở dài. " Dù vậy, cậu thật sự sẽ ra đi trong bốn năm sao?"
"Ờ. Tớ biết."
"Giờ cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không hẳn. Có cái gì đó khiến tớ hơi khó chịu, giống như có tiếng nói trong đầu đang nói "vẫn chưa". Tớ không thể giải thích, nhưng nó luôn luôn làm tớ khó chịu từ khi tớ quay về. Tớ đoán tớ đã lo lắng quá nhiều và tớ cũng quên học."
"Hi vọng cậu ổn," Hinata nói. "Bên cạnh đó, cậu nên đi đi. Đến ít nhất đến trước nửa tiếng của kỳ chứ?"
"Ờ." Otonashi đứng dậy. "Vậy tớ sẽ gặp lại cậu sau bốn năm sau?"
"Tớ chắc chắn sẽ gọi điện thoại thường xuyên." Hinata gật đầu ra hiệu đồng ý cho Otonashi.
"Hinata!" Tiếng gọi của mẹ Yui, "Yui! Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!"
"Oh, vâng! Chúng con sẽ xuống ngay!" Hinata đối mặt với Otonashi. "Tớ đoán đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, phải không?"
"Đừng bi quan như vậy," Otonashi nói. "Ai biết là ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau đâu." Cậu đưa tay lên. "Tới lúc đi rồi nhỉ?"
"Ờ," Hinata nói, vỗ vào tay Otonashi, rồi họ nắm lấy tay nhau. "Chúc may mắn trong bài kiểm tra." Cậu ấy cười trước khi buông tay Otonashi ra rồi bế Yui lên xe lăn.
○○○
Otonashi thở dài khi cậu nhìn chiếc xe đi qua ngã rẽ trước Shibuya, tiến đến chỗ cậu. Chiếc taxi dừng lên lề đường, cậu xách chiếc va li đi vào trong xe. Chiếc xe từ từ tăng tốc hòa vào dòng xe cộ tấp nập trong cơn mưa. Cậu nhìn phía trước, thấy một bóng người đang đứng trong mưa
"Kanade?" cậu kêu lên, bảo taxi dừng lại và cậu chạy tới chỗ cô ấy. Khắp người cô ấy ướt sũng vì đứng trong mưa. Otonashi nâng dù lên che đầu Kanade. "Kanade, cậu có ngốc không vậy?" Cậu hỏi với một chút khó chịu. "Sao cậu lại đi trong mưa mà không mang dù thế này?"
Kanae quay đi. "Tớ quên mất bản tin dự báo thời tiết," cô ấy im lặng một chút rồi nói tiếp. "Hôm nay là ngày cậu thi phải không."
"Ờ," Otonashi nói, bỏ áo mưa cậu đang mặc và trùm qua vai Kanade. "Vậy là tớ hiểu rồi." Kanade cúi xuống, nước nhỏ giọt từ má cô ấy. "Có chuyện gì à?" Otonashi hỏi. Bất ngờ, Kanade quay lại và ôm chầm lấy Otonashi, người cô ấy rung lên, cô ấy khóc!. Khi cô ấy ôm, Otonashi chỉ ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ chầm chậm đưa tay ôm lấy Kanade. Mất vài phút sau cô ấy mới dần bình tĩnh nói
"Cậu ổn chứ?" Otonashi hỏi khẽ. Kanade gật đầu, cô ấy vẫn còn khóc. "Cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra được không?"
Kanade lại rung người. "Đó là sự thật."
"Chuyện gì?"
"Chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau," Kanade nói, cô ấy thật sự nghiêm túc. "Thật sự là có người khác ở giữa chúng ta."
"Ai chứ?" Otonashi biết cậu sẽ không được thoải mái khi nghe những gì cậu sắp nghe.
"Cậu của tớ... ô-ông ấy có... một vụ làm ăn trong thời gian ở Trung Quốc. Ông quyết định là... là tớ không đủ điều kiện để nhận tiền trợ cấp khi ông ấy về hưu... bởi vì ca ghép tim..."
"Đó là kiểu suy nghĩ gì thế? Không còn tình người nữa mà!"
"Ông ấy quyết định sẽ gả tớ đi để cuộc sống ông ấy tốt hơn" Kanade quay đi, như thể cô ấy đang xấu hổ. "Ông ấy bảo Long đến học ở Nhật sống cùng với tớ, quen biết tớ, và..."
Nước mưa chảy trên mặt Otonashi trông giống như nước mắt, cậu từ từ ôm lấy Kanade. "Kanade..." cậu nói. "Tớ không muốn mất cậu lần nữa..."
"Hôm nay, tớ sẽ kết hôn. Còn cậu sẽ làm bài thi của cậu. Ngày mai, tớ sẽ bay đến Trung Quốc để gặp cha mẹ cậu ta. Và cậu thì bắt đầu khóa học của cậu." Kanade đẩy Otonashi ra. "Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa..." Nước rơi từ trên mắt của Kanade, và Otonashi cũng biết đó không phải là nước mưa. "Đây là lân cuối cùng chúng ta gặp nhau," Kanade nói. "Và chỉ có số phận mới có thể mang chúng ta lại lần nữa."
Xe buýt đã đến, và những người đợi bên dưới mái hiên Shibuya 10 nhanh chóng chạy vào xe buýt. Otonashi chảy nước mắt. "Kanade..."
"Hãy đi làm việc của cậu đi, hoàn thành giấc mơ của cậu đi. Nhận những lời "cảm ơn" mà cậu luôn muốn. Đừng để tớ cản trở con đường của cậu."
Và như vậy, Kanade nhón chân lên và nhẹ nhàng hôn vào môi Otonashi. Ngay sau đó, cô ấy lùi lại, nhắm mắt lại nói: "Tớ luôn luôn giữ cậu trong trái tim tớ... nhưng cậu hãy làm điều này vì tớ. Giúp những người khác vượt qua khó khăn. Nhưng hãy nhớ về tớ. Nhé?"
Otonashi mở miệng ra nói, nhưng cậu chẳng thể thốt nên được từ nào cả. Với sự hối tiếc vô cùng, cậu gật đầu. Những người cuối cùng đang lên xe buýt, và Otonashi nhặt của mình lên, lầm lũi bước vào ghế xe buýt tìm một chỗ ngồi trống, tránh xa những người khác. Cậu nhìn bên ngoài của sổ, nhìn Kanade một lần cuối cùng, cô ấy đứng đó nhìn theo xe buýt với áo mưa của cậu vẫn đang trùm trên vai.
Mười phút sau khi vào xe buýt, đài phát thanh bắt đầu. "Bài hát Time-passing [Toki o Kizamu Uta], bởi ca sĩ Anant-Garde Eyes, được phát lần đầu cho những ai gặp khó khăn trong mặt tình cảm," đài Radio đọc.
"Chồng tôi chết trong khi cứu, cứu một sinh mạng," giọng phụ nữ nói. "Tôi không muốn mất anh ấy, nhưng anh ấy đã đi rồi."
"Và bây giờ, bản tình ca."
"Đứa con trai duy nhất của chúng tôi muốn cha hãy chơi vui đi, và tôi không muốn tìm một người đàn ông khác. Anh ấy là duy nhất..." Giọng nói kết thúc, bắt đầu bài hát.
"Kanade..." Otonashi thì thầm. Cậu vẫn nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra: gặp cô ấy ở Shibuya, nấu mì Ramen cho cô ấy, tán gẫu và cười đùa với Yui và Hinata, giữ cô ấy ở lại nhà. Cậu bảo vệ cô ấy khỏi cuộc nổi loạn ở trường. Và tất cả những chuyện đó sẽ chỉ còn là ký ức.
"Một ngày nào đó, con người sẽ trở nên cô đơn, sẽ chỉ sống với những kỷ niệm mình đang có," cậu nhớ về bài Brave Song.
Otonashi nhìn xuống vạt áo mình, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều. Mình không muốn tìm một cô gái khác làm bạn đời, Otonashi nói với bản thân.
"Em không muốn~ trở nên cô đơn..." Bài Time-passing đang hát cũng với nội dung tương tự. "Anh là lựa chọn duy nhất của em... người em đã yêu bằng cả tâm hồn..."
Xe buýt đến trạm xe buýt, và Otonashi rời khỏi xe. Cậu đi đến chỗ một chiếc taxi gần đó. "Đi đâu?" tài xế taxi hỏi khi ông ta nhìn qua kính chiếu hậu xe.
"Nhà thời Baptist ở Shibuya," Otonashi yêu cầu, cậu cố giữ giọng của mình bình tĩnh. Người tài xế gật đầu, và chạy theo hướng Otonashi chỉ. Otonashi đã quyết định cậu sẽ không quay lại bây giờ.
Taxi dừng ở nhà thời nơi Hinata và Yui đã tổ chức hôn lễ. Otonashi bật ra khỏi Taxi sau khi trả vội tiền phía 10.000 yên. Tài xế nhìn ngoái lại trước khi lái xe đi.
"... và tới bất cứ ai không muốn cuộc hôn nhân này," mục sư nói, "nói ngay bây giờ hoặc mãi mãi giữ hòa bình."
Otonashi đưa tay đẩy mạnh cửa vào. "Kanade!" cậu gọi lớn, khiến cho mọi người trong nhà thời tập trung vào người mới đến, cả Long và Kanade trên sân khấu. Otonashi nhận ra khuôn mặt của Yuri, Naoi, Hinata và Yui đang ngồi trong hàng ghế. Khi cậu bước vào, một giai điệu quen thuộc lại vang lên, nhẹ nhàng; là nhạc đám cưới đây mà. Otonashi nhìn lên sân khấu hét lớn. "Cái gì khiến cậu hành động như thế hả? Làm thế nào cậu ưng thuận ước muốn của chú cậu, như vậy sẽ làm cậu hạnh phúc sao? Đó là lý do cậu lấy một tên nước ngoài coi trong địa vị, có gia đình giàu có sao?"
Giai điệu mở đầu đã chấm dứt, nhưng tiếp theo đến một giai điệu mạnh mẽ, khiến cho Otonashi càng thêm quyết tâm, không thèm đếm xỉa đến những gì người khác nghĩ. "Kể từ khi ở Thế giới sau cái chết, tất cả thành viên SSS... tất cả đã chiến đấu chống lại cậu! Nhưng chúng tớ đã thấy cậu không phải là mối nguy hại, và tớ là người đầu tiên mời cậu tham gia vào cùng bọn tớ. Cậu muốn ai đó sống cùng với cậu, nói chuyện với cậu, và vui vẻ với cậu – đó là những gì cậu đã từng muốn!
"Tớ sẽ cho cậu tất cả những điều đó, cậu đã muốn bọn tớ tốt nghiệp ở bên đó. Đó không phải là chuyện xấu như chúng tớ đã nghĩ, cậu đã dạy tớ rằng đó là điều tốt! Chúng tớ không hiểu cho tới sau này... cho tới khi vì cậu đã cho tớ thấy cách mà thế giới sau cái chết phải hoạt động."
Otonashi quay về phía Long. "Và còn cậu, Long! Chuyện gì khiến cậu quan tâm đến Kanade? Chỉ là một người nấu cho cậu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa cho cậu, hay chăm sóc những đứa trẻ của cậu? Liệu có phải cậu chỉ xem Kanade như là một người giúp việc nhà không – trong khi cậu thậm chí còn không quan tâm tới cảm xúc của cô ấy nữa?" Otonashi bước lên trước, Long nghiến chặt hàm răng nhìn Otonashi.
"Chuyện gì khiến cậu kiêu ngạo đến mức đến đây quấy rối buổi lễ cầu hôn này hả?" Long cằn nhằn. "Cậu thì có điểm gì xứng đáng để sống cùng với cô ấy hả?"
"Lý do duy nhất, bởi vì cô ấy là của tôi! Tôi cho cô ấy trái tim, và nó vẫn đập trong ngực cô ấy hơn một tháng qua!"
Long ngạc nhiên. Từ hàng ghế khách mời bên dưới đã bắt đầu xuất hiện những tiếng thở, xì xầm từ các vị khách mời. Nhưng Long nhanh chống lấy lại bình tĩnh, phóng quả đấm vào mặt Otonashi. Nhưng cậu ta không bao giờ đánh trúng được. Một tấm màn lông vũ đã ngăn chặn đòn tấn công lại.
Otonashi có thể thấy mặt Long, cũng như tất cả mọi người; sợ hãi vì cú đấm. Đôi cánh vẫy trong không trung, khiến cho Long như đông cứng lại vì sốc. Cậu ta rút tay về và nhìn chằm chằm vào Kanade đứng sau Otonashi. "Cái gì thế..."
"Đó là cái gì thế...?" giọng nói từ những vị khách mời ngồi bên dưới.
"Trông như một đôi cánh..." một người khác lên tiếng.
"Không phải thiên thần chứ?"
"Ở thế giới sau cái chết," Otonashi nói, "Kanade còn có biệt danh là Thiên Sứ khi tôi lần đầu gặp cô ấy. Cô ấy có thể chứng minh cho cậu thấy đấy. Cậu còn bảo tôi không đủ tư cách nữa không? Tôi là người đã cùng đồng hành với cô ấy từ thế giới bên đó cho đến đây!"
Long liền rút từ trong dây thắt lưng một khẩu súng lục nhỏ, nó được giấu bên dưới áo vét, cậu ta hành động như những đặc vụ chính phủ thường thấy trên phim anh. Cậu chỉ khẩu súng vào Otonashi, nhưng Otonashi không hề tỏ ra sợ hãi, khi đó một giọng nói trong trẻo như nước: "Guard Skill – Hand Sonic, version six." Những cánh lông vũ bay giữa không trung khi Kanade phóng về phía trước chặn khẩu súng, chỉ một tiếng "keng" và nửa phần của khẩu súng đã bay lên trời. Càng lúc càng nhiều tiếng ồn vang lên từ bên dưới sân khấu, Otonashi nhìn thấy Hand Sonic Version Six mới. Màu trắng dài, có những đường màu xanh chạy dọc thân, lưỡi kiếm bằng kim loại. Đó là một thanh kiếm thật, tay Kanade nắm chặt cán kiếm. Một viên đá màu trắng đục gắn ở dưới chuôi kiếm. Cả thanh kiếm dường như phát ra ánh sáng tràn đầy năng lượng.
"Đó là một thiên thần thật sự!" những người bên dưới la lên, nhiều người tranh nhau chạy đến lối ra. Giữa tiếng kêu la, tiếng động cơ ô tô bắt đầu vang lên. Tay của Long run rẩy, chỉ còn nắm nửa khẩu súng. Hơi thở cậu ta run lên, lập cập tiếng thở dốc. "Thiên Thiên S-sứ..." cậu ta lắp bắp. "Thần... thánh... chúa ơi..." Tay cậu yếu ớt đánh rơi khẩu súng, vang lên tiếng lách cách. "Chuyện này... không thể nào...!" Long hoảng sợ lùi ra xa, vấp té ngã nhào lên sàn
Kanade nhìn xuống Long, Hand Sonic của cô ấy đã được thu về. "Tớ đã biết được chuyện đó, Long" Kanade nhắm mắt lại, nói. "Chuyện cậu làm cho tớ không là gì cả. Cậu tớ chỉ muốn chuyện này vì lợi ích riêng của ông ta mà thôi. Khi tớ đã nhận ra rằng... tớ không còn thiết tha thế giới nữa, nhưng cậu ấy đã đến đây chìa tay ra mà mang tớ trở lại." Kanade mở mắt và nhìn Long. "Đi đi."
Cùng lúc đó, tiếng vỗ tay lộp bộp từ bên dưới sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người, là ông cậu quý hóa của Kanade đứng bên dưới. "Được rồi," ông ấy nói. "Kanade, đừng hấp tấp. Hãy mang người bạn đặc biệt của cháu ra rồi ta và cháu sẽ lại ở cùng một nhà."
"Ngu ngốc..." Yuri nói từ sau lưng ông ấy.
Kanade nhìn ông cậu chằm chằm và thì thầm, "Guard Skill – Harmonics." Một bản sao tách ra từ Kanade và nắm lấy ông ta, lưỡi kiếm Hand Sonic áp sáp vào ngực ông ta. "Cháu đã tin cậu" Kanade nói. Khi cha và mẹ chết, cậu đã hứa một cuộc sống mà cháu sẽ cảm thấy vui vẻ. Và cậu đã không giữa lời."
"Kanade..." ông ta nói.
Kanade nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của mình, cảnh này giống như khi Kanade chuẩn bị "giết" ai đó trong thế giới sau cái chết. "Cậu," Kanade nói. "Cháu biết nếu đây là sai lầm. Nhưng cậu đã làm chuyện này vì lợi ích của mình, nghĩa là cho bây giờ cậu... cậu sẽ chỉ còn một mình."
"Cháu biết cái cảm giác khi giết người. Trong thế giới của cháu, đó là một phần công việc phải làm. Cháu không mong muốn phải làm như thế nữa. Làm ơn, dẫn Long đi khỏi đây đi. Hãy để cháu yên... Cháu vừa nhận ra đó là một trong những hy vọng cháu muốn ngay từ đầu và cho đến bây giờ."
Cậu Kanade định mở miệng nói, nhưng ông ta lập tức từ bỏ ý định khi bản sao Harmonics ép chặt lưỡi kiếm vào ngực ông ta. Ông ta đành lắc đầu và rời khỏi nhà thờ. Kanade liếc nhìn Long, người đang chạy trốn đằng sau lưng cậu Kanade. Chỉ mình Otonashi, Kanade, những thành viên còn lại của SSS, người chơi Piano và vị mục sư còn ở lại nhà thờ. Giai điệu nhẹ nhàng lại vang lên. "Tên của cậu là gì, chàng trai trẻ?" vị mục sư hỏi Otonashi.
"Otonashi Yuzuru," Otonashi nói.
Vụ mục sư gật đầu và quay trở lại với khuôn mặt hiền hòa vốn có. "Chúng ta tập họp ở đây hôm nay, trong buổi tối trang trọng này, để cùng tham dự hôn lễ của Tachibana Kanade và Otonashi Yuzuru. Bất cứ ai muốn từ chối cuộc hôn nhân này, hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc không bao giờ." Kế đó là một khoảng im lặng ngắn. Vị mục sư một tay lật sách trong khi tay còn lại cầm hai chiếc nhẫn. "Bằng những chiếc nhẫn này," ông ấy nói, "Chúng ta sẽ giữ lời thề về một tình yêu vĩnh hằng và không thể tách rời. Mỗi người hãy lấy nhẫn của mình." Chúng là những chiếc nhẫn vàng, có cái gì đó được viết bên trong ấy. Otonashi chọn lấy một cái trước, và Kanade cũng chọn cho mình một cái.
Nhìn Otonashi, vị mục sư nói. "Bây giờ, cậu hãy nhắc lại theo lời tôi..."
"Bằng chiếc nhẫn này... anh, Otonashi Yuzuru, tặng cho em, Tachibana Kanade, và tình yêu vĩnh hằng cho em." Cậu đeo nhiếc nhẫn vào ngón áp út của Kanade
Quay sang Kanade, người mục sư nói với cô ấy điều tương tự. "Bằng chiếc nhẫn này, em, Tachibana Kanade, cho anh, Otonashi Yuzuru, và tĩnh yêu vĩnh hằng dành cho anh." Rồi cô ấy cũng đưa chiếc nhẫn vào ngón tay của Otonashi.
Vị mục sư gật dầu, rồi công bố. "Với sự trong đổi nhẫn và sức mạnh của trách nhiệm mà thượng đế đã trao cho tôi, tôi công bố hai người đã là vợ chồng. Cậu có thể hôn cô dâu."
Otoashi nhìn Kanade, cậu cười, lúng túng đến ngượng đỏ mặt. Tất cả những người khác cũng có thể biết là Otonashi đang ngượng ngùng, mọi người khúc khích cười, với nhạc nền mang giai điệu nhẹ nhàng khác vang lên. "Cậu không thể hoàn thành lễ cưới nếu cậu không làm thế!" Hinata kêu lên từ phía bên dưới, mọi người cùng cười vang.
Kanade mỉm cười, cô tung cánh ra ôm lấy Otonashi rồi môi của họ đã chạm nhau. Trong nụ hôn say đắm, Otonashi có thể nghe tiếng đàn Piano... và một giai điệu cậu đã từng nghe, giai điệu quen thuộc gợi nhớ lại những kỷ niệm đã quên.
Giai điệu đó chính là nhịp tim của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com