TruyenHHH.com

[Fanfiction-Gilenchi]Ta đợi nhau nơi phía chân trời

Từ chối

winkii2710

Đúng..tôi đã yêu Chi...không thể khước từ được điều đó...nhưng tôi không yêu mù quáng... Tôi vẫn đủ lí trí nhắc nhở bản thân là nữ... Đủ tỉnh táo để nhìn thấy cái sự thật bấp bênh trước mắt...
Tôi đẩy nhẹ Chi ra...dùng cái ngữ điệu lạnh lùng nhất có thể để dối lòng mình:
_Tớ xin lỗi. Nhưng chúng ta không thể đâu.
_Cậu?? Gil à...tớ biết là cậu cũng yêu tớ mà, nếu không sao cậu khóc? Sao cậu ghen?...Cậu yêu tớ sao còn...
Chưa hết bức xúc tôi đã chặn lời Chi lại:
_Cậu thôi đi được không!!!
Ngữ âm cao giọng làm Chi bàng hoàng nhìn tôi... Dù biết những lời sau sẽ làm tổn thương Chi nhưng tôi không có lựa chọn... Câu nói ấy của Cường luôn văng vẳng trong đầu..''Chi sao có thể yêu con gái'' ... Cụôc đời Chi là một thảm đỏ đã được dọn đường sẵn..tôi cùng lắm chỉ là viên đá nhỏ chen chân vào đó rồi cũng sẽ được hốt ra nhanh chóng....tốt hơn hết là dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa tầm kiểm soát....
_Cậu muốn tớ bị mọi người chỉ trích lắm đúng không? Nếu quen nhau chẳng khác nào đạp đổ thanh danh tớ? Cậu là bạn gái Cường mọi người sẽ nói tớ là kẻ cướp bồ, hại cậu đồng tính. Cậu còn bị huỷ thanh danh nặng hơn tớ!! Bộ cậu không nghĩ tới điều đó sao?
_Tớ không sợ người đời đàm tiếu đâu mà. Tớ với Cường quen nhau cũng chỉ vì quan hệ hai nhà, một chút tình cảm cũng không...
_CẬU KHÔNG CẦN NHƯNG TỚ CẦN!! Cậu có quyền không nghĩ cho bản thân nhưng cậu nghĩ cho tớ xem. Phải vất vả thế nào tớ mới gầy dựng được tiếng tăm. Hai chúng ta là chuyện không thể thành Mọi thứ im lặng sau bài văn đầy độc ác đó của tôi. Sự im lặng không hồi đáp làm tim tôi run sợ nhưng không thể để lộ mọi cảm xúc của mình... Tôi biết là Chi rất đau.... Tôi biết chứ vì Chi bây giờ cũng là tôi vào 2 năm trước... Tôi cũng đau vậy... Nổi đau đớn đang dầy vò tâm trí tôi... Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết tôi còn có thể giữ cái thái độ lạnh lùng này hay không? Nội tâm Chi đang bế tắc, nhìn thấy được vẻ thất thần trên nét mặt ấy.... Tôi thật muốn đánh chết mình vì chính bản thân đã thề là không làm Chi buồn, tổn thương, luôn bên Chi và bảo vệ.... H đây tôi lại là hung thủ khiến Chi tổn thương, gây ra thảm cảnh ngày hôm nay cũng bởi vì tôi.... Vì chính mình không đủ năng lực cho Chi một tương lai và mái ấm như Cường.... Một người chồng người cha tương lai thật sự như Cường cũng bởi lẽ tôi là nữ..... Và xã hội không tồn tại hai chữ suôn sẽ hạnh phúc cho những tình cảm đi ngược với luân thường đạo lí ......
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Chi cũng lên tiếng:
_Tớ hiểu rồi!! Có lẽ tớ quá ích kỉ mà không nghĩ đến ước mơ và đam mê của cậu...
Chi ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt nhu mị, yếu ớt... Liệu đây có phải lần cuối tôi được nhìn thấy ánh mắt này...
_Tớ sẽ đứng sau cậu...để cậu không nhìn thấy tớ...để cậu không bận lòng vì tớ....vì là sau cậu....nên tớ sẽ dõi theo cậu...Chỉ cần tớ biết...trong lòng cậu... Một chỗ nào đó cũng có tớ.... Như thế là quá đủ..!!
Rồi Chi quay đi lặng lẽ rời khỏi cái con người độc ác này...
Lại chết lặng....
Tôi không muốn quay lại bàn ăn mà về trước chỉ gọi cho anh Tino dặn mình đã về...
Nói là về nhưng tôi giờ đây đã không còn là chủ của đôi chân... Nó đi đâu?? Tôi cũng chẳng biết... Như một kẻ mất trí tôi lang thang cô độc giữa lòng thành phố... Đầu óc trống rỗng... Khoé mắt cay cay... Đi miết đi miết.... Mà không thấy mệt chỉ như điên như dại thất thần mà đi không lối thoát...
Chiều tà...
Ánh hoàng hôn buôn xuống...
Hình ảnh Chi lại xuất hiện trong tâm trí...
Cái ngày đầu tiên tôi cùng Chi ngắm hoàng hôn... Cùng tựa vào nhau tận hưởng không gian yên tĩnh... Cũng là lần đầu Chi khóc trong lòng tôi...lần đầu tôi đau đớn không lý do vì một người con gái không thân thiết....
Mưa...
Mưa nặng hạt...
Nặng trĩu trên đầu...vai...
Phớt ngang qua mặt.... Tay...áo...
Ướt...toàn thân ướt như tắm....mái tóc ướt mưa co mền sụp xuống trán... Không biết là nước mưa hay....nước mắt?? Nhưng cảm giác âm ấm trên khoé mắt và gò má theo tôi mãi trong cơn mưa...
Mọi thứ tối dần... Nhưng tôi vẫn đi....
Bỗng tiếng còi xe từ đâu nổ lớn như đâm sâu vào não.... Ánh sáng chói loè chiếu vào mắt tôi....mọi thứ như mờ ảo.....và tôi đứng chết chân tại chỗ nhìn về phía ánh sáng kia.......

Tiếng còi xe ing ỏi liên tục vang lên, từ trong ánh sáng kia thấp thoáng dáng người tiến lại gần tôi.
_NÈ CÓ BỊ ĐIÊN HAY KHÔNG VẬY?
Thanh âm tức giận hùng hổ nhưng lại đứt quãng khi hai chúng tôi nhìn thấy nhau.
_Gil? Gil sao?
Đầu óc có không tỉnh táo nhưng tôi đủ ý thức để nhận ra đối phương. Tôi yếu ớt cất giọng:
_Trai.
Một chữ để nhận dạng người thân của tôi xong là tôi cũng không biết trời đất gì luôn. Khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở trên giường. Cơn đau rát nơi cổ họng truyền tới ho sụ sụ vài tiếng rồi loạn choạng ngồi tợa vào đầu giường mà nhìn xung quanh, không nhận ra đây là đâu cả. Cả người thì mềm nhũn không một chút khí lực nào kiểu này là bệnh chắc rồi...hzz..
_Dậy rồi hả?
Tôi đảo mắt về phía thanh âm lạ kia. Ngọc Trai đang tay bưng khay cháo nước thuốc từ cửa tiến lại.
_Mày về nước hồi nào vậy?
_Tao mới vừa xuống sân bay thì gặp mày đấy.
_Tao á?
Hơi bất ngờ vì câu nói. Thật chất vì quá đuối sức nên nhất thời không nhớ rõ hôm qua mình đã điên khùng cỡ nào. Trai đặt khay lên mặt tủ đầu giường rồi ngồi đối diện tôi.
_May cho mày. Giêm vương chưa gặt sổ không thì có mà toi đời từ hôm qua rồi.
_Hôm qua tao... Làm gì sao?
_Còn hỏi được hả? Tao suýt nữa là tông nát sọ mày ấy
Ngữ khí tức giận nhưng có phần rầu rĩ
_Hôm qua cả người mày ướt nhem. Dầm mưa cả buổi tối rồi lang thang ngoài quốc lộ qua đường mà đầu óc cứ treo lơ lửng đâu đâu. Tao nghe Hana nói gọi cho mày cả chục cuộc mà không được. Khi tao gặp mày thì mày lăn đùng ra xỉu kiểm tra mới biết mày sốt cao độ rồi. Đây là nhà tao. Cả tối hôm qua mình Hana lo cho mày đấy. Thấy cậu ấy mệt quá nên tao kêu về trước để tao lo cho.
_Hana? Mày cũng biết Hana về nước sao?
Thấy tôi nhìn chằm chằm Trai lại e ngại

cúi đầu như né tránh ánh nhìn đầy nghi hoặc của tôi. Một giọng điệu u sầu đáp lại:
_Gil à. Thật ra thì.. Từ lâu tao muốn nói cho mày biết chuyện này.. Nhưng Hana không cho nói... Thật sự tao rất áy náy khi lừa gạt mày.
Hơi nhăn mày, tôi không hiểu ý Trai là gì:
_Mày đang nói cái gì vậy? Mày lừa tao cái gì? Hana sao lại không cho mày nói?
Thở dài hồi lâu Trai mới ngước mắt lên nhìn tôi:
_Trước đây chuyện mày với Hana...Tao biết hết. Hana từ chối mày không phải do cậu ấy mà là... Thật ra Hana yêu mày.
Ngưng mọi cảm xúc và thời gian, tôi không thể tin vào tai mình khi nghe những lời này. Nếu nó được nói ra vào hai năm trước thì mọi chuyện có như ngày hôm nay không? Rất rất khó tin nhưng vẫn cố gắng nghe hết những gì Trai muốn truyền đạt.
_Ba mẹ cậu ấy biết và... Một là lấy chồng ngay lúc đó. Hai là qua Mỹ và cắt đứt mọi quan hệ ở Việt Nam với mày. Hana không muốn mày buồn.. Nên cậu ấy.. Đã chọn qua Mỹ. Mọi thông tin không ai biết trừ tao nhưng cậu ấy không cho tao nói.
Không biết nên làm gì trước thông tin này.. Nhưng nó đến quá bất ngờ như một câu chuyện bí mật làm biết bao con tim đau đớn giờ hé mở để làm họ điêu đứng.
_Vậy. Tại sao còn quay về đây?
_Chuyện đó tao không rõ nhưng hình như ba mẹ Hana đã hiểu ra điều gì rồi chấp nhận cho cậu ấy về nước gặp mày.
Tôi ngồi lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ mà lòng như thắt lại. Dù điều này đến quá nhanh không kịp xác định đi chăng nữa thì nó cũng đủ làm con người tôi sụp đổ.
_Thì ra.. Hana.. Cậu ấy về nước là vì tao sao?
_Ừm... Nhưng... Mày với Chi.. Tao nghe Hana nói lại hết rồi. Bây giờ mày đang đứng giữa hai người con gái yêu mày đó. Tao không biết tại sao mày lại hành hạ bản thân ngoài đường nhưng có điều mày nên biết là hình ảnh đó được tung lên mạng hết rồi đó.
Bây giờ dù có loạt ảnh hot được tung lên mạng thì tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nó. Mọi thứ như khép lại và trong mắt tôi một màu đen không lối thoát, không thể tìm được lời giải cho bài toán lần này.
_Mày ra ngoài đi. Tao cần một mình.
_Ừm. Tao hiểu rồi. Cần gì cứ gọi tao. Mày còn yếu lắm lát nhớ ăn với thuốc cho khoẻ. Tao ra ngoài
Rồi Trai chậm rãi ly khai khỏi căn phòng. Giờ đây chỉ còn lại cơ thể yếu ớt mệt mõi với câu chuyện đầy bi hài vừa rồi mà nước mắt cứ tuôn trào nơi khoé mắt. Nếu như Hana nói cho tôi biết sự thật thì hôm đó tôi có tìm cách giữ cậu ấy lại? Nếu như Tôi biết Hana yêu tôi thì tôi có ôm mảnh kí ức đau đớn kia ròng rã suốt hai năm trời. Nếu như Trai cho tôi biết lí do Hana về nước chỉ để gặp tôi thì tôi có thẩn thờ mà bắt tay và xem cậu ấy như bạn bè lâu ngày gặp lại hay thậm chí là... Dành tình cảm cho Chi?? Tất cả tất cả đều là một chữ Nếu... Không có chữ nếu đó giờ đây tôi đã không phải một thân tàn ma dại ngồi nơi này khóc than cho số phận của bản thân?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com