Fanfiction 12 Chom Sao Nhung Ke Mong Mo
- Bạch Dương à, tao phải làm sao đây??Nhân Mã liền gọi facetime với Bạch Dương như tìm đấng cứu thế, miệng gào lên vài từ nức nở kéo dài thườn thượt cả cây số, mặt zoom to hết mức đến đáng sợ.- Mày làm sao đấy, bình tĩnh xem nào!Bạch Dương hốt hoảng trừng to mắt nhìn vào màn hình, chậm rãi xoa dịu tinh thần Nhân Mã. Con dở này, cái gì cũng làm lố lên.- Nhìn nhé!Nhân Mã thì thầm nhỏ nhẹ, hô hấp bình tĩnh lại hơn một chút, đứng xa xa màn hình để Bạch Dương đủ nhìn thấy chiếc váy trắng đáng yêu mình đang mặc.- Phụt! Bạch Dương mới đầu còn bất ngờ tròn mắt, tự dưng lại há mồm cười sặc sụa bất chấp hình tượng, cười như thể chưa bao giờ được cười.- Mày mới đổi gu sao, cái này mới quá nha hahahaha!!!Nhân Mã giận tím mặt, nếu không cách một màn hình thì cô thề sẽ tát cho con bé này tỉnh ra, nếu không Nhân Mã này sẽ không là người nữa.- Không đùa không đùa nữa! - Bạch Dương bấy giờ mới ngậm được mồm lại, nói có phần nghiêm túc - Tao thấy xinh mà!- Chả xinh gì cả, nó cứ làm sao ý!Mặt Nhân Mã bây giờ mới chảy xệ xuống, nằm úp xuống giường lăn qua lăn lại, vẻ tuyệt vọng khôn nguôi.- Chả sao cả, là mày không quen thôi. Mà sao tự dưng mày lại đổi style ra nỗi này chứ?
Nhân Mã liếm môi, chậm rãi kể lại:
- Hôm Thiên Yết mặc cái váy trắng biểu diễn ở chỗ tham quan ý, tao nghe Cự Giải khen nó với Song Ngư là xinh, Song Ngư cũng gật gù đồng tình...
Bạch Dương hiểu ra chuyện, chỉ cười khẩy với Nhân Mã:
- Ra là vì Song Ngư, đúng là chết vì trai!
Nhân Mã gật gật đầu như muốn gãy cổ, dù rất ghét phải nghe điều này nhưng thật sự nó rất đúng. Nhân Mã không quan tâm đến hình ảnh của mình trong mắt mọi người như thế nào, chỉ cần để ý duy nhất ánh mắt Song Ngư hướng về phía mình. Nếu là việc cậu thích, Nhân Mã có thể thay đổi tất cả vì người mình thích.
- Trông mày xinh lắm, giống con gái hơn hẳn. Đôi lúc thay đổi cũng tốt, chỉ là bây giờ mày không quen thì nên không nhận ra, chứ nó hợp với mày lắm mà!
Bạch Dương giảng giải cho Nhân Mã nghe, không biết Nhân Mã có thật sự hiểu được điều cô nói hay không, chỉ thấy thở dài ra ba chữ: "Tao biết rồi!"
- Mà này Nhân Mã, mày làm gì để thằng Song Ngư nó phải nhắn tin cho tao hỏi mày đâu thế này, không phải nó chở mày đi à?
Nhân Mã giờ mới ngớ người ra hết nhìn đồng hồ rồi kiểm tra tin nhắn, thấy có không dưới 50 tin nhắn của Song Ngư đang tìm cô.
- Á chết rồi bây giờ mới để ý, thôi tao đi đây, mày cũng nên chuẩn bị đi.
- Ừ đi đi, nhớ đấy, mày xinh lắm, đi thẳng lưng lên tí, đeo giày cao gót một chút, đừng đi sneaker như mọi khi, không hợp!
- Vâng, thưa mẹ, con biết hết rồi!!!
Nhân Mã nói xong vội vã tắt máy đi, để lại Bạch Dương ngồi lắc đầu cười, Song Ngư cũng đôi khi hơi vô tâm một chút, mong là nó cũng sẽ không nói bất cứ gì làm con Ngựa này tổn thương. Một Nhân Mã hơi để ý một chút, một Song Ngư hơi vô tâm một chút. Cả hai đứa này yêu nhau, người mệt sẽ là Bạch Dương này đây!
•
Song Ngư đứng đợi trước cửa nhà Nhân Mã mà khóc ròng, đã hơn nửa tiếng rồi mà dường như có ai đó quên mất hẹn hò thế nào, cũng không trách được con gái có nhiều thứ muốn sửa soạn chỉnh trang, nhưng mà như thế này cũng là mất thời gian quá mức. Chẳng phải Nhân Mã của cậu lúc nào cũng xinh đẹp sẵn rồi sao?- Xin lỗi anh!Nhân Mã từ đằng sau đi đến nắm tay Song Ngư, giọng ngọt như mía lùi làm cậu tâm tình đang bực bội chút cũng thả lỏng ra một chút.- Em cớ gì lại lâu đến vậy, ít nhất cũng phải trả lời tin nhắn anh chứ, làm anh lo muốn....Vế câu sau còn lấp lửng, chẳng qua là vì Song Ngư bây giờ cũng chưa ngậm được miệng để nói, mắt mở trừng như không tin nổi, nhìn trực diện thẳng vào Nhân Mã không chút che giấu, nuốt nước miếng liên hồi.- Đây... đây là gì chứ!Song Ngư ngập ngừng hỏi, vừa nói lại thấy chột dạ. Nhân Mã cắn cắn môi, Song Ngư ngu ngốc, tất cả đều là vì anh đó.- Có vẻ như anh không thích rồi, em... sẽ thay đồ lại...Nhân Mã chưa từng kiên nhẫn với ai như Song Ngư, đã cố mặc chiếc váy này chỉ vì anh khen đứa con gái khác xinh, vậy mà đến bây giờ cậu đến nửa lời khen cũng không có một chút, lại còn mang cái biểu tình 'không thể tin nổi' dán chặt vào mặt cô, thật là khó chịu hết mức.Song Ngư nhận ra hành động nãy của mình thất thố vô cùng, vội siết chặt tay Nhân Mã, lắc đầu nhè nhẹ cười mỉm đẹp đến xiêu lòng:- Thực sự rất xinh đẹp, tuy có hơi lạ mắt nhưng hợp với em lắm!Nhân Mã chỉ thấy bản thân có chút sượng sùng, cái cảm giác sến sến này lại chưa kịp thích nghi, nhưng mà trong lòng vô cùng thỏa mãn. Song Ngư của khoảnh khắc ấy như có vầng hào quang bao quanh, như chàng hoàng tử trong mơ mà mọi cô gái luôn mong ước, chỉ trung thành hướng mắt về một mình Nhân Mã đây.- Tối nay anh không biểu diễn cùng nhóm sao?Nhân Mã an lòng ngồi lên xe, siết chặt eo Song Ngư.- Tối nay anh sẽ đảm bảo hết thời gian cho chúng ta, tối nay nhất định sẽ là của chúng ta!Song Ngư ngoảnh đầu nhìn Nhân Mã, vỗ vỗ vào bàn tay không yên phận của cô đang nhéo nhéo eo mình, chỉ thấy Nhân Mã cười xuề xòa:- Hôm nay anh làm sao đấy, sến muốn chết!- Sến nhưng mà hợp với hoàn cảnh, hôm nay em cứ xinh đẹp như công chúa như thế, nhất định phải được đối xử như một vị công chúa chứ nhỉ!Nhân Mã đánh vào lưng Song Ngư một cú đau, Song Ngư càng ngày mồm mép càng lên trình, có thế nào cũng làm cô sướng rơn lên. Sao Nhân Mã cứ thế thích một người như Song Ngư nhỉ, cậu ta cùng lắm là đẹp trai một chút, nhà giàu một chút, thông minh một chút... thế mà vẫn giết chết con tim nhỏ bé của Nhân Mã đứ đừ đừ ra thế này, thật là đau tim muốn chết mất!•
Thiên Bình ngó nghiêng một hồi không thấy Sư Tử lại tiu nghỉu đi về phòng thay đồ, một mình ở đây lại buồn chán quá mức. Xem lớp nào cũng lực lượng hùng hùng hổ hổ bên cạnh, vậy mà Thiên Bình vào đến vòng chung kết thế này nhưng bên cạnh cũng chỉ có hai anh em Bảo Bình hỗ trợ, vậy mà Bảo Bình bây giờ đang thu xếp chương trình bận rộn quá mức, còn Sư Tử vừa thấy chạy loăng quăng ở đây bây giờ cũng không còn tăm hơi đâu.Ngắm mình trong gương, Thiên Bình thở một hơi dài. Gương mặt trang điểm tỉ mỉ sắc sảo đến chính cô cũng không thể nhận ra nổi mình, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể, nhưng lại bao trùm mệt mỏi quá mức, khuôn mặt thiếu sức sống không che nổi nét nhợt nhạt.- Nhất định, nhất định phải đạt giải nhất.Lần thi King and queen cho prom lần này, Thiên Bình cũng cố gắng hết mức có thể, cả tháng nay dường như làm cô kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác. Nhưng Thiên Bình sẽ cố gắng, cố gắng để được đứng cạnh Bảo Bình với danh xưng xứng đáng nhất, cô ghét việc mọi người đàm tiếu rằng Thiên Bình không xứng với Bảo Bình, nói Thiên Bình không tốt, xấu tính, giả tạo...dù cho anh có nói với cô đừng bỏ vào tai những lời nói đau lòng đó. Cô muốn đập tan những lời nói đó, Thiên Bình không thể sống bỏ ngoài tai những câu nói đó thì nhất định phải đối mặt với chúng. Thiên Bình sẽ chiến đấu hết vì phần tình cảm này, vì Bảo Bình và cũng vì chính mình. Từ nhỏ, Thiên Bình luôn là đứa trẻ yếu đuối nhu nhược, một phần vì sức khỏe không được tốt, luôn được bảo vệ trong vòng tay của chị gái, nhưng sau tai nạn của chị, đứa bé Thiên Bình ấy luôn cô đơn, luôn bị những đứa trẻ con khác bắt nạt với không một người bảo vệ, và Thiên Bình cũng quá yếu đuối để bảo vệ chính mình. Vì vậy, trong cả một quãng thời thơ ấu ấy, cô không giống như những đứa trẻ khác sung sướng tận hưởng niềm vui không chút lo âu vẩn vơ bên đời, luôn sợ hãi mỗi khi bước qua cánh cổng trường tối tăm, những chuỗi ngày thậm chí là không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn bè cùng trang lứa, thảm hại xấu xí đơn độc vô cùng. Và chính từ đó, Thiên Bình hiểu rằng, mình cũng không thể cứ sống như cái lối cũ ấy nữa. Và cô tự chọn cho mình một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ ngạo nghễ kiêu hãnh lãnh đạm, cùng dáng vẻ bất cần đời, những lời nói sắc nhọn như mũi dao đủ để làm tổn thương bất cứ ai động chạm đến mình, cô cũng phải chấp nhận rằng, mình không có bất kì người bạn nào, tháng năm cô đơn cứ thế kéo dài cho đến khi cô gặp mặt Bảo Bình, người con trai đầu tiên tháo chiếc mặt nạ xấu xí đó suốt chừng ấy thời gian đã chạm đến trái tim Thiên Bình, để từ lúc nào tình cảm len lỏi trong cô, để rồi đến khi nhận ra cũng không thể dứt ra được nữa.•
Sư Tử nghe loa báo tới, những bài biểu diễn đưa tới phòng media riêng để cop nhạc cho phần trình diễn trên sân khấu, cô cũng bỏ lại Thiên Bình đang ngơ ngác một mình trong phòng, vốn dĩ chỉ nghĩ là nhanh một chút, lại gặp phải thứ hay ho không ngờ khi đến.- Nhìn cậu có chút quen mắt nha, tên cậu là gì ý nhỉ?Sư Tử bắt gặp cậu bạn đeo kính phụ trách dàn laptop âm loa của chương trình, vô cùng cao hứng nói lời chào. Mặc dù nhớ rất rõ tên cậu ta đấy, nhưng mà vẫn cứ thích trêu ngươi một chút.- Là Đào Minh, 10a4!Sư Tử gật gù nghe cậu bạn kia ngoan ngoãn trả lời, cũng không ngờ là người của anh trai, sau này còn cần cô chiếu cố nhiều lắm đấy nha!- Ồ nhớ ra cậu rồi, không biết cậu còn nhớ tên tôi không nhỉ?- ...Là Sư Tử 10a10!Đào Minh có vẻ lạ lẫm đôi chút, ngập ngừng nói. Ai mà không nhớ cái biệt danh hiển hách của Sư Tử ở trường, giáo viên liệt kê vào danh sách đen cũng không làm gì được, xem ra có muốn không nhớ cũng khó à nha!- Bingo, cậu nói chính xác rồi, thông minh lắm!Sư Tử sung sướng đến bất ngờ, vô cùng cao hứng búng tay rồi xoa đầu cậu ta đến rối xù, hành động đúng chất chị đại cùng khí chất ngạo nghễ kia cũng khiến cậu nhỏ sợ hãi mà co rúm vào mấy phần."Cậu ta xem ra cũng có vẻ sợ mình quá nhỉ?"Sư Tử có chút hụt hẫng, nhưng vẫn vui vẻ mỉm cười bắt chuyện cùng cậu ta, chẳng hiểu sao từ lúc thấy Đào Minh là trong cô có mấy phần thỏa mãn cao hứng khôn nguôi, chứ không phải chán ghét như người nào đó, riêng nghĩ đến thôi cũng thấy chán ghét tột cùng.- Có ai thấy Đào Minh ở đây không?Đấy, nghe giọng cũng đoán được, nhắc đến tào tháo là tào tháo đến ngay mà! Trong đầu Sư Tử sinh ra ý niệm đầu tiên, tốt nhất là cứ nên tránh mặt ngay lập tức.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com