Fanfiction 12 Chom Sao Nhung Ke Mong Mo
Kim Ngưu vỗ vỗ vào mu bàn tay đang níu chặt lấy tay cô của Song Tử, vẫn luôn là cậu ta lo cho mình, cô chỉ mỉm cười trấn an, nụ cười thanh thản tuyệt đẹp đến nao lòng, nhưng ngoài Song Tử ra, được mấy ai hiểu được nụ cười này đến mấy phần chân thật, căn bản ngay cả chính bản thân Kim Ngưu cũng chẳng nhận ra nữa.
- Về trước đi, chốc nữa chị sẽ về sau!Song Tử nhìn Kim Ngưu thế nào cũng không thấy đành lòng, hết thảy quét mắt nhìn người đàn ông xa lạ lạnh lùng kia lại nhìn vào nụ cười của Kim Ngưu, vẫn là gật đầu, còn nói thêm:- Em sẽ đợi chị ngoài kia!Kim Ngưu cũng không tuyệt cự, chỉ đi theo người đàn ông kia đi đến gặp 'phu nhân' mà ông ta nó, ngữ điệu thập phần huyền bí, chẳng qua là Kim Ngưu đã sớm đoán ra.Người phụ nữ ngồi bên trong chiếc xe oto đậu gần đó, toàn thân toàn đồ hàng hiệu trông quý phái ngời ngời, thần thái lạnh lùng âm trầm, tuổi cũng phải trên dưới 40 nhưng vẫn trẻ đẹp phi thường, khuôn mặt giống Kim Ngưu đến 7, 8 phần.- Vào xe đi, mẹ có chuyện muốn nói!Kim Ngưu nghe lời người 'mẹ' kia, mặt không chút biến sắc tiến vào xe ngồi cạnh bà, im lặng không nói một lời, lặng lẽ quan sát mẹ mình, quả đúng như lời đồn, sau khi nhà cô phá sản, chính bà đã bỏ đi không nói một lời, lấy một người đàn ông giàu có tiếng trong giới kinh doanh. Khẽ thở dài, vốn là không muốn tin nhưng hiện nay tai nghe mắt thấy, không thể chối bỏ sự thật này, bao nhiêu năm ra đi chưa từng hỏi thăm cô lấy một lời, rốt cuộc lần này quay về là có ý gì nhỉ?- Tình hình học tập của con dạo này vẫn tốt chứ?Kim Ngưu lại lặng lẽ gật đầu không biết nói gì nhiều hơn, cũng không thể nói dăm ba câu chuyện phiếm với mẹ, vì dẫu sao họ cũng đâu phải mẹ mẹ con con thân thiết kia, khoảng cách trong từng ấy thời gian qua cũng đủ để họ xa cách trùng trùng, hai chữ mẹ con cũng chỉ là danh nghĩa.- Con có muốn đi du học không, sau khi hoàn thành việc học ở đây mẹ có thể lập tức đưa con ra nước ngoài du học, toàn bộ chi phí ăn học ở đó, mẹ có thể lo cho con cuộc đời yên ổn và sung sướng!Kim Ngưu trong mắt có chút lạ lẫm, lại tự cười khấy chính mình, bấy lâu nay bà biết hết về cô, cớ gì bấy lâu nay bà không buồn nhận nhìn gì cô con gái này, tưởng chừng như đã quên, vậy bây giờ lại quay lại đây nói ra những điều này, là đang muốn bù đắp cho cô sao? - Không cần, tôi ở đây vẫn rất tốt, thành ý của bà xin được ghi nhận!Kim Ngưu cố gắng gượng ép giọng mình tránh xúc động, lại tự chế giễu chính mình, mẹ cô là đang muốn gì ở đứa con gái này nữa đây. Bà quả thật khác xa so với người mẹ hiền lành đảm đang trong trí nhớ của mình, khí chất càng khiến người xung quanh không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, bất quá Kim Ngưu không cảm nhận được chút nào sự ấm áp của người mẹ năm ấy, tưởng buông bỏ được vẫn là đang mong chờ, ngoài miệng từ chối nhưng trong lòng do dự, cô cũng không hiểu nổi chính mình nữa.- Vẫn là nên để con có thời gian suy nghĩ thêm! Mẹ biết bây giờ con đang phân vân trong lòng, nhưng nên lo nghĩ của tương lai hơn, con vẫn luôn ước mơ làm bác sĩ, nếu có điều kiện thì phải phát triển tốt nhất! Sang Úc, Đức hay Canada đều đang rất phát triển về y, nếu có thể định cư ở bên đấy càng tốt, mức sống cao, làm bác sĩ ắt sẽ được trả lương cao hơn ở Việt Nam, vì dịch vụ y tế ở đây rất đắt đỏ. Con phải cân nhắc thật kĩ!Bà ôn tồn giảng giải, lời lẽ lạnh lùng đanh thép khó thấy vẻ yêu thương trìu mến như trước, nhìn cách mẹ cô nhắc đến những đồng tiền kia đi, thế giới của bà ấy bây giờ ắt hẳn không còn gì ngoài tiền, đến đứa con gái này cũng vứt bỏ được luôn mà.Mẹ à, mẹ khác lắm rồi!Cô hướng mắt ra khỏi cửa kính xe, tầm nhìn lại rơi vào người Song Tử. Cậu ta ngồi trên chiếc xe Cub quen thuộc, khuôn mặt sáng láng thu hút, vẫn làm tỏa sáng cả một góc trời, khiến ai cũng không kiềm được nhìn theo cậu. Vốn tưởng là Song Tử nhìn về phía này, hóa ra lại là đang nhìn về một bóng dáng khác, nhất thời cô nắm chặt tay thành quyền, lại là Bạch Dương ư, đang cười nói với cô bạn trông vô cùng vui vẻ, dường như chẳng mảy may để ý đến Song Tử phía bên này cả, mà Kim Ngưu, vẫn luôn không thích nụ cười đó. Ánh nhìn của Song Tử tựa như có ý cười, lại ôn nhu vô cùng mà có khi chính cậu cũng không phát giác ra. Kim Ngưu thực chán ghét, cứ tưởng là ánh mắt đấy cứ hướng về mình cô thôi chứ, cớ sao chính mình cũng thấy nhói nhói trong ngực. Kim Ngưu không hiểu, đây thật sự là cái suy nghĩ gì chứ, cô từ lúc nào lại trở nên mâu thuân như thế, lại cảm thấy chán ghét mình cực độ, từ bao giờ lại có cái suy nghĩ xấu xí như thế nhỉ?- Con vẫn còn quan hệ với cậu ta sao?Kim Ngưu nãy giờ đang thả hồn đi đâu lập tức bị giật mình bởi giọng nói vang lên sau lưng, ngay sau đó lại nghe thấy lời cảnh tỉnh:- Con cũng đừng quên, chính bố mẹ cậu ta đã đẩy gia đình chúng ta đến hoàn cảnh như ngày hôm nay!- Gia đình chúng ta sao?Kim Ngưu bất giác cao giọng hỏi, không phát giác ra trong giọng mình hàm ý khinh thường nặng nề, phải, chúng ta là gia đình. Đã từng. Người phụ nữ kia nhìn con gái có chút bất ngờ, cô con gái hiền lành ngoan ngoãn tinh nghịch ngày ấy đang cùng mẹ mình đối nghịch hay sao, thời gian là thứ thật đáng sợ.- Dù sao thì, mẹ cũng chỉ muốn nói với con nhanh đưa ra lựa chọn, nên biết điều gì có lợi nhất cho mình, cuộc sống của con bên cạnh ông ta không tốt một chút nào, mẹ còn tưởng con là sớm muốn thoát khỏi ông ta rồi!Mẹ à, thì ra cũng là vì để đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình mà ngày ấy chấp nhận bỏ gia đình, bỏ cô con gái bé bỏng cùng người chồng luôn yêu thương mình trong lúc cả nhà khó khăn nhất sao? Nếu biết cuộc sống của con bấy lâu nay không tốt, cớ sao không đến đón con sớm hơn. Ở trong căn nhà u ám cùng người bố đánh đập mình không thương tiếc kia, Kim Ngưu thực sự từ lâu đã không coi đó là nhà, nhưng mà, cô đâu còn nơi nào khác để đi. Mà bố cô, cũng chẳng phải là vì cô có khuôn mặt giống mẹ - người phụ nữ ông luôn yêu thương nhưng lại bỏ đi lúc ông ấy khó khăn nhất, bi thương thành căm phẫn, đau lòng thành hận thù. Kim Ngưu sẽ không bao giờ quên được, hình ảnh người bố đi làm về vào buổi tối mịt, mang theo gói bánh cá thơm lừng còn đang nóng rẫy do bố ủ vào người cho không nguội, mẹ đang nấu ăn trong gian bếp thơm lừng mùi đồ ăn, cũng tất bật ra đón chồng, cả nhà hạnh phúc cùng ăn bữa cơm gia đình, nói dăm ba câu chuyện phiếm cùng nhau, không khí ấm áp biết bao. Đó cũng chính là khoảng thời gian ấm áp trong đời mà Kim Ngưu từng được hưởng qua, mà cô cũng biết, cái khoảng thời gian ấy khó lòng mà quay lại được nữa. Đôi lúc cũng thật sự giận bố mình, nhưng cô cũng không nỡ bỏ đi. Nếu cô bỏ đi, liệu ông ấy còn ai nương tựa đây, bố của cô, đáng trách nhưng cũng thật đáng thương, và cô cũng không bao giờ quên được, hình ảnh người bố ấm áp yêu chiều mình biết bao mãi trong tâm trí. Vẫn là mình không thể vô tình như mẹ được!- Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn bà đã chiếu cố!Kim Ngưu gật đầu thối lui, nghìn vạn câu hỏi muốn thốt ra nhưng cũng chẳng nói nổi lên lời, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, hỏi như thế nào. Chỉ là cô vẫn đang phân vân, về việc ước mơ làm bác sĩ của cô, đúng thực là cần phải được đầu tư rất nhiều, nếu có thể, cô rất mong đầu tư thật nhiều cho tương lai của mình. Kim Ngưu đã cố gắng bao ngày, cô chỉ mong muốn được đáp trả thật xứng đáng.- Kim Ngưu?Song Tử cất tiếng gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, trong thoáng chốc còn thấy cậu quên không dùng cả kính ngữ, nhưng Kim Ngưu vẫn là không để ý.Trèo lên chiếc xe Cub quen thuộc của Song Tử, cô thở một hơi dài, nãy giờ vẫn là ép mình bình tĩnh, thật mệt mỏi quá mất.- Song Tử, chị không muốn về, chúng ta đi đâu đó đi!Song Tử nhìn biểu tình Kim Ngưu cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh gật đầu đáp ứng cô, vẫn là cậu hiểu cô nhất mà! Kim Ngưu luôn chất đầy tâm sự, nói ra luôn là tốt nhất, giá như có thể nói cho chị nhiều điều, nói rằng có thể khóc lên nếu muốn, có thể kể hết ra nếu quá nặng nề. Nhưng Song Tử vẫn kiên nhẫn, chỉ là Kim Ngưu không muốn nói, thôi thì Song Tử cũng nói qua vài câu chuyện phiếm:- Sắp tới prom rồi, chị có muốn đi không?
- Về trước đi, chốc nữa chị sẽ về sau!Song Tử nhìn Kim Ngưu thế nào cũng không thấy đành lòng, hết thảy quét mắt nhìn người đàn ông xa lạ lạnh lùng kia lại nhìn vào nụ cười của Kim Ngưu, vẫn là gật đầu, còn nói thêm:- Em sẽ đợi chị ngoài kia!Kim Ngưu cũng không tuyệt cự, chỉ đi theo người đàn ông kia đi đến gặp 'phu nhân' mà ông ta nó, ngữ điệu thập phần huyền bí, chẳng qua là Kim Ngưu đã sớm đoán ra.Người phụ nữ ngồi bên trong chiếc xe oto đậu gần đó, toàn thân toàn đồ hàng hiệu trông quý phái ngời ngời, thần thái lạnh lùng âm trầm, tuổi cũng phải trên dưới 40 nhưng vẫn trẻ đẹp phi thường, khuôn mặt giống Kim Ngưu đến 7, 8 phần.- Vào xe đi, mẹ có chuyện muốn nói!Kim Ngưu nghe lời người 'mẹ' kia, mặt không chút biến sắc tiến vào xe ngồi cạnh bà, im lặng không nói một lời, lặng lẽ quan sát mẹ mình, quả đúng như lời đồn, sau khi nhà cô phá sản, chính bà đã bỏ đi không nói một lời, lấy một người đàn ông giàu có tiếng trong giới kinh doanh. Khẽ thở dài, vốn là không muốn tin nhưng hiện nay tai nghe mắt thấy, không thể chối bỏ sự thật này, bao nhiêu năm ra đi chưa từng hỏi thăm cô lấy một lời, rốt cuộc lần này quay về là có ý gì nhỉ?- Tình hình học tập của con dạo này vẫn tốt chứ?Kim Ngưu lại lặng lẽ gật đầu không biết nói gì nhiều hơn, cũng không thể nói dăm ba câu chuyện phiếm với mẹ, vì dẫu sao họ cũng đâu phải mẹ mẹ con con thân thiết kia, khoảng cách trong từng ấy thời gian qua cũng đủ để họ xa cách trùng trùng, hai chữ mẹ con cũng chỉ là danh nghĩa.- Con có muốn đi du học không, sau khi hoàn thành việc học ở đây mẹ có thể lập tức đưa con ra nước ngoài du học, toàn bộ chi phí ăn học ở đó, mẹ có thể lo cho con cuộc đời yên ổn và sung sướng!Kim Ngưu trong mắt có chút lạ lẫm, lại tự cười khấy chính mình, bấy lâu nay bà biết hết về cô, cớ gì bấy lâu nay bà không buồn nhận nhìn gì cô con gái này, tưởng chừng như đã quên, vậy bây giờ lại quay lại đây nói ra những điều này, là đang muốn bù đắp cho cô sao? - Không cần, tôi ở đây vẫn rất tốt, thành ý của bà xin được ghi nhận!Kim Ngưu cố gắng gượng ép giọng mình tránh xúc động, lại tự chế giễu chính mình, mẹ cô là đang muốn gì ở đứa con gái này nữa đây. Bà quả thật khác xa so với người mẹ hiền lành đảm đang trong trí nhớ của mình, khí chất càng khiến người xung quanh không tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, bất quá Kim Ngưu không cảm nhận được chút nào sự ấm áp của người mẹ năm ấy, tưởng buông bỏ được vẫn là đang mong chờ, ngoài miệng từ chối nhưng trong lòng do dự, cô cũng không hiểu nổi chính mình nữa.- Vẫn là nên để con có thời gian suy nghĩ thêm! Mẹ biết bây giờ con đang phân vân trong lòng, nhưng nên lo nghĩ của tương lai hơn, con vẫn luôn ước mơ làm bác sĩ, nếu có điều kiện thì phải phát triển tốt nhất! Sang Úc, Đức hay Canada đều đang rất phát triển về y, nếu có thể định cư ở bên đấy càng tốt, mức sống cao, làm bác sĩ ắt sẽ được trả lương cao hơn ở Việt Nam, vì dịch vụ y tế ở đây rất đắt đỏ. Con phải cân nhắc thật kĩ!Bà ôn tồn giảng giải, lời lẽ lạnh lùng đanh thép khó thấy vẻ yêu thương trìu mến như trước, nhìn cách mẹ cô nhắc đến những đồng tiền kia đi, thế giới của bà ấy bây giờ ắt hẳn không còn gì ngoài tiền, đến đứa con gái này cũng vứt bỏ được luôn mà.Mẹ à, mẹ khác lắm rồi!Cô hướng mắt ra khỏi cửa kính xe, tầm nhìn lại rơi vào người Song Tử. Cậu ta ngồi trên chiếc xe Cub quen thuộc, khuôn mặt sáng láng thu hút, vẫn làm tỏa sáng cả một góc trời, khiến ai cũng không kiềm được nhìn theo cậu. Vốn tưởng là Song Tử nhìn về phía này, hóa ra lại là đang nhìn về một bóng dáng khác, nhất thời cô nắm chặt tay thành quyền, lại là Bạch Dương ư, đang cười nói với cô bạn trông vô cùng vui vẻ, dường như chẳng mảy may để ý đến Song Tử phía bên này cả, mà Kim Ngưu, vẫn luôn không thích nụ cười đó. Ánh nhìn của Song Tử tựa như có ý cười, lại ôn nhu vô cùng mà có khi chính cậu cũng không phát giác ra. Kim Ngưu thực chán ghét, cứ tưởng là ánh mắt đấy cứ hướng về mình cô thôi chứ, cớ sao chính mình cũng thấy nhói nhói trong ngực. Kim Ngưu không hiểu, đây thật sự là cái suy nghĩ gì chứ, cô từ lúc nào lại trở nên mâu thuân như thế, lại cảm thấy chán ghét mình cực độ, từ bao giờ lại có cái suy nghĩ xấu xí như thế nhỉ?- Con vẫn còn quan hệ với cậu ta sao?Kim Ngưu nãy giờ đang thả hồn đi đâu lập tức bị giật mình bởi giọng nói vang lên sau lưng, ngay sau đó lại nghe thấy lời cảnh tỉnh:- Con cũng đừng quên, chính bố mẹ cậu ta đã đẩy gia đình chúng ta đến hoàn cảnh như ngày hôm nay!- Gia đình chúng ta sao?Kim Ngưu bất giác cao giọng hỏi, không phát giác ra trong giọng mình hàm ý khinh thường nặng nề, phải, chúng ta là gia đình. Đã từng. Người phụ nữ kia nhìn con gái có chút bất ngờ, cô con gái hiền lành ngoan ngoãn tinh nghịch ngày ấy đang cùng mẹ mình đối nghịch hay sao, thời gian là thứ thật đáng sợ.- Dù sao thì, mẹ cũng chỉ muốn nói với con nhanh đưa ra lựa chọn, nên biết điều gì có lợi nhất cho mình, cuộc sống của con bên cạnh ông ta không tốt một chút nào, mẹ còn tưởng con là sớm muốn thoát khỏi ông ta rồi!Mẹ à, thì ra cũng là vì để đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình mà ngày ấy chấp nhận bỏ gia đình, bỏ cô con gái bé bỏng cùng người chồng luôn yêu thương mình trong lúc cả nhà khó khăn nhất sao? Nếu biết cuộc sống của con bấy lâu nay không tốt, cớ sao không đến đón con sớm hơn. Ở trong căn nhà u ám cùng người bố đánh đập mình không thương tiếc kia, Kim Ngưu thực sự từ lâu đã không coi đó là nhà, nhưng mà, cô đâu còn nơi nào khác để đi. Mà bố cô, cũng chẳng phải là vì cô có khuôn mặt giống mẹ - người phụ nữ ông luôn yêu thương nhưng lại bỏ đi lúc ông ấy khó khăn nhất, bi thương thành căm phẫn, đau lòng thành hận thù. Kim Ngưu sẽ không bao giờ quên được, hình ảnh người bố đi làm về vào buổi tối mịt, mang theo gói bánh cá thơm lừng còn đang nóng rẫy do bố ủ vào người cho không nguội, mẹ đang nấu ăn trong gian bếp thơm lừng mùi đồ ăn, cũng tất bật ra đón chồng, cả nhà hạnh phúc cùng ăn bữa cơm gia đình, nói dăm ba câu chuyện phiếm cùng nhau, không khí ấm áp biết bao. Đó cũng chính là khoảng thời gian ấm áp trong đời mà Kim Ngưu từng được hưởng qua, mà cô cũng biết, cái khoảng thời gian ấy khó lòng mà quay lại được nữa. Đôi lúc cũng thật sự giận bố mình, nhưng cô cũng không nỡ bỏ đi. Nếu cô bỏ đi, liệu ông ấy còn ai nương tựa đây, bố của cô, đáng trách nhưng cũng thật đáng thương, và cô cũng không bao giờ quên được, hình ảnh người bố ấm áp yêu chiều mình biết bao mãi trong tâm trí. Vẫn là mình không thể vô tình như mẹ được!- Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn bà đã chiếu cố!Kim Ngưu gật đầu thối lui, nghìn vạn câu hỏi muốn thốt ra nhưng cũng chẳng nói nổi lên lời, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, hỏi như thế nào. Chỉ là cô vẫn đang phân vân, về việc ước mơ làm bác sĩ của cô, đúng thực là cần phải được đầu tư rất nhiều, nếu có thể, cô rất mong đầu tư thật nhiều cho tương lai của mình. Kim Ngưu đã cố gắng bao ngày, cô chỉ mong muốn được đáp trả thật xứng đáng.- Kim Ngưu?Song Tử cất tiếng gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, trong thoáng chốc còn thấy cậu quên không dùng cả kính ngữ, nhưng Kim Ngưu vẫn là không để ý.Trèo lên chiếc xe Cub quen thuộc của Song Tử, cô thở một hơi dài, nãy giờ vẫn là ép mình bình tĩnh, thật mệt mỏi quá mất.- Song Tử, chị không muốn về, chúng ta đi đâu đó đi!Song Tử nhìn biểu tình Kim Ngưu cũng không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh gật đầu đáp ứng cô, vẫn là cậu hiểu cô nhất mà! Kim Ngưu luôn chất đầy tâm sự, nói ra luôn là tốt nhất, giá như có thể nói cho chị nhiều điều, nói rằng có thể khóc lên nếu muốn, có thể kể hết ra nếu quá nặng nề. Nhưng Song Tử vẫn kiên nhẫn, chỉ là Kim Ngưu không muốn nói, thôi thì Song Tử cũng nói qua vài câu chuyện phiếm:- Sắp tới prom rồi, chị có muốn đi không?
•
- Kia là chị Kim Ngưu cùng Song Tử nhỉ?Nhân Mã nhìn theo bóng lưng hai người mà chỉ cho Bạch Dương, bấy giờ cô cũng mới để ý, chỉ thấy gật đầu nhè nhẹ xong quay qua nói chuyện tiếp với Song Ngư tựa hồ như chưa nhìn thấy gì. Tuy không nói gì nhưng trong tâm thức vẫn rối loạn không thôi, hai người họ thân với nhau như với, sớm tối đã như hình với bóng, cớ sao cô vẫn còn mộng tưởng. Đúng, là Bạch Dương sai, sai ngay khi biết mình thích Song Tử kia.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com