Fanfiction 12 Chom Sao Nhung Ke Mong Mo
Mạnh mẽ và diệu êm, sóng vẫn ra biển khơi
Nỗi khát vọng tình yêu, rực cháy trong tim xanh
Em nghĩ về biển lớn, ở nơi nào sóng lên Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu
Cũng không thể biết khi nào ta đã yêu nhau
Sóng đi giữa lòng sâu, sóng đùa trên mặt nước
Giữa muôn trùng cách trở sóng có đến nơi bờ
Từng con sóng ngày đêm nhớ mong tiếng gọi bờ
Cả đến trong mơ còn thức, làm sao tan thành muôn tiếng yêu qua biển rộng
Để đến trăm năm còn vỗ, giữa cuộc đời Ngược bắc hay về nam, mình anh em nghĩ về
Con sóng vỗ ngày xưa, và mãi đến muôn đời sau
Ngày tháng tuy dài thế, đại dương vẫn sâu rộng
Cuộc sống vẫn vội vã, mây vẫn bay đi xa Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu
Cũng không thể biết khi nào ta đã yêu nhau
Sóng đi giữa lòng sâu, sóng đùa trên mặt nước
Giữa muôn trùng cách trở sóng có đến nơi bờ
Từng con sóng ngày đêm nhớ mong tiếng gọi bờ
Cả đến trong mơ còn thức, làm sao tan thành muôn tiếng yêu qua biển rộng
Để đến trăm năm còn vỗ, giữa cuộc đời 1 ,2, 3, go....
Dữ dội và dịu êm này thì là ồn ào và lặng lẽ
Ừ thì sóng không hiểu nổi mình
Và rực sóng thì tìm ra tận bể
Trước muộn trùng sóng biển
Em nghĩ về anh nghĩ về em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng đã đi lên
Sóng bắt đầu từ gió
Này thì gió bắt đầu từ đâu
Ờ em cũng chẳng biết nữa
Từ khi nào ta đã yêu nhau
Dẫu xuôi về phương bắc hay dẫu có ngược về phương nam
Ở nơi nào em cũng nghĩ chỉ một anh một phương mà thôi mà thôi Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu
Cũng không thể biết khi nào ta đã yêu nhau
Sóng đi giữa lòng sâu, sóng đùa trên mặt nước
Giữa muôn trùng cách trở sóng có đến nơi bờ
Từng con sóng ngày đêm nhớ mong tiếng gọi bờ
Cả đến trong mơ còn thức, làm sao tan thành muôn tiếng yêu qua biển rộng
Để đến trăm năm còn vỗ, giữa cuộc đời
Làm sao tan thành muôn tiếng yêu qua biển rộng
Để đến trăm năm còn vỗ, giữa cuộc đời."[ Sóng - Xuân Quỳnh ]Giọng hát vừa ngừng lại, cả không gian như bùng nổ, từng tràng pháo tay vang lên tán thưởng cho màn trình diễn tuyệt vời ấy! Họ xứng đáng, vì chính họ đã thật sự chạm được trái tim của mọi khán giả mất rồi!- Thiên Yết, Ma Kết, tuyệt lắm hú hú!Nhân Mã như gào lên, không để ý cái hình tượng là gì, ôi quan trọng bây giờ không phải là thần thái nữa, quên đi, quên hết tất cả đi!- Lạy mẹ, lố thế!Bạch Dương đập vai Nhân Mã, trên mặt cũng vui sướng không kém. Mọi việc đều tuyệt vời quá sức tưởng tượng. Song Ngư cũng khổ sở giữ Nhân Mã đang phấn khích tay chân quơ loạn không ngơi.- Ê, Thiên Yết thi xong rồi, chụp ảnh với cả lớp đi!Nhân Mã tiếp tục gào lên, ấn máy ảnh cơ vào tay cô bạn lớp bên, mình đích thân kéo cả lớp lại chụp chung tấm ảnh. - Ơ Song Ngư đâu rồi? Bạch Dương đứng cạnh Nhân Mã, quay đi quay lại đã thấy Song Ngư biến mất tiêu rồi.- Sắp đến phần biểu diễn Horocrew rồi, nó đi chuẩn bị đấy!Bạch Dương gật gù hiểu chuyện, cười sảng khoái trước máy ảnh. Lớp này nhờ có đứa con gái tên Nhân Mã kia mà chăm chỉ chụp ảnh ghê gớm, đến cuối lớp 11 này cũng được kha khá ảnh chụp chung với nhau đấy nha! Nhân Mã luôn tự hào về điều đó!Cả trường bỗng òa lên, không khí náo nhiệt càng nóng hơn. Horocrew xuất hiện rồi! Song Ngư đứng vị trí center, nổi bần bật so với các thành viên khác, động tác dứt khoát khỏe mạnh, đến động tác lau mồ hôi cũng đẹp đẽ vô cùng.- Tuyệt quá, nhìn anh Song Ngư kìa, đẹp trai dễ sợ.- Ừm, lại còn đứng spotlight nữa, tuyệt zời!- Hình như anh ấy có người yêu rồi, phí ghê!Nhân Mã không nháo như trước, trừng mắt lườm mấy cô bé khối dưới đang mang ánh mắt hình trái tim miệng không ngừng cảm thán kia, vô cùng khó chịu, có muốn móc mắt ra không, không biết điều vừa thôi nhá, Nhân Mã nóng máu lắm rồi! Bạch Dương khóc ròng ròng giữ Nhân Mã, con này ăn gì khỏe dễ sợ. Tay giữ người, miệng nói lời ngon ngọt xoa dịu, Nhân Mã sắp chết ngạt vì bị ủ giấm rồi!Bạch Dương căng mắt nhìn Song Ngư trên khán đài, mãi mới đến phần kết. Chỉ có điều, đây mới là lúc núi lửa mang tên Nhân Mã thực sự bùng nổ!- Chết mất!Phần kết, Song Ngư ôm eo đứa con khác - nếu Bạch Dương không nhầm đó chính là Hải An hót hòn họt trong Horocrew kia, nghe nói cô ta không giỏi giang gì vẫn được tuyển vào, chẳng qua chỉ dựa vào chút nhan sắc. Nhạc vừa tắt, Song Ngư còn định buông tay, Hải An thẳng lưng, mặt sát mặt, môi chạm môi với Song Ngư, dù chỉ là phớt qua, nhưng cũng đủ làm tất cả mọi người im bặt. Song Ngư hốt hoảng bỏ tay Hải An ra, cố gắng tìm kiếm Nhân Mã trong biển người kia!- Nhân Mã, mày nhìn thấy là do cô ta...- Bỏ tao ra!Nhân Mã cúi mặt, cô nàng thật sự giận đến cao điểm rồi. Cả người run rẩy, không làm loạn, không gào thét, Nhân Mã bây giờ mới thật sự là đang giận này! "Thằng Song Ngư kì này tiêu rồi!"Bạch Dương thở ra, tay buông Nhân Mã ra, Nhân Mã liền chạy đi ngay lập tức. Song Ngư vừa đến, nhìn thấy Bạch Dương chỉ kịp hỏi:- Nhân Mã đâu?- Hướng kia!Bạch Dương thở dài phiền não, chỉ theo hướng Nhân Mã vừa chạy, rồi cũng chạy vút đi, bỏ lại một mình Bạch Dương nơi đây. Bọn trẻ con bây giờ lắm chuyện thật!Thiên Yết thấy bóng Song Ngư chạy khuất, tới quàng vai Bạch Dương:- Cứ FA như tao với mày lại sướng, yêu đương vào chả bổ béo gì lại còn mệt người!- Nhưng mà thằng Song Ngư tốt, yêu người như nó cũng được!Bạch Dương không hoàn toàn phản bác Thiên Yết, chỉ đáp lại nửa vời.- Nếu có một đứa con trai khen mình xinh, theo mày thì có ý gì?Bạch Dương hơi ngớ người, Thiên Yết hôm nay hỏi kì cục gớm!- Ai khen mày xinh, nói nhanh, Xử Nữ đúng không?Thiên Yết chán nản lắc đầu:- Thôi quên đi! Mà tí nữa trao giải xong có lửa trại đấy, vui lắm!Bạch Dương nghe thấy lửa trại, mắt sáng long lanh. Năm ngoái cũng tổ chức lửa trại, vui đáo để cơ!Trao giải xong xuôi, quả nhiên trường bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị làm lửa trại.- Mời các lớp đứng quanh thành vòng tròn xung quanh lửa trại, chúng ta 'quẩy' thôi!Giọng anh MC ngân dài đầy phấn khích, cả trường một phen láo nháo."Anh ơi hè về rồi
Em ơi hè về
Đông qua lâu rồi anh em đặt chén rượu xuống cho bớt lè nhè
Anh cởi bộ compleEm tháo khăn quàng cổ
Anh tạm rời bàn làm việc cùng em xuống phố đón mùa phượng nở
Em ơi lên xe mình đi thôi, đời mình khi trễ lúc vội
Bao lâu rồi ta không nghỉ ngơi để thân thể réo hụt hơiTuổi trẻ có được bao nhiêu nào, chớp mắt đã 30 rồi
Lần cuối mình ngồi với nhau từ khi nào mà còn phải chờ đợi
Đời loài người này rất vội
Em ơi cứ sống sao cho mình thấy vuiSống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài
Tuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác vai đi từ sáng tới đêmHát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau
Đời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu loSống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài
Em ơi dù cho mai này có ra sao
Thì em hãy nhớ bao nhiêu sầu lo sẽ qua mauMọi chuyện sẽ ổn thôi, khi ta còn yêu đời
Bao nhiêu gian nan sóng gió cũng khó ngăn cho đôi môi ta nở nụ cười
Và ông ơi, cuộc đời này còn dài được bao lâu
Đôi chân ta đã đưa ta đi lang thang xa những đâuTrước mắt tuổi trẻ rồi cũng sẽ trở thành ngày hôm qua
Nên ta cứ sống vui đê, vì hôm nay là món quà
Và chúng ta đang trải qua những ngày đẹp nhất trong cuộc đời
Dù đã có những lúc thất vọng chán chường mà nước mắt chả buồn rơiĐã nếm mùi được mất, từng cược tất vào cuộc chơi
Rất nhiều lần vấp ngã nhưng vẫn bất chấp tất cả không chịu buông xuôi
Sống trọn vẹn cho tuổi thanh xuân không tiếc nuối
Tuổi trẻ này mình cùng nhauKhoác vai đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau
Em ơiĐời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dàiEm ơi lo chi ngày dài
Chỉ cần chúng ta tử tế với nhau
Nhỡ mai cho ông giời sập xuống
Nhỡ mai ta không còn thấy nhauAnh ơi gian truân đời mình
Phải buồn hết đêm là sẽ hết đâu
Khoác vai anh em mình đi tiếp
Trước mắt ta con đường vẫn đương còn dàiTuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác vai đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sauĐời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài."[ Bài ka tuổi trẻ - Tamka PKL ]
Tiếng nhạc nổi lên, cả trường cùng nhún nhảy theo nhịp điệu, cầm tay nhau mặc cho chúng ta không quen biết nhau.
- Hãy sống đúng với tuổi trẻ trong đêm nay, gạt bỏ tất cả những muộn phiền của cuộc sống. Thanh xuân trong đời người chỉ đến một lần mà thôi!!!!!
Anh MC như hét lên trong mic, đưa cả trường quẩy càng hăng.
Bạch Dương nhảy nhót một lúc, nhận ra mình văng ra xa khỏi vị trí lớp, mải ham vui rồi lạc đi đâu thế này. Còn đang muốn tìm về lớp, Bạch Dương tự dưng thấy đầu tê tê.
- Thằng điên này, suốt ngày cốc đầu bố mày!
Bạch Dương quay ra tìm thủ phạm, nhoẻn miệng cười sung sướng khi tìm ra người quen.
- Sao, cũng lạc giống tao à?
- Ừ, cứ cho là vậy đi!
Xử Nữ ậm ờ trước câu hỏi Bạch Dương, liền thấy cô túm lấy vai mình lôi đi, hét lên:
- 11a2 đâu, anh em đâu rồi!
Cô kéo Xử Nữ chạy quanh đống lửa, liền có ngay đồng minh đi theo sau. Mấy thành phần ham vui bất chấp, nối dài chạy quanh đống lửa, trên mặt ai nấy đều là nụ cười rạng rỡ, hát vang bài ca tuổi trẻ.
- Bột màu khai chiến!
Chẳng biết từ đâu xuất hiện nguồn cung bột màu, ném loạn lên, ai nấy đều dính trận, tìm bột màu gần đó để ném, ai cũng ném, đứng ở đây thì tất cả mọi người đều là nạn nhân hết!
Thiên Yết co rúm lại, có lẽ ở đây có mình cô cảm thấy sợ hãi.
- Sao vậy?
Ma Kết mặc cho bị ném tơi tả cũng mặc, cúi thấp người xuống hỏi han Thiên Yết.
- Tao đang mặc váy trắng, cái bột này khó giặt lắm!
Thiên Yết thở dài, thực sự cô chả ham hố gì ba cái sự kiện ném nhau như lũ giặc cỏ kia, và có lẽ cô cũng tìm được đồng minh.
- Vậy tao với mày về resort!
Ma Kết dắt tay Thiên Yết kéo đi, đương nhiên cô cũng không phản kháng, chỉ là không muốn đống bột màu mè kia dính vào người.
- Đứng sau lưng tao!
Thiên Yết nghiễm nhiên được Ma Kết che chắn hoàn toàn, tự dưng núp sau bờ lưng rộng đó, cảm thấy thực sự ấm áp, giá như, giá như cậu ta là Xử Nữ...
Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Yết thấy mình như một nàng công chúa, được chàng hoàng tử cầm tay dắt đi khỏi thế giới phàm tục đến nơi địa đàng chỉ còn hai người, toàn thân truyền đến một cỗ máy ấm áp, bàn tay vô thức siết chặt lấy tay Ma Kets.
- Há, ném tao đi!
Bạch Dương thuộc thành phần nặc nô khó cứu chữa, tay còn háo thắng ném đống bột màu vào người Xử Nữ.
- Con điên này, bẩn chết!
Xử Nữ gầm lên, lao đến tìm chỗ có bột màu chỉ vào người Bạch Dương mà ném. Cả hai chạy quanh như không biết mệt, như những đứa trẻ hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Xử Nữ nhìn theo bóng lưng Bạch Dương cười thoả mãn, thật sự chỉ mong có thể vui vẻ với cô ấy như lúc này!
Thiên Bình là người hăng máu nhất, ban ngày còn mệt mỏi nằm nghỉ trong phòng, ném bột màu cũng là ý kiến do cô đề xuất.
- Chết này Thiên Bình!
- Mày chết với tao Sư Tử ạ.
Cả Thiên Bình và Sư Tử, nghiễm nhiên thân thiết với nhau chỉ sau một buổi chiều làm ai cũng tròn mắt lạ lẫm. Có lẽ, cả hai cũng thật sự hợp nhau quá đi!
- Đến đây tiểu thư, còn lâu ném được tao!
Sư Tử khiêu khích nhảy nhót quanh Thiên Bình, ném Thiên Bình đến tơi tả, còn bản thân chả hề hấn gì nhiều, ai dám đắc tội với Sư Tử này cơ chứ!
- Há há chết chưa!
Thiên Bình ném trúng vào người Sư Tử, vui sướng nhảy cẫng lên. Đúng rồi, chỉ có Thiên Bình đây mới dám đụng đến Sư Tử thôi!
Chúng ta, dưới đêm trăng sáng cùng nhau vui đùa thoả thích bên cạnh bạn bè, chút bỏ đi mọi ưu phiền âu lo để sống đúng với lứa tuổi tràn đầy nhiệt huyết này. Chúng ta cùng chơi, hết mình qua đêm nay. Đêm của tuổi trẻ, đêm của thanh xuân, đêm của chính chúng ta!
Tuổi trẻ này mình cùng nhauKhoác vai đi từ sáng tới đêm
Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sauĐời loài người này ngắn lắm
Tứ chi ai ôm hết âu lo
Sống như ta chưa từng được sống
Cầm bàn tay nhau đi qua đêm dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com