Fanficfion 12 Chom Sao Nam Ay Sao Bang Chot Vut Qua
"Con muốn lại gần ôm lấy cha. Muốn dựa vào vai của cha. Con muốn nắm lấy tay cha thật chặt, những vết chai sạn đã hằn sâu..."- Alo?Cự Giải phát hiện tiếng chuông điện thoại đã reo được một lúc, cô vội vàng nhấc máy - Cho hỏi là ai đó ạ? Xử Nữ sao? Vâng... Phòng y tế ạ? Vâng! Tôi sẽ tới đó ngay.Đợi cho đầu dây bên kia vang lên tiếng tút quen thuộc, Cự Giải mới tắt máy đi.Vừa rồi có người gọi tới, là nam. Cậu ta nói Xử Nữ đang ở trên phòng y tế, bảo cô lên đó với cô ấy. Rốt cuộc là bị thương thật rồi. Xử Nữ đã gặp chuyện gì đây?Đầu Cự Giải rối lên như tơ vò. Cô không quan tâm tiếng chuông đang vang liên hồi báo hiệu tiết học mới, ba chân bốn cẳng nhanh chóng hướng về phòng y tế chạy đi.*****Cùng lúc đó, trên sân trường cũng có hai người đang hớt ha hớt hải chạy hướng ngược lại.-Nhanh chân mau Song Tử! Cậu chạy như rùa ấy. Vào muộn là không xong với thầy Trần đâu.Thiên Bình sốt ruột thúc giục. Song Tử đi phía sau cứ như là bò ra vậy, chuông đã reo vào lớp rồi. - Còn nói mình? Cậu có giỏi thì mang hết đống này chạy đi. Mang đi... Ôi mẹ ơi mệt quá!Song Tử ngồi phịch xuống sân, quẳng luôn túi đồ sang một bên. Cô không chạy nổi nữa rồi. Thiên Bình là cái đồ ham ăn, mua nhiều như vậy: nào bánh to, bánh nhỏ, nước, khăn giấy, trái cây,... báo hại cô mang nặng cả một đoạn đường. - Thôi được rồi đưa đây mình xách giúp. Nhanh nhanh kẻo bị phạt đứng hành lang hết tiết bây giờ.Thiên Bình miệng thúc giục, một tay linh hoạt lượm lấy túi đồ, tay kia túm lấy Song Tử vẫn còn đang ngồi thở phì phò dưới đất ba chân bốn cẳng chạy biến.- Muộn rồi! Muộn rồi! Muộn mất rồiiiii!***"Trong tác phẩm Chí Phèo, có ý kiến cho rằng tác phẩm này là một bản án đanh thép tố cáo giai cấp thống trị trong xã hội nửa thực dân nửa phong kiến mà Bá Kiến làm đại diện. Hãy phân tích nhân vật Bá Kiến để làm rõ ý trên."Thầy Trần chậm rãi viết lên bảng từng dòng chữ nho nhỏ bằng phấn trắng, quay xuống nói với đám học trò bên dưới:- Cả lớp lấy giấy ra làm bài. Đây là lần đầu tôi nhận lớp, muốn biết năng lực làm văn của mỗi bạn ra sao. Các em có thời gian là 45p. Sau 45p lớp trưởng sẽ thu lại giúp thầy.- Ơ nhưng thầy đã giảng bài này đâu?- Đúng rồi.Một số học sinh nhao nhao lên phản đối - Bài này chưa học thưa thầy!- Thầy ơi thầy chưa dạy ạ.- Thưa thầy...Cộp cộp cộp!Thầy Trần gõ gõ chiếc thước lên bàn để ổn định lớp học.Đám học trò rất nhanh ngồi yên dưới hiệu lệnh của thầy. Thầy quan sát tất cả lớp, hắng giọng:- Đúng là tôi chưa dạy. Tuy nhiên tôi muốn kiểm tra năng lực cảm văn cũng như sự sáng tạo của các em. Các em đang ngồi đây và tiếp thu nền giáo dục tốt nhất từ ngôi trường bậc nhất này. Chúng tôi muốn khơi dậy ở các em niềm yêu thích đối với môn học, muốn các em tự trải nghiệm, muốn lắng nghe mọi ý tưởng của các em. Chứ không muốn rập khuôn những ý tưởng của chúng tôi vào trong đầu các em. Vậy nên, hãy học hành thực sự khi bước vào nơi đây. Thánh Đức không chấp nhận và sẽ đào thải những học sinh không đủ năng lực. Hãy làm việc và học tập, các em sẽ đạt được thành quả xứng đáng! Thôi, bắt đầu làm bài đi. Tôi tính giờ đây.- Dạ!!!Đám trò nhỏ đồng thanh đáp, ai cũng mang trong mình một niềm tin mãnh liệt, tin tưởng bản thân, tin vào sự sáng tạo, tin rằng ý tưởng của mình sẽ là hay nhất. Cả lớp hí hoáy viết viết và viết. Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng lật giở, tiếng bút trượt đi trên mặt giấy.Bảo Bình chống cằm không viết được chữ nào. Tâm trạng cô đang rất rối bời, vừa mới nãy cô thật ngại ngùng... chuyện kia...Khi Bảo Bảo vừa mở mắt, phát hiện Song Tử và Thiên Bình đã biến mất, thay vào đó là một mùi hương đầy nam tính phảng phất quanh đây. Trước mắt cô hiện lên một đôi mắt đầy hứng thú đang xem xét.- Ồ, Tỉnh rồi ?"Ơ? Là mộng sao ?"Bảo Bình nghĩ rằng mình lại nằm mơ, còn là mơ thấy được ngồi cạnh một anh chàng vô cùng đẹp trai nữa. Đặc biệt là, người ta lại dùng cánh tay làm gối đầu cho cô ngủ. Cánh tay của anh ấy giống như có điện, chầm chậm truyền vào từng kẽ chân lông, lan đến từng mạch máu, khiến trái tim của Bảo Bình đập '' Bùm ! Bùm ! Bùm !'' liên hồi, giống như nó sắp nhịn không được, nhảy ra khỏi người cô vậy. Bảo Bình vội buông cánh tay ấm áp kia ra, sợ hãi giữ chặt lồng ngực của mình.Nhân Mã thấy cô gái trước mặt hành động bất ngờ như vậy, không khỏi nảy sinh một tia kì lạ. " Nếu cô ấy ngại ngùng thì đâu cần phải ôm chặt ngực trái như vậy, chẳng lẽ cô ấy bị bệnh tim ?"Cậu theo dõi biểu hiện trên mặt Bảo Bình, xem xét khuôn mặt đang dần đỏ ửng kia, tâm trạng không khỏi dao động.- Có sao không ? - Khô... Không! Mình không sao... Cậu là ai vậy?Bảo Bình lập tức tránh khỏi bàn tay đang vươn đến trán mình của Nhân Mã, dù sao cô cũng không phải kẻ ngốc, đây chắc chắn không phải là mơ, cậu ta là người thật bằng xương bằng thịt. Vừa nãy Bảo Bình đã lén véo vào đùi mình một cái. Rõ là đau đau lắm!Bàn tay Nhân Mã đưa ra bị chững trên không, cậu quan sát Bảo Bình, phát hiện là cô hoàn toàn ổn, mới mỉm cười hạ xuống, chìa bàn tay ra giữa hai người:- Mình là Nhân Mã! Còn cậu thì sao?Bảo Bình nhìn bàn tay con trai trước mặt, có chút cân nhắc, không biết có nên đưa tay ra không. Dù sao cũng là bạn học mới, cô nếu không đáp lại người ta thì có vẻ không được tốt cho lắm. - Tên mình là Bảo Bình.Bảo Bình ngập ngừng đặt tay mình vào tay Nhân Mã. Tay cậu lớn hơn tay của cô rất nhiều, cũng rất ấm áp. Cô vừa chạm khẽ, cậu ấy liền lập tức nắm lại, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé kia.- Bảo Bình? Mình nhớ kĩ rồi! Rất vui khi gặp cậu!- À ừ. Mình cũng vậy.Bảo Bình tay bị nắm, cô phối hợp lắc lên lắc xuống vài cái theo thông lệ bắt tay, rồi nhanh chóng rút trở lại. Mười bảy năm trời, đây là lần đầu Bảo Bình nắm tay một chàng trai, còn ở khoảng cách gần như vậy. Cô không khỏi có chút bối rối, hay nói đúng hơn là ngại ngùng. Mắt không khỏi liếc nhìn xung quanh.Thoáng trông thấy bóng Song Tử và Thiên Bình đang đi đến cửa lớp, Bảo Bình như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội hô to:- Hai cậu! Mình ở đây!!!Nhân Mã tất nhiên biết được Bảo Bình đang nghĩ gì. Cô hẳn là không muốn nói chuyện thêm nữa. Cậu rất hiểu lòng người phối hợp đứng dậy, tránh cho cô gái bé nhỏ kia phải khó xử.- Bạn cậu về nhanh thật. Bảo Bình?- Hả?Bảo Bình đang mải chú ý hai cô bạn thân, nghe gọi tên mình liền không khỏi trả lời theo phản xạ.- Bảo Bình.- Gì cơ?Cô nói xong mới giật mình ngẩng đầu lên, thoáng trông thấy đôi mắt đang tràn ngập ý cười kia, Bảo Bình không khỏi ngẩn ra: "Cậu ấy vừa gọi mình? Sao lại cười thế nhỉ?"Thế nhưng không để cho Bảo Bình kịp có thời gian suy nghĩ tiếp, Nhân Mã đã lại lên tiếng:- Cậu và mình, sau này vẫn có thể tiếp tục...- Sao cơ? Tiếp tục cái gì?Lần này, Nhân Mã không trả lời câu hỏi của cô mà từ từ đứng dậy rời đi. Lúc người nọ vừa nghiêng đầu, Bảo Bình thấy một bên khóe miệng cậu ấy khẽ cong lên, hình như là tâm trạng rất tốt. Tuy nhiên, cô không kịp quan sát kỹ thì Nhân Mã đã xoay lưng lại, tiến nhanh về chỗ ngồi của cậu ấy ở phía cuối lớp."Bảo Bảo..."Về phần Song Tử và Thiên Bình, vừa vào tới cửa đã thấy Bảo Bình hô to gọi lớn vị trí của cô ấy. Thiên Bình không khỏi bĩu môi:- Đấy vốn là chỗ của ba đứa tụi mình. Bảo Bình vẫy cái gì không biết nữa? Lại còn "Các cậu! Mình ở đây". Ai chẳng biết là cậu ấy ngồi đấy chứ!Song Tử đi bên cạnh vốn sớm thu hết mọi tình huống vào mắt, không khỏi rúc rích che miệng cười:- Bảo Bảo là đang ngại đấy. Nó gọi chúng mình để tránh phải đối diện với người kia thôi.Thiên Bình không nói gì, thầm quan sát xung quanh, sau đó lạnh mặt ôm một đống đồ ăn đặt vào tay Song Tử, khiến cho cô nàng suýt chút nữa vì nhận sức nặng đột ngột, mà khuỵu xuống.- Nhìn biểu hiện của mấy bạn nữ trong lớp chưa? Chắc chắn là thích thầm tên vừa rồi. Sợ là Bảo Bình sắp gặp không ít rắc rối với họ cũng nên. Cậu còn ở đó mà cười!Nghe Thiên Bình nói, lúc này Song Tử mới phát hiện ra, ánh mắt của một số cô gái quả là không ổn. Giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Bảo Bình vậy, thật đáng sợ!Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com