TruyenHHH.com

Fanfic Vien Van Ky Tuong Trieu Vien Chau X Van Tieu

Khi Triệu Niệm Niệm lên năm tuổi, cô bé đã chính thức trở thành "đại ca nhí" của toàn bộ Đại Hoang.

Văn Tiêu hoàn toàn bó tay với cô con gái này. Hễ vừa định nghiêm khắc dạy dỗ là ngay lập tức bị Triệu Viễn Châu chen vào pha trò. Trác Dực Thần cũng đứng bên cạnh phụ họa, còn Anh Lỗi mỗi lần thấy cô nhóc tỏ vẻ đáng thương như sắp khóc liền ôm vào lòng dỗ dành. Ngay cả Văn Tiêu, khi nhìn gương mặt giả vờ tội nghiệp của con gái, cũng không thể nào tức giận nổi.

Một ngày nọ, cô bé Triệu Niệm Niệm lại gây họa: gần như nhổ sạch lông của một con chim Tất Phương non. Nhìn chim nhỏ khóc oa oa trước mặt, Niệm Niệm biết lần này sẽ bị mắng là cái chắc. Không dám về nhà, cô bé bèn trốn đến chỗ Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi lắc đầu: "Niệm Niệm, lần này lại gây họa gì nữa đây?"
"Cháu... cậu ơi~" Gương mặt nhỏ nhắn giống hệt Văn Tiêu ủ rũ, miệng méo xệch đầy vẻ đáng thương. "Cháu nhổ lông của Tất Phương rồi."

Trác Dực Thần chớp chớp mắt.

"Cậu ơi, cứu cháu với! Mẹ cháu chắc chắn sẽ đánh cháu mất! Hu hu hu~" Nghĩ đến dáng vẻ giận dữ của Văn Tiêu, Niệm Niệm òa lên khóc.

"Nhổ bao nhiêu cọng?" Trác Dực Thần nhìn cô nhóc nhỏ xíu trước mặt.

Niệm Niệm không dám trả lời, chỉ lẳng lặng giơ ngón tay lên.

"Một cọng? Vậy thì cũng không sao." Nhưng cô bé lại lắc đầu.

"Mười cọng?" Trác Dực Thần bắt đầu đau đầu, nhưng Niệm Niệm vẫn lắc đầu tiếp.

"Cả... cả người?"

"Bao nhiêu cơ?" Trác Dực Thần day trán, cảm thấy không chịu nổi. "Triệu Niệm Niệm, cháu nói rõ ràng cho cậu xem nào!"

Bên ngoài bỗng vang lên giọng nói đầy phẫn nộ của Văn Tiêu:
"Triệu Niệm Niệm! Ra đây ngay!"

Nghe thấy tiếng mẹ, Niệm Niệm biết hôm nay mình không thoát nổi rồi. Cô bé chỉ còn biết hy vọng cha sẽ nhanh chóng đến cứu. Cô bé lén niệm chú thuật truyền tin cho Triệu Viễn Châu, sau đó nắm chặt góc áo của Trác Dực Thần, cùng y ra ngoài.

"Văn Tiêu..." Trác Dực Thần nhìn thấy Văn Tiêu đang nổi trận lôi đình, cảm thấy hơi chột dạ.

"Mẹ ơi~"

"Đừng gọi ta là mẹ! Ta không có đứa con nào như con!"

Văn Tiêu thực sự tức giận đến hồ đồ. Hôm nay nàng lên núi Côn Lôn bàn chuyện với Anh Lỗi và mấy vị sơn thần, mới đi được nửa ngày đã nhận được tin báo Triệu Niệm Niệm nhổ sạch lông của một con chim Tất Phương non. Nàng liền phải vội vàng quay về, không thấy cô bé đâu, liền biết ngay con nhóc này không dám về nhà mà chắc chắn trốn đến chỗ Trác Dực Thần.

"Khụ khụ, có chuyện gì thế này?" Nhận được tin nhắn của con gái, Triệu Viễn Châu thong thả tới nơi.

"Cha ơi~" Nhìn thấy cứu tinh, Niệm Niệm lao đến như bay, Triệu Viễn Châu liền ngồi xuống, đón lấy cô bé ôm trọn vào lòng.

"Triệu Viễn Châu! Chàng tự hỏi cô con gái ngoan của mình đã làm gì đi, đến mức người ta phải báo đến chỗ ta rồi! Còn con nữa, Trác Dực Thần! Nếu không có hai người che chở, con nhóc này sao dám ngang ngược như vậy?"

Văn Tiêu càng nói càng giận, liền đưa tay véo mạnh cánh tay của Triệu Viễn Châu, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Trác Dực Thần.

"Hai người dẫn đứa nhỏ này đi xin lỗi cho ta! Triệu Viễn Châu, Triệu Niệm Niệm, Trác Dực Thần, tối nay cả ba không được ăn cơm! Phải nhịn đói! Triệu Niệm Niệm, từ mai trở đi phải ở nhà đọc sách, không được ra ngoài chơi nữa! Triệu Viễn Châu, nếu chàng dám cầu xin thì từ tối nay ngủ ở thư phòng cho ta!"

Trác Dực Thần cúi đầu né tránh ánh mắt của Văn Tiêu. Triệu Viễn Châu còn chưa kịp nói gì đã bị ánh mắt hừng hực lửa giận của vợ áp chế, chỉ đành vừa ôm con gái vừa che miệng gật đầu chịu trận.
________

Hình ảnh người vợ hiền lành và anh chồng thiếu đánh của cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com