TruyenHHH.com

Fanfic Viễn Văn Kỳ Tường (Triệu Viễn Châu x Văn Tiêu)

Chap 7 - Tình cảm cha mẹ

WormCow110716


Ta tên là Triệu Đại Chùy, một con vượn trắng chưa trưởng thành hơn một nghìn một trăm tuổi.

Thật không ngờ, một ngày nọ, một nửa lệnh bài Bạch Trạch lại bay đến bên ta.

1.
Hôm ấy trời trong gió nhẹ, Triệu Đại Chùy đang nằm trên cây đào nhàn nhã gặm quả đào, bên dưới gốc cây là Trác Dực Thần đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng kêu bi thương của chim Cù Như vang lên từ bờ biển phía Bắc như tiếng chuông báo tử truyền khắp Đại Hoang.

Trác Dực Thần mở mắt, khuôn mặt bình thản thoáng hiện chút bi thương "Lại thêm một vị Thần nữ Bạch Trạch ngã xuống rồi."

Triệu Đại Chùy chẳng mảy may bận tâm, tiếp tục gặm đào "Tuổi thọ của người phàm thật ngắn ngủi, từ khi sức mạnh Bạch Trạch mất tích, chẳng có Thần nữ Bạch Trạch nào giữ chức được quá năm mươi năm. Theo cháu thấy, Thần nữ Bạch Trạch cũng chẳng có giỏi giang gì."

Trác Dực Thần nghe thấy cậu nói xấu Thần nữ thì hiếm khi nổi giận, thanh kiếm Vân Quang lóe sáng ánh lam, "U Yếm, rút lại lời nói của con ngay. Nếu để ta nghe thêm bất kỳ lời bất kính nào với Thần nữ Bạch Trạch, coi chừng kiếm của ta đấy."

"Được rồi, nhắc đến Thần nữ là thúc lại nổi giận." Triệu Đại Chùy buồn bực xin lỗi, trên mặt vẫn lộ vẻ không phục "Với lại, lão Trác, thúc đừng cứ gọi ta là U Yếm nữa, ta đã nói rồi, ta tên là Triệu Đại Chùy."

Triệu Đại Chùy là cái tên cậu tự đặt cho mình, lý do chẳng có gì khác ngoài việc cảm thấy cái tên U Yếm quá quê mùa, không phong độ bằng Triệu Đại Chùy.

"Không được." Trác Dực Thần quả quyết "Tên của con là do cha mẹ đặt cho."

Trác Dực Thần ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm yếu, với đồ đệ mà y nuôi dưỡng từ nhỏ này lại càng đặc biệt thương yêu. Nhưng trong chuyện U Yếm muốn đổi tên, Trác Dực Thần lại có một sự cố chấp kỳ lạ.

Triệu Đại Chùy định cãi lại, bỗng thấy một quầng sáng trắng từ xa bay tới, chao đảo một hồi rồi nhập thẳng vào người cậu.

"Lệnh bài Bạch Trạch?" Hai người đồng thời sững sờ.

Triệu Đại Chùy sờ sờ trái phải, kinh ngạc nói "Lão Trác, thúc nói xem ta có phải là... Thần nữ Bạch Trạch không?"

Trác Dực Thần cạn lời "Ngươi là đực."

Triệu Đại Chùy càng thêm chấn động "Lẽ nào ta là Thần nữ Bạch Trạch đực duy nhất?"

Thanh kiếm Vân Quang ra khỏi vỏ, Triệu Đại Chùy lập tức im bặt, làm động tác kéo khóa miệng.

"Cậu chính là đại yêu mà sư phụ ta nói đến?" Một giọng nữ trong trẻo như chuông bạc vang lên, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.

Một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi với nét đẹp thanh tú đứng ở đó, quần áo dính đầy bụi đất, trông rất chật vật, nhưng đôi mắt lại sáng trong như núi non sông nước.

Thiếu nữ bước tới trước mặt Triệu Đại Chùy nói "Lệnh bài Bạch Trạch ở chỗ cậu phải không?"

Triệu Đại Chùy cười toe toét gật đầu.

Cô nghi hoặc đánh giá từ đầu đến chân cậu "Tôi là Lạc Di, Thần nữ Bạch Trạch đời tiếp theo. Cậu chính là đại yêu trong lời tiên đoán của Quy Chung, người có thể giúp tôi tìm lại sức mạnh Bạch Trạch đã mất sao?"

Trác Dực Thần nghe thấy bốn chữ "sức mạnh Bạch Trạch", sắc mặt lập tức thay đổi.

Triệu Đại Chùy nhìn thoáng qua Trác Dực Thần, yêu lực thâm sâu khó dò, rồi lại chỉ tay vào chính mình "Cô nhìn ta giống không? Thưa Thần nữ tôn quý, tuy yêu lực của ta cao thâm, nhưng ta vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành đâu."

"Không giống" Lạc Di lắc đầu, sau đó nói thêm "Nhưng tôi tin vào Quy Chung và sư phụ tôi."

"Sư phụ cô lừa cô đó, lão Trác cũng hay lừa ta mà." Triệu Đại Chùy vứt quả đào trên tay, nói xong liền muốn nằm lên cây đào ngủ.

Lạc Di trợn mắt, hỏi Trác Dực Thần "Hắn thường xuyên thế này sao, điên điên khùng khùng?"

"Do di truyền từ cha hắn, gene kém chất lượng, không còn cách nào." Trác Dực Thần nói với vẻ cực kỳ khó chịu.

"Vậy làm thế nào để hắn trở nên bình thường một chút? Tôi có việc nghiêm túc cần làm."

Trác Dực Thần suy nghĩ một chút, rồi nói "Dễ thôi. Bản thể của hắn là loài U Yếm, thích được con người chạm vào. Cô chỉ cần xoa đầu hắn vài cái là được."

Lạc Di thử đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Triệu Đại Chùy, quả nhiên cậu bật ngay từ cây đào xuống đất, ngồi xổm và cọ cọ tay của Lạc Di, thậm chí còn thích thú chui chui vào eo cô.

"Quả thật giống như từng nghe đâu đó nói, U Yếm giống khỉ, hay giả ngốc làm khôn. Không ngờ đúng là vậy thật." Lạc Di kinh ngạc nói.

"Bách Yêu Phổ của Đại Hoang" Trác Dực Thần nhắc nhở.

"Nhớ ra rồi. U Yếm thích cười, thấy người thì nằm xuống. Là hậu duệ của Thần nữ Bạch Trạch đời thứ sáu Văn Tiêu và đại yêu Chu Yếm."

Nhắc đến cái tên Văn Tiêu và Chu Yếm, cả ba người đều rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Đó là câu chuyện nổi danh nhất trong lịch sử Đại Hoang.

Thần nữ Đại Hoang và đại yêu hung ác bậc nhất, một mối tình kinh động cả một thời đại, cuối cùng lại tan biến theo trận đại chiến Quy Ly, để cả hai cùng mất tích, hóa thành bụi đất theo gió mà đi.

Thần nữ Văn Tiêu đời thứ sáu là một trong những Thần nữ có tuổi thọ dài nhất, sức mạnh lớn nhất và nhiều truyền kỳ nhất. Nàng và đại yêu Chu Yếm tâm ý tương thông, cùng chung tay bảo vệ Đại Hoang hơn nghìn năm.

Họ dạy yêu thú khai mở linh trí, lập ra lễ nghi, truyền thụ cách làm ăn buôn bán, mở đường cho sự tin tưởng giữa con người và yêu thú, giúp hai bên dần dần chung sống hòa bình.

Sự biến mất của họ để lại vô số bí ẩn. Những truyền thuyết năm xưa giờ đây đã trở thành di tích, những bí mật bị phong kín trong bóng tối.

Ví dụ như sức mạnh Bạch Trạch.

Sức mạnh Bạch Trạch thông thường sẽ tự động truyền thừa qua lệnh bài Bạch Trạch khi Thần nữ tiền nhiệm qua đời. Nhưng từ khi Văn Tiêu biến mất, sức mạnh này vẫn chưa quay trở lại, khiến các Thần nữ kế nhiệm buộc phải dùng mạng sống hoặc thậm chí hiến tế để sử dụng lệnh bài Bạch Trạch. Điều này khiến sức mạnh yếu ớt và tuổi thọ của họ giảm sút đáng kể. Sư phụ của Lạc Di cũng chỉ sống được bốn mươi lăm năm trước khi qua đời.

Hay như huyết mạch của họ - U Yếm. Dù là một vượn trắng hơn nghìn năm tuổi, nhưng yêu lực yếu ớt, trí nhớ trống rỗng, phải dựa vào sự bảo hộ của Trác Dực Thần mới có thể miễn cưỡng sinh tồn.

Hơn trăm năm qua, vô số yêu thú trong Đại Hoang vẫn luôn tìm kiếm tung tích của họ, nhưng tất cả đều trở về tay trắng.

Thế nhưng, Đại Hoang mất đi sự bảo hộ của sức mạnh Bạch Trạch, yêu quái ác độc bắt đầu ngóc đầu dậy, linh lực dần cạn kiệt, quan hệ giữa con người và yêu quái vì Đại Hoang mất trật tự mà ngày càng căng thẳng.

2.
Trong phòng khách của phủ Trác Dực Thần, ba người tụ họp lại. Lạc Di đặt một pháp khí hình hoa sen lớn cỡ lòng bàn tay lên trên bàn.

"Đây là kết quả từ dòng thanh khí của thần mộc Kiến Mộc, gọi là Tạo Hóa Thanh Liên, có cùng nguồn gốc với sức mạnh Bạch Trạch. Chỉ cần mở được nó, chúng ta có thể tìm thấy nơi sức mạnh Bạch Trạch đang tồn tại." Lạc Di giải thích.

Triệu Đại Chùy tò mò hỏi "Vậy mở nó kiểu gì?"

Lạc Di đáp "Theo ghi chép trong Thư Lục Đại Hoang, để kích hoạt Tạo Hóa Thanh Liên, cần truyền vào đó một tia sức mạnh Bạch Trạch."

"Nhưng sức mạnh Bạch Trạch không phải đã biến mất rồi sao?" Triệu Đại Chùy thắc mắc.

Lạc Di thở dài, xòe tay ra "Vì vậy, suốt hơn trăm năm qua, chưa từng có ai mở được nó. Nếu không phải sư phụ trước khi lâm chung dặn dò tôi nhất định phải mang pháp khí này tìm đến cậu, tôi đã chẳng buồn đến đây."

Thật tình, ai mà tin nổi một kẻ ngốc mất trí nhớ, yêu lực cũng chẳng còn, lại có thể giúp tìm lại sức mạnh Bạch Trạch chứ?

Một tiếng động dữ dội vang lên từ núi Chương Vĩ, phía bắc sông Xích Thủy. Đất trời rung chuyển, núi đổ đất lở.

Ba người nhìn về phía đó, nơi chân trời phủ đầy sóng bụi cuồn cuộn như bão tố do sự sụp đổ của núi Chương Vĩ. Tiếng gào thét của yêu thú vang lên không dứt.

Từ lúc bước vào phòng Trác Dực Thần vẫn luôn im lặng, bây giờ nhíu chặt mày nhìn cảnh tượng núi Chương Vĩ sụp đổ. Y bỗng lên tiếng "Lần này núi Chương Vĩ sụp đổ, liệu có liên quan đến việc sức mạnh Bạch Trạch biến mất không?"

Lạc Di gật đầu "Nếu không sớm tìm lại sức mạnh Bạch Trạch, e rằng không chỉ núi Chương Vĩ, mà cả Đại Hoang..."Cô không nói hết câu, nhưng Trác Dực Thần đã hiểu.

Làn gió lạnh cắt da thịt mang theo sát khí từ đỉnh núi thổi tới khiến Trác Dực Thần cảm thấy buốt giá. Anh đứng trầm mặc trên sân viện nơi đỉnh núi, ánh mắt thất thần nhìn về phía chân trời xa xăm. Anh đứng đó rất lâu, đến mức tuyết phủ đầy người.

Như thể đã hạ quyết tâm, Trác Dực Thần quay lại phòng, cầm con dao nhỏ trên bàn, rạch một đường trên cổ tay Triệu Đại Chùy.

Triệu Đại Chùy hét lên đau đớn, máu tươi lập tức chảy xuống pháp khí hình hoa sen đang khép lại trên bàn. Hoa sen ngay lập tức nở ra từng cánh, phát ra ánh sáng xanh biếc dịu dàng, chỉ về một nơi khác trong Đại Hoang.

"Thành công rồi!" Lạc Di mừng rỡ reo lên. "Trác đại nhân làm thế nào mà được vậy?"

Nhưng Trác Dực Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt y đầy bi thương và mơ hồ, như đang tìm kiếm hình bóng của một cố nhân trong cô.

"Vì trong người ta, có dòng máu thần tộc mang sức mạnh Bạch Trạch" Triệu Đại Chùy lên tiếng thay y.

"Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi thôi."

Lạc Di nghe thấy tiếng thở dài xa xăm từ sâu trong lòng Trác Dực Thần.

Cửu U, nơi không có ánh mặt trời chiếu rọi, là vùng đất bị thế gian lãng quên, cũng là nguồn cội hỗn mang còn sót lại từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Sương mù dày đặc, bóng tối vô tận bao phủ khắp nơi. Khí lạnh buốt và ánh lửa ma xanh mờ mịt hòa quyện vào nhau. Chỉ có một con đường nhỏ dẫn đến một hang núi bí ẩn, nơi ánh đèn leo lét hắt ra qua cửa sổ.

Trên con đường nhỏ bên ngoài hang động, tiếng bước chân vang lên rõ mồn một giữa sự tĩnh lặng của Cửu U, vọng lại những âm thanh mơ hồ.

"Ngươi đến rồi."

Một giọng nam trầm đầy uy lực vang lên từ trong động, mang theo sức mạnh yêu lực mãnh liệt. Cánh cửa hang nặng nề kêu rền rĩ mở ra, bụi đất bay mù mịt.

Tiếng bước chân tiến vào trong động, cánh cửa ầm ầm đóng lại, bên ngoài trở lại sự tĩnh mịch, chỉ còn vọng ra vài tiếng nói khe khẽ.

"Thả người ra đi. Người đã..." Đó là giọng của Trác Dực Thần.

"Nàng chưa chết" một giọng nam khác đầy cố chấp đáp. "Ta chỉ cần thêm thời gian, chỉ cần thêm một trăm năm nữa."

"Nhưng Đại Hoang không thể chờ được nữa." Một tiếng thở dài của Trác Dực Thần vang lên từ trong động. "U Yếm cũng không thể chờ. Yêu lực của nó ngày càng yếu đi do phong ấn. Nếu cứ tiếp tục thế này, nó cũng sẽ chết."

Người đàn ông kia im lặng một lúc, rồi nói "Nếu thực sự đến bước đường cùng, ta sẽ tự mình hiến tế."

Giọng của Trác Dực Thần đột nhiên cao vút lên: "Triệu Viễn Châu, ta thấy ngươi ngày càng ngốc đi rồi. Sau khi sống lại, ngươi đã không còn sát khí nữa. Dù ngươi hiến tế, thì có ích gì? Không những không hoàn thành được chu kỳ sức mạnh Bạch Trạch, không cứu được U Yếm, mà còn mất cả mạng mình vô ích."

Triệu Viễn Châu cười nhạt "Không hổ danh là Tiểu Trác đại nhân. Trăm năm không gặp, quả nhiên ngươi đã tiến bộ vượt bậc."

"Đừng giở cái thói này nữa" Trác Dực Thần ngắt lời. "Triệu Viễn Châu, nếu Văn Tiêu tỉnh lại, nhìn thấy Đại Hoang mà nàng bảo vệ cùng đứa con mà nàng yêu thương đều suy tàn vì nàng, nàng sẽ cảm thấy thế nào?"

Triệu Viễn Châu không trả lời.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài nặng nề vang lên. Triệu Viễn Châu nói "Ta không còn sự lựa chọn nào khác."

"Trác Dực Thần, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ chọn để Văn Tiêu chết sao?"

Đây là lần hiếm hoi Triệu Viễn Châu gọi đầy đủ tên của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần biết cuộc đối thoại này không cần tiếp tục nữa. Vì vậy, y nói "Trước đây... ngươi vốn xem nhẹ chuyện sống chết."

Triệu Viễn Châu cười khổ "Sống chết của ta không đáng kể, nhưng ta không thể thờ ơ với sống chết của Văn Tiêu."

Trác Dực Thần nhìn hắn thật sâu "Kể từ sau khi sống lại, ngươi đã thay đổi rất nhiều."

Thay đổi đến mức giống một con người sống động thật sự.

"Đúng vậy," Triệu Viễn Châu nói. "Từ khi ta có thể hiểu và bên nàng suốt những năm dài này, ta mới thực sự cảm thấy mình từng sống."

"Vậy U Yếm vẫn ổn chứ?"

Bước chân của Trác Dực Thần khựng lại, y cúi đầu, khẽ nhíu mày "Nó ổn, chỉ là tính cách rất giống ngươi, thật không tốt chút nào."

"Vậy thì chắc là đáng ghét lắm." Triệu Viễn Châu mỉm cười.

"Đúng là đáng ghét, nhưng nó rất giống mẹ nó... đặc biệt là đôi mắt."

Trác Dực Thần nói thêm một câu, rồi như thể trốn chạy, nhanh chóng rời khỏi cửa động, chỉ để lại tiếng bước chân dồn dập.

"Giống nàng sao? Vậy thì tốt. Chỉ cần giống nàng, điều gì cũng tốt."

Trong bóng tối, Triệu Viễn Châu không biết mình đang trò chuyện với ai, nhưng mãi không nhận được lời hồi đáp.

Hắn mở ra một mảnh giấy cũ ngả màu vàng, mực trên đó vẫn còn rõ nét, mép giấy đã bị sờn vì được lật xem quá nhiều lần.

Đó là mảnh giấy Văn Tiêu từng viết cho hắn trước khi nàng kích hoạt Trận Quy Ly.

Trên đó viết:
"Đừng luyến tiếc dòng nước đã chảy qua, quay đầu lại giữa biển khổ."

Triệu Viễn Châu cười khẽ, thì thầm "Nàng dạy ta thu lại oán hận, làm lại từ đầu, không vương vấn bóng cũ, sớm nhận ra mọi điều chỉ là duyên phận mỏng manh."

"Nhưng trớ trêu thay, ta là Triệu Viễn Châu." (Viễn Châu: con thuyền xa giữa biển khổ, kẻ tù nhân không lối thoát.)

Một Triệu Viễn Châu cam lòng giam mình trong biển khổ, chỉ mong dòng nước đã qua quay trở lại.

Tiếng vang vọng tan dần như sương khói, chỉ còn lại những ngọn lửa ma xanh âm u, cô đơn cất lên bài hát cổ xưa.

Triệu Đại Chùy mơ thấy một giấc mơ.

Kể từ khi mất trí nhớ và được Trác Dực Thần nuôi dưỡng, đã lâu lắm rồi cậu không mơ nữa.

Trong mơ, một người đàn ông anh tuấn ôm cậu bước vào cửa phòng. Cậu khi đó vẫn còn quấn trong tã lót, giãy giụa với những cánh tay ngắn cũn và cất tiếng khóc yếu ớt.

Một người phụ nữ rất đẹp yếu ớt nằm trên giường, vài lọn tóc mỏng dính vào thái dương vì mồ hôi, càng làm tăng vẻ thanh thoát như hoa sen vừa nở, mềm mại mà kiêu sa.

"Văn Tiêu, nàng xem, nó thật xấu xí." Triệu Viễn Châu chậc lưỡi, vẻ mặt chê bai, nhưng đôi tay lại ôm rất chặt.

Cậu bé trong tã lót khóc òa, dường như không hài lòng với người cha này.

Văn Tiêu dịu dàng trách móc hắn ta đùa quá trớn "Trẻ con mới sinh làm gì có đứa nào không xấu chứ?" Sau đó, nàng quay sang lo lắng "Chàng nói cho ta nghe trước đi, con là người hay là khỉ?"

Đứa bé càng khóc lớn hơn. Triệu Viễn Châu vì phiền tiếng khóc, liền dùng pháp thuật phong miệng cậu lại.

Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh. Triệu Viễn Châu cảm thấy vô cùng thư thái "Nếu nó là một con khỉ... à không, là một chú vượn trắng nhỏ thì nàng định làm gì?"

"Vậy thì bỏ đi" Văn Tiêu trả lời dứt khoát.

"Thật sao?" Triệu Viễn Châu tỏ vẻ ấm ức "Vượn trắng mới sinh thường rất đẹp, chẳng hạn như ta."

Văn Tiêu liếc hắn một cái "Bớt tự luyến lại, mau bế đứa trẻ qua đây cho ta xem."
Triệu Viễn Châu lập tức đầu hàng, bế đứa trẻ quấn trong tã lót đến gần nàng.

Đó là một đứa bé con người trông thật đáng yêu, trắng trẻo và mũm mĩm. Trên đầu còn có vài sợi tóc măng màu trắng nhạt.

"Đáng yêu quá" Văn Tiêu nhẹ nhàng chạm vào đứa trẻ với ánh mắt trìu mến, đột nhiên nàng lóe lên một ý nghĩ, đẩy Triệu Viễn Châu "Chắc chắn đây là một giống loài mới! Đi lấy cho ta Bách Yêu Phổ của Đại Hoang, ta muốn ghi lại điều này."

Triệu Viễn Châu bất đắc dĩ nhắc nhở nàng: "Nhưng nó vẫn chưa có tên. Nàng định ghi chú như thế nào, Thần Nữ đại nhân?"

Văn Tiêu ngẩn người: "Hình như đúng là vậy."

Triệu Viễn Châu đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ lên trán nàng, khóe môi cong lên một nụ cười "Người ta thường nói phụ nữ mang thai ngốc ba năm, quả nhiên không sai."

Hắn tiếp tục nói: "Trước hết, đặt tên cho nó đi. Nàng đặt tên thật cho nó, còn ta sẽ đặt tên nhân gian, được không?"

Văn Tiêu cẩn thận bế đứa trẻ, bé con trong tã lót mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, đột nhiên cười khanh khách, lúm đồng tiền hiện lên rất đáng yêu.

"Thấy người thì vui, cười nói ôn hòa. Hãy gọi nó là U Yếm đi." Văn Tiêu nhẹ nhàng vuốt má đứa trẻ, nụ cười dịu dàng: "Một chú tiểu U Yếm và một đại Chu Yếm."

Triệu Viễn Châu xoa cằm, suy nghĩ một lúc rồi quả quyết: "Nàng là Tiêu trong 'Tiêu Tiêu Vũ Tức' (cơn mưa nhè nhẹ ngừng rơi), ta là Viễn Châu trong 'Vô Nhai Hành Châu' (con thuyền lênh đênh giữa biển không bờ), vậy thì hãy gọi nó là..."

"Là gì?" Văn Tiêu đầy mong đợi nhìn hắn.

"Triệu Đại Hải!" Triệu Viễn Châu nói đầy tự hào: "Nàng xem, một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng mưa rơi, thật đẹp biết bao!"

Văn Tiêu tức giận phản bác: "Thế sao chàng không gọi là Triệu Tiểu Thuyền luôn đi?"

Triệu Viễn Châu cúi đầu nhận sai: "Được rồi, không gọi vậy nữa. Hay để sau này nó lớn, tự chọn tên cho mình đi."

Văn Tiêu dịu lại, nhưng đột nhiên ôm ngực ho khẽ vài tiếng.

Triệu Viễn Châu lo lắng đỡ nàng, lấy đứa trẻ từ tay nàng "Thân thể nàng yếu lắm, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Văn Tiêu "ừm" một tiếng.

Triệu Viễn Châu ngồi bên mép giường, đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn kỹ càng, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.

"Thật tốt." Đôi mắt Triệu Viễn Châu ánh lên sự mãn nguyện, trong ánh nhìn như ẩn chứa cả bầu trời sao rực rỡ.

Thời gian tĩnh lặng, bốn mùa an lành. Thật tốt.

Những nỗi đau và giằng xé dường như là chuyện của kiếp trước, trong dòng chảy của thời gian giờ đây chỉ còn là những làn mây nhạt thoáng qua.

Triệu Đại Chùy bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Trác Dực Thần đứng bên cạnh giường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ: "Mơ thấy ác mộng sao?"

"Không, không phải. Là một giấc mơ đẹp." Triệu Đại Chùy vẫn còn ngơ ngác. "Lão Trác, hình như ta đã mơ thấy cha mẹ mình."

Trác Dực Thần nhìn về ngọn cây đang xào xạc ngoài cửa sổ, gương mặt thoáng nét buồn không thể tả: "Vậy đúng là một giấc mơ đẹp."

Triệu Đại Chùy hỏi: "Tên của ta, U Yếm, là do mẫu thân đặt, phải không?"

Trác Dực Thần gật đầu.

U Yếm. Triệu Đại Chùy thầm nhắc lại cái tên, cảm nhận trong đó một vị ngọt pha lẫn chút chua xót.

Trước đây mẫu thân đã từng gọi ta như vậy sao?

Thế là cậu buồn bã nói: "Vậy sau này, ta sẽ gọi mình là U Yếm."

4.
Dưới sự bảo vệ của Trác Dực Thần, ba người nhanh chóng đến được kết giới Cửu U và dừng chân tại một ngôi làng gần đó.

Kết giới Cửu U nằm ở vị trí giao thông trọng yếu giữa Đại Hoang và nhân gian. Các ngôi làng quanh đây thường là nơi người và yêu cùng chung sống, buôn bán tấp nập, vô cùng sầm uất.

Đại Hoang nổi tiếng với vô số kỳ hoa dị thảo, thường giao dịch bằng vàng, sự giàu có tràn trề đến mức khắp nơi đều có tửu lâu, kỹ viện, và các yêu tinh múa hát dọc hai bên đường.

Tại quảng trường trung tâm làng, hai bức tượng khổng lồ đứng sừng sững: một bức là thần nữ Văn Tiêu, một bức là đại yêu Chu Yếm.

Lạc Di dừng trước tượng thần nữ, thành kính quỳ lạy, còn U Yếm đứng trước hai bức tượng, trong lòng khẽ vẽ lên hình bóng của cha mẹ mình.

"Công tử U Yếm?" Một nữ yêu trung niên, mang dáng vẻ của một người phụ nữ, đột nhiên chặn cậu lại.

U Yếm ngạc nhiên hỏi: "Bác biết ta?"

Nữ yêu kích động đáp: "Đương nhiên, mỗi lần thần nữ và đại yêu tuần tra đều mang theo ngài. Bao năm qua, giờ ngài đã lớn thế này rồi."

"Ngày ấy, thần nữ và đại yêu là đôi thần tiên quyến lữ nổi tiếng nhất Đại Hoang, ân ái mặn nồng, khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ." Nữ yêu hồi tưởng đầy cảm xúc.

U Yếm đầu óc trống rỗng, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, ta không nhớ gì cả."

Đêm tối đen như mực. Ba người tiến đến hẻm vực Đại Hoang. Dưới vực sâu đen ngòm, gió lạnh gào thét, mang theo mùi cỏ mục và bùn đất, âm u đáng sợ.

Trác Dực Thần chỉ vào sâu trong vực: "Nhảy xuống."

Lạc Di không nói hai lời, lập tức nhảy xuống.

Hữu Yến kinh ngạc kéo tay áo Trác Dực Thần: "Lão Trác, thúc chắc không phải đang đùa chứ?"

Trác Dực Thần một cước đá cậu xuống. Trong tiếng gió vang vọng tiếng hét thê lương của Hữu Yến.

Trước kết giới, thanh kiếm Vân Quang lóe lên ánh sáng xanh lam, rạch ra một đường nứt lớn trên kết giới.

Cánh cửa động phủ của Triệu Viễn Châu mở rộng, một lối đi quanh co dẫn sâu vào bên trong. Hai bên đường, những ngọn nến sáng rực soi đường cho họ.

Tim U Yếm như bị siết chặt, cảm giác như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, đập thình thịch ngày một nhanh hơn.

Cuối cùng, cả ba đến được gian phòng trung tâm. Trong đại điện tráng lệ, Triệu Viễn Châu mặc áo bào đen, nửa nằm trên chiếc đệm ở trung tâm, một chân co lên, ung dung rót rượu cho mình. (Không ai quản nên nết ảnh dị đó :)))

Hắn toát lên khí chất anh tuấn, thần bí, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy chán đời. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lạc Di về Triệu Viễn Châu. Áp lực từ đại yêu số một Đại Hoang khiến cả Lạc Di lẫn U Yếm đều cảm thấy tim như bị đè nén, hô hấp trở nên khó khăn.

Không xa bên cạnh hắn là một chiếc giường băng. Xung quanh giường được trang trí bằng những bông hoa tươi còn đọng sương sớm. Trên giường, một người phụ nữ mặc áo xanh đang nằm.

Ngực nàng phập phồng đều đặn theo nhịp thở, trông như chỉ đang chìm vào giấc ngủ.

"Các ngươi vẫn đến." Giọng Triệu Viễn Châu bình thản như đang tiếp đãi những vị khách đến thăm nhà.

Lạc Di lấy hết dũng khí bước lên một bước: "Đại yêu, chúng tôi không muốn quấy rầy, chỉ đến để tìm tung tích của thần lực Bạch Trạch."

Triệu Viễn Châu tỏ vẻ đã hiểu, thong thả rót trà, nói: "Ta biết. Nhưng thần lực Bạch Trạch nằm trong người vợ ta. Ta sẽ không giao cho các ngươi."

Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để đưa ra mệnh lệnh tiễn khách nghiêm khắc nhất.

U Yếm cảm thấy đau nhói trong lòng, nhìn cha mẹ mình, những người vừa quen thuộc vừa xa lạ, mà không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

Triệu Viễn Châu ngước mắt lên, ánh nhìn dừng lại trên người U Yếm.

Một lúc lâu sau, hắn mỉm cười, nói: "Con lớn rồi, trông rất giống mẫu thân con, nhất là đôi mắt."

"Nhưng con không nhớ ra cha mẹ." U Yếm nghẹn ngào, giọng nói đầy chua xót.

"Đương nhiên là con không nhớ, vì ta đã phong ấn ký ức và yêu lực của con." Triệu Viễn Châu đáp.

"Tại sao?" U Yếm gấp gáp chất vấn.

Trác Dực Thần, người nãy giờ im lặng, bất ngờ lên tiếng: "Vì... nếu không phong ấn con, mẫu thân con sẽ chết hoàn toàn."

U Yếm và Lạc Di đều sững sờ.

5.
Khi Hữu Yến vừa tròn một ngàn tuổi, cậu vô tình tẩu hỏa nhập ma, gây ra thảm sát kinh hoàng ở Đại Hoang.

Cậu vốn là con trai của thần nữ Đại Hoang Văn Tiêu và đại yêu Chu Yếm, mang trong mình dòng máu lai của nhân tộc, yêu tộc và thần tộc. Máu huyết của cậu cùng nguồn gốc với thần lực Bạch Trạch, thiên phú vô cùng cao, nhưng vì máu ba tộc xung đột lẫn nhau, cậu rất dễ mất kiểm soát.

Khi đó, Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần đang ở nhân gian, cùng hoàng đế bàn về việc yêu tộc và nhân tộc hòa bình qua lại biên giới.

U Yếm mất kiểm soát một cách bất ngờ. Đến khi hai người vội vàng quay về Đại Hoang, khu vực gần núi Đại Hoang đã biến thành núi xác biển máu.

Thần nữ Văn Tiêu không nỡ xuống tay với con trai mình. Để ngăn chặn sự mất kiểm soát, nàng buộc phải hy sinh thân mình, kích hoạt trận pháp Quy Ly, dùng mạng đổi mạng để hợp nhất máu ba tộc, bảo vệ U Yếm không chết.

Triệu Viễn Châu trong khoảnh khắc cuối cùng của trận pháp đã đau lòng phong ấn U Yếm, đồng thời giữ lại một hồn một phách còn sót lại của Văn Tiêu, mang theo cơ thể của nàng trốn vào Cửu U.

Thần nữ tuy thân thể chưa mất, nhưng nguyên thần đã chết, khiến thần lực Bạch Trạch luôn lưu lại trong người nàng để duy trì hồn phách còn sót.

Nếu thần lực Bạch Trạch rời khỏi cơ thể hoặc U Yếm phá giải hoàn tất trận pháp, Văn Tiêu sẽ hồn phi phách tán.

Hơn một trăm năm qua, Trác Dực Thần chăm sóc U Yếm mất trí nhớ, còn Triệu Viễn Châu trốn trong Cửu U, dùng đèn Hoán Hồn để dưỡng hồn phách của Văn Tiêu, cố gắng thu thập lại những hồn phách khác của nàng.

U Yếm và Lạc Di đều im lặng.

Họ đột nhiên mất đi mục đích theo đuổi của mình.

"Hãy để nàng đi, Triệu Viễn Châu." Trác Dực Thần lặp lại: "Văn Tiêu không muốn thấy ngươi chìm đắm trong chấp niệm, cũng không muốn thấy Đại Hoang mà các ngươi từng xây dựng bị hủy diệt một lần nữa."

Triệu Viễn Châu cười khổ: "Ngươi vẫn còn nhớ thần nữ và Thừa Hoàng năm xưa chứ, Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần hiểu ý anh ta.

Nếu ngươi từng sống trong ánh sáng một cách rực rỡ như thế, làm sao ngươi cam tâm quay lại bóng tối sống cô độc hàng vạn năm?

Hắn vừa muốn sống vừa muốn chết. Giờ đây, khi đã nếm trải bao điều ngọt ngào của nhân gian, lại phải đối mặt với mất mát lần nữa.

"Đại yêu?" Một cô gái mặc váy lụa xanh nhạt rụt rè bước đến bên hắn, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt hắn: "Sao ngươi lại khóc?"

"Văn Tiêu?" Cả ba người đều kinh ngạc.

Triệu Viễn Châu nắm lấy tay nàng, trấn an: "Chỉ là bụi cát làm cay mắt thôi."

Hắn quay đầu nói: "Nàng chỉ thiếu một hồn ba phách nữa là có thể sống lại. Giờ đây, mỗi ngày nàng có thể tỉnh lại một hai canh giờ, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở tuổi mười sáu."

Trác Dực Thần không nói gì. Quyết định vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Một Văn Tiêu sống sờ sờ đứng trước mắt, dù là ai cũng không thể dễ dàng đưa ra lựa chọn.

Văn Tiêu bước đến trước mặt U Yếm, tò mò nhìn cậu.
U Yếm nước mắt giàn giụa, gọi nàng: "Mẹ ơi."

Văn Tiêu giật mình lùi lại, đầu đau như muốn nứt ra, hai tay ôm lấy đầu. Triệu Viễn Châu vội ôm lấy nàng vào lòng.

Một lát sau, Văn Tiêu từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo, tỉnh táo: "Triệu Viễn Châu?"

Triệu Viễn Châu thở dài, không rõ là vui hay buồn: "Nàng vẫn nhớ ra rồi."

Hồn phách của Văn Tiêu nhìn quanh bốn người, thấu hiểu mọi chuyện.

"Chàng không nên như vậy." Văn Tiêu khẽ lắc đầu với Triệu Viễn Châu.

Triệu Viễn Châu cúi đầu, như một đứa trẻ mắc lỗi: "Nàng trách ta sao?"

Nếu trời cao có thể cho hấn thêm chút thời gian... Triệu Viễn Châu phủ nhận suy nghĩ đó.

Trời đã quá ưu ái hấn, cho phép hấn sống thêm hơn một ngàn năm. Ý trời khó trái, hắn không còn gì hối tiếc.

Văn Tiêu nắm lấy tay hắn, cảm giác quen thuộc khiến lòng hấn run lên.

"Ta không trách chàng, chỉ là ý trời khó trái." Văn Tiêu mỉm cười với hấn, ngón tay ngưng tụ pháp lực, tạo ra một tia sáng trắng đánh thẳng vào đèn Hoán Hồn giữa đại điện.

Đèn Hoán Hồn lập tức tắt. Cơ thể nàng hóa thành từng đốm sáng, dần dần tan biến.

"Thần nữ đại nhân!"
"Văn Tiêu!"
"Mẹ ơi!"

Văn Tiêu nhẹ nhàng nhìn họ, ánh mắt tràn đầy sự giải thoát.

"Tiểu Trác, cảm ơn con."

Ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu cảm tạ nặng tựa nghìn cân.

Trác Dực Thần nước mắt giàn giụa, nghiến răng đáp lại: "Cô cứ yên tâm, mọi chuyện đều có ta."

Nàng nhìn sang U Yếm, ánh mắt chứa chan yêu thương và tự hào: "U Yếm của mẹ, từ một tiểu yêu nay đã trưởng thành đại yêu rồi. Mẹ tin con sẽ làm tốt hơn cả chúng ta."

U Yếm đã khóc không thành tiếng, không thốt nên lời, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.

"Thần nữ Bạch Trạch, tương lai của Đại Hoang từ nay phải nhờ vào các ngươi."Văn Tiêu từ từ nhắm mắt lại.

Triệu Viễn Châu không nói gì, nhẹ nhàng bế nàng lên, bước vào mật thất mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.

Văn Tiêu nằm trong lòng hắn, bất lực nói: "Chàng không nên đi cùng ta."

Triệu Viễn Châu áp trán mình lên trán nàng, ôm chặt lấy cơ thể đang tan biến của nàng, đáp lại nhẹ nhàng: "Ta nguyện ý và ta rất hạnh phúc."

Hắn đã sống đủ lâu, nhưng dường như chỉ thật sự sống trong hơn một nghìn năm qua.

Thế gian có muôn vàn lẽ phải, nhưng không thể vượt qua một chữ "nguyện". (Câu hát trong Câu Thơ Nhỏ)

"Thực ra hôm nay ta để bọn họ vào đây, đã sớm quyết định xong. Nếu ta không muốn, bọn họ không thể đánh bại ta."

"Ta biết." Văn Tiêu vuốt ve khuôn mặt hắn: "Những năm qua chàng đã vất vả rồi, đại yêu."

Đại yêu của nàng, lòng có đại nghĩa, quang minh lỗi lạc, lại mang tiểu tình, si mê không rời.

So với yêu quái thì càng giống con người hơn, so với người càng giống gần với thần, so với thần thì lạicos nhiều tình cảm hơn.

Triệu Viễn Châu bóp nát nội đan của mình.

Yêu lực đỏ thẫm lan tỏa, tạo thành một làn sương đỏ bao trùm bầu trời Đại Hoang, từ từ hồi phục những suối nguồn đã cạn khô.

"Hy vọng có thể dùng nội đan của ta để chuộc lại những tội lỗi trong những năm qua." Nhìn yêu khí đỏ thẫm lan tỏa, thân thể hấn cũng đang dần tan biến, nhưng biểu cảm lại nhẹ nhõm như được giải thoát.

Hắn hạnh phúc nói: "Văn Tiêu, ta sẽ tạo ra một giấc mơ cho chúng ta.""

Một giấc mơ hạnh phúc mãi mãi." Văn Tiêu mỉm cười, nhắm mắt lại.

"Được."

Họ ôm lấy nhau, cùng đắm chìm trong giấc mơ vĩnh hằng.

Người tựa nhạn thu, tới có tín; chuyện như mộng xuân, tan không dấu.

6.
Đại Hoang đón một trận mưa lớn.

Cơn mưa kéo dài ba ngày ba đêm. Đá nứt hợp lại, cây khô hồi sinh, sa mạc hóa thành rừng xanh, những yêu thú đã chết sống lại.

Yêu thú vui sướng cầu nguyện, cảm tạ trời cao đã ban xuống cơn mưa lành, che chở cho Đại Hoang.

Mưa dần ngớt. U Yếm ngồi trên bậc thềm trước sân, lắng nghe tiếng chuông gió lắc lư trong mưa, đưa tay hứng lấy những giọt mưa còn sót lại.

Phong ấn đã được giải, giờ đây cậu đã là một đại yêu trong thế gian, chỉ cần thời gian rèn giũa, tiền đồ không thể đo lường.

Lạc Di ngồi cạnh cậu, cùng cậu ngắm mưa.

"Ta đã hại chết cha mẹ mình." Cậu buồn bã nói.

Lạc Di lắc đầu: "Không đúng. Cha mẹ cậu tình nguyện hy sinh vì cậu, vì Đại Hoang. Đó là lựa chọn của họ."

"Mỗi người đều có điều nguyện ý bảo vệ. Khi đã cam tâm tình nguyện, thì dù khổ cũng hóa thành vui."

Sinh mệnh giống như một cái cây. Muôn loài trên thế gian sống rồi chết.

Chúng nảy mầm vào mùa xuân, đâm chồi vào mùa hè, kết quả vào mùa thu, rồi khô héo vào mùa đông.

Rơi vào lòng đất, chúng lại dưỡng nuôi cho một vòng luân hồi mới.

Họ đã hoàn thành vòng luân hồi của mình và sẽ luôn có thế hệ tiếp theo khắc ghi câu chuyện của chính họ vào những vòng năm của cây.

Vòng năm nối tiếp vòng năm, cuối cùng hợp lại thành lịch sử.

Còn họ, sẽ mãi mãi tồn tại trong lịch sử ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com