Fanfic Tula May Nhe Nhe Gio Hiu Hiu
Dân Sài Gòn từ lâu đã quen với việc thành phố thân thương của họ có cái thời tiết mưa nắng thất thường, chuyện bầu trời đang trong xanh bỗng chốc đổ mưa rào đã là thứ mà bất kỳ người con nào lớn lên ở đây cũng tỏ rõ. Mà nhiều khi, cái điểm khác thường ấy giờ lại thành cái nét đặc trưng, không thể thiếu của mảnh đất này.Ngọc Tạo đứng dưới mái hiên của bệnh viện, chờ cơn mưa rào bất chợt này qua đi để lái xe về nhà. Anh vốn không có thói quen mang áo mưa theo mỗi khi ra đường bởi vậy gặp tình cảnh như này Tạo chỉ có hai lựa chọn: Một là tìm chỗ trú, hai là về nhà nhắn cho công ty xin nghỉ phép vì qua hôm sau chắc chắn sẽ nằm liệt vì sốt. May mắn thay, bây giờ Tạo đang ở vế đầu tiên.Mái hiên của bệnh viện vốn không lớn lắm, ngoại trừ việc che được mưa trút từ trên trời xuống thì trường hợp bị tạt là không thể tránh khỏi. Ngọc Tạo đeo ba lô lên vai rồi mở điện thoại kiểm tra thông báo, cả loạt tin nhắn và cuộc gọi hầu như đều đến từ phía đối tác, công ty và đồng nghiệp. Duy chỉ có một tài khoản được Tạo lưu tên mà không đính kèm bất cứ thứ gì ở phía sau (ví như "tổ trưởng", "sếp", "nhân viên phòng...", vâng vâng...). Với bản tính tò mò, Tạo nhấp vào xem thử thì phát hiện ra đây chính là thằng bạn thân từ thuở đại học. Người mà có lẽ Tạo đã xém quên mất sau khi vùi đầu vào mớ deadline kia.- Alo alo, có Tạo đó không vậy?- Âm thanh từ đầu dây bên kia vang lên.- Ờm... Tao nè. Có gì không?Tạo nghe rõ tiếng anh bạn thở phào đầy nhẹ nhõm, hẳn là nó sợ gọi nhầm số đây mà.- Dạo này khỏe không? Haizz, từ lúc mày đi làm tới giờ tao ít khi liên lạc được quá.- Xin lỗi, do tính chất công việc của tao hơi bận...- Ừa, tao hiểu mà.- Người kia ho nhẹ vài tiếng nhằm xua đi bầu không khí ảm đạm, nhanh chóng khôi phục tông giọng vui vẻ ban đầu.- Tao tính hỏi tháng sau mày dự đám cưới tao được không? Ngọc Tạo bật cười. Ồ, hóa ra là gọi báo hỷ sự.- Tao tưởng mày không muốn kết hôn sớm mà? Ai đã làm rung động con tim bạn tao đó.- À thì...- Chàng thanh niên ngượng ngùng đáp,- Mày còn nhớ em trai khóa dưới lúc mình học năm ba không? Ừa, ẻm đó.-...- Ngọc Tạo bỗng chốc rơi vào yên lặng.Anh vừa nghe nhầm à? Thằng bạn thân của anh nói rằng nó lấy một người con trai khác á?! Gì vậy trời! Mưa lớn quá nên Tạo nghe thiếu chữ hả?- Mày nói mày cưới con trai?- Tạo ngay lập tức hỏi lại.- Ừa, nhưng mà mới tổ chức đám cưới thôi. Còn đăng ký kết hôn thì tao đợi nào nước mình hợp pháp hóa.- Âm thanh từ đầu dây bên kia vẫn rõ ràng từng chữ, không hề có dấu hiệu bị rè hay lỗi mạng gì cả.- Chừng đó tao làm thêm cái đám nữa là chuẩn bài.Trong phút chốc, hình ảnh của Huỳnh Lập và Hồng Tú ùa về tâm trí anh, kéo theo đó là những lời giải thích cho Ngọc Tạo thấu hiểu.- Tao có vài chuyện muốn hỏi... Mày có phiền không?Dưới làn mưa Sài Gòn trắng xóa, ồ ạt. Bức tường thành mang tên định kiến trong lòng Ngọc Tạo đã hoàn toàn bị đánh vỡ.Tình yêu không phân biệt gì cả, tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu mà thôi.________________________Hai ngày sau khi Huỳnh Lập xuất viện. Mọi chuyện vẫn diễn ra như thể chưa từng có "cơn bão" nào kéo đến. Cậu vẫn được đi học tại mái trường cấp 3 thân thương, vẫn được sống tại mảnh đất Sài Gòn cậu hết mực yêu quý. Dường như cái việc Ngọc Tạo đem hồ sơ của cậu gửi về Long Xuyên chỉ là một trò đùa, và những lời đe dọa sẽ "tố cáo" Hồng Tú chỉ đơn thuần là một lời nói suông.Sau tất cả, mọi thứ cũng trở về với quỹ đạo của nó. Nhưng mối quan hệ giữa Lập và người anh trai của mình, dẫu cố cách mấy cũng khó lòng hàn gắn được.- Mai lễ rồi, em về quê không anh chở cho?- Hồng Tú ân cần tháo nón bảo hiểm cho Huỳnh Lập.- Em thì sao cũng được, cơ mà chắc em phải mang sách vở về. Gần thi cuối kỳ rôi em lo toán quá đi!- Cậu thiếu niên thở dài đầy phiền não, số học lệch đúng thật khổ quá đi!Trái ngược với vẻ ưu sầu của em người yêu, Hồng Tú lại bật cười đầy thích thú. Tính ra thì cái nét bĩu môi lo âu này của Lập cũng đáng yêu phết đấy chứ!- Vậy chốt nha, vô nhà soạn đồ đi sáng mai anh qua đón. Còn vụ toán lý hóa gì đó cứ để anh lo cho, có thầy Tú đây kèm riêng mình em thì chẳng việc gì phải sợ.- Dạ!- Lập nhoẻn miệng cười tươi rói. Chưa biết học có được không mà nhìn anh tự tin quá làm cậu cũng an tâm phần nào. Thôi thì phóng lao rồi phải theo lao chứ biết sao giờ? Ai chứ anh thầy này dạy là Lập chịu à, khó đến mấy Lập cũng nghe!Sau khi nói lời tạm biệt, cậu thiếu niên toang bước vào nhà thì bị níu tay áo lại. Quay sang nhìn cái mặt cún con của ai kia mới sực nhớ mình quên "nghi thức" rồi.Chụt.Lập thơm lên má Tú một cái thật kêu rồi ngượng ngùng chạy thẳng vô nhà, lúc đóng cổng không quên ngó ra nhắc anh người yêu lái xe cẩn thận.- Em vô nhà cẩn thận nghen.- Tú bật cười trước sự đáng yêu vô đối kia, phải mà ban nãy không cầm tay ga chắc Tú nhào vô hôn ẻm thêm chục cái nữa quá.- Khùng quá đi, vô nhà thôi mà cẩn thận cái gì.- Lập đóng sầm cánh cổng lại rồi nói vọng ra, hai má đã đỏ lựng lên vì ngại.- Ừa, tui nói vậy đó. Lỡ đâu mấy người đi vấp cục đá té, tui xót.Cách nhau tận một cánh cổng mà Tú vẫn nghe rõ tiếng Lập "hứ" thiệt kêu. Sao mà cái người này dễ thương quá, cứ thích làm nhũn tim anh thôi!Thật tình, từ cái hồi mới đi dạy đến giờ, chưa bao giờ Tú ngóng học trò mình tốt nghiệp nhanh như hôm nay. Lập yêu dấu của anh ơi, tốt nghiệp nhanh cho anh còn dẫn về ra mắt ba má..
.
.Đoạn từ cuối tháng tư đầu tháng năm bao giờ cũng có một kỳ nghỉ lễ thiệt dài. Tuy không lâu bằng nghỉ Tết nhưng ba - bốn ngày vỏn vẹn đó thôi cũng đủ để người ta thư giản, lấy lại tinh thần sau chuỗi những ngày học tập và làm việc đầy mệt mỏi.Thường thì vào dịp này đường phố bao giờ cũng đông nghìn nghịt, tình trạng kẹt xe thì khỏi phải nói, cứ kéo dài triền miên trên quốc lộ mà thôi. Người người kéo nhau đi chơi, về quê, du lịch và đủ mọi mục đích khác nhau. Bởi vậy xe nhiều, kẹt ơi là kẹt!- Giờ tranh thủ ôn lại mấy cái công thức từ đầu năm chắc cũng dư giờ đó em.- Hồng Tú xoa xoa bàn tay đang ôm lấy mình từ phía sau, pha vài câu đùa để làm dịu bầu không khí nóng nực này.- Thôi đi trời ơi, giờ em mà đọc lại mớ đó chắc điên cái đầu mất.- Vậy thôi lấy đề cương ra giải đi em. Tận dụng mọi khoảnh khắc.Lập bật cười trước mấy câu đùa dai của anh, gì mà "tận dụng mọi khoảnh khắc" chớ? Khi toán học là liều thuốc chữa lành hay gì?- Ui đi được rồi kìa.- Tú vặn tay ga chạy lên phía trước, tiếp tục cuộc hành trình về vùng đất Long Xuyên thân thương.Mặt trời dần lên cao, nắng cũng dần gắt và nóng hơn thảy. Song, Lập và Tú lại cảm thấy dễ chịu đến lạ thường. _________________________Tiếng xe nhỏ dần rồi tắt hẳn, Hồng Tú gạc chân chống, theo thói quen quay sang gỡ nón bảo hiểm cho người thương. Ngặt nỗi lần này người thương của anh lại tránh đi, cậu tự mình tháo nón xuống rồi nhìn dáo dác chung quanh. Bộ dạng lén lút cứ như thể cả hai là ăn trộm hổng chừng.- Gì vậy em?- Tú hỏi.- Suỵt, em sợ ba mẹ thấy. Hai bên nhà chưa biết chuyện của tụi mình mà!- Lập đưa tay ra hiệu Hồng Tú nhỏ tiếng lại, cẩn thận dặn dò.- Tốt nhất là anh với em nên bớt thân mật xíu, mắc công...- Anh hiểu rồi.- Tú gật đầu, tuy có chút không nỡ nhưng vẫn không dám làm trái ý cậu.Chuyện của tuần trước dù đã qua, nhưng ảnh hưởng mà nó để lại cho anh với cậu không hề nhỏ tí nào. Gia đình anh thì không sao, nhưng anh sợ gia đình của Lập dị nghị, bài xích cả hai như cái cách Ngọc Tạo đã từng.À, nhắc Ngọc Tạo mới nhớ. Từ cái ngày hôm đó, anh ta đột nhiên rút lại học bạ đang gửi về Long Xuyên của Huỳnh Lập, âm thầm đồng ý cho cả hai tiếp tục qua lại mà chẳng nói lời nào. Biệt vô âm tín đến nay...Dường như Lập hiểu Tú đang nghĩ gì hay sao ấy! Cậu đeo ba lô lên vai rồi níu nhẹ lấy tay áo anh, để anh nhìn thẳng vào mắt mình.- Nếu lát em gặp anh hai, em sẽ nói chuyện với anh ấy. Anh đừng lo. Em nghĩ anh hai em đã không còn giữ khư khư mớ tư tưởng cổ hủ kia nữa đâu.- Ngừng lại một chút, cậu tiếp.- Hơn nữa, em muốn xin lỗi anh ấy. Trước đó em cũng có nói mấy câu không tốt, làm tổn thương anh hai...- Anh hiểu rồi.- Tú dịu dàng xoa đầu Lập, vẫn là cái ánh mắt đong đầy yêu thương đó.- Nếu có gì xảy ra phải nói cho anh biết nghe chưa. - Dạ!Sau màn chào tạm biệt, cả hai chia ra ai về nhà nấy. Nhưng rồi không lâu sau, hai người đều nhận ra có gì đó rất lạ. Tại sao trong nhà không có một bóng người thế này?_______________________Đôi lời tác giả: Hello, tui up chương mới rồi đây. Hehe dạo này tui có coi phim xong bị lụy bộ đó, trầm zn xong mới vực dậy viết tiếp nè. Xin lỗi mọi người nhiều, để mọi người đợi rồi :((((À mà cho tui xin ý kiến một xí nhe, tui không biết nên để đến chương bao nhiêu end là vừa á. Tại viết đến đây cũng dài quá ời, tầm 40 chương rồi end ok hông cả nhà?
.
.Đoạn từ cuối tháng tư đầu tháng năm bao giờ cũng có một kỳ nghỉ lễ thiệt dài. Tuy không lâu bằng nghỉ Tết nhưng ba - bốn ngày vỏn vẹn đó thôi cũng đủ để người ta thư giản, lấy lại tinh thần sau chuỗi những ngày học tập và làm việc đầy mệt mỏi.Thường thì vào dịp này đường phố bao giờ cũng đông nghìn nghịt, tình trạng kẹt xe thì khỏi phải nói, cứ kéo dài triền miên trên quốc lộ mà thôi. Người người kéo nhau đi chơi, về quê, du lịch và đủ mọi mục đích khác nhau. Bởi vậy xe nhiều, kẹt ơi là kẹt!- Giờ tranh thủ ôn lại mấy cái công thức từ đầu năm chắc cũng dư giờ đó em.- Hồng Tú xoa xoa bàn tay đang ôm lấy mình từ phía sau, pha vài câu đùa để làm dịu bầu không khí nóng nực này.- Thôi đi trời ơi, giờ em mà đọc lại mớ đó chắc điên cái đầu mất.- Vậy thôi lấy đề cương ra giải đi em. Tận dụng mọi khoảnh khắc.Lập bật cười trước mấy câu đùa dai của anh, gì mà "tận dụng mọi khoảnh khắc" chớ? Khi toán học là liều thuốc chữa lành hay gì?- Ui đi được rồi kìa.- Tú vặn tay ga chạy lên phía trước, tiếp tục cuộc hành trình về vùng đất Long Xuyên thân thương.Mặt trời dần lên cao, nắng cũng dần gắt và nóng hơn thảy. Song, Lập và Tú lại cảm thấy dễ chịu đến lạ thường. _________________________Tiếng xe nhỏ dần rồi tắt hẳn, Hồng Tú gạc chân chống, theo thói quen quay sang gỡ nón bảo hiểm cho người thương. Ngặt nỗi lần này người thương của anh lại tránh đi, cậu tự mình tháo nón xuống rồi nhìn dáo dác chung quanh. Bộ dạng lén lút cứ như thể cả hai là ăn trộm hổng chừng.- Gì vậy em?- Tú hỏi.- Suỵt, em sợ ba mẹ thấy. Hai bên nhà chưa biết chuyện của tụi mình mà!- Lập đưa tay ra hiệu Hồng Tú nhỏ tiếng lại, cẩn thận dặn dò.- Tốt nhất là anh với em nên bớt thân mật xíu, mắc công...- Anh hiểu rồi.- Tú gật đầu, tuy có chút không nỡ nhưng vẫn không dám làm trái ý cậu.Chuyện của tuần trước dù đã qua, nhưng ảnh hưởng mà nó để lại cho anh với cậu không hề nhỏ tí nào. Gia đình anh thì không sao, nhưng anh sợ gia đình của Lập dị nghị, bài xích cả hai như cái cách Ngọc Tạo đã từng.À, nhắc Ngọc Tạo mới nhớ. Từ cái ngày hôm đó, anh ta đột nhiên rút lại học bạ đang gửi về Long Xuyên của Huỳnh Lập, âm thầm đồng ý cho cả hai tiếp tục qua lại mà chẳng nói lời nào. Biệt vô âm tín đến nay...Dường như Lập hiểu Tú đang nghĩ gì hay sao ấy! Cậu đeo ba lô lên vai rồi níu nhẹ lấy tay áo anh, để anh nhìn thẳng vào mắt mình.- Nếu lát em gặp anh hai, em sẽ nói chuyện với anh ấy. Anh đừng lo. Em nghĩ anh hai em đã không còn giữ khư khư mớ tư tưởng cổ hủ kia nữa đâu.- Ngừng lại một chút, cậu tiếp.- Hơn nữa, em muốn xin lỗi anh ấy. Trước đó em cũng có nói mấy câu không tốt, làm tổn thương anh hai...- Anh hiểu rồi.- Tú dịu dàng xoa đầu Lập, vẫn là cái ánh mắt đong đầy yêu thương đó.- Nếu có gì xảy ra phải nói cho anh biết nghe chưa. - Dạ!Sau màn chào tạm biệt, cả hai chia ra ai về nhà nấy. Nhưng rồi không lâu sau, hai người đều nhận ra có gì đó rất lạ. Tại sao trong nhà không có một bóng người thế này?_______________________Đôi lời tác giả: Hello, tui up chương mới rồi đây. Hehe dạo này tui có coi phim xong bị lụy bộ đó, trầm zn xong mới vực dậy viết tiếp nè. Xin lỗi mọi người nhiều, để mọi người đợi rồi :((((À mà cho tui xin ý kiến một xí nhe, tui không biết nên để đến chương bao nhiêu end là vừa á. Tại viết đến đây cũng dài quá ời, tầm 40 chương rồi end ok hông cả nhà?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com