Fanfic Translate Markhyuck Nhat Quang
Ông Sooman không muốn gặp Đông Hách, đúng lúc cậu cũng không có dự định gì nên hai ngày trước cậu đã nộp đơn lên tòa án. Vì vậy, sáng sớm hôm nay cậu đã được "tham quan" viện nghiên cứu.Vì bị lập án nên dự án "Khởi đầu giấc mơ" đã buộc tạm dừng, khu vực này của viện trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài nhà nghiên cứu siêng năng đến phân tích những dữ liệu đã thu được trước đó.Đông Hách được một nghiên cứu viên giới thiệu về khái niệm và nội dung của kế hoạch, cậu nghe chỉ hiểu được đôi chút, mà phần này cậu đã nghiền ngẫm xong từ hôm qua, còn lại thì có cho cậu thêm mười cái đầu cũng không không tiêu hóa nổi. Cậu chỉ gật gật đầu lấy lệ rồi lia mắt nhìn quanh phòng thí nghiệm.Ở giữa phòng thí nghiệm đặt một thiết bị cấm, không được động vào càng không được sử dụng, Đông Hách nghe hướng dẫn nghiên cứu viên nói xong một câu liền lập tức cắt ngang."Đây là máy dùng để thí nghiệm lên cơ thể con người sao?""Đúng vậy, Thầy Sooman gọi nó là máy tìm giấc mơ." Đông Hách nhướn mày, thầm nghĩ ông già này thật kỳ quái. Ông ta nhìn không giống một nhà nghiên cứu khoa học mà giống như 'mục sư' hay viết những bài truyền giáo.Cậu đi quanh chiếc máy đó vài vòng nhưng không tìm thấy gì thú vị, dần mất hứng định rời đi. Nhưng mắt cậu vô tình nhìn thấy trang giấy phân tích dữ liệu đang được nhà nghiên cứu lật qua một cách nhanh chóng.Đông Hách tưởng tối qua mình mất ngủ nên hoa mắt, cậu đưa tay lên xoa hai bên thái dương rồi lắc đầu để không tự doạ mình nữa.Kết quả là đi chưa được hai bước cậu đã quay trở lại, vươn cổ mỉm cười với người kia: "Xin lỗi, tôi có thể xem tài liệu đó được không?"Cậu bạn này chắc hẳn là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, trông cậu ấy vẫn còn non nớt, bị cậu hỏi tới thì sững người một lúc rồi gật đầu nhanh chóng bước đến chỗ của Lý Đông Hách.Cậu cảm ơn một tiếng nhưng không ngẩng đầu lên, lật bản báo cáo xem vài trang, sau khi đã xác nhận xong trong lòng thầm chửi 'mẹ nó', cảm thấy dây thần kinh trong đầu cậu đều căng ra hết.Cậu thực tập sinh cùng với người hướng dẫn đều thấy biểu hiện của cậu không ổn cũng dần trở nên lo lắng.Sau đó họ thấy Đông Hách giơ một tờ giấy lên, tờ giấy này nhìn qua giống với mẫu thông tin của các tình nguyện viên khác. Cậu vẫn mỉm cười, nhưng khi hỏi dường như nghe được tiếng răng rít vào nhau:"Ai có thể giải thích cho tôi tại sao thông tin của tình nguyện viên này lại không xuất hiện trong hồ sơ cung cấp cho toà án và luật sư bào chữa không?"Người hướng dẫn cậu đây là học trò ruột của Sooman, vừa nhìn thấy tờ tài liệu đó mặt liền biến sắc. Hắn không trả lời ngay câu hỏi của cậu mà lại quay sang hỏi người thực tập kia:"Cậu lấy được tài liệu này từ đâu ra!?" Cậu bạn thực tập bị hỏi bất ngờ trở nên bối rối, cậu ấy chưa kịp phản ứng đã vội trả lời:"Hôm nay anh bảo em đi dọn lại kho thiết bị, nó bị đè dưới đáy của hộp thiết bị. Em nhìn thấy đó là thông tin của tình nguyện viên tham gia thí nghiệm nên định lát nữa sẽ đưa cho anh..."Đông Hách nghe vài ba câu thì đại khái đã hiểu được sơ câu chuyện - cậu vô tình phát hiện ra tài liệu không nên thấy, còn cậu thực tập do không hiểu nội dung của nó nên đã vô tư cầm nó công khai trước mặt cậu.Đầu cậu càng đau hơn, cậu muốn nghe giải thích nhưng cũng không muốn nghe hắn ta lắp bắp bao biện. Đông Hách giơ tay lên:"Được rồi, anh không cần giải thích nữa, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, người này cũng là một tình nguyện viên trong dự án "Khởi đầu giấc mơ" kia phải không?" Nhà nghiên cứu sững người cuối cùng vẫn gật đầu, nhưng Lý Đông Hách lại tinh ý nhìn ra được rõ ràng hành động này mang ý phủ nhận."Tôi không cầm theo hồ sơ đó đâu, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ liên lạc với anh sau, không cần tiễn."_________________________Cậu khó chịu ôm theo chồng tài liệu, lực tay mạnh đến mức làm nhàu cả giấy, tay còn lại nhấn vào màn hình điện thoại để mở danh bạ ra, cậu chọn một cái tên trong đó."Bạn yêu, giúp tao với. Lấy tài liệu của viện nghiên cứu là chuyện nhỏ với mày mà."Đông Hách từ khi vào trong xe đã nghiền ngẫm trang tài liệu đó, chưa cần đợi đến khi trở về lại văn phòng luật sư đã nhận được câu trả lời từ người nọ."Chuyện phạm pháp, tao không làm.""Tao là một công dân tốt như vậy, sao làm chuyện phạm pháp được? Hay là tháng này tao khao mày ăn tối ở Thuỳ Diện nhé."Thuỳ Diện là nhà hàng cao cấp nổi tiếng đắt đỏ nhất thành phố N. Mọi người bảo với nhau là heo nuôi lấy thịt của món thịt kho Đông Pha trứ danh đều nuôi bằng cách massage tinh dầu hoa hồng lên.Đông Hách không ngửi được mùi tinh dầu hoa hồng nhưng cậu không thể phủ nhận thịt lợn ở quán đó rất ngon, đúng là tiền nào của nấy.Cậu chưa kịp trả lời tiếp thì bên kia đã gọi điện thoại tới, Đông Hách vừa nhấc máy liền nghe giọng trêu chọc từ đối phương:"Ôi, luật sư Lý một tháng quên mang ví tới ba mươi mốt ngày mà bây giờ lại đòi đãi bạn ăn tối cơ đấy, tài liệu gì mà mày phải khổ tới mức này vậy?""Mày biết cái dự án "Người Siêu Nhiên" kia rồi chứ, trong đó có dự án giấc mơ nhỏ tên "Khởi đầu Giấc mơ", tao cần video mô phỏng lại giấc mơ của một tình nguyện viên trong đó.""Hôm qua tao có xem bản tin, vụ này không phải mày nhận rồi sao? Cần thì trực tiếp hỏi họ là được mà?""Bạn tôi sao tự dưng lại khờ khạo thế này, nếu như hỏi được thì tao cần phải nhờ mày làm gì? Hôm nay tao mới tới viện nghiên cứu vô tình phát hiện ra tài liệu có tên của người không xuất hiện trong danh sách tình nguyện mà bên họ đưa cho tao, tao thấy không đúng lắm nên mới nghĩ tới nhờ mày xem có thể lấy thêm được dữ liệu nào khác về người này hay không.""Chắc cũng không có gì phức tạp, vài ngày tới tao thử tìm xem. Mày có tên hay ID của người đó không?" Đông Hách nhìn hình ảnh dán trên trang tài liệu, ở bên cạnh là một cái tên tiếng anh cộng với mã ID mà cậu đã thuộc lòng.Thật ra Lý Đông Hách không có thói quen nhớ ID người khác, nhưng có một khoảng thời gian phải xử lý vụ án liên quan đến các thế lực tài phiệt, bị kẻ xấu hãm hại, ID của cậu bị khoá phải mất nửa năm sau mới dùng lại được. Lúc đó mọi giao dịch liên quan đến tiền bạc đều phải tra soát kỹ lưỡng, thậm chí đến ăn cơm cũng bị nhân viên phục vụ nhìn với ánh mắt kì lạ.Sau này để tránh lặp lại rắc rối trong thời gian chờ mở khoá ID, Đông Hách đã phải mượn danh tính của người khác để phục vụ các nhu cầu hằng ngày, nhưng hình như đến giờ cậu vẫn chưa trả lại tài khoản "đi mượn" đó."MARK LEE, ID là LEE58662081"Sau một lúc ngập ngừng cậu nói tiếp:"Nếu không tìm được tên đó, mày tìm thử bằng tên Lý Minh Hưởng xem sao."Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau đó liền hét lớn một tiếng. Đông Hách không kịp tháo tai nghe ra, tiếng hét làm cậu suýt bị điếc đến nơi, cậu nhíu mày khó chịu."Lý Minh Hưởng!?"Đông Hách cuối cùng cũng xua đi sự tò mò của đối phương, bên kia hứa sẽ tranh thủ lấy dữ liệu cho cậu. Bây giờ cậu cũng không còn thời gian để nghĩ xem Thuỳ Diện có thực sự chỉ là lời hứa miệng hay còn gì khácKhi về đến công ty luật, Thái Dung hiếm khi nào không bật công tắc để cằn nhằn cậu, chắc có lẽ là bây giờ anh ấy đang ra ngoài làm việc rồi.Đông Hách không có thời gian để nghĩ tới mối quan hệ xã giao giữa đồng nghiệp với nhau nữa, cậu không chào hỏi ai mà chui thẳng vào phòng làm việc của mình. Đông Hách vốn đã buồn ngủ, bây giờ trong đầu cậu như muốn nổ tung vì có một quả tạ nặng trĩu, nhưng cậu cần phải cố gắng tỉnh táo để nhìn nhận vấn đề một cách lý trí nhất.Trực giác của con người luôn là một điều gì đó rất sáng sợ, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy có điều gì mờ ám trong dự án của ông Sooman, nhưng cậu không ngờ bước đột phá của vụ án này lại nằm ở người yêu của mình.Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, trang thông tin của Mark Lee lại hiện lên trước mắt - đứng bên cạnh là Lý Minh Hưởng mà cậu biết, người được sinh ra trong hành tinh Bích Sư, bố mẹ đã mất, mười tám năm trước di cư đến hành tinh Phú Tường để theo học tại khoa luật của Đại học AsimovCậu và Minh Hưởng quen nhau được năm năm, dự án "Người Siêu Nhiên" được công khai vào ba năm trước. Nếu như anh thật sự có liên quan đến nghiên cứu này thì chắc chắn anh ấy đã tham gia trong giai đoạn từ lúc chưa công khai.Đông Hách mở mắt, mở máy tính và xem tài liệu về thông tin của dự án "Người Siêu Nhiên," trang cuối cùng được viết hai tháng trước khi kế hoạch này được công khai.Rõ ràng là tài liệu họ cung cấp cho cảnh sát là bản thảo cuối cùng và như đã nói trong buổi họp báo đầu tiên - kế hoạch của họ đã tồn tại hàng chục năm, họ đã sửa đổi nhiều phương án và những gì họ công khai với công chúng chính là tác phẩm hoàn hảo đầy tham vọng.Và để có thể sử dụng cụm từ "hoàn hảo" thì chắc hẳn kế hoạch này trong nhiều năm qua không chỉ là nằm trong đầu và trên giấy của các nhà nghiên cứu - nó chắc chắn đã được phát triển, triển khai và rồi sửa đổi.Trong dự án này bước quan trọng nhất chính là thí nghiệm trên người, họ chắc hẳn đều đã biết rằng sau năm mươi người tham gia, chắc chắn sẽ còn nhiều người hơn tham gia vào thí nghiệm.Tài liệu trong tay cậu nhiều hơn mười trang, Đông Hách gặp khó khăn trong việc nhận diện khuôn mặt, cậu không thể nhớ liệu đây có phải là những gương mặt cậu đã thấy hôm qua hay không, hay là họ cũng như Minh Hưởng, đã tham gia vào giai đoạn khi dự án còn chưa công khai.Tại sao dự án này lại có liên quan đến Minh Hưởng và tại sao anh lại không nói gì với cậu?Một ngày của cậu trôi qua rất vô tri vô giác, mãi đến giờ ăn trưa Đông Hách cũng không ra khỏi phòng, tâm trạng của cậu rất tệ. Bình thường, cậu thực tập sinh và trợ lý sẽ làm phiền cậu hàng chục lần mỗi ngày, nhưng hôm nay lại rất biết ý không gõ cửa văn phòng.Đông Hách ngồi yên đến khi tan làm, tâm trạng của cậu bây giờ còn tệ hơn so với lúc xem xong năm mươi video lộn xộn vào ngày hôm qua. Cậu không muốn đối mặt với Minh Hưởng, tâm trạng của cậu bây giờ chỉ có lo lắng và tức giận.Lo lắng nếu như thí nghiệm này thực sự có liên quan đến anh, liệu Minh Hưởng có phải chịu đựng đau đớn, có từng bị sự suy sụp tinh thần giống như những người trở thành bệnh nhân tâm thần kia không?Tức giận là vì sao qua suốt bao nhiêu năm không nghe Mình Hưởng nhắc về điều này, liệu có anh muốn giấu sạch phần ký ức khó tin này, hay là cái dự án đó đã thực hiện thí nghiệm khác lên anh, đến mức anh không thể nhớ được mình từng tham gia?Đông Hách nhớ lại hôm qua khi anh thản nhiên hỏi cậu trong lúc xem tài liệu liên quan đến uỷ tác này, cậu cảm thấy bản thân mình không hiểu gì về Minh Hưởng cả._________________________Hôm nay Đông Hách về nhà sớm hơn một chút, chào đón cậu chỉ có những ánh đèn đường tự động sáng trong khu vườn khi đến căn hộ. Vừa bước vào cửa, cậu chợt nhận ra mình lại quên đi siêu thị mua nguyên liệu làm thức ăn nhưng đã cởi vest ra rồi nên cậu không muốn đi ra ngoài, đành ăn mì gói tối nay.Có thể do mùi nước hoa gỗ thông quen thuộc còn vươn lại trên sofa, hoặc có thể cậu đã quá mệt mỏi để nghĩ thêm bất cứ điều gì. Cuối cùng cậu cũng có một giấc ngủ ngon trong ngày hôm nay, Đông Hách gục đầu lên tay và mệt mỏi thiếp đi.Điện thoại rung lên hai lần, cậu đang trong trạng thái mơ màng ngủ nhưng lại không tài nào mở mắt ra được. Vài phút sau, tiếng điện thoại cũng ngừng, cậu cũng không màng đến nó nữa.Sau đó, cậu bị tiếng động trong bếp đánh thức. Đông Hách mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, có lẽ Minh Hưởng đã bế cậu từ trên ghế sofa nhỏ không thoải mái vào giường.Cậu kéo chăn ra, lê đôi dép đi ra khỏi phòng ngủ, Minh Hưởng chắc đã đi siêu thị và đang sắp xếp lại những món đồ vừa mua về. Thấy cậu tỉnh dậy anh liền giơ tay đang cầm chai sốt salad lên:"Cái này anh phải để trong tủ lạnh hay trong tủ đựng đồ nhỉ?"Đông Hách dựa vào tường mắt nhắm mắt mở nhìn anh: "Chưa mở mà, anh để trong tủ cũng được."Nhìn Minh Hưởng vụng về, lóng ngóng như vậy khiến cậu không nhịn được nhíu mày, quyết định xắn tay áo cùng anh sắp xếp.Có hai người cùng làm nhanh hơn rất nhiều, và cậu lại biết chính xác nên đặt mọi thứ ở đâu trong bếp nên chỉ một lát đã xong."Anh có mua cá nữa này, tối nay mình ăn cá sốt chua ngọt đi."Minh Hưởng đứng ở phía sau cậu, anh cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy cậu, môi anh chạm vào gáy Đông Hách, hơi thở khi nói chuyện của anh khiến cậu ngứa ngáy.Đông Hách vừa tránh hơi thở ẩm ướt, một nụ hôn nhẹ mà gấp gáp lên tai mình, vừa nghĩ đến loại nguyên liệu duy nhất có thể gọi là 'cá' kia, cảm thấy ngán ngẩm:"Anh trai thân yêu của tôi ơi, anh có thấy ai nấu món cà chua ngọt bằng cá hồi chưa? Tối nay ăn cá hồi áp chảo, thích thì ăn không thì nhịn."Người đứng sau lưng cậu không nói một lời nào, Đông Hách đột nhiên hiểu ra những gì cậu lải nhải nảy giờ chẳng có ích gì cả - Minh Hưởng mù mờ trong chuyện này đến mức thậm chí đi vào siêu thị cũng không biết nước xả vải đặt ở đâu, điều này cậu biết rõ nhất ._________________________La Tại Nhân với cậu có nhiều điểm chung, đều là kiểu người luôn mồm mép nhưng làm việc rất năng suất. Cậu sáng sớm vừa thức dậy đi vào nhà vệ sinh theo thói quen mở máy tính đã thấy tập tin cậu cần được gửi tới, một file video kèm một tệp văn bản."Tao tìm lâu lắm mới được cái này đấy, đây là tài liệu từ mười chín năm trước. Nếu mà nhờ trễ hơn một chút nữa thì tao nghĩ tao không giúp được mày đâu. Tiện thể tao cũng tìm được nhật ký thí nghiệm của Mark Lee nên có gửi kèm theo, không biết có ích gì không nữa.""Mà rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tao không dám mở ra xem luôn, lỡ phát hiện ra cái gì rồi tao bị ám sát luôn thì sao. Sau này mấy chuyện nguy hiểm vậy đừng có tìm tao đó, biết chưa?."Đông Hách rửa mặt xong, mặc quần, gõ tin nhắn trả lời."Cảm ơn bạn yêu, nhưng mà mày đừng ra vẻ nữa. Nếu không người giết mày là tao đó."Cậu đồng bộ hoá tập tài liệu trên máy tính, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ lại rồi bước vào phòng làm việc, sau đó mở video lên.Vốn Đông Hách tưởng mình sẽ phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới đủ can đảm để xem phần tài liệu này, nhưng bây giờ cậu lại không hề thấy sợ hãi nữa, nếu thực sự đây là những điều Minh Hưởng đã trải qua thì cậu muốn trải qua nỗi đau đó cùng với anh, đây là việc không thể nào tránh được.Tuy nhiên, nỗi sợ và cảm giác khó chịu đó không hề đến, nó khác với những video đầy máu me hay những cảnh tra tấn tâm lý mà Đông Hách đã xem trước đây. Video này dài tầm ba mươi phút này chỉ toàn là một mảng trắng.Cậu nhíu mày, kéo thanh trượt qua lại một lúc cũng không thấy có gì thay đổi.Cậu nghi ngờ khoảng trống này do video đã bị mã hoá hay là bị lag chỗ nào rồi không, nhưng thanh thời gian ở dưới góc video vẫn liên tục chạy, trông có vẻ bình thường nhưng cũng rất bất thường.Đông Hách tin vào khả năng của Tại Nhân, cậu tạm gác đoạn video trắng xoá đó sang một bên tiếp tục xem tới nhật ký thí nghiệm. Đông Hách nhìn vào chuỗi ngày tháng, nó được viết từ trước khi có video ban nãy năm tháng.Ngày 3 tháng 6 / Ngày thí nghiệm thứ 1Đối tượng thí nghiệm có phản ứng mạnh đối với xe thoi bay, theo phân tích sơ bộ cho thấy nỗi sợ hãi này có liên quan đến cái chết của bố mẹ đối tượng. Trong quá trình trải nghiệm giấc mơ, đối tượng thí nghiệm có biểu hiện không thoải mái như sốt cao và nôn mửa, nhiều lần cố gắng thoát khỏi giấc ngủ sâu để trở về trạng thái ngủ nông. Trong thời gian thí nghiệm đã tiêm ba lần MH-86 để cưỡng chế quay lại giấc mơ. Tổng thời gian thí nghiệm là 45 phút.Ngày 5 tháng 6 / Ngày thí nghiệm thứ 2Phản ứng của đối tượng thí nghiệm không có sự thay đổi rõ rệt so với lần thí nghiệm đầu tiên. Trong thời gian thí nghiệm đã tiêm bốn lần MH-86 để cưỡng chế quay lại giấc mơ. Tổng thời gian thí nghiệm là 60 phút.Ngày 13 tháng 7 / Ngày thí nghiệm thứ 20Giấc mơ của đối tượng không có sự thay đổi, nỗ lực tái tạo chuỗi gen lần thứ tư thất bại. Đối tượng thí nghiệm không có phản ứng nôn mửa hay sốt cao, nhưng cảm xúc lại biến động mạnh. Hiện tại đối tượng đã có triệu chứng kháng thuốc đối với MH-86, cần loại thuốc mới để cưỡng chế đối tượng quay lại giấc mơ. Tổng thời gian thí nghiệm 13 phút.Ngày 30 tháng 9 / Ngày thí nghiệm thứ 58Giấc mơ của đối tượng không có sự thay đổi, nỗ lực tái tạo chuỗi gen lần thứ mười hai thất bại. Đối tượng lại xuất hiện triệu chứng không thoải mái như sốt cao và nôn mửa. Trong thời gian thí nghiệm đã tiêm sáu lần KD-02 để cưỡng chế quay lại giấc mơ. Ở lần tiêm thứ ba, đối tượng ngừng tim đột ngột trong 20 giây và sau đó hồi phục lại ý thức. Tổng thời gian thí nghiệm 120 phút.Ngày 18 tháng 10 / Ngày thí nghiệm thứ 67Giấc mơ của đối tượng không có sự thay đổi, nỗ lực tái tạo chuỗi gen lần thứ mười bốn thất bại. Trong quá trình thí nghiệm đối tượng có biểu hiện trạng thái cảm xúc cực kỳ kích động, kết hợp với những thay đổi về đặc điểm cơ thể, suy đoán gen này liên quan đến gen động vật. Trong thời gian thí nghiệm đã tiêm bốn lần KD-02 để cưỡng chế quay lại giấc mơ. Ở lần tiêm thứ tư, đối tượng ngừng tim đột ngột trong 38 giây và sau đó hồi phục lại ý thức. Thí nghiệm kết thúc do máy móc bị đối tượng làm hư hại. Tổng thời gian thí nghiệm 96 phút.Ngoài ra, mô hình tư duy lý trí và hành vi của đối tượng đã được trích xuất thành công, kế hoạch sắp tới tiến hành cấy ghép vào não của "Người Siêu Nhiên" mã M082, dự kiến sẽ hoàn thành trước khi bắt đầu lần thí nghiệm thứ 70.Ngày 3 tháng 11 / Ngày thí nghiệm thứ 75Giấc mơ của đối tượng không có sự thay đổi, nỗ lực tái tạo chuỗi gen lần cuối cùng, tức lần thứ mười bảy, thất bại. Đối tượng không có bất kỳ phản ứng không thoải mái nào. Trong thời gian thí nghiệm đã tiêm một lần KD-02 để cưỡng chế quay lại giấc mơ, sau khi tiêm, đối tượng ngừng tim đột ngột sau 160 giây và sau đó hồi phục lại ý thức. Tổng thời gian thí nghiệm 120 phút.Ngoài ra, "Người Siêu Nhiên" mã M082 thành công sao chép mô hình tư duy lý trí và hành vi của đối tượng. Trong điều kiện mô phỏng giấc mơ, mọi chức năng cơ thể của M082 hoạt động bình thường và khi thử nghiệm M082 với dự án "Khởi đầu giấc mơ", M082 đã trải qua giấc mơ trắng trong 120 phút, mục tiêu đầu tiên thành công.Kế hoạch "Người Siêu Nhiên" sẽ ngừng tái tạo chuỗi gen ở đối tượng. Các thí nghiệm trên người và những giấc mơ sẽ được tiếp tục nhằm kiểm tra hiệu suất của "Người Siêu Nhiên". Hiện tại, đây là đối tượng duy nhất còn sống sau khi thực hiện tái tạo chuỗi gen ở người và sẽ tiếp tục được thử nghiệm để kiểm tra đối tượng có thể tự miễn nhiễm đối với nỗi sợ hãi hay không.Ngày 3 tháng 11 chính là ngày được hiển thị trên video.Điện thoại của cậu lại rung lên, Đông Hách cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi tập nhật ký thí nghiệm dài lê thê kia, vô thức mở cửa sổ trò chuyện, tin nhắn của cậu và Tại Dân lại nhảy lên."Vừa rồi tao mới lượn lờ trên cơ sở dữ liệu có thấy thêm một tập video về Mark Lee nên có gửi qua cho mày đó, không biết nó có giúp ích gì không."Đông Hách không thèm tải nó về máy nữa mà trực tiếp xem video trong cửa sổ nhắn tin.Lần này không còn là hình ảnh trống rỗng nữa, góc dưới bên phải hiện rõ ràng ngày 3 tháng 6. Một chiếc xe thoi bay lao vút trên quỹ đạo của hành tinh Bích Sư, bên trong có một cặp vợ chồng trung niên.Đông Hách nhận ra hai người trong video. Cậu từng gặp bố mẹ của Minh Hưởng... không, bây giờ có lẽ phải gọi là ba mẹ của Mark Lee. Đã nhìn được rõ rồi, đây là hình ảnh cả ba người trong gia đình cùng nhau.Đột nhiên xe mất kiểm thoát và lao về phía vệ đường. Nhìn xuống, có vẻ như một cái hố đen sâu thẳm không thấy đáy hút lấy họ với sức mạnh vô cùng lớn, để lại tiếng nổ chói tai và ngọn lửa lớn thiêu đốt cây cối, tạo thành cảnh tượng hãi hùng, sáng rực như ánh mặt trời giữa bầu trời đêm.Trong giây tiếp theo, video chuyển sang hình ảnh từ bên trong chiếc xe đang bốc cháy - hai thi thể gần như không còn nhận dạng được, nó giống như những bộ xương đen nằm gục trên ghế, ngay cả máu vốn đang chảy cũng đông lại.Lẽ ra khi nhìn cảnh này ai cũng nghĩ họ đã chết, nhưng thi thể kia đột ngột mở mắt ra, đôi mắt không có con ngươi chỉ còn phần củng mạc trắng. Đông Hách không kịp đề phòng mà cậu nhắm mắt lại, khi nghe thấy tiếng người phụ nữ yếu ớt gọi "Mark", cậu mới loay hoay dùng tay liên tục bấm loạn xạ vào màn hình, cuối cùng cũng tắt được video.Cậu thở gấp gáp, không biết tại sao mắt lại đỏ tấy, cả cơ thể bất động một lúc, sau đó cậu mệt mỏi rũ xuống, tựa đầu vào tay đặt trên bàn.Lúc cậu dần bình tĩnh lại, Đông Hách mới nhận ra mùi hương gỗ thông quen thuộc từ phía sau tràn ngập khứu giác. Cậu không còn sức để làm gì cả, giọng nói cũng đã khàn đặc phát ra nghe rất u ám:"Anh vào đây từ khi nào vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com