TruyenHHH.com

[FANFIC | TRANSLATE | MARKHYUCK] Honeymouthed And Full Of Wildflowers

8. And you stand in the forest, breath mingled with all kinds of colors

0266slove

Tập luyện với Yukhei có lúc dễ và lúc khó.

Dễ là bởi vì Mark và Yukhei - Minhyung và Xuxi - đã là bạn của nhau từ lúc mới sáu tuổi, Mark biết rất rõ từng động tác và thói quen trong kỹ thuật chiến đấu của Yukhei - từ cách đặt chân, cách điều chỉnh góc cơ thể, các ngón nghề tấn công và cả việc mất bao lâu để chuyển từ cảnh giác sang phòng thủ. Mark nhìn người bằng hữu thân thiết của mình, nhìn thấu cả ưu khuyết điểm, nơi nào cần nhắm đến và nơi nào cần phòng ngự.

Còn khó là vì, ờm, chính Yukhei cũng hiểu rõ Mark theo cách tương tự như thế. Nghe buồn cười nhỉ? Mark và Yukhei không đấu với nhau chỉ để phân thắng bại mà là để khoe chiến thuật, đồng thời cũng bổ trợ cho nhau để kỹ năng được hoàn thiện hơn. Họ đã thân quen với nhau đến mức mà mỗi trận đấu dường như đều mang âm hưởng của một điệu nhảy hơn là sự căng thẳng thường thấy, một điệu van-xơ cho thanh âm chạm nhau leng keng của lưỡi kiếm và tiếng gió thổi lay động khắp rừng cây. Một màn trình diễn mà từng chuyển động đều có chung một hàm ý - mỗi cú đánh, mỗi cú chém và mỗi cú đỡ đòn - chẳng phải để nhuốm máu của bất kỳ ai, mà là từng nét bút uyển chuyển viết nên một câu chuyện mới mẻ.

Và câu chuyện của ngày hôm nay - Mark chợt nhớ đến nó khi đang lùi người đỡ những đòn tấn công không ngừng của Yukhei, đôi chân trơn trượt trên vũng bùn của bãi đất trống và từng cơn gió cuốn theo lá khô xào xạc thổi đến - đang có chiều hướng kết thúc không tốt mấy, nhưng ở vài khía cạnh nào đó thì nó vẫn đáng được kể lại. Yukhei lùi lại nửa bước để đánh lạc hướng Mark và phá vỡ thế phòng thủ của hắn trước khi cậu lao lên một lần nữa khiến thanh gươm của Mark rơi xuống đất loảng xoảng, hắn bỗng lên tiếng.

"Tôi nghĩ là tôi thích Donghyuck rồi."

Phản ứng bất ngờ của Yukhei phản bội lại chính chủ nhân khi Mark nhanh chóng lợi dụng khoảnh khắc đó và trong tích tắc đã đá vào gót chân Yukhei khiến cậu khuỵu gối xuống đất rồi ném mình lên người Yukhei, hất thanh kiếm của cậu ra khỏi tầm tay và vật nhau đến khi chí cốt của mình ngã lăn quay về phía sau bãi bồi.

"Mẹ kiếp!" Yukhei gào lên, đấm một cú xuống mặt đất.

Mark bật ra một tiếng cười mệt nhoài và để thanh kiếm rơi xuống đất.

"Tỉ số là 3-1 rồi nhé, vế trước của tôi, vế sau của ông." Mark thản nhiên nói, khiến Yukhei trừng mắt nhìn hắn.

"Đồ chơi xấu chết tiệt!"

"Cẩn thận ngôn ngữ, Wong, nếu không thì đừng trách tôi thẳng tay nhé."

"Khốn nạn!" Yukhei vẫn chưa ngừng mắng mỏ. Mark ngồi xổm xuống bên cạnh chí cốt của mình, tay quệt những giọt mồ hôi trên trán. Phía trên họ, tia nắng mỏng manh đang lấp ló sau những đám mây trắng xóa, vẫn còn quá nhợt nhạt để có thể xuyên qua được lớp sương mai.

"Chuyện thích Donghyuck là sao đây? Chẳng phải đó giờ ông xem người ta như cái gai trong mắt sao?"

Mark không đáp. Hắn nắm chặt lấy tay Yukhei để kéo cậu đứng dậy, nhăn mặt khi thấy đối phương chùi vết bẩn trong lòng bàn tay lên áo tập của mình.

"Người ta ở trên giường giỏi đến thế luôn à?" Yukhei hỏi trong lúc quay đi tìm thanh kiếm. "Chứ nếu nói tính tình của cậu ấy thay đổi bất ngờ như vậy chỉ trong vài tháng thì nghe ảo ma lắm, trừ khi ông có một con ciu ma thuật có thể khiến cậu ấy trở nên ngoan ngoãn hoặc là người ta cũng có cặp mông thần kỳ không kém..."

Yukhei đột nhiên dừng lại để nhìn chằm chằm vào chí cốt của mình, và đó cũng là lúc Mark nhận ra mình đang đỏ mặt.

"Thật sự giỏi tới vậy luôn?" Yukhei lặp lại câu hỏi lần nữa.

Mark lại muốn đẩy tên này xuống bùn nữa rồi, nhưng nghĩ đến sức chịu đựng của Yukhei cũng có giới hạn, chưa kể cậu ta còn cao hơn Mark rất nhiều nữa. Vung tay một phát chắc xỉu ngang.

"Không phải chỉ có bấy nhiêu đâu mà." hắn lẩm bẩm.

Yukhei cầm thanh kiếm lên, nâng lên nâng xuống để thử trọng lượng của nó. "Vậy là giỏi thật."

"Ông có nhận ra là những gì nãy giờ mình nói về Donghyuck nghe ba chấm lắm không? Ông sẽ gặp lại em ấy vào bữa trưa và sau đó sẽ cứng lên vì trong đầu toàn nghĩ tới cảnh tượng tụi tôi lúc trên giường. Và sau đó tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xử trảm ông, chấm hết."

Mark đã mong Yukhei sẽ cười phá lên sau trò đùa đó của mình, tiếng cười thật lớn và hoang dã thường thấy, nhưng trái lại, cậu chỉ khẽ nhíu mày, phóng tầm mắt về phía xa xăm và mùi hương bỗng trở nên sắc bén hơn bình thường. "Thành thật mà nói, tôi luôn nghĩ cậu ấy xứng đáng có một người tốt cho riêng mình."

Mark thả thanh kiếm xuống đất, tâm trạng giờ đây có phần hơi rối bời.

"Tôi thực sự thích Donghyuck." hắn chốt hạ. "Chắc là tôi trúng phải mũi tên của thần Cupid mất rồi, tôi thậm chí còn thích Donghyuck hơn những gì đã từng với chị gái của em."

Mãi cho đến giây phút này khi điều này được thốt ra, hắn mới thật sự nhận ra rằng nó đúng đến ngỡ ngàng. Mark đã tán tỉnh Dongsoon, nắm tay và hôn lên đôi môi mềm mại của nàng cốt cũng chỉ vì nghĩa vụ đối với vị hôn thê, nhưng với Donghyuck thì ngược lại. Những gì Mark đang làm với cậu chính là muốn chứng minh bản thân mình xứng đáng có được sự chú ý của Donghyuck. Mặc cho thất bại khá thảm thương.

"Nhưng tại sao?" Yukhei gặng hỏi.

Lý do cũng tương tự với những người yêu quý em ấy thôi, vì Donghyuck rạng rỡ như một mặt trời nhỏ. Vì em ấy mạnh mẽ, kiên cường và xinh đẹp, rất xinh đẹp là đằng khác. Vì em tốt bụng, cho dù là với tất cả mọi người trừ tôi, cả sự dũng cảm, trung thành và thông minh. Hơn thế nữa, em luôn giỏi hơn tôi về mọi thứ. Cả đời tôi dường như vẫn luôn cố gắng để vượt lên được chàng hoàng tử Donghyuck của Quần đảo phía Nam để em thấy tôi cũng có thể sánh vai cùng với em, dù có làm được hay không thì tôi vẫn muốn như thế.

"Chỉ đơn giản là thích thôi. Mặc dù hơi vô vọng và ngu ngốc nhưng tôi thích em ấy nhiều lắm, 'khei."

"Chà, mà cũng may là hai người dù gì cũng đã kết hôn... Nhỉ?"

Mark cúi gằm mặt xuống, nhìn vu vơ vào đôi giày bẩn thỉu dính đầy bùn đất và vài lỗ rách trên quần do bị ngã trước đó của mình. Nuốt ực một cái trước khi trả lời.

"Em ấy không thích tôi. Không một chút nào cả."

"Ồ."

Nói thẳng ra thì không phải là không thích. Donghyuck chưa bao giờ nói gì về việc không thích Mark cả.

"Em ấy nói mình không muốn yêu đương. Rằng tình yêu là thứ không cần thiết để giữ cho cuộc hôn nhân này có kết quả."

Yukhei thở dài và cúi người xuống nhặt thanh kiếm của Mark, có lẽ vì đã nhận ra rằng thời gian tập luyện của họ đã kết thúc. Mặt trời đang dần tỏa ra những tia nắng ấm áp len lỏi đến từng ngóc ngách của khu rừng, lần đầu tiên sau một tuần mưa không ngớt. Nửa buổi sáng đã trôi qua, đồng nghĩa với việc Mark phải quay về lâu đài và gột rửa lớp đất cát trên người nếu không muốn đến ăn trưa muộn với gia đình và chồng mình, nối tiếp đó là một buổi gặp mặt với hoàng tử Jaemin của Đế quốc Na - mớ lịch trình nhàm chán khiến hắn nhăn mặt chán chường.

"Chúng ta nên quay về thôi nhỉ?" Yukhei nói, và Mark chỉ nhún vai vì đó vốn dĩ đâu còn là một câu hỏi nữa, họ cần phải về ngay lập tức. Mark để Yukhei giữ kiếm hộ mình khi họ đang men theo con đường mòn dẫn ra khỏi những bóng cây già nua, lạnh lẽo nằm sâu trong rừng để hình ảnh quen thuộc của lớp cỏ đẫm sương mai gần cánh đồng bao quanh thao trường dần xuất hiện trước mắt.

"Ông biết gì không," Yukhei lên tiếng phá vỡ sự im lặng chẳng có gì ngoài những bước chân và tiếng gió xào xạc thổi. "Tôi đang nghĩ thế này."

"Ông mà cũng biết nghĩ cơ đấy." Mark cà khịa, dẫn cả hai đi qua đường tắt xung quanh các làn tập bắn. Doanh trại và các thao trường thường rất náo nhiệt và bùng nổ bởi tiếng hò hét om sòm và bước chân đầy nặng nhọc của những gã lính khoác lên mình bộ áo giáp sắt to lớn. Các cuộc huấn luyện dạo gần đây đều đang bị hoãn lại vì thời tiết xấu và đây cũng là lần đầu tiên Mark thấy khu này yên ắng đến kỳ lạ như thế.

Yukhei cũng không ngoại lệ, nên chất giọng ồ ồ thường thấy của cậu nay đã biến thành tiếng thì thầm đầy e dè. "Tôi đang cố gắng giúp ông đấy, Mark, bớt cái kiểu đó lại đi."

Mark đành giương cờ trắng đầu hàng, giỡn nhây thì hắn giỡn lúc nào cũng được nhưng lúc này thì hắn đang cần lời khuyên hơn cả. "Tôi đang lắng nghe đây."

"Chỉ vì chồng ông không thích ông..."

"Khoan đã, em ấy chưa bao giờ nói thẳng ra là không thích tôi cả." Mark vội vàng đáp, Yukhei đảo mắt.

"Chính ông đã nói ban đầu đó còn gì, nhưng thôi kệ đi, chỉ vì cậu ấy từ chối muốn yêu ông không có nghĩa là điều đó không thể xảy ra."

"Vậy phải làm thế nào đây?"

"Ờm thì, nếu ông thử nghĩ kỹ về nó thì ông sẽ thấy nó cũng có lý đấy. Donghyuck là một Omega đã sống cả cuộc đời mình như một Alpha và sau đó phải đột ngột kết hôn với ông khi mới vừa phân hóa, cậu ấy chắc hẳn chưa từng được ai nâng niu một cách đúng nghĩa lần nào trong đời."

"Ông nghĩ như vậy à?" Mark hỏi. "Nhưng trước đó em ấy cũng từng có hôn phu, nên chắc..."

"Tôi lại nghĩ cậu ấy mới là người làm điều đó, chứ không phải là đối phương." Yukhei gãi đầu. "Nghe này, tôi không biết chồng ông đã từng trải qua chuyện gì," - bỗng dưng vài tia ký ức hiện lên trước mắt Mark, gương mặt vương nét buồn rầu và thậm chí là cả sợ hãi khi nhắc về mối tình đầu - "nhưng chị gái của tôi cũng là một Omega và kiểu như... họ thích được chăm sóc ấy, ông hiểu không? Điều đó sẽ đem đến cảm giác an toàn và giúp tâm trạng họ tốt hơn. Còn với trường hợp của Donghyuck thì... Vì trước đây mọi người đều mặc định cậu ấy là Alpha nên tôi e rằng cậu ấy chưa bao giờ được trải qua cảm giác đó. Chính bởi vì chưa cảm nhận được nên có khi cậu ấy không biết là mình cần đến nó."

Yukhei nhún vai, khua loạn xạ đôi tay không cầm kiếm trong lúc cố gắng diễn giải. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trạng của Mark bỗng chùng xuống không ít khi chợt nhận ra rằng từ trước đến giờ, Donghyuck có lẽ chưa bao giờ thực sự có được hạnh phúc cho riêng mình. Yukhei đã đúng, Donghyuck có lẽ vẫn còn đang lạc lối với chính bản thân mình, rối bời giữa những khát khao.

"Yukhei," Mark khẽ nói, "có thể lần này ông nói đúng thật."

Đối phương hừ một tiếng, "Quá khen." rồi tiếp tục bước về phía cổng doanh trại, nhưng sau đó lại đột ngột dừng lại.

"Ông có nghe thấy gì không?"

"Nghe gì?"

"Sao nghe giống như..."

Mark cũng bắt đầu nghe thấy nó. Tiếng gió rít. Tiếng xé gió vùn vụt của mũi tên trước khi chạm đến mục tiêu.

"Mấy tấm bia tập bắn đáng lẽ đã được dọn dẹp rồi," Yukhei lí nhí hỏi, mắt hướng về phía Mark, "đúng không?"

Mark gật đầu. Theo lệnh của phụ thân Yukhei thì thế. Vì ngay cả hai người cũng không được phép ở đây, đó là lý do vì sao họ chọn chui tọt vào trong rừng để tập luyện thay vì bị khiển trách trước mặt biết bao binh lính của mình. Mọi chuyện sẽ không có gì to tát lắm, nhưng nếu lỡ như đến tai Đức vua và Đại tướng Hwang thì họ chết chắc.

Một tiếng gió rít khác xuất hiện, và lần này có vẻ như mũi tên đã chạm đến mục tiêu của nó. Yukhei ném thanh kiếm sang cho Mark. Dù lưỡi gươm đã bị cùn, nhưng ít ra thì nó vẫn đủ để gây sát thương, hơn thế nữa cả hai còn là những kiếm sĩ giỏi và có thể xử lý bất kỳ kẻ xâm nhập nào có thể bén mảng đến.

Cả hai lặng lẽ di chuyển từng bước, vòng qua hàng rào dựng cao bao quanh khu vực tập bắn và nấp ở một nơi kín đáo để quan sát. Mark trông thấy có hai bóng người đang đứng ở khoảng cách khá xa, thứ sẽ gây khó khăn cho hắn trong việc tiếp cận. Người kia cầm cung, người còn lại cầm kiếm. Yukhei lao ra đó trước nhằm tước vũ khí của người cầm kiếm và Mark hầu như đã bỏ lỡ tiếng huyên náo vang lên trong chốc lát cùng với những âm thanh của sự tức giận theo sau.

Mark chỉ còn một mục tiêu cuối cùng là người cầm cung kia. Ngay khi vừa lao ra, Mark nhanh chóng nhận ra một thứ rất quen thuộc, ngay cả khi đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối hắn được tận mắt nhìn thấy nó, sự tao nhã thoát ra trong từng cử chỉ, những đường nét hoàn hảo được tạo nên từ cánh tay, vai và chân như tỏa sáng dưới ánh ban mai, dẻo dai và thanh thoát. Donghyuck của Quần đảo phía Nam đang đứng đó và giương cung tên của mình.

(Luồng ký ức chợt ùa về trong tâm trí Mark, hồi mười hai tuổi đầu và lần đầu tiên được đi xem giải đấu bắn cung tại Coraline, Quần đảo phía Nam. Vị ngòn ngọt tan ra ở đầu lưỡi của kẹo bông, vị mồ hôi mằn mặn tràn ngập trong không khí. Ai nấy đều cồn cào vì chiến thắng và vinh quang. Johnny đã đại diện cho Thung lũng tham gia và tương tự là cậu trai trẻ tuổi Oh Sehun ở phía Đế quốc Na. Mark nhớ lại cách họ đã chiến đấu, mỗi người đều đứng trước mục tiêu của mình, tập trung cao độ để đo gió, tính toán đường bắn và thầm cầu nguyện cho bàn tay của mình ngừng run rẩy vì căng thẳng còn mọi người xung quanh thì nín thở chờ đợi. Và cuối cùng thì vẫn bất phân thắng bại vì hồng tâm trên tấm bia đều được cắm đầy rẫy những mũi tên của hai người.

Donghyuck cũng từng đại diện cho quê nhà để tham gia và đã gây được ấn tượng rất lớn với cung thuật điệu nghệ của mình. Cậu chỉ việc giương cung bắn và chẳng màng đến mục tiêu là gì, như thể chiếc cung đã trở thành một phần linh hồn của mình, tỏa sáng như thể cậu sinh ra đã là con trai của vị thần mặt trời tối cao kia. Chỉ sau giây lát, những mũi tên không ngừng lao ra từ cung tên của cậu, ghim thẳng vào hồng tâm và cứ thế lặp đi lặp lại. Quán quân năm đó chẳng thể là ai khác ngoài Donghyuck.)

Mặt trời chiếu xuống mái tóc vàng óng của cậu khiến Mark nhăn mặt và nheo mắt vì luồng ánh sáng chói chang đến bất ngờ, Donghyuck giải phóng mũi tên của mình, thậm chí chẳng cần nhìn xem liệu nó có hướng thẳng đến hồng tâm hay không.



Ngạc nhiên thay, Yukhei lại là người nổi giận trước.

"Cậu có nhận thức được điều gì sẽ xảy ra nếu người phát hiện hai người ở đây là ai khác chứ không phải chúng tôi không? Có không hả Jungwoo?"

Jungwoo cúi gằm mặt xuống, cố gắng khiến bản thân mình trở nên nhỏ bé dù không khả quan mấy với người có chiều cao ấn tượng như cậu.

"Tôi xin lỗi." cậu trai cố gắng nhận lỗi nhưng nhanh chóng đã bị một Yukhei tức giận muốn phun khói cắt lời.

"Không chỉ vì khu vực này đang bị hạn chế, mà còn vì Thái tử phi là một Omega, một Omega đấy. Ngài ấy không được phép chạm vào bất cứ thứ vũ khí gì, càng không được đặt chân đến nơi như thế này để sử dụng chúng, và điều đáng nói nhất đó là cậu lại dửng dưng giúp ngài ấy đến đây, chứ không phải là can ngăn như đúng trách nhiệm của mình!"

Kim Jungwoo - một trong những chiến binh cừ khôi nhất trong Đội Cận vệ Hoàng gia, nhanh nhẹn, kiếm thuật tốt, đáng tin cậy để được phó thác cho việc bảo vệ sự an toàn của Thái tử phi - dần thu mình lại. Cậu ta sẽ khóc mất, Mark nhận ra. Nếu Yukhei cứ tiếp tục to tiếng chất vấn như thế thì sớm muộn gì thì Jungwoo cũng sẽ nức nở trước mặt họ. Mark có thể đứng ra giúp sự tình hỗn loạn này chấm dứt, nhưng lần này Yukhei giận là hoàn toàn có lý. Nếu bọn họ bị người khác phát hiện dám ngang nhiên chống lại lệnh của Đại tướng thế này, Donghyuck chắc chắn sẽ bị khiển trách và quyền tự do vốn đã ít ỏi nay còn bị rút ngắn hơn, Jungwoo sẽ đối mặt với nguy cơ bị trục xuất khỏi Đội Cận vệ, mất đi toàn bộ danh dự và tương lai. Chính vì biết rất rõ những điều đó nên cậu chàng vẫn không ngừng run rẩy và cố nuốt những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn ra. Tuy nhiên, không thể không nhắc đến người còn lại trong chuyện này. (Vì Mark biết rất rõ rằng đây thể nào cũng là ý tưởng của Donghyuck.)

Mark tạm gác Yukhei và Jungwoo qua một bên để dời ánh mắt qua Donghyuck, người từ đầu đến giờ vẫn đứng yên ở chỗ tập bắn, vai vuông, hai môi mím lại, giữ tư thế ngẩng cao đầu như thể đang chuẩn bị đối mặt với số phận bi thảm của mình. Loại thái độ cao ngạo tự cho mình là đúng thế này khiến Mark muốn phát điên lên. Hắn muốn bước lại và to tiếng chất vấn chồng mình như Yukhei đã làm, hỏi xem cậu có cảm thấy tự hào vì đã khiến không chỉ bản thân mà cả Jungwoo rơi vào đống rắc rối này, tất cả cũng chỉ vì thú vui của riêng mình. Mark thích Donghyuck là thật, nhưng hắn với Jungwoo là anh em vào sinh ra tử với nhau qua hàng năm trời huấn luyện, ngoài cảm giác bị phản bội và thất vọng mà hắn đang có với Jungwoo hiện tại thì tâm trí hắn chẳng thể nào tưởng tượng nổi viễn cảnh nếu có ai khác phát hiện chuyện này. Và tất cả đều là lỗi của Donghyuck.

"Bao nhiêu lần rồi?" Mark hỏi, và Jungwoo đang định lên tiếng trả lời trước khi mọi thứ đã quá muộn nhưng hắn đã nhanh chóng cắt lời cậu, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Donghyuck và hàm ý đang muốn nghe được câu trả lời từ ai đã quá rõ ràng.

"Ta không nói với ngươi, Kim Jungwoo. Tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng mình lại trong lúc này. Bao nhiêu lần rồi, thưa hoàng tử?" Mark lặp lại, sử dụng danh xưng mà Donghyuck rất thích gọi hắn mỗi khi muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Ngón tay của Donghyuck siết chặt thân cung tên. Cậu ôm lấy nó một cách tuyệt vọng, giống như một đứa trẻ sợ ai đó sẽ lấy mất đi đồ chơi yêu thích của mình, sự liên tưởng đó khiến lửa giận đang bao lấy lý trí của Mark dịu đi phần nào, cảm giác có chút không nỡ.

"Em đã lẻn đi như thế này bao nhiêu lần rồi?" hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"Hai lần cùng với Jungwoo." Donghyuck cuối cùng cũng chịu lên tiếng trả lời.

"Và không có Jungwoo thì bao nhiêu?"

Donghyuck cúi mặt xuống và không đáp. Làm gì mà dám khai chứ. Jungwoo được giao trọng trách trông chừng an nguy của Thái tử phi và còn ra thể thống gì nữa trong khi cậu ta đã không ngăn cản Donghyuck phạm luật thay vì báo cáo cho Mark mọi thứ như bản thân phải làm. Nếu chuyện này mà bại lộ ra thì hậu quả có thể xảy ra nhất đó chính là Jungwoo sẽ bị trục xuất khỏi Đội Cận vệ.

Mark có thể cảm nhận rõ rệt sự tức giận từ Yukhei và cảm giác tội lỗi đang xâm chiếm lấy con người Jungwoo nhưng lại không biết được Donghyuck đang nghĩ gì, ngay cả thông qua sợi dây liên kết cũng không - nét mặt đầy thách thức dường như chẳng biến sắc, tay giữ khư khư cung tên như bấu víu lấy chiếc phao cứu sinh, thà khiến ai đó đổ máu vì nó còn hơn là để nó bị tước đi.

"Yukhei."

"Vâng, thưa Điện hạ."

"Đi ra ngoài canh cổng và đưa Jungwoo theo."

"Sao cơ?"

Yêu cầu của Mark ngay lập tức nhận được sự hoang mang một cách lịch sự từ Yukhei, nhưng hắn chỉ đơn giản đáp lại bằng cách ra hiệu để chí cốt đến gần hơn. "Đưa Jungwoo đi đi, mắng cậu ta một trận ra trò và dọa cắt chức các thứ hay làm bất cứ điều gì ông muốn, nhưng đừng quên để ý tiếng động xung quanh và hãy gửi tín hiệu cho tôi nếu có người khác đến."

Yukhei nheo mắt, hỏi với tông giọng trầm thấp chỉ đủ cho hai người nghe. "Ông định làm gì vậy, Mark?"

"Tôi cần nói chuyện với chồng tôi. Một mình."

Mark vốn không phải là một Alpha quyết đoán, mà trái lại là một người ăn nói nhã nhặn, kiên nhẫn và rất biết thấu hiểu. Mark quây quần với những binh lính của mình, cùng chia đôi xẻ nửa miếng ăn, da kề da, ân cần thăm hỏi gia đình và những người thân yêu của họ, về những ước mơ còn đang bỏ dở vì nghĩa vụ bảo vệ đất nước. Mark rất quan tâm đến bề tôi của mình. Mọi người đều chào đón hắn như anh em trong nhà, một vị hoàng tử khiêm nhường, gần gũi và thậm chí còn nhớ cả tên những đứa em thơ ở nhà của họ. Mark không hay to tiếng quát nạt hay sỉ nhục bất cứ thần dân nào của mình và điều đó khiến cho cả đội quân ai nấy đều kính nể hắn. Mark là Alpha, là Alpha của cả vương quốc này, và không ai có thể chối từ yêu cầu của hắn ngay lúc này. Yukhei cũng ngầm hiểu điều đó. Cậu chàng lùi lại một bước, cúi đầu phục tùng mệnh lệnh.

"Đã rõ, thưa Điện hạ." Yukhei quay về phía Jungwoo. "Nghe thấy Thái tử nói gì rồi chứ? Đi thôi."

Jungwoo gật đầu, người vẫn không ngừng run rẩy. Cả hai bắt đầu cùng quay lưng rời đi.

"À, Yukhei này?"

"Vâng?"

"Để hai thanh kiếm ở lại đây cho ta."

Mark đợi cho đến khi bóng dáng của Yukhei và Jungwoo dần khuất xa trước khi quay người mặt đối mặt với Donghyuck, người vẫn không buông chiếc cung tên ra bất cứ giây phút nào.

"Đặt nó xuống."

Donghyuck có chút do dự trong chốc lát nhưng rồi cũng tuân theo thay vì chống cự như mọi khi. Cậu ngồi xổm xuống, từ tốn đặt cung tên lên mặt đất. Mark liếc mắt và thấy kha khá mũi tên đang chen chúc nhau tại hồng tâm của tấm bia được đặt ở khá xa, một minh chứng rõ rệt cho cung thuật điệu nghệ của Donghyuck.

"Lại gần đây."

Donghyuck rùng mình, nhưng một lần nữa, vẫn không kháng cự. Bởi vì chính cậu cũng nhận ra mình đã sai. Hắn biết chứ. Donghyuck, người sẽ chiến đấu đến cùng nếu có ai đó gây ra lỗi lầm với mình, nay lại từ tốn đi về phía mình và sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt. Donghyuck trông thật nhợt nhạt dưới tiết trời lạnh giá này, gầy gò đến đáng thương. Cậu đang mặc một trong những chiếc áo khoác tối màu của chồng mình, để lộ ra lớp áo lụa mỏng manh bên trong, khẽ thu người lại khi Mark đưa tay ra phía trước để lần lượt cài từng cúc áo.

"Em không nên ở ngoài này, sẽ bị ốm nữa mất." Mark nói với giọng đều đều, đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Donghyuck. Em đáng lẽ không được xuất hiện ở đây. Tôi biết phải làm gì với em bây giờ?

Donghyuck nuốt ực - Mark cảm nhận được cổ họng cậu vừa di chuyển dưới lòng bàn tay mình - rồi ngước nhìn hắn với đôi mắt to tròn vô số tội. Lão ngự y đã đúng. Cậu ấy thực sự là một chú chim nhỏ, một chú chim nhỏ mùa hè bị mắc kẹt trong vòng tay của Mark và luôn khao khát được giang rộng đôi cánh. Hắn hoàn toàn có lý do để trừng phạt cậu vì những gì đã làm trong ngày hôm nay. Mặc cho nhị vị phụ huynh của hắn và cả hai vương quốc đều luôn yêu quý Donghyuck, chàng hoàng tử vàng ngọc, ngọt tựa mật ong và hoa dại, thì cậu vẫn là một Omega cứng đầu cứng cổ. Và nếu Mark không thể dạy dỗ nổi chồng mình thì mai này làm sao hắn có thể cai trị cả một quốc gia đây? Ôi, nếu Mark muốn thẳng tay làm chuyện đó thì cũng được thôi, hắn có thể mạnh bạo giật tóc cậu và lôi xềnh xệch về phòng, tước đi đôi cánh tự do của cậu rồi giam cầm trong cái cũi sắt vĩnh viễn. Và Donghyuck sẽ chỉ là của riêng hắn, giúp làm ấm giường vào mỗi đêm, nỉ non cất tiếng gọi hắn bằng khuôn miệng nhỏ xinh kia và sau đó Mark sẽ lấp đầy cậu bằng hạt giống của mình. Đó chẳng phải là những gì Donghyuck mong muốn sao? Không hề có sự tồn tại của tình yêu, hay thậm chí là tình bạn, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ tình dục. Mark hơi cúi đầu xuống, dán mắt vào môi Donghyuck. Nếu bây giờ hắn định hôn, liệu cậu có từ chối hắn không?

Mày đang mong chờ điều gì vậy chứ?

Ý nghĩ đó bỗng quay cuồng trong tâm trí Mark, ngọt ngào nhưng cũng quá đỗi đau đớn. Hắn buông Donghyuck ra khiến cậu loạng choạng lùi lại và ngã phịch xuống đất. Cậu giương mắt nhìn Mark, sự sợ hãi ngập tràn trong ánh mắt khiến Mark thấy xấu hổ.

Hắn không hề mong muốn điều này, không bao giờ.

"Em không định xin lỗi sao, Donghyuck? Em cần phải làm thế nếu muốn được tha thứ."

"Tôi xin lỗi," cậu ngoan ngoãn phục tùng, thật chẳng giống người mà Mark thích tí nào. "Xin hãy tha thứ cho tôi, Alpha."

Một cỗ cảm xúc tựa như chiến thắng bỗng rung lên trong ngực Mark. Hắn nhanh chóng xua nó đi.

"Cầm thanh kiếm lên." hắn nói, Donghyuck chớp mắt khó hiểu.

Mark đá thanh kiếm của Yukhei về phía cậu. Tay cầm lấy thanh của riêng mình. Donghyuck giương mắt nhìn hắn lần nữa, bờ môi hồng hào mềm mại cùng đôi mắt to tròn như mèo con, Mark tự hỏi rằng sao em ấy có thể nghĩ mình không giống một Omega được chứ nhỉ?

"Cầm thanh kiếm lên," Mark lặp lại. "nếu em muốn có được sự tha thứ từ tôi, hãy đến và tự mình giành lấy nó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com