TruyenHHH.com

Fanfic Translate Markhyuck Honeymouthed And Full Of Wildflowers

Mark nói lời yêu với Dongsoon của Quần đảo phía Nam vào năm mười bảy tuổi.

Ký ức về ngày hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn, đó là một ngày xuân đẹp trời, những cơn gió mát lành mang theo hương phấn hoa dìu dịu thổi đến, cánh hoa rơi rải đầy hành lang rộng lớn bao quanh cung điện. Dongsoon nằm trên giường của Mark, mái tóc dài vàng óng của nàng trải trên nền gối trắng tựa như những nhành lúa mì mới vừa được gặt hái. Đôi môi đỏ mọng cùng với nước da trắng sáng như bột ngọc trai và đôi gò bồng đảo đầy đặn phập phồng theo từng nhịp thở, run rẩy dưới lòng bàn tay của Mark, nàng xinh đẹp theo cách mà người em trai của mình sẽ chẳng bao giờ được như thế. Dongsoon đã để Mark ôm mình, tay đặt trên eo và hắn cảm thấy được cơ thể của cô nàng có chút căng thẳng dưới những cái chạm của mình, quen thuộc, ấm áp nhưng cũng rất đỗi xa lạ. Mark lúc ấy đích thực là một tên nhóc chưa trải sự đời, chẳng biết làm gì hơn ngoài lúng túng hôn lên môi của người đẹp và thốt ra chữ yêu đầy vụn về trong khi bản thân lại chẳng thấy ổn tí nào.

"Anh từng nói với chị gái tôi rằng anh yêu chị ấy." Mark bỗng thấy lạnh cả sống lưng và tự hỏi rằng vì sao đôi khi lời nói của Donghyuck lại có thể trở thành thứ vũ khí sắc lạnh cứa vào tim hắn như thế.

"Cô ấy nói với em thế à?" Mark đáp với tông giọng trầm thấp.

Donghyuck không đáp, chỉ hít thở một hơi sâu. Trống ngực vẫn đập liên hồi vào lưng Mark qua lớp vải ướt. Cảm giác như hai người đang là một hòn đảo nhỏ giữa đại dương mênh mông, dần bị xói mòn bởi từng đợt thủy triều vỗ vào hòn đảo, đó là nước và đó cũng là ký ức từ những ngày xưa cũ.

"Có đúng là vậy không?"

Mark khép mắt lại.

"Nó có thay đổi bất cứ điều gì không?"

"Không hẳn. Nếu lúc đó anh thành thật với chị ấy thì bây giờ anh đang nói dối tôi. Hoặc nếu anh đã nói dối chị ấy thì biết đâu anh cũng đang nói dối tôi thì sao."

"Vậy theo em nghĩ thì nó là vế nào?"

Donghyuck định rút tay về nhưng Mark đã kịp dùng tay mình ngăn lại, giữ chúng trước ngực mình và thầm hy vọng rằng Donghyuck sẽ cảm nhận được từng nhịp đập của mình thay cho câu trả lời. Trái tim này của hắn sẽ luôn thật lòng, chỉ cần Donghyuck sẵn sàng lắng nghe.

"Vế sau." cậu đáp. "Anh chưa bao giờ yêu chị ấy cả và chắc chắn chị cũng biết điều đó. Tôi nghĩ cả hai người đều chỉ đang cố gắng làm những điều có lợi cho đôi bên vương quốc, và cả việc thích chị cũng chỉ do đó là điều mà mọi người mong muốn ở anh."

"Còn em thì sao? Em có nghĩ tôi thích em không?"

Donghyuck lùi người về phía sau, những đường nét trên cơ thể đều bị nhìn xuyên thấu qua lớp áo sơ mi đẫm nước. Cậu lắc đầu, một giọt nhỏ rơi tõm từ cằm xuống mặt nước.

"Tôi không biết." cậu thủ thỉ. "Tôi đã dành rất nhiều năm cuộc đời mình chỉ để ghét anh, nhưng bây giờ, có đôi lúc tôi phải tự hỏi rằng ánh mắt mình đang trao cho ai. Tôi nhiều lúc thật sự không hiểu anh nghĩ gì, Mark. Thậm chí có đôi khi còn thấy anh như một người xa lạ." Donghyuck ngừng nói, hai mắt nheo lại. "Sao anh lại cười?"

Mark thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang cười nữa. Hắn cúi đầu xuống và khúc khích cười, mặt nước khẽ xao động, bóng loáng và thơm nồng mùi dầu tắm. "Vì em vốn đã ghét tôi nhiều đến thế rồi nên chắc rằng nó sẽ không thể nào tệ hơn được nữa, mà chỉ có thể dần tốt lên thôi."

Donghyuck tát nước tung tóe rồi bĩu môi với Mark.

"Cho là vậy." cậu lầm bầm.

"Nhưng tôi thì cũng có khác gì đâu, tôi vẫn chưa thể hiểu được em." Mark cắn lấy môi dưới của mình. "Con người em phức tạp như một mê cung vậy, nhưng tôi lại khao khát được khám phá chính mê cung đó, Donghyuck à."

Mark tiến lại gần hơn nhưng Donghyuck đã kịp ngăn lại, đôi mắt nhắm nghiền như thể đang thầm ước rằng người trước mặt mình sẽ biến mất.

"Đừng như thế." Donghyuck lí nhí.

"Tại sao?"

"Bởi vì đây vốn dĩ đã là sợi dây ràng buộc chúng ta rồi. Yêu được thì cũng sẽ ghét được, nhưng dù có thế nào thì chúng ta cũng không thể nào thoát khỏi được nó, mãi mãi không." Donghyuck chầm chậm mở mắt, ánh nến hắt từ mặt nước lên gương mặt cậu, họa thành những mảng cam mờ nhạt trên đôi gò má. Cậu lùi người về phía cuối bể tắm.

"Con người sẽ yêu rồi lại hết yêu, họ có thể đồng hành cùng nhau và rồi đường ai nấy đi, nhưng còn anh..." cậu thì thầm, thẳng người dậy làm bầu không khí bỗng nghiêm trọng hơn. "anh sẽ luôn ở đây, và cuối cùng thì tình cảm mà anh đã dành ra rồi cũng sẽ hóa thành hư không, tôi không thích điều đó. Nếu anh là người không quan trọng với tôi thì xin đừng làm tổn thương tôi. Anh không biết được đâu, rất dễ để làm như vậy, rất dễ để làm tổn thương tôi."

Một ngọn nến chập chờn rồi tàn lụi khi luồng gió lạnh thổi vào căn phòng, thân ảnh nhỏ bé của Donghyuck bỗng trở nên thật mơ hồ trong bóng tối. Mark muốn chạm vào cậu để chắc chắn rằng cậu vẫn còn ở đây, hơn thế nữa còn muốn ôm lấy cậu vào lòng để xoa dịu đi những nỗi lo lắng đang ngự trị trong khối óc kia.

"Em có thấy lo sợ khi đứng trước tôi không?"

"Tôi không sợ bất cứ điều gì cả." Donghyuck đáp, nhưng sự thật nào đâu phải vậy. Donghyuck thực sự không thể nào nói dối được, càng không khi đối phương là một Alpha - Alpha của cậu.

"Em có sợ. Kể từ giây phút em đặt chân đến lâu đài này, mọi việc em làm đều tạo nên khoảng cách giữa hai chúng ta. Em đang đơn độc, tôi thấy rất rõ điều đó, và kể cả việc luôn khao khát hơi ấm từ tôi, nhưng mỗi lần tôi cố gắng đến gần em thì em lại chạy trốn. Em đang lo sợ, Donghyuck à. Em lo sợ khi đứng trước tôi, bởi vì chính bản thân em cũng biết tôi không hề nói dối bất cứ điều gì và sự thật là tôi thực sự, thực sự rất thích em. Còn em thì rất lo sợ khi phải đối mặt với nó, bởi lẽ sâu thẳm trong trái tim mình, em biết rằng mình cũng thích tôi."

Donghyuck cố gắng lùi người về sau nhưng nhận lại được chỉ là tấm lưng va vào thành bể tắm. Đôi đồng tử giãn to ra khi cậu nhận ra mình đã không còn nơi nào để lẩn tránh nữa. Mark kéo người Donghyuck xuống một chút để cậu ngồi tựa vào tường, mặt nước sóng sánh hôn lên ngực cậu, đôi mắt to tròn, đen láy và lấp lánh phản chiếu những tia sáng trong căn phòng, tựa như mặt nước giếng về đêm. Mark dang rộng hai chân của Donghyuck, ướt át và mịn màng, rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Donghyuck chủ động mở rộng người ra hơn nữa cho hắn, cơ thể hé mở tựa đóa hoa sen đương thì nở rộ dưới bàn tay của Mark.

Mark quỳ xuống trước Donghyuck, tay lần mò dọc cơ thể cậu, luồn xuống dưới lớp vải rộng và nán lại ở bên hông. Hắn hầu như không thể cảm nhận được tin tức tố của Donghyuck dưới hương thơm của làn nước, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được những dấu hiệu động tình từ cậu, hơi thở gấp gáp, làn da đỏ bừng và mắt thì đờ đẫn như được phủ lớp sương mù. Những ngón tay cậu dán chặt trên bức tường một cách đầy bất lực.

"Tôi sẽ không hôn em trừ khi em cũng muốn." Mark cúi đầu xuống thủ thỉ, hai người đang ở rất gần nhau, bàn tay của Mark vẫn đặt trên hông Donghyuck như một điểm liên kết giữa cả hai. "Và tôi sẽ không quan hệ trừ khi em cũng muốn tôi. Hãy nói tôi nghe rằng em cũng thích tôi đi, Donghyuck."

Hơi thở của Donghyuck nặng nhọc và ướt át, cậu chỉ khẽ lắc đầu rồi vặn vẹo người mình nhưng vẫn không thể tạo khoảng cách giữa mình và Mark.

"Tôi thích em rất nhiều." Mark tiếp tục. "Tôi đã thích em kể từ giây phút chúng ta nhìn thấy nhau trong đám cưới."

Donghyuck khẽ rùng mình, tay Mark lại tiếp tục chu du trên cơ thể cậu như đang chinh phục hàng nghìn bậc thang của một ngôi đền trên cao. Hắn gảy nhẹ nụ hồng trước ngực của cậu khiến Donghyuck hơi nảy người lên vì khoái cảm đột ngột, ngay lập tức đặt tay lên trước miệng của mình để ngăn không cho thứ âm thanh đó phát ra, thứ mà Mark vô cùng muốn nghe.

"Em không biết sáng nay trông em trông hớp hồn thế nào trong lúc chiến đấu đâu, rực rỡ như ánh bình minh vậy." Như vinh quang và tro tàn vậy, hắn thầm nghĩ. "Khiến tôi muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy mỗi ngày trong cuộc đời mình. Tôi muốn em, và tôi mong em cũng thế."

"Đừng." giọng Donghyuck nghẹn lại như đang khóc, tay vẫn đặt trước miệng không rời.

"Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì em không muốn. Nếu em thực sự ghét bỏ nó đến thế thì tôi sẽ không ép buộc em nữa. Nếu em muốn chúng ta sống với nhau như những người xa lạ và chỉ gần gũi khi cần thiết để sinh người thừa kế và vĩnh viễn không chạm vào nhau nữa, tôi hoàn toàn có thể làm thế vì em. Hoặc nếu em căm ghét tôi đến nỗi không thể làm những điều ấy và muốn trở về Nam đảo," Mark khép chặt mắt mình lại, hơi thở hổn hển của Donghyuck vẫn truyền đến tai hắn ngay cả khi không nhìn thấy đối phương. "Thì tôi cũng có thể thu xếp cho em. Tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn, mọi thứ trong khả năng của tôi. Em chỉ việc lên tiếng mà thôi."

Khi Mark mở mắt ra lần nữa, Donghyuck đang nhìn chằm chằm vào hắn, ướt át, lạc lõng và xinh đẹp. Chúng ta đang làm gì vậy chứ? Mark thầm nghĩ. Hay nói đúng hơn là mình đang làm gì vậy? Mình thực sự sẽ phá vỡ liên minh giữa hai vương quốc nếu em ấy mở lời. Ôi Chúa ơi, mình chắc chắn sẽ làm thế.

Donghyuck khum lấy gương mặt Mark bằng đôi tay run rẩy của mình, môi dưới cũng không phải là ngoại lệ. Cậu nuốt ực.

"Tôi không tin tưởng anh chút nào cả. Chưa từng và cũng sẽ không bao giờ tin." Donghyuck khóa cổ chân mình trên lưng Mark, kéo hắn lại gần hơn cho nụ hôn sắp đến. "Nhưng thánh thần thiên địa ơi, tôi có thích anh, Thái tử Mark của Thung lũng Giants, Minhyung. Alpha của tôi, vị quân vương của tôi."



Donghyuck là một người hôn nhút nhát và là một người yêu trong thầm lặng. Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Mark khi nghĩ rằng cậu táo bạo và ầm ĩ như sấm, như những lúc cậu cầm trên tay mình thanh kiếm hoặc cung tên hoặc bất cứ thứ gì có thể tước đi mạng sống của kẻ thù. Nhưng giờ đây đã chịu khuất phục dưới bàn tay của Mark. Thân hình mềm mại tựa đóa hoa đang trổ mình chỉ dành riêng cho chồng mình.

Donghyuck để Mark ngấu nghiến lấy môi mình, hai tay cậu ôm lấy bả vai hắn, hai chân quắp chặt quanh lưng Mark kéo hắn đến gần hơn như chiếc thắt lưng có một không hai. Mark dịu dàng rải từng nụ hôn lên môi, cằm, gò má và cả hàng mi rung rinh như cánh bướm của Donghyuck, trong khi bàn tay ở dưới đang bận rộn vuốt ve "cậu bé" cương cứng của cậu qua lớp vải ướt khiến đối phương khẽ rên rỉ.

Cơ thể của cả hai vụng về lao vào nhau, Mark bỗng lùi người về sau, tách mình ra khỏi cái giữ chặt của Donghyuck.

"Chờ đã," hắn thầm thì. "Để tôi..."

Mark cố gắng đặt Donghyuck lên đùi mình, nhưng cậu ngúng nguẩy lắc đầu. "Em không thích thế này." làm Mark khựng lại một hồi lâu.

"Tư thế sao?" Mark hỏi, nhưng người nhỏ hơn lắc đầu.

"Là ở đây, dưới nước này này. Hãy lên giường đi nhé?"

Mark thở phào nhẹ nhõm. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nghĩ rằng Donghyuck đã thay đổi ý định thích mình. Nhưng nếu nó chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi thì tất nhiên Mark sẽ vui lòng đáp ứng ngay.

"Rồi rồi."

Cả hai đứng dậy từ bể tắm, ướt sũng như những thác nước. Quần lót của Donghyuck dán chặt vào hạ bộ còn cậu thì đang cố gắng lột bỏ chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của mình, sau đó là tới quần. Donghyuck đứng đó với thân thể không che đậy, đôi chân trần bước trên vũng nước từ trên cơ thể chảy xuống, hơi rùng mình mặc dù không khí vẫn âm ấm. Cậu đứng thẳng lưng lên, có lẽ là vì ngại khi phải phơi bày da thịt ra như thế.

"Chúng ta đi chứ?" cậu cất giọng nhắc nhở. Em ấy đang lo lắng, Mark chợt nhận ra. Một sự căng thẳng không tên đã chạy dọc cơ thể cậu ấy cả ngày hôm nay, như cơn sốt đeo bám dai dẳng. Điều này khiến Mark chợt nhớ về một Donghyuck nằm khỏa thân giữa giường vào đêm tân hôn của cả hai. Ánh mắt chất chứa đầy nỗi lo sợ khi đã tự dâng hiến chính mình vào đêm ấy là thứ hắn khó lòng mà quên được.

Mark nhíu mày, với lấy một chiếc khăn tắm và đưa nó cho Donghyuck.

"Lau khô người trước đi đã, tôi không muốn em bị cảm nữa."

Donghyuck ngúng nguẩy lắc đầu như chiếc cún nhỏ đang xù lông. "Thôi nào, đã khô queo rồi đây thây."

"Em vội để làm gì thế?"

"Thì... Nếu chúng ta làm càng nhanh thì tôi sẽ không phải tò mò về nó nữa. Tôi không thích cảm giác phải chờ đợi những thứ không rõ ràng."

Mark cầm lấy chiếc khăn từ tay Donghyuck rồi cẩu thả quấn nó quanh vai cậu.

"Lau khô người em trước đi."

Donghyuck trả đũa bằng cách cướp lấy chiếc khăn Mark đang đặt quanh cổ rồi dùng nó để mạnh bạo vò tóc hắn đến khi khô ráo thì thôi.

"Chúng ta đi được chưa?" Donghyuck lặp lại câu hỏi, Mark thở dài và vén bức màn cho cậu.

"Ngay sau em."

Buồng ngủ đã chìm vào bóng tối tự khi nào. Những ngọn nến đều đã lụi tàn và vầng trăng thì lại quá đỗi mỏng manh, nguồn sáng yếu ớt ấy không đủ để họ nhìn thấy nhau, nhưng Donghyuck vẫn ngăn Mark quay lại phòng tắm tìm nến hoặc yêu cầu người hầu ở tầng dưới mang lên.

"Đến đây," Donghyuck lên tiếng, để mình ngã thụp xuống giường và kéo Mark nằm lên người mình. "Hãy... hãy bắt đầu thôi."

Cả hai vội vàng phối hợp một cách vụng về và căng thẳng, dư vị đôi môi Donghyuck cũng không ngoại lệ. Mark đang chật vật trong việc giảm bớt sự lo lắng đang xâm chiếm lấy hai người, thứ đang tăng nhanh ồ ạt và gần như trở thành hoảng loạn. Cảm giác như Donghyuck đang ngã nhào xuống một khe núi, trọng lực không ngừng khiến cậu bị tổn thương bởi những vách đá sắc nhọn ấy. Hạ bộ hai người khó nhọc đè lên nhau, Donghyuck liếm lấy khóe môi của Mark và không ngừng phả ra những hơi thở hổn hển.

"Khoan đã." Mark lên tiếng, tách ra khỏi nụ hôn và lần này đến lượt Donghyuck khựng lại, toàn thân cứng đờ như vừa bị đóng băng. Mark đan tay hai người lại với nhau rồi đưa lên trước môi mình, rải nụ hôn lên những đốt ngón tay của đối phương.

"Em đang căng thẳng quá," hắn thì thầm. "Em đang sợ hãi điều gì thế?"

"Tôi không có sợ." Donghyuck không thành thật đáp, nên Mark véo yêu vào bên hông cậu.

"Tôi sẽ không tiếp tục trừ phi em nói thật." Mark cảnh cáo với tông giọng nửa đùa nửa thật, dịu dàng xoa làn da của Donghyuck để trấn an cậu. Bầu không khí bỗng trở nên im lặng và tối tăm đến đáng sợ, và rồi giọng nói nhỏ xíu của Donghyuck cất lên, nghe đâu đó có xen lẫn cả sự e dè.

"Tôi nghe mọi người nói rằng thắt nút khi không trong kỳ phát tình sẽ đau lắm."

"Ồ." Mark khẽ cảm thán rồi siết chặt lấy tay của Donghyuck, cậu yếu ớt lùi người về sau, để mình thả lỏng xuống lớp đệm, chờ đợi câu trả lời từ Mark.

"Hôm nay tôi sẽ không thắt nút em, Donghyuck."

Donghyuck nghe thế liền chống người dậy bằng khuỷu tay, cái nhíu mày hiện hữu trên gương mặt cậu sâu đến nỗi Mark có thể nhìn rõ mồn một ngay cả khi ánh sáng trong phòng rất nhạt nhòa.

"Anh nên làm thế." Donghyuck hờ hững đáp. "Mọi người cứ liên tục ca cẩm về việc chúng ta vẫn chưa chịu sinh em bé."

Nếu ở một dịp khác, Mark chắc hẳn sẽ mỉm cười thật lớn với điều Donghyuck vừa nói. Sinh em bé, nghe thật mềm mại và đáng yêu làm sao, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với những gì mọi người trong cung điện khi nói về vấn đề con cái của họ. (Kể cả từ thụ thai lịch sự, lãnh đạm của các mệnh phụ hoặc là từ nhân giống thô thiển mà Mark hay nghe từ miệng của mấy tên lãnh chúa). Nếu ở một dịp khác, Mark sẽ cúi xuống, khẽ hôn lên chóp mũi của Donghyuck, người nhỏ hơn sẽ khúc khích cười và hắn sẽ thủ thỉ vào tai cậu, "Hãy cùng nhau sinh em bé nào."

Nhưng hôm nay, Mark ngăn không cho lời chửi rủa nào vọt ra và nói, "Ôi, tôi đã quá mệt mỏi với những lời xì xào của bọn họ về cuộc hôn nhân của chúng ta rồi. Nếu họ muốn đến vậy thì tự đi mà tìm Omega cho mình đi. Người em cưới là tôi, không phải vương quốc này."

"Nhưng chúng ta cưới nhau là vì vương quốc của mỗi người mà?"

"Bị ràng buộc bấy nhiêu vẫn chưa đủ sao? Tôi mới là chồng em, không phải họ. Em định để họ làm mọi thứ với mình hay sao?"

"Vậy anh có để họ làm không?"

Thật đáng lo ngại khi Donghyuck luôn biết cách trêu ngươi Mark thế này, nhưng nếu có điều gì đó mà hắn đã học được qua quãng thời gian chung sống với nhau thì đó chính là Donghyuck luôn tìm kiếm xung đột về phía mình vì cậu ấy luôn biết cách chiến thắng đối phương trong mọi tình huống và cách nhanh nhất để kết thúc không gì khác ngoài việc chịu thua ngay từ đầu.

"Đừng đem chuyện này ra đùa chứ. Em cũng biết tôi thích em nhiều đến mức không muốn cho bất cứ ai khác chạm vào người em mà." giọng điệu của con người si tình này khiến Donghyuck bối rối không biết nên phản ứng ra sao. Tin tức tố của cậu bỗng rộ lên, nhuốm một tầng dịu dàng mỗi khi cậu đang thầm thích thú và hơi ngại ngùng.

"Vậy thì anh hãy tự mình chứng minh đi." cậu khẽ mời gọi, trong khi Mark vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng từ sâu trong tâm trí Donghyuck đang xâm chiếm lấy tin tức tố của cậu.

"Em có muốn tôi làm thế không? Có thực sự muốn hay không? Em biết không, tôi đã đợi rất lâu rồi và không ngại đợi thêm một chút nữa đâu. Đó là lý do..." Mark cắn môi mình, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. "Đó là một trong những lý do tôi đã không chạm vào em trong đêm tân hôn. Tôi muốn chuyện đó phải diễn ra thật dễ chịu. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì mà em không muốn."

"Anh có quyền làm thế mà." Donghyuck trầm giọng nói.

"Nó vốn cũng thuộc về nghĩa vụ của tôi, nhưng em thì ghét hai chữ nghĩa vụ đó, cũng giống như tôi ghét cái ý nghĩ rằng mình có quyền hành để làm mọi thứ với em. Tôi biết em đang rất lo lắng, cũng giống như đêm hôm đó vậy. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao lắm."

Donghyuck dường như đang nghĩ suy về điều gì đó, cuối cùng, cậu do dự nghiêng đầu về phía Mark và ôm lấy vai chồng mình.

"Bởi vì tôi biết nó sẽ đau lắm, cho dù anh không thắt nút đi chăng nữa. Mọi người đều từng nói với tôi như thế, ngự y và linh mục khi khám cho tôi lúc mới vừa đến đây, thậm chí cả ngự y riêng của mẫu hậu nữa... Họ nói rằng cơ thể tôi sẽ không tiếp nhận tốt được như những Omega khác vì tôi phân hóa rất muộn, nên khi quan hệ thì sẽ rất đau cho đến khi nào quen với nó thì thôi. Tôi..." sợ, tuy Donghyuck không nói nhưng Mark vẫn có thể ngầm nghe thấy. "Tôi chưa bao giờ làm chuyện đó cả và cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Nhưng tôi muốn làm. Muốn rất lâu... và rất nhiều rồi. Đôi lúc tôi cảm thấy như chỉ có mình muốn làm vậy, vì anh lúc nào cũng có quyền định đoạt."

Mark nghe mà muốn phì cười ngay lập tức, bởi Donghyuck nào biết rằng hắn mới chính là người muốn cậu ngay từ đầu nhưng lại không nói chứ. Mark đã phải mất hàng tháng trời để nhận được sự đồng thuận của Donghyuck, nên khi nghe cậu nói thế làm hắn cảm thấy con người này có chút ngây thơ.

Mark cúi xuống, nhẹ đáp nụ hôn lên mũi chồng mình. "Tôi biết em không tin tưởng tôi, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ, nhưng xin em, chỉ lần này thôi, hãy tin tôi nhé." Bởi tình cảm của tôi dành cho em nhiều đến mức đôi khi trong tâm trí này chẳng có gì ngoài tên em. Tôi thích em như thích ánh dương rạng rỡ của buổi ban mai, như hương hoa thơm ngát, như dư vị mằn mặn của biển xanh. Xin em hãy tin tôi nhé. "Em không biết chứ tôi cũng đã muốn có em từ rất lâu rồi, Donghyuck, nhưng tôi không thể- Tôi không muốn làm em đau."

"Sợ cũng đâu có thay đổi được gì đâu.." giọng Donghyuck vẫn nhỏ xíu.

"Thật ra là có đó. Nếu em thực sự vẫn chưa sẵn sàng hoặc cảm thấy quá sức, chúng ta sẽ làm thật chậm rãi hoặc là dừng không làm nữa." Mark mò mẫm lấy bàn tay đang siết chặt ga giường của Donghyuck rồi lại hôn lên nó một lần nữa, sau đó xoay qua để cọ mũi mình lên cổ tay cậu. Tin tức tố của Donghyuck sáng bừng lên như một ngọn hải đăng trong đêm đen của biển cả rộng lớn. "Tôi nguyện thề trên danh dự của mình rằng tôi sẽ không làm em đau trong buổi tối hôm nay."

"Vậy nếu tôi bảo anh dừng lại thì sao...?"

"Thì chúng ta sẽ dừng, khẩu giao một chút và đi ngủ."

Lại thêm một khoảnh khắc im lặng nữa ập đến, trống ngực nơi Mark đập dồn dập vì khó có thể nào đọc được biểu cảm của Donghyuck trong bóng tối, người vẫn đang căng thẳng trong vòng tay hắn. Nhưng rồi Mark cũng thở ra nhẹ nhõm khi nghe thấy một tiếng cười rất khẽ pha lẫn với chất giọng run rẩy của đối phương, sợi dây liên kết giữa hai người như đã tìm được kết nối với nhau, cảm giác ngọt ngào tựa mật hoa.

"Thế thì tôi chẳng còn lý do gì để chối từ nữa rồi nhỉ?"



"Bản thân tôi cũng lo lắng mà." Mark thành thật khi hắn thử đưa tay sờ vào bên trong đùi của Donghyuck, nơi hắn biết cậu rất dễ nhạy cảm và có máu buồn. Donghyuck thở hổn hển, có chút giật mình vì những động chạm của đối phương nhưng lần này lại rất khác, tin tức tố của cậu mãnh liệt cuộn trào, cơ thể vẫn còn chút căng thẳng nhưng đã bắt đầu rộn ràng vì sung sướng.

Khi Donghyuck lấy lại được chút tỉnh táo, cậu liếc nhìn Mark.

"Đây là anh đó sao? Sao có vẻ không giống lắm nhỉ."

Mark mỉm cười, dùng ngón trỏ vân vê một vòng trước hang động của Donghyuck, dùng tay kia nới rộng nó ra một chút.

"Mỗi lúc ở cạnh em, tôi đều thấy lo lắng." hắn đáp, để ngón tay thứ nhất chui tọt vào bên trong nơi ấm nóng kia. Tôi mà lỡ có làm gì phật lòng em thì em lại chẳng cáu lên và tổn thương, và đến khi lỡ làm rồi thì tôi mới biết lý do vì sao em cáu như thế. "Thành thật mà nói, đôi lúc tôi cảm thấy hơi sợ em."

Donghyuck không đáp bằng lời nói mà trực tiếp hành động bằng việc tìm kiếm đôi môi của Mark, hắn để mặc cho cậu ngấu nghiến lấy môi mình, hầu như không hôn đáp lại vì đang tập trung vào việc mở rộng ở thân dưới. Nơi đó của Donghyuck nóng bỏng và ướt át, nhưng vẫn không nhiều bằng lúc trong kỳ phát tình, nên Mark phải bôi tinh dầu đặc chế lên ngón tay mình để xâm nhập dễ dàng hơn, khẽ mỉm cười khi cảm nhận được bên trong của Donghyuck đang thít chặt lấy chúng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Ở địa phận giữa hai chân mình, tính khí của Mark đang cương cứng đến nặng trĩu, nhưng không có gì phải gấp gáp cả, nút kết sẽ không xuất hiện dễ dàng như thế. Mark rút những ngón tay của mình ra và lau sạch chúng trên bụng Donghyuck, chọt một ngón vào trong rốn của cậu khiến Donghyuck khẽ rít lên.

"Nhạy cảm đến thế ư?" Mark trêu chọc rồi tuốt lấy cự vật của Donghyuck, cậu chàng trả đũa bằng cách chống người dậy bằng khuỷu tay rồi đảo ngược vị trí của cả hai, cậu ngồi hẳn lên đùi Mark, bắt lấy điểm nhạy cảm trước ngực mà chọc ghẹo khiến hắn rên rỉ và phải hất tay cậu ra.

Rồi họ lại một lần nữa lao vào nhau, trao cho nhau những nụ hôn, lăn lộn trên giường như những đứa trẻ nghịch ngợm, tay Mark lướt nhẹ trên cự vật của Donghyuck, hàm răng cậu cạ vào vai đối phương.

"Rốt cuộc thì anh có định làm hay không đây?" Donghyuck bực mình hỏi khi Mark đè cậu xuống giường một lần nữa. Cậu tách hai chân mình ra khi Mark cạ thứ to lớn kia vào giữa hai đùi cậu. "Tôi sẽ ra ngay trước khi anh vào trong nếu cứ tiếp tục vờn qua vờn lại thế này đấy."

"Nếu em muốn thì cứ thoải mái đi. Chúng ta còn cả đêm dài cơ mà."

Donghyuck lắc đầu nguầy nguậy, tiếng sột soạt của chăn gối vang lên trong màn đêm đen. Cậu nhẹ nắm lấy tóc Mark và kéo xuống, dang rộng hai chân cho chồng mình. Vẻ mặt ảm đạm, ẩn hiện trong căn phòng với nguồn sáng yếu ớt.

"Em phải nói cho tôi biết nếu em thấy đau, Donghyuck. Nó có thể sẽ rất đau lúc ban đầu, nhưng..."

"Vâng," Donghyuck đáp trong hơi thở khó nhọc, tựa như đã tan ra thành trăm mảnh và đang đợi Mark đến hàn gắn lại chúng.

"Không, hãy hứa với tôi đi."

"Vâng, tôi sẽ nói mà. Còn bây giờ, anh hãy... làm ơn."

Hóa ra Donghyuck cũng có khía cạnh cầu xin thế này, Mark thầm nghĩ. Bản thân hắn cũng lo lắng không kém Donghyuck là bao. Lần trước, lần quan hệ duy nhất như thế này, là trong kỳ động tình của Mark. Ký ức về lần đó còn đọng lại rất ít trong tâm trí Mark, hắn chỉ biết rằng nó dễ như thở vậy.

Dễ sao? hắn tự hỏi, hang động bên dưới đã mở rộng sẵn sàng và Mark từ tốn đưa tính khí đang cứng kia của mình xâm nhập vào bên trong. Chẳng có gì là dễ ở đây nữa rồi.

Lần đầu tiên diễn ra vô cùng chậm rãi và khó khăn nên chỉ vào được một khoảng khá nông, bởi vì Donghyuck quá căng thẳng và đau đớn đến nỗi chỉ muốn đẩy thứ kia của Mark ra khỏi người mình ngay lập tức, và Mark, Mark đang cố gắng kiểm soát tình hình, mồ hôi ướt đẫm cả trán. Donghyuck bật ra một tiếng rên rỉ đầy nghẹn ngào, khoái cảm đâu chẳng thấy mà chỉ thấy toàn là đau đớn. Mark tạm dừng ngay lập tức, cơ thể căng cứng như dây cung, từng thớ thịt như đang rung lên. Bên trong của Donghyuck đang siết chặt lấy hắn, cơ thể vẫn chưa chịu thích nghi với sự xâm nhập mới.

"Em phải thả lỏng mới được," Mark thì thầm. "thở đi, Donghyuck."

"Kh-không thể," Donghyuck thở hắt ra như muốn ngất xỉu tại chỗ, lồng ngực phập phồng dữ dội như thể tất cả không khí trên đời này vẫn không đủ với cậu.

"Em làm được mà. Omega ưu tú của tôi, trân quý của tôi."

"Tôi kh-không thể," Donghyuck như muốn thét lên, giọng nức nở, run rẩy như sắp khóc khiến Mark cũng khổ sở run theo. Bản năng Alpha bên trong hắn đang mách bảo rằng cách duy nhất để thoát khỏi giai đoạn hoảng loạn và bế tắc này chính là tiếp tục làm cho đến khi nào cơ thể Donghyuck không còn đau đớn nữa và tiếp nhận hoàn toàn. Vì suy cho cùng thì Donghyuck vẫn là một Omega, còn Mark là Alpha - Alpha của cậu ấy, hơn nữa cơ thể của cậu cũng đã mang vết đánh dấu của hắn, thứ sẽ khiến thâm tâm cậu khát cầu sự âu yếm của đối phương đến hết phần đời còn lại. Mark rời tay khỏi eo Donghyuck để ôm lấy khuôn mặt của cậu.

"Có, em có thể làm được. Omega hay không thì em vẫn là chàng trai mạnh mẽ nhất tôi từng gặp, Donghyuck. Nếu em có thể đánh bại tôi trong trận đấu thì nhất định em cũng sẽ làm được điều này. Tôi tin em có thể làm được mọi thứ trên đời."

Donghyuck siết chặt lấy người Mark, căng thẳng cuộn trào thành những con sóng cao đỉnh điểm, nuốt ngược vào trong một tiếng nức nở rồi bắt đầu thả lỏng, nhịp thở dần được điều hòa lại.

"Đúng rồi, mặt trời nhỏ. Thở đi nào."

Mark thậm chí còn rướn người lại gần Donghyuck hơn, để cậu hít hà tuyến mùi của mình vì nó sẽ giúp cậu cảm thấy an toàn hơn. Hắn len lén luồn tay vào giữa cơ thể hai người, đặt ngón cái lên đầu khấc của Donghyuck, ma sát đến khi nó cương cứng trở lại trong tay mình.

"Tôi được phép chứ?" hắn hỏi, Donghyuck thầm đáp được, và Mark cuối cùng cũng có thể lùi lại lấy đà và đâm vào trong một lần nữa, lần này mọi thứ đã ổn định nên Mark trượt vào sâu hơn. Donghyuck dùng toàn bộ cơ mặt để đón nhận cú thúc đầy yêu thương rồi thở hắt ra một hơi, Mark ôm chặt lấy người nhỏ hơn, nhấn chìm cậu trong bể pheromone. Cơ thể của Donghyuck đã cởi mở hơn với Mark, khơi lên ngọn lửa tình yêu cháy bỏng từ trong tâm khảm.

"Chết tiệt." Mark chửi thề một tiếng, bên trong Donghyuck vẫn còn quá chật chội và tư thế không còn phù hợp nữa khiến hắn không thể vào sâu như ý muốn. "Để tôi..."

Mark chậm lại trong giây lát, bỏ qua tiếng ư hử của Donghyuck để ngả người về phía trước, với tay lấy một trong những chiếc gối. Mark có vẻ đã đánh giá thấp chồng mình rồi, vì Donghyuck đang trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là đang không hài lòng về việc bị ngắt quãng. Thấy thế, Mark nhanh chóng đâm lút cán từ phía sau khiến đầu óc cậu như vừa lên đến chín tầng mây. Cực khoái dâng trào trong từng tế bào khiến tiếng rên la của Donghyuck càng lớn hơn đến nỗi chắc bây giờ cả cung điện đều đã nghe thấy rồi.

"Em..." hắn nói, dùng toàn bộ sức lực của mình nghiền nát nơi bên trong ấm nóng của Donghyuck. "quả thực là một tên nhóc dễ ghét mà."

Donghyuck thích thú cười nhạo chồng mình. Mark nghĩ mình đã chiều con người này đến hư rồi thì phải.

"Nâng hông lên." hắn ra lệnh khi cuối cùng cũng lấy được gối. Mark đặt chúng dưới mông của Donghyuck, tách rộng hai chân của cậu ra hơn nữa để nuốt trọn vẹn cự vật của mình. Lần này, Mark ra vào sâu hơn và trơn mượt như phết bơ, cơ thể của Donghyuck cuối cùng cũng đã hoàn toàn thích nghi và như muốn tan chảy dưới thân hắn. Tin tức tố của cậu bộc phát như một đám mây chứa đầy phấn hoa, thơm nồng, choáng ngợp; tiếng rên nỉ non của cậu len lỏi khắp cơ thể hai người như một bản xướng ca dành riêng cho Mark, ngọt lựng như mật ong và rượu hoa. Donghyuck nhắm nghiền mắt, cả người như muốn co quắp lại khi Mark tăng nhanh tốc độ ra vào.

"Chạm vào tôi.." một mệnh lệnh được thốt ra trong tiếng nghẹn ngào. Mark chỉ còn đủ tỉnh táo để luồn tay xuống dưới vuốt ve cậu em đang cô đơn của Donghyuck, cả hai bị nhấn chìm trong mùi hương nhuốm đầy nhục dục của cậu, và đó cũng là lúc Mark nhận ra mình cần phải rút ra ngay bây giờ, vì nút kết của hắn đang bắt đầu phình lên bên trong Donghyuck rồi.

"Chết tiệt." Mark lại buông tiếng chửi thề một lần nữa vì có lẽ chính Donghyuck cũng không nhận ra rằng bên dưới của mình đang vô thức kẹp chặt lấy tính khí của đối phương, không chịu cho ra ngoài. Mark không thể để chuyện này xảy ra được, mặc cho bản năng đang thét gào điều ngược lại. Hắn kéo mình ra khỏi hang động ấm nóng ấy, buộc Donghyuck phải nới rộng ra khiến cậu thét lên một tiếng rên rỉ chói tai, đứt quãng nhất trong cuộc đời mình rồi giải phóng thứ chất lỏng trắng đục, lỗ nhỏ co bóp không ngừng một cách đáng thương.

Bức màn mây đang giăng kín đêm đen kia nay như có ai mới vừa vén lên cho đôi trẻ, mặt trăng trong chốc lát soi sáng trên gương mặt Donghyuck, luồng sáng bàng bạc như ngọn thác của lời chúc phúc, trải dài trên mái tóc ướt đẫm, trên đôi môi sưng phồng, trên con ngươi đen láy có phần đờ đẫn, trên gò má ửng hồng kéo dài đến tận ngực, nơi dính nhớp nháp những giọt tinh hoa của chính mình. Mark gầm gừ rồi cũng xuất ra đầy trên đùi và bụng của Donghyuck. Hắn đổ gục xuống cạnh người cậu trên tấm ga trải giường ẩm ướt khó chịu, khẽ lay một nụ hôn lên môi cậu.

Điều cuối cùng còn đọng lại trong trí nhớ của Mark trước khi chìm vào chiêm bao là cuộc trò chuyện kỳ lạ và lơ mơ giữa hai người. Donghyuck lầm bầm với chất giọng ngái ngủ.

"Làm tình lúc nào cũng như thế này ư?" Donghyuck hỏi.

"Nó sẽ bớt đau đi rất nhiều nếu ta thường xuyên làm. Chúng ta nên làm thế, nhỉ?"

"Ừa," Donghyuck đáp, cuộn người lại như chú sâu nhỏ. "Lần sau anh liệu mà làm cho đàng hoàng đó."

Mark phì cười rồi nhanh chóng chìm vào thế giới mộng mơ.



Cả lâu đài đang chìm trong sắc xanh nhạt tinh mơ khi Mark tỉnh giấc. Bầu trời quang đãng không một gợn mây và mặt trời vẫn chưa chịu ló dạng ra khỏi lớp mây đằng xa sau khi đã đánh cắp đi bóng tối và các vì sao.

Mark chầm chậm mở mắt và nhìn thấy một nhúm tóc vàng đang lấp ló sau chiếc chăn bông. Hắn ôn nhu mỉm cười. Hoàng tử Donghyuck của Quần đảo phía Nam - một chân quàng qua hông Mark, một tay thì đặt lên vai Mark, chạm vào làn da dinh dính mồ hôi của hắn - lầm bầm điều gì đó trong cổ họng rồi chui sâu xuống dưới lớp chăn êm ái đến nỗi tóc cũng bốc hơi theo. Mark kéo chăn xuống một chút để Donghyuck thở nhưng cậu chàng chỉ chun mũi rồi nũng nịu rúc vào cổ Mark, dí mũi mình ở đó hòng giấu mình khỏi ánh sáng ngoài kia.

Mark vuốt ve tóc cậu rồi rón rén, cẩn thận hết sức tách mình ra khỏi cái ôm của Donghyuck. Tắm rửa, vệ sinh cá nhân cũng trong im lặng hết mức có thể và nhanh chóng mặc quần áo vào. Khi trở về phòng ngủ, Donghyuck lại chui vào chăn như cái kén bướm lần nữa, hơi nóng hầm hập quấn quanh người. Nơi cánh cửa phòng đang hé mở có một người hầu gái đang chôn chân mãi vì không biết có nên vào hay không. Cô nàng cúi đầu chào khi nhìn thấy Mark rồi lùi lại một bước ra ngoài, Mark cúi xuống đáp một nụ hôn lên tóc của Donghyuck trước khi rời phòng, khẽ đóng cửa lại sau lưng mình.

"Xin Điện hạ thứ lỗi. Vì ngài đã vắng mặt trong bữa tối hôm qua nên chúng thần lo lắng có điều gì đó đã-"

"Suỵt, đừng nói lớn như vậy."

Người hầu gái im bặt ngay lập tức và cúi đầu xin lỗi. Mark bỗng nhận thấy chiếc giỏ mà nàng ta đang mang trên tay có bánh mì và trái cây bên trong, hắn với tay lấy một ổ bánh mì ngọt nhỏ và một quả táo.

"Ngươi có thể mang chúng vào bên trong, nhưng đừng làm phiền em ấy nghỉ ngơi."

Người hầu gái gật đầu tỏ vẻ đã rõ. Sau đó, với tông giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hoan hỉ, nàng ta nói, "Thần xin chúc mừng Điện hạ. Cầu mong Nữ thần sẽ ban phước cho ngài sớm có một người thừa kế."

Mark cảm ơn nàng ta, nhắc nhở về việc đừng đánh thức Donghyuck một lần nữa rồi đi về phía cầu thang.

Cầu mong Nữ thần hãy đừng xen vào chuyện này, Mark thầm phản bác, nhảy qua ba bậc cầu thang cuối cùng bằng một sải chân duy nhất.

Cả lâu đài vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng những người hầu đã dậy từ khi nào và đang tất bật chuẩn bị cho một ngày mới, mở rèm, thổi nến trong đèn lồng treo ở cửa sổ và dọn dẹp lò sưởi từ đống tro của đêm qua. Mark bước ra ngoài khi bầu trời đã được phủ lên những vạt hồng, những tia nắng vàng đầu tiên trong ngày đang lấp ló sau những tầng mây ở tít tận chân trời. Mark rời khỏi tòa nhà chính của lâu đài, nơi sinh sống của gia đình Hoàng gia và những kẻ ăn người ở rồi đi đến phía tòa tháp lớn, nơi ở của các cố vấn Hoàng gia và gia đình của họ.

Tòa tháp được bao phủ bằng màu trắng, được lát bằng gạch đá vuông, những khung cửa sổ rộng được đúc từ đồng và vẫn còn đang khóa cửa từ đêm đến giờ. Người bảo vệ trẻ tuổi đến mở cửa cho Mark phải mất một lúc mới nhận ra hắn là ai, nhưng Mark chỉ xua đi và bảo cậu quay về vọng gác.

Những hành lang vẫn còn chìm trong bóng tối, im lặng và vắng vẻ. Hầu hết các cố vấn đều có trang viên riêng ở nông thôn và một vài dinh thự ngay tại thủ đô nên không có nhiều người có nhu cầu qua đêm tại đây lắm, nhưng Mark tin chắc rằng người mà hắn đang tìm kiếm sẽ có mặt ở đây hôm nay như bao ngày khác. Mark không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng Dongyoung của gia tộc Kim ở phương Tây qua đêm tại nhà riêng của mình là khi nào nữa, ít nhất là từ khi anh ấy bắt đầu làm việc cho Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

Dongyoung đang ngủ gục trên một tập sách to tướng khi Mark liên tục gõ cửa phòng riêng của anh đến lần thứ ba nhưng vẫn không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Anh mơ hồ ngẩng đầu lên rồi chớp mắt đúng hai lần, cố gắng nhìn Mark với đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Ôi Chúa ơi, Mark, trời còn chưa sáng nữa."

"Sáng rồi, vào ba phút trước."

Dongyoung uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy bầu trời đã quang đãng từ lúc nào, và Mark dường như có thể đọc được cả mấy câu chửi rủa anh đang gào thét trong tâm trí.

"Sao cũng được." anh vừa đáp vừa khịt khịt mũi. Sau đó bỗng dừng ánh mắt trên người Mark, hít vào một hơi. "Chà, chúc mừng ngài nhé. Hy vọng rằng cả cung điện này sẽ thôi càm ràm về ngài và chồng mình, để xem nào, trong khoảng..."

"Ba ngày?"

Dongyoung khịt mũi. "Mười giờ bình yên thôi cũng quá nhiều rồi. Nhưng ít nhất thì nó có đáng không?" Mark không biết mình đang trưng ra vẻ mặt thế nào mà lại khiến Dongyoung ngay lập tức nhăn mặt thế kia. "Thôi khỏi cần trả lời đâu. Trông cái mặt hạnh phúc ghê gớm chưa kìa."

"Thì cũng có chút chút." Mark đáp rồi ngồi xuống trước bàn làm việc rộng lớn.

Dongyoung nhướng một bên mày lên. "Chút chút?"

"Ờm thì, nó sẽ còn hạnh phúc nhiều hơn nữa nếu bây giờ tôi vẫn còn đang trên giường với chồng mình. Chắc chắn sẽ thoải mái lắm."

Dongyoung đảo mắt, bắt gặp bức bích họa tuyệt đẹp trên trần nhà. "Ôi Chúa ơi, vậy thì điều quái gì đã đưa ngài đến đây và làm gián đoạn giấc ngủ quý giá của tôi?"

Mark xoay chiếc nhẫn màu vàng mình đang đeo trên ngón áp út. Dongyoung (cùng với Yoonoh, người hiện đang cắm trại ở nơi nào đó trên núi, dẫn đầu các tân chiến binh cho cuộc thanh tra ở các quận biên giới hàng năm) là một trong những bằng hữu thân thiết nhất của Mark. Ngay từ nhỏ, anh đã luôn là người bao che cho Mark và Yukhei mỗi khi gặp rắc rối vì những trò nghịch ngợm con nít của mình. Anh cũng là người đã dạy Mark những phép xã giao khi hắn vẫn còn rụt rè lúc đứng trước các lãnh chúa, người đã luôn ủng hộ Mark trong các cuộc họp Hội đồng, đặc biệt là khi Sungmin không có mặt để giúp đỡ. Dongyoung đã chứng kiến Mark lớn lên từng ngày, từ một đứa trẻ nhút nhát, vụng về trở thành một chiến binh, một hoàng tử và một Thái tử. Hơn nữa, vì Dongyoung đang làm việc cho Bộ Ngoại giao nên anh sẽ có xu hướng biết được rất nhiều thứ ngoài kia. Và trong số đó có một điều mà Mark thực sự rất cần được biết ngay bây giờ.

"Có một điều đang khiến tôi rất phiền não. Về Donghyuck."

Dongyoung đang ngả lưng lên chiếc ghế bành thì chợt bừng tỉnh, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe đúng cốt cách của một cố vấn tương lai mà Mark cần.

Cho đến thời điểm hiện thì Mark chưa bao giờ ghen tuông lần nào trong cuộc đời mình, chẳng có lý do gì để hắn làm chuyện đó cả. Nhưng bây giờ cuộc đời hắn đã có thêm Donghyuck, và dáng vẻ co người lại mỗi khi thổ lộ cảm xúc, đôi mắt nhắm nghiền và tay bịt chặt hai tai như một đứa trẻ bị ám ảnh bởi những bóng ma trong quá khứ. Mark nhớ về ánh mắt của

Donghyuck trước đây, một nỗi buồn man mác không tên lấy đi sự rạng rỡ của cậu như bức màn bụi bặm phủ lên ngọn đèn vàng trong truyện cổ tích, như cậu cũng đã từng nói, Anh không hiểu được đâu, rất dễ để làm như vậy, rất dễ để làm tổn thương tôi. Mark của bây giờ có lẽ đã một chút, chỉ một chút rất nhỏ... đã yêu Donghyuck. Nên vì tình yêu mà rốt cuộc thì hắn cũng đã biết hai chữ "ghen tuông" là như thế nào.

"Tôi cần anh nói tất cả những gì mình biết về vị hôn phu cũ của Donghyuck."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com