Fanfic Tr Ransanrin Fall In Love
- Này! - Gì?Hiếm khi thấy Sanzu bắt chuyện với mình một cách bình thường, Kokonoi cũng rất vui vẻ trả lời. Nhưng câu tiếp theo của hắn khiến tâm trạng của cậu tụt dốc một cách có phanh cũng không giữ được.- Chó con Inui của mày đánh hơi đến Phạm Thiên rồi đấy, mày tính giải quyết sao đây?Kokonoi trầm mặc hồi lâu.Thấy vậy, Sanzu cười cười nói tiếp.- Im lặng à? Tại sao thế? Nếu mày không biết phải làm sao thì để tao, tao rất sẵn lòng!Kokonoi ngay lập tức ngẩng đầu trừng mắt với Sanzu, đừng nhìn vẻ mặt đùa cợt và nụ cười như đang tỏ ra không bận tâm của hắn mà cho là thật, cùng làm việc với hắn đã lâu, cậu thừa biết hắn là loại người gì.
- Không cần, tao tự biết phải làm gì!
- Vậy à, tốt thôi, giải quyết trong tuần này nhé!
Thực ra ngoài Inui, còn một người khác cũng đang cố lùng ra tung tích của Phạm Thiên, nhưng Sanzu quyết định không nói danh tính kẻ này cho Kokonoi hay bất cứ ai cả, hắn ghét người này, vậy nên hắn sẽ tự mình xử lý cậu ta.
Bỏ mặc Kokonoi đang vò đầu bứt tai bên bàn làm việc, Sanzu vui vẻ rời khỏi căn cứ, đem thanh katana yêu thích để vào ghế lái phụ, hắn khởi động con Cadillac màu đen nhám, tiến thẳng về phía khu dân cu cũ vùng ngoại ô thành phố, nơi Kasumi Tsuyu, con ả nội gián lần trước Mochizuki đã lùng ra cho hắn đang lẩn trốn.
Kasumi đã sớm biết hành động của mình đã bị tổ chức chú ý tới, và cũng sớm thôi, Sanzu Haruchiyo sẽ tìm tới ả. Nhưng Kasumi không quan tâm, ả chỉ muốn trả thù cho cái chết của bố mình, người đã bị Sanzu không thương tiếc giết chết với một phát súng giữa trán.
Đúng vậy, Kasumi Tsuyu chính là con gái của lão già phản bội mà Sanzu đang tìm bấy lâu nay, đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ai ngờ được rằng nội gián lão cài vào Phạn Thiên lại chính là con gái mình cơ chứ.
Sanzu dừng xe trước một toà chung cư cũ, nhét súng vào tất chân rồi ngang nhiên xách theo katana ra khỏi xe.
- Ở đây có ai tên là Kasumi Tsuyu không?
Tóm lấy một thằng nhóc trong đám trẻ đang chơi bắn bi, Sanzu nhàn nhạt hỏi.
- Dạ, cháu không biết ạ!
Hắn chậc lưỡi một tiếng, thả tay ra khỏi cổ áo thằng bé khiến nó ngã dập mông xuống đất. Ừ thì đúng là hắn rảnh, nhưng không rảnh đến nỗi leo hết mười mấy tầng lầu rồi gõ cửa từng phòng để tìm con ả đó đâu.
Nhìn đám trẻ con vẫn còn đang sợ sệt đứng thành một đám trước mặt mình, Sanzu cười cười, lấy ví tiền ra.
- Muốn có tiền không?
Nghe đến tiền, đám trẻ mặc dù sợ nhưng vẫn rụt rè gật đầu, sống trong cảnh nghèo túng đã lâu, chúng đủ thông minh để hiểu được tiền bạc là thứ quan trọng thế nào.
- Giờ chúng mày lên trên tìm người giúp tao, tên là Kasumi Tsuyu, tìm được thì tao cho tiền!
Một đứa trẻ được coi là lanh lợi nhất đám đứng ra, ngước nhìn Sanzu rồi lại sợ hãi cụp mắt xuống, giọng nhỏ xíu như muỗi kêu.
- Chú...chú cho chúng cháu một ít trước...trước đã!
Sanzu cười lạnh một tiếng, bé tí mà đã khôn vậy rồi à, hắn móc ví lấy ra vài tờ tiền đưa cho thằng bé.
- Đây, tìm được người thì tao cho gấp đôi, được chưa?
Đám trẻ hai mắt sáng rực, gật đầu như giã tỏi rồi bắt đầu tản ra gõ cửa từng nhà một, ý chí hừng hực tìm đối tượng được yêu cầu.
Và trong lúc đó, Sanzu chỉ việc ôm katana ngồi vắt chéo chân trên chiếc xích đu gần đó chờ đợi kết quả.
Hơn nửa giờ đồng hồ sau, một thằng nhóc từ trên tầng mười hai hô lớn xuống phía dưới.
- Chú ơi!
Sanzu ngước đầu nhìn lên, thấy đối phương vẫy tay với mình, còn liên tục chỉ vào cánh cửa căn phòng số 1204 thì liền đứng dậy, cười cười bước về phía thang máy. Lên tới nơi, hắn đúng như đã hứa đem số tiền còn lại giao cho thằng bé, chờ nó chạy đi, hắn liền vươn tay gõ cửa.
Kasumi mang theo vẻ mặt không mấy vui vẻ mở cửa, cứ ngỡ là lại bị đám trẻ con hàng xóm trêu trọc, định bụng mắng chúng một trận, ai ngờ vừa mở cửa ra liền bị doạ cho mất hồn mất vía.
- Ngài Sanzu... ngài làm gì ở đây vậy?
- Không mời tao vào nhà uống chén trà sao?
Kasumi nghe vậy liền nghiêng người nhường ra một khoảng trống để đối phương tiến vào.
Sanzu cúi đầu nhìn đôi dép lê đi trong nhà một cái, nhấc chân bước qua nó, cũng chẳng cần biết chủ nhà có cảm thấy khó chịu khi bản thân đi giày vào hay không, hắn ngồi xuống ghế sofa, đánh giá một lượt căn nhà nhỏ trong khi Kasumi đi pha trà.
- Xin mời!
Ngừi mùi hoa nhài nhè nhẹ toả ra từ ly trà, Sanzu nhíu nhíu mày, không động tới.
- Rồng hạ cố đến nhà tôm thế này, không biết là có việc gì?
Kasumi ngồi xuống phía đối diện, nhấp một ngụm trà, cẩn thận liếc nhìn Sanzu. Chỉ thấy hắn bật cười trầm thấp, ánh mắt như có như không hiện lên một tia sát khí.
- Mày không biết lí do tao đến đây ư? Đừng nói điều vô lý như thế chứ!
Song, Sanzu cầm lấy thanh katana tựa ở thành ghế, nhẹ nhàng rút kiếm ra.
- Ngài đùa không vui, ngài Sanzu!
- Chúng ta đâu phải trẻ con nữa đâu mà đùa với giỡn, Kasumi!
Hắn vung vẩy lưỡi kiếm, dưới ánh đèn phòng, nó loé sáng một cách bén nhọn khiến người ta sợ hãi.
- Tao cũng khá bất ngờ khi phát hiện mày là con gái của lão già phản bội kia đấy! Cứ ngỡ lão phải bảo vệ mày lắm, ai ngờ lại nhét vào Phạm Thiên làm nội gián! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất hửm?
Kasumi không nói gì, hiển nhiên là đã thừa nhận mọi lời nói của Sanzu là đúng, dù sao có cãi cũng cãi không lại, nếu hắn đã rõ ràng tường tận như vậy thì hẳn là đã có bằng chứng thép trong tay, ả không muốn tốn công sức lừa hắn làm gì, chẳng khác gì trò hề cả.
- Sự im lặng! Vậy là tao nói đúng rồi nhỉ?
Ánh mắt của Kasumi đưa theo lưỡi kiếm của Sanzu, ả không chạy trốn và cũng chẳng có ý định chạy trốn, ả có kế hoạch của riêng mình, đó là cùng kẻ đã giết bố mình đồng quy vu tận.
Sanzu hiển nhiên cũng nhận ra sát khí trong mắt Kasumi, thấy ả từ trong lưng quần lấy ra một cây đoản đao, hắn cười một cách đầy hứng thú, chĩa mũi kiếm vào mắt ả.
- Tới đây, một mất một còn đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com