Fanfic Tntm To Tan Nam Thang Dai Lau
Phá trận mất quá nhiều thời gian, đợi đến khi đám Đàm Đài Tẫn rời khỏi rừng Trường Nguyệt tiến vào trấn Lan Thương, trăng đã treo cao trên bầu trời từ lâu.Nhóm đệ tử Hành Dương Tông có hơi băn khoăn. Mặc dù trận Tụ Yêu đã bị phá, bọn họ lại phát hiện ra mắt trận hút đủ máu yêu thú, dường như đã mở khoá một cái gì đó khác. Đàm Đài Tẫn đến xem xét hồi lâu cũng chưa tìm ra manh mối. Y nhớ đến ánh sáng xanh kỳ dị phát ra sau khi trận pháp dính máu Cùng Kỳ, đột nhiên thấy hơi bất an. Loay hoay một lúc lâu không giải quyết được vấn đề. Cả đám thống nhất trước mắt cứ tiến vào trong trấn. Trấn Lan Thương nhỏ bé sống bằng nghề đánh bắt tài nguyên biển, cả khu vực chỉ có một khách điếm không rộng lắm, phục vụ cho các thương nhân đường xa lặn lội đến thu mua sản vật. Lúc nhóm bọn họ nói chuyện với chưởng quầy mới biết số phòng còn trống chỉ đủ ghép mấy người một phòng. Riêng Đàm Đài Tẫn là Khôn Trạch duy nhất, được ưu tiên ở một mình.Đêm đen đã buông xuống từ lâu. Ánh trăng treo trên bầu trời khuya khoắt dần phát ra một quầng sáng đỏ. Linh khí xung quanh trấn Lan Thương ngừng lưu động, tĩnh lặng như chết. Khung cảnh của trấn nhỏ êm ả bỗng vặn vẹo một chút, dường như cả khu vực rộng lớn đã bị bóc tách khỏi nhân giới, lọt vào một không gian biệt lập không rõ ràng. Mặt biển Lan Thương tựa hồ rung nhẹ, toả ra những gợn sóng lăn tăn. Một tia khí tức không rõ từ đáy biển chui lên, len lỏi qua những mái nhà, quấn lấy những người trong khách điếm.Cả Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô đều bị thần khí kỳ lạ ấy xoa dịu, yên tĩnh ngủ say. Trong không khí đặc quánh, một con Cửu Đầu Điểu lặng im không tiếng động đáp xuống bên mái hiên, cúi mình nhìn vào khung cửa sổ. Chín cái đầu chim ưỡn dài, không biết tự khi nào đã hoá thành chín bộ mặt người lạnh lẽo, chòng chọc dõi theo hai vị Thần bên trong.Nguyên thần của cả hai bọn họ đều đã vào mộng...."Đây là pháo hoa thứ phẩm đêm giao thừa hôm đó."Tiếng nói của chính mình vang lên khiến Lê Tô Tô giật mình. Nàng ngơ ngác quay đầu nhìn tiểu Khôn Trạch dịu dàng. Vạt áo xanh hững hờ thả rủ, tín hương hoa mai thoang thoảng nhẹ nhàng. Cô gia Đàm Đài Tẫn đang nhìn về phía hàng pháo hoa nhỏ bé dưới nền tuyết.Lê Tô Tô thoáng bối rối. Dĩ vãng, nàng đã bắt gặp cảnh tượng này vô số lần. Bát Nhã Phù Sinh phu quân để lại cho nàng chỉ ngắn ngủi như thế. Một bữa cơm chiều, một tối pháo hoa, một đêm mặn nồng, một sớm tuyết phủ. Tất cả những điều đó không thể làm vợi bớt nỗi nhớ nhung quay quắt. Quá nhiều lần trải qua Bát Nhã Phù Sinh khiến trong chốc lát, Lê Tô Tô không nhận thức được đây là hiện thực hay ảo cảnh."Ngươi biết không? Ta từng ước trước pháo hoa, mong ngươi sẽ không trở thành Ma Thần."Giọng nói của chính mình lại tiếp tục vang lên. Lê Tô Tô hồi thần, quay đầu mới thấy có một 'Lê Tô Tô' dưới hình dáng Diệp Tịch Vụ đang đứng ngay cạnh mình. Nghe nàng ta nói, Đàm Đài Tẫn không phản bác gì, chỉ lẳng lặng nhìn đám tàn pháo đang cháy dở. Lê Tô Tô ngay lập tức nhận ra đây chính là cảnh tượng trước đêm đại hôn tại Ma giới năm đó, nàng đã cùng Đàm Đài Tẫn vào Bát Nhã Phù Sinh lần đầu tiên. Nàng giơ tay, muốn chạm vào hai người đang song song đứng, nhưng bàn tay nàng lại xuyên qua họ. Trong giấc mộng này, nàng chỉ có thể đóng vai người đứng xem.'Lê Tô Tô' vẻ mặt bi thương mà lạnh nhạt, tiếp tục một cách chậm rãi."Nhưng bây giờ, ta hối hận."Nàng ta vừa dứt lời, kí ức như cơn sóng triều đổ về trí óc Lê Tô Tô. Linh hồn nàng run lên, trái tim bị chính lời lẽ tàn nhẫn của bản thân trong quá khứ bóp đến thương tích đầy mình. "Đừng!"Nàng kêu lên đau đớn, những hồi tưởng quá đỗi nặng nề đè sụp lên vị Thần Nữ. Nhưng 'Lê Tô Tô' trước mặt nàng không hề dừng lại."Ta hối hận vì đã từng yêu ngươi. Thậm chí hối hận vì đã lãng phí lá bùa Kiến Sinh đó."Trong giấc mộng quá khứ, Đàm Đài Tẫn nghe thấy thì hơi khựng lại. Y khẽ nghiêng đầu, hỏi 'Lê Tô Tô' rất khẽ."Bùa Kiến Sinh?""Tại ta quá ngây thơ, lại đi tin rằng gỗ đá cũng có thể có trái tim."Lời nói của 'Lê Tô Tô' biến trở thành lưỡi dao đâm sâu vào máu thịt Đàm Đài Tẫn. Y khẽ quay đầu đi nhắm mắt, như chịu đựng sự tổn thương sâu sắc lắm, rồi lại mở mắt ra tỏ vẻ dửng dưng. Vị Thần Nữ bị trói buộc trong mộng cảnh này, trơ mắt nhìn những biểu cảm mà năm xưa mình không hề biết đến. Nàng run lẩy bẩy tiến đến gần người thiếu niên, đưa tay che lấy tai y."Đừng nghe! Không phải đâu! Chàng đừng nghe!"Nhưng đôi tay Dục Linh Thần Nữ chỉ có thể xuyên qua bóng dáng mảnh khảnh ấy."Chỉ là một lá bùa mà thôi. Với sức mạnh hiện giờ của ta, còn cảnh đẹp kỳ quan nào trên đời mà ta không thấy được."Đàm Đài Tẫn lạnh nhạt nói, sự vô tình y thể hiện trên khuôn mặt lại không che nổi khóe mắt hơi đỏ lên. Trong giấc mộng hồi, Dục Linh Thần Nữ có thể nhìn rõ được suy nghĩ của người nàng yêu. Lời hứa mỗi năm đều vui vẻ cùng y đón giao thừa của Diệp Tịch Vụ năm ấy theo trái tim băng hoại vỡ nát, bị cát bụi tàn nhẫn phủ lên. Y không có lòng tin vị thê chủ bên cạnh sẽ tiếp tục yêu mình, thế nhưng trong Bát Nhã Phù Sinh y để lại, y vẫn muốn lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong nhân sinh tàn khốc của bản thân cùng với nàng ta. Vậy nên Đàm Đài Tẫn đưa tay. Bầu trời trên Diệp phủ tức thì nở rộ từng đợt pháo hoa lấp lánh.Mà vị thê chủ ấy chìm trong nỗi đau buồn oán trách che trời lấp đất, chẳng hề nhận ra sự yếu đuối bị Khôn Trạch che giấu đến tận cùng."Khi nàng dạy ta vẽ bùa Kiến Sinh, trong lòng đã rất rõ ràng rồi. Cho dù thế nào, ta cũng không vẽ ra được, không phải sao?"Lê Tô Tô muốn ngăn y lại, muốn ôm lấy y, để y đừng nói ra những lời nói dằn vặt bản thân ấy nữa. Nhưng nàng chỉ có thể sượt qua người y như một bóng ma, đau khổ rơi nước mắt, nghe chính mình dưới bóng dáng Diệp Tịch Vụ tiếp tục tuôn ra từng tiếng xé lòng."Thứ được bùa Kiến Sinh thể hiện ra, là thứ đẹp đẽ, thuần khiết nhất thế gian. Lòng không có ác niệm, mới có thể thành công. Ta biết chuyện này rất khó khăn với ngươi, nhưng ta cũng thật lòng hy vọng, ngươi có thể thành công."Khi nói những điều này, 'Lê Tô Tô' đắm chìm trong bi thương của bản thân, không để ý đến Đàm Đài Tẫn ở bên cạnh khẽ quay sang nhìn nàng ta. Mà vị Dục Linh Thần Nữ lại có cơ hội được nhìn biểu cảm của phu quân mình, biểu cảm mà nàng chưa từng biết đến.Y mỉm cười.Giống như một đứa trẻ có được sự công nhận cuối cùng, nụ cười của y nhẹ nhõm thoải mái, nét cười lan lên cả đôi mắt đẹp tựa hồ thu. Lê Tô Tô ngỡ ngàng nhìn y, nhìn y từ mỉm cười chuyển về vẻ lạnh nhạt thoáng chút tự giễu."Đẹp không?" Y hỏi. "Tiếc là cảnh đẹp trên thế gian chỉ như pháo hoa này, rực rỡ nhưng ngắn ngủi."Theo lời y nói, cảnh tượng tan vỡ ra như những mảnh gương vụn, nhanh chóng tán đi. Lê Tô Tô rơi xuống khoảng không, giật mình mở mắt lần nữa, lại thấy cảnh tượng năm ấy trong kinh các. Diệp Tịch Vụ nằm nhoài trên người Đàm Đài Tẫn đang bị trói, ngủ say sưa. Mà người thiếu niên ấy tựa vào khung cửa, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra trời đêm quang đãng. Bên ngoài, ánh xuân đã đến tự bao giờ.Xấp bùa Kiến Sinh y đã vẽ ra xếp gọn trên bàn. Từ trước đến nay, Lê Tô Tô vẫn luôn nghĩ chúng vô dụng. Dù sau này phu quân của nàng đã lấy thân tuẫn đạo, nhưng ở thời khắc này của năm đó, y chưa hề có tơ tình, không hề vẽ thành công được lá bùa nào.Vậy mà bây giờ, nàng nhìn y lặng lẽ niệm chú. Những nét vẽ thanh mảnh sáng lên, một tấm bủa mỏng manh nhẹ nhàng bay ra ngoài, rất nhẹ mà cũng rất nặng. Khung cảnh bên trên Diệp phủ ngay lập tức biến thành bức tranh tú lệ với muôn vàn sắc thái. Người thiếu niên ghé đầu nhìn, nở một nụ cười rạng rỡ.Lê Tô Tô cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng khiến mình đau đớn khôn cùng. Giờ nàng đã nhận ra trong mộng cảnh lúc nãy, phu quân của mình mỉm cười là bởi y thực sự đã nhận được lời công nhận cho mình. Y là người duy nhất biết rõ, thiếu niên Ma Thai ấy có tâm hồn chí thuần chí thiện, đã vẽ được bùa Kiến Sinh ngay từ lần dạy đầu tiên. Y biết rõ, rằng bản thân thực sự đã là người mà nàng hy vọng.Rồi y ôm lấy bí mật đó, gánh trên vai hiểu lầm của tất cả mọi người, gánh lấy ác nghiệt mà y không làm, tan biến giữa đất trời.Cảnh tượng xung quanh nàng lại lần nữa vỡ nát.Nàng nhìn thấy người thiếu niên đế vương ấy lặng lẽ chong đèn giữa đêm khuya, dịu dàng mà vui vẻ thêu lên trên khăn đội đầu tân nương đoá hoa sen tịnh đế. Ngày ấy ngay cả Diệp Thanh Vũ cũng ngăn cản y phong nàng làm vương hậu, mà y chỉ lẳng lặng một mình làm việc mà lẽ ra thê tử kết tóc của y phải làm. Từng đường thêu đều in xuống lớp vải đỏ những tình tự không nói nên lời, hàm chứa những hy vọng mờ mịt mà hoang đường. Ngay phía bên kia cung điện, người thiếu nữ mà y dành trọn cả tâm tư thuần khiết lại siết lấy chín cây Đinh Diệt Hồn trong lòng bàn tay, nghĩ cách giết chết y trong ngày đại hỉ. Y biết nàng muốn hại mình, nhưng vẫn cố chấp hướng mũi dao ấy vào đúng trái tim.Nàng nhìn thấy người thiếu niên đế vương quằn quại mỗi đêm, sáu cây đinh như đòi mạng. Nỗi hận của y sao mà mỏng manh, chỉ còn tình yêu hèn mọn từ từ xâm chiếm. Nàng năm ấy chỉ biết mình dần mù lòa, bị Ngọc Khuynh Thế phản phệ, mà không hề biết y cũng giữ kín đau khổ ăn mòn thân thể, lặng lẽ đổ đầy cho nàng một thùng nước.Nàng nhìn thấy người thiếu niên dỡ xuống mũ miện hoàng bào, một thân một mình tiến vào sông U Minh. Vong hồn quấn lấy y, siết lấy thân thể nhỏ gầy mảnh khảnh. Tiếng rên la, khóc lóc, u oán, rỉ rả, kêu gọi của chúng vang vọng khắp cõi âm ty. Nước sông ăn mòn thân xác y, máu thịt hoà tan cùng làn nước rét buốt, lộ ra xương cốt trắng hếu. Thân thể phàm trần được tiên tuỷ nàng cưỡng chế đưa vào liên tục tái tạo. Mọc ra da thịt, lại bị nước sông ăn mòn. Y trầm mình kiếm tìm không biết mệt mỏi, mỗi khi bị ăn mòn không thể tiếp tục lại bò lê lên bờ, hấp hối mà trồng những đoá hoa bồ công anh. Đôi chân thon dài bị hoà tan dưới dòng U Minh, máu thịt be bét che giấu dưới vạt áo dài tàn tạ, như nhập làm một với sự cằn cỗi của nơi này.Nàng nhìn vô số tháng năm lướt qua. Ở một nơi mà nàng không hề biết đến, y chật vật, đau đớn, hèn mọn, tủi nhục, chịu đựng. Ý niệm của Ma Thần thúc giục y đoạ ma đạo, mà người thiếu niên ấy giữ vững bản tâm, đấu tranh đến cùng. Trên đỉnh Hàng Ma, những khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của tiên môn vây lấy y như những thú săn mồi, mà y chỉ cần một câu nói của sư phụ, lại vẫn có thể giữ lấy lý trí thanh minh, để mặc cho đám người xâu xé. Sau khi biết rõ sự thật, giết chết Đế Miện, cắn nuốt Chung Cực, rõ ràng y có thể quay về tiên môn dùng Thần khí chiếu lại kí ức để minh oan cho bản thân, cuối cùng y lại chọn nhập ma vực, đoạ ma đạo, lừa dối thế nhân xoay chuyển vận mệnh chúng sinh.Lê Tô Tô cảm giác như không thể thở nổi. Một giọt huyết lệ nóng bỏng tụ lại nơi khoé mắt nàng, trượt qua gò má nhỏ xuống hư vô, nơi cảnh tượng nát tan như vô số mảnh gương vỡ trôi nổi. Nàng lấy tay bưng kín mặt, thấp giọng cười.Đây là thiếu niên của nàng, phu quân của nàng, Khôn Trạch của nàng. Đây là người nàng yêu nhất. Trong cuộc đời y, nàng đã lạnh nhạt mà vô tình bỏ qua nhiều thứ như vậy, đã thành kiến mà tự thấy đau khổ phán xét y nhiều điều như vậy.Lê Tô Tô cười, cười rồi lại khóc.Thiếu niên của nàng đã chết....Lê Tô Tô choàng mở mắt.Nàng đang tựa người lên thân thể Đàm Đài Tẫn. Bộ quần áo mỏng manh đơn bạc bao lấy vóc dáng thanh mảnh của y. Người thiếu niên bị trói tựa vào khung cửa, đang mải quay đầu nhìn ra ngoài. Phía trên kia, đêm đen trên bầu trời Diệp phủ đã được một lá bùa Kiến Sinh biến đổi thành vũ trụ huyền ảo mướt mắt. Y nhìn bức tranh tú lệ trải dài, bật cười rất khẽ.Lê Tô Tô sửng sốt ngồi dậy, muộn màng nhận ra mình đã thoát ra khỏi những mảnh vỡ kí ức khi nãy. Bấy giờ nàng đã thật sự biến trở lại thành Diệp nhị tiểu thư Diệp Tịch Vụ, đang đè lên người phu quân mình. Đàm Đài Tẫn thấy động, vội vàng quay đầu lại. Thấy nàng đã tỉnh thì mở to mắt vô thố nhìn lại nàng, sự bối rối lướt qua cái nhìn của y, không biết phải giải thích việc vẽ thành công lá bùa này với nàng ra sao.Nhưng Lê Tô Tô phản ứng lại rất nhanh. Nàng bất chấp đây là tình huống nào, mở miệng trấn an y."Chàng giỏi thật đấy. Ta mới dạy một chút đã biết ngay rồi!"Rồi không kiềm được, nàng nhào đến ôm y vào lòng."Thật tốt quá! A Tẫn đúng là người thuần khiết tốt đẹp nhất mà ta thấy!"Khoé môi Đàm Đài Tẫn hơi run rẩy."Diệp Tịch Vụ, cô phát bệnh đấy à?""Đúng thật, ta phát bệnh." Nàng dụi đầu vào tuyến thế đã in hằn dấu ấn của Thiên Càn trên cần cổ y, tham lam cảm nhận khí tức của mình trên thân thể này, khoé mắt lại rưng rưng."Bệnh yêu chàng."...Năm tháng trôi đi, Lê Tô Tô không hề thắc mắc gì về việc tại sao mình lại một lần nữa trở thành Diệp Tịch Vụ. Nàng như đắm chìm vào trong ảo mộng tốt đẹp, cố gắng sửa chữa từng chút quá khứ tang tóc, sống một cuộc đời mình mong muốn. Trong cuộc đời này, khi ánh xuân nhường chỗ cho nắng hạ, nàng nhìn Đàm Đài Tẫn nhét một muỗng chè hạt sen ướp lạnh vào miệng, hai má phồng phồng lên cố sức nhai, mỉm cười hạnh phúc. Theo sự thay đổi của nàng, thái độ của mọi người trong Diệp phủ với Đàm Đài Tẫn cũng thay đổi. Y dần dần dung nhập vào trong cuộc sống của mọi người, trở thành một thành viên trong đó. Còn nàng tận tâm tận trách làm một thê chủ tốt, chăm sóc cho phu quân của mình. Nắng vàng nhảy nhót trên bờ vai y, mà trong mắt y nhìn nàng cũng lấp lánh những tia sáng.Khi thu sang, Đàm Đài Tẫn theo Kinh Lan An về nước Cảnh, Lê Tô Tô cũng đi cùng. Chiếc thuyền dao động lắc lư trên dòng sông Mặc chảy siết, mà nàng ôm lấy y, lạnh nhạt sai người dí khuôn mặt Đàm Đài Minh Lãng xuống chậu than nóng đỏ. Xác Kinh Lan An nằm xoài ra trên sàn gỗ, nàng liếc mắt qua, không nói một lời. Nàng nắm lấy tay thiếu niên, đưa y về phía kinh đô nơi y sinh ra, để y giành lấy những gì thuộc về mình.Trong ngày sinh nhật, nàng ngồi cạnh y ăn bát mỳ trường thọ giữa Diệp gia ở kinh đô Cảnh quốc. Nàng lần theo đường nét khuôn mặt y, lén lút đút cho y một sợi mỳ chia ra từ sợi mỳ mình đang cắn, trong lòng nguyện cùng y cùng sống cùng chết. Đại hôn Cảnh quốc, nàng chong đèn chậm rãi lẫn thoả mãn thêu lên khăn đội đầu tân nương đoá hoa sen tịnh đế. Lễ hội Bát Hàn, nàng múa điệu múa của Thần nữ, trong mắt chỉ có một mình vị đế vương thiếu niên đang vì nàng giang tay không hề chống cự. Đáy lòng xúc động bị nàng áp xuống, thủ thỉ cho y nghe toàn bộ sự thật. Đôi mắt y nhìn nàng đầy ngạc nhiên, nhưng không hề có chút do dự hay đau khổ nào, hứa với nàng rằng mình sẽ không trở thành Ma Thần, hứa với nàng sẽ cùng nàng nghĩ cách.Những đêm khuya chong đèn, nàng cùng y ghé vào nhau, tóc lẫn vào tóc, đầu sát bên đầu. Trong những điển tích và thần thoại mơ hồ, hai người bọn họ bình tĩnh mà ngọt ngào tìm ra được cách nhờ dựa vào sức mạnh của lôi kiếp phá huỷ Tà Cốt. Vị thiếu niên đế vương ấy đã biết sự thật, vào ngày lôi kiếp chủ động để nàng lấy Tà Cốt ra khỏi thân thể. Thiên đạo chi kiếp giáng xuống kinh đô, thiên tượng kinh khủng mà hùng vĩ. Trong vòng xoáy của trời, Lê Tô Tô đẩy tiên tuỷ mà mình luyện ra vào lồng ngực người nàng yêu, nhẹ nhàng ôm lấy y thi pháp, để y thiếp đi dưới nền tuyết, thủ thỉ."Đừng lo lắng, khi tỉnh dậy chàng sẽ lại thấy ta."Hành Dương Tông năm trăm năm sau, Lê Tô Tô xuất quan, nói rõ mọi chuyện với cha và sư thúc Triệu Du, sau đó vội vàng đến hoàng cung nước Cảnh. Diệp Thanh Vũ và Phiên Nhiên đã là quốc vương và vương hậu, chào đón nàng niềm nở, dẫn nàng vào cung. Tại đó, nàng ôm lấy người thiếu niên còn đang say ngủ, hôn lên dấu ấn nơi tuyến thể, nhẹ nhàng đánh thức y.Sư tỷ Lê Tô Tô và sư đệ Thương Cửu Mân hữu tình thành thân thuộc, kết hôn tại Tiêu Dao Tông, sống những ngày tháng tu luyện yên bình mà êm ả. Lê Tô Tô đắm chìm trong tình ý nồng nàn nơi khóe mắt đuôi mày của người thiếu niên, mặc cho năm tháng trôi qua như thoi đưa. Mãi đến một ngày, khi lại hơn năm trăm năm nữa qua đi, vào chiều đông tuyết trắng tinh mịn phủ xuống Tiêu Dao Tông một lớp bông mềm mại, nàng nắm tay Thương Cửu Mân đến nơi cao nhất núi Bất Chiếu.Nàng chỉ tay về phía nhân gian trải dài trước mắt, dịu dàng hỏi y."Đẹp không?"Y gật đầu."Đẹp.""Ta biết." Lê Tô Tô mỉm cười. "Trước mắt chàng là nhân gian đẹp đẽ, mà ta còn biết có cảnh tượng tuyệt vời hơn thế."Thương Cửu Mân cũng cười theo."Đẹp hơn cả bùa Kiến Sinh ư?"Lê Tô Tô thì thào đáp lại. "Đẹp hơn, đẹp hơn nhiều lắm. Chàng không tưởng tượng nổi đâu. Chúng ta không ai tưởng tượng nổi."Ai có thể tưởng tượng ra một ngày, Man Hoang Chi Địa tăm tối dưới màn đêm vĩnh hằng lại được thắp sáng bằng ngàn vạn ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà mái ngọc lưu ly? Thạc bạc đổ xuống, dòng sông uốn lượn, cỏ non xanh rờn. Những đoá hoa quỳnh bung nở dưới trời đêm, đung đưa theo làn gió nâng đỡ những chiếc vây khổng lồ mềm mại của Côn Bằng đang lăn lộn giữa biển mây. Huyền Điểu lượn quanh Thượng Thanh Thần Vực lấp lánh thần lực màu vàng kim, thích thú ghé qua mổ lấy một tiên quả mọc lên trong vườn hoa cung Ngọc Khuynh, rồi vui vẻ lao qua khỏi kết giới bàng bạc, rơi xuống phàm trần.Đỉnh núi Bất Chiếu là nơi có thể nhìn ra khắp tam giới tứ châu diễm lệ vô ngần. mà bây giờ ở đây nàng cho phu quân của mình xem, chỉ là nhân gian dài dằng dặc. Cuối chân trời, màn đêm vẫn bao lấy Ma Vực đặc quánh tội nghiệt. Thượng Thanh Thần Vực trên cao hoang tàn sau Thiên Ma Đại Chiến, không có lấy một lớp kết giới."Phu quân." Giọng Lê Tô Tô nghèn nghẹn, cất tiếng gọi. Thương Cửu Mân nghe thấy, dịu dàng nghiêng đầu nhìn nàng."Ta đã làm được rất nhiều điều cho chàng, phải không?"Thương Cửu Mân nắm lấy tay nàng, đáp lại không chút do dự."Đúng vậy, nàng đã làm rất nhiều điều cho ta. Vô cùng, vô cùng nhiều."Đôi mắt của y lấp lánh, ý cười tràn ra khỏi con ngươi trong veo. Lê Tô Tô nhìn y, đưa tay vuốt ve gò má ấy."Nhưng trên thực tế, điều lớn nhất mà ta có thể làm cho chàng, chỉ là chết cùng chàng trong Đồng Bi Đạo."Nụ cười của Thương Cửu Mân cứng lại. Dưới chân hai người, đất đá như sụp xuống. Quang cảnh xung quanh đột nhiên rạn nứt như một tấm gương đang vỡ."Mà ngay cả điều đó, chàng cũng đã không cần."Ánh sáng xanh kỳ dị dưới chân Thương Cửu Mân tỏa ra, như cố giữ lấy mộng cảnh đã duy trì rất lâu này. Y nhíu mày, tựa như ngơ ngác hỏi lại nàng."Tại sao?"Lê Tô Tô lắc đầu. Lần này, nàng mỉm cười."Ta đã yêu một người mà không làm được gì nhiều cho người ấy, lại còn mang đến cho y vô vàn khổ đau. Nhưng cuối cùng người ấy vẫn giữ nguyên thiện tâm, dùng thân tuẫn đạo, cứu vớt chúng sinh.""Vào ngày hôm nay trong thực tế, người ấy đã nói với ta, nhân quả giữa chúng ta đã tận."Lê Tô Tô lại quay đầu nhìn quang cảnh dần vụn vỡ dưới núi Bất Chiếu."Đối với người ấy mà nói, chúng ta thực sự không còn nợ gì nhau nữa. Nhưng ta không đồng ý với suy nghĩ này."Nàng nhớ lại những cảnh tượng ngắt quãng mình đã nhìn thấy, những bí mật chôn vùi, những tủi nhục mà y đã giấu đi."Chàng ấy không còn gì nợ ta. Nhưng ta lại nợ chàng ấy quá nhiều. Cả đời này ta trả cũng không hết nổi."Nàng nhìn nhân gian đẹp đẽ biến thành những mảnh gương vỡ, trôi dần vào trong hư vô, miệng tiếp tục lẩm bẩm."Người thiếu niên ta yêu bị đày đọa, hèn mọn, tổn thương, nghiệt ngã, nhưng y vẫn giữ tấm lòng ngập tràn thiện ý, dùng bản thân dâng hiến cho thế gian này. Y mới là người không cần ai cứu vớt, bẩm sinh đã thuần khiết như vậy. Chỉ cần một chút xíu ánh sáng rọi vào, y đã định là sẽ trở thành vị Thần bảo hộ chúng sinh.""Người ta yêu là thiếu niên Chân Thần ấy."Nàng quay đầu nhìn bóng dáng Thương Cửu Mân bên cạnh. Khuôn mặt y đã trở thành vẻ mặt lạnh nhạt, đôi con ngươi trong suốt nhìn lại nàng."Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội được sống một cuộc sống mà ta ao ước. Nhưng ta đã từng tự thề với mình, không thể mãi mãi đắm chìm, trốn tránh trong mộng cảnh không lối thoát nào nữa."Một Bát Nhã Phù Sinh của Đàm Đài Tẫn, nàng cũng đã phá huỷ rồi."Chuyện ta đã làm, ta dám đảm đương. Bây giờ, ta phải viết nên một câu chuyện hoàn toàn mới giữa ta và người ấy."Nàng nhìn Thương Cửu Mân cuối cùng cũng biến thành những mảnh vỡ, trôi đi trước mắt."Ta phải đến gặp thiếu niên mà cả đời còn lại ta sở cầu."Màn đen bao trùm lấy Lê Tô Tô, đẩy nàng ra khỏi mộng cảnh xa vời. Thần ấn lại lần nữa sáng lên trên trán, dẫn đường cho nàng bước tới.Sau khi đi một lúc lâu, rốt cuộc Lê Tô Tô cũng thấy ánh sáng le lói phía trước. Nàng sải bước, tiến về phía vùng sáng nhu hoà. Đến khi được ánh sáng bao phủ mới nhận ra xung quanh là một lớp kết giới xanh nhạt, nước biển sóng sánh bên ngoài. Một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn một con yêu thú khổng lồ đang cuộn mình.Nghe tiếng động, y quay đầu nhìn lại. Thần ấn của y sáng lên lấp lánh quang mang."Sư tỷ, tỷ đến rồi."Lê Tô Tô đột nhiên có một nỗi xúc động khó nói thành lời. Nàng nín lặng hồi lâu, cuối cùng đáp lại."Phải, ta đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com