TruyenHHH.com

Fanfic Tntm Hoan Doi So Menh

Ngây thơ, vô tâm vô tình đến vô duyên, nhanh dỗi, nhanh giận cũng nhanh quên, gọi tên Diệp Tịch Vụ.

Thích tự " đốt nhà" mình, xong quên luôn chuyện phải "dập lửa" cũng chính là Diệp Tịch Vụ.

Trời sinh cho cái khuôn mặt xinh đẹp hết phần thiên hạ, nhưng cũng lại sở hữu trí thông minh bằng không, cũng là Diệp Tịch Vụ.

Nàng cứ như vậy, bị giận bị hờn, bị dỗi bị ghét, còn bị người sinh lòng hận thù mà không hề hay biết. Và nàng cũng đã, vì sự ngây ngô đến vô tình của bản thân, mà đem cái chuyện bài xích ghê tởm phu quân của mình ban chiều quên bằng sạch.

Nàng cho đó là chuyện bình thường, và cái nàng nhớ chỉ là hai người đã vô tình đập mỏ vào nhau.

Để rồi cũng chính là nàng, hồi chiều còn ghê tởm người ta đến nôn oẹ, tới tối đã lại phải mò về phòng  ngủ chung với người ta. Phải ngủ chung vì cả cái Diệp phủ này, chẳng ai dám chứa chấp nàng. Diệp gia chủ quả nhiên "ác độc", nghe chuyện không những không thông cảm, mà còn ép nàng phải về xin lỗi và làm hoà với cô gia.

Bù lu bù loa, khóc nháo ăn vạ, giả vờ treo cổ tự tử, đều chỉ là mấy trò giả vờ vặt vãnh. Nàng muốn gây sự, muốn bị treo lên đánh hay muốn được sống yên ổn hết đêm nay, đều là phụ thuộc ở nàng.

Và đến đêm, nàng về phòng thật.

Tối nay nàng còn chưa được ăn cơm, Đàm Đài Tẫn ăn hay chưa thì nàng không biết. Khi nàng về phòng, căn phòng hàng ngày vẫn sáng sủa, ấm áp, nay lại tối om không có nổi một ánh nến. Và vì căn phòng tối thui, cộng với việc mở toang cửa nguyên cả buổi, khiến cho nó trở nên u ám và lạnh lẽo đến kì lạ. Mảnh lụa thắt trên xà nhà chưa được gỡ xuống. Đối với người ở ngoài nhìn vào, khung cảnh bên trong tối thui cùng dải lụa trắng lờ nhờ đung đưa trên cao, thật dễ làm cho người nhìn cũng phải sợ đến nổi cả da gà.

Diệp Tịch Vụ sợ tối, nàng rất sợ cái sự tối tăm này, dù biết đây vốn là phòng ngủ riêng mà mình đã ở gần hai mươi năm. Nàng run rẩy, rón rén bước vào cửa, cố gắng căng mắt ra, nhìn vào khoảng không gian tối đen như mực, không có đến lấy nổi một tia sáng, khe khẽ cất tiếng gọi.

-"Đàm Đài Tẫn...."

"Đàm Đài Tẫn..."

Không có tiếng trả lời.

Diệp Tịch Vụ có sợ, nhưng chấp nhất là không có chỗ nào để mà đi, lại Xuân Đào cũng bị phạt nhốt phòng củi rồi, không có ai theo hầu cả. Nàng đánh liều rón rén bước vào, theo trí nhớ cá vàng mò được đến bên bàn. Nàng ngồi xuống quờ quạng một lúc. May sao cây đánh lửa vẫn còn. Quẹt một tia lửa, thắp một cây đèn, cả căn phòng thoáng chốc vụt sáng.

Có bóng người đang đứng dựa lưng vào một góc cửa, im lìm không tiếng động. Đèn sáng, người nọ lộ nguyên hình, liền theo đó cũng lạnh lùng cất tiếng.

-"Cô tìm ta?"

Giọng nói trầm khàn từ phía sau phát ra làm Diệp Tịch Vụ giật bắn cả lên. 

-"Ối. Giật cả mình."

Nàng vội vàng quay lại, trông thấy bộ dạng của Đàm Đài Tẫn hiện tại cũng đủ làm cho nàng giật mình thêm phát nữa. Hắn đứng dựa bên cửa, bàn tay mân mê lọn tóc mềm, cả người hắn bất động, chỉ có đôi mắt tuyệt đẹp trên khuôn mặt lạnh băng kia là còn có chút thần, ném về phía nàng một ánh nhìn chết chóc. Nàng trông thấy, buột miệng mà thốt ra.

-"Ngươi điên à?"

"Sao lại đứng ở đó giở trò hù người ta thế?"

-"Điên?" Hắn nhếch mép giễu cợt.

"Ta đứng ở đâu còn phải xin phép cô à?"

"Hay là........ta có muốn động thân, cũng phải có sự đồng ý của cô?"

Đàm Đài Tẫn giữ nguyên cái trạng thái vô cùng quỷ dị đó, chầm chậm từng bước tiến đến nơi Diệp Tịch Vụ đang đứng. Nàng trông hắn có hơi kì lạ, mặc dù cái thái độ lạnh nhạt hàng ngày vẫn thế, nhưng nay dường như có vẻ còn có chút quỷ quái, đáng sợ hơn rất nhiều. Nhìn hắn không chỉ lạnh lùng, mà còn giống như đang tức giận, mà tức giận nào đã đủ, hắn bây giờ giống như đang tràn ngập sự hận thù hơn.

-"Ngươi.....ngươi sao thế?"

Diệp Tịch Vụ nhìn Đàm Đài Tẫn tiến đến, vì sợ nên cũng cứ vậy mà từ từ lùi lại. Nàng lùi lại nhưng vẫn không nhanh bằng hắn, chân hắn dài, bước có mấy bước đã tiến sát đến bên nàng.

-"Diệp Tịch Vụ. Trông cô không có vẻ gì là biết hối lỗi nhỉ?"

-"Lỗi....lỗi gì?"

"Ngươi đang nói cái gì thế?"

"Bộp."

Vì không chú ý, cứ lùi lại như thế, nàng đã vấp phải bậc gỗ, ngồi phịch xuống tấm nệm ghế, ngay chỗ bàn trà. Nàng ngồi đó, ngước mắt lên, nhìn nam nhân lãnh đạm cùng cái bóng lớn của hắn đang bao chùm lấy cơ thể mình. Đến lúc này nàng đã bắt đầu cảm thấy không chỉ sợ mà còn là hoảng hốt.

-"Đàm Đài Tẫn, ngươi...đừng có qua đây...."

Diệp Tịch Vụ giơ tay lên, mong muốn ra hiệu cho Đàm Đài Tẫn, hi vọng cản được hắn, bắt hắn dừng lại. Nàng hiện tại là đang rất sợ, hai chân mềm nhũn chẳng thể nào đứng lên.

Vậy nhưng Đàm Đài Tẫn lại không có vẻ gì là muốn dừng lại, hắn tóm lấy cổ tay nàng, tay kia túm lấy vai nàng đẩy mạnh xuống. Nàng bị đẩy cho nằm ngửa ra, vai với đầu đập luôn xuống bàn, tay bị kéo lên quá đầu siết chặt. Bàn tay còn lại của hắn cũng chẳng yên, lập tức tóm lấy cằm nàng, ép nàng ngửa mặt lên nhìn hắn. 

Cú va đập bất ngờ làm vai Diệp Tịch Vụ bị đau, một tay còn bị bẻ ngược lên khó chịu vô cùng. Chưa từng có ai dám bắt nạt nàng trước đó. Dù Diệp Thanh Vũ có phạt nàng, cũng chưa bao giờ làm tổn hại đến thân thể nàng.

Diệp Tịch Vụ hoảng sợ, nàng không biết tại sao, mới chỉ nói được vài ba câu không đầu chẳng đuôi, lại bị đẩy vào cái hoàn cảnh kì cục này. Nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sức chẳng có bao nhiêu, lại còn bị bóp cổ rồi đè ngược lên chiếc bàn vừa nhỏ vừa cứng. Thân thể yếu ớt, chỉ biết cố gắng dùng cái sức nữ nhân yếu rớt mồng tơi ra giãy dụa. Bàn tay còn lại của nàng không bị nắm lấy, đang ở trước lồng ngực hắn, ra sức đánh rồi đẩy mạnh.

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì.

Hắn đang quỳ trên thân nàng, với cái tư thế vô cùng mờ ám, khóa chặt nàng dưới thân. Chẳng qua vài giây còn cố ý áp sát xuống. Thân thể dần chạm nhau, mỗi lúc một thêm gần, gần sát.

-"Đàm....Đàm Đài Tẫn, buông...ta ra...."

Đàm Đài Tẫn giống như chẳng để tâm, hắn siết chặt bàn tay, ánh mắt lạnh giá đem cái nhìn vặn vẹo hướng đến người dưới thân, đang không ngừng run rẩy.

-"Ngươi.....ngươi đang làm gì vậy?"

-"Cô ghê tởm ta đến thế sao?" Hắn thở vào mặt nàng với giọng điệu vừa như tức giận lại vừa như hờn dỗi.

-"Ghê tởm.......gì cơ? Ngươi đang nói gì vậy?"

Ánh mắt của Đàm Đài Tẫn càng lúc càng sắc hơn, lạnh lẽo hơn. Dường như trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy đang ẩn chứa muôn vàn hận ý, đã chuẩn bị sẵn sàng để biến thành hàng ngàn lưỡi dao bay đến chém nát nàng.

Nàng yếu ớt, nắm chặt hai nắm tay, cố gắng tiếp tục giãy dụa để thoát khỏi cái tình huống hiện tại. Nhưng càng giãy, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng kia lại càng siết chặt. Chặt đến mức nàng tưởng như cổ tay mình sắp gãy đến nơi.

-"A...đau quá. Buông ta ra..."

-"Buông cô ra sao......?" Hắn vừa hỏi, vừa đưa thân, từng bước từng bước đề nặng lên thân thể nàng. "E là ta không thể làm theo ý cô được."

-"Đàm Đài Tẫn...buông ra đi, tay ta đau quá."

Hắn vẫn giữ nguyên cái trạng thái quỷ dị đó, cúi sát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, đang đỏ bừng vì bị dán sát thân thể của nàng, thì thầm khe khẽ.

-"Cố chịu một chút thôi, là không đau nữa rồi."

Mắt nàng tròn xoe, sau cái lời trấn an, nghe thì vô cùng dịu dàng, sủng nịnh. Nhưng lại chất chứa trong đó bao nhiêu là áp bức, là oán hận, là sự trả thù được nam nhân này gấp rút muốn thực hiện.

Đàm Đài Tẫn hắn là muốn làm gì đây?

Còn có thể là làm gì nữa.

Sau cuộc chạm trán với tiểu Hồ ly bảy đuôi mới một ngày trước. Vốn dĩ Đàm Đài Tẫn cũng không để tâm gì nhiều lắm. Nhưng sự việc mới xảy ra lúc chiều, tác động quá lớn đến cả tâm can và thần trí, đã làm hắn phải suy nghĩ. Và suốt mấy canh giờ liền, từ lúc đó đến tận lúc này, hắn đã luôn nghĩ tới cái hình ảnh con Hồ ly kia, đang vui vẻ, thỏa mãn hút lấy sức mạnh cùng một phần hồn phách của Diệp Thanh Vũ bằng cách môi kề môi.

Việc không có chút ma pháp nào đối với hắn, khi ở Diệp phủ này đúng là rất bất tiện. Khi vẫn còn là Ma Thần, Đàm Đài Tẫn đã không ít lần hút hồn phách, nuốt yêu đan để nâng cao sức mạnh. Hiển nhiên hắn biết, việc hút hồn phách có tác dụng to lớn như thế nào đối với yêu ma. Và hắn, thân thể Ma Thai này, nếu như hút được hồn phách của người phàm, rồi tu luyện, chắc chắn có thể ép cái thể xác này bộc phát ra sức mạnh đang ẩn giấu bên trong. 

Nhưng hắn vì đang là xác phàm, nên không biết làm cách nào hút được hồn phách của người sống. Phải là người sống, vì người chết thì hồn phách dơ bẩn, mà cái thứ dơ bẩn đó có thể sẽ khiến cho cái thân thể phàm tục này bị phản phệ.

Trực tiếp rút hồn phách bằng miệng, cái cách đơn giản như thế mà hắn, Ma Thần hơn năm trăm năm lại không hề biết. Chắc có lẽ bình thường hắn toàn bóp cổ nạn nhân rồi sử dụng sức mạnh, trực tiếp hút kẻ đó đến khô quắt, nên hắn cũng chẳng cần biết có còn cách nào khác để ám toán người ta nữa không.

Hiện tại hắn yếu thế này, nếu đây là cách tiện lợi nhất, thì cũng khá là đáng để thử.

Và người duy nhất thích hợp để thử, mà không khiến hắn ghê tởm đến muốn nôn, là Diệp Tịch Vụ. Vì dù nàng ác, nàng đáng ghét, nhưng nàng lại đẹp, và còn thơm nữa.

Môi trong nháy mắt chạm môi. Cái hành động mà Đàm Đài Tẫn đang làm lúc này, đối với hắn thì là hút hồn, đối với Diệp Tịch Vụ lại là hôn. Hắn kề môi nàng, chạm môi nàng, ấn mạnh, còn giữ chặt. Hắn giữ một lúc và chờ đợi kết quả. Nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

"Tại sao lại không thấy gì? Ta làm sai chỗ nào à?"

Sở dĩ hắn lại chạm môi rồi giữ lâu như vậy. Là vì hồi chiều, sau khi tận hưởng cú vập môi đến bật cả máu kia, hắn không nhận được bất cứ thứ gì cả. Hắn nghĩ là do chạm chưa đủ lâu, nên không có thời gian đủ để rút được hồn phách. Nên hắn mới cố tình dán môi rồi để lâu như vậy.

Ấy vậy mà lại chẳng có gì xảy ra cả.

Không có gì xảy ra là thật, nhưng còn có một điều nữa mà hắn cảm nhận được. So với cú va đập vô cùng mạnh lúc chiều, bây giờ hắn mới nhận thấy, đôi môi của Diệp Tịch Vụ thực sự rất mềm, đã mềm còn rất thơm, đã thơm lại còn ngọt.

Như một cục kẹo thơm ngon vậy.

Trong đúng một khắc, hắn giật mình buông môi nàng ra, nhìn vào đôi môi ấy, ánh mắt chất chứa oán hận giờ lại xen lẫn một tia kinh ngạc. Mà không chỉ có hắn mới cảm thấy như vậy, đến Diệp Tịch Vụ cũng đang bị hành động này của hắn làm cho ngạc nhiên. Ngạc nhiên đến độ toàn thân cứng đờ, hai mắt nàng vẫn đương trợn tròn nhìn về phía hắn.

Đàm Đài Tẫn không chú ý đến biểu cảm của Diệp Tịch Vụ, cái hắn đang nhìn là đôi môi nhỏ xinh màu anh đào kia. Cái cảm giác kì cục hắn đang cảm nhận được làm cho hắn có chút hơi xao xuyến. Hắn đã bị đôi môi ấy làm cho phân tâm. 

"Đàm Đài Tẫn, không được phân tâm."

"Cô ta không đáng sống. Cô ta phải chết."

Nghĩ vậy, hắn nuốt ực một cái rồi nhẩm tính, tìm cách làm tiếp cho xong.

"Chạm thôi vẫn không đủ, hay là......"

Môi lại dán môi, giờ không chỉ là chạm mà còn là ngậm lấy. Hắn ngậm lấy môi nàng hút nhẹ một cái.

Ồ, vẫn chẳng có gì xảy ra.

Vậy thì hút mạnh hơn một chút xem sao.

Vẫn chẳng có gì xảy ra hết.

Vốn cứ tưởng Đàm Đài Tẫn vẫn đang tập trung vào việc bản thân muốn làm, là rút hồn phách của Diệp Tịch Vụ để tu luyện ma pháp. Cái thế nào, trên thực tế, những hành động mà hắn đang làm kia, lại khiến cho thần trí hắn trở nên trống rỗng. Và hắn không còn hút môi nàng nữa, mà giờ lại đổi thành mút. Hắn mút môi nàng là vì môi nàng thực sự rất ngon.

Ngon và ngọt.

Và....

Diệp Tịch Vụ bị mút chặt cánh môi nhỏ xinh, đã bắt đầu phản ứng lại. Nàng sau khi hoảng đến cứng đờ, thì giờ đã hồi thần và muốn giãy ra, muốn chạy khỏi hắn, chạy khỏi nam nhân đang hôn môi nàng kia. Thân thể vặn vẹo, tay chân giãy giụa, nhưng cái lúc này chẳng biết làm sao nàng càng giãy lại càng bị nắm chặt, thực sự là giãy không nổi.

Từng cái mút môi chậm chạp rồi nhanh dần, trong lòng Đàm Đài Tẫn tự nhiên dâng lên một cảm giác run rẩy, kích thích đến khó tả. Khiến cho hắn có cảm giác quyến luyến, thèm khát, cứ muốn chìm đắm mãi vào đôi môi này.

Diệp Tịch Vụ bị hôn đến khó thở, chân tay giãy giụa bắt đầu yếu ớt dần. Thấy nữ nhân bị đè ép bên thân dần trở nên yếu ớt. Đàm Đài Tẫn buông môi nàng ra, nhìn nàng với ánh mắt đang chan chứa sự mơ màng. Hơi thở hai người hòa vào nhau, nồng đượm hương vị của đối phương, ấm nóng và ẩm ướt.

Giờ phút này đây, một người thèm thuồng đến phát điên còn một người lại hoảng hốt chỉ muốn trốn chạy.

Dường như trong tâm trí Đàm Đài Tẫn ngay giây phút này, chẳng còn chút nào là tham vọng muốn chiếm đoạt mạng sống. Thứ mà nam nhân ấy thật sự muốn ngay lúc này đây, lại chỉ là được tiếp tục thưởng thức đôi môi đỏ mọng, ướt át tràn đầy hương vị ngọt ngào kia.

Nhanh chóng và vội vã, còn không cả để cho nữ nhân xinh đẹp này kịp mở miệng cầu xin, môi lại dán môi, thân thể càng lúc càng áp sát đến không còn khoảng trống. Nụ hôn càng lúc càng trở nên mạnh bạo, từng cái mút môi dần trở nên gấp gáp. Đàm Đài Tẫn chẳng mấy chốc đã bị nụ hôn này quấn lấy, cả cơ thể hắn chỉ toàn là cảm giác run rẩy, lâng lâng, sảng khoái đến khó tả.

Hồn vía coi như là muốn bay hết cả lên mây.

Diệp Tịch Vụ đây cũng tính là lần đầu được hôn môi trong trạng thái tỉnh táo. Nàng cũng chỉ là một nữ nhân mới lớn, cảm nhận về sự thân mật xác thịt quả thực vô cùng mới mẻ, cũng vô cùng cuốn hút. Chẳng được mấy phút liền bị Đàm Đài Tẫn hôn đến mềm nhũn hết cả người.

Từ kinh ngạc, chuyển thành sợ hãi, rồi đến chống cự, và cuối cùng là buông xuôi.

Nàng ghét hắn, nàng cũng không muốn hắn chạm vào người nàng. Nếu ấy có thể hai người cách xa nhau, càng xa được thì càng tốt. Nàng không được ở bên Tiêu Lẫm, nên nàng ghét hắn lắm, ghét cay ghét đắng hắn luôn. Chỉ có điều nụ hôn này quá mới mẻ, quá nhiều cảm xúc, quá nhiều kích thích, khiến cho nàng, bằng một cách rất tự nhiên, cứ vô thức mà bị cuốn vào.

Tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau bắt đầu vang lên những âm thanh chùn chụt rất rõ ràng. Tay vẫn siết chặt bàn tay, môi vẫn dán chặt lấy môi, tham lam quyến luyến chẳng muốn rời. Ham muốn thân mật xác thịt trào dâng, chẳng còn nổi một chút ý thức nào để nhận biết được xung quanh đang xảy ra chuyện gì.

Hay giả như là đang có một đôi mắt mở to, kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn họ, bọn họ cũng chẳng buồn quan tâm đâu.

Ôi cái cảnh thân áp thân, tay siết tay, môi kề môi này mới thật gọi là kích thích làm sao. Đến cả người chứng kiến, cũng bị những hình ảnh nồng đượm ái dục này, làm cho rạo rực hết cả chân tay mặt mũi.

Trùng hợp sao, người trông thấy cảnh nồng tình xuân lúc này lại chính là người ban chiều, Xuyến Chi. Chắc có lẽ cô ấy đã được những người có kinh nghiệm giáo huấn cho một bài rồi, nên thay vì hét lên, cổ lại nhón chân, trốn vào góc cửa. Nhưng không chạy đi mà lại đứng lại nhìn trộm.

Ở trong phòng, hai người đương mút mỏ nhau bên bàn vẫn đang mê say, chìm đắm, chẳng biết gì. Môi lưỡi quấn nhau, thực quen thuộc mà cũng thực xa lạ, vừa quyến luyến lại vừa rạo rực trầm luân. Nụ hôn đầy ngọt ngào và mạnh bạo ấy dần dần kích thích mạnh mẽ khiến cho cả hai rơi vào trạng thái hứng dục.

Thôi, chết rồi.

Tự nhiên nổi hứng tham luyến sắc dục lúc này có chết không?

Mà chắc không sao đâu nhở, dù gì cũng là phòng riêng của hai người, có quấn lấy thân thể nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ có điều, hai người thay vì nằm trên giường lại đè nhau bên bàn. Từ chỗ bàn lại nhìn thẳng ra cửa. Cửa còn mở toang không thèm đóng. Bên mép cửa còn có một nô tì to gan hóng chuyện.

Thật tuyệt vời.

Cỡ này thì khỏi cần đến mai, chỉ vài ba canh giờ nữa thôi, cái chuyện phu thê Nhị tiểu thư ân ái ngay trên bàn trà sẽ lập tức lan ra khắp Diệp phủ. Nói không ngoa chứ, tiểu bảo bảo họ Đàm Đài, mà cả Diệp phủ mong ngóng bấy lâu nay, kiểu gì cũng sẽ ra đời vào cuối năm sau cho mà xem.

----------------------------------------

Và, hai người vẫn đang đè nhau, hôn nhau như thế. Bàn tay siết lấy cần cổ nhỏ xinh đã dần nới lỏng, cùng với đó là đưa lên vuốt nhẹ bên tóc mai mềm mại. Ngay cả bàn tay đương chống trên ngực kia, cũng chẳng còn chút lực nào, chỉ có thể nắm lấy cổ áo mỏng, siết chặt. Người trên thân dùng lực hôn môi đắm đuối, người dưới thân cố gắng dùng toàn bộ tâm trí, vụng về đáp lại. Cùng với đó cả hai cứ thế thoải mái tận hưởng cảm giác đê mê, lâng lâng, sảng khoái đến kì lạ.

Họ cứ hôn nhau như vậy, cho đến khi.........

-"Ư....ưm...."

-"........."

Môi rời môi một cách chậm chạp, giống như là lưu luyến chẳng muốn buông. Hơi thở cả hai tràn đầy dục cảm, cũng tràn ngập sự ngọt ngào. Bờ môi ướt át, cùng đỏ mọng vì bị dùng lực mút quá mạnh thật dâm mỹ làm sao.

 Lúc này, khi hắn và nàng vẫn còn đang bị nụ hôn vừa rồi choán lấy tâm trí, điều khiển cả thần trí và hành động. Hắn hỏi nàng, và nàng đáp lại, thật chẳng khác gì những cặp đôi đang yêu nhau một cách say đắm.

-"Sao vậy?"

Âm thanh bật ra khỏi môi, khẽ khàng, dịu dàng, còn có sủng nịnh. Lời hắn nói ra không lớn lắm, chỉ quấn bên môi, như mong muốn chỉ mình nàng nghe được. Và nàng, cũng đáp lại hắn, nhỏ nhẹ, như  âm thanh của thiếu nữ mới lớn, còn ngại ngùng trước cảm giác thân mật đầu đời.

-"Khó thở quá....ta không thở được..."

Diệp Tịch Vụ thở dốc, hòa vào hơi thở của nàng, là hơi thở của hắn cũng gấp gáp chẳng chút kém cạnh. Hai người cứ vậy, nhìn nhau, đắm chìm trong ánh mắt và hơi thở của đối phương. Chẳng còn quan tâm bản thân đang cực lực với người còn lại chỉ toàn ghét bỏ. Cũng chẳng buồn để ý, thân đè thân, tay nắm tay, áp sát đến không tưởng.

Đàm Đài Tẫn dường như cảm thấy, việc vui vẻ bị dừng lại giữa chừng khiến cơ thể khó chịu. Hắn chẳng buồn hỏi thêm gì, tiếp tục dán lấy môi Diệp Tịch Vụ, tham lam mút lấy.

Diệp Tịch Vụ còn chưa kịp thở, đã lập tức bị ngậm lấy môi, còn bị giam vào nụ hôn sâu. Từng chút, từng chút, theo bản năng, hai thân thể ma sát với nhau, tạo nên cảm xúc khó mà nhịn xuống. Hạ thân hắn đè nặng lên người nàng, qua lớp vải mỏng, cũng có thể thấy được, có thứ gì đó đang nhiệt liệt hưởng ứng hành động của hai người. Quả nhiên trong cái lúc môi lưỡi đang dạt dào cảm xúc như này, trong não nàng chẳng chứa nổi thứ gì hết. Ngay cả cái thứ đang không ngừng áp chặt vào hạ thân của nàng kia, nàng cũng chẳng đủ tỉnh táo nhận ra đó là thứ gì. 

Cơ thể cả hai hiện thời thành thực đến mức, thần trí cũng chẳng kiểm soát nổi luôn. 

Hông bắt đầu hành động theo bản năng, đẩy nhẹ về phía trước, hắn chủ động như vậy, giống như là đang muốn cùng nàng cầu hoan. Động một chút, lại thúc giục thêm một chút, Diệp Tịch Vụ bắt đầu có cảm giác khó chịu, khi bản thân bị đẩy ngược lên, lưng tì vào mép bàn đã bắt đầu biểu tình vì đau. Cộng với việc có thứ gì đó đang không ngừng cọ vào hạ thân nàng, làm nàng có chút bực mình. Thân thể yếu ớt theo phản xạ, lại bắt đầu có hành động phản kháng.

Được một lúc, cảm giác bị thúc dục ngày một mạnh bạo hơn, dục dã hơn khiến Diệp Tịch Vụ bừng tỉnh, thần trí nàng bị hành động đầy dâm dục của Đàm Đài Tẫn kéo phăng về hiện tại. Nàng đã nhận ra, nam nhân trên thân nàng đây đang muốn gì. Chân tay nàng lại bắt đầu giãy giụa, và có phần cuống hơn hẳn so với lúc đầu.

Và nàng đã giãy đủ mạnh để làm phiền được đến Đàm Đài Tẫn, khiến cho hắn bắt buộc phải dừng lại hành động của mình.

Hắn buông môi nàng ra, ánh mắt vẫn mơ màng như cũ, đến bàn tay cũng chẳng còn đủ lực, giờ chỉ nắm nhẹ nơi cổ tay ngọc ngà. Ngoài cái thân thể toàn xương, cùng với cái thứ cứng ngắc kia đang đè lên người nàng ra, thì chẳng có thứ gì đủ sức khống chế được nàng.

Tay giật khỏi tay, Diệp Tịch Vụ cố gắng chống lại cảm giác run rẩy khắp thân mình, đẩy thật mạnh. Đàm Đài Tẫn bị đẩy bất ngờ, hắn ngửa hẳn ra sau rồi ngồi phịch luôn ra sàn, may tay kịp chống xuống nên không bị ngã. Diệp Tịch Vụ lại chẳng kiêng nể chút nào, nhắm trúng má hắn vung tay tắt thẳng một phát thật mạnh.

Cú tát mạnh đến nỗi, Đàm Đài Tẫn trong giây lát còn đếm được cả sao luôn.

Rõ là mới giây trước còn hôn người ta đắm đuối, giây sau đã lại hung hăng đánh trả. Nàng lại là đang làm sao đây?

Diệp Tịch Vụ đánh Đàm Đài Tẫn xong, khắp người nàng cứ gọi là run hết cả lên. Nàng khó nhọc chống tay dùng sức bật dậy chạy ra ngoài. Xuyến Chi ban nãy thấy có chuyện không ổn đã kịp trốn vào một góc khuất để né. Thấy Nhị tiểu thư vụt chạy đi trong đêm thì có hơi chút lo lắng, liền vội vã đuổi theo. Trong phòng giờ lại chỉ còn mỗi cô gia đang ngồi đần một đống nhìn ra cửa.

Là đần thật sự, cái mặt phải gọi là đần thối ra luôn, chẳng còn vướng lại nổi một tí tẹo nào là giận giữ, hung ác nữa. Hắn ngồi đó, nhìn chằm chằm ra phía cửa, trong đầu hắn hoàn toàn là một khoảng không trắng xoá. Thân thể lại chẳng động đậy nổi, khi mà dư âm êm ái của nụ hôn vừa rồi vẫn quẩn quanh bên môi, mãi chưa chịu bay đi.

Qua một lúc, không lâu lắm, bàn tay gầy trắng bệch cùa Đàm Đài Tẫn chậm chạp đưa lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào làn môi vẫn còn vương lại vị ngọt mềm, thơm dịu. Ánh mắt hắn bây giờ tự dưng lại giống như đang lưu luyến điều gì đó vô cùng ngọt ngào.

"Thì ra mút môi lại thích như vậy sao?"

"Sao trước giờ ta lại không biết?"

Cái ánh mắt đó dần dà tràn ngập biết bao nhiêu là yêu thích cùng lưu luyến. Không những thế, hắn còn vô thức mà liếm nhẹ bờ môi, đã vì nàng mà trở nên vô cùng ướt át.

Hình như trong trái tim hắn, lại có thứ gì đó đang điên cuồng đào sâu, muốn tìm kiếm một nơi thích hợp, để lưu lại, để tự do gieo mình, để thoả mãn được cái mong ước thầm kín bấy lâu.

Nhưng, chỉ trong chốc lát, mấy cái cảm giác tiếc nuối, cùng tham lam, quyến luyến ấy, đã bị thứ khác cướp đi sự chú ý. Khuôn mặt tuấn mỹ, còn đang trưng ra cái vẻ dịu dàng, đột nhiên lạnh băng. Ngay cả ánh mắt cũng đột ngột trở nên lạnh lẽo.

Đàm Đài Tẫn trong vô thức, cúi đầu nhìn xuống. Nơi hạ thân hắn, qua lớp vải mỏng, không khó để nhận thấy người anh em đi theo cái thân thể phàm tục suốt hơn hai mươi ba năm này, thức tỉnh rồi.

Lúc đầu hắn chẳng tin đâu, hắn cho rằng đây chỉ là cảm giác nhất thời, do cái "quá khứ bị cưỡng hiếp" kia mang lại. Thậm chí hắn còn tự cười khẩy, giễu cợt sự ngộ  nhận vô cùng nực cười của bản thân. Và tất nhiên rồi, hắn đưa tay sờ xuống dưới, đúng cái chỗ đang làm cho hắn "ngộ nhận" về thể xác phàm nhân trần tục này. Mục đích là để xác nhận rằng những gì mình nghĩ là đúng.

Nhưng không.

Kết quả thì đương nhiên ai cũng biết rồi đấy.

Đàm Đài Tẫn bị chính cái thứ to đùng, đang án ngữ giữa hai chân, doạ cho bản thân giật bắn cả mình.

Hắn ấy thế mà lại.......cứng.

"Cứng, sao lại cứng được?"

Hắn sờ thêm vài cái. Cảm giác vô cùng chân thực khi sờ thấy "vật thể lạ", cùng với cái cảm giác trướng, tê, cùng khó chịu của cái "vật thể lạ" kia mang lại, càng khiến cho hắn hoảng hơn.

"Nó....nó cứng thật, cái thứ này của ta sao lại bị cứng rồi?"

"Là tại vì........Diệp Tịch Vụ sao?"

Đàm Đài Tẫn bị sốc.

Hắn ngồi thừ người ra, cùng với cái thứ đó càng lúc càng trướng. Đến mức hắn chỉ muốn đào đâu được cái hố mà nhảy xuống cho xong.

Bất quá Đàm Đài Tẫn lồm cồm bò dậy, mà cũng phải khó khăn lắm mới đứng dậy nổi. Hắn bây giờ cần phải dấu cái thứ hư hỏng này đi càng nhanh càng tốt. Nó cứ chọc ra một đống như thế, nhất thời không thể xuống được. Mà cái thứ này hắn cũng không thể nào cắt đi được. Loay hoay một hồi, không biết nghĩ thế nào, Đàm Đài Tẫn lại đi đến bên giường ngồi xuống. Cảm thấy ngồi chưa đủ, liền nằm xuống. Nằm thôi vẫn không đủ, liền quay người vào trong cuộn tròn lại. Giống như muốn ép cái thứ kia xuống vậy.

Hắn bây giờ xác nhất chỉ là xác phàm. Ấy thế mà xung quanh thân thể hắn, không gian như bị nén lại.  Ai có trí tưởng tượng phong phú, khéo có khi còn thấy cả một lớp oán khí đen ngòm đang bao trùm lấy hắn nữa đó.

Hăn của hiện tại phải kì thực phải gọi là vô cùng vô cùng suy sụp luôn.

Cảm tưởng có thể chớt được luôn ấy chứ.

Nằm không vậy chẳng có tác dụng gì, đã vậy còn khiến cho Đàm Đài Tẫn càng thêm khó ở. Vì chăn đệm chỉ toàn mùi hương hoa đào thoang thoảng của Diệp Tịch Vụ.

Nằm được hai chục phút hơn, bất thình lình Đàm Đài Tẫn bật dậy. Hắn rời giường đi nhanh ra phía cửa. Hắn đi như vậy, còn chẳng buồn lấy áo khoác, cứ một thân trung y mỏng manh cỡ vậy lao về phí lầu gác quen thuộc.

Tâm trí, thân thể, còn cả hành động đều đang trong trạng thái mất kiểm soát. Hắn đây là muốn tìm cách kìm nén những cảm giác khó chịu đang quấn chặt lấy thân mình một cách nhanh nhất. Và hắn đã làm thế, bằng một cách phải gọi là vô cùng ấu trĩ.

Kế bên lầu gác, như chúng ta đã biết, có một sân giếng nhỏ. Cái giếng ở đó không sâu lắm, nhưng đào trúng mạch nước ngầm nên lúc nào cũng sẵn. Mùa đông đáng ra nước sẽ dễ bị đóng băng. Nhưng đây là mạch nước xuôi nên nước may mắn vẫn còn chảy, chỉ có điều là nó hơi lạnh. À không, là rất lạnh. Múc lên đến mặt đất là lạnh muốn đóng băng luôn vào.

Rất nhanh Đàm Đài Tẫn đã đi tới đó. Hắn vội vàng thả gầu múc nước. Theo cái kí ức ít ỏi của bản thân, cầm lấy mép gầu, mạnh tay dội ào một phát lên người.

Lạnh.

Lạnh phát run lên được.

Hắn biết lạnh là thế nào. Ngay khi mới đến đây là đã suýt chết vì lạnh còn gì. 

Hơn nửa tháng trời được chăm chút, đã không còn phải chịu lạnh nữa, đâm ra lúc này đây, sức chịu đựng của hắn có vẻ đã giảm xuống. Mà chấp nhất cũng là vì, dội nước lạnh so với chỉ quỳ trên hồ băng hứng gió lạnh, thì còn lạnh gấp mấy lần.

Nhưng Đàm Đài Tẫn không quan tâm mấy. Cái hắn cần là sự tỉnh táo, cũng mới nhanh chóng kìm nén cái cảm giác thèm thuồng, khao khát, muốn động chạm của bản thân lại.

Bởi vì hắn, lần đầu tiên sau hơn năm trăm năm, bị doạ cho hoảng sợ. Là thực sự sợ hãi.

So với việc chỉ xao xuyến trong tâm. Việc hắn bị tác động mạnh đến mức thân thể cũng phản ứng theo, thì đúng là quá kì quặc rồi. Mặc dù không thể phủ nhận được cái cảm giác mà hắn cảm nhận được kích thích vô cùng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ khi hắn lại phản ứng lại với chính thê tử của hắn. Người mà trong quá khứ đã hành hạ và ban cho hắn một cái chết vô cùng cô độc và lạnh lẽo.

Đàm Đài Tẫn sau khi đã gồng mình lên dội hẳn ba gầu nước lạnh, cuối cùng mọi thứ cũng đã dịu hẳn xuống. Hắn lê thân, bước từng bước run rẩy lên lầu gác. Bên trong từ lâu đã không có người lui tới, trống vắng và lạnh lẽo không kém ngoài trời là bao. Chăn đệm không có, trên chiếc sập lớn cũng chẳng còn bóng dáng đèn xông hương. Hoàn toàn không có gì giữ ấm.

Hắn không mù, và hắn không ngốc, hắn biết nếu ở trên lầu gác trống trơn trong cái trạng thái ướt sũng như này thì vô cùng nguy hiểm. Nhưng mà thôi, giả sử như nếu hắn có lạnh cóng rồi chết đi, có lẽ cũng sẽ đỡ hơn là phải chịu đựng những chuyện vô lý đùng đùng như này. Bởi vì hắn bây giờ lại trở về làm hắn của ngày đầu tiên xuyên không về đây. Chỉ là một linh hồn vô cảm ngụ trong một thân thể đáng ra đã phải chết từ lâu. Hắn không giết được nàng, nhưng nếu hắn tránh được nàng và cứ thế chết đi. Âu cũng là một chuyện tốt. 

Chết mà không phải tại nàng, chết là do bản thân tự muốn chết, vẫn tốt hơn.

Và cũng vì nghĩ như vậy, hắn cố gắng leo lên trên chiếc sập thô cứng, nằm đó, cuộn tròn người lại, và chờ đợi. Hắn cứ nằm như vậy, nghĩ về chuyện bản thân sắp được trở lại vị trí mà hắn đã nắm giữ suốt bao năm. Đứng ở trên đỉnh cao kia nhìn xuống, dùng sức mạnh của mình điều khiển tất cả mọi thứ.

Nếu như ngay bây giờ, hắn có lại được thứ sức mạnh đó..........thì tốt biết mấy.

----------------------------------------

Ở bên này, Diệp Tịch Vụ lao mình đi trong đêm, chỉ trong thoáng chốc nàng nhận ra, dọc hành lang quanh phòng ngủ của nàng đều tối đen như mực. 

"Đêm nay trong phủ lại thắp đèn muộn như vậy sao?"

Không hề, đều là do Gia chủ muốn tắt đèn sớm, để Nhị tỷ của mình không tìm được đường chạy trốn. Dù gì cái tin phu thê Nhị tiểu thư ân ân ái ái đã tràn lan khắp phủ, không thể chỉ vì một lá thư cầu thân mà chuyện này đổ bể.

Diệp Thanh Vũ đã cực lực dụng tâm dụng ý, tìm mọi cách gán ghép phu thê Nhị tỷ mình. Hắn vừa là muốn kìm hãm tính cách hiếu thắng của tỷ tỷ, lại vừa muốn Nhị tỷ với cô gia ân ái mặn nồng hơn. Chấp nhất có lẽ cũng bởi vì, biên giới Cảnh Thịnh có biến rồi. Nếu tỷ tỷ của hắn với vị cô gia thân là Tam Hoàng tử Cảnh quốc kia vẫn còn chuỗi ngày sống bên nhau, rồi gây sự chó cắn mèo cào. Tới khi xảy ra chuyện, tính mạng của nàng đến hắn cũng chẳng giữ nổi. Chỉ có cái vị cô gia kia là làm được điều đó thôi.

Diệp Tịch Vụ không biết, và nàng cũng chẳng thèm biết. Ngay lúc này cứ chạy được đã rồi tính.

Nhưng việc Diệp Tịch Vụ sợ tối, và không dám chạy tiếp là thật. Nàng chạy đến được một bên lối rẽ, vì quá tối, và cũng vì quá run rẩy sau nụ hôn vừa rồi. Nàng bám tường rồi ngồi bệt ra đất. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, còn ngơ ngác đến lạ.

"Hôn rồi, Đàm Đài Tẫn hôn ta rồi."

"Hắn sao lại hôn ta chứ?"

"Sao lại........"

Bàn tay bé xinh đã đưa lên che miệng từ lúc nào nàng cũng không biết nữa. Nhưng nàng cũng như hắn, hiện giờ vẫn đang bị cái cảm giác lâng lâng vui sướng choán lấy tâm trí và hành động. Cái cảm giác đó chân thực đến mức, nàng không kìm được mà buột thẳng ra miệng.

-"Hôn môi thích thật đấy."

Trong bóng tối mờ mịt của buổi đêm, tự nhiên ánh mắt nàng, đang hướng về khoảng không vô định dần dại đi. Nàng giống như kiểu đang lưu luyến cái cảm giác yêu thích vừa rồi, và thèm muốn được thử thêm một lần nữa. Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái mới lớn. Đứng trước sự quá tải của mớ cảm xúc nàng mới nhận được, liệu có được nổi ba phần là ghét bỏ hay không.

Câu trả lời là không.

Nàng không ghét bỏ cái cảm xúc đó, nàng còn thích nữa kìa. Cái nàng ghét bỏ là nam nhân đã đem cái cảm xúc đó gieo lên thân thể nàng. 

Đàm Đài Tẫn.

"Nếu như nụ hôn đó là của Tiêu Lẫm thì sao?"

"Liệu có ngọt ngào như vậy không nhỉ?"

-"Tiểu thư?"

"Nhị tiểu thư."

"Người không sao chứ, tự nhiên người bỏ chạy làm em lo quá."

-"Á."

Diệp Tịch Vụ nghe tiếng, nàng quay lại, lại bắt gặp một nô tì đang đứng bên cạnh nàng. Cô ấy đứng hơi cúi người, lại còn đứng ngược hướng. Ánh sáng ít ỏi từ những gian phòng phía xa, đổ lên người cô ấy một màu lờ nhờ, còn có phần quỷ quái. Khiến cho Diệp Tịch Vụ hoảng sợ, nàng hét ầm lên, rồi vội nhích mông ra sau.

-"Ngươi........đừng có qua đây..."

Xuyến Chi thấy chủ nhân sợ hãi, không nghĩ là do bản thân dọa sợ. Cô lo lắng cho chủ nhân, vội ngồi xuống, đưa tay ra giữ chủ nhân lại.

-"Là em, Xuyến Chi. Em mới được đưa đến hầu hạ tiểu thư."

"Tiểu thư đừng sợ."

-"Xuyến Chi?"

-"Dạ."

-"Em.......?"

-"Ban nãy Nhị thiếu gia sợ người không được ăn tối thì sẽ đói. Nhị thiếu gia cũng không thấy bọn nô tài báo cô gia đã dùng cơm. Nên sai em đem ít đồ ăn nhẹ đến phòng cho tiểu thư và cô gia."

"Em mới đến nơi thì thấy tiểu thư chạy ù ra ngoài. Trời lại tối, e sợ có chuyện nên chạy theo đến đây."

Diệp Tịch Vụ nghe nô tì của mình nói, chữ được chữ mất. Một hồi nàng vội bám lấy tay cô, gấp gáp hỏi han.

-"Xuyến Chi?"

-"Dạ?"

-"Lúc em chạy ra đây, có thấy Đàm Đài Tẫn đuổi theo ta không?"

-"Cô gia ạ?" Dạ.....không thưa tiểu thư. Chỉ có mình em thôi."

-"Ừ ừ....."

-"Tiểu thư, người với cô gia có chuyện gì vậy ạ?"

Hay cho một nô tì vừa có tài hóng chuyện, lại vừa có tài nói dối. Mọi thứ đập vào mắt như vậy mà vẫn giả vờ như không thấy gì được. Người như Xuyến Chi coi bộ cũng không hẳn là ngốc nghếch, có lẽ cô ấy cũng khá là có tâm tư đấy. Đối với cái chuyện mà cô trông thấy ban nãy, hẳn sẽ là một món hời lớn đây.

-"Để em dìu tiểu thư về phòng."

-"Không....ta không về đâu....."

-"Tiểu thư......người không về phòng thì......."

-"Không về...ta...dìu ta đến chỗ Tổ mẫu....."

-"Dạ...."

Xuyến Chi nghe lời, đỡ Diệp Tịch Vụ đứng lên, hai người dìu nhau đi về phía gian nhà riêng của Tổ mẫu. Suốt cả quãng đường cô chẳng thấy Nhị tiểu thư nói câu nào. Ngoài việc cơ thể Nhị tiểu thư cứ mỗi chốc lại run bắn lên, thì hoàn toàn không có gì khác nữa.

Diệp Tịch Vụ cắn môi, cố vịn vào tay cô nô tì mới của mình, lê bước về phía nơi mà "vị cứu tinh" của mình đang ở. Nàng không biết trong phòng ngủ của nàng hiện tại đang thế nào. Cũng chẳng buồn quan tâm đến cái tát mà nàng dành tặng cho Đàm Đài Tẫn lợi hại ra sao. Nàng chỉ biết có đúng một điều duy nhất.

Nàng và hắn, nàng và Đàm Đài Tẫn, phu quân của nàng, hai người không thể ngủ chung phòng được nữa rồi.

"Không thể."

"Không được."

"Nhất định phải tách phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com