Fanfic Tam Sinh Tam The Phat Linh Hoa Duyen
Cả Bạch gia trên dưới đều biết chuyện Phượng Cửu mang thai nhưng cũng đều không nói gì, bởi vì bọn họ biết là hài tử của ai, mà Phượng Cửu cũng kiên trì sẽ không gả cho người khác, phải chăm sóc, nuôi nấng cho hài tử lớn lên thật tốt. Nếu như cảm thấy nàng làm mất mặt Thanh Khâu thì nàng sẽ liền đổi chỗ ở mới. Mọi người không nói gì, Phượng Cửu cũng không nghĩ gì thêm nữa, toàn tâm toàn ý mà dưỡng thai, không có việc gì liền xem kinh Phật, cũng không hỏi đến chuyện Đông Hoa Đế Quân nữa. Thời gian trôi qua quả thực rất nhanh, chớp mắt liền sắp đến ngày nàng lâm bồn, nàng vuốt ve phần bụng đã nhô lên, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn chiếc nhẫn trên tay thầm nhớ: "Đông Hoa, con của chúng ta đã sắp được sinh ra rồi, ta không biết chàng ở đâu, chỉ có thể chờ. Muốn đi tìm chàng, nhưng ta không thể lại tùy hứng, vì con của chúng ta, ta không thể đi tìm chàng..."Trong phòng Phượng Cửu ở Hồ Li Động truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nàng, Bạch Dịch thượng thần, Hồ Đế, Bạch Chân, Chiết Nhan, Mặc Uyên... ở bên ngoài nôn nóng chờ, chỉ nghe thấy tiếng Hồ Hậu cùng Bạch Thiển bên trong kêu: "Tiểu Cửu dùng sức, mau..." Mà Phượng Cửu lại kêu lên một tiếng thảm thiết cao hơn làm những người đang chờ bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt. Phượng Cửu mồ hôi đầy trán, vài sợi tóc đen dính trên khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ của nàng. "Tiểu Cửu, dùng sức, đừng ngủ, mau dùng sức..." Từng trận đau đớn liên tục ập tới làm cho Phượng Cửu tỉnh táo lại, nàng bắt lấy mép giường .... "Thấy đầu.... Thấy đầu rồi.... Tiểu Cửu lại dùng sức...." Phượng Cửu lại thét lên một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng trẻ mới sinh khóc vang lên khắp Hồ Li Động: "Oa... Oa..... Oa..... Oa". Mọi người bên ngoài đang căng thẳng huyền tùng xuống. "Là con trai, Tiểu Cửu, là con trai, con nhìn xem..." Hồ hậu đem hài tử đặt xuống bên cạnh Phượng Cửu, Phượng Cửu dùng tay yếu ớt khẽ động nửa người ôm lấy hài tử trong chăn mà vui sướng nước mắt. Hài tử của nàng có mái tóc màu bạc, bộ dáng tuấn tú, lại nghĩ tới phụ quân của đứa bé là Đông Hoa Đế Quân vì nàng mà bị kéo vào vạn trượng hồng trần, lập tức liền nói: "Hài tử cứ theo họ chúng ta đi, gọi là Bạch Cổn Cổn đi..." Dứt lời liền ôm Cổn Cổn bên người, nhẹ nhàng vỗ về đứa bé.... "Tiểu Cửu, con cứ nghỉ ngơi một chút trước đã, bên ngoài vẫn còn rất nhiều vị trưởng bối đang chờ xem tiểu gia hỏa này, ta đưa Cổn Cổn ra cho bọn họ nhìn xem." Bạch Thiển ôn nhu nhìn Phượng Cửu nói. "Vâng, cô cô cứ đưa hài nhi ra ngoài đi..." Phượng Cửu vì quá mệt mỏi, dứt lời liền nhắm hai mắt lại.Mọi người nhìn hài tử trong tay Bạch Thiển, đặc biệt chú ý là mái tóc màu bạc, bọ dáng tuấn tú đều rất giống với Đông Hoa Đế Quân, Chiết Nhan nhìn tiểu hài tử rồi hỏi tên, Bạch Thiển nói: "Tiểu Cửu nói tên hài tử đặt là Bạch Cổn Cổn.""Bạch Cổn Cổn? Tên này có ý nghĩa gì? Tiểu Cửu nói sao?" Chiết Nhan hỏi."Tiểu Cửu chưa nói, ta cũng không biết, cứ theo ý con bé đi, đúng không? Tiểu Cổn Cổn?" Bạch Thiển ôm hài tử lên rồi làm trò chọc vui đứa bé.Phượng Cửu sau khi khôi phục sức lực toàn thân thì hàng ngày đều ôm Cổn Cổn chuyện trò, mẫu tính quang huy vẩy đầy toàn thân nàng. Đợi sau khi Cổn Cổn đầy một tuổi, Phượng Cửu liền ôm Cổn Cổn đi tới rừng đào mười dặm của Chiết Nhan. Phượng Cửu nhìn Chiết Nhan đang cùng Bạch Chân uống rượu, trực tiếp hỏi: "Chiết Nhan, con hôm nay tới tìm người là muốn hỏi chuyện của bốn năm trước, Đế Quân chàng đang ở đâu?"Chiết Nhan cùng Bạch Chân sửng sốt nhìn Phượng Cửu, Chiết Nhan không nghĩ rằng nàng sẽ trực tiếp tới hỏi. Bạch Chân cũng nghi hoặc nhìn Chiết Nhan.Phượng Cửu lại tiếp tục nói: "Chiết Nhan, con hi vọng người nói đúng sự thật cho con, bất luận chàng sống hay chết... Con hiện tại đã có Cổn Cổn, sẽ không làm việc gì ngốc nghếch, người có thể yên tâm.""Tiểu Cửu, con rốt cuộc hiểu Đế Quân nhiều hay ít?" Chiết Nhan nhìn Phượng Cửu."Con không hiểu, con phát hiện thật sự từ trước đến nay con đều không hiểu chàng, những gì con biết về chàng phần lớn đều là xem trên thư sách hoặc là nghe mọi người giảng." Phượng Cửu thành thật trả lời Chiết Nhan.Chiết Nhan chỉ chiếc nhẫn trên tay Phượng Cửu rồi hỏi: "Con có biết đây là vật gì không?"Phượng Cửu nhìn chiếc nhẫn Phượng Vũ Cửu Thiên trên tay, lắc đầu."Được rồi, Tiểu Cửu cũng đã trưởng thành, Cổn Cổn cũng tròn một tuổi rồi, vậy ta sẽ kể lại mọi chuyện cho con nghe, đến lúc đó con có đi gặp Đế Quân hay không thì tùy con quyết định." Chiết Nhan nhìn Phượng Cửu rồi nhìn Cổn Cổn đang ngủ sau trong lòng nàng, chậm rãi nói:"Chiếc nhẫn trên tay con, danh gọi là Phượng Vũ Cửu Thiên, là do Đế Quân dùng tâm mình để chế tạo. Năm đó con vì Đế Quân mà cắt đuôi, thừa nhận rồi xẻo tâm chi đau, Đế Quân lấy tâm đổi tâm, lấy nửa tâm chính mình, thêm vào năm thành pháp lực của mình rồi dùng ba tháng chế tạo." Chiết Nhan nhìn Phượng Cửu cả người đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ vai nàng. "Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính là do Đế Quân tạo ra, vì thiên hạ thương sinh, ngài ấy đã đem tam độc chi tức tạo ra Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, sau đó cách một khoảng thời gian liền phải dùng tiên pháp của chính mình điều phục, ngài ấy mỗi ngày xem kinh Phật cũng không phải chỉ nhìn xem mà thôi, mà là tam độc chi tức cần dùng phật hiệu hóa giải. Ngài ấy yêu con sâu, tâm cảnh cũng không còn giống trước kia nữa, đã rơi vào vạn trượng hồng trần, Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính cũng theo tâm cảnh mà từ từ thay đổi, vì thế mà bên trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính đã sinh ra yêu tôn. Ngài ấy vì muốn con cả đời bình an, cũng vì thiên hạ thương sinh, ở cùng con trước đại hôn rồi sau đó bế quan vài lần rồi tiến hành điều phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, bởi vì bên trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính đã sinh ra yêu tôn, có mấy lần tần lâm sụp xuống, vì thế ngài ấy đành quyết định lấy nguyên thần giết chết yêu tôn. Nhưng con lại không biết nỗi khổ tâm của ngài ấy, đắm chìm trong tâm tư của chính mình, cự tuyệt không gả, khả năng ngài ấy cũng biết con sẽ cự tuyệt nên ngày hôm sau sau khi con từ chối, ngài ấy đã đóng cửa Thái Thần Cung đi Côn Luân hư, dựa theo ước định của chúng ta, đem Tiên Thân phong ấn ở đáy cốc Côn Luân hư, nguyên thần thoát ly khỏi Tiên Thân vào trong thượng thanh cảnh Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, đánh với yêu tôn liên tục mấy tháng liền." Nói rồi Chiết Nhan nhìn về phía Bạch Chân: "Ngày ấy ngươi không phải hỏi ta vì sao lại giải phong ấn Phục Hy cầm, sau đó lại nhìn thấy Dạ Hoa hiện chân thân sao? Ngày đó đúng là ngày Đông Hoa Đế Quân nhập vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, ta sở dĩ giải phong ấn Phục Hy cầm là bởi vì Đông Hoa Đế Quân tâm hệ thiên hạ thương sinh, ta dùng Phục Hy cầm điều tức nguyên thần ngài ấy, khiến ngài ấy an tâm tiến vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính.""Về sau thì sao?" Phượng Cửu bình tĩnh hỏi."Về sau Đông Hoa Đế Quân đem nguyên thần chính mình phân liệt, một nửa vì tiên, tinh lọc Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính tam độc chi tức, nửa kia vì ma, cùng yêu tôn Miểu Lạc đồng quy vu tận. Ta cùng Mặc Uyên cũng không biết ngài ấy có thể trở về hay không, nhưng sau khi nguyên thần của Đông Hoa Đế Quân tiêu tán đế tinh kia cũng đã rơi xuống." Chiết Nhan sau khi nói xong vẻ mặt vô cùng thương cảm, hiện giờ nhắc lại chuyện xưa cũng giấu không được bi thương chi tình. Phượng Cửu yên lặng lưu lại nước mắt rồi thầm nghĩ: Hết thảy đều vì nàng, chàng dẫn binh chinh phạt Ma tộc là bởi vì nàng, Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính vì chàng tâm cảnh biến hóa sinh ra yêu tôn.... vì nàng, chàng còn xẻ chính tâm của mình....
"Tiểu Cửu, Tiên Thân Đế Quân đang ở đáy cốc Côn Luân hư, con có thể đưa Cổn Cổn đi gặp, Mặc Uyên sẽ cho phép.""Con sẽ đi, có lẽ con nên cách xa chàng một chút, như vậy chàng mới có thể không gặp chuyện nữa...." Phượng Cửu nhìn Cổn Cổn trong lòng nhẹ giọng nói.Lúc Phượng Cửu ôm Bạch Cổn Cổn tới tìm Mặc Uyên thì Mặc Uyên hơi kinh ngạc, sau lại nghe Phượng Cửu tự thuật, biết rằng nàng đã biết mọi chuyện, liền đưa nàng đi tới đáy cốc Côn Luân hư. Phượng Cửu ở bên ngoài kết giới phong ấn nhìn Đông Hoa Đế Quân một thân bạch y nằm ở bên trong, bình tĩnh tựa như đang ngủ, rốt cuộc nhịn không được nữa, nàng liền ôm Cổn Cổn mà bật khóc nức nở. "Đông Hoa, vẫn là ta luôn mang lại phiền toái cho chàng, mang đến thương tổn, nhưng mọi thứ trước giờ chàng đều tự mình gánh lấy, không để ta biết, chỉ vì muốn ta vui sướng, an tâm. Bây giờ ta cách xa chàng một chút, nếu không cũng không biết sẽ còn mang đến cho chàng phiền toái gì nữa. Tam Sinh Thạch cũng đã không định nhân duyên ta và chàng, chàng vì ta đã nhiều rồi, ta không thể lại liên lụy đến chàng nữa...." Phượng Cửu nghĩ rồi lau khô nước mắt, bái biệt Mặc Uyên thượng thần, ôm Cổn Cổn xuống phàm thế ẩn tung.Phượng Cửu cùng Cổn Cổn ở trần gian đã gần hai trăm năm, Cổn Cổn ở đây giờ đã lớn, trông rất giống với những hài tử hai, ba tuổi ở trần gian, bởi vì trời sinh tóc bạc, bất đồng với phàm nhân, Phượng Cửu chỉ có thể nhuộm tóc cho Cổn Cổn để tránh thế nhân hoài nghi. Ở trần gian, Phượng Cửu tìm những nơi nhàn tĩnh giản dị để sinh sống, đem đưa Cổn Cổn đi học rồi về núi trồng rau, tìm một ít món ăn thôn quê đến chợ đổi lấy một ít sinh hoạt nhu yếu phẩm. Ngày qua ngày, Cổn Cổn lớn lên, trưởng thành thì phiền não cũng tới...Một ngày khi Cổn Cổn vừa đi học trở về, nhìn thấy Phượng Cửu liền hỏi: "Cửu cửu, vì sao người khác đều có cha, con lại không có cha."Phượng Cửu trìu mến xoa đầu Cổn Cổn: "Cuồn cuộn có cha, cha Cổn Cổn là một đại anh hùng, con xem túi thơm bên người đi."Cuồn cuộn nhảy ra mở túi thơm ra thì chỉ thấy bên trong có một bó biên tốt tóc, tóc màu bạc cùng tóc màu đen giao triền ở bên nhau, mặt trên túi có hai chuông đồng nhỏ. Phượng Cửu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cổn Cổn, nói: "Đây là tóc của cha con và mẫu thân còn chuông đồng nhỏ này chính là của cha con để lại cho mẫu thân. Con nhìn xem, có phải tóc con và cha rất giống nhau không?""Vậy cha đâu ạ? Vì sao mà Cổn Cổn lớn như vậy rồi nhưng trước nay vẫn chưa từng gặp cha?""Cha Cổn Cổn là đại anh hùng, chàng rất bận rộn, chờ Cổn Cổn trưởng thành, cha sẽ trở lại...""Con đã hai trăm tuổi rồi mà...""Thần tiên hai trăm tuổi trên thiên giới đều chỉ mới là một tiểu tiên đồng..." Phượng Cửu cười, nhìn khuôn mặt nhỏ của Cổn Cổn."Cửu Cửu, vì sao người lại làm y phục màu tím cho con vậy ạ?" Bạch Cổn Cổn đem túi thơm thu vào trong lòng ngực."Bởi vì Cổn Cổn lớn lên rất giống cha, cha con thích nhất là vận y phục màu tím." Nói rồi Phượng Cửu lại nhớ tới tình cảnh nàng lần đầu gặp Đông Hoa Đế Quân..."Không phải thần tiên là ở trên thiên giới sao Cửu Cửu? Chúng ta sao lại ở nơi này?""Bởi vì thần tiên cũng muốn hạ phàm rèn luyện, đủ tư cách mới có thể trở về thiên giới.""Vậy, làm thế nào mới tính đủ tư cách vậy ạ?""Ừm... Trừ phi con phi thăng thượng tiên..." Phượng Cửu nhìn nhi tử hỏi vậy lại không biết phải sao đành lấy cớ như vậy."Làm thế nào mới có thể phi thăng thượng tiên ạ?""Chờ con rèn luyện thật tốt, trải qua ba đạo thiên lôi liền có thể phi thăng thượng tiên...""Vậy... Khi nào con mới nhận mấy đạo thiên lôi đó?""Ta không biết, còn phải xem nỗ lực tu hành của Cổn Cổn rồi...""Vậy... Thời điểm lúc cha phi thăng người đang làm gì vậy Cửu Cửu?" Phượng Cửu thiếu chút nữa hộc máu: "Cha ngươi có bị sét đánh hay không ta không biết, chỉ biết khi đó ta còn chưa được sinh ra.""Vậy..." Phượng Cửu lập tức cắt ngang lời nói Cổn Cổn, nàng hỏi bé: "Cổn Cổn tối nay muốn ăn gì? Cửu Cửu làm cho con ăn.""Cửu Cửu làm món gì Cổn Cổn đều thích ăn, đúng rồi Cửu Cửu, cha con nấu cơm có ngon không?"Phượng Cửu lập tức đen mặt nói: "Cha con sẽ làm cá chua ngọt." Cổn Cổn nhìn sắc mặt Phượng Cửu liền không hỏi nữa, lập tức chạy về phòng mở cái túi nhỏ mà Phượng Cửu làm cho bé ra, lấy bài tập mà phu tử giao cho ra làm. Phượng Cửu nhìn Cổn Cổn hiểu chuyện, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi...Thời gian trôi qua quả thực rất nhanh, Phượng Cửu cùng Cổn Cổn ở trần gian qua một năm lại một năm nữa. Cổn Cổn cũng rất hiểu chuyện, đã ít hỏi chuyện về cha, bởi vì bé phát hiện mỗi một lần hỏi, Cử Cửu đều sẽ không vui, âm thầm thương nhớ, rơi lệ khi ngủ. Từ nhỏ bé đã biết cha bé là đại anh hùng, nhưng vì cái gì mà đại anh hùng lại làm Phượng Cửu ngày đêm thương tâm như thế thương tâm thật khiến Cổn Cổn nghi hoặc. Phượng Cửu đã bắt đầu dạy Cổn Cổn một ít tiên pháp, Cổn Cổn thiên tư thông minh, Phượng Cửu vừa dạy một chút bé đã liền biết, đến khi không còn phép nào có thể dạy nữa, Phượng Cửu rất buồn rầu, đành phải dùng mật âm truyền thư cho Bạch Thiển, nhưng lại không nói rằng mình đang ở đâu. Bạch Thiển bất đắc dĩ, đành phải đem những thứ cục bột học hàng ngày truyền cho Phượng Cửu để nàng dạy cho Cổn Cổn. Mà Cổn Cổn cũng càng ngày càng thông minh, đối với những phép thuật Phượng Cửu dạy, bé chẳng những có thể thuần thục vận dụng mà ngay cả một ít kinh Phật cũng có thể đọc một cách lưu loát. Bất giác đã qua hai vạn năm, Cổn Cổn ở trần gian trông rất giống một tiểu hài tử bốn tuổi tiểu, những gì mà Phượng Cửu cùng Bạch Thiển có thể dạy đã đạt tới cực hạn, Phượng Cửu nghĩ phải tìm cho Cổn Cổn một vị lão sư, bất giác lại nghĩ tới Mặc Uyên thượng thần, hơi có chút do dự, sau liền quyết định cùng Cổn Cổn thương lượng, xem bé có nguyện ý không đã."Vậy Cổn Cổn, mẫu thân sẽ tìm cho con một vị lão sư tốt được không?""Nếu Cổn Cổn đi bái sư có phải Cửu Cửu muốn rời xa Cổn Cổn không?""Không phải vậy, nhưng mẫu thân sẽ thỉnh thoảng tới thăm Cổn Cổn, Cổn Cổn có bằng lòng không?""Vâng, Cổn Cổn sẽ cố gắng phi thăng thượng tiên, hi vọng cha sớm trở về nhanh một chút.""Ừ, vậy ngày mai ta đưa Cổn Cổn đi tìm vị kia lão sư, cầu ngài thu nhận con làm đồ đệ.""Vậy vị lão sư ấy lợi hại hay vẫn là cha con lợi hại?""Ừm? Cái này ta không biết, có khả năng cha con lợi hại hơn một chút...""Vâng, vậy ngày kia Cổn Cổn cùng Cửu Cửu đi bái sư." Phượng Cửu khẽ xoa mái tóc bạc của Cổn Cổn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.Sáng sớm ngày thứ hai, Cổn Cổn liền sửa sang lại y phục của mình, gói tay nải rồi chờ Phượng Cửu đưa bé đi bái sư. Phượng Cửu nắm tay Cổn Cổn rồi dùng Tiên Độn đi tới Côn Luân hư. Mặc Uyên nghe thấy tiếng tiên hạc trường thanh minh của Côn Luân hư kêu, biết có khách quý đến liền phân phó đệ tử của mình là Tử Lan ra tiếp đón.Thời điểm Tử Lan thấy Phượng Cửu bất giác ngẩn người ra một chút rồi vội vàng hành lễ: "Bái kiến Thanh Khâu Nữ Quân. Sư phụ lệnh cho ta đến tiếp đón người."Phượng Cửu cười đáp lễ nói: "Làm phiền rồi." Cổn Cổn càng nghi hoặc nhìn Cửu Cửu rồi theo Phượng Cửu đi tới đại điện Côn Luân hư. Cổn Cổn im lặng nhìn Mặc Uyên thượng thần đang ngồi phía trên, bên trong chính điện, mà Mặc Uyên cũng nhìn Bạch Cổn Cổn, mỉm cười nhìn bé. Phượng Cửu lúc này chợt lên tiếng: "Không biết Mặc Uyên thượng thần có nguyện thu nhận tiểu nhi làm đồ đệ?"Mặc Uyên rất có ý vị nhìn Bạch Cổn Cổn hỏi: "Con có nguyện bái ta làm thầy?""Cổn Cổn nguyện ý, bởi vì Cửu Cửu nói chỉ cần con lớn thêm một chút, phi thăng thượng tiên là có thể gặp cha."Mặc Uyên sửng sốt, Phượng Cửu cảm thấy rất xấu hổ. Thấy vậy, Mặc Uyên liền cười, nói: "Cổn Cổn có thể sẽ phải chịu khổ đấy?""Không sao, Cửu Cửu nói cha con là đại anh hùng, so với sư phụ lợi hại hơn một chút, cho nên con cũng sẽ giống cha, trở thành đại anh hùng."Các đệ tử của Mặc Uyên ở đại điện sôi nổi nhìn Phượng Cửu. Phượng Cửu mặt lúc đỏ lúc trắng, bởi vì trong số những người trên điện chỉ có Mặc Uyên thượng thần biết thân thế của Cổn Cổn, những người khác thì không biết.Tâm tình Mặc Uyên vô cùng vui sướng, tiến lên ôm Bạch Cổn Cổn vào lòng nói: "Được! Ta nhận con làm đồ đệ!"
Phượng Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyết định lưu tại Côn Luân hư cùng Bạch Cổn Cổn quá một đêm rồi về Thanh Khâu. Ban đêm, đợi sau khi Bạch Cổn Cổn ngủ say, Phượng Cửu theo lối cũ, vừa đi vừa nhớ tới chuyện cũ năm xưa, không tự chủ được mà mỉm cười. Trở lại đại điện thì thấy Mặc Uyên tựa hồ đang đợi nàng, liền tiến lên hành lễ rồi ngồi xuống.Mặc Uyên nhìn Phượng Cửu: "Người không đi nhìn ngài ấy sao?"Phượng Cửu sửng sốt một chút rồi trả lời: "Không đi, nếu ta lại dây dưa với chàng, chỉ sợ chúng ta này đoạn nghiệt duyên lại sẽ sinh ra chuyện gì tới.""Xem ra Nữ Quân tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.""Phải, bởi vì trên Tam Sinh Thạch ta cùng chàng không có nhân duyên, nếu kiên quyết nghịch thiên mệnh, ta không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì." Phượng Cửu uống ngụm trà, nhàn nhạt nói."Hơn hai vạn năm qua, ta đã quan sát tinh tượng, phát hiện bên trong tiên thân của Đông Hoa Tiên Thân hình như có kim sắc tiên khí chậm rãi tụ lại, nếu ngài ấy tỉnh lại, Nữ Quân định sẽ như thế nào?""Ta sẽ không gặp lại chàng nữa, chỉ cần chàng bình an không có chuyện gì, cái gì cũng tốt." Phượng Cửu tuyệt nhiên trả lời."Vậy còn Cổn Cổn....""Nếu thật sự tới lúc ấy, thỉnh Mặc Uyên thượng thần không nói lại cho chàng, vì du sao thì Cổn Cổn do ta cùng với chàng nghiệt duyên sở sinh, ta chỉ hi vọng Cổn Cổn không phải chịu thương tổn gì, cũng không hi vọng chàng lại phải chịu liên lụy gì nữa.""Được rồi... Cổn Cổn người cứ yên tâm giao lại cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó, đem sở học của ta truyền thụ cho nó..."Phượng Cửu đứng dậy quỳ lạy: "Đa tạ Mặc Uyên thượng thần.""Nữ quân không cần hành đại lễ như thế, nói như thế nào thì cô phụ của người cũng là bào đệ của ta, chúng ta cũng là người nhà." Mặc Uyên cười, nhìn Phượng Cửu."Mặc Uyên thượng thần, Phượng Cửu có chuyện muốn thỉnh giáo.""Nói đi...."Phượng Cửu đưa bàn tay tới trước mặt Mặc Uyên thượng thần: "Không biết thượng thần có thể gỡ nó xuống rồi đặt bên người chàng không, chiếc nhẫn này là do chàng dùng nửa tâm đúc ra, lại chứa đựng năm thành tiên pháp của chàng, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho chàng."Mặc Uyên nhìn thuật pháp trên nhẫn không khỏi cười, thuật pháp này trên thế gian chỉ có mỗi hắn cùng Đông Hoa Đế Quân biết, giải cũng chỉ có hai người biết giải. Phượng Cửu nhìn ý cưới trên gương mặt của Mặc Uyên thượng thần đã biết ngài sẽ giải. "Nữ Quân muốn tháo ra không khó, chỉ là về sau ta sợ Đế Quân sẽ đem ta cùng cả Côn Luân hư này hủy đi....""Chàng nếu biết ngài đã từng dùng hoàn hồn thảo cứu ta sẽ không tìm ngài làm phiền đâu." Phượng Cửu cười cười."Được, cái này ta sẽ giúp, hi vọng ngài ấy có thể sớm ngày ngưng tụ nguyên thần mà trở về...." Dứt lời liền nhắm mắt làm một pháp quyết trên tay Phượng Cửu, chỉ thấy chiếc nhẫn khẽ giật giật, Phượng Cửu nhẹ nhàng tháo ra rồi liền đặt xuống. Nàng không nói gì nữa liền đi ra đại điện.
"Tiểu Cửu, Tiên Thân Đế Quân đang ở đáy cốc Côn Luân hư, con có thể đưa Cổn Cổn đi gặp, Mặc Uyên sẽ cho phép.""Con sẽ đi, có lẽ con nên cách xa chàng một chút, như vậy chàng mới có thể không gặp chuyện nữa...." Phượng Cửu nhìn Cổn Cổn trong lòng nhẹ giọng nói.Lúc Phượng Cửu ôm Bạch Cổn Cổn tới tìm Mặc Uyên thì Mặc Uyên hơi kinh ngạc, sau lại nghe Phượng Cửu tự thuật, biết rằng nàng đã biết mọi chuyện, liền đưa nàng đi tới đáy cốc Côn Luân hư. Phượng Cửu ở bên ngoài kết giới phong ấn nhìn Đông Hoa Đế Quân một thân bạch y nằm ở bên trong, bình tĩnh tựa như đang ngủ, rốt cuộc nhịn không được nữa, nàng liền ôm Cổn Cổn mà bật khóc nức nở. "Đông Hoa, vẫn là ta luôn mang lại phiền toái cho chàng, mang đến thương tổn, nhưng mọi thứ trước giờ chàng đều tự mình gánh lấy, không để ta biết, chỉ vì muốn ta vui sướng, an tâm. Bây giờ ta cách xa chàng một chút, nếu không cũng không biết sẽ còn mang đến cho chàng phiền toái gì nữa. Tam Sinh Thạch cũng đã không định nhân duyên ta và chàng, chàng vì ta đã nhiều rồi, ta không thể lại liên lụy đến chàng nữa...." Phượng Cửu nghĩ rồi lau khô nước mắt, bái biệt Mặc Uyên thượng thần, ôm Cổn Cổn xuống phàm thế ẩn tung.Phượng Cửu cùng Cổn Cổn ở trần gian đã gần hai trăm năm, Cổn Cổn ở đây giờ đã lớn, trông rất giống với những hài tử hai, ba tuổi ở trần gian, bởi vì trời sinh tóc bạc, bất đồng với phàm nhân, Phượng Cửu chỉ có thể nhuộm tóc cho Cổn Cổn để tránh thế nhân hoài nghi. Ở trần gian, Phượng Cửu tìm những nơi nhàn tĩnh giản dị để sinh sống, đem đưa Cổn Cổn đi học rồi về núi trồng rau, tìm một ít món ăn thôn quê đến chợ đổi lấy một ít sinh hoạt nhu yếu phẩm. Ngày qua ngày, Cổn Cổn lớn lên, trưởng thành thì phiền não cũng tới...Một ngày khi Cổn Cổn vừa đi học trở về, nhìn thấy Phượng Cửu liền hỏi: "Cửu cửu, vì sao người khác đều có cha, con lại không có cha."Phượng Cửu trìu mến xoa đầu Cổn Cổn: "Cuồn cuộn có cha, cha Cổn Cổn là một đại anh hùng, con xem túi thơm bên người đi."Cuồn cuộn nhảy ra mở túi thơm ra thì chỉ thấy bên trong có một bó biên tốt tóc, tóc màu bạc cùng tóc màu đen giao triền ở bên nhau, mặt trên túi có hai chuông đồng nhỏ. Phượng Cửu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cổn Cổn, nói: "Đây là tóc của cha con và mẫu thân còn chuông đồng nhỏ này chính là của cha con để lại cho mẫu thân. Con nhìn xem, có phải tóc con và cha rất giống nhau không?""Vậy cha đâu ạ? Vì sao mà Cổn Cổn lớn như vậy rồi nhưng trước nay vẫn chưa từng gặp cha?""Cha Cổn Cổn là đại anh hùng, chàng rất bận rộn, chờ Cổn Cổn trưởng thành, cha sẽ trở lại...""Con đã hai trăm tuổi rồi mà...""Thần tiên hai trăm tuổi trên thiên giới đều chỉ mới là một tiểu tiên đồng..." Phượng Cửu cười, nhìn khuôn mặt nhỏ của Cổn Cổn."Cửu Cửu, vì sao người lại làm y phục màu tím cho con vậy ạ?" Bạch Cổn Cổn đem túi thơm thu vào trong lòng ngực."Bởi vì Cổn Cổn lớn lên rất giống cha, cha con thích nhất là vận y phục màu tím." Nói rồi Phượng Cửu lại nhớ tới tình cảnh nàng lần đầu gặp Đông Hoa Đế Quân..."Không phải thần tiên là ở trên thiên giới sao Cửu Cửu? Chúng ta sao lại ở nơi này?""Bởi vì thần tiên cũng muốn hạ phàm rèn luyện, đủ tư cách mới có thể trở về thiên giới.""Vậy, làm thế nào mới tính đủ tư cách vậy ạ?""Ừm... Trừ phi con phi thăng thượng tiên..." Phượng Cửu nhìn nhi tử hỏi vậy lại không biết phải sao đành lấy cớ như vậy."Làm thế nào mới có thể phi thăng thượng tiên ạ?""Chờ con rèn luyện thật tốt, trải qua ba đạo thiên lôi liền có thể phi thăng thượng tiên...""Vậy... Khi nào con mới nhận mấy đạo thiên lôi đó?""Ta không biết, còn phải xem nỗ lực tu hành của Cổn Cổn rồi...""Vậy... Thời điểm lúc cha phi thăng người đang làm gì vậy Cửu Cửu?" Phượng Cửu thiếu chút nữa hộc máu: "Cha ngươi có bị sét đánh hay không ta không biết, chỉ biết khi đó ta còn chưa được sinh ra.""Vậy..." Phượng Cửu lập tức cắt ngang lời nói Cổn Cổn, nàng hỏi bé: "Cổn Cổn tối nay muốn ăn gì? Cửu Cửu làm cho con ăn.""Cửu Cửu làm món gì Cổn Cổn đều thích ăn, đúng rồi Cửu Cửu, cha con nấu cơm có ngon không?"Phượng Cửu lập tức đen mặt nói: "Cha con sẽ làm cá chua ngọt." Cổn Cổn nhìn sắc mặt Phượng Cửu liền không hỏi nữa, lập tức chạy về phòng mở cái túi nhỏ mà Phượng Cửu làm cho bé ra, lấy bài tập mà phu tử giao cho ra làm. Phượng Cửu nhìn Cổn Cổn hiểu chuyện, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi...Thời gian trôi qua quả thực rất nhanh, Phượng Cửu cùng Cổn Cổn ở trần gian qua một năm lại một năm nữa. Cổn Cổn cũng rất hiểu chuyện, đã ít hỏi chuyện về cha, bởi vì bé phát hiện mỗi một lần hỏi, Cử Cửu đều sẽ không vui, âm thầm thương nhớ, rơi lệ khi ngủ. Từ nhỏ bé đã biết cha bé là đại anh hùng, nhưng vì cái gì mà đại anh hùng lại làm Phượng Cửu ngày đêm thương tâm như thế thương tâm thật khiến Cổn Cổn nghi hoặc. Phượng Cửu đã bắt đầu dạy Cổn Cổn một ít tiên pháp, Cổn Cổn thiên tư thông minh, Phượng Cửu vừa dạy một chút bé đã liền biết, đến khi không còn phép nào có thể dạy nữa, Phượng Cửu rất buồn rầu, đành phải dùng mật âm truyền thư cho Bạch Thiển, nhưng lại không nói rằng mình đang ở đâu. Bạch Thiển bất đắc dĩ, đành phải đem những thứ cục bột học hàng ngày truyền cho Phượng Cửu để nàng dạy cho Cổn Cổn. Mà Cổn Cổn cũng càng ngày càng thông minh, đối với những phép thuật Phượng Cửu dạy, bé chẳng những có thể thuần thục vận dụng mà ngay cả một ít kinh Phật cũng có thể đọc một cách lưu loát. Bất giác đã qua hai vạn năm, Cổn Cổn ở trần gian trông rất giống một tiểu hài tử bốn tuổi tiểu, những gì mà Phượng Cửu cùng Bạch Thiển có thể dạy đã đạt tới cực hạn, Phượng Cửu nghĩ phải tìm cho Cổn Cổn một vị lão sư, bất giác lại nghĩ tới Mặc Uyên thượng thần, hơi có chút do dự, sau liền quyết định cùng Cổn Cổn thương lượng, xem bé có nguyện ý không đã."Vậy Cổn Cổn, mẫu thân sẽ tìm cho con một vị lão sư tốt được không?""Nếu Cổn Cổn đi bái sư có phải Cửu Cửu muốn rời xa Cổn Cổn không?""Không phải vậy, nhưng mẫu thân sẽ thỉnh thoảng tới thăm Cổn Cổn, Cổn Cổn có bằng lòng không?""Vâng, Cổn Cổn sẽ cố gắng phi thăng thượng tiên, hi vọng cha sớm trở về nhanh một chút.""Ừ, vậy ngày mai ta đưa Cổn Cổn đi tìm vị kia lão sư, cầu ngài thu nhận con làm đồ đệ.""Vậy vị lão sư ấy lợi hại hay vẫn là cha con lợi hại?""Ừm? Cái này ta không biết, có khả năng cha con lợi hại hơn một chút...""Vâng, vậy ngày kia Cổn Cổn cùng Cửu Cửu đi bái sư." Phượng Cửu khẽ xoa mái tóc bạc của Cổn Cổn, thở dài nhẹ nhõm một hơi.Sáng sớm ngày thứ hai, Cổn Cổn liền sửa sang lại y phục của mình, gói tay nải rồi chờ Phượng Cửu đưa bé đi bái sư. Phượng Cửu nắm tay Cổn Cổn rồi dùng Tiên Độn đi tới Côn Luân hư. Mặc Uyên nghe thấy tiếng tiên hạc trường thanh minh của Côn Luân hư kêu, biết có khách quý đến liền phân phó đệ tử của mình là Tử Lan ra tiếp đón.Thời điểm Tử Lan thấy Phượng Cửu bất giác ngẩn người ra một chút rồi vội vàng hành lễ: "Bái kiến Thanh Khâu Nữ Quân. Sư phụ lệnh cho ta đến tiếp đón người."Phượng Cửu cười đáp lễ nói: "Làm phiền rồi." Cổn Cổn càng nghi hoặc nhìn Cửu Cửu rồi theo Phượng Cửu đi tới đại điện Côn Luân hư. Cổn Cổn im lặng nhìn Mặc Uyên thượng thần đang ngồi phía trên, bên trong chính điện, mà Mặc Uyên cũng nhìn Bạch Cổn Cổn, mỉm cười nhìn bé. Phượng Cửu lúc này chợt lên tiếng: "Không biết Mặc Uyên thượng thần có nguyện thu nhận tiểu nhi làm đồ đệ?"Mặc Uyên rất có ý vị nhìn Bạch Cổn Cổn hỏi: "Con có nguyện bái ta làm thầy?""Cổn Cổn nguyện ý, bởi vì Cửu Cửu nói chỉ cần con lớn thêm một chút, phi thăng thượng tiên là có thể gặp cha."Mặc Uyên sửng sốt, Phượng Cửu cảm thấy rất xấu hổ. Thấy vậy, Mặc Uyên liền cười, nói: "Cổn Cổn có thể sẽ phải chịu khổ đấy?""Không sao, Cửu Cửu nói cha con là đại anh hùng, so với sư phụ lợi hại hơn một chút, cho nên con cũng sẽ giống cha, trở thành đại anh hùng."Các đệ tử của Mặc Uyên ở đại điện sôi nổi nhìn Phượng Cửu. Phượng Cửu mặt lúc đỏ lúc trắng, bởi vì trong số những người trên điện chỉ có Mặc Uyên thượng thần biết thân thế của Cổn Cổn, những người khác thì không biết.Tâm tình Mặc Uyên vô cùng vui sướng, tiến lên ôm Bạch Cổn Cổn vào lòng nói: "Được! Ta nhận con làm đồ đệ!"
Phượng Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyết định lưu tại Côn Luân hư cùng Bạch Cổn Cổn quá một đêm rồi về Thanh Khâu. Ban đêm, đợi sau khi Bạch Cổn Cổn ngủ say, Phượng Cửu theo lối cũ, vừa đi vừa nhớ tới chuyện cũ năm xưa, không tự chủ được mà mỉm cười. Trở lại đại điện thì thấy Mặc Uyên tựa hồ đang đợi nàng, liền tiến lên hành lễ rồi ngồi xuống.Mặc Uyên nhìn Phượng Cửu: "Người không đi nhìn ngài ấy sao?"Phượng Cửu sửng sốt một chút rồi trả lời: "Không đi, nếu ta lại dây dưa với chàng, chỉ sợ chúng ta này đoạn nghiệt duyên lại sẽ sinh ra chuyện gì tới.""Xem ra Nữ Quân tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.""Phải, bởi vì trên Tam Sinh Thạch ta cùng chàng không có nhân duyên, nếu kiên quyết nghịch thiên mệnh, ta không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì." Phượng Cửu uống ngụm trà, nhàn nhạt nói."Hơn hai vạn năm qua, ta đã quan sát tinh tượng, phát hiện bên trong tiên thân của Đông Hoa Tiên Thân hình như có kim sắc tiên khí chậm rãi tụ lại, nếu ngài ấy tỉnh lại, Nữ Quân định sẽ như thế nào?""Ta sẽ không gặp lại chàng nữa, chỉ cần chàng bình an không có chuyện gì, cái gì cũng tốt." Phượng Cửu tuyệt nhiên trả lời."Vậy còn Cổn Cổn....""Nếu thật sự tới lúc ấy, thỉnh Mặc Uyên thượng thần không nói lại cho chàng, vì du sao thì Cổn Cổn do ta cùng với chàng nghiệt duyên sở sinh, ta chỉ hi vọng Cổn Cổn không phải chịu thương tổn gì, cũng không hi vọng chàng lại phải chịu liên lụy gì nữa.""Được rồi... Cổn Cổn người cứ yên tâm giao lại cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó, đem sở học của ta truyền thụ cho nó..."Phượng Cửu đứng dậy quỳ lạy: "Đa tạ Mặc Uyên thượng thần.""Nữ quân không cần hành đại lễ như thế, nói như thế nào thì cô phụ của người cũng là bào đệ của ta, chúng ta cũng là người nhà." Mặc Uyên cười, nhìn Phượng Cửu."Mặc Uyên thượng thần, Phượng Cửu có chuyện muốn thỉnh giáo.""Nói đi...."Phượng Cửu đưa bàn tay tới trước mặt Mặc Uyên thượng thần: "Không biết thượng thần có thể gỡ nó xuống rồi đặt bên người chàng không, chiếc nhẫn này là do chàng dùng nửa tâm đúc ra, lại chứa đựng năm thành tiên pháp của chàng, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho chàng."Mặc Uyên nhìn thuật pháp trên nhẫn không khỏi cười, thuật pháp này trên thế gian chỉ có mỗi hắn cùng Đông Hoa Đế Quân biết, giải cũng chỉ có hai người biết giải. Phượng Cửu nhìn ý cưới trên gương mặt của Mặc Uyên thượng thần đã biết ngài sẽ giải. "Nữ Quân muốn tháo ra không khó, chỉ là về sau ta sợ Đế Quân sẽ đem ta cùng cả Côn Luân hư này hủy đi....""Chàng nếu biết ngài đã từng dùng hoàn hồn thảo cứu ta sẽ không tìm ngài làm phiền đâu." Phượng Cửu cười cười."Được, cái này ta sẽ giúp, hi vọng ngài ấy có thể sớm ngày ngưng tụ nguyên thần mà trở về...." Dứt lời liền nhắm mắt làm một pháp quyết trên tay Phượng Cửu, chỉ thấy chiếc nhẫn khẽ giật giật, Phượng Cửu nhẹ nhàng tháo ra rồi liền đặt xuống. Nàng không nói gì nữa liền đi ra đại điện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com