[Fanfic • Takt × Unmei] Người Diễn Tấu Tái Sinh, Hoàn Thành Lời Hứa Với Chỉ Huy
Chương nhạc thứ 8: Suy nghĩ của Unmei
Nhiều lúc Unmei cũng không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nữa. Quả thật cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng vừa rồi cô lại bảo Anna cứ xem mình như em gái. Unmei tự thấy mình có chút kì lạ. Cô cảm thấy tiếc nuối cho câu chuyện mà Anna kể cho mình nghe, cô chỉ ước gì nó không có thật. Một kết thúc tệ và hụt hẫng, như chỉ để hả hê nỗi lòng của bản thân người tạo ra nó và khiến cho những ai nghe qua câu chuyện này đều ngậm ngùi thương tiếc cho mối tình chưa nở đã vội tàn. Nhưng câu chuyện này thật sự đã diễn ra, vào hai mươi năm về trước. Có lẽ là do cô đồng cảm với hoàn cảnh của Anna, một người chị liên tục mất đi hai người em gái của mình nên Unmei mới đối với cô ấy có một chút thương cảm. Hoặc là do cô không có tình yêu thương của người mẹ hay chị, nên cô khao khát có được nó chăng? Rốt cuộc suy nghĩ cả một ngày trời vẫn không tìm ra lí do. Nhắc đến gia đình cô lại liên tưởng đến cha nuôi của mình. Ông có gốc là người Nhật Bản. Không, hầu hết người của trụ sở Symphonia đều là người Nhật hết. Việc giao tiếp giữa người với người ở đây đều chung quy về một ngôn ngữ. Đó là do khi D2 xuất hiện, người dân di chuyển đến các địa điểm khác nhau để sinh sống, lâu dài có sự đồng thuận về mặt ngôn ngữ. Từ sau khi nhận nuôi Unmei đến nay, Denis không kết hôn với người phụ nữ nào khác. Một phần do tính chất công việc, một phần là do ông sợ người phụ nữ đó không đối xử tốt với Unmei. Cha đã quyết định nhận Unmei làm con nuôi, đương nhiên sẽ không để con bé phải chịu ấm ức. Thế nhưng ông đâu biết cô rất muốn ông tìm được hạnh phúc cho riêng mình, kết hôn rồi sinh cho cô một đứa em. Denis hay ngủ lại ở Symphonia, biệt thự rộng lớn như thế này nhiều lúc khiến cô cảm thấy cô đơn vì chỉ có một mình. Ông bảo cô cũng là người gốc Nhật. Unmei nghe ông nói chỉ nhìn sơ liền biết rằng có lẽ cha mẹ ruột cô là người Nhật. Nhưng trường hợp mà ông nói chỉ đúng nếu như cô thật sự có "cha mẹ ruột". Denis bảo cô là "sự cứu rỗi" do thần linh đánh rơi để ông bớt cô đơn. Vậy nên cha bảo cần đứa con gái này là đủ rồi, tạm thời sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn. Unmei xòe ngón tay ra đếm. Cha bảo ông nhặt cô lúc ông hai mươi chín tuổi, cộng thêm số tuổi của cô nữa là ra số tuổi của ông hiện giờ. Unmei ngồi tính toán. Chà, hiện giờ ông đã bốn mươi sáu tuổi rồi. Cha nuôi của Unmei đã lớn tuổi như vậy rồi sao... Cô sợ một ngày nào đó, có thể cô sẽ biến mất. Ông sẽ sống như thế nào đây? -Phải mau chóng tìm vợ cho cha thôi. Unmei nhìn Denis. Ông đang uống trà liền bị cô làm cho sặc nước. Tự dưng hôm nay lại nói thế này, không lẽ cô đến tuổi nổi loạn hay sao? Denis ho lên vài tiếng, nhìn Unmei bằng ánh mắt hờ hững. Ông nhướn đôi lông mày lên hỏi cô: -Con... hôm nay không khỏe chỗ nào sao? -Con hoàn toàn khỏe mạnh, cha không tin sao? Con sẽ đấm vỡ bức tường kia để chứng minh cho cha thấy. Denis hốt khoảng đứng dậy chắn ngang không cho Unmei bước qua. Ông đã xây lại nó tổng cộng bảy mươi ba lần rồi đó. -Cha tin, tin rồi. Unmei, có gì từ từ bình tĩnh nói chuyện thôi con gái. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được rồi. Unmei gật đầu, cô lại ngồi xuống chiếc ghế sofa, Denis thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn ông lau mồ hôi mà tặc lưỡi tỏ vẻ chán chê. Cha cứ như thế này thì biết khi nào mới có người chịu lấy ông đây. -Cha không tính cho con một đứa em sao? Con muốn dẫn em ấy cùng đi ăn bát tart táo úp ngược. Ông thở dài, có vẻ hơi miễn cưỡng. Denis nhìn Unmei, có vẻ như con gái ông đang vô cùng nghiêm túc. -Sao tự dưng con lại... Cuộc trò chuyện ngừng lại vì tiếng gõ cửa. Có người đứng bên ngoài nói vọng vào phòng làm việc của người chỉ huy trưởng. -Chỉ huy trưởng Denis, tôi có việc cần báo cáo. Là giọng của chị Anika, cô ấy mở cửa bước vào. Anika mỉm cười khi thấy Unmei, cô tiến đến đứng gần Denis để bàn bạc việc gì đó. Unmei đưa hay tay lên tạo hình khung máy ảnh, cô nheo mắt quan sát cha mình và chị Anika qua khoảng không đó. -Chị Anika này, năm nay chị bao nhiêu tuổi nhỉ? Anika ngơ ngác nhìn Unmei, cô trả lời bé con Unmei: -Hả... à, năm nay chị ba mươi lăm tuổi. Sao thế? Unmei tỏ vẻ đăm chiêu. Sau hồi lâu, cô quay ngoắt sang nhìn hai người họ nở một nụ cười. -Bốn mươi sáu và ba mươi lăm tuổi sao? Cách nhau mười một tuổi thôi, không sao hết. -Anika, chị có muốn hẹn hò với cha em không? Ông ấy tuy rằng chỉ quan tâm đến công việc nhưng lại vô cùng đẹp trai và chu đáo, nếu chị chấp nhận em liền lên kế hoạch cho cha và chị. Denis và Anika ngớ hết cả người. Gương mặt của hai người bọn họ cứng đơ, dừng khoảng chừng là hai giây. Anika trở nên lúng túng, gương mặt thoáng ửng hồng vì ngại ngùng. Anika nói một cách bối rối, hệt như một đứa trẻ đang tập nói. -Unm...Unmei! Em, em đang nói gì vậy? Chị và cha em... không giống những gì em nghĩ đâu! Unmei nghiêng đầu, cô nhìn Anika đang ngại đỏ mặt mà nhịn cười trong lòng. Thế này mà bảo không giống những gì cô nghĩ cơ đấy... -Vậy thì chị với cha em hãy giống như những gì em nghĩ đi? Hai người nhìn đẹp đôi lắm đó. -Chị... chỉ huy trưởng, tôi có việc cần phải làm bây giờ rồi. Xin phép được rời khỏi đây, tạm biệt ngài. Anika nhanh chóng mở cửa phòng rồi chạy ra ngoài, bỏ lại Unmei và Denis đang đứng chết trân tại chỗ. -Unmei, co... con có biết mình vừa nói gì không hả? Sau này làm sao cha dám nhìn mặt cô ấy nữa? Unmei thở dài, cô nhấc mông đứng dậy. Trước khi rời đi, cô nháy mắt với Denis, người khác nhìn vào ai mà nghĩ cô chỉ mới mười bảy tuổi chưa có kinh nghiệm yêu đương đâu chớ? -Cha cố lên nhé, con có mẹ và em hay không đều nhờ vào nỗ lực của cha sau này. Con đi tìm chị Destiny đây. -Khoan... khoan đã? Con thân thiết với cô Destiny như vậy từ lúc nào thế? -Một tháng nay rồi ạ. Con đi đây. Unmei vừa đi vừa vẫy tay, cô không thèm quay mặt lại nhìn cha mình đang có biểu cảm gì. Anna nhìn thấy Unmei, cô gọi vọng đến. Unmei chạy đến ôm cô vào người. -Chị, em nhớ chị quá đi mất! -Hở? Nhớ chị hay là món bánh tart táo úp ngược chị làm đây, Fukkatsu? Unmei cười tươi tắn, phải biết rằng cô ít khi thể hiện cảm xúc với người ngoài. Nhưng đối với cô, Anna là một ngoại lệ. Anna đưa cho Unmei hộp bánh mình tự làm, cô biết Unmei rất thích đồ ngọt thông qua một lần nói chuyện, đặc biệt là món bánh tart táo úp ngược. Quả thật là rất giống mà. Anna xoa đầu Unmei, cô dịu dàng lại vô cùng ân cần đối với đứa trẻ này. Cô đã có thêm một cơ hội để làm chị, nên sẽ bảo vệ là yêu thương Unmei hết sức có thể. -Sau này đừng gọi chị là Destiny, cứ gọi chị Anna đi. Hôm nay chúng ta cùng đến thăm Takt nhé, Fukkatsu? Unmei thấy cái tên này quen quá, là "Anna" sao? Chắc không có gì đâu, chỉ là cảm thấy thế thôi mà. -Vâng, chị... Anna! Nhưng hôm nay em chỉ có thể đi thăm anh Takt một chút thôi, em có hẹn với Shou đi đến công viên rồi. -Là công viên sao? -Vâng, lúc trước em có hứa với cậu ta là nếu giành được giải nhất cuộc thi thì sẽ cùng Shou đi chơi ở công viên. Em cũng không biết vì sao cậu ấy lại chọn đi chơi cùng em, nhưng không phải một món quà gì đó sẽ thiết thực hơn sao? Anna trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu. Đột ngột cô hỏi Unmei: -Fukkatsu, em không thích Shou sao? Unmei lắc đầu, cô đáp lại với vẻ hờ hững. -Không ạ, em không thích con trai quá năng nổ. Một chàng trai trầm tĩnh có năng khiếu về nghệ thuật sẽ thu hút hơn đối với em. Em yêu thích tiếng đàn lắm. Anna vỗ tay, cô nhìn Unmei mỉm cười: -Tiêu chí chọn bạn trai của em cứ như đang tả Takt ấy nhỉ?---------------------------------------------------------------Quan trọng nên sau này mình sẽ nhắc lại từng chương nhé. Vì Unmei có thân phận và cơ thể mới, được sinh ra ngay từ đầu nên có tình cảm và cảm xúc. Unmei chỉ là không thích thể hiện tình cảm mà thôi, gặp người mình yêu thì sẽ thay đổi ngay mà :3
Từ từ nhen, sắp zô cốt truyện của hai nhân vật chính rồi nè =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com