Fanfic Takt Unmei Nguoi Dien Tau Tai Sinh Hoan Thanh Loi Hua Voi Chi Huy
Cả bốn người cùng nhau chạy ra khỏi phòng luyện tập, nhưng tiếng hét bỗng dưng im bặt khiến cả bọn không biết nên đến đâu mới đúng. Takt xoay đầu nhìn Unmei. Anh biết cô có khả năng cảm nhận được D2 ở phạm vi rất rộng. Qủa nhiên đúng như vậy, cô cùng Emma cùng nhau im lặng nhìn về một hướng. Emma khẩn trương vừa chạy đi vừa hô lên: -Là hướng này! Bọn họ cùng nhau theo chân Emma đi đến phía sân sau của trường học. Tuy nhiên có chút vấn đề nan giải, cảm nhận hướng có D2 thì cô làm được, nhưng cụ thể ở đâu thì... -Sao vậy, Emma? Sắc mặt Emma không tốt lắm, cô thở dài: -Em xin lỗi... Nhưng mà khả năng cảm nhận của em chỉ có thể như thế này thôi. Cụ thể ở nơi nào thì vẫn chưa... Takt khẽ nhăn mặt, anh cảm thấy sốt ruột vô cùng. Sợ rằng nếu đến quá trễ sẽ bị mất dấu bọn chúng và hơn thế nữa có thể là mất một mạng người. Anh nghĩ thầm trong đầu, chỉ còn cách chia nhau ra tìm thôi. Unmei từ lúc ra khỏi phòng luyện tập đến giờ không nói gì, bất ngờ cất tiếng, đưa tay chỉ về một con ngõ nhỏ phía kia: -Là ở đó, con đường dẫn đến nhà kho cũ. Em đoán có lẽ là hai con D2 trung cấp. -Được, chúng ta đi thôi. Con đường nhỏ này thậm chí còn không có nổi một cây đèn để soi đường đi. Bọn họ đành phải nương nhờ vào ánh trăng để có thể di chuyển. Người diễn tấu vốn dĩ thị lực vô cùng tốt, không có gì phải bàn cãi cả. Nhưng cái khó ở đây đó chính là Takt. Do mới hồi phục chưa lâu, nên mắt anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe trở lại như ngày trước, khả năng thích nghi với bóng tối cũng chậm hơn với Shou. Thành ra quá trình di chuyển đến nơi có D2 theo lời Unmei nói chậm hơn với mọi người trong nhóm. Nhưng anh vẫn cố gắng chạy theo tiếng bước chân, anh không muốn làm giảm tiến độ thực hiện nhiệm vụ của cả nhóm. -Không được rồi... Mắt anh tự dưng lại hoa cả lên, anh không thấy gì cả. Có lẽ là do chạy mệt quá nên như thế, có lẽ anh cần phải nghỉ ngơi một chút. Takt cảm nhận được bản thân mình ngày càng bỏ xa tiến bước chân của mọi người. Cảm giác này khiến anh có chút khó chịu, tự trách bản thân mình. Một cảm giác lành lạnh truyền đến từ trán anh. Anh giật mình lùi về phía sau vài bước. Chẳng may vấp phải một hòn đá khiến anh không giữ được thăng bằng mà ngả người về phía sau. Chỉ nghe thấy tiếng Unmei thở dài: -Đáng lẽ ra tôi nên xin cha cho anh ở lại trụ sở mới phải. Sức khỏe anh có lẽ vẫn chưa hồi phục hết. Không thể thấy đường đi sao anh không gọi tôi lại? Unmei kịp thời nắm lấy tay anh lại, ngăn cho cơ thể anh không bị ngã. Thì ra cái cảm giác lành lạnh anh cảm nhận được ban nãy là Unmei đưa tay lau mồ hôi cho anh. Takt lo lắng: -Sao lại ở đây? Tôi tưởng em đi trước rồi mà? Anh không biết biểu cảm hiện tại của Unmei như thế nào. Chỉ nghe giọng cô đều đều, cảm giác một chút biểu cảm khác lạ cũng không có. -Sao tôi có thể bỏ anh lại phía sau được? Chúng ta không phải là đồng hành cùng nhau sao? Takt ngỡ ngàng khi nghe được câu trả lời từ Unmei. Phải, Unmei chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ anh lại ở phía sau hay bỏ anh lại một mình. Ngày trước cô hi sinh cũng vì anh, và rồi cô trở lại nơi này cũng vì muốn hoàn thành giấc mơ đem lại âm nhạc cho thế giới của anh. Cả hai cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua bao khó khăn thử thách. Cô cũng không thể vì nhiệm vụ ngày hôm nay mà bỏ rơi anh được. -Nhưng Shou và Emma thì sao? Takt vẫn có chút gì đó cảm thấy không tốt, anh hỏi Unmei. Cô bảo trước khi quay trở lại tìm anh thì đã báo với bọn họ rồi, hai người bọn họ cứ đi đến đó trước, cô và Takt sẽ đến ứng viện sau. -Được rồi, giờ không phải là lúc anh bị mất tinh thần đâu. Chúng ta cũng phải nhanh chân đến đó thôi. Nắm tay tôi, tôi dẫn đường cho anh. Tay Takt được tay Unmei nắm chặt, cùng nhau đi khỏi con ngõ tối tăm này. Thị lực của Takt dần được hồi phục trở lại, mắt cũng đã thích ứng được với bóng tối. Nhưng Takt vẫn không muốn nói việc này với Unmei, cứ như hiện tại có vẻ là tốt hơn rất nhiều mà, nhỉ? Vừa thoát khỏi con ngõ, Unmei và Takt liền ngỡ ngàng vô cùng. Không phải là hai con D2 trung cấp, mà là D2 cao cấp! Vốn dĩ với sức chiến đấu của Emma và Shou thì có thể xử lí được một con D2 cấp cao. Nhưng không may rằng ở đây có tận hai con, vậy nên bọn họ chỉ có thể vừa phòng thủ vừa bảo vệ người học sinh xuýt chút bị D2 gây hại kia mà thôi. Unmei nhanh chóng buông tay Takt ra. Anh cảm thấy có chút trống trải nơi bàn tay của mình. Unmei quay mặt về phía sau nhìn anh nói: -Anh dìu cậu học sinh đó đến nấp phía sau nhà kho đi, tôi đến ứng cứu Emma. -Được. Vậy là Takt và Unmei tách nhau ra hành động. Anh chạy về phía cậu học sinh đang run rẩy ngồi ở phía cây to kia, ân cần hỏi cậu ta: -Cậu không sao chứ? Cậu ta đưa ánh nhìn thất kinh về phía Takt. -T -Tôi không sao. Nhưng D2... bọn chúng xuất hiện... sao lại... -Tôi sẽ nói cho cậu hiểu sau. Bây giờ việc cậu cần làm là nấp ở nơi an toàn, đến phía sau nhà kho đó đi. Takt nhanh chóng dìu cậu ta đến phía sau nhà kho. Sau khi đã sắp xếp bên mình ổn thỏa, anh quyết định ra hỗ trợ nhóm Shou. Trước khi đi còn không quên dặn dò cậu học sinh đừng nên nấp ở nơi này thật kĩ, nếu thấy có gì không đúng thì hãy chạy đến trụ sở Symphonica gọi chi viện đến giúp bọn họ. Cậu học sinh gật đầu với Takt. Sắp xếp bên này ổn thỏa, anh liền chạy đến chỗ Unmei đang chiến đấu ở ngoài kia. Với sức mạnh hiện giờ của cô, một con D2 cấp cao là khá chật vật. Cô chỉ có thể biến ra thanh kiếm, cố gắng vừa không để D2 tấn công trúng mình vừa tìm cơ hội đâm vào viên Hắc Dạ Thạch phía sau cổ của nó. Phía bên Emma và Shou có vẻ như tốt hơn Unmei rất nhiều. Một phần vì Emma có đầy đủ sức chiến đấu, một phần vì có người chỉ huy cùng nhau phối hợp để tác chiến. Anh nhận thấy tình hình của Unmei có vẻ không khả quan lắm, liền chạy đến bên cạnh cô. Con D2 đang tấn công Unmei thấy Takt đến, liền bất ngờ chuyển hướng tấn công sang anh. Chậm một chút thôi là anh nguy rồi. Unmei cũng nhận ra điểm khác thường của nó, nghe thấy tiếng bước chân đang chạy đến, cô liền biết nó tính tấn công Takt. Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng may rằng cô vẫn nhanh hơn nó một nhịp, thành công chặn đòn tấn công. -Sao anh không nấp mà lại ra đây? Lỡ như tôi sơ xuất một chút thôi nó liền tấn công trúng anh thì sao? Unmei khẽ nhíu mày lớn giọng với Takt. Cô lo cho anh lắm chứ, lỡ như có chuyện gì thì cô biết ăn nói thế nào với cha và chị Anna đây? Takt không trả lời, anh hỏi ngược lại cô: -Em có thể biến ra đũa không, ý tôi là gậy chỉ huy? -Sao? Unmei bất ngờ ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh. Cô không đoán không lầm thì có lẽ Takt muốn... -Vẫn có khả năng đó. Anh muốn làm gì? Takt kéo Unmei sang một bên, né được một đòn lực từ D2. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thật sự nghiêm túc. -Tôi muốn chỉ huy cùng em diễn tấu. Em không thể chiến đấu một mình được. Nét mặt Unmei đanh lại, cô lắc đầu: -Không được đâu. Đến cả cha tôi và nhiều người chỉ huy khác cũng không có khả năng đó, có vẻ như tôi chỉ có thể chiến đấu một mình mà thôi. -Unmei, tôi không biết em suy nghĩ như thế nào nhưng mà, cứ thử một lần xem sao. Em có tin tưởng tôi không? Unmei im lặng không đáp. Cô cuối cùng cũng biến ra chiếc gậy chỉ huy màu vàng kim, trao đến tay Takt. -Vậy thì chỉ có thể thử thôi. Mong anh hãy chiếu cố tôi nhé, chỉ huy!
----------------------------------
Lời của Rein: ũa mọi người ơi, mình đi chích mũi 3 về xong mình quên luôn là mình có viết fanfic luôn á =))) Cũng hong có tb bên wp nên mình không nhớ gì luôn, may là hôm quay mình hoạt động page thì có bạn nhắc mình lâu quá chưa ra chương mới mình mới nhớ ra hic. Xin lỗi mng nhiều lắm, lâu viết quá quên bà nó cái cốt truyện luôn =)))
Chúc các bạn một ngày vui vẻ và bình an<3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com