TruyenHHH.com

Fanfic Takt Unmei Nguoi Dien Tau Tai Sinh Hoan Thanh Loi Hua Voi Chi Huy


   Sáu giờ mười lăm phút sáng, ngày 4 tháng 11 năm 2067.

   Hôm nay chính là ngày bọn họ đi học trở lại, nhưng vẫn còn mục đích khác chính là truy lùng ra dấu vết bọn D2. Theo thường lệ, các chỉ huy và Musicart đang trong trạng thái huấn luyện sẽ có những kì nghỉ định kì, tạo thời gian và cơ hội cho bọn họ hoàn thành các nhiệm vụ dành cho các tân binh do tổ chức đề ra để đánh giá năng lực.

   Unmei đêm qua ngủ không ngon giấc, nhiều chuyện khiến cô phải suy nghĩ. Đêm qua khi cô đến thăm cha, lại nghe thấy cha đang bàn việc với người chỉ huy khác. Ông nói có lẽ ngày đó sắp tới rồi, cái ngày mà toàn bộ D2 thức dậy sau cơn mộng mị dài đằng đẵn hai mươi năm.

   Cô cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng phần nhiều là lo lắng. Người dân chưa được thoải mái bao lâu, nền kinh tế chỉ mới vừa được khôi phục thôi mà... Nếu toàn bộ bọn chúng đều thức tỉnh, chẳng phải lại một lần nữa dập tắt toàn bộ hi vọng của tất cả mọi người hay sao? Với cả cha cô cũng đã lớn tuổi rồi, cô thật sự không nỡ thấy cha thức khuya dậy sớm bên đống văn kiện như vậy nữa. Lại càng không muốn thấy cha tự mình ra trận đánh D2, cô muốn làm việc gì đó giúp ích cho cha, chí ít là như thế. Thế nhưng mà hiện tại Unmei không thể có sức mạnh như những Musicart bình thường khác. Năng lượng trong cô không ổn định, thậm chí có một số lần còn không thể sử dụng vũ khí.

   Cô, chẳng thể giúp được gì nhiều cho cha mình cả.

   -A, Unmei à! Cậu đợi lâu chưa?

   Emma từ phía cửa trụ sở chạy ra, gương mặt tươi cười rạng rỡ. Phải, Emma cũng giống như Unmei, cô trông chờ tới ngày được đi học trở lại như này lâu lắm rồi. Ở nhà không có việc gì để làm hết, đi học vẫn là tốt nhất.

   Unmei cười nhẹ lắc đầu. Cô đưa mắt ra hiệu cho Emma nhìn ra phía sau. Là Shou vác cặp trên vai đang thong thả tiến đến chỗ bọn họ. Emma lườm cậu một cái, sau đó lại quay về phía Unmei hỏi:

   -Takt đâu? Anh ấy tới giờ vẫn chưa ra hả?

   -Ừ, đợi anh ấy một chút nữa rồi chúng ta đi nhé?_ Unmei đáp.

   -Được được, đều nghe cậu hết. Ấy, chỉ huy Takt ra rồi kia kìa.

   Tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía Takt. Anh trong bộ đồng phục nam sinh của trường cấp ba thật sự là... vô cùng hợp.

   Phải rồi, nếu như năm đó không xảy ra biến cố, có lẽ trường học được mở, anh cũng sẽ được đi học. Nhưng tất cả chỉ là "nếu như".

   Takt chạy đến bên ba người bọn họ, nở nụ cười:

   -Xin lỗi mấy đứa, để các em phải đợi tôi rồi.

   Emma xua tay, nghiêng đầu cảm thán:

   -Không có đâu, bọn em cũng là ra sớm quá thôi. Nhưng mà anh mặc đồng phục trường bọn em như này thật sự rất rất đẹp trai luôn, Unmei nhỉ?

   Takt được khen khiến anh ngại đến đỏ cả tai, chỉ có thể cười trừ. Unmei im lặng nhìn Takt thật kĩ, quan sát từ trên xuống dưới khiến anh có chút lúng túng. Bất ngờ cô tiến đến sát gần anh, khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ còn 10cm.

   Cả Shou và Emma đều nín thở mà quan sát tình hình. Thật sự là rất nhiều chuyện!

   Cô cố gắng vươn người, đưa tay lên vuốt tóc lên cho Takt. Tóc mái của anh dài quá, cô sợ vào trường sẽ bị giám thị làm khó.

   -Như này hợp với anh hơn, chỉ huy Takt.

   -A, tôi cảm ơn. Nhưng em  đừng gọi tôi là "chỉ huy", không phải tôi đang là một đàn anh khóa trên của em sao? Cứ xưng hô thoải mái là được.

   -...

   Unmei im lặng không hồi đáp.

   Nhìn đồng hồ trên tay, cô xoay người bảo với cả Shou và Emma:

   -Đi thôi, đến giờ rồi.

   Emma và Shou ngồi dưới băng ghế hóa thân thành quần chúng ăn dưa từ nãy đến giờ, khi bị Unmei nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt thì không khỏi chột dạ. Emma nhíu mày, cô hỏi nhỏ:

   -Cậu chỉ là muốn vuốt tóc cho anh Takt thôi hả?

   -Đúng rồi, sao vậy?

   -Chỉ vậy thôi sao?

   -Chỉ vậy thôi.

   Từ phía Emma phát ra tiếng thở dài, cô không nhịn được mà buột miệng thì thầm:

   -Xì, cứ tưởng cậu...

   Unmei cười bảo:

   -Sao? Cậu "tưởng" mình như thế nào?

   Emma cười ngây thơ, cô đánh trống lảng bảo là đến giờ đi học rồi. Cần phải xuất phát ngay, nếu không chậm trễ sẽ bị phạt. Unmei cũng thôi không truy hỏi cô bạn nhỏ của mình nữa.

   Vậy là nhiệm vụ lần này có Unmei, Takt, Emma và Shou.

   Cũng tốt, những người trẻ tuổi với nhau, làm việc sẽ ăn ý hơn.

   Đó là tác giả nghĩ, nhưng thực tế là...

   Vừa đến trường, cả bốn người bọn họ tiến đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng vừa nhìn thấy Unmei, liền hận không tìm được chỗ trốn khỏi cô.

   -Hiệu trưởng...

     Không để Unmei nói hết, ông liền lên tiếng ngắt lời cô mà thở than:

   -Fukkatsu à, em có thương thầy thì đừng như thế nữa, nhé? Chưa tròn học kì này mà em đã đánh sập hai cái nhà kho, đá gãy bảy cái cây trong sân trường, phá năm bức tường rồi. Em có biết bây giờ những người đến sửa chữa thậm chí họ đã quen luôn rồi không hả? Hay em ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nữa đi, nghỉ bao lâu tùy thích. Thầy không bắt ép em đi học đâu...

   -Hiệu trưởng!

   Chỉ huy Denis vừa đến kịp lúc. Unmei mừng thầm trong lòng, cuối cùng cha cũng đến giải nguy cho cô rồi. Vốn dĩ ý định ban đầu là Unmei đến gặp thầy hiệu trưởng để xin cho Takt nhập học theo lệnh của Symphonica, ấy vậy mà chưa kịp nói đã bị thầy kể tội không thể nói được chữ nào.

   -Được rồi, mấy đứa ra ngoài đi. Cha nói chuyện với ngài hiệu trưởng một lúc.

   Vậy là cả bốn người trẻ bọn họ lầm lũi bước ra khỏi phòng chờ đợi kết quả. Một mình Unmei gây chuyện, nhưng cả bốn đều như bị phạt vậy.

   Takt xoay mặt qua nhìn Unmei. Lòng đầy bất an, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi cô:

   -Là... em làm thật sao?

   Unmei thở dài thườn thượt, giọng cô bé như tiếng muỗi kêu:

   -Tôi cũng đâu phải là cố ý. Vì mấy thứ đó yếu quá thôi...

   -Haha...

   Takt cũng chỉ có thể nở nụ cười thật trân nhất cuộc đời anh. Unmei hiện tại còn mạnh hơn Unmei của ngày xưa, may cho anh là chưa chọc ghẹo gì đến cô, nếu không anh tàn đời rồi. Đúng là người diễn tấu ghê gớm mà!

   Cạch. Tiếng mở cửa vang lên. Cả bọn đều hướng mắt về phía căn phòng. Denis bước ra, ông vỗ vai Takt cười nói:

   -An tâm, ta đã bàn bạc với hiệu trưởng xong xuôi cả rồi. Cậu cứ an tâm ở lại đây làm nhiệm vụ, không có trở ngại gì cả. Nhờ cậu, quan tâm và bảo vệ con gái tôi khỏi nguy hiểm nhé.

   Takt lại cười. Lòng anh thầm nghĩ là Unmei cần anh bảo vệ sao? Người cần anh bảo vệ có lẽ là lũ D2 đó mới phải.

   Vậy là cả bốn bọn họ chia nhau ra đến phòng học của mình. Shou qua dãy lầu của khối 10, Unmei và Emma ở lại dãy lầu của học sinh khối 11. Riêng Takt phải đến phòng học dành cho học sinh lớp 12. Bọn họ hẹn nhau giờ giải lao sẽ đến cantin trường để bàn bạc phương hướng hoàn thành nhiệm vụ.

   Bốn tiết học trôi qua rất nhanh, mới đây mà đã gần 12 giờ 30 buổi trưa rồi. Vậy mà quãng thời gian này Unmei không thể tập trung học nổi, cô lo lắng phía bên Takt, không biết liệu bên đó có ổn hay không nữa?

   Trái với suy nghĩ của cô, do đã được hiệu trưởng dặn dò giáo viên kĩ càng nên Takt rất được ưu ái. Anh được xếp ngồi cùng bàn với hoa khôi của khối cũng là lớp trưởng của lớp anh- Yuri. Vì có một học sinh mới chuyển đến nên khối 12 hôm nay lại sôi nổi hơn thường ngày.

   Tiếng chuông giờ giải lao vừa đến, Emma liền nắm tay Unmei lôi đi như bay đến phòng học của Takt. Giữa đường gặp phải Shou, Emma cũng lôi cậu theo cùng cho có tụ. Qủa là linh cảm của cô không sai, trước dãy hành lang lớp Takt đã chật kín nữ sinh rồi.

   -Chị à, có chuyện gì thế ạ?

   Emma tiện hỏi một đàn chị khối trên, cô đơ cả người khi nghe câu trả lời:

   -Hôm nay có một cậu học sinh mới chuyển đến vô cùng đẹp trai. Còn có mấy cô bạn thích đến nổi chạy đến làm quen với cậu ấy kia kìa. Hình như cái gì mà... Takt Asahina thì phải?

   Cô nàng nghe đến đây thì phát hỏa, cô quay phắt qua nhìn Unmei.

   -Cậu.. nghe gì chưa? Cái đám con gái đó dám quyến rũ anh Takt của cậu kìa? Chết tiệt, cái bọn này. Chủ chỉ mới vắng nhà chút xíu mà lại dám vào cướp đồ à?? Cậu làm gì đi chứ Unmei!!!

   Unmei chẳng thèm để lời của Emma lọt vào tai, cô xoay người đi nơi khác vờ như không nghe thấy:

   -Gì mà "của" mình? Cậu bị Shou chọc đến mơ hồ rồi đúng không? Chúng ta đến cantin đợi Takt đến sau đi.

   -Không được!!!

   Unmei chưa kịp phản ứng đã bị Emma lôi vào trong lớp học của Takt. Một đám con gái vây quanh anh, khiến Takt muốn trốn đi cũng không được. Unmei trông thấy cảnh này vừa thương lại vừa buồn cười, nhưng cô lại không biểu lộ ra chút cảm xúc nào cả.

   -Ê mấy cái người kia? Làm gì mà bu vào người ta như một đám ruồi nhặng thế hả? Có biết người ta có bạn gái rồi không?

   Tiếng xì xầm lại rộ lên chưa có dấu hiệu ngừng. Unmei thở dài bất lực, vỗ vai Emma nhỏ giọng:

   -Chuyện này cậu tự giải quyết đi nhé, mình về lớp đây.

   -Ể?

   Tiếng vỗ tay vang lên ở góc lớp. Yuri tiến đến đứng chặn trước mặt Emma. 

   Cô nhíu mày khó chịu. Unmei biết đàn chị này không hiền dịu thanh thuần với cái danh hoa khôi đó. Có điều cô ta cũng biết cái danh "phá làng phá xóm" của Unmei, vậy nên chắc chắn sẽ không dám đụng đến cô. Chỉ sợ Emma...

    -Nói hay lắm? Nhưng cô bé à, chị cũng đã nhắm trúng cậu ấy rồi. Em nói thử xem, bạn gái cậu ấy là ai? Theo như chị biết thì cậu ấy vẫn chưa có người yêu đó. Hôm nay không trả lời được thì đừng mong bước ra khỏi lớp của chị nhé?

   Cái tính nóng nảy của Emma gây họa rồi.

   Unmei cuối cùng cũng phải giúp bạn mình một tay. Cô tiến lên chắn trước mặt Emma, nói với vẻ mặt điềm tĩnh:

-Tôi là bạn gái anh ấy. Sao, chị có ý kiến gì à?


---------------------------------------------------

Au: Giờ truyện sẽ theo hướng kiểu vườn trường xíu nha cả nhà. Nói chung là fic này có nhiêu thể loại cân tất vì OTP=))) Nhma mấy bạn thấy chương này có ổn không? Nếu ổn thì mình sẽ theo tag này vài chương, còn nếu không mình chuyển hướng cốt truyện sang tìm và tiêu diệt D2 luôn. Cho mình xin ý kiến nhé^^

Chương này dài hơi mấy chương trước nhiều luôn á tr =)))

Cảm ơn các bạn, chúc các bạn một ngày bình an và vui vẻ <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com