[Fanfic • Takt × Unmei] Người Diễn Tấu Tái Sinh, Hoàn Thành Lời Hứa Với Chỉ Huy
Chương nhạc thứ 31: Ngỏ lời
Khoan... khoan đã! Stop pls!!!
Cho mình xin một vé vote nhé, coi như là động lực để mình ra tiếp các phần sau. Mình cảm ơn ạ^^
--------------------------------------------------
Sáng thứ hai, ngày 31 tháng 10 năm 2067.
Unmei vừa mới chốc thức dậy, đêm qua cô ngủ rất ngon. Phần là vì hôm qua cô phải làm nhiều việc khiến cơ thể mệt mỏi, phần vì hôm qua có chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ. Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại , cô bảo với các chị mình sẽ về lại nhà. Cô không thể ngủ tại Symphonica như mọi lần được, vì hôm nay cha Denis trở về rồi. -Tạm biệt mọi người, ngày mai gặp lại nhé! Unmei vẫy tay chào tạm biệt, xoay lưng rời đi. Từng bước chân nhẹ nhàng trên con đường trở về nhà. Đèn đường có chút mờ ảo, hôm nay ánh trăng trên bầu trời cao kia có lẽ là sáng hơn. Gió lạnh hiu hiu lướt nhẹ qua người của Unmei, cô hít sâu một hơi cảm nhận khoảnh khắc dịu dàng này. -Unmei, đợi một chút đã! Nghe thấy tiếng gọi, Unmei xoay liền xoay người nhìn về phía sau. Buổi tối rất khó để quan sát, nhưng giọng nói của người ấy quen lắm. Mây tản ra, ánh trăng chiếu rọi xuống để Unmei trông rõ bóng hình người đó. Là Takt. -Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp em rồi... Takt thở hồng hộc vì chạy theo Unmei từ lúc nãy đến giờ. Áo anh cũng thấm đẫm mồ hôi rồi. Unmei ngạc nhiên, cô hỏi anh: -Sao anh lại ở đây? Anh không về trụ sở nghỉ ngơi sao? Ngày mai là bắt đầu diễn ra lễ kết nạp rồi đó. Takt dựa vào cột điện gần đó, anh thở hơi ra trả lời. Ánh đèn đường mờ ảo, Unmei hoàn toàn không thể thấy được biểu cảm của Takt. -Em là con gái, đi về đêm khuya một mình nguy hiểm lắm. Để tôi đưa em về, có được không? Đã chạy theo con gái người ta đến đây rồi mới hỏi ý kiến, không biết phải nói Takt khờ hay khôn lỏi nữa đây? Unmei trông thấy Takt quan tâm đến mình thế này cũng không nỡ nào từ chối. Cô không thể nói với anh rằng "tôi đi đi về về con đường này hơn mười năm nay rồi, đến cả cảnh vật xung quanh đây còn quen mặt tôi. Tôi thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ?". May là cô không nói thế thật, chỉ khẽ gật đầu rồi lấy ra một chiếc khăn tay. Unmei nhướng người lên, lau mồ hôi trên trán cho Takt. Khoảng cách quá gần, giữa cả hai chỉ cách nhau một gang tay mà thôi. Unmei không suy nghĩ gì nhiều cả, đơn giản chỉ muốn lau mồ hôi cho Takt thôi. Đơn giả chỉ là suy nghĩ của một thiếu nữ mười bảy mà thôi. Nhưng anh lại không nghĩ thế. Takt ngơ ra tại chỗ, anh cảm thấy bối rối nhận lấy khăn tay của Unmei rồi xoay mặt đi nơi khác, tự mình lau mồ hôi. -Cảm... cảm ơn em nhé, tôi tự làm được rồi. Biểu cảm Unmei trông khá đáng yêu, cô cảm thấy khó hiểu lắm đấy. Trong khi đó Takt của chúng ta đã đỏ mặt từ đời nào rồi. Khoảng cách gần như vậy, vượt quá qui định rồi! Cô không biết anh là con trai à, cô... phải giữ khoảng cách với anh một chút chứ? -Đi thôi nhỉ? Cùng nhau "trở về"? Unmei tiếp tục bước đi, cô đi chầm chậm, đợi Takt theo cùng. Takt đi theo Unmei, anh không biết đường về nhà của cô nhưng vẫn muốn đưa cô về tận nhà. Chỉ có như vậy mới khiến anh an tâm thôi. Takt và Unmei đi song song với nhau, bóng của cả hai in trên con đường này. Chân cùng bước, tim cùng nhịp. Ánh trăng cũng như sáng hơn, soi rọi đôi trẻ tìm thấy "con đường" đi đến điểm cuối cùng mà cả hai đang bước cùng nhau. Thời gian cứ như trôi qua thật chậm, cả hai vẫn không ai mở lời nói với nhau lời nào, chỉ lẳng lặng bước đi. Vừa ban nãy anh nhìn thấy Unmei mặc trên người bộ váy đỏ, anh đã cảm thấy như chẳng có khoảng cách về thời gian nào ở đây cả. Chẳng có hai mươi năm dài đằng đẵng, chẳng có khoảng thời gian chia cắt cả hai. Cứ như anh được thấy Unmei của nhiều năm trước, trong bộ đồ đỏ, cùng anh chiến đấu bảo vệ thế giới này. Bảo vệ thế giới của anh, bảo vệ âm nhạc của anh. Không phải, là của cả hai người.Tương lai ta muốn biến thành hiện thực, chính là tương lai anh ấy mong chờ.
Một cảm giác khó tả thành lời trong lòng của Takt. Sao đây nhỉ? Anh ngày càng cảm thấy tình cảm dành cho Unmei quá nhiều rồi, nhiều đến nổi trái tim anh không chứa đựng nổi nữa. Tâm trí anh chỉ có mỗi bóng hình của cô mà thôi. Không còn là thích nữa, đúng hơn đó là yêu.
Một chút thôi cũng được, anh muốn nói "anh yêu Unmei" cho cô nghe. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, anh chỉ có thể nói một cách đầy ẩn ý thôi. Chắc là Unmei không hiểu được đâu, nhỉ? Takt đưa mắt nhìn Unmei, rồi lại nhìn lên ánh trăng kia khẽ nói: -Ánh trăng đêm nay thật đẹp. Unmei nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn anh nở nụ cười tươi. Cô cũng không khỏi cảm thán con trăng đêm nay thật sự rất động lòng người. -Phải rồi nhỉ? Trăng hôm nay tròn quá, đúng thật là rất đẹp. Takt thở dài thườn thượt. Unmei hình như là không hiểu thật. Anh tự cảm thấy kì lạ, rõ ràng không muốn để Unmei hiểu, nhưng khi cô ấy không hiểu thật lại làm anh cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh đang trông chờ điều gì vậy chứ? -Ngày mai... tôi có thể mời em làm người đồng hành kiêm bạn nhảy của tôi được không, Unmei? Unmei im lặng một hồi lâu, cô suy nghĩ. Emma có lẽ là đi cùng Shou, cha Denis thì đi với chị Anika. Vậy hình như là... cô không có ai đi cùng thật. Takt cũng đã ngỏ lời rồi, cô cũng thuận ý mà nghe theo thôi. Unmei nhẹ nhàng gật đầu: -Được ạ, vậy ngày mai mong anh giúp đỡ tôi nhiều hơn thường ngày một chút. Vừa nói dứt câu, thật sự là đã về đến nhà rồi. Takt đứng đợi Unmei bước vào nhà mới rời đi. Ánh mắt anh lúc nào cũng thế, đối với Unmei đều dịu dàng đi mấy phần. Chắc đây chính là ánh mắt của kẻ si tình dành cho người mình thương. Anh đưa tay lên vẫy chào tạm biệt với Unmei. Cô cũng cúi người chào tạm biệt lại anh. Trước khi bước vào trong, Unmei đã quay lại nhìn Takt lần cuối. Cô cất lên giọng dịu dàng cùng với nụ cười ấm áp. Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo mùi hoa hồng ở mái tóc Unmei vương vấn trái tim Takt. Tay anh nắm chặt chiếc khăn tay, tim đập loạn nhịp khi nghe câu nói của Unmei: -Gió hôm nay cũng thật dịu dàng.-----------------------------------------------------------
Cho ai chưa biết, trong tiếng Nhật "Trăng đêm nay thật đẹp" (月が綺麗ですね) có nghĩa là "Tôi yêu em/ I love you". Takt dùng câu nói này là để nói rằng anh yêu Unmei.
Tương tự, "Gió hôm nay cũng thật dịu dàng." có nghĩa là "Em cũng thế, em cũng yêu anh/ I love you, too."
Đúng là tiếng Nhật, quá tuyệt vời ạ =)))
Mình thức trong đêm chạy chương cho các bạn, vì mình đã lỡ hứa với một bạn độc giả là thứ ba hoặc thứ tư có nhưng vì mình bận quá nên không thể có chương liền được. Mình biết các bạn có thể chờ mình, nhưng lương tâm mình không cho phép. Vậy nên mình đã hoàn thành xong chương này, rất mong nó sẽ không đến nổi quá tệ. Cảm ơn vì đã ủng hộ, chúc các bạn một ngày vui vẻ và bình an <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com