TruyenHHH.com

Fanfic Takt Unmei Nguoi Dien Tau Tai Sinh Hoan Thanh Loi Hua Voi Chi Huy


   Takt ôm Unmei chặt lắm, đến nỗi cả cơ thể cô không thể cử động được. Cái ôm như bao trọn hết những nỗi niềm, thương nhớ, sự đớn đau và cả niềm hạnh phúc. Thoáng chốc từng tràn hồi ức lại ùa về, cô lại thấy có Takt. Chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết và niềm tin yêu mãnh liệt đối với âm nhạc, lại là người trong hồi ức mà cô thương nhất. Nhưng chỉ là cảm giác, cô không thể nhớ lấy điều gì cả...

   Theo phản xạ bình thường, khi bị một người lạ ôm mình thì đều vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm đó. Unmei cũng đã nghĩ như thế đấy. Nhưng không hiểu sao cô vẫn đứng im để Takt ôm, không hề có suy nghĩ muốn đẩy anh ra. Mùi thơm dịu nhẹ trên người chàng trai này khiến cô cảm thấy có chút bình yên.

   Unmei chần chừ, nhưng vẫn khẽ đưa tay lên vòng qua người Takt, trả lại cho anh cái ôm dịu dàng. Hai cơ thể ấm áp đang vây lấy nhau, an ủi linh hồn nhau trong tiềm thức. Giờ đây không còn áp lực nào có thể chi phối cảm xúc của hai người họ cả.

   Shou vừa bước ra khỏi thang máy, cậu thong thả đi trên hành lang rộng rãi. Shou như đứng hình khi trông thấy cảnh Unmei bị một người con trai khác ôm vào lòng. Cậu không nén nổi cơn tức giận, liền lao đến tính kéo Unmei ra và dần cho tên kia một trận. Nhưng Emma lại nhanh hơn một bước, cô một tay nắm lấy tay Shou giật người cậu qua một bên bịt miệng lại. Cô de dọa bên tai Shou:

   -Suỵt, cậu im lặng cho tôi. Nháo nhào lên là tôi bẻ răng cậu đấy.

   -Ưm.. ưm... ả... tôi ra...

   Shou vùng vẫy, cậu bị Emma bịt miệng nên không thể nói được gì cả. Tay thì cũng đã bị cô khóa chặt ở phía sau rồi. Cậu tuy là con trai nên rất mạnh, nhưng Emma là Musicart mà. Dù có mạnh như nào cũng không đọ nổi với cô.

   Thế là cậu nhóc ấm ức im lặng không cử động nữa, cậu thua rồi, không có cách nào để có thể thoát khỏi vòng vây này cả nên đành ngoan ngoãn không chống cự.

   Anna lo lắng, cô sợ Unmei sẽ cảm thấy khó chịu vì Takt đã ôm cô bé. Nhưng thật may là không có chuyện gì to tát xảy ra cả, Unmei không phản ứng quá cáu gắt mà lại rất dịu dàng đối với Takt. Anna tâm trạng hỗn loạn, cô vừa thấy buồn vừa thấy vui. Vui vì Takt đã chịu ra ngoài giao tiếp với mọi người, buồn vì người mà cậu ôm không phải là Unmei thật sự, cô bé này là Fukkatsu. Chỉ là do cả hai quá giống nhau nên mới có sự nhầm lẫn này.

   Emma đứng một bên nhìn cảnh trước mắt mà không khỏi cảm thán:

   -Quá trời đẹp đôi rồi, phải ship bạn thân mình với anh chỉ huy này thôi.

   Shou khó chịu, liếc nhìn Emma.Trong ánh mắt hiện lên sự ghét bỏ vô cùng, nhưng mà cô đâu rảnh để tâm đến thằng nhóc kì đà cản mũi này đâu. OTP người thật này của cô real quá cơ mà.

   Tuy sự thật này có thể khiến Takt sốc nặng hơn nữa, nhưng cô không thể giấu cậu được. Thế nào rồi cũng sẽ bị phanh phui mà thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Anna lấy hết can đảm, cô dùng giọng điệu nghiêm túc để nói cho anh nghe:

   -Takt, thật ra cô ấy không phải là...

   -Chỉ huy Takt, con bé không phải là người diễn tấu của cậu. Fukkatsu là con gái của tôi.

   Takt trở về thực tại khi nghe giọng của một người đàn ông trung niên, anh buông Unmei ra, xoay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.

   Là chỉ huy trưởng Denis. Tính ngày hôm nay Unmei vừa hoàn thành xong kì thi rồi nên sẽ đến thăm ông, vậy nên mới đi tìm đứa con gái cưng này. Hỏi ra thì con bé cùng cô Destiny đây đến để thăm người chỉ huy vừa mới hồi phục. Ông cũng tiện đường đi thăm cậu ta, vì mấy ngày qua ông bận nên vẫn chưa chào hỏi đàng hoàng với người ta lần nào.

   Denis thấy cảnh trước mặt nhưng không nói gì. Ông tức thầm trong bụng, bảo bối Unmei của ông trước giờ được ông bảo bọc, yêu thương vô cùng. Vậy mà hôm nay ông lại tận mắt nhìn thấy cái thằng nhóc chỉ huy kia ôm con gái ông, nghĩ sao không phát tiết cho được.

   Anna bước lên một bước, cô hướng tay về phía ông cất tiếng giới thiệu:

   -Takt, người này là chỉ huy trưởng Denis của Symphonia. Cũng là... cha của Fukkatsu.

   Takt nhăn mặt, cậu vẫn còn cảm thấy mơ hồ chưa hiểu rõ sự việc. Unmei được sinh ra từ âm nhạc mà, cô ấy có cha sao?

   Denis nắm lấy cánh tay Unmei kéo đi, ông ngoái đầu lại hỏi:

   -Có muốn nói chuyện rõ ràng không? Theo tôi.

   Mọi người có mặt ở đây cùng nhau đi theo chỉ huy trưởng Denis. Đây là lần đầu tiên ông tiếp khách ngay chính phòng làm việc của mình. Căn phòng này vốn dĩ đã rất to rồi, có thêm năm người nữa thì cũng chẳng nhầm nhò gì. Denis mời mọi người ngồi xuống ghế sofa. Takt tính nắm tay gọi Unmei ngồi xuống bên cạnh mình thì bị Denis nắm tay kéo lại. Ông ho khan vài tiếng lấy lệ:

   -Khụ khụ... Fukkatsu ngồi bên cạnh cha đi con gái. Để cậu Takt và cô Destiny ngồi bên đó là được rồi.

   Unmei im lặng gật đầu bước đến ngồi cạnh ông. Từ lúc nãy đến hiện tại cô chẳng nói lời nào, chỉ trầm lặng mà quan sát tình hình. Shou từ lúc đi đến đây thì không ngừng dùng ánh mắt như tên đạn nhìn Takt, chính thức từ giây phút anh ôm Unmei là đã lọt vào danh sách đen của Shou rồi. Emma nhìn thấy Shou không ngừng nhìn chăm chăm người ta mà thở dài, cô vả vào lưng cậu một cái thật mạnh. Shou giật mình quay sang nhìn cô, cậu quát với âm lượng chỉ đủ để cả hai nghe thấy:

   -Chị làm gì vậy?

   -Làm người. Không có làm mình làm mẩy như ai kia. Tôi nói cho cậu biết đừng dại mà động đến người ta, cậu chỉ huy kia có mệnh hệ gì thì cậu đừng hòng nói chuyện được với Unmei. Có thấy cách Unmei đối xử với người ta chắc cậu cũng hiểu rồi ha~

   Shou bực bội xoay mặt đi nơi khác. Cậu thân với Unmei từ bé nên rất hiểu suy nghĩ của cô, chỉ cần quan sát ánh mắt cô nhìn người khác như nào cũng biết rõ cô cảm nhận về người ấy ra sao. Cậu chỉ huy này, thật sự Unmei vô cùng xem trọng người ta rồi. Shou không ngờ được người quen mười năm nay là cậu lại không bằng cả tên Takt này nữa.

   Sau một hồi trò chuyện, Takt vẫn không tin được người lúc nãy mình ôm không phải là Unmei của anh. Màu tóc, giọng nói, ánh mắt đều giống nhau như từ một khuôn đúc ra. Thế nhưng lại không phải là cùng một người, sao lại có chuyện vô lí như vậy được?

   -Vậy ý ông nói cô gái này không phải là Unmei của chúng tôi?

   Denis nhàn nhã uống trà, ông đặt cốc trà xuống mặt bàn. Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, ông ngả người dựa vào ghế sofa mà đáp:

-Đúng vậy. Unmei của cậu đã hi sinh từ lâu rồi. Cô gái nhỏ này là con gái của tôi, Fukkatsu. Con bé lớn lên ở Đức, nếu không tin cậu có thể hỏi tất cả mọi người.

   Takt run rẩy, anh cảm thấy có chút hụt hẫng. Một thứ cảm giác khác lạ trào dâng, đưa đẩy dòng suy nghĩ của anh ngày càng ra xa hiện thực. Takt nhìn Unmei, giống nhau như vậy, nhưng không phải là cùng một người sao...

-------------------------------------------------------------------------

   -Bữa mình có đọc được lời nhận xét của một bạn độc giả là cốt truyện mình đi hơi nhanh, nên mình sẽ cố gắng chậm lại nhé. Mọi đóng góp ý kiến các bạn cứ bình luận nha, mình sẽ sửa đổi nếu thấy nó phù hợp. Tuy mình là tác giả, nhưng mình vẫn tôn trọng ý kiến độc giả mà ^^

   -À bữa mình có đọc trên web reup truyện mình, có một bạn độc giả dễ thương lắm xin fanart lại Unmei. Mình vẽ máy hong được đẹp nên là mừng vì có người muốn fanart cho bộ fic này. Nhưng mà mình chỉ đăng duy nhất trên W a t t p a d thôi á, có gì mấy bạn liên hệ mình tại đây nha.

   -Tuần sau mình bắt đầu thi cuối kì, hên xui có một chap hoặc không, mong các bạn thông cảm giúp mình huhu T.T

   Cảm ơn vì đã ủng hộ <333


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com