Fanfic Shan Ying Mot Doi Chi Yeu Em
CHAP 8 _ Một Đời Chỉ Yêu Em
" Nếu như anh muốn em hận anh , nếu như anh muốn xóa bỏ tình yêu 10 năm qua của chúng ta , nếu thế này mà anh có thể quên em , có thể tha cho nhà họ Đỗ , thì anh cứ việc … " _ Vân Đan nói trong nước mắt Trần Sơn dừng lại , hai cánh tay Vân Đan đang bị anh xiết chặt bỗng được nới lỏng , môi anh dừng lại , Trần Sơn đứng bật dậy , nhìn sâu vào đôi mắt Vân Đan , anh biết rằng mình đã làm tổn thương cô ấy , đã làm tổn thương tình yêu của 2 người và Vân Đan sẽ không bao giờ quay về bên anh nữaĐan mặc lại áo , tay Vân Đan run run bây giờ chỉ mặc áo đối với cô cũng thật khó khăn ° Xoảng °Giật mình , ngước lên Vân Đan kêu thảng thốt" Trần Sơn , anh làm gì vậy "Ây da , thì ra Trần Sơn dùng tay mình đấm thẳng vào cái tủ rượu gần anh , không biết cái tủ có sao không , chứ tay Sơn thì máu không ngừng chảy" Em đừng đến gần anh , em đi về đi , nếu em còn ở đây , anh không biết anh sẽ còn làm ra chuyện gì tồi tệ hơn nữa , em về đi , về đi "Vân Đan lao nhanh ra cửa , nước mắt như mưa , tại sao lại số phận lại cay nghiệt thế này• Chuyện gì thế này , sao cô ấy lại ở đây ??? Sao cô ấy lại chạy ra từ nhà của Trần Sơn ??? Quần áo cũng không chỉnh tề ??? •Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu , Hùng như không tin vào mắt mình , anh như chôn chân tại chỗ đầu óc quay cuồng , anh đang nghĩ đến điều tồi tệ nhấtVừa này Mạnh Hùng còn đang mừng , anh nghĩ giờ Trần Sơn đã là Tổng Giám Đốc một công ty lớn tầm cỡ Quốc Tế , có lẽ Sơn có cách giúp công ty anh vượt qua khó khăn trước mắt … nhưng không ngờĐáng lý ra Hùng phải xông vào đấm cho vỡ mặt cái thằng bạn khốn nạn kia . Nhưng sao Mạnh Hùng không làm được gì , anh cứ đứng đó , dường như Mạnh Hùng không dám đối diện với sự thật , một sự thật quá tàn nhẫnAnh sợ Trần Sơn sẽ thừa nhận điều anh đang nghĩ trong đầu là đúng , Mạnh Hùng lại càng sợ anh sẽ mất Vân Đan , thế là …Mạnh Hùng ghé vào một quá bar , anh uống như chưa từng được uống rượu . Mạnh Hùng muốn uống thật say , không muốn nhớ gì cả" Ha … ha ... ha … mày là thằng bất tài vô dụng , công ty thì trên đà phá sản , ở nhà thì có một bà mẹ chồng lúc nào cũng hà khắc … cô ấy phản bội mày là đúng thui … HA … HA … HA , đáng đợi mày lắm Mạnh Hùng ơi … HA … HA ... HA "°
°
°
Đan đi rùi , Sơn ngồi xuống ghế sofa , tay ôm lấy đầu , vết thương ở tay không là gì so với vết thương nơi con tim mà Sơn đang phải chịu , nhìn vào ánh mắt Vân Đan , anh biết rằng kể từ giây phút này , anh đã vĩnh viễn mất cô ấy" Sơn ơi , mày điên rồi , sao mày lại làm tổn thương cô ấy , tại sao mày lại trở về làm gì , tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy ??? Tại sao ??? Tại sao ??? Tại sao ??? "Mỗi cái tại sao Sơn lại dùng tay đang bị thương của mình đắm mạnh xuống bàn kiếng Đột nhiên Sơn ôm đầu , vẻ đầy đau đớn … trước mắt Sơn mọi thứ trở nên một màu đen tối3 Ngày Sau , Tại Bệnh Viện" Gia Lâm , đây là đâu , sao anh lại ở đây ??? " _ Giọng Trần Sơn thều thào , trông anh vẫn chưa có gì gọi là khỏe cả" Đây là bệnh viện , tối hôm kia em định đến tìm anh … không ngờ tới nới thì nhìn thấy anh nằm bất tỉnh dưới đất , tay lại chảy rất nhiều máu , gọi thế nào anh cũng không tỉnh . Sợ quá nên em đưa anh vào bệnh viện "" Lâu lâu , tôi lại thấy nhức đầu , chóng mặt , hoa mắt … giờ thì ổn rồi , cậu làm giấy cho tôi xuất viện đi "" Anh Sơn àh … "" Chuyện gì mà phải ấp úng "" Anh không thể xuất viện được "" Tại sao ??? "" Bác sĩ bảo , trong đầu anh có một khối u ác tính , nếu không kịp thời chữa trị thì … "" Khối u sao ??? "" Bác sĩ bảo nếu phẫu thuật thì anh sẽ không sao , anh yên tâm đi "" Ờh … àh , Lâm này , cậu làm giấy xuất viện cho anh đi , có phẫu thuật thì anh cũng về Mỹ , ở đó công nghệ người ta tiên tiến , sẽ tốt cho anh hơn "" Nhưng mà sức khỏe của anh "" Không sao đâu , anh tự biết sức khỏe của mình , cậu cứ làm theo ý anh đi "" Dạ , em đi làm thủ tục xuất viện đây , anh nghỉ ngơi tí đi "" Ừh "Sơn đang nằm trong một căn phòng VIP and VIP của một bệnh viên cao cấp , trong phòng đầy đủ tiện nghị . Nhưng sao Sơn cảm thấy lạc lỏng quá … nở một nụ cười xót xa , cay đắng" Giờ đây sống hay chết đối với anh đâu còn gì quan trọng , không có Vân Đan anh sống có khác gì chết chứ . Anh không thể nào chấp nhận được sự thật anh sẽ mất em Vân Đan à "
°
°
°
" Anh Hùng , anh đi đâu dậy ??? "Vân Đan với hỏi, nhưng chiếc xe hơi kia đã vút lao đi . Vân Đan cảm thấy Mạnh Hùng mấy ngày nay rất lạ , dường như là anh cố tình tránh né cô , thường hay cáu gắt , về đến nhà là nồng nặc mùi rượuĐan nghĩ chắc Mạnh Hùng đang lo lắng chuyện bồi thường hợp đồng nên tâm trạng không tốt . Thật ra , cô cũng muốn đến năn nỉ Trần Sơn , nhưng nhớ lại ngày hôm ấy … cô lại từ bỏ ý định . Bây giờ cô cũng không biết phải làm saoVân Đan vừa đi vào công ty vừa miên man với suy nghĩ của mình" Chị Hùng , Đỗ Tổng đâu , tôi có tin vui muốn báo với anh ấy ??? " _ Vẻ mặt Đình Quốc đầy vẻ phấn khởi và hớn hở" Có chuyện gì , Mạnh Hùng đưa tôi đến công ty , rồi lái xe đi , chắc là anh ấy đến các ngân hàng xem có vay tiền được không ??? " _ Vân Đan" Báo chị tin vui , bên công ty Vân Nam đã đồng ý không truy cứu trách nhiệm , không bắt chúng ta bồi thường hợp đồng và kể cả số hàng kia họ vẫn sẽ lấy … ha ... ha ... ha " _ Đình Quốc" Thật sao , sao lại như thế được ??? " _ Vân Đan" Tôi cũng không biết , sáng nay thấy người bên công ty Vân Nam qua , tưởng đâu họ tiếp tục gây sức ép cho mình như mấy lần trước , lúc tôi nghe họ nói … tôi cũng không dám tin … cứ ngỡ là đang mơ ... hì ... hì … cũng may giờ đã không sao . Để tôi gọi điện báo cho anh Hùng biết , để ảnh đừng lo lắng nữa " _ Đình Quốc[ Số máy quý khách hiện thời không liên lạc được , xin quý khách vui lòng gọi lại sao ]" Sao anh ấy khóa máy rồi … thôi vậy có gì chị nói lại với anh ấy nhé . Để tôi báo tin vui này cho mọi người biết " _ Đình Quốc nhíu mày nóiĐình Quốc đi rồi , Vân Đan vẫn đứng đó, cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa" Hơi … i … mặc kệ … Trần Sơn chịu tha cho Mạnh Hùng là được rồi , đừng nghĩ nhiều nữa . Có lẽ anh ấy đã buông tay rồi "
°
°
°
° Cốc °° Cốc °° Cốc °Trần Sơn đang sắp xếp vật dụng cá nhân vào mít cái thùng giấy , đang lay quay dọn dẹp , bỗng Sơn dừng lại , đôi mắt đã buồn lại càng buồn hơn , khi thấy một chiếc hộp xinh xắn để trong hộc bàn , Sơn say sưa ngắm nó ... chợt giật mình nghe tiếng gõ cửa , Sơn vội bỏ chiếc hộp vào túi" Mời vào "" Cậu quyết định thế thật sao ??? " _ Vẻ mặt Sĩ Phong buồn buồn" Ừh … có lẽ đây là quyết định khó khăn thứ 2 trong đời của mình " _ Sơn nở một nụ cười gượng gạo" Lần thứ 2 ??? " _ Sĩ Phong thắc mắc hỏi" Đó là phải chọn lựa giữa Vân Đan và gia đình … ha … ha ... ha … mà thôi giờ thì tất cả đối với mình không quan trọng nữa . Cậu không còn giận mình nữa sao ??? "" Tôi nghe Khả Dư kể rồi , biết trách ai đây , trách ông trời thích trêu đùa con người , hay trách cậu quá si tình Vân Đan … Nhưng Sơn àh , cậu có thể nghe tôi một lần không , coi như là tôi xin cậu đấy , đừng làm hại Mạnh Hùng , dù nhà họ Đỗ có phá sản thì Vân Đan cũng không thể quay về bên cậu được … cậu … "Trần Sơn đưa tay lên , ra dấu Sĩ Phong đừng nói nữa , Sơn lại nở một nụ cười buồn " Cậu an tâm , trước khi tôi trở về mọi chuyện như thế nào , thì bây giờ khi ra đi sẽ không có gì thay đổi . Có thay đổi chăng là trái tim mình vết thương chồng chất vết thương "" Sơn , cậu nên quên Vân Đan đi , bên cạnh cậu còn có Khả Dư , cô ấy luôn chờ cậu … "Sơn lắc đầu" Cậu đã từng yêu ai chưa , yêu đến mức có thể chết được , người ta thường nói yêu nhau đâu nhất thiết sống gần bên nhau … Ha … Ha … Ha đó là câu an ủi tệ hại nhất mà tôi từng nghe . Khi yêu nhau ai lại chẳng muốn luôn được ở cạnh người mình yêu , dù là vui sướng hay đau khổ . Nếu như thời gian có quay trở lại, tôi vẫn sẽ bất chấp mọi thứ dành lại Vân Đan … nhưng giờ thì … "" Vậy tại sao … ??? "" Số phận " _ Sơn thở một hơi dài , như cố nén đi cái đau trong lòng mình" Thôi bỏ qua đi , mai tôi đi rồi , chuyện ở đây đành phiền cậu vậy , Tổng công ty sẽ nhanh chóng sắp xếp một Tổng Giám Đốc mới đến thay thế … Sĩ Phong này … nhờ cậu chăm sóc Khả Dư dùm mình , cô ấy là một cô gái tốt … nhưng mà … "" Ừh , tôi biết rồi , mong rằng thời gian sẽ làm vết thương cậu lành lặn phần nào … lên đường may mắn … " _ Sĩ Phong chìa tay ra" Cám ơn cậu , khi nào cưới vợ nhớ báo mình biết nhé hì … hì "Sơn nhìn đồng hồ , rồi bảo phải ra ngoài . Sĩ Phong vừa quay ra thì gặp Khả Dư , hình như Khả Dư đứng đó cũng lâu rồi" Dư , sao em đứng đây , mai Sơn đi rồi "" Em biết , mong rằng anh ấy sẽ không còn đau khổ nữa "🎼 Tôi biết rằng trong trái tim anh
Tôi chỉ là một loài cây bé nhỏ
Là cơn gió bay qua nhè nhẹ
Không đủ làm rung động tâm hồn anh đâu
Nhưng tôi hiểu vì sao tôi đã
Lạc vào con đường bị cụt bởi thời gian
Tôi vẫn sống trong hy vọng ngập tràn
Dẫu biết rằng ngày mai tôi sẽ
… cô đơn 🎼
°
°
°
" Vân Đan "" A … là bác Sơn kìa mẹ … cháu chào bác Sơn "" Chào cháu , cháu ngoan quá , lâu rồi không gặp vẫn còn nhận ra bác Sơn "Nói rùi Sơn mở cửa xe xách ra một con gấu bông to tướng , anh đưa cho Ly Ly" Tặng cho con nè, có thích không ??? "" Dạ thích , cám ơn bác Sơn "" Ly Ly con có muốn đi chơi không ??? "" Dạ … " _ Ly Ly đưa mắt nhìn Vân Đan" Thật ra anh muốn sao hả " _ Vân Đan nói thật nhỏ vừa đủ để Sơn nghe …" Chỉ hôm nay thôi , anh xin em đó " _ Ánh mắt Sơn rất là thành khẩn" Anh muốn đưa cháu đi đâu "Mắt Sơn sáng rỡ" Ở nhà hay ở trường đều tù túng , Ly Ly àh , hôm nay bác dắt cháu ra biển dạo chơi nha "
.__.__.__End Chap 8__.__.__.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com