Fanfic Sanri 30 Tuoi Van Con Zin Se Bien Thanh Phu Thuy Do
[San Ri] Ba mươi tuổi vẫn còn zin sẽ biến thành phù thủy đó - Phần cuối
Tác giả: Lương Yến Thuyết
Editor: Meow
Lời tác giả (không phải lời editor): Viết xong rồi, thế mà tôi viết một mạch xong luôn rồi. Mừng rớt nước mắt.jpgTuyển thủ nghỉ hưu này thậm chí còn thức cả đêm vì SanRi, tôi đúng là quá tuyệt mà!Bởi vì nói nhảm hơi nhiều nên fic cũng dài hơn tôi nghĩ, tôi sẽ cố gắng thay đổi, bản thân tôi không muốn viết dài là vì sợ sẽ không lấp được hố.Nếu như bạn thích những phần trước thì có thể follow tôi QwQ vì sau này hẳn sẽ còn viết tiếp._____
6.Ngày đầu tiên của tuổi ba mươi, Rikimaru đã tìm ra hai vấn đề khiến mình bận tâm.Khả năng đọc suy nghĩ kỳ lạ?Tin đồn ba mươi tuổi sẽ biến thành pháp sư hóa ra là thật.Cô gái mà Santa thích?Santa không thích con gái, mà là thích mình.Nhưng hiển nhiên là cuộc sống của anh cũng không vì thế mà trở nên thoải mái hơn.So với lời tỏ tình thầm lặng của Santa thì khả năng đọc suy nghĩ mà không thể kiểm soát được mới là vấn đề lớn mà Rikimaru phải đối mặt. Mặc dù anh đã cố gắng tránh đụng chạm vào người khác, nhưng vẫn không thể nào tránh được hết.Ví dụ như:"Riki, lát nữa đi ăn chung không? Gọi cả Santa cùng đi nữa." Đặng Lãng Di đi ngang qua, dùng khuỷu tay chọc vào người anh.[Sao Santa vẫn chưa tỏ tình thế, làm ông đây sốt ruột muốn chết rồi.]Lại ví dụ như:"Anh, sao dạo này anh không rủ anh Santa tới nhà ăn cơm thế." Lúc ăn tối, Yumeri đá vào chân anh dưới gầm bàn.[Santa ơi, Santa à, chị đây đang giúp anh đấy, đừng có chuyện gì cũng dựa vào tôi.]Lại ví dụ như:"Riki! Tối hôm trước anh không sao chứ?" Trong lúc tham gia sự kiện, Rikimaru gặp 4 người nhóm Intersection, bắt tay chào họ.[Santa đã vất vả chuẩn bị cho buổi tỏ tình hôm đó như thế cơ mà, đúng là đáng tiếc.]Này, sao mọi người đều biết chuyện Santa thích tôi???7.Nhân ngày không có lịch tập luyện, Dư Minh Quân hẹn mọi người trong nhóm đi ăn tối.Lúc chạng vạng, Rikimaru tới chỗ hẹn đúng giờ, xa xa đã thấy thằng nhóc cao cao kia đứng chờ rồi, che kín mít như vậy mà vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.Cái lạnh đầu đông đã tràn về, có lẽ bên trong cái cái hoodie rộng thùng thình của Santa còn mấy lớp quần áo nữa, nhưng bởi vì cao nên nhìn không hề mập, quần đen tôn lên đôi chân dài miên man, mũ kaki thêu chỉ tơ kéo xuống che kín hai tai, thằng nhóc ấy mặc tùy tiện cái gì cũng trở thành tâm điểm chú ý trên phố.Rikimaru không hề nhận ra lúc nhìn thấy Santa, khóe miệng anh vô thức nở nụ cười, cũng không nhận ra mình đang lon ton chạy về phía cậu."Minh Quân và Lãng Di đâu rồi?"Bước chân anh dừng lại cách Santa một bước, Rikimaru hỏi, giọng nói buồn bực xuyên qua lớp khẩu trang dường như trầm hơn một chút."Minh Quân nói chỗ cậu ấy chọn đông quá, họ đang xếp hàng, bảo chúng ta muộn muộn hẵng tới."Santa chớp chớp mắt, vô cùng thật thà mà trả lời anh.Rikimaru thật lòng tin cậu, anh gật gật đầu. Ở một góc mà Santa không nhìn thấy, anh âm thầm cố gắng kìm nén khao khát muốn chạm vào Santa.Chạm vào Santa đã trở thành một thói quen của anh, quá trình sửa nó đúng là rất khó."Chúng ta đi dạo bên bờ biển đi, lúc này có khi còn ngắm được mặt trời lặn đó." Santa nói, chỉ tay về bãi biển gần đó.Rikimaru vẫn luôn đi theo cậu, vì vậy không bao lâu sau, hai người đã sánh vai bước đi trên bãi cát.Họ nói về chuyện tập luyện, về những hoạt động gần đây, nói về quà tặng của hậu viện hội, về chú chó của mình. Nhìn mặt trời dần dần biến mất dưới mặt biển, nhìn ánh đỏ lan ra khắp bầu trời màu xanh tím, ngắm khung cảnh biển trời tươi đẹp.Nhìn sắc cam chiếu lên khẩu trang của Santa, dường như những đường nét trên gương mặt cậu cũng dịu lại, rồi chìm sâu trong lòng Rikimaru cùng với nụ cười dịu dàng ấy.Thực ra, hình như cuộc sống của anh cũng không có gì khác với trước đây.Rikimaru nghĩ vậy.Santa vẫn luôn ở bên cạnh anh."Riki kun."Sau khi kết thúc câu chuyện, đột nhiên Santa lại trịnh trọng gọi anh một tiếng. Rikimaru giật mình, lưng vô thức cũng thẳng hơn, chăm chú lắng nghe câu tiếp theo của cậu."Có một chuyện em đã muốn nói với anh từ lâu, chính là vào hôm sinh nhật của anh ấy."Rikimaru ngẩn ngơ."Nhưng tửu lượng của anh kém quá, làm em chuẩn bị bao nhiêu thứ mà cuối cùng cũng chẳng dùng đến."Anh biết, cho nên anh mới cảm thấy rất có lỗi, nếu như sau này còn có cơ hội, chúng ta sẽ làm lại nhé!Không đúng, mình đang nghĩ gì thế."Thực ra em..."Rikimaru vân vê góc áo, không biết sự căng thẳng này là lo sợ hay mong mỏi.Đúng lúc này, mấy thằng nhóc đang chơi té nước vô tình tạt nước tới, anh vô thức lùi lại để tránh, rồi cứ thế ngã vào vòng tay của Santa.Vòng tay ấm áp của cậu mang theo một mùi nước hoa nhẹ nhàng hoài cổ, bộ áo chần bông lại vô cùng mềm mại.Mấy cậu nhóc kia chạy lại xin lỗi họ, sau khi chắc chắn họ không bị dính nước mới rời đi."Không sao đâu, lần sau nhớ cẩn thận chút là được."[Mấy thằng nhóc này! Nếu mà tạt vào Riki kun thật thì anh ném hết chúng mày xuống biển!]Rikimaru không nhịn được bật cười thành tiếng."Anh còn cười được à, suýt nữa đã bị tạt cho ướt hết rồi, trời thì lạnh như vậy."Cậu chàng nắm chặt bả vai anh, nghiêm túc dạy dỗ anh. "Cho nên anh nhớ đi gần em một chút, nếu có gặp lại chuyện thế này em còn chắn cho anh được."[Thật đáng ghét, vẫn không nói ra được.][Thật sự muốn nói cho Riki kun biết mình rất thích anh ấy.][Ôi, lát nữa kiểu gì cũng bị Minh Quân và Lãng Di cười nhạo.]Rikimaru rời khỏi vòng tay của cậu, kéo kéo vạt áo cậu, nhíu mày nở một nụ cười bất lực."Anh biết rồi, Santa.""Đi ăn thôi."8.Chỉ cần hơi để ý một chút, một người không nhạy bén như Rikimaru cũng có thể nhận ra lúc ăn cơm ba người kia vẫn lén ra hiệu cho nhau, nhưng anh cũng đành giả vờ như không có chuyện gì. Một bữa cơm, bốn người ngồi ăn rõ là lâu, tới lúc chia tay nhau thì trăng đã lên cao trên bầu trời."Bọn em về trước đây, Rikimaru và Santa về chung đường nhỉ?" Đặng Lãng Di và Dư Minh Quân hợp tình hợp lý giao Rikimaru lại cho Santa, huýt sáo đầy ẩn ý rồi về trước.Thằng nhóc này uống một chút rượu, động tác cũng khoa trương hơn, lúc rẽ vào góc đường vắng gần nhà Rikimaru thì đột nhiên bắt đầu nhảy.Lúc Santa nhảy, cho dù chỉ tùy tiện nhảy một đoạn, cả người cũng như rực sáng lên. Ánh sáng ấy có thể che đi hết những ngôi sao trên bầu trời, cậu ấy mới là mặt trời thật sự.Cho dù không nhảy, Santa cũng rất rạng rỡ.Rikimaru đứng cách cậu mấy bước, thẫn thờ nhìn theo, tâm tư rối loạn.Đừng thấy người này giống như say rượu làm loạn, thực ra thì không phải đâu. Chỉ e là cậu ta vừa nghĩ ra trò gì, ví dụ như tỏ tình một lần nữa."Á!"Thằng nhóc giả vờ ngã, Rikimaru chẳng nghĩ ngợi gì vội lao tới đỡ cậu.[Lần này nhất định phải nói ra][Thích, rất thích Riki kun.]"Riki kun..."Santa nhân cơ hội ôm lấy Rikimaru, mở miệng nói."Anh cũng thích em."Rikimaru nghe thấy mình nói vậy.Thế giới dường như hoàn toàn tĩnh lặng, chiếc lá vàng khô lặng lẽ rơi từ trên cành cây xuống."Hả????""Anh cũng thích em, Santa, không phải là kiểu bạn bè quý mến nhau, mà là thích kiểu muốn ở bên nhau." Rikimaru nhìn thẳng vào mắt Santa, anh nhận ra hiện tại mình không nghe được bất kỳ suy nghĩ nào của thằng nhóc này nữa, chắc hẳn là do Santa bị choáng đến mức đầu óc trống rỗng luôn."Xin lỗi, gần đây anh mới nhận ra tình cảm của mình, nhưng anh nghĩ anh đã thích em từ rất lâu rồi."Bắt đầu từ sự đồng cảm giữa những kẻ mạnh cho đến khi chẳng dời nổi ánh mắt khỏi người ấy, bầu bạn suốt bao nhiêu năm, trải qua biết bao thăng trầm, chúng ta cùng nhau bước qua những năm tháng mịt mờ trong phòng tập, cùng nhìn thấy ánh đèn rực rỡ và tiếng reo hò dưới sân khấu. Sau khi gặp được em, mồ hôi, nước mắt, nụ cười, đều mang một ý nghĩa khác.Đó vừa là mối tình đầu của thiếu niên nhiệt huyết, cũng là mối tình duy nhất của người trưởng thành trong suốt quãng đời còn lại."Riki kun quá xảo quyệt rồi!"Đầu óc trống rỗng của thằng bé cuối cùng cùng hoạt động trở lại, cậu cúi người ôm chặt lấy Rikimaru, dụi đầu vào cổ anh, hít một hơi dài.[Minh thích Riki kun, thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích thích...]Rikimaru có cảm giác như mình mở một ca khúc lặp đi lặp lại."Thật đáng ghét, nghĩ thế nào thì cũng nên là em tỏ tình trước chứ, sao lại bị Riki ngốc giành trước, em không đồng ý!"Có lẽ là vì gục đầu trên vai anh, giọng Santa nghe có phần nũng nịu.Rikimaru đưa tay xoa xoa lưng cậu, giống như vỗ về con cún của mình vậy."Em đã nói rất nhiều lần rồi.""Mà anh, đều nghe được hết."- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com