TruyenHHH.com

Fanfic Quang Tiep Buc Tranh Thoi Nien Thieu

Sau khi cãi nhau với ông Hạ một trận thi buổi tối Hạ Chi Quang chỉ trốn ở trong phòng để học bài cho quên chuyện, nhưng trong lòng cậu vẫn chua chát khi ba mẹ mình chẳng đặt cảm xúc của cậu vào họ, nhưng tâm tính của Hạ Chi Quang luôn tin rằng mình sẽ làm được,chứng minh cho hai người họ thấy.....

Kết thúc cả buổi chìm đắm trong mớ bài tập thì Hạ Chi Quang cũng leo lên giường để ngủ, vừa nhắm mắt chợt cậu nhớ đến gì đó,vội vàng bấm máy chạm vào ứng dụng wechat, tìm tên Hoàng Tuấn Tiệp rồi ghi tin nhắn

Hạ Chi Quang:*cậu ngủ chưa"

Ở bên kia cũng rất nhanh đã rep lại cậu bằng một icon chấm hỏi

Hạ Chi Quang như hiểu được vấn đề liền nhanh tay gõ gõ bàn phím môi mỉm cười chat:*chúng ta đã add wechat từ tuần trước đấy, cậu quên rồi sao?*

Hoàng Tuấn Tiệp ở bên đây ngồi ngẫm một lát mới nhớ ra thở dài rep:*Ồ! Tôi nhớ rồi, cậu nhắn cho tôi giờ này có việc gì không?*

Hạ Chi Quang suy nghĩ lý do mãi cũng chẳng ra đành gửi một vài từ ngắn gọn:*không có gì, chỉ là muốn chúc cậu ngủ ngon thôi*

Hoàng Tuấn Tiệp ngơ ngác đầu xuất hiện ba dấu chấm khó hiểu, chỉ như vậy thôi có cần tốn công dài dòng vậy không??????

Nhưng Hoàng Tuấn Tiệp trong lòng rất vui vẻ khi Hạ Chi Quang luôn quan tâm đến mình,anh cũng không nhanh không chậm gửi tin nhắn cho cậu:*Ừm, cậu cũng vậy ♥️*

Hạ Chi Quang cảm thấy lâng lâng trong người khi thấy icon trái tim của Hoàng Tuấn Tiệp, với lại Hạ Chi Quang bây giờ cảm giác mà cậu đối với Hoàng Tuấn Tiệp là gì cậu cũng không xác định được, nhưng mà Hạ Chi Quang rất vui vẻ khi nói chuyện với người kia

tuy trông có vẻ anh hơi ngốc nhưng mỗi lần cậu tâm trạng không tốt bắt gặp nụ cười của Hoàng Tuấn Tiệp tựa như khiến trái tim cậu được chấp vá lại bằng sự dịu dàng đó vậy, thật kỳ lạ có đúng không?

Hạ Chi Quang không biết phải nói gì với Hoàng Tuấn Tiệp nữa chỉ im lặng thả đáp trả lại icon giống của anh rồi trần trọc lăn lộn qua lại suy tư, rồi dần dần đi vào giấc ngủ....

....

Buổi sáng cũng như thường lệ ánh sáng he hé yếu ớt đang rọi vào căn phòng rộng rãi cùng với chiếc giường lớn thành công đánh thức cậu thiếu niên vẫn còn an giấc

Hạ Chi Quang nhíu mày từ từ ngồi dậy vươn tay theo thói quen nhìn đồng hồ gần điểm đến giờ đi học, cậu mím môi tuy không nỡ rời giường nhưng cậu còn việc học để quyết định cả ước mơ của mình, ngoan ngoãn lê tấm thân mệt mỏi đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân
....

Sau mười lăm phút thường ngày cậu hoàn tất hết mọi thứ, chuẩn bị xách cặp lên để đi học, thì vai cậu truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội,Hạ Chi Quang khó hiểu dừng bước chân lại, vén tay áo lên,đập vào mắt cậu là vết bầm tím do bị ba mình ném cuốn sách vào tối qua được tấm gương phản chiếu lại rõ rệt

Cậu thở dài buông tay áo xuống tự cười an ủi mình một tiếng rồi lấy lại bình tĩnh thong dong đi xuống lầu

Bà Hà thấy Hạ Chi Quang đã đi xuống liền dịu dàng đi lại gọi:"Quang Quang,con lại đây ăn sáng rồi hẳn đi học"

Hạ Chi Quang nhìn vào bàn ăn có ba mẹ đầy đủ nhưng chẳng màng để ý hỏi han gì đến cậu, ông Hạ vẫn cứ trưng bộ mặt khó ở ngồi trên ghế chủ vị đọc báo

Còn mẹ cậu cũng chỉ đọc sách không ngó ngàng gì đến con mình,Hạ Chi Quang sớm đã quen với khung cảnh này gương mặt không chút biểu cảm nhẹ nhàng trả lời với bà Hà:"con không đói đâu, mọi người cứ ăn trước đi"

Trước khi rời đi cậu chỉ để lại câu 'chào tạm biệt' bọn họ rồi lặng lẽ đi học

Hạ Chi Quang chen mình giữa lòng thành phố tấp nập để đến ngoại thành yên tĩnh đi học, trong lòng cậu luôn tự hỏi, mình đã làm gì sai? Tại sao ba mẹ lại cứ áp đặt cậu theo suy nghĩ của hai người? Hạ Chi Quang tuy không phải là một kẻ nhu nhược nhưng đối với ba mẹ vẫn có sự kính trọng không muốn hai người họ bị tổn thương, đến cuối cùng người đau khổ trong chính ngôi nhà của mình lại là cậu

Hạ Chi Quang đạp một hồi bèn dừng lại ở trạm xe để chờ Hoàng Tuấn Tiệp, quả nhiên lúc nào cậu cũng đoán đúng không để cậu chờ quá lâu,bóng dáng quen thuộc mỗi ngày đã xuất hiện cùng với nụ cười dịu dàng ấm áp mà cậu cần lúc này

Hạ Chi Quang rất nhanh tinh thần đã trở lại vui vẻ kêu:"mau lên xe"

Hoàng Tuấn Tiệp đi lại tự nhiên thong thả leo lên xe cậu, cả hai im lặng không nói gì bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo đến quái lạ

Hoàng Tuấn Tiệp vốn là người rụt rè nên không biết mở lời thế nào cho phù cứ ngập ngừng muốn nói

Hạ Chi Quang ở bên cạnh như hiểu được ý của anh nhẹ nhàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí hỏi:"cậu trưa nay có muốn đi ra ngoài không?"

Hoàng Tuấn Tiệp mím môi lắc đầu đáp:"tôi chỉ thích đọc sách thôi"

:"Nhạt nhẽo" Hạ Chi Quang rất nhanh trả lời trước sự tẻ nhạt của người phía sau rồi lại không nói gì nữa đạp một mạch để đến trường luôn

....

Tiếng chuông vào học cũng chuẩn bị vang lên cả hai vì nhà xa mà đến sớm hơn một chút

Rất nhanh sau đó nhóm học sinh khác cũng đã đến lớp,Đông Thành thấy hai người lại tới sớm trong lòng cảm thấy khó chịu nên đi lại nói:"sao dạo này cậu với Hoàng Hoàng,đi chung nhiều dữ vậy"

Hạ Chi Quang:"ây!" Đông Thành vô tình vỗ vai ngay chỗ vết bầm của cậu truyền đến cảm như bị dập thịt mà không ngăn được mà xuýt xoa một tiếng

Hoàng Tuấn Tiệp bị thu hút bởi tiếng than đau đó của Hạ Chi Quang lập tức quay mặt lại lo lắng hỏi:"cậu sao vậy?"

Đông Thành cũng ngơ ngác hỏi han:"đúng rồi cậu sao thế" tuy nói là tình địch hiện giờ của nhau, nhưng tình bạn Đông Thành đối với cậu vẫn trước sau như một không có gì thay đổi,nên khi thấy Hạ Chi Quang than đau hắn cũng bối rối lo lắng mà hỏi

Hạ Chi Quang khựng lại khi nhìn hai người mà mình xem trọng nhất quan tâm mình chỉ mỉm cười che giấu sự thật trả lời qua loa:"À! Không sao, tôi chỉ là lúc sáng không cẩn thận ngã vào cạnh giường thôi"

Đông Thành hơi tức giận chống nạnh mắng cậu cũng quên bẽn chuyện khi nãy muốn hỏi:"cậu lớn rồi mà còn như con nít ấy"

Nói rồi Đông Thành cũng hầm hực trở về chỗ ngồi để lại Hạ Chi Quang vẫn chưa hiểu tại sao mình bị mắng ngơ ngác nhìn

Hoàng Tuấn Tiệp khi biết được lý do chỉ im lặng không nói gì thở dài một cái, tiết học cũng đã vào

Ngoài sân đã vắng vẻ chỉ còn khe khẽ tiếng ve kêu giữa trời mùa hè oi ả,ánh nắng bao lần hé sáng rồi từ từ khép lại, thời gian cũng âm thầm trôi qua, tiết học đầu tiên đã xong,cô giáo để lại lời nhắn cũng đi ra

Các học sinh thì lại cùng nhau ra sân trường tìm bóng mát để nói chuyện chơi đùa với nhau

Hoàng Tuấn Tiệp sau khi hoàn thành tiết đầu đứng dậy nói:"Quang Quang, cậu ở đây chờ tôi một lát"

Chưa đợi cậu hỏi anh muốn đi đâu thì Hoàng Tuấn Tiệp đã rời phòng,Hạ Chi Quang không biết vì sao bản thân lại nghe lời đến vậy ngoan ngoãn ngồi chờ người kia trở lại

Một lát sau Hoàng Tuấn Tiệp quay về trên tay còn cầm chai thuốc đi lại ngồi kế cậu nhẹ nhàng kêu:"cậu mau vén áo lên đi"

Hạ Chi Quang đến giờ mới hiểu được vì sao Hoàng Tuấn Tiệp căn dặn mình ở lại chờ rồi, thì ra là đến phòng y tế xin thuốc thoa cho cậu

Cậu từ từ vén lên trên bắp tay lộ rõ vết bầm gần lan rộng hết cánh tay

Hoàng Tuấn Tiệp kinh ngạc trước vết bầm lớn đó suy nghĩ, có thật sự là bị ngã không đây?

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi Hoàng Tuấn Tiệp vẫn xịt thuốc vào tay mình rồi, nhẹ nhàng chà lên vết thương đó còn ân cần nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Hạ Chi Quang

Vì vết bầm khá đau nên khi có người vừa chạm vào liền truyền đến cảm giác đau nhói khó chịu khiến cho cậu nhăn mặt rên rỉ một tiếng

Hoàng Tuấn Tiệp bối rối thu tay lại ngập ngừng mím môi hỏi:"tôi,tôi mạnh tay lắm sao?"

Hạ Chi Quang nhận được sự quan tâm của anh trong lòng vui vẻ cũng quên bớt đau đớn ở bên ngoài lẫn trong tâm lắc đầu đáp:"không có, chỉ cần cho tôi nhìn cậu, thì không thấy đau nữa"

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy lời nói này có gì đó không đúng nhưng vì nhanh chóng xử lý vết bầm ấy mà nở ra nụ cười dịu dàng trả lời:"được cho cậu ngắm đến chán luôn,thoa thuốc không đau là được"

Thế là trong suốt quá trình thoa thuốc anh không nghe tiếng than đau nào nữa của người kia,thoa xong rồi Hoàng Tuấn Tiệp cũng bối rối gãi đầu tự hỏi, chẳng lẽ chỉ cần người bị thương, nhìn người thoa thuốc là sẽ thấy hết đau hả?????

Hạ Chi Quang cảm nhận được thuốc dần dần nóng lên như xoa dịu cảm giác đau nhói khi nãy đứng dậy vui vẻ hỏi:"vậy tôi đi mua nước cho cậu ha"

Hoàng Tuấn Tiệp sớm đã quen được Hạ Chi Quang mua nước cho uống rồi,dù cậu hỏi anh có từ chối thì cũng bằng không nên bây giờ chỉ cười cười nói:"cảm ơn" rồi nhìn theo bóng dáng đã đi xa phòng học Hoàng Tuấn Tiệp lại lấy sách ra như mỗi ngày mà đọc.......

....
Hết Chương:7

Tình hình là mắt đỡ rồi nha mn, cảm ơn mn quan tâm nha ♥️

Mà không biết khi nào hai ba má mới yêu nhau ta😑 con cái nôn quá trời luôn

Sẵn mn qua ủng hộ fic Lan Cửu [Bách Thượng Vị Đồ] giúp tui với nha, cảm ơn rất nhiều 😘

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com