TruyenHHH.com

Fanfic On Chu Luu Quang

Chu Tử Thư nâng bầu rượu đầy tràn trên tay, hài lòng mà rời khỏi tửu điếm. Trên đường khuya đã vắng vẻ, Chu Tử Thư thản nhiên đi bộ về phủ.

Lúc này, ánh trăng phản chiếu cái bóng trên mặt đất chập chờn, Chu Tử ngẩng đầu, nếu là đạo chích tầm thường, vậy cũng mặc kệ đi thôi.

Nhưng hai mắt Chu Tử Thư co rút, y nhìn thấy cái gì? Một gương mặt quỷ, thứ xấu xí đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Quỷ cốc.

Dưới chân Chu Tử Thư dùng lực, khinh thân đuổi theo mấy bóng quỷ lúc ẩn lúc hiện phía trước. Càng đuổi Chu Tử Thư càng thấy không đúng, mấy kẻ quỷ quái này khinh công quá nhanh, không hề giống Quỷ chúng bình thường một chút nào. Chu Tử Thư chỉ sơ ý một chút, trước mắt đã mất dấu, y cắn răng phán đoán một hướng mà đuổi theo.

Sau khi Chu Tử Thư rời đi, có hai bóng đen xuất hiện trên cái cây gần đó.

- Vô Mệnh, người kia võ công quá cao. Cũng may ngươi nhanh trí, nếu không thì chúng ta đã bị phát hiện rồi.

Vô Mệnh quỷ chỉ hơi gật đầu, nhìn theo phương hướng Chu Tử Thư rời đi mà suy tư một lúc.

- Đi thôi, đến chỗ Tấn vương.

Bất ngờ thay, Vô Mệnh quỷ lại có giọng nói của một lão nhân.

- Được, chậm trễ trở về cũng không biết lão Vô Thường sẽ trách tội thế nào. Aiz, ngươi thì tốt rồi, ngược lại là đồ đệ tốt của ông ta.

Vô Mệnh quỷ không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn gã kia một lúc, khiến gã bất giác ngậm miệng lại, trong lòng mắng thầm vài câu.

Quỷ cốc xuất thế, đã định có tai ương.

Vài năm gần đây thế lực của Tấn vương bành trướng quá lớn, khiến cho không ít chư hầu cũng rục rịch theo, muốn thành lập thế lực riêng của mình, đánh giết ra một phương trời. Nhưng Tấn vương làm sao cho phép những con kiến này vọng tưởng, bên trong không biết đã chèn ép bao nhiêu lần.

Những chuyện này, Chu Tử Thư không quan tâm, cũng sẽ không nhúng tay vào. Cho nên Tấn vương phải lợi dụng thế lực sau màn thay hắn giải quyết mọi chuyện. Một là tổ chức Độc Hạt, một là Quỷ cốc.

Không sai, Tấn vương âm thầm liên hệ với Quỷ cốc mà không để Chu Tử Thư biết. Mấy năm nay, cũng không biết đã liên hệ bao nhiêu lần. Mà lần này, Tấn vương muốn ám sát một vị tướng lĩnh vẫn luôn không chịu quy hàng hắn. Vị tướng quân kia nhiều lần từ chối Tấn vương, ngặt nỗi gã chắn vị trí quan trọng trên bản đồ thống nhất của Tấn vương.

Tấn vương đe dọa, dụ dỗ, tặng cho gã Khôn quân xinh đẹp nhất cũng không thể khiến vị tướng quân kia suy chuyển. Cho nên, Tấn vương muốn diệt trừ gã.

- Ngươi nói cái gì?

Quỷ thuộc hạ âm thầm phỉ nhổ tai của Tấn vương không tốt, gã nói rõ vậy rồi còn không nghe rõ. Gã liếc nhìn Vô Mệnh quỷ vẫn im lìm bên cạnh, lại mở miệng lần nữa.

- Vương gia, ý của Cốc chủ trong thư đã nói rõ. Ta cũng không ngại lặp lại lần nữa cho ngài. Lần này ám sát vị tướng quân kia, Quỷ cốc chúng ta thương vong thảm trọng. Cũng may không làm nhục ủy thác. Nhưng lần này Cốc chủ của ta muốn yêu cầu ngài, không phải dược liệu quý hiếm như những lần trước. Mà là, đến để cầu thân.

Hai mày Tấn vương nhíu chặt, cho Đoàn Bằng Cử một ánh mắt.

Mấy năm nay Quỷ cốc nếu không đòi tiền, thì chính là dược liệu quý hiếm, vì sao lần này lại là cầu thân. Lại là với ai?

- Chẳng hay Quỷ chủ muốn cầu thân với ai?

Quỷ thuộc hạ nhếch môi cười âm u, nhưng gã đeo mặt nạ, chỉ có ánh mắt đen đục lộ ra chút quỷ quyệt.

- Chu tướng quân. Chu Tử Thư.

- Hoang đường!

Tấn vương tức giận đứng lên.

- Các ngươi điên rồi, yêu cầu này cũng dám đưa ra?!

- Haha... Vương gia, chúng ta không đến hỏi ý ngài. Chúng ta là đến thông báo một tiếng thôi.

Quỷ thuộc hạ vứt thiếp đỏ lên bàn rồi cùng Vô Mệnh quỷ thoắt cái biến mất.

- Ba ngày sau, sính lễ sẽ được đem tới. Mong vương gia thành toàn cho, còn bằng không, Quỷ cốc chúng ta không ngại thay ngài công bố những việc dơ bẩn mấy năm nay đâu!

Tấn vương chơi với một con dao hai lưỡi, đã tới ngày bị cắn trả.
Còn vì sao chuyện lần này lại liên quan đến Chu Tử Thư?

Ấy là vì Quỷ chủ sắp chết.

Lão kéo hơi tàn suốt mười năm, dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không thể duy trì thêm được nữa. Cũng không thể biết trong đám thuộc hạ có kẻ nào nhắc đến cách thải bổ Khôn quân, nhưng Khôn quân bình thường không hề có tác dụng với lão nữa. Thuộc hạ kia nhắc đến Chu Tử Thư, người đã từng dẫn quân san bằng phân nửa Quỷ cốc, chính là Khôn quân. Trong lúc sinh mệnh đang dần lìa xa, cộng thêm mối thù năm xưa, Quỷ chủ muốn Tấn vương gả Chu Tử Thư đến Quỷ cốc, một công đôi chuyện. Hành hạ kẻ thù, và kéo dài sinh mệnh, thật làm người khác chờ mong.

Quỷ chủ không sợ Tấn vương không nỡ thả người, lão có một đống thuộc hạ đầy âm mưu quỷ kế, đủ để đùa chết Tấn vương.

Chu Tử truy đuổi không có kết quả một đêm trở về, lại đối mặt với tin tức y là Khôn quân bị truyền ra khắp nơi. Đối mặt với nghi vấn của một đám thuộc hạ, Chu Tử Thư thản nhiên thừa nhận, thu được sự tức giận lẫn không thể tin. Thế nhưng Chu Tử Thư lại vẫn bình thản, y đã có ý lui về, nào sợ chuyện y là Khôn quân bị bại lộ.

Chu Tử Thư chỉ là để tâm đám người Quỷ cốc đêm qua.

Ngày thứ hai sau khi tin Chu Tử Thư bị truyền ra chuyện y là Khôn quân, y tiến cung gặp Tấn vương có ý trao trả binh phù, vậy mà Tấn vương lại không trực tiếp từ chối, lại bảo hắn sẽ cân nhắc sau.

Tối hôm đó, Chu Tử Thư đón chào một vị khách không mời. Một gương mặt quỷ xuất hiện trong phòng y.

Chu Tử Thư mặt ngoài bình tĩnh, Bạch Y kiếm lại có thể xuất ra bất cứ lúc nào. Y nhìn chằm kẻ xuất hiện trong phòng y.

- Ta đến thông báo một tiếng, ngài sắp trở thành Cốc chủ phu nhân. - là giọng khàn khàn của lão nhân.

Chu Tử Thư không lên tiếng đáp lời, cũng không thắc mắc lời kẻ trước mặt nói. Bạch Y xuất ra, Chu Tử Thư một kiếm chém tới, kẻ trước mặt cũng chẳng bất ngờ xoay người né tránh. Chớp mắt hai bên đã đánh hơn chục chiêu, trong lòng Chu Tử kinh ngạc vì võ công tên quỷ nọ, tuyệt đối có thể đánh đến mức lưỡng bại câu thương với y.
Lúc này, đột nhiên hai người áp sát nhau, chủy thủ trong tay Vô Mệnh quỷ vừa chuyển đã đặt trên cổ Chu Tử Thư, mà Bạch Y kiếm, cũng đã vững vàng kề sau gáy Vô Mệnh quỷ.

Không khí đang giương cung bạt kiếm, đột nhiên một mùi hương cực nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi Chu Tử Thư, không đợi y cẩn thận phân tích rõ thì toàn thân đã lập tức nóng lên, Bạch Y kiếm cũng run rẩy rơi xuống đất.

Y tiến vào kỳ Hợp hoan, ngay lúc này!

Chu Tử Thư không biết vì sao kỳ Hợp hoan lại bất chợt đến vào lúc này, y vẫn chưa tới ngày đó mới phải. Lúc Chu Tử Thư tiến vào kỳ Hợp hoan, sẽ dữ dội hơn người thường rất nhiều, gần như sẽ không khống chế được mình, lúc này y sẽ tìm đến huyệt động y tự chuẩn bị để vượt qua mấy ngày đó. Nhưng kỳ Hợp hoan này đến quá đột ngột khiến Chu Tử Thư không kịp trở tay. Bây giờ rời đi đã không kịp rồi, cơ thể Chu Tử Thư đã gần như mất hết sức lực, vậy mà trước mắt còn một kẻ lúc nào cũng có thể đưa y vào chỗ chết.

Vô Mệnh quỷ nghi hoặc nhìn Chu Tử Thư ngã khụy trên đất, trong không khí bắt đầu lan tràn một mùi hương ngọt ngào. Hai mắt Vô Mệnh quỷ co rút, hắn cúi người đến gần Chu Tử Thư.

- Ngươi... Tới kỳ Hợp hoan?

Chu Tử Thư đã không thể trả lời hắn nữa.

Trong mắt Vô Mệnh quỷ toát ra âm u vô tận. Hắn mặc kệ giãy giụa nhỏ bé của Chu Tử Thư, vòng tay ôm người lên rồi phi thân rời đi.

- Chu Tử Thư, gặp được ta. Ngược lại là do ngươi xui xẻo.

Chu Tử Thư là bị một cơn đau đớn kịch liệt khiến thần trí y tỉnh táo lại một chút.

Tuyến thể mẫn cảm bị người dùng răng phá nát, tín hương mạnh mẽ của Càn quân theo kinh mạch chảy khắp toàn thân Chu Tử Thư. Lần đầu tiên trong đời Chu Tử Thư bị người khác đánh dấu, khiến cho cơ thể y vừa phản kháng vừa khao khát muốn lấy càng nhiều hơn. Chu Tử Thư lúc này thần trí đã không thể không chế được nữa, tác dụng phụ do dùng dược che dấu quanh năm, khiến cho y lúc tiến vào kỳ Hợp hoan, chỉ còn là bản năng nguyên thủy của nhục dục.

Hai tay Chu Tử Thư bị trói chặt trên đầu giường, há miệng thở dốc từng tiếng nặng nề. Vô Mệnh quỷ áp trên người y, mặt nạ quỷ dưới ánh nến càng thêm u ám đáng sợ. Hắn không hôn môi Chu Tử Thư, cứ thế nắm lấy eo y trực tiếp tiến vào bên trong huyệt khẩu chưa từng bị ai khai phá.

Tiếng rên rỉ cứ vang mãi trong phòng không dứt được.

Suốt bảy ngày, Vô Mệnh quỷ rong ruổi trên người Chu Tử Thư, lại cũng bị y quấn lấy không buông ra. Hai người họ, chỉ không làm đến bước đánh dấu cuối cùng.

Lúc Chu Tử Thư hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn dấu vết ái muội trải đầy trên người, phía sau sưng đỏ trướng đau, trong cơ thể lại trộn lẫn tín hương của Càn quân. Y ngẩn người một lúc lâu trên giường, không có thống khổ hay tuyệt vọng như tưởng tượng.

Cổ họng Chu Tử Thư khát khô, khàn khàn lên tiếng.

- Quỷ cốc, có quan hệ gì đến Tấn vương?

Trong bóng tối vang lên một tiếng cười khàn khàn của lão nhân. Vô Mệnh quỷ xuất hiện trước mặt Chu Tử Thư.

- Chu tướng quân xem ra đã quá quen với việc bị người khác đánh dấu thế này nhỉ?

- Ta đang hỏi ngươi.

Vô Mệnh quỷ nheo mắt, lại không tỏa ra áp bức của Càn quân sau khi đánh dấu tạm thời với Chu Tử Thư.

- Ngươi muốn biết? Rời khỏi nơi này ngươi sẽ biết.

Chu Tử Thư động đậy, thật sự có ý định xuống giường. Nhưng y vừa động, chăn mỏng trên người trượt ra, cơ thể săn chắc thon dài, lại lộ ra hoàn toàn trước mắt Vô Mệnh quỷ. Hắn tiến lên đẩy ngã Chu Tử Thư trên giường, cười lên vô cùng khó nghe.

- Chỉ là, ta cho phép ngươi đi chưa? Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư bàn tay dùng lực, muốn vỗ lên mệnh môn của Vô Mệnh quỷ, nhưng hắn còn nhanh hơn, bắt lấy tay Chu Tử Thư giữ chặt trên đỉnh đầu. Nhưng khi thấy vẻ mặt hờ hững của Chu Tử Thư, Vô Mệnh quỷ lại thấy không thú vị nữa, hắn buông Chu Tử Thư ra, xoay người rời đi một lúc rồi trở lại.
Vô Mệnh quỷ xem Chu Tử Thư hệt như một con búp bê vải mà thay y mặc lại y phục, lại ép y uống một viên thuốc đắng chát.

- Ta tin rằng ngươi rất muốn giết ta, cũng sẽ tìm cơ hội giết ta. Nhưng cho đến lúc đó, Chu Tử Thư, ngươi vẫn nên tự lo cho mình tốt thì hơn. Còn bây giờ, trở về nhận sính lễ của ngươi đi.

Vô Mệnh quỷ tiến đến tai của Chu Tử Thư thổi nhẹ, cảm nhận Chu Tử Thư mê man gục trong lòng mình. Hắn cúi đầu nhìn y một lúc lâu mới ôm người rời khỏi, trở lại Chu phủ thả người lên giường.

Mấy hôm nay, Chu Tử Thư đã bỏ lỡ tiết mục đặc sắc nhất của thành Tấn châu. Đoàn người Quỷ cốc, quả thật đã kéo theo mười dặm hồng trang đến để cầu thân Chu Tử Thư. Mà Chu Tử Thư thì lại mất tích suốt bảy ngày trời, trong bảy ngày đó, đoàn cầu thân vẫn thủ vững trước vương phủ, dọa sợ bách tính trong thành. Tấn vương lại không thể đưa binh trấn áp, nếu không đám ác quỷ này điên lên, lộ ra cái gì thì thanh danh của Tấn vương cũng mất sạch.

Chu Tử Thư sau khi tỉnh lại biết được mọi chuyện. Lại vô cùng bình tĩnh mà thay y phục đến chỗ Tấn vương, ngay lúc Tấn vương nhìn thấy ánh mắt của y, liền hiểu rõ đã không còn gì để giải thích nữa.

- Thần, Chu Tử Thư. Đồng ý mối hôn sự này.

Tấn vương khiếp sợ, Quỷ cốc lại vui mừng.

Mùng năm tháng năm, Chu Tử Thư thay hỷ phục, dưới những ánh mắt tò mò, tiếc hận lẫn xem thường mà tiến vào kiệu đỏ tám người khiêng rời đi Tấn châu.

Bên trong kiệu trang hoàng xa hoa, Chu Tử Thư lại lau đi lau lại thanh đoản kiếm trên tay. Bạch Y kiếm từ sau hôm giao đấu với Vô Mệnh quỷ, đã không thấy tung tích.

Ai nói y sẽ không dám tiến vào Quỷ cốc chứ, mấy năm nay, y cũng chỉ chờ đợi một cơ hội này mà thôi. Y với Quỷ cốc vẫn còn một món nợ chưa tính xong.

Ban đêm, khi đoàn người dừng chân nghỉ ngơi, kiệu của Chu Tử Thư bị chúng quỷ bao quanh chặt chẽ, y cười nhạo, bọn họ là sợ y bỏ trốn.

Vậy mà giữ vòng vây như thế, một bóng ảnh lại lặng lẽ xuất hiện trong màn kiệu. Chu Tử Thư đang nhắm mắt, tay y vung lên, cổ tay y đã bị nắm gọn trong một bàn tay thon dài khác.

- Chu... Ah, ta nên gọi ngài là gì bây giờ đây? Cốc chủ phu nhân?

Chu Tử Thư lạnh mặt nhìn Vô Mệnh quỷ trước mắt này, vẫn không cách nào phán đoán mục đích của hắn.

Vô Mệnh thấy Chu Tử Thư vẫn không phản ứng hắn, nhưng cánh tay cầm đoản kiếm lại chưa từng thôi dùng lực, hắn khẽ cười, âm thanh khó nghe đến cùng cực.

- Ta đến nhắc nhở ngài một chút. Đừng có lên nhầm giường đấy. Quan tài và hỷ phòng, chỉ được chọn một thôi.

Vô Mệnh quỷ bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tử Thư, vuốt ve má y một cái rồi thoắt cái biến mất, tựa như hắn thật sự chỉ là một hồn ma bóng ảnh.

Đoàn người Quỷ cốc đi mất hơn một tháng mới đến được Thanh Nhai sơn. Lúc đi ngang lối vực thẳm, Chu Tử Thư hàng mi run lên, nhịn không được xuyên qua màn kiệu mà nhìn về phía vách vực kia.

Y chưa từng quên, cũng sẽ không quên.

Chu Tử Thư nở một nụ cười, sờ lên chiếc hộp gỗ trong vạt áo. Lúc rời khỏi Tấn châu, y chỉ mang theo thứ này, đó là tất cả tài sản của y.

Chỉ là, đón chờ đoàn người tiến vào Quỷ cốc là tiếng trống vang gấp rút dồn dập, là tiếng chém giết rung trời, là máu chảy thành sông.

Đám người Quỷ cốc bắt đầu hỗn chiến, cũng không biết là ai đánh ai. Lúc Chu Tử Thư vén rèm mà ra, tiếng trống cũng vừa lúc dừng lại.

Chu Tử Thư nhìn lên trên đài cao, một bóng hồng y rực rỡ, trên tay xách theo một cái đầu người và bộ da bị tươi sống lột xuống. Hắn từ trên cao vứt thứ đó xuống, mặt nạ bạc che nửa mặt lại không giấu được đôi môi lạnh lùng khàn khàn lên tiếng.

- Từ nay về sau, Quỷ cốc do ta làm chủ. Duy ngã độc tôn!

Quỷ Vô Thường hét lên một tiếng thảm thiết, run rẩy chỉ vào lão Cốc chủ chỉ còn một bộ da và cái đầu lăn lốc trên đất.

- Không nghe bổn tọa nói gì sao?

Chúng quỷ hai mặt nhìn nhau, lại đồng loạt quỳ xuống.

- Cốc chủ anh minh. Vạn quỷ thuần phục!

Dưới những tiếng hô sợ hãi đó, Chu Tử Thư đứng thẳng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vị Quỷ chủ tân nhiệm kia.

Vô Mệnh quỷ, lúc này đã là Quỷ chủ, lại đột nhiên phi thân xuống, một tay ôm lấy eo của Chu Tử Thư ôm người rời đi.

- Đêm nay là ngày vui của bổn tọa, cho phép chúng quỷ cùng vui!

- Tạ ơn Cốc chủ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com