TruyenHHH.com

[FANFIC OHMNANON] GẶP DỊP THÌ CHƠI (逢场作戏)

Chương 4: Thể hiện tình yêu

ruunini

Trải qua vụ này, trong lòng Hoàng Lạc Vinh có muôn điều suy nghĩ, ngàn lời muốn nói, ngàn câu muốn hỏi, tuy sợ đấy nhưng cũng thấy phấn khích cực kỳ.

Sau khi tắm xong cả người vô cùng sảng khoái, tóc mái cậu còn chưa khô hẳn, dính vài sợi trên trán.

Cậu ngồi trên sân thượng ở biệt thự ngoại ô, đong đưa chân bên mép tường.

Bạn nãy lúc trả chìa khoá xe về lại tủ âm tường ở huyền quan, khi lần mò bao thuốc lá của Trần Bỉnh Lâm thì cậu còn tìm ra được một thứ khá "thú vị".

Hôm nay cậu đã tiêu hao quá nhiều thể lực, trí lực lẫn tinh thần, khiến cơn thèm thuốc phát tác, cuối cùng không kiềm được chỉ đành châm một điếu vị bạc hà.

Từ khi mặt trời xuống núi tới khi trăng sáng treo cao, cậu luôn nhìn chằm chằm dòng xe qua lại, không ngừng suy tư.

Nhớ lại con người Trần Bỉnh Lâm từ lúc quen biết hắn tới nay: bỡn cợt với đời, giả heo thịt hổ, mồm miệng ngả ngớn, ra vẻ chính đáng, không chịu nổi thính, nước mắt dàn dụa, và cả sự lạnh lùng quyết tuyệt của hôm nay.

Lại một lần nữa, vì Trần Bỉnh Lâm mà cậu phải suy xét lại sự phức tạp và đa chiều của con người.

Dường như rất nhiều chuyện mà trước kia nghĩ mãi không thông, giờ đây đã từ từ thông suốt.

Tại sao hắn lại tha cho một kẻ "biết rõ sự tình" như cậu?

Tiểu tướng quân có thể mạo hiểm tính mạng cứu 1000 đối tượng thí nghiệm, thì tất nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận với một kẻ "vô tội" như cậu.

Tại sao Quân thống lại ép bọn họ kết hôn?

Có lẽ là vì pheromone vị bạc hà của cậu có thể trấn an hormone của tiểu tướng quân.

Tại sao Trần Bỉnh Lâm lại dễ dàng thỏa hiệp với cuộc hôn nhân này đến thế?

Có lẽ là do tiểu tướng quân cần mùi của cậu để kiểm chứng về nút thắt của thí nghiệm, vừa hay "thuận nước đẩy thuyền".

Hoàng Lạc Vinh chống hai tay ra sau, vừa nhả khói vừa ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc.

Ánh sáng chiếu rọi giữa màn đêm đen kịt này cũng hệt như ánh sáng chợt hắt vào căn gác xép tối tăm qua lỗ thủng trên cánh cửa năm xưa. Người cậu run rẩy, khoé mắt cay cay.

Tạo hoá thật biết trêu người: Khi đã khiến bạn thất vọng hoàn toàn, làm bạn sắp sửa phát điên với thế giới hỗn loạn này thì lại đột ngột ban phát xuống một tia "thánh quang", xua đi sự hoang mang cô độc trong bạn, cổ vũ bạn, khiến bạn có thêm động lực tiếp tục tiến về phía trước.

Hai tia "thánh quang" trong đầu ấy trùng hợp đến kì dị, đều to lớn kháu khỉnh như nhau, mắt đào hoa cong cong như nhau, hào khí và quật cường cũng như từ một khuôn đúc.

Khiến trong lòng Hoàng Lạc Vinh không khỏi suy nghĩ: ngoài con trai ruột của Trần lão, liệu còn có đứa trẻ nhà ai có thể "coi trời bằng vung", mười tuổi đã dám cầm súng phá cửa gác xép nhà họ Hoàng như thế?!

Tựa như đã sắp mường tượng rõ ràng câu trả lời thì tiếng xe chuyên dụng của Trần Bỉnh Lâm đang tiến vào biệt thự vang lên.

Vị tiểu tượng quân to lớn kháu khỉnh ấy vội vàng nhảy xuống xe, tựa như tâm linh tương thông ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Lạc Vinh đang trên sân thượng.

Chính là đôi mắt đào hoa sáng ngời ấy. Hoàn toàn trùng khớp, không lệch một li với "chiến sĩ" nơi gác xép!

Đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm Hoàng Lạc Vinh từ đằng xa, khiến lòng cậu chợt rung động. Ngón tay đang kẹp điếu thuốc không khỏi hơi run rẩy, tàn thuốc nóng hổi rơi trên đầu gối, đỏ mất một mảng.

Cậu vừa mới phủi xong tàn thuốc thì bên tai đã vang lên giọng nói trong trẻo của Trần Bỉnh Lâm.

"Hoàng Lạc Vinh, chúng ta trò chuyện chút nhé?" Trần Bỉnh Lâm bước về phía cậu, chống hai tay sóng vai ngồi bên mép sân thượng.

"Ừ." Hoàng Lạc Vinh ấn lên vết đỏ trên đầu gối, nhất thời không "dám" ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trần Bỉnh Lâm nhăn mũi, ngửi thấy mùi bạc hà lẫn trong mùi thuốc lá, không kìm nổi cười tươi rói: "Em trộm thuốc của tôi?"

Đây mới là Trần Bỉnh Lâm mà Hoàng Lạc Vinh quen biết, người đàn ông "ấu trĩ", tươi cười xán lạn, vô lại thèm đòn.

Cậu bực bội trợn mắt: "Trộm bố anh ấy! Tôi lấy ở huyền quan!"

Trần Bỉnh Lâm liếc nhìn mấy đầu thuốc được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên tay Hoàng Lạc Vinh, bèn đoạt lại bao thuốc lá đã chẳng còn lại mấy, rút ra một điếu châm lửa rồi ngậm lấy. Đoạn hất cằm, giọng chắc chắn dứt khoát: "Em hỏi đi."

Tựa như đã nhìn thấu cả bầu nghi vấn của tiểu idol, phong thái thoải mái, thẳng thắn phóng khoáng như buổi "họp báo với phóng viên".

Thế mà, Hoàng Lạc Vinh mấp máy môi một lúc, nhưng lại hỏi một câu "không thể ngờ tới" nhất.

"Anh có ảnh chụp năm mười tuổi không? Cho tôi xem thử đi."

Có quá nhiều thắc mắc, liên quan tới tính mạng bản thân và gia đình, liên quan tới thí nghiệm, liên quan tới quốc gia. Nhưng, Hoàng Lạc Vinh vẫn ích kỉ hỏi câu hỏi mang tính cá nhân riêng tư nhất này trước.

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Bỉnh Lâm nhìn không thấu, đoán không ra mạch suy nghĩ kì quái của tiểu idol, nhưng vẫn mơ màng xoa xoa sau đầu rồi thật thà đáp: "Mười tuổi tôi bị cha đưa tới trường quân đội ở biên giới phía bắc, làm sao có ảnh gì được."

Không phải hắn ta...

Hoàng Lạc Vinh không thể miêu tả được cảm xúc nơi đáy lòng lúc này. Trống rỗng, thất vọng, thấy bản thân vừa kì quặc vừa buồn cười.

Trên đời này làm gì có duyên phận "vừa khéo" như thế cơ chứ?

E rằng do mấy năm trước cậu đã đóng quá nhiều phim thần tượng nên cũng sinh ra những "mơ mộng" hão huyền.

Trần Bỉnh Lâm thấy cậu hỏi câu hỏi chẳng hề liên quan xong lại rơi vào im lặng, bèn không nén nổi quan tâm hỏi: "Em sao thế?"

Lúc này Hoàng Lạc Vinh mới ngẩng đầu lên, nhướng mắt quay sang liếc hắn, ngạo nghễ như thường: "Chả sao cả."

Nói xong bèn hút một hơi thuốc, đôi môi nhạt màu phả ra làn khói trắng vấn vít lượn lờ, phong thái tuỳ ý như "ông hoàng khói thuốc" khiến Trần Bỉnh Lâm ngồi cạnh nhìn đến trợn cả mắt.

Tiểu idol này có khuôn mặt thanh thuần đẹp trai của thiếu niên, nhưng dáng vẻ ngửa đầu hút thuốc thì đúng là, đệt mẹ gợi cảm vãi.

Lần này đến lượt Trần Bỉnh Lâm đỏ bừng vành tai, đành phải dời tầm mắt.

"Lúc tôi lấy thuốc trên tủ âm tường ở huyền quan thì phát hiện ra một cái máy nghe lén."

Vừa nói mắt nai vừa khẽ nhếch, giọng điệu vô cùng đắc ý.

Trần Bỉnh Lâm bừng tỉnh hiểu ra: "Thảo nào ông già đó lại biết chúng ta chia phòng ngủ."

Nói xong lại quay qua hỏi: "Máy nghe lén đâu?"

"Tôi không động đến. Cứ để đó đi, sau này ắt có chỗ dùng." Mắt nai lấp lánh ánh sáng, Trần Bỉnh Lâm thấy thế thì vô thức nheo mắt đào hoa.

Anh gật đầu, giọng điệu tràn đầy vẻ tán thành và thưởng thức: "Ừ, ông ta muốn nghe thì sau này chúng ta sẽ ra phòng khách nói nhiều chuyện ông ta 'thích nghe' hơn vậy."

Trần Bỉnh Lâm quả thật rất hợp với khẩu vị của cậu, vào lần đầu tiên hai người gặp nhau cậu đã có cảm giác này.

Khi nghiêm túc "ra chiêu", mỗi một câu đối phương đều có thể tiếp gọn, mỗi một câu chưa nói hết ý đối phương cũng có thể lập tức hiểu ra. Ngay cả khi đùa giỡn, trêu chọc, pha trò cũng vẫn luôn là kiểu có qua có lại, vui thú cực kỳ!

"Vậy thí nghiệm có kết quả chưa? Rốt cuộc là anh hay tôi, ai mới là người đặc biệt?" Mạch não tiểu idol nhảy nhanh, tiểu tướng quân cũng chỉ đành gặp chiêu phá chiêu, thật thà đáp.

"Tuy không chắc 100%, nhưng quả thật sóng điện não của một vài đối tượng thí nghiệm đã bị ảnh hưởng bởi pheromone của em." Trần Bỉnh Lâm ăn ngay nói thật, mắt đào hoa đen láy lấp lánh, giọng điệu trịnh trọng.

"Hoàng Lạc Vinh, có lẽ em chính là thuốc giải của T quốc."

"Là liều thuốc giải mà biết bao nhiêu chuyên gia nghiên cứu ngày đêm không màng mệt mỏi, biết bao nhiêu đối tượng thí nghiệm lớp lớp hi sinh đã cực khổ tìm kiếm suốt nửa thế kỉ nay."

"Có lẽ chính là một người 24 tuổi, độc nhất vô nhị - là em!"

Trần Bỉnh Lâm nói rất nghiêm túc, nhưng khi nói tới chữ "em", anh giơ ngón tay thon dài, trêu chọc vuốt ve chiếc cằm thon gọn của Hoàng Lạc Vinh.

Tuy Hoàng Lạc Vinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nhưng vì một loạt những câu nói tựa như "khúc sử thi" của Trần Bỉnh Lâm, khiến cậu không khỏi sinh ra cảm giác như đang gánh vác sứ mệnh, nhất thời quên mất phải tránh ngón tay hắn.

"Tôi có thể giúp được những gì?" Đôi mắt nai ngời sáng rực lên như đốm lửa, ngón tay đang kẹp điếu thuốc gõ gõ tàn thuốc theo bản năng.

Nhưng lần này tàn thuốc không rơi xuống đầu gối cậu mà được Trần Bỉnh Lâm đỡ lấy một cách vững vàng.

Tiểu tướng quân hất tàn thuốc nóng hổi trong lòng bàn tay đi, nói một cách chân thành: "Tạm thời chưa cần, hiện giờ chúng tôi đã thu thập đủ pheromone bạc hà, chỉ cần đợi kết quả cuối cùng của cuộc kiểm chứng là được."

"Nhưng tôi muốn giúp đỡ gì đó." Giọng điệu nhiệt tình, đôi môi mím chặt, lúm đồng tiền hõm sâu trên má. "Các anh có thể lấy máu của tôi, hoặc tôi có thể tỏa pheromone ngay tại chỗ, hoặc là..."

Hoàng Lạc Vinh quá kích động nên hoàn toàn không nhìn rõ mặt gâu đang nhăn lại của đối phương, phóng khoáng đề nghị: "Các anh tiêm hormone cho tôi đi! Nếu tôi là người đặc biệt thì chứng tỏ pheromone của tôi có thể trung hòa tác dụng phụ của hormone đúng không?"

"Không được!" Trần Bỉnh Lâm nhíu chặt đôi mày, vội vàng kiên quyết cắt ngang, trong đôi mắt đào hoa đen láy ẩn chứa tức giận thâm trầm.

Hoàng Lạc Vinh bị dọa bởi không khí tỏa ra quanh hắn, thức thời ngậm miệng.

Một khoảng im phăng phắc, Hoàng Lạc Vinh không kìm nổi nhướng đuôi mày, ngạo nghễ khiêu khích: "Hay anh sợ tôi biến thành Enigma thì sẽ đè anh ra chệch anh thành Omega?"

Tiểu tướng quân bị mạch não kì quặc của tiểu idol làm nghẹn đến quên cả thở ra, lỡ nuốt luôn một ngụm khói thuốc, ho sặc một lúc lâu.

"Chưa nói Enigma có thể cải tạo Enigma không, nhưng 208 đối tượng thí nghiệm vẫn còn nằm đấy hôn mê không tỉnh, em nghĩ là tôi sẽ lại vô duyên vô cớ cho em đi làm thí nghiệm hả?" Vừa ho khan khiến cổ họng rung lên thanh âm gờn gợn, lại mang theo một vẻ gợi cảm không nói nên lời.

Hoàng Lạc Vinh nghe vậy thì vô thức đỏ bừng vành tai, thấy mình đúng là có hơi "
lấy dạ tiểu nhân".

"Hoàng Lạc Vinh, cường hóa hormone cần thời gian 30 ngày để dần dần thích nghi."

"Trong khoảng thời gian ấy em sẽ phải chịu đựng cảm giác cơ thể thoắt nóng thoắt lạnh, những đau đớn không tài nào chịu nổi trào ra từ trong gân cốt, những lần nôn thốc nôn tháo không kiểm soát được, những cơn ác mộng lặp đi lặp lại không có hồi kết."

"Trong giai đoạn thích nghi ấy, 90% đối tượng thí nghiệm sinh ra khuynh hướng tự làm hại bản thân, thà rằng tự s.át cũng không muốn phải chịu đựng sự đau đớn 'không hồi kết' ấy."

"Tôi không muốn em tiêm là vì tôi vô cùng thấu hiểu sự đáng sợ của nó. Tôi không muốn em cũng phải trải qua những chuyện này."

"Nhưng chờ đến khi thí nghiệm thành công, nếu em vẫn kiên trì muốn tiêm thì tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em."

Trần Bỉnh Lâm khàn giọng, âm điệu trầm ấm, chân thành cực kỳ.

Nhưng sau đó anh lại chợt đổi giọng, trở về dáng vẻ lưu manh nhếch miệng cười, trêu chọc: "Vả lại, tôi cũng rất vui lòng được 'nghiên cứu thảo luận' cùng em, xem rốt cuộc một Enigma có thể chệch một Enigma khác mang thai được không."

Hoàng Lạc Vinh vốn còn đang xúc động không nên lời bởi lời quan tâm chân thành của hắn, nhưng nghe thấy câu nói cợt nhả không đứng đắn kia thì chỉ hận không thể thẳng chân đá bay con gâu đần này xuống dưới lầu.

Nhắc tới thoắt nóng thoắt lạnh, đau đớn và ác mộng khiến Hoàng Lạc Vinh không khỏi nhớ về hình ảnh Trần Bỉnh Lâm bị pheromone vodka dày vò vào tối qua.

"Nhưng chẳng phải anh đã cường hóa thành công rồi đó ư? Sao hôm qua lại vẫn 'phát tác'?"

Hôm qua khi Trần Bỉnh Lâm tỉnh lại thì thấy mình đang ôm chặt Hoàng Lạc Vinh, anh biết mình lại "phát tác".

Chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai, ăn ngay nói thật: "Đây chỉ là phản ứng do ngừng tiêm hormone mà ra, sau khi tôi cường hóa thành công thì sinh ra ỷ lại vào hormone, nếu không tiêm theo định kì, bỏ cách một thời gian thì sẽ có phản ứng như vậy."

"Đau lắm ư?" Hoàng Lạc Vinh bất giác nhíu chặt đôi mày, nhớ tới những giọt nước mắt nóng hổi của đối phương.

"Thật ra thì cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là mỗi lần tỉnh lại thì gân cốt đều ê ẩm." Nói đoạn, mắt gâu lại chợt sáng bừng, quay qua nhìn thẳng vào mắt nai của Hoàng Lạc Vinh, giọng "ngây thơ" chân thành vô cùng: "Nhưng không ngờ là lần này lại không bị, chắc là vì có em nằm trong lòng đấy."

Hoàng Lạc Vinh không chịu nổi cái vẻ cợt nhả đùa dai, giả vờ ngây thơ lên cơn theo đợt này của hắn nữa, cậu vân vê đầu thuốc, giơ tay bóp lấy bầu má mềm mại của đối phương, giọng "tàn nhẫn": "Cũng có thể là do dạo này được tôi 'đánh' thông hai mạch Nhâm Đốc * rồi đấy nhỉ?"

(N/D: Nhâm và Đốc là hai mạch trong Kinh kỳ bát mạch của Trung y, cũng thường được nhắc tới trong các tiểu thuyết võ hiệp, thường chỉ võ công của một người tăng vọt.)

"Chà?! Cũng có lý đó ha!" Trần Bỉnh Lâm lại rất vui vẻ khi bị ngón tay thon dài của đối phương bóp mặt, anh chu môi, hớn hở phụ họa theo.

Hai người "mặc sức" đánh qua nhào lại một hồi trên sân thượng, để tất cả những khúc mắc, sợ hãi, lo lắng của hôm nay được thông qua lực tay đẩy đưa nắn bóp truyền lại cho đối phương một cách rõ ràng.

Sau cùng, mùi khói thuốc bạc hà và mùi vodka hoà quyện lại với nhau, hai cao thủ "vật lộn" đổ đầy mồ hôi, bất phân thắng bại, sóng vai nhau nằm trên sân thượng gió thổi hiu hiu.

Hoàng Lạc Vinh ngẩn ngơ nhìn vầng trăng sáng tỏ trên đỉnh đầu, rốt cuộc vẫn mở lời hỏi câu hỏi đã luôn giữ trong lòng bấy lâu.

"Tại sao thế?"

Tại sao lại tự mình tham gia thí nghiệm? Tại sao lại mạo hiểm tính mạng bảo vệ những đối tượng thí nghiệm kia? Tại sao tất cả mọi người đều đã từ bỏ rồi, vậy mà vẫn kiên trì làm thí nghiệm Enigma đến cùng?

"Tôi nghĩ là em biết đấy."

Trần Bỉnh Lâm quay đầu sang nhìn cậu, mắt đào hoa phản chiếu ánh trăng soi, vẻ hồ hởi.

"Hả?"

Hoàng Lạc Vinh ngờ vực quay sang đối mắt với hắn.

"Chẳng phải em cũng vì ước mơ của mình mà bỏ nhà ra đi đấy à?" Trần Bỉnh Lâm giơ tay vuốt ve cằm cậu, nở nụ cười xán lạn đẹp trai, giọng chắc chắn: "Hoàng Lạc Vinh, em hiểu cảm giác này mà. Chúng ta đều đang lựa chọn "điều đúng đắn" mà mình tin tưởng."

Hơn nữa, Hoàng Lạc Vinh cũng đồng tình với "điều đúng đắn" của Trần Bỉnh Lâm: Câu nói hôm nay của cậu trong văn phòng rằng "anh đang làm điều đúng đắn, không cần phải bàn điều kiện với bất kì ai" ấy tựa như tiếng kèn cổ vũ vang dội trên chiến trường, khiến mạch máu toàn thân tiểu tướng quân sôi trào, cả cơ bắp cũng run rẩy, đáy lòng như dâng lên một nguồn sức mạnh vô tận.

"Ừ", Hoàng Lạc Vinh cười lộ má lúm, trở tay đẩy móng gâu dưới cằm mình ra, mắt nai lấp lánh ánh trăng, ngầm hiểu: "Chúng ta không chỉ lựa chọn 'điều đúng đắn', mà còn đang khiêu chiến với 'đáp án chuẩn mực' của bọn họ."

"Đáp án chuẩn mực?!" Mắt gâu chợt sáng bừng, anh hưng phấn nhăn chóp mũi, bật cười: "Đúng thế! Những con quái vật chỉ biết tẩy não mấy cái 'đáp án chuẩn mực' ấy. Tôi muốn bọn họ phải chính miệng thừa nhận sai lầm của mình."

Tiểu tướng quân thích tiểu idol trước mặt này cực kỳ! Cái cảm giác tâm linh tương thông đến phát run này anh chưa từng cảm nhận được trên bất kì người nào khác.

Họ cùng một chiến tuyến! Đều đang dùng cách của riêng mình để chứng minh "điều đúng đắn" chân chính, khiêu chiến "đáp án chuẩn mực" vững như thành đồng kia. Cho dù đầu rơi máu chảy, thịt nát xương tan cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, quyết không làm một nô lệ trong đầu toàn là "đáp án chuẩn mực".

Trong mắt đào hoa như bừng lên những đốm lửa cháy rực, nhìn chằm chằm Hoàng Lạc Vinh gần trong gang tấc.

Anh chợt cảm thấy, không chệch được má lúm độc nhất vô nhị này thì cũng thôi vậy. Dục vọng chinh phục từng được Hoàng Lạc Vinh khơi lên nay đã biến thành tán thưởng và yêu mến.

Quả thật anh muốn chiếm hữu cậu, nhưng tuyệt đối không nỡ tổn thương sự kiêu ngạo của đối phương.

Cứ như lúc này, cùng cậu sóng vai ngồi hút thuốc, nằm ngắm trăng, thì cũng đã hơn hẳn những đêm vô vị chỉ đơn thuần phát tiết dục vọng trong quá khứ.

Tiểu tướng quân ngồi bên cạnh "tinh thần đang lên đỉnh", thì Hoàng Lạc Vinh cũng sáng ngời ánh mắt nhìn lại hắn.

Cậu nhớ tới câu "Tôi sẽ chứng minh bọn họ mới là kẻ sai" mà mình từng thề thốt, cũng giống hệt như câu "Tôi muốn bọn họ phải chính miệng thừa nhận sai lầm của mình" của Trần Bỉnh Lâm vừa rồi.

Họ hoàn toàn là những cá thể khác nhau, từ tính cách, sở thích, trải nghiệm trưởng thành, thói quen sinh hoạt,... đều có sự khác biệt rõ ràng. Nếu không phải vì sự theo đuổi hoang đường của Trần Bỉnh Lâm và cuộc hôn nhân ngoài ý muốn này, thì có lẽ cả đời này họ cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với đối phương.

Nhưng Hoàng Lạc Vinh vô cùng may mắn, cậu có cơ hội tìm hiểu và làm quen với tiểu tướng quân trước mặt này.

Cậu từng đọc được một câu rằng: "Kẻ mạnh độ mình, thánh nhân độ người".

Trong mắt Hoàng Lạc Vinh, cùng lắm cậu cũng chỉ là "kẻ mạnh", dùng sự quật cường và nổi loạn để kiên trì giữ "đạo" của mình.

Nhưng Trần Bỉnh Lâm lại là "thánh nhân", hắn ta luôn thể hiện dáng vẻ bất cần đời trước mặt người khác, thậm chí bị mọi người hiểu lầm là lòng lang dạ sói, nhưng thực ra hắn lại đang làm "đại sự" chân chính, kiên trì "điều đúng đắn" quý giá và quan trọng nhất.

Khiến người ta khó lòng không thích, tán thưởng và hâm mộ.

Dưới ánh trăng, hai người im lặng đối mắt nhìn nhau, ánh nhìn triền miên như có dòng điện xoẹt qua, từ con ngươi tràn tra khắp thân thể.

Sự im lặng kéo dài ấy bị phá vỡ bởi Alpha "cún con thẳng tính".

Hoàng Lạc Vinh đột nhiên chống người dậy, nở nụ cười má lúm đồng tiền đẹp trai, trong mắt nai hiện lên vẻ giảo hoạt, cậu tiến lại gần, đối diện với đôi môi trái tim của Trần Bỉnh Lâm.

Một tiếng "chụt" vang dội. Giống như nụ hôn bất ngờ lên má trong buổi từ thiện "Thể hiện tình yêu" lần đó.

Nụ hôn này với hai vị cao thủ tình trường "từng chiến trăm trận" mà nói thì quá ư "thuần khiết", vừa chạm đã tách ra, tựa hồ chỉ chừng nửa giây. Thế nhưng lại vang dội như một trò chơi khăm.

Trần Bỉnh Lâm bị hôn cho dựng hết tóc gáy, ngây người tại chỗ, đầu óc như bị ngắt mạch mà bật thốt lên.

"Đệt mẹ! Ở đây đâu có phóng viên báo đài gì đâu?! Em làm gì đấy!"

Hoàng Lạc Vinh hôn xong bèn lập tức đứng lên, sải bước đến cửa sân thượng, xoay người nhìn dáng vẻ đang lơ ngơ xoa miệng của Trần Bỉnh Lâm, bật cười đắc ý.

Lúm đồng tiền hiện rõ, giọng điệu đùa giỡn, đuôi lông mày nhếch lên thốt ra từng từ: "Thể hiện tình yêu đó."

"Thể hiện sự tôn kính và tình yêu với tiểu tướng quân ngài đó." Cậu vừa nói vừa tinh quái đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội không hề tiêu chuẩn.

Nói xong, cậu mở cửa, bước ra, lại đóng cửa, liền mạch lưu loát.

Bộ não của Trần Bỉnh Lâm phải khởi động lại mấy lần liền, cuối cùng mới khôi phục lại được mạch tư duy.

Anh quay đầu lại liếm liếm khóe môi, nếm được vị bạc hà thanh ngọt đã tiêu tan không còn lại mấy.

Tiểu tướng quân bật người dậy, cong cong đôi mắt đào hoa, nở nụ cười xán lạn vô lại, la hét ầm ĩ đuổi theo.

"Vậy em cũng phải để tôi thể hiện với chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com