TruyenHHH.com

[FANFIC OHMNANON] GẶP DỊP THÌ CHƠI (逢场作戏)

Chương 1.2: Muốn chệch em ngay trên sân khấu (2)

ruunini

Hoàng Lạc Vinh buông thõng cánh tay đang đẩy cửa theo bản năng, cậu lùi về sau một bước, nhưng lại bị hai vệ sĩ phía sau chặn lại.

Cậu nghiến chặt răng, khẽ cau mày bước vào. Những tin đồn mấy năm nay cậu nghe được về "thợ săn Alpha" cứ lũ lượt tràn về trong đầu như vũ bão, như liều chết tìm đường để "thoát ra".

Từ khi Hoàng Lạc Vinh bước vào phòng, đôi mắt đào hoa sáng ngời của Trần Bỉnh Lâm vẫn luôn dõi theo cậu.

Sao nhìn gần tiểu idol này lại còn đẹp hơn thế nhỉ? Chưa kể mắt nai, má lúm, sườn mặt; cạnh đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ, nằm giữa mắt và thái dương, tựa như giọt lệ, lại dường như không phải. Nhưng nó cũng giống như con người cậu, rất có khí chất.

Anh nhìn người đối diện một cách rất nghiêm túc, mỉm cười rất đáng yêu, tựa như một con "gâu đần" vô hại.

Nhưng Hoàng Lạc Vinh biết rằng, chính con "gâu đần" này là kẻ đã "xử lý" hơn 1000 đối tượng thí nghiệm vô tội. Cũng chẳng biết khi ấy hắn ta có thèm chớp mắt lấy một cái không.

Cậu rụt vai lại theo bản năng, hơi căng thẳng ngồi thẳng lưng tựa vào ghế.

Trần Bỉnh Lâm nhận ra cậu không thoải mái, thậm chí còn "lo lắng sợ sệt", không khỏi nheo mắt đào hoa, giọng thiếu niên trong trẻo lại lộ ra vẻ đáng yêu: "Em sợ tôi?"

Nói xong, anh hơi nghiêng đầu, nhếch môi cười càng thêm xán lạn, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa: "Em biết tôi?"

Hoàng Lạc Vinh không khỏi cười tự giễu, lòng thầm tự cổ vũ bản thân: sợ cái gì, là người ai chẳng phải chết!

Idol đang hot Nanon "thấy chết không sờn", ổn định lại tinh thần, ngước cặp mắt nai đầy khí thế nhìn thẳng cặp mắt đào hoa đối diện: "Anh là?"

"Tôi là fan cứng của Moi!" Nghe thấy giọng nói vừa hay vừa trong trẻo của Nanon, khóe miệng Trần Bỉnh Lâm như kéo đến tận mang tai, mặt đầy nét cười, giọng điệu cũng vô cùng đắc ý.

Đúng là giống như fan hâm mộ của cậu thật, cả bàn bày toàn là đồ Nhật mà cậu thích ăn. Hoàng Lạc Vinh cầm đũa, gắp một miếng sashimi, thêm mù tạt, chấm nước tương rồi ăn thử.

Vì phải tổ chức concert cộng thêm còn một bộ phim sắp quay vào tháng sau, nên dạo gần đây cậu vẫn luôn ăn kiêng và tập thể hình.

Bây giờ ngồi trước một bàn toàn mĩ vị, khiến cậu không khỏi nuốt nước miếng. Quan tâm làm gì, có chết thì cũng phải làm một con ma no.

"Thích không?" Trần Bỉnh Lâm thấy cậu ăn rất nghiêm túc, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Hóa ra ca sĩ hát chính vừa cool vừa ngầu trên sân khấu kia, khi ăn lại cứ như một con hamster, lần nào cũng cắn một miếng to, phồng cả hai má, trông rất đáng yêu. Đúng là hoàn toàn tương phản.

Hoàng Lạc Vinh chăm chú ăn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người kia, chỉ thấy đúng là hắn ta rất đẹp trai, bình chọn "Alpha bạn muốn ngủ cùng nhất" hắn luôn đè đầu cậu cũng không phải không có lý.

Nhất là khi hắn ta cười rộ lên, mắt đào hoa cong cong, hai bên má thấp thoáng đường vân pháp lệnh đáng yêu, trung hòa một cách kì dị tính công kích và cảm giác áp bách trên người.

Đúng là, không sợ biến thái IQ cao, chỉ sợ đã biến thái lại còn đẹp trai.

Cậu nuốt thức ăn trong miệng, không đáp mà hỏi lại: "Anh thích nhất bài nào của chúng tôi?"

...

Không khí chợt ngưng đọng, ngay cả nụ cười tươi rói trên khuôn mặt đẹp trai của Trần Bỉnh Lâm cũng hơi cứng lại.

Hoàng Lạc Vinh nào biết, chỉ một câu hỏi đơn giản của mình cũng khiến tiểu tướng quân phải "đầu hàng". Trần Bỉnh Lâm ngại ngùng sờ gáy, đành phải ứng biến bằng một cấu "sến rện": "Những bài em biểu diễn hôm nay, bài nào tôi cũng đều thích hết."

"Xì", ca sĩ hát chính có má lúm đồng tiền bị chọc cười, má lúm hai bên càng thêm hõm sâu, Hoàng Lạc Vinh cạn lời nhìn người đối diện, hắn ta diễn xuất quá tốt, hay là có hai nhân cách vậy?

Vậy mà lại trông có vẻ rất ngây thơ ngốc nghếch. Đúng là gặp ma.

Cậu chợt nảy ra suy nghĩ, nhanh trí cầm lấy điện thoại, cao ngạo nói: "Vậy để tôi gọi cả nhóm cùng đến, để cho anh đu idol một lần là đu được cả thể luôn."

Điện thoại còn chưa kịp mở khóa, một bàn tay âm ấm lập tức túm lấy cổ tay cậu, khiến điện thoại trượt khỏi tay, bàn tay kia lại lập tức đỡ được một cách chuẩn xác, nắm vững trong tay rồi đặt lại về chỗ cũ.

Vẫn là nụ cười vô hại ấy, nhưng trong giọng điệu lại lộ ra vẻ cường thế áp đảo, "Không cần đâu, tôi chỉ thích mình em thôi."

Hoàng Lạc Vinh kinh ngạc bởi động tác nhanh chóng, chuẩn xác của hắn ta, cũng nhận ra vẻ "cưỡng bách" trong giọng điệu đó, cậu bất giác lạnh sống lưng. Đối diện với cặp mắt đào hoa kia khiến cậu không khỏi có cảm giác nguy hiểm như bị sói rình rập.

Bầu không khí lạnh lẽo hồi lâu, cuối cùng Trần Bỉnh Lâm vẫn lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng này.

Đã đến nước này rồi, thì có một số chuyện cũng không cần phải giả vờ nữa.

Ngón tay anh gõ lên thành li thủy tinh, hỏi một cách vô cùng "chân thành", nhưng câu hỏi thì lại vô cùng trắng trợn: "Nghe nói em chỉ ngủ với Omega?"

Hoàng Lạc Vinh nhướng mày nhìn hắn ta lúc không cười, ngũ quan mang cảm giác áp bức vô cùng, nhưng lại không có vẻ gì là "đáng sợ".

Cậu idol đang hot cũng là người thắn thắn, trước giờ chưa từng vòng vo với sở thích của bản thân: "Đúng vậy."

Trần Bỉnh Lâm rất thích câu trả lời dứt khoát của cậu, nhếch môi cười vô lại, mắt đào hoa cong cong, "Trùng hợp ghê, tôi thì chỉ hẹn với Alpha."

Hoàng Lạc Vinh nghe thế, da đầu hơi căng ra, nhưng vẫn làm ra vẻ như không có gì, đáp: "Ồ."

"Em không muốn thử với Alpha à?" Ngón tay anh vuốt ve bàn tay lộ ra khỏi cổ tay áo của Hoàng Lạc Vinh, trơn trơn, lành lạnh, thật muốn nắm lấy

Hoàng Lạc Vinh bị hắn vuốt ve mấy cái, hơi nổi da gà, cố ra vẻ tự nhiên rụt cổ tay lại, tránh thoát ra. Ngón tay gõ gõ lên thái dương, nghiêng đầu, cũng ra vẻ "chân thành" hỏi lại: "Vậy tại sao anh không thử với Omega?"

Trần Bỉnh Lâm cũng không tham lam, anh cuộn ngón tay lại, vân vê, cười tùy ý rồi nhẹ nhàng nói: "Thử rồi, nhưng Omega yếu ớt quá, chệch không đã."

Tất nhiên Hoàng Lạc Vinh chẳng phải là sinh viên đơn thuần ngây thơ gì đó, cậu và em gái, bạn bè cũng thường hay nhắc đến vấn đề này.

Nhưng, hai người lần đầu gặp mặt, tên này lúc đầu còn giả vờ "ngây thơ ngốc ngếch", bây giờ lại bắt đầu nói mấy chuyện tắt đèn, khiến cậu vẫn chưa kịp load theo. Hơn thế nữa, cậu cũng không thích Alpha xem thường và bàn tán về Omega.

Chung quy, Omega vừa mềm vừa thơm, nên được Alpha yêu thương, bảo vệ cẩn thận mới phải.

Mấy chuyện tắt đèn thế này, Hoàng Lạc Vinh sẽ không chịu thua, mắt nai khẽ nhếch, giọng cao ngạo: "Tôi cũng từng thử rồi, nhưng Alpha hôi quá, tôi không c.ứng nổi."

Trần Bỉnh Lâm vô cùng thích dáng vẻ không chịu thua của cậu, cười càng vui vẻ hơn, mạnh mẽ phóng thích ra pheromone, vừa cười vừa hỏi: "Vậy còn mùi của tôi, em có thích không?"

Căn phòng rộng rãi bỗng tràn ngập mùi vodka nồng nặc, kích thích xoang mũi Hoàng Lạc Vinh.

Cậu nín thở theo bản năng, giả vờ che miệng, chạy vọt vào nhà vệ sinh, phát ra tiếng nôn khan.

Thật ra, ngoài dự kiến cậu lại không hề cảm thấy ghê tởm với mùi vodka này. Thay vào đó còn thấy rất kích thích, phấn chấn, dễ ngửi. Khó có khi gặp được Alpha hợp khẩu vị, nhưng cậu không muốn có bất kì tiếp xúc nào với Trần Bỉnh Lâm nữa.

Chỉ ăn chung một bữa cơm, Hoàng Lạc Vinh đã nhận ra được hắn ta không hề "đơn giản". Người này có quyền thế ngất trời, thủ đoạn tàn nhẫn, "diễn xuất" có vẻ cũng rất thành thục, vóc người cũng rất có tính áp bức. Chắc chắn vừa nguy hiểm vừa khó đối phó.

Hoàng Lạc Vinh không dám khóa cửa, sợ sẽ khiến hắn ta nghi ngờ, chỉ đành không ngừng giả vờ nôn khan, vừa vặn vòi nước vừa lấy điện thoại nhắn tin cho quản lý, tìm một đường lui.

Dường như Trần Bỉnh Lâm không hề sợ cậu sẽ bỏ trốn, chỉ ngoan ngoãn ngồi chống cằm chờ đợi.

Đợi khi Hoàng Lạc Vinh trở về chỗ ngồi, hắn ta đã thu hết lại pheromone mùi vodka trong phòng, giọng hơi thất vọng: "Khó ngửi đến thế ư? Tôi còn tưởng vodka với bạc hà là hợp nhau nhất nữa đấy."

"Tôi nghe nói trước nay thợ săn Alpha không bao giờ cưỡng ép người khác?" Những tin bà tám này thì không phải nghe được từ Lạc Ni, mà là từ một Alpha vẫn nhớ mãi không quên Trần Bỉnh Lâm mà cậu gặp được trong một buổi tiệc.

"Ừ", Trần Bỉnh Lâm không hỏi tại sao cậu lại biết biệt danh "thợ săn Alpha", chỉ thật thà đáp: "cưỡng ép chẳng có gì vui cả, đè người lên giường, chỉ có mỗi rút ra đâm vào, thì thà mua một món đồ chơi biết nghe lời còn hơn."

Tất nhiên Hoàng Lạc Vinh biết "đồ chơi" ở đây không phải là đồ chơi thật sự, trong lòng ớn lạnh, cậu cố gắng không trợn mắt, thành khẩn thương lượng với hắn ta: "Vậy anh đừng cưỡng ép tôi, phản ứng bài xích của tôi là do trời sinh, vốn không thể ngửi được pheromone của Alpha."

Trần Bỉnh Lâm nửa tin nửa ngờ "ờ" một tiếng, nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Hoàng Lạc Vinh, xác nhận một cách nghiêm túc: "Em cũng là Alpha, chẳng lẽ cũng buồn nôn với pheromone của mình ư?"

"Tất nhiên là không." Hoàng Lạc Vinh phản bác, nhún vai nhướng mày, "hơn nữa tôi sẽ không tỏa pheromone một cách bừa bãi."

Ở nơi công cộng hay ở trước mặt người lạ tỏa ra pheromone là hành vi vô cùng xúc phạm và bất lịch sự. Câu nói này của tiểu idol còn có ẩn ý, rõ ràng là đang chỉ trích hành vi "bất lịch sự" vừa rồi của tiểu tướng quân.

Trần Bỉnh Lâm giả ngu không hiểu, chỉ nghiêng đầu, nhếch môi cười, hỏi đến là "thật thà": "Vậy khi lên đ.ỉnh em cũng không phóng thích pheromone ư?"

Hoàng Lạc Vinh híp mắt, ngón tay thon dài gõ lên thành li rượu, trầm giọng: "Lúc đó thì không ai có thể khống chế được cả."

Trần Bỉnh Lâm rất thích dáng vẻ híp mắt của cậu, tựa như một con mèo hoang chỉ biết cào người, cào đến mức khiến anh ngứa ngáy hết cả lòng, vô thức liếm răng, mắt híp lại, anh đè cuống họng trả lời: "Ờ, cũng đúng. Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ cả người nhuốm đầy mùi bạc hà của em."

——

Một bữa này tràn đầy "mùi thuốc súng", cả hai đều là những kẻ gặp dịp thì chơi, nói lời chẳng thèm kiêng kị.

Từng chiêu tung ra đều bị đối phương vững vàng tiếp gọn, cả hai cũng đều thầm cảm thấy người kia rất hợp khẩu vị của mình.

Không lên giường, làm bạn rượu thì cũng không tồi đâu.

Nhưng Trần Bỉnh Lâm vẫn muốn lôi được cậu lên giường, khát vọng chưa từng có trước đây, thật không chờ nổi muốn nếm thử Alpha mùi bạc hà này.

Đối phương càng chảnh thì lại càng khơi lên tham vọng chinh phục của anh. Nếu không được nếm thử cậu, không được chệch cậu phát khóc, thì Trần Bỉnh Lâm cũng sẽ không bao giờ suy xét đến lựa chọn sẽ làm bạn bè gì đó với cậu.

Tất nhiên Hoàng Lạc Vinh cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, cậu cẫn còn chưa quên 1000 đối tượng thí nghiệm kia, muốn tránh Trần Bỉnh Lâm còn không kịp, làm sao dám làm bạn bè với hắn ta?

Cuối cùng, quả nhiên Trần Bỉnh Lâm cũng không cưỡng ép Hoàng Lạc Vinh. Thậm chí còn vô vùng galant tiễn cậu tới cửa xe bảo mẫu.

Khi Hoàng Lạc Vinh đi lướt qua bên người, anh còn nghiêng đầu, kề sát bên tai cậu nhỏ giọng: "Ngủ ngon nhé."

Hơi thở nóng hổi phả vào tai Hoàng Lạc Vinh, kèm theo chút mùi vodka như không như có.

Có lẽ Trần Bỉnh Lâm nói không sai, đúng là bạc hà rất hợp với vodka. Suy cho cùng, đó cũng là vị Martini Hoàng Lạc Vinh thích uống nhất.

Sau khi lên xe, cậu Idol lập tức kéo tấm chắn lên, che đi khuôn mặt đang cười xán lạn ngoài cửa sổ.

Hoàng Lạc Vinh cố gắng áp xuống pheromone đang râm ran sôi sục vì bị mùi vodka nhàn nhạt kia kích thích.

Cổ họng vốn rất trong trẻo, giờ đây lại mang theo chút khàn khàn ở âm đuôi, cậu nghiêm túc nói với quản lý.

"Năm nay em sẽ không tham gia bất kì buổi hẹn nào thế này nữa."

——

Hiển nhiên Hoàng Lạc Vinh đã đánh giá thấp thủ đoạn và sự nhẫn nại của Trần Bỉnh Lâm khi theo đuổi người khác.

Từ sau hôm đó, Trần Bỉnh Lâm luôn bao trọn hàng đầu tiên của mọi concert lẫn vị trí đầu tiên trong mọi buổi kí tặng của nhóm nhạc Moi, đặc biệt là cả vị trí trung tâm trong mọi buổi fan meeting cá nhân của Hoàng Lạc Vinh.

Trần Bỉnh Lâm vốn đã cao, vóc dáng cô cùng xuất sắc, khuôn mặt lại cuốn hút cực kì, khiến người ta không phát hiện ra cũng khó.

Tuy số người ngoài biết anh là con trai cả của Trần lão không nhiều, nhưng anh là thượng tướng trẻ tuổi nhất của T quốc, lại còn là "Alpha bạn muốn ngủ cùng nhất", nên rất nhanh đã có fans, truyền thông, người qua đường và netizen nhận ra.

Tin tức "thợ săn Alpha" đang "săn" Nanon bị lan truyền chóng mặt.

Trong quán bar, Omega mà Hoàng Lạc Vinh vừa mới câu được, trước khi lên giường cũng phải hỏi rằng có phải cậu đã ngủ với Trần Bỉnh Lâm rồi không, khiến cậu lập tức tắt cả nắng.

Ngoài những trường hợp công khai như thế, thậm chí tiểu tướng quân còn mua luôn một căn hộ chung cư sát vách với căn cậu đang ở.

Mỗi ngày, ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ở trong thang máy, ở phòng tập gym, đều sẽ "tình cơ" gặp nhau vô số lần. Phải nói là ngày có hai tư tiếng thì chắc phải thấy nhau bốn mươi hai giờ.

Cơn giận trong lòng Hoàng Lạc Vinh ngày càng tăng theo cấp số nhân, cuối cùng hoàn toàn bùng nổ khi hôm nay lại "tình cờ" gặp Trần Bỉnh Lâm ở phòng tập gym.

Bởi vì, Trần Bỉnh Lâm mặt dày còn hơn cả đít chai, mỉm cười toe toét, vẻ vô cùng "bất ngờ mừng rỡ" nói: "Trùng hợp ghê."

Trùng cái khỉ khô á mà hợp!!!

Hoàng Lạc Vinh lập tức kéo hắn ta vào phòng xông hơi cá nhân, qua làn hơi nước, mắt cậu đỏ bừng, giọng điệu vừa hung hăng vừa dồn dập, "Mẹ nữa rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Hơi ẩm nhanh chóng thấm ướt chiếc áo cầu thủ vốn đã thấm đẫm mồ hôi trên người Hoàng Lạc Vinh, cậu đeo một chiếc băng đô màu trắng, trên trán dính vài sợi tóc mái ẩm ướt, cả người đều tỏa ra sự thanh mát, không cần ngửi cũng biết là mùi bạc hà.

Trong lòng Trần Bỉnh Lâm quả thật ngứa ngáy không chịu được, cắn cắn răng hàm, yết hầu chuyển động. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang tức giận bừng bừng của tiểu Idol, không biết sống chết ghé vào bên tai cậu, thổi một hơi, nói một cách xấu xa.

"Tôi... chỉ muốn chệch em ngay trên sân khấu."

Chỉ một câu thôi đã xé toạc tới giới hạn của tiểu idol, khiến cơn tức giận đã tích tụ lâu nay của Hoàng Lạc Vinh phun trào như núi lửa, Quân thống khóa sau cái con cẹc, g.iết người như nghóe cái con cẹc, ông đây sẽ chém ch.ết mẹ tên này trước!!!

Hoàng Lạc Vinh giơ chân đá thẳng vào bụng Trần Bỉnh Lâm, khiến tiểu tướng quân trở tay không kịp. Trần Bỉnh Lâm ôm bụng nằm dưới đất còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hoàng Lạc Vinh túm lấy một bên mặt, nhấn chặt đầu xuống đất.

"Anh có tin là trước khi lên đến sân khấu, thì tôi đã thiến anh trước rồi không?" Khí thế vô cùng hung hăng dữ tợn.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi trưởng thành Trần Bỉnh Lâm mới bị ăn đòn thế này, đầu óc anh ong ong, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh. Tiểu idol này nhìn có vẻ không cường tráng lắm, nhưng lực đánh đấm thì không hề nhẹ, tưởng chừng như muốn đánh anh đến nội thương luôn.

"Thú vị! Hừ, là em ra tay trước đấy!" Anh không giận mà còn cười, nhếch miệng nói đầy vô lại.

Nói xong, Trần Bỉnh Lâm lập tức bắt lấy cổ chân Hoàng Lạc Vinh, kéo cậu té nhào rồi lật người đè lên, cẳng tay anh đè chặt cổ cậu, cười càng vô lại: "Nanon, đánh đấm không phải là cứ càng đau thì càng tốt, mà phải xem ai khống chế được điểm trí mạng của ai trước."

Suy cho cùng Hoàng Lạc Vinh chưa từng trải qua huấn luyện trong q.uân ngũ, nên làm sao có thể hiểu được những điều này, bị cẳng tay toàn cơ bắp của hắn ta đè lên cổ, cậu chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, toàn thân mất dần sức lực.

Trần Bỉnh Lâm vẫn thong dong kiểm soát lực tay, nhướng mày, lấy tay còn lại lau đi vết máu chảy ra từ khóe miệng mình: "Hay là đánh cược thử, xem tôi sẽ chệch được em trước, hay là em sẽ thiến được tôi trước?"

Trước nay Hoàng Lạc Vinh không phải kiểu người dễ chịu thua, cậu vận sức toàn thân đẩy cẳng tay trên cổ mình ra, sức lớn quyết tâm còn lớn hơn, khiến người được mệnh danh là có thể chất vượt trội như Trần Bỉnh Lâm hứng thú vô cùng.

Nhưng, chuyện không lường được đã xảy ra trong tích tắc, bàn tay đang cố gắng đẩy cẳng tay đối phương của tiểu idol quẹt qua móng tay tuy ngắn mà sắc của Trần Bỉnh Lâm. Mùi máu tanh lẫn vị bạc hà lập tức tỏa ra khắp phòng xông hơi chật hẹp.

Đây là chuyện Hoàng Lạc Vinh không thể kiểm soát được, cậu hít thở khó khăn, ý chí còn lại không đủ để kiểm soát pheromone nồng nặc hòa lẫn trong máu.

Kéo theo đó, là một loạt phản ứng dây chuyền.

Cẳng tay đè trên cổ cậu chợt thả lỏng, Hoàng Lạc Vinh còn chưa kịp đứng dậy, mùi vodka nồng nặc khiến người ta ngạt thở đã xộc vào xoang mũi.

Không những thế, pheromone của Trần Bỉnh Lâm lại có hiệu quả k.ích tình đối với cậu!

Kỳ dịch cảm của Hoàng Lạc Vinh đột ngột phát tác! Pheromone mùi bạc hà từ tuyến thể sau gáy cậu càng ào ạt tuôn trào.

Vốn dĩ cậu đã bò dậy được một nửa, lại hoàn toàn mất hết sức lực, cậu che gáy, vẻ không thể tin nổi: "Đệt! Anh là Enigma?!"

Ngoài Omega thì chỉ cũng có Enigma mới có thể kích thích kỳ dịch cảm của cậu mà thôi!

"Sao em lại biết Enigma?" Con ngươi Trần Bỉnh Lâm đỏ lự, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Hoàng Lạc Vinh đang bò dưới đất.

Lẫn cùng mùi bạc hà còn có mùi vodka nồng nặc, đây là lần đầu tiên Trần Bỉnh Lâm phát tác sau khi cường hóa.

Năng lực kiểm soát pheromone của Enigma mạnh hơn AO rất nhiều, trừ khi gặp phải pheromone có độ phù hợp lên tới 100%, còn không thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ bị mất khống chế.

"Em mau chạy đi!" Trần Bỉnh Lâm gằn giọng, cuộn người lết đến một góc phòng, "Mau!"

Hơi nước đã nhiễm đầy mùi vodka, chỉ cần hít một hơi thôi cũng khiến người ta quay cuồng.

Hoàng Lạc Vinh cũng đã ý thức được nguy hiểm, cậu bước đi lảo đảo, cố hết sức chạy đến bên cửa, bàn tay đã chạm đến được tay nắm cửa trơn ướt.

Nhưng vẫn muộn...

Trần Bỉnh Lâm hoàn toàn mất trí, anh xông lên, từ phía sau siết chặt Hoàng Lạc Vinh vào lòng.

Răng nanh bất ngờ cắn vào nơi mùi bạc hà nồng nặc nhất sau gáy cậu.

"Aaaaaaaa!!!"

Ngón tay đang nắm lấy tay nắm cửa của Hoàng Lạc Vinh chợt buông thõng, nước mắt trào ra ướt đẫm cả mặt, lăn qua đôi má đỏ ửng, trượt xuống chiếc cổ đang ngửa lên.

Pheromone mùi vodka tuôn trào mãnh liệt vào trong cơ thể qua tuyến thể sau gáy, tựa như đâm thủng linh hồn cậu.

Mắt nai đen láy lóng lánh ánh nước, Hoàng Lạc Vinh hoàn toàn không kêu được thành tiếng, cũng không còn sức chống cự, chỉ run lên không ngừng trong lòng Trần Bỉnh Lâm.

Khuôn mặt cậu ửng hồng ướt át, những sợi tóc bị băng đô ép chặt sang bên má, lông mi cũng bị dính lại bởi nước mắt, đôi môi đỏ tươi mấp máy, tựa như con cá mắc cạn thiếu nước đang cố sức hổn hển.

Dáng vẻ đáng thương cực kì, sẽ chỉ khiến cho Enigma phía sau càng thêm điên cuồng.

Trần Bỉnh Lâm giơ tay vuốt ve bên mặt Hoàng Lạc Vinh, cố gắng giữ lại sợi dây lí trí cuối cùng, muốn vỗ về người trong lòng đang bị chấn động. Ngón cái nhẹ nhàng lướt từ nốt ruồi bên khóe mắt tới bên mặt nơi có chiếc má lúm xinh xẻo, rồi lại đến cánh môi đỏ tươi.

Ngón tay chợt bị răng nanh của Alpha mùi bạc hà đột kích, Hoàng Lạc Vinh căm phẫn cắn chặt ngón cái của ai kia.

"Ưm..." Nhưng không ngờ, pheromone mùi vodka lẫn trong máu từ ngón cái lại xộc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com