TruyenHHH.com

Fanfic Namjin Fallen Angel

'Anh haiiii' Jihwa chạy ùa ra ngoài ôm lấy người Namjoon, chỉ vừa mới xa nhau một thời gian mà con bé lớn lên thấy rõ, ngày càng ra dáng một thiếu nữ năng động ngọt ngào. Hai anh em nhà Kim mặt mũi đều nhìn rất thuận mắt, nhưng nếu đem để ví von có thể cảm nhận rằng: Namjoon chính xác là hồ nước, một hồ nước có thể trầm lắng hoặc dao động, tính tình như lượng nước trong hồ nông sâu không rõ còn chất chứa nhiều điều. Còn Jihwa chính là mặt trời, đầy nhiệt huyết, rất năng nổ ấm áp.

'Em chào anh Seokjin, hai người vào nhà đi'

Namjoon và Seokjin cùng nhau về quê. Được gặp lại gia đình bọn họ như có thêm năng lượng. Những ngày đó xung quanh họ chỉ toàn là tiếng cười của họ hàng, tiếng gió thổi xào xạc, tiếng sủa của chú chó nhà bên cạnh, tiếng meo meo lười biếng của con mèo nhà Seokjin cả giọng nói trẻ con của Jihwa. Không còn phải đi trong những dòng người hối hả, nơi này rộng rãi đến lạ, về nơi cũ có thể nhớ lại những chuyện xưa. Hai người cùng đi đến công viên cũ, nơi này so với trước đã đẹp hơn nhiều, chỉ là đã vào mùa đông nên cây cối cũng không sum xuê lắm. Seokjin chạy đến bên hồ nước, nước xanh xanh hơi gợn nhẹ, ánh sáng hoàng hôn chiếu lên gói gọn trong đôi mắt nâu hạt dẻ của cậu, gió nhè nhẹ lùa vào tóc, toàn bộ cảnh đẹp lúc này lại vừa vặn được Namjoon thưởng thức từ đầu tới cuối. Seokjin bây giờ tựa viên pha lê, không chói lóa mà chính là nền nã khắc sâu từng chút từng chút một vào tim người đối diện, rất thuần khiết, rất trong sáng và rất thiêng liêng.

Seokjin chợt quay người lại. Ánh mắt chạm nhau. Đột nhiên thấy Namjoon nhìn mình chăm chú tới vậy làm hàng loạt những cảm xúc nhảy lên tưng bừng, từ bất ngờ đến vui vẻ từ vui vẻ đến ngại ngùng, hai tai cậu đỏ lên hết cả đành phải thôi trò đấu mắt này lại, tìm cách đánh trống lãng.

'Trời đẹp ha'

'Đẹp, nhưng không chỉ có trời đẹp'

'H-hả'

'Mấy cái cây đẹp'

Namjoon cũng tự hiểu bầu không khí kì lạ này nên cũng thuận theo mấy câu nói phản phất chút ngại ngùng của Seokjin, trái cà chua trước mặt như có như không mà làm dỗi hai bên tai đỏ càng thêm đỏ, hắn như đạt được mục đích mà cười hì hì khoái chí. Có lẽ đây chính là cảnh hoàng hôn ấn tượng nhất trong lòng hắn, có ấm áp, có se lạnh, có ảm đạm, có lung linh và có cả hạt mầm chính thức được vùi trong trái tim hắn.

2 năm sau

Cuộc sống của họ vẫn xoay quanh trật tự: học-làm. Namjoon đến bây giờ đã trở thành người không thể thiếu của đội bóng rổ, Seokjin dần thành giọng ca vàng hớp hồn bao nữ sinh. Hai người họ như hai ngọn nến tỏa sáng trước mắt bao hậu bối, Seokjin vẫn được lòng hơn nhờ tính tình nhẹ nhàng, dễ gần. Riêng về phần Namjoon dần được người ta miêu tả rằng 'Con người chỉ để thích không để yêu' vì những ai có tình ý với cậu đều không được đáp trả. Seokjin khi lần đầu thấy có người chơi trội chạy đến tỏ tình với cậu mặt mày đều muốn chuyển sang màu xanh, nhưng rồi sau này cũng yên tâm hơn. Dù vậy trong lòng vẫn không yên bởi những suy nghĩ chất chứa trong lòng mình nhiều năm đến vậy, cậu muốn biết vị trí của mình trong lòng hắn, muốn cho hắn biết hắn đối với cậu chính là đem toàn bộ ngây thơ nhiệt huyết đầu tiên trao gửi, là thanh chocolate vừa đắng vừa ngọt cậu rất thích. Rất rất thích.

Nhưng chỉ sợ cậu trong lòng hắn không thoát khỏi hai chữ 'Bạn bè'

Mỗi lần nghĩ đến sự thật này, Seokjin lại thở dài dẹp hết những suy nghĩ hoang đường trong đầu, tự mình đau lòng một chút. Vẫn là bình bình ổn ổn như vầy, cậu ít ra có thể thân thiết với hắn như thường. 

'Ngồi nghĩ cái gì vậy' Namjoon từ phía sau đi lại, cố tình vỗ lên vai cậu một cái làm cậu giật mình. 'Cũng không có gì' Seokjin đứng dậy. 'Cái thư mời thử giọng đó mày thấy sao?' Namjoon dựa vào lan can, chuyện là vài ngày trước Seokjin có giao lưu một bài với câu lạc bộ từ đó vô tình lọt vào mắt xanh của một công ty âm nhạc. Họ có chủ ý muốn mời Seokjin trở thành thực tập sinh, nhưng đến ngày hôm nay Seokjin vẫn chưa chắc đưa ra quyết định. Nhìn mặt cậu Namjoon cũng biết câu trả lời là gì, liền haiz haiz phẩy tay không nói nữa.

'Nhà tao cũng ủng hộ tao theo con đường âm nhạc, nhưng tao thấy sợ' Seokjin thở dài một hơi 'Idol thời này quá nhiều rồi, tao không sợ mình buồn chỉ sợ trở thành gánh nặng cho gia đình, mất bao nhiêu năm đào tạo nhưng lỡ không được chọn coi như mất hết...'

'Mày sẽ không làm được gì nếu mày sợ' Namjoon xích lại gần, gương mặt có phần cứng nhắc. 'Con người nếu cứ bám lấy yếu đuối chắc chắn không làm được gì, nếu mày muốn trở thành idol hãy cứ đi theo con đường của mày. Thất bại không phải kết thúc, sợ hãi mới là kết thúc. Mọi người sẽ luôn ở bên mày, hiểu không'.

'Nếu có đi thử giọng thật thì tao đi chung với mày' Namjoon nói sang câu này ngữ khí mềm mại cực kì, trái ngược với bộ dạng kiên định uy thế ban nãy. Seokjin rất thích nghe Namjoon khuyên, vì trong suy nghĩ của cậu luôn là người trải đời, cách ứng xử già dặn hơn người cùng trang lứa, là chỗ dựa vững chắc thứ 2 của cậu. Gương mặt của Seokjin thả lỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm xốc lại tinh thần.

'Vậy thì thử xem sao' Seokjin dừng một hồi 'Nhưng mày hứa phải đi chung với tao đó' cậu nhìn Namjoon với ánh mắt rất đỗi mong chờ. 'Ừ' Namjoon ngoảnh mặt đi một mạch vào lớp, cậu vui vẻ chạy theo, tim đập mất kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com