TruyenHHH.com

Fanfic Mong Yeu

Đời người mấy phần như mong đợi?

Nửa đời trước Mộc Hà tung hoành tứ hải, tiêu diêu tự tại, thâm hiểm tàn nhẫn tự mình chuốc không ít hận thù. Cuối cùng, nhận lại được chỉ có tấm chân tình bị xé bỏ cùng mất đi tính mạng con dân nàng yêu thương.

Nhân sinh quả thật chẳng thể hiểu nổi!

Đến khi từ bỏ rồi lại bị chính người mình đau lòng buông bỏ đeo bám. Thật là khiến người ta phải dở khóc dở cười, nhe răng chẳng đặng mà ngậm miệng cũng chẳng đành.

Hạ Hy nhìn Mộc Hà cảm khái tận trời xanh...
Nàng ấy đang ngồi trên giường của Huyền Mặc, uống chén thuốc Huyền Mặc đưa cho, đồ mặc trên người cũng đổi thành của hắn, đến trâm cài tóc hắn cũng làm cho nàng một cái...
Có thể nói trừ da thịt thì tất cả đều là của Huyền Mặc.

Mộc Hà thở dài một hơi, nàng ở Giang Tình điện cũng gần 6 tháng rồi, mà mỗi lần mở miệng bảo ý muốn rời đi đều bị Huyền Mặc lạnh lùng bát bỏ. Giang Tình điện là nơi dành riêng cho Tôn Thượng nên ngoài các đệ tử vào dọn dẹp mỗi buổi sáng thì ai không phận sự đều miễn vào. Âý vậy mà nàng được hắn công khai ôm về, rồi còn đặt cách ở lại, bấy nhiêu thôi cũng khiến trên dưới Đoạn Vũ náo loạn một trận, mà khắp bốn bề tám cỏi thì khỏi nói đến, ầm ĩ như gà mắc thóc...

Hôm nay lại cũng như mọi ngày, Mộc Hà tĩnh dậy đã thấy thức ăn đang bốc khói nghi ngút đặt trên bàn, một lát sau liền thấy Huyền Mặc trở vào trên tay cầm khay nước vắt thêm chiếc khăn trắng cho nàng rửa mặt. Lúc đầu nàng vô cùng ngại ngùng, nhưng dần dần bị hắn làm cho thành thói quen cũng chẳng để ý nữa. Hai người ăn sáng trong bầu không khí ấm áp, Huyền Mặc đợi Hạ hy đến chơi với Mộc Hà rồi đi xử lí công việc.

Hắn vất vả lắm mới khiến cho Mộc Hà nàng không tránh mặt hắn nữa. Cũng không chịu không nói lời nào với hắn nữa. Bây giờ nàng đã chịu nói mấy câu đơn giản với hắn như: "chào buổi sáng....hay chúc ngủ ngon,...hay khen thức ăn ngon chẳng hạn...", vậy thôi cũng khiến cả ngày hôm đó tâm tình hắn vui như điên, lúc nào cũng nhớ tới nàng, lâu lâu nhớ nàng lại cười cười một mình, khiến cho chúng đệ tử vô cùng sợ hãi.

Hạ Hy vui vẻ bưng bát Tào Phớ mềm mềm trắng trắng lên ăn, miệng tiếp tục cảm thán

"Mày sướng thật Mộc hà à, ngày nào cũng được chăm chút cả."

Mộc Hà dở khóc dở cười, nàng suốt ngày ăn ngủ, ngủ ăn bị Huyền Mặc nuôi đến sắp thành heo mất rồi.

"Sao? Làm hòa rồi hả?"  Hạ Hy vừa hỏi, vừa vét sạch miếng tào phớ cuối cùng

"Không có."

"Hả? Kì vậy?"

"Tao...cũng không biết. Cứ có cảm giác là chàng ấy nhận ra rồi nhưng biểu hiện của chàng ấy cũng chẳng có gì khác lạ..." 

Hạ Hy vuốt cằm, suy đi nghĩ lại cũng không ra, đành để lại sau đầu.

Thình lình, Trung Nhân xuất hiện làm cho Hạ Hy té nhào từ trên ghế xuống, chửi rủa ầm ĩ một hồi mới thôi.

"Chủ nhân, ngài Hạo Quân có gửi thư cho người."

Trong thư đại khái ghi rằng: "Mộc Gia Gia bị đưa vào hoàng cung tưởng rằng sẽ được phong phi rồi trở thành phi tần trong hậu cung nhưng không ngờ Hi quốc lại gửi thư sang cầu thân. Mà công chúa, hoàng tử trong cung đều đã sớm dựng vợ gả chồng. Hoàng đế tiếc nuối tự mình ngự giá đưa Mộc gia gia sang nước khác kết hôn."

Mộc Hà và Hạ Hy đọc xong, đều quay sang nhìn nhau.....Hi Quốc?

Họ đều không biết Hi Quốc ở đâu.

"Trung Nhân, ngươi biết Hi Quốc ?"

Trung Nhân nghe xong liền sững sốt, nhưng nghĩ lại chủ nhân mình đi cũng lâu rồi, thời thế xoay chuyển nhanh như chớp

"Vâng, Hi Quốc xuất hiện từ ba mươi năm trước , nguyên bản là một tộc nhỏ bị đô hộ"

"À, thế nó ở đâu?"

"Đi về phía Đông hai canh giờ là tới ạ."

Hạ Hy hoan hỉ vui mừng

"Mộc Hà, gần như vậy chúng ta đến thăm Gia Gia đi!!!" xem chừng vô cùng phấn khích

"Nhưng... Huyền Mặc......" còn chưa kịp nói hết câu, Mộc Hà đã nghe giọng nói ấm áp vang lên bên tai

"Ta sẽ đi với nàng."

Hạ Hy thoảng thốt :"Á, Tôn thượng sao ta không nghe thấy bước chân của ngài."

Huyền Mặc cũng chẳng quan tâm Hạ Hy, chỉ chăm chăm khoác áo choàng lông cho Mộc Hà sợ nàng lạnh. Trung nhân cảm khái, không phải hắn không biết Mộc hà bị thương mà là sự săn sóc của Huyền Mặc quá chu đáo, lại có chút tình ái mờ ám. Hắn chỉ mới có 400 năm tu vi, dù có nghe gì cũng đều không sâu đậm như Hạo Quân đã sống mười mấy nghìn năm, bao nhiêu sinh ly tử biệt, đớn đau hạnh phúc sớm đã trải qua không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn chân thật. Nên hắn đối với Huyền Mặc cũng không quá bài xích.

Dần già, sự xuất hiện của Trung nhân cũng được Huyền Mặc âm thầm cho phép. Vậy nên lúc này trước mặt nhau khoảng cách đều đã rút ngắn.

"Nhưng sẽ có rất nhiều việc phải làm, chàng đi rồi Đoạn Vũ sẽ rất loạn." 

"Không sao, Hà nhi, nàng coi thường Đoạn vũ rồi, nơi này không có ta chắc chắn cũng sẽ không loạn đâu." Hắn vừa nói vừa đút cho nàng miếng bánh quế hoa. Mộc Hà vô thức, tim chưa đập mặt chưa kịp đỏ đã ăn, xong liền ngượng nghịu quay đi.

Hạ Hy với Trung Nhân coi như đã quen rồi, bối rối cũng không thèm nữa.

Cuối cũng sau nửa năm không được ra ngoài, Mộc Hà lần này đi cũng rất phấn khích. Huyền Mặc chuẩn bị một cỗ xe ngựa cùng lên đường đến Hi Quốc.

Hắn đã cho người đưa thư đến Hi Quốc trước. Nên việc chào đón diễn ra vô cùng long trọng

Trong Hoàng cung, trước đại điện tráng lệ, Hoàng đế cao cao tại thượng, khí chất phi phàm, ngũ quan anh tuấn. Nhưng người trước mặt họ không phải là Trương Vương Đế anh trai của Trương Miêu Hiên sao?! 

Hạ Hy với Mộc Hà có hơi bất ngờ, nhưng Huyền Mặc và Trung Nhân đều chẳng lạ lẫm gì.  Dù gì người này cũng rất nổi danh.

Sau một hồi khách sáo, Trương Vương Đế sai người đưa tất cả đến Hiên Dung điện nghỉ ngơi. Tháng sau sẽ tổ chức Phong Hậu nhân tiện mời tất cả đến tham dự.

Đêm đó, Huyền Mặc bế Mộc Hà nhảy lên tầng tầng mái ngói đỏ tìm đến điện của Mộc gia gia. Trung nhân cõng Hạ Hy, nàng ta tuy ăn nhiều nhưng cũng nặng không hơn Mộc hà là bao. Lúc đến thì bắt gặp Trương Vương Đế đang dùng bữa tối với Gia gia, hai người họ tình nồng ý đượm. Trương Vương Đế thấy họ, chỉ hơi bất ngờ hỏi đôi chút, hỏi thì mới biết là người quen của Gia nhi nên nhân tiện mời Huyền Mặc cùng Trung nhân đi uống rượu thưởng hoa ở gần đó, để các nàng tâm tình.

Ba người họ gặp nhau vô cùng vui mừng, tâm sự cả đêm không hết. Hạo quân theo bảo vệ Mộc gia Gia đã sớm rời đi theo lệnh của Mộc Hà.

"Gia gia, nửa năm qua em có bị ức hiếp không? Để chị đi xử lí"

Gia gia cười khúc khích, lắc đầu :" Không có đâu chị Hạ Hy. Trương Vương Đế đối với em rất chiếu cố."

"Gia gia em có muốn theo tụi chị không? Dù biết Trương Vương đế không lập hậu cung chỉ lập mình em làm hậu nhưng ai biết sau này. Chị sợ em sẽ bị ức hiếp" Mộc hà vô cùng lo lắng cho Gia gia.

Gia gia lắc đầu, xà vào lòng chị gái Mộc Hà, cảm nhận tình thương của chị gái nàng cảm thấy rất ấm áp. Nàng biết chị biết điều đó rồi

"Thật ra...Trương Vương Đế không hề yêu em!"

"Hả?!" Hạ hy sửng  sốt, lúc nãy ăn tối hai người tình tứ lắm mà. Mộc hà chỉ im lặng, nàng nhận ra được trong mắt Trương Vương Đế cũng như Gia gia chỉ có sự tôn trọng đối phương chứ không hề có tình yêu. 

"Người Vương Đế yêu là Cổ Dực - Hoàng tử của Man Di quốc nước láng giềng."

Hạ Hy nhìn Mộc Hà, 

Mộc hà lại nhìn Hạ Hy. 

Mộc hà và Hạ Hy lại nhìn chằm chằm Gia gia, có hơi mờ mịt

Gia gia từ tốn kể lại

Thật ra hai mươi năm trước, Trương Vương Đế lúc đó vẫn chưa đổi tên vẫn còn là một cậu bé với cái tên đơn giản Phong Luân con trai của tộc trưởng. Khi cha mình bị sát hại hắn cùng mẫu thân trốn sang Man Di quốc. Định sẽ sống một cuộc sống bình lặng qua ngày, không ngờ mẫu thân hắn chính làHoàng Thái Hậu âm thầm tập hợp thế lực quyết giành lại quê hương nhưng Tộc của hắn vốn đã nhỏ, lúc trước cũng chỉ trồng trọt buôn bán mà sống, chẳng ai biết cầm kiếm đánh người. Vậy nên, lực lượng không mạnh đủ để có thể thắng được.

Sau đó hắn  tình cờ gặp Cổ Dực - lúc ấy vẫn còn là một hoàng tử. Sau lần cứu Cổ Dực ra khỏi tay tên Tể tướng phản quốc, Phong Luân liền nhận được sự yêu mến của thánh thượng. Từ đó ở bên cạnh Cổ Dực đồng cam cộng khổ, ái tình nảy nở lúc nào cũng không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com