Fanfic Mondaycouple Ngay Ngo
Bà Kang hốt hoảng chạy ù tới phòng cấp cứu. - Ji Hyo à Gary sao rồi con???Bà lo lắng nắm lấy tay Ji Hyo. Bà nhận thấy bàn tay của cô lạnh ngắt không có chút sức sống. Cô giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn bà lắc đầu.- Con không biết.Ánh mắt cô thất thần ngập nước. Bà Song tiến tới lay lay bờ vai run rẩy của con gái mình.- Ji Hyo à có chuyện gì xảy ra vậy con?Cô vẫn chỉ lắc đầu không nói. Đôi mắt cô có chút gì đó thất thần, có chút gì đó hoảng hốt. Lúc này đèn phòng cấp cứu tắt đi. Bác sĩ bước ra cùng đội ngũ làm việc. Mọi người chạy đến hỏi tới tấp.- Bác sĩ! Con trai tôi sao rồi bác sĩ?Ông nở nụ cười hiền lành trấn an.- Không có gì đâu! Vùng đầu bị tổn thương nhẹ. Vì bị va chạm vào dây thần kinh nên khiến cậu ấy ngất đi thôi. Cậu ấy băng bó xong đã ngủ rồi. Mấy tiếng nữa sẽ tỉnh thôi.Cả nhà thở phào nhẹ nhõm. Ji Hyo cũng vậy. Cô thở dài như trút bỏ được tảng đá nặng trĩu trong lòng. Bà Kang nhìn trang phục của Ji Hyo nhếch nhác, còn vương lại bao nhiêu là máu của con trai mình. Bà đưa tay vuốt ve an ủi cô:- Con về nhà với bố mẹ đi! Bác ở đây với Gary được rồi!- Nhưng...- Khi nào Gary tỉnh bác sẽ gọi con.Cuối cùng Ji Hyo đành theo ba mẹ về nhà. Trời cũng đã xẩm tối, Ji Hyo chợt nhận ra là mình chưa ăn gì. Bụng cô đang réo liên hồi. Bà Song nấu cho cô một gói mì nóng hổi. Hôm nay con gái bà đã vất vả nhiều rồi. Cô từ tốn ngồi xuống thưởng thức bát mì. Lần đầu tiên trong đời bà Song thấy con gái mình nhẹ nhàng đến vậy. Không phải vì giữ kẽ mà là vì cô đã kiệt sức rồi.Từng đũa mì, từng muỗng súp chui tọt vào trong cuống họng mà Ji Hyo cảm thấy nó thật vô vị. Hình ảnh Gary lúc đó... đổ sập trước mắt cô. Máu từ gáy anh tuôn ra nhiều đến ghê sợ. Lúc đó cô đã hét lên muốn gọi anh dậy. Nhưng đôi mắt anh đang dần nhắm lại. Cô sợ! Sợ đôi mắt ấy sẽ nhắm lại mãi mãi. Sợ đôi mắt ấy sẽ không nhìn cô lần nữa!Càng nghĩ hốc mắt cô càng cay. Ji Hyo không nhận ra rằng từng giọt nước mắt của cô đang thì nhau đổ xuống rơi thật nhiều vào bát mì. Cuối cùng cô không thể kìm nén nữa mà ôm mặt khóc nức nở.Bà Song vội chạy đến ôm lấy vai cô. Đôi tay bà siết lấy thân thể nhỏ nhắn của con gái mình.- Không sao rồi Ji Hyo! Gary nó không sao cả! Đừng khóc nữa con gái!- Lúc anh ấy ngã xuống... máu... máu nhiều lắm!!!Cô vòng tay ôm lấy mẹ mình mà khóc nức nở. Bà Song không biết chuyện gì đã xảy ra, bà cũng không muốn hỏi. Bởi vì lúc này Ji Hyo cần một người an ủi chứ không phải một thanh tra.----------------Ji Hyo và ông bà Song cùng nhau đến bệnh viện để thăm Gary. Đêm qua có lẽ bà Kang đã vất vả nhiều rồi. Qua khe cửa, họ thấy bà Kang đang nằm gục ở một bên giường. Bộ quần áo vẫn là bộ quần áo của đêm qua.Ông bà Song tiến vào khẽ đặt tay lên vai bà xoa dịu. Bà Kang giật mình quay lại, bà mỉm cười mệt mỏi:- Đêm qua thằng bé tỉnh rồi. Nó nói là hơi đau đầu nên vẫn muốn ngủ.Ông bà Song gật đầu yên tâm. Riêng Ji Hyo nãy giờ vẫn thủy chung nhìn người con trai đang ngủ trên giường bệnh. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại không nhìn cô. Tâm Ji Hyo như dậy sóng một lần nữa.- Đêm qua bà chưa ăn gì đúng không? Đi ăn với vợ chồng tôi nhé?Bà Kang lo lắng quay đầu nhìn con trai mình. Ji Hyo thấy được ánh mắt mắt bất an của bà vội lên tiếng:- Để cháu chăm anh ấy cho ạ! Bác cứ đi ăn với mọi người!- Cháu không ăn sáng sao?Bà Song mỉm cười đỡ lấy vai của bạn mình.- Chủ nhật nào nó cũng ngủ nướng nên thường ăn sáng rất trễ. Bà cứ mặc nó!Lúc này bà Kang mới yên tâm gật đầu. Mọi người rời khỏi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh. Ji Hyo nhìn Gary chằm chằm không biết mệt như thể muốn thu tất cả cử động dù nhỏ nhất của anh vào mắt. Chợt cô thấy mi mắt anh đang run nhẹ. Tim cô hẫng một nhịp. Đôi mắt mà cô hằng nhớ nhung mở ra nhìn cô chằm chằm.- Ji Hyo?!Gary khẽ mấp máy môi. Giọng nói trầm khàn của anh làm Ji Hyo bùng lên xúc động. Cô ôm lấy anh khóc nức nở.- Em xin lỗi! Là lỗi của em! Em xin lỗi!Gary không thể nhấc người mình lên nhưng lại khẽ dùng tay xoa lấy đầu cô.- Anh không sao!Ji Hyo vẫn không thể thôi khóc. Gary vòng tay ôm lấy Ji Hyo thật chặt.- Đừng khóc nữa! Anh không muốn em khóc.Ji Hyo ngước mắt nhìn anh. Gương mặt anh rất nhẹ nhàng tuyệt không hề có gì gọi là trách móc.- Anh không giận em hả?- Giận gì chứ?- Vì em mà anh mới bị như thế này.Gary mỉm cười tinh nghịch nhéo nhẹ chóp mũi đáng yêu của cô.- Khờ quá đi! Anh khẽ hôn lên chóp mũi Ji Hyo đầy yêu thương. - Anh muốn hiểu mọi thứ về em. Anh muốn biết nhiều hơn về em. Bởi vì ... anh thích em!Ji Hyo khẽ nấc lên nghẹn ngào. Đôi tay cô đan chặt lấy cổ anh. Giờ phút này trong tâm cô sáng rõ hơn bao giờ hết. Cô thực sự không thể sống thiếu Kang Gary. Đôi tay nhỏ bé của cô giáng những cú đấm vô lực lên vai anh.- Anh biết về em bao nhiêu mà nói thích em chứ?!- Anh không hiểu gì về em cả! Anh chỉ biết em là Ji Ngố bất lương của anh. Là cô gái hay đôi co với anh hằng ngày. Chỉ có bấy nhiêu thôi nhưng anh vẫn rất thích em. Anh là vì yêu em nên mới tìm hiểu chứ không phải là tìm hiểu để yêu em.Ji Hyo vùi đầu vào lồng ngực anh mà sụt sùi. Miệng chỉ khẽ thỏ thẻ:- Ai là Ji Ngố bất lương chứ?!Hai người cứ ôm nhau thật chặt như vậy. Cảm nhận sự thân mật mà họ hằng ao ước.Ba vị phụ huynh đi ăn sáng về còn đang vui vẻ nói chuyện nên vô ý đẩy cửa mà không gõ trước khiến đôi "chim cu" đang tình cảm bị giật mình. Họ đưa mắt ngơ ngác nhìn hai người mặt còn đỏ hơn trái cà chua khó hiểu.- Mẹ làm gì sai à?_ Bà Song lên tiếng.Hai người vội xua tay đồng loạt. Hành động càng lúc càng kì lạ. Ji Hyo không chịu được không khí ngột ngạt này vội kiếm chuyện lảng đi.- Con đi mua nước một chút nhé!- Ờ ờ!Ông bà Song ngạc nhiên nhìn theo gót con gái mình. Trong đầu họ đồng thời hiện lên một câu hỏi: Ji Hyo nó bị gì ấy nhỉ?Bà Song quyết định bỏ qua câu chuyện kì quặc ấy định bụng hỏi han Gary. Nhưng đập vào mắt bà là gương mặt bình yên và hạnh phúc. Đôi mắt ấy vẫn đang dõi theo con gái mình. Chợt ánh mắt của bà và mẹ Gary chạm nhau. Hai người phụ nữ mỉm cười ý nhị. Họ là mẹ, tâm tư con mình chẳng lẽ không nhận ra. Ông Song vừa khó hiểu nhìn Ji Hyo xong lại hướng ánh mắt khó hiểu về hai người phụ nữ kia.- Ji Hyo nó có chuyện gì vậy? Hai bà nữa, có chuyện gì vậy?Họ nhìn ông "khinh bỉ" rồi thở dài nhún vai. Đàn ông đúng là không tinh tế nổi mà.Họ quay đi chăm sóc cho Gary để mặc cho ông già "không một chút tinh tế" nào đó cứ gãi đầu rồi lại lắc đầu khó hiểu.-----------------Au quay lại rồi nè! Có ai còn nhớ tới au không?Xin lỗi các bạn vì trễ hẹn! Đáng ra T4 là phải comeback r mà trễ nãi đến tận T7 >.<Tối nay au sẽ cố gắng bù cho mấy bạn 1 chap nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com