Fanfic Minv Kookv Quay Lai
Sau ngày hôm đó, Taehyung quyết liệt yêu cầu Jungkook nhập viện điều trị, đồng thời cố gắng tìm và mời những vị bác sĩ có tiếng trong ngành kiểm tra và phối hợp điều trị cho hắn. Khoảng thời gian này, ngày nào cậu cũng ở bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn rất chu đáo. Dạo gần đây Jin cũng phải suýt xoa tay nghề chăm bẵm của Taehyung khi thấy Jungkook có vẻ hồng hào hơn trước. Lúc khen cậu chỉ thấy cậu cười xòa:- Lấy sức mà phẫu thuật nữa chứ anh. Nói rồi lại múc thêm một thìa canh nóng hổi, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng Jungkook.- Ôi dào... nhiều lúc tôi cũng cần có người chăm sóc như thế mới thỏa nguyện. Jungkook không nhanh không chậm bình thản đáp: - Được rồi Taetae, em gọi Namjoon tới đấy bảo người của hắn đang nhõng nhẽo với chúng ta. Gớm, ba mấy chục tuổi rồi mà vẫn nhõng nhẽo như con nít.Taehyung cười rồi bỗng nhận ra có gì đó không đúng lắm- Nè, em cũng hơn 30 tuổi rồi, chẳng lẽ anh cũng nói cả em cũng không được nhõng nhẽo...Jungkook xua tay, mặt hốt hoảng, thôi rồi, lỡ chọc vào cục cưng rồi - Anh không có ý đó... anh chỉ nói...- Đồ to xác, để xem chú xử lý thế nào.Jin nói rồi bước lẹ ra ngoài cửa chuồn thẳng, chả dại gì mà ngồi đó nghe hai đứa trẻ con cãi nhau. Ách... Jungkook nhìn khuôn mặt Taehyung chẳng có chút cảm xúc, muỗng canh cũng chẳng còn tự động đưa lên trước miệng hắn nữa, bèn lấy tay đặt bát canh cậu đang cầm lên bàn bên cạnh, nắm lấy bàn tay cậu áp lên má hắn:- Đồ ngốc, anh không cố ý mà...Taehyung nhoẻn miệng cười, trong lòng cậu biết hắn không cố ý. Cũng thừa biết hắn không bao giờ muốn nhắc đến chuyện tuổi tác trước mặt cậu hay trong câu chuyện của hai người.Hắn không muốn cậu già đi, chỉ muốn cậu mãi là một cậu bé mang tên Kim Taehyung ngốc nghếch, luôn nở nụ cười vuông rạng rỡ với một mình hắn mà thôi.Buổi tối, hắn kéo cậu vào lòng, hai thân ảnh nằm trên giường bệnh, thân ảnh nhỏ bé nhẹ nhành lọt thỏm vào vòm ngực rắn chắc của ai kia. Cậu vòng tay mình ôm trọn tấm lưng rộng của hắn, khẽ hôn nhẹ vào ngực hắn. Jungkook mỉm cười ngọt ngào, hắn hít hà mùi hương vương trên tóc cậu, một mùi hương dịu nhẹ, thoảng qua khứu giác, đọng lại trong tâm trí. Khẽ nhắm đôi mắt, hắn lại càng ghì chặt cậu hơn, tự dưng hắn sợ... sợ một ngày nào đó, mình nằm đó bất động cho dù cậu có gào khóc cũng không thể lay thức hắn. Hắn sợ... hắn bị vùi vào dưới lòng đất lạnh lẽo, hay tro tàn thân hắn bị gió thổi bay rồi chìm xuống dòng biển đen để rồi bỏ lại vòng tay ấm áp này, bỏ lại con người ấy cô đơn trên cuộc đời. Ngày trước, hắn chỉ muốn cậu mãi thuộc về hắn, ở bên cạnh hắn suốt cuộc đời... nhưng bây giờ, hắn mong muốn có phép màu nào đó có thể khiến cậu quên đi hắn, làm lại cuộc đời với một người tốt hơn. Miên man với suy nghĩ của mình, hắn mở mắt ra, rồi ngay lập tức chạm tới ánh nhìn trìu mến của Taehyung. Hai người cứ nhìn nhau như thế... cho đến khi cậu lên tiếng: - Đừng sợ, có em bên cạnh anh rồi - Được Cậu mỉm cười, Jungkook cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng. - Anh xin lỗi - Sao cơ?- Đáng lẽ anh nên chăm sóc cho em. Em đang mang thai, lại phải đi chăm sóc người khác. Em xem, sao người lại gầy thế này, sao má lại nhỏ đi thế này. Anh đau lòng lắm... Anh thật đáng....Taehyung ngăn hắn lại bằng một nụ hôn khác, cậu áp tay lên má hắn:- Đừng nói nữa Jungkook... em hiện giờ vẫn ổn... chỉ cần bên cạnh anh, mọi thứ đều ổnChỉ cần anh còn ở đây... mọi thứ đều tốt đẹpJungkook không nói gì nữa, hắn tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng, say đắm trong tình yêu nồng thắm của hai người. Hắn hiểu, nói cái gì bây giờ cũng là dư thừa. Thôi thì, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, ở bên cạnh bình ổn với người mình yêu thế này, sống chết chẳng còn đáng sợ nữa.Lần tiểu phẫu cuối cùng của đợt trị liệu. Nhìn thấy hắn đau đớn nhăn nhó trong giấc mê man khiến cậu đau lòng, khó có thể ngăn nước mắt ngừng rơi. - Tình hình khối u có vẻ giữ được tính trạng, khối u không phát triển về mặt kích thước nữa. Dùng thuốc trị liệu, một tuần sau có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u.Taehyung thở phào, cũng liền nhanh chóng hỏi bác sĩ:- Bác sĩ, liệu cơ hội của đợt phẫu thuật có tăng lên không?- Xin lỗi cậu Kim, tôi chưa thể nói trước được điều gì cả. Phẫu thuật cắt bỏ u luôn đầy rủi ro. Cứ giữ tinh thần bệnh nhân ổn định đã - Vậy là... vẫn chưa thể đảm bảo sao....Jimin đứng đằng sau liền đưa tay đỡ lấy thân ảnh nhỏ như muốn gục ngã, anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi đỡ cậu ngồi lên ghế.- Taehyung, bình tĩnh nào... bác sĩ cũng chưa nói là không có khả năng.- Jimin... cái em cần là một lời đảm bảo, một con số khẳng định... Jimin... em đau lòng lắm. Jimin không nói gì cả, anh chỉ dang rộng tay ôm cậu vào lòng. Mọi lời nói lúc này đây đều là thừa thãi. - Jungkook, xem này, con chúng ta càng ngày càng lớn. Bác sĩ bảo rằng ngày sinh sắp đến rồi... sau khi phẫu thuật xong, đến lượt anh chăm sóc cho em và con rồi.- Được... anh nguyện ýTaehyung cố gắng ngăn mình không khóc trước nụ cười của hắn, cả giọng nói thều thào mệt mỏi của hắn đáp lại cậu. Nhưng khóe mắt lại không ngăn nổi dòng nước trào ra. Jungkook cố gắng đưa tay lau nó đi, nhưng hắn quá yếu. Bàn tay lơ lửng giữa không trung run rẩy được bao trọn trong bàn tay cậu:- Đừng khóc...Taehyungie... Nhìn em khóc, anh luôn thấy đau lòng...- Em chỉ là nghĩ đến cảnh anh chăm sóc cho em mà hạnh phúc, liền rơi nước mắt. Đó là nước mắt hạnh phúc đấy. Jungkook khẽ cười, đôi mắt to của hắn híp lại long lanh nước. Đã bao giờ Taehyung khen đôi mắt hắn trông thật đẹp chưa? Đã bao giờ cậu lại thấy hắn cười lên trẻ con lại đáng yêu như thế chưa? Hệt như cậu nhóc năm nhất ngày nào theo chân cậu những năm tháng đại học. Đã bao giờ... Taehyung cậu ngắm nhìn hắn kĩ như bây giờ. Cậu nhận ra, tình yêu của mình... mãi mãi không bao giờ có thể so sánh với chân tình của Jeon Jungkook."ộc.." Taehyung hốt hoảng khi thấy Jungkook lên cơn nấc mạnh, đến nỗi cả người hắn nảy về phía trước, đi cùng với đó là máu phun ra từ miệng hắn, sau đó tiếp tục trào ra khóe môi, chảy dài xuống cần cổ. Taehyung kinh hãi chạy đến bên hắn, gào khóc ầm ĩ, miệng liên tục gọi bác sĩ.- Bác sĩ... Bác sĩ... có ai không giúp tôi với... Jungkook à... Kook... Jimin... Hoseok... bất kì ai cũng được... GIÚP TÔI VỚII!!!!Jungkook vẫn cứ nôn ọe ra toàn máu là máu, hắn cố gắng nhìn Taehyung đang gào khóc, hắn biết cái gì đến cũng phải đến... Hắn cố đưa tay về phía cậu... nhưng hình ảnh của cậu lại quá đỗi mờ ảo... Taehyung... sao bỗng dưng lại mờ nhạt thế này..."Nếu có một điều ước... anh ước rằng... anh có thể được chết trong vòng tay của em... Như vậy, anh mới yên lòng"Hình ảnh cuối cùng Jungkook kịp nhận thức đó là bóng dáng của Jimin và Hoseok cùng bác sĩ bước vào, ánh mắt họ hoảng hốt. Taehyung bị đẩy ra ngoài trong vòng tay của Jimin. Hắn kịp thời cảm nhận được bàn tay cậu và hắn... rời khỏi nhau. Và rồi, bác sĩ đứng xoay quanh hắn, kiểm tra đồng tử, nhịp thở....- Sốc thuốc, bệnh nhân quá yếu, phải làm phẫu thuật ngay lập tứcNgay lập tức...Thế giới của Jeon Jungkook hiện tại... tối đen...- Không... Không... anh ấy yếu như vậy, không thể...Taehyung vùng khỏi Jimin, cậu chạy theo giường bệnh của Jungkook đang được đẩy đến phòng phẫu thuật. Bác sĩ ái ngại liếc một cái về phía cậu rồi hối hả công việc của mình, nữ y tá thấy cậu cứ chạy theo như vậy liền ẩn cậu lại. Taehyung khuỵa xuống rồi trượt ngã. Từ bụng truyền lên cơn đau âm ỉ. Jimin thấy vậy lao đến đẩy y tá ra gằn giọng:- CÔ MUỐN GIẾT NGƯỜI PHẢI KHÔNG?- Tôi.. tôi- MAU GỌI NGƯỜI TỚI...- Taehyung... Taehyung... em cố gắng lên... Cậu cứ thế ôm bụng... ôm bụng mình... Đau lắm, đau như ai đó bóp nát trai tim của mình vỡ vụn.- Cậu Park, cậu Kim phải lập tức sinh thôi, cái thai bị tác động lớn.- Sinh non sẽ không sao chứ?- Tôi không chắc, nhưng hiện tại cái thai đã không thể lưu lại trong bụng được nữa. - Tôi cầu xin ông, hãy giúp cậu ấy... - Tôi hiểu.Jimin ngồi thụp xuống băng ghế bệnh viện trước phòng hộ sinh. Anh đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi của mình. Tại sao... sao không để người như anh gánh chịu những tổn thương, những đau đớn này dùm cho cậu chứ. - Ổn chứ?Anh ngẩng đầu lên, Hoseok ngồi xuống ghế bên cạnh, thở dài... - Hai người họ, đúng là biết hành hạ người khác. Cùng hợp nhau, cấp cứu cũng phải cùng một lúc... Trời sinh đúng là một đôiHoseok bật cười, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tràn đầy ưu phiền. Một bên là người em, một bên là bạn đời của em mình... đều là người nhà. - Sẽ ổn thôi... hai người họ sẽ ổnJimin mỉm cười... ngay lúc này đây, anh chỉ mong, cậu và hắn, Kim Taehyung và Jeon Jungkook sẽ ổn, sẽ hạnh phúc sau này. Taehyung cảm giác toàn thân bị đè nặng, cậu cảm giác sự lạnh buốt từ vùng bụng và cũng rất đau đớn... giống như hàng ngàn con kiến đang rần bò trên cơ thể. Cậu hồi hộp và cũng lo lắng cho vật nhỏ... mà cũng lo lắng cho hắn. Hắn sẽ như thế nào...- Bệnh nhân mất nhiều máu quá... -Tim đập quá nhanh- Nhìn thấy đứa trẻ rồi... - Tiếp thêm máu...- Bác sĩ, huyết áp giảm...- Tim đập yếu...- Ra rồi, đứa trẻ ra rồi.... vẫn còn sống, khỏe mạnh... Mau đến công đoạn khâu vết mổ- Bác sĩ, huyết áp vẫn giảm... tim đập yếu, có dấu hiệu ngừng đập......Jimin lao thật nhanh về phía nữ y tá từ phòng sinh đi ra, bế theo một cục nhỏ được bọc cẩn thận. Nhìn kĩ là vật nhỏ:- Câu Park, đây là đứa trẻ, nó rất khỏe mạnh, nhưng vẫn còn rất bé vì sinh thiếu tháng. Jimin vỡ òa, nhìn thấy nó, anh rất hạnh phúc, nhưng còn Taehyung...- Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?- Cậu ấy yếu quá, tôi xin lỗi, chưa thể nói trước được.Rồi cô ta đi thật nhanh, bỏ lại Park Jimin gần như ngã quỵ... Anh đến của phòng bệnh đập mạnh lên đó:- KIM TAEHYUNG... EM NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC CÓ CHUYỆN... VẬT NHỎ CẦN EM... KIM TAEHYUNG... JEON JUNGKOOK CẦN CÓ EM...________- Jungkook... nếu sau này em chết trước anh, anh sẽ như thế nào?- Ngốc hỏi mấy câu thật ngốc, tất nhiên là anh sẽ lo liệu hậu sự cho em rồi.- Chỉ thế thôi??? Taehyung xị mặt, Jungkook dịu dàng xoa đầu cậu...- Sau đó, anh sẽ đi cùng với em...- Kookie...- Nhớ nhé, dù sống chết cũng không chia lìa..."Dù sống chết cũng không chia lìa"___________- Bác sĩ, khối u đã được cắt bỏ, bệnh nhân đã vượt qua chính mình rồi. - Tốt lắm... thật tốt... chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. - Khâu vết mổ.... Kéo!.............Taehyung mở mắt, cậu thấy một Kim Taehyung khác đang nằm trên giường bệnh, người nảy lên theo máy kích tim, xung quanh là những âm thanh hỗn độn... Hóa ra, cậu chết rồi ư? Jungkook... hắn sao rồi??? Bỗng dưng, trước mặt cậu mọi thứ chợt tối om, một khoảng sáng lóe lên, đó là thế giới khác ư?Taehyung vô thức đi theo khoảng sáng đó... cậu đi và đi... cho đến khi một giọng nói cất lên đằng sau khiến cậu khựng lại:- Taehyung... - Kook...- Anh ở đây... mau đến với anh...- Kook... em không thể... cơ thể em... nó không nghe theo em nữa...- Taehyung... quay về với anh... anh làm được rồi, em phải làm được. Vầng sáng như có một sức mạnh hút Taehyung về phía nó... Cậu cố gắng chùn chân bước ngược lại... hét lên:- Jungkook... - Taehyungie...Taehyung tưởng chừng mình sẽ bị hút về phía vầng sáng đáng sợ ấy, liền kịp thời nhận ra một bàn tay kéo cậu lại về phía hắn rồi ôm trọn cậu trong vòng tay. Taehyung sợ hãi, cậu chơi vơi rồi giương tay ôm chầm lấy hắn, nhắm mắt lại... vầng sáng như bùng nổ chói lòa qua màng mắt, đổ ập vào hai người....- Bác sĩ... bệnh nhân... tim bệnh nhân đập lại rồi...Nữ y tá nhìn biểu đồ, run rẩy nói với bác sĩ phẫu thuật... ai nấy đều thở phào... cậu trai này... thật sự rất kiên cường bằng một sức mạnh nào đó...
"Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã dễ dàng nhận ra emNhư thể hai chúng ta đang gọi tên đối phươngTừng tế bào DNA trong mạch máu nói cho anh biết Rằng em chính là người bấy lâu nay anh tìm kiếmĐừng lo lắng nhé tình yêu của anhTất cả chuyện này đâu phải ngẫu nhiên mà cóEm ơi dù rằng đôi ta khác biệt hai thế giới Nhưng chính anh và em tạo nên định mệnh đôi mìnhCho dù kiếp trước hay kiếp sau này nữa Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhauTất cả mọi chuyện đâu phải ngẫu nhiên mà cóBởi hai ta chính là sự sắp đặt của số phận."
Cho Nan xin tý động lực đi các nàng ơi huhu... kiệt sức TT.TTChap sau là end nhá mọi người... chắc sau chap này mọi người cũng biết được là HE hay SE rồi đúng không?? =]Cảm ơn mọi người nhé <3Give me some comment please~~
"Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã dễ dàng nhận ra emNhư thể hai chúng ta đang gọi tên đối phươngTừng tế bào DNA trong mạch máu nói cho anh biết Rằng em chính là người bấy lâu nay anh tìm kiếmĐừng lo lắng nhé tình yêu của anhTất cả chuyện này đâu phải ngẫu nhiên mà cóEm ơi dù rằng đôi ta khác biệt hai thế giới Nhưng chính anh và em tạo nên định mệnh đôi mìnhCho dù kiếp trước hay kiếp sau này nữa Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhauTất cả mọi chuyện đâu phải ngẫu nhiên mà cóBởi hai ta chính là sự sắp đặt của số phận."
Cho Nan xin tý động lực đi các nàng ơi huhu... kiệt sức TT.TTChap sau là end nhá mọi người... chắc sau chap này mọi người cũng biết được là HE hay SE rồi đúng không?? =]Cảm ơn mọi người nhé <3Give me some comment please~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com