TruyenHHH.com

Fanfic Meanie Wongyu Vong Ho

Mẫn Khuê vừa tỉnh lại đã bị một cái nha đầu tấn công tâm lý không ít. Hôn mê lâu vốn đã khiến y đầu óc chậm chạp hơn bình thường rồi, vẫn chưa kịp thích ứng, lại còn bị nó dồn dập, càng thêm hoang mang tột độ.

- Hữu ca ca, ta muốn ngồi dậy... Hai chân...

Mẫn Khuê đang hoảng sợ nhất là vì y không cảm thấy bất cứ điều gì ở chân. Y thử động, nhưng không có phản ứng, đau cũng không thấy. Viên Hữu dường như hiểu được suy nghĩ này, vội trấn an y.

- Không sao, là ngươi nằm lâu quá đó. Vài hôm nữa sẽ bình thường lại thôi. Kinh mạch của ngươi rất tốt, chắc chắn không có vấn đề gì.

Viên Hữu nắm bàn tay của Mẫn Khuê. Y hơi giật mình, nhưng rất nhanh mỉm cười đáp lại.

- Ừ, tin huynh.

Viên Hữu thấy nụ cười của y lại ngây người ra. Hắn vẫn luôn thấy nhớ nụ cười của y, cuối cùng cũng được nhìn thấy lại rồi. Dường như chỉ tới lúc này, hắn mới thật sự tin, Mẫn Khuê đã tỉnh lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng mà, chỗ này là chỗ nào vậy?

Mẫn Khuê đưa mắt nhìn xung quanh. Y cứ nghĩ mình phải ở trong hang động mới phải, sao lại hoá thành phòng ngủ như thế này. Lại trông rất thanh nhã, yên bình nữa.

- Là nhà... nhà của... ờ... của.... - Viên Hữu lắp bắp, hắn không biết phải nói sao, hắn không muốn nhận đây là nhà do hắn tự xây.

- Là nhà của thúc ấy, là thúc ấy xây đó. Hồi trước còn không thèm chơi với ta, chỉ lo xây nhà, xì~

Nha đầu lại lên tiếng, bị Viên Hữu trừng mắt một cái, bất giác rụt đầu lại, môi chu ra.

- Là huynh tự xây? Huynh cũng tài giỏi ghê á. - Mẫn Khuê cười cười, ánh mắt ngập tràn vui vẻ. Nhưng chợt nhớ ra gì đó, y lại quay sang hỏi. - Vậy nó là ai?

Viên Hữu nhìn tiểu nha đầu, cố gắng sơ lược câu chuyện về nó cho đơn giản nhất.

- Ta là Bánh Bao. - Không đợi Viên Hữu trả lời, nha đầu đã nhanh nhảu nói.

- Ngươi tên là Bánh Bao? - Viên Hữu kinh ngạc hỏi, nhận ra từ trước tới giờ, hắn chưa từng hỏi tên của nó.

Nó gật đầu, đoạn quay sang nhìn Mẫn Khuê, trong lòng hết sức cảm thán.

- Khuê Khuê thật đẹp, nhất định phải nhận ta làm nghĩa nữ nha.

Mẫn Khuê giật nảy, không tin vào tai mình. Nha đầu dường như không quan tâm, tiếp tục nài nỉ. Viên Hữu thấy nó thật quyết tâm, mới hắng giọng.

- Bánh Bao, Khuê Khuê mới tỉnh lại, sức khoẻ không tốt. Hay là để y nghỉ ngơi thêm đi, chuyện đó chúng ta bàn sau được không?

Bánh Bao bĩu môi. - Xì, giống hệt phụ thân ta.

Nói rồi tụt xuống đất, chạy ra ngoài, không quên để lại một câu.

- Ta về nhà đây, nếu không sẽ bị đánh đòn. Mai ta lại đến chơi, thúc thúc, thúc không được thất hứa nữa đâu!

Viên Hữu bất đắc dĩ nhìn theo nó, sực nhớ ra, nó biết đường ra bìa rừng hay sao? Hắn ngẫm, lúc nãy nó còn có thể tự tìm đường vào nhà. Nghĩ lại, không lẽ nó đã từng theo hắn đến đây, vậy mà hắn không hề hay biết gì cả? Tai của hồ ly vốn cũng rất thính, hắn lại rất nhạy cảm với hơi người, sao có thể không nhận ra được chứ?

- Rốt cục nó là ai vậy? - Mẫn Khuê không nhịn được hỏi, y thấy dường như nó rất thân thiết với Viên Hữu.

- Chuyện dài lắm. Mới tỉnh lại có muốn ăn gì không? Mà thôi, ăn cháo đi cho dễ nuốt.

Nói rồi hắn định quay đi, không ngờ bị Mẫn Khuê giữ lại.

- Không cần, ta không đói. Huynh mau kể cho ta đầu đuôi, sao ta lại thành ra như vậy?

Viên Hữu hơi chần chừ, cuối cùng thở ra một hơi, ngồi xuống kể lại mọi chuyện, từ lúc y bị Hắc Quân bắt, bị hôn mê, đến chuyện hắn gặp Bánh Bao ra sao, đều kể lại hết, chỉ có hắn làm cách nào cứu sống y thì không thấy nhắc đến.

- Nghe huynh nói, ta bị thương thập tử nhất sinh như thế, như thế nào vẫn không chết?

Mẫn Khuê nhíu mày. Y biết Viên Hữu không phải người thường, dùng một chút thần thông cũng không có gì lạ, nhưng chính yếu, cái thần thông kia của hắn không biết có làm hắn phải đánh đổi gì hay không. Suy cho cùng thì, trên đời luôn phải có sự đánh đổi mà. Viên Hữu dường như đọc được ý nghĩ trong đầu y, liền dịu dàng mỉm cười.

- Đừng lo, chỉ là chút phép cỏn con, ta không có bị sao hết. Không phải ta vẫn khoẻ mạnh đây sao?

Mẫn Khuê dò xét một chút, không phát hiện gì khả nghi, cũng buông được một chút lo lắng xuống, vẻ mặt tinh nghịch.

- Hữu ca ca, huynh phát hiện chuyện gì không? Huynh cũng đọc được suy nghĩ của ta rồi. Chúng ta chính là tâm ý tương thông.

Viên Hữu giật mình, dùng cặp mắt màu lam liếc y một cái, nói nhảm.

- Huynh xem, ta mà nói nhảm? Huynh đỏ mặt kia kìa.

Nói xong bật cười sảng khoái vì nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hoá giận của Viên Hữu. Trước giờ dù y có chọc hắn tới đâu, hắn cùng lắm chỉ biến thành hồ ly, rồi làm lơ không thèm để ý y nữa. Vậy mà giờ lại biết thẹn rồi, rõ là đáng yêu. Viên Hữu nghe y nói, đưa tay sờ má, thấy âm ấm thì càng giận hơn, đùng đùng bỏ ra ngoài, lần này Mẫn Khuê có làm cách gì cũng không thể níu hắn lại được nữa, y nằm trên giường cười sặc sụa, không giống người hôn mê vừa tỉnh lại chút nào.

Đúng như lời Viên Hữu nói, chỉ vài hôm sau Mẫn Khuê đã có thể đi lại sinh hoạt bình thường. Tuy y cũng thấy khá là lạ, Viên Hữu nói y có thể lực tốt nên mới khỏi nhanh như vậy, nhưng chỉ trong mấy ngày đã khoẻ hoàn toàn, thậm chí còn thấy mạnh hơn trước đây, thật không giống người thường.

Bánh Bao kia ngày nào cũng tới chơi, không hề "thất hứa". Nhưng lạ là nó rất thích Mẫn Khuê, cứ bám lấy y suốt, đã vậy còn rất không biết sợ, trêu ghẹo Viên Hữu suốt ngày. Viên Hữu bị nó chọc tức, không ít lần biến thành hồ ly doạ nó. Kỳ lạ hơn là Bánh Bao thật sự không biết sợ, lần đầu tiên nó nhìn thấy Viên Hữu biến hình còn vỗ tay khen hay. Dần dần sau này, cứ dáo dác thấy bộ dáng nhỏ nhắn lon ton chạy tới trước cửa, Viên Hữu đều về dạng hồ, nằm một chỗ, cái gì cũng không thèm để ý. Hắn đã làm tới như vậy, Bánh Bao vẫn không tha cho hắn, hết vuốt lông, gãi đầu, nựng mặt, còn bắt chước người ta dạy cẩu làm trò, áp dụng lên hắn. Viên Hữu nhiều lần không kiềm được muốn cắn người, may mà có Mẫn Khuê kịp thời ngăn cản. Lại về sau hơn, Viên Hữu một mực trốn khỏi nhà mỗi lần Bánh Bao tới. Chuyện này khiến Mẫn Khuê rất đau đầu, lúc không thấy Viên Hữu, kỳ thực Mẫn Khuê cứ thấy thiêu thiếu, trong lòng không yên, thật sự rất không thoải mái. Nhưng y không thể nào khuyên được hắn, chỉ cần hắn vừa cảm giác có người đến, liền lập tức biến mất, không biết đi đâu. Y lại không thể cự tuyệt Bánh Bao, dù gì nó cũng chỉ là một tiểu nha đầu, khó trách không có ý tứ, hay đùa dai. Mẫn Khuê nghĩ bụng, y cần phải tìm cách dung hoà một chút mới được.

*********************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com