Fanfic Lzmq Phi Vu Ba Trieu Te
Trời xuống tối, Lâm Mặc sau một trận giằng xé tâm lí dữ dội thì cuối cùng vẫn chịu để Lưu Chương về nhà. Hai con người bẽn lẽn đứng trước cửa nhà đợi. Một người thì phấn chấn ra mặt, một người lại chân tay run lẩy bẩy, toát cả mồ hôi lưng. Lưu Chương thấy bộ dạng dở khóc dở cười kia của cậu, không nhịn được mà trêu chọc. Anh đứng sát lại, đẩy vai cậu."Ê. Tôi mới là người đi ra mắt. Mà sao trông em hồi hộp hơn cả tôi thế?""Làm ơn đấy Lưu Chương. Tí nữa anh phải giấu ngay bộ mặt này đi cho tôi. Đừng để ba mẹ tôi nhìn thấy. Không thì ba triệu tệ kia không về được đến tay tôi đâu, rõ chưa?"Mấy lời dặn dò này của Lâm Mặc, anh đã nghe đi nghe lại cả trăm lần đến phát thuộc luôn rồi. Làm sao lại không biết ba mẹ Lâm Mặc là thuộc kiểu người thế nào cơ chứ. Anh tiếp xúc với bao nhiêu loại người, với bao nhiêu người thuộc gia đình tri thức, sao không biết đối nhân xử thế cho đúng. Có mỗi cậu đây lo bò trắng răng, cứ làm quá lên."Tôi nghĩ vấn đề nằm ở em đấy. Trước mặt ba mẹ em thì nói chuyện với tôi đừng có hỗn. Ngoan ngoãn một tí không được à?""Không."Cửa phía trước mở ra kịp thời ngăn chặn màn đấu khẩu của hai người bọn họ. Mẹ Lâm trang phục giản dị, cười hiền hậu nhìn con trai, cho đến khi bà đưa mắt qua Lưu Chương thì nụ cười bỗng ngỏm hẳn."Cậu là... Mặc Nhi nhà tôi ở trường quậy phá gì sao mà để thầy giáo đến tận nhà vậy?" Thì có sai tí nào đâu, con trai mình còn non choẹt thế kia người thì khoác cái áo hoodie rộng thùng thình lại đứng ngay bên cạnh một thanh niên cao ráo chững chạc, âu phục lịch lãm. Lưu Chương bị nhận là thầy giáo của Lâm Mặc cũng dễ hiểu mà.Ba Lâm thoáng nghe được mẹ nhắc đến thầy giáo liền nói vọng ra:"Thầy giáo của Mặc Nhi tới nhà sao?"Khi vừa nhìn thấy ba Lâm, Lưu Chương liền nhận ra ngay. Anh vui vẻ chào hỏi:"Con chào thầy Lâm, con chào dì. Con là bạn trai của em Mặc."Lâm Mặc thất kinh trợn tròn hai mắt ngước lên nhìn Lưu Chương, vẻ mặt ngập tràn ý hoang mang."Ai cho anh tự nhận là bạn trai tôi?", cậu nghiến răng. Ba Lâm là giáo sư Bắc Đại đã quen biết Lưu Chương từ khá lâu. Chỉ là không biết anh thế mà lại là bạn trai của con mình. Thế thì lại quá đỗi may mắn rồi. Thủ tục chào hỏi rườm rà nhanh chóng được hoàn tất. Lưu Chương được ba mẹ Lâm hoan hỉ mời vào nhà uống nước. Kĩ năng mềm của Lưu Chương rất tốt. Từ việc mở đầu giới thiệu, đến màn quà cáp biếu xén khéo léo đến mức Lâm Mặc cũng phải nể phục. Anh hoàn toàn không để cậu phải nói đỡ câu nào."Cậu Lưu đến đây chơi là vui vẻ rồi. Không cần khách sáo quá đâu ha", mẹ Lưu mang phần trái cây được gọt sẵn đặt xuống bàn."Dạ con cảm ơn. Dì cứ gọi con là Lưu Chương ạ. Con là cựu học sinh của thầy Lâm, vốn đã phải gọi một tiếng sư mẫu."Ba Lâm hạ tách trà, quan sát Lâm Mặc rồi tặc lưỡi cảm thán."Đứa trẻ này cũng giấu kĩ thật. Quen được giám đốc công ty lớn mà chưa từng nói cho ba mẹ biết. Nay đùng một phát kêu dắt bạn về nhà. Vậy lại thành bạn trai. Con xem người ta đi, sau này ba cũng chỉ mong con được như thế.""Ba. Con làm gì đến mức thua kém anh ta là bao", Lâm Mặc tức muốn xì khói vì Lưu Chương được đà cứ dương bộ mặt đắc ý kia lên với cậu.Lâu la dài dòng không bằng đánh nhanh thắng nhanh. Lưu Chương tính toán một lúc sau đó trực tiếp đi vào vấn đề."Thầy Lâm, dì Lâm. Con đến đây cũng vì là muốn xin phép hai người một chuyện."Anh khẽ quay sang thăm dò ý của Lâm Mặc. Cậu gật đầu đồng ý anh mới dám nói tiếp:"Tuy con và Lâm Mặc chưa quen nhau được lâu nhưng tuổi tác bọn con cũng đủ phù hợp cho việc thành gia lập thất. Nếu hai người đồng ý thì ngay ngày mai bọn con sẽ làm thủ tục kết hôn luôn. Không biết ý thầy và dì thế nào ạ?"Suốt cả thời gian anh nói, cậu cúi đầu nhắm chặt mắt, một câu cũng không dám nghe. Lâm Mặc thừa biết tiếp theo đó sẽ là gì, làm gì có chuyện ba mẹ cậu dễ dàng chấp nhận đến thế. Trong phút chốc tự dưng Lâm Mặc thật sự muốn khóc. Cả hai mươi năm sống chung với ba mẹ thì đây là việc làm đầu tiên cậu can đảm dám nhận khi chưa có sự đồng ý của họ.Cả mặt mũi lẫn tai cậu đều đỏ ửng, tím tái hết cả lên. Lưu Chương đặt tay mình lên bàn tay đang vò góc áo nhăn nhún của cậu mà trấn an. Đúng như dự đoán. Họ khi nghe xong đều không vừa ý, sắc mặt cũng thay đổi rõ rệt. Cũng là chỗ quen biết nên ba Lâm biết chỉ nên lựa lời nhẹ giọng nói:"Lưu Chương này. Tuy con và ta chẳng xa lạ gì. Nhưng hôn nhân đại sự là chuyện cả đời. Đâu phải nói muốn kết hôn là kết hôn ngay được. Nhà ta chỉ có một mình Lâm Mặc là con. Từng suýt chút để nó vào nhà khác rồi, ta không dám mạo hiểm giao nó cho ai cả. Chưa kể, hai đứa yêu nhau, quan hệ thân đến mức nào ta và mẹ nó đều không rõ. Con thông cảm, ta không để hai đứa tự ý làm chủ được."Lưu Chương còn muốn nói thêm nhưng chưa kịp mở lời thì Lâm Mặc đã tranh trước."Ba mẹ. Là con sai rồi. Là con không nên tự ý đưa người về để nói chuyện kết hôn ngay lúc này. Lưu Chương anh ấy...""Dì. Con biết dì lo lắng cho em. Nhưng việc bọn con kết hôn, con xin đảm bảo với dì ngày nào em ấy còn ở nhà con thì con sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi dù chỉ một chút. Quan hệ của bọn con sẽ được công khai cho cả nước biết tới. Vấn đề môn đăng hậu đối, minh bạch quan hệ con đều sẽ làm. Nếu thầy và dì lo Lâm Mặc không được gia đình con đối xử tốt, con sẽ đưa em ấy ra ở riêng."Đáng lẽ ra là Lâm Mặc đã chính thức đầu hàng trước ý kiến của ba mình rồi. Ấy thế mà Lưu Chương lại không bỏ cuộc, cái miệng khéo ăn khéo nói của anh câu nào câu nấy trên cả sự tưởng tượng của cậu. Lại còn biết đường không được ý ba Lâm liền chuyển đối tượng sang năn nỉ mẹ Lâm nữa chứ. Mẹ Lâm thở dài."Gả con đi là chuyện phải tính từng bước. Lưu Chương cũng trưởng thành rồi, cơ ngơi sự nghiệp con nắm trong tay đến thế kia thì dì cũng không phải không tin tưởng con. Nhưng Mặc Nhi còn nhỏ tuổi quá. Tính tình lại không chững chạc. Ta chỉ sợ hai con là tuổi trẻ hứng thú nhất thời, ở chung với nhau dăm bữa lại chỉ một trận cãi nhau lại đường ai nấy đi. Ta vẫn là lo cho đứa trẻ này."Ba mẹ nói nhiều đến thế nhưng Lâm Mặc vẫn cứ một bên không động tĩnh gì. Ba Lâm lúc này mới đả động đến con trai mình."Ý con sao? Người ta đến nhà hỏi cưới con đấy. Con lại cứ im re như thế? Có gan dẫn người về nhà mà không có gan đối chấp à?""Ba...con... Con tin Lưu Chương. Để anh ấy tự quyết định", Lâm Mặc nhất thời hoảng loạn buộc miệng nói ra câu khiến chính mình cũng phải chột dạ. Nuôi nấng, dạy dỗ Lâm Mặc từ nhỏ đến lớn. Tất nhiên cả ba và mẹ Lâm đều hiểu tính cách của con mình thế nào. Lúc trước thì lo cậu phải vào gia đình kia, sống không vui vẻ thoải mái, hiện tại vẫn luôn lo lắng người ta đòi người. Ba Lâm là người nhìn xa trông rộng. Thương trường ông không rõ nhưng tìm hiểu vẫn là biết công ty KM nhà Lưu và công ty của nhà họ Hoàng là quan hệ gì. Ông hiểu nếu giao con mình cho Lưu Chương thì chắc chắn sẽ giữ được con. Lời nói của Lưu Chương rất có trọng lượng. Bản thân ông vốn đã đồng ý rồi. "Hai đứa cũng dám đến tận nhà ta mà quậy. Nhất là con đấy Lâm Mặc, rõ ràng sợ ba mẹ như thế nhưng cũng ý thức được mình có chống lưng lớn nên việc này cũng nghĩ tới để nói rồi nhỉ?"Thấy trạng thái của ba Lâm đã dần vui vẻ trở lại, Lưu Chương biết mình sắp thành công rồi."Hai người cứ yên tâm ạ. Bọn con kết hôn là danh chính ngôn thuận. Con tuyệt đối sẽ yêu thương, chăm sóc Lâm Mặc thay hai người."Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống. Lâm Mặc bây giờ mới không cảm thấy ngột ngạt nữa, cậu ngồi thẳng lưng đối diện với ba mẹ."Con lớn rồi. Nhất định sẽ không để ba mẹ phải phiền lòng nữa."Mẹ Lâm bất lực, mỉm cười."Con đấy con đấy, biết thế thì tốt. Mà Lưu Chương dì nói này.""Dạ?""Dì rất giữ con trai nha. Nếu có một ngày Mặc Nhi về nhà ba mẹ ấm ức thì dì không để yên đâu đấy. Hai đứa liệu mà sống cho tốt. Ba cũng đã nói thế rồi. Việc còn lại dì không can thiệp, hai đứa tự quyết, báo với dì một tiếng là được nha. Còn bây giờ đi ăn cơm. Cơm canh nguội hết cả rồi."Lưu Chương mừng rỡ gật đầu hiểu ý. Anh cũng không ngờ lại nhanh được chấp thuận đến thế. Thôi đành tự cho là mình có mê lực vậy đi. Anh nhanh chân lấy điểm đi trước giúp mẹ Lâm bưng bê đồ. Trước khi đến bàn ăn còn không quên an ủi Lâm Mặc đang rũ rượi đứng chôn chân ở phòng khách."Không sao. Mọi thứ ổn rồi. Ra ăn cơm đi đã."Mọi việc đúng là đều ổn thỏa dưới sự sắp xếp của Lưu Chương. Lâm Mặc ngoài ngồi bồi thêm mấy câu, ngoan ngoãn chịu nghe lời anh thì phần còn lại cậu đều chẳng phải lo gì. Cũng không biết trước khi ra về Lưu Chương đã to nhỏ gì với ba mẹ Lâm mà họ không có ý trách móc hay giáo huấn Lâm Mặc. Cậu có nhắn tin hỏi thì anh đều giả vờ thần thần bí bí mà không nói làm cậu tò mò đến tức điên lên. Càng nghĩa mới càng thấy tình cảnh hôm nay cứ sai trái làm sao ý. Không khác gì cảnh ở trên mấy bộ phim điện ảnh, cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt mà bị gia đình ngăn cản cả. Mà hai người bọn họ làm gì tồn tại hai từ "yêu đương". Không kết hôn được thì với Lưu Chương là tổn thất kinh tế nặng nề, còn với Lâm Mặc thì là làm vụt mất cơ hội phát tài đang nắm trong tay thôi. To tác gì chứ.Nửa đêm rồi, Lâm Mặc vẫn chưa thể chợp mắt được. Mẹ cậu có vào nói chuyện thì chỉ toàn là mấy câu động viên khích lệ chứ không hề có ý kiến gì về việc cậu kết hôn với Lưu Chương. Lâm Mặc mở mắt nhìn trần nhà. Giờ mới nghĩ lại, thế là thôi toi rồi, không phải sáng mai thôi là cậu bị gả đi rồi sao? Còn chưa kịp hưởng thụ giây phút trưởng thành mà đã phải đi lấy chồng rồi. Thiệt thòi quá đi mà. Không phải vì ba triệu tệ đó thì Lưu Chương đừng mơ bế cậu được về nhà. Chỉ có thể chửi tư bản chết tiệt kia thôi.Suy đi tính lại vẫn là lo lắng cho ngày mai hơn. Việc kết hôn của cậu sẽ được công bố cho cả nước biết đến. Đối với giới thương trường của Lưu Chương mà nói thì đó không khác gì một mối làm ăn cả. Giám đốc trẻ của công ty giải trí lớn đã lập gia đình, khối tiểu thư nhà ông nọ bà kia cũng dập tắt tư tâm vọng tưởng, đường liên kết làm ăn cũng hết còn đường lợi dụng nữa. Sáng sớm, đúng theo kế hoạch, Lưu Chương đưa Lâm Mặc đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn. Mọi việc vẫn rất suôn sẻ cho đến lúc đặt bút kí tên. Lâm Mặc cứ lưỡng lự mãi không thôi, hết hạ bút xuống lại nhấc bút lên quan sát Lưu Chương. Anh ngược lại kí rất dứt khoát."Suy nghĩ cả đêm qua vẫn không đủ à? Rời khỏi đây, số tiền còn sẽ được chuyển vào tài khoản của em. Không sợ tôi quỵt mất đâu."Nếu không có người giám sát ở đây là Lâm Mặc đạp cho anh một cuốc rồi."Không phải. Anh này, chúng ta thực sự sẽ kết hôn và tôi sẽ phải dọn về nhà anh ở?"Lưu Chương bỏ bút xuống, chống cằm nhìn cậu."Không phải là nhà tôi mà là nhà chúng ta. Căn hộ đó tôi sẽ gửi cho em coi, nội thất tùy em chỉnh sửa. Còn nếu không ưng ý thì chọn căn hộ khác. Tôi đã hứa với thầy và dì là lo tốt cho em rồi. Tôi cũng không muốn ép buộc em kết hôn ngay đâu, tôi là sợ đoạn băng đó bị phát tán thì em sẽ chịu thiệt thôi."Trong lúc Lâm Mặc đang phân vân thì người giám sát đã suốt ruột rồi. Họ gọi vọng vào trong."Hai người kí xong thì ra đây lãnh chứng chụp ảnh nhé."Làm cậu càng cuống hơn, tay kí cũng không vững."Nếu em chưa quyết định được thì không cần kí ngay bây giờ. Tôi sẽ tìm cách rời lịch ra mấy hôm.""Không cần. Giờ tôi kí."Lãnh chứng xong xuôi cả hai cũng đi theo người giám sát ra chụp hình. Thủ tục hoàn tất, xét về mặt pháp lí thì bọn họ là vợ chồng hợp pháp rồi. Mà nhìn trông cứ như không có gì đấy. Lời nói của Lưu Chương rất uy tín, bọn họ ngồi lên xe ra về thì biến động số dư trong tài khoản Lâm Mặc hiện lên rồi. Cuộc đời của cậu chưa bao giờ có số tiền lớn như thế trong tài khoản cả. Là cả ba triệu tệ đó. Nhà họ bán đi chưa chắc đã là giá này. "Nhưng Lưu Chương.""Anh Lưu Chương. Em đừng có mà gọi cộc lốc thế." Lưu Chương lên tiếng chỉnh lại xưng hô của Lâm Mặc.Cậu ghét bỏ ra mặt, không thèm gọi lại."Mấy lời nói hôm qua của anh với ba mẹ tôi đó. Có lẽ đối với anh nó chỉ là lời thề thốt, thuyết phục để được kết hôn. Nhưng với ba mẹ tôi thì từng câu từng chữ họ đều tin là thật. Nếu anh không thể làm thì trước mặt ba mẹ tôi cứ giả vờ một chút được không? Tôi không muốn họ phải lo lắng nữa."Xe đang đi yên lành, bỗng Lưu Chương giảm tốc độ xe, tấp vào một bên lề đường. Anh quay người sang đối diện với cậu."Lâm Mặc. Em nghĩ nhiều thế để làm gì? Thầy Lâm là thầy giáo của tôi, tôi kính trọng bao nhiêu phần em làm sao biết được. Người như tôi, nói lời nào chính là đảm bảo lời đó. Em lại cứ lấy bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Hiện tại, trên danh nghĩa ba mẹ em cũng là ba mẹ tôi. Em lo cho họ chẳng lẽ tôi thì không."Có câu này của Lưu Chương, Lâm Mặc mới an tâm phần nào. Có điều sự băn khoăn của cậu vô tình chọc giận anh rồi. Cậu ăn năn bám lấy tay áo Lưu Chương."Tôi xin lỗi mà. Tôi không biết là anh sẽ thế. Nhưng tuyệt đối tôi không hề nghĩ xấu về anh đâu. Thật đấy."Lưu Chương nhìn không nổi bộ mặt ỉu xìu, nũng nịu của Lâm Mặc nữa. Anh chỉ đành cười gạt tay ra."Biết rồi. Còn em lo chuẩn bị đi, chiều có buổi họp báo. Sẽ có người mang trang phục đến cho em."Họp báo, Lâm Mặc cũng biết từ đầu rồi. Ngay chiều nay thì vội vã quá, cậu một chút kinh nghiệm cũng không có. Đứng trước đám đông cậu không phải lần đầu tiên nhưng cả chục cái máy quay chiếu vào mình, từng câu nói lời nói của mình đều được ghi chép và là chủ đề bàn tán của cả cộng đồng mạng, ai chẳng áp lực. Nhưng đã đồng ý là người của Lưu Chương thì điều này chắc chắn không thể tránh khỏi và sẽ không chỉ đối diện một lần. Điện thoại của Lâm Mặc đột nhiên rung lên, tiếng chuông thông báo đồng loạt kéo tới. Đến rồi thật sự đến rồi, điện thoại cậu là đang bị khủng bố đó. Lâm Mặc mở màn hình khóa, cậu thẳng tay gạt hết hàng loạt tin nhắn Wechat và thông báo được gửi đến kia. Mở Weibo ra trước, nhanh thật đấy, hotsreach đầu bảng chính: Giám đốc trẻ tuổi của công ty truyền thông giải trí KM thông báo kết hôn với cậu ấm tập đoàn nhà họ Hoàng.Lâm Mặc buộc miệng chửi một câu."Cậu ấm? Có điên không?""Em bớt nóng chút. Thế thì mới mang được cái danh môn đăng hậu đối. Chúng ta cùng đoán xem, ba ruột của em khi đọc được tin tức này thì gương mặt sẽ ra sao nhỉ?""Hahaha. Anh đừng nhắc. Ông ta chắc cũng không ngờ đến tôi sẽ dùng cách này để chống đối ông ta đó."Lâm Mặc chưa bao giờ cảm thấy hả hê như lúc này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đứa con ông ta nhận và kì vọng bao nhiêu năm lại đứng về phía đối thủ để chống đối mình là cậu liền vui sướng nhảy cẫng lên rồi. Cuộc gọi nhỡ của ông ấy về máy cậu cũng lên đến mười cuộc. Buộc phải đến căn nhà đó một chuyến rồi.Trên xe Lâm Mặc vừa cười vừa lướt diễn đàn đọc bình luận. Người tán thành thì nói là đẹp đôi, môn đăng hậu đối. Người phản đối thì nói là chênh lệch tuổi tác, xu hướng giới tính. Tóm lại cư dân mạng mà ý kiến nhiều vô số. Lâm Mặc học bên truyền thông, cái này cậu còn lạ gì nên chẳng mấy để tâm. Chỉ ngồi cằn nhằn làm sao mà Lưu Chương chọn cái ảnh lãnh chứng để đăng mặt cậu xấu thế.
____________________________
____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com