TruyenHHH.com

Fanfic Lzmq Phi Vu Ba Trieu Te

Vào một buổi chiều cũng giống như những buổi chiều khác. Đoàn Nguyệt - cô gái mới vừa tròn hai mươi đã nghe được lượng thông tin khủng bố từ phía người bạn thân tám năm của mình. Đoàn Nguyệt đến nước cũng không uống nổi nữa. Cô nhòm ngược nhòm xuôi canh trừng người xung quanh mới yên tâm xác nhận lại lần nữa.

"Vậy ý cậu là cái người sáng nay nghe điện thoại của mình là giám đốc công ty truyền thông giải trí KM Lưu Chương? Cái công ty chủ quản của chị Khổng Nhất Linh thần tượng của tớ á? Cũng là người đêm qua ngủ với cậu. Làm mấy chuyện mà mấy người yêu nhau hay làm đúng không?"

"Cũng có thể coi là vậy", Lâm Mặc bình tĩnh uống ly trà sữa mát lạnh của mình.

Đoàn Nguyệt không dám tin vào tai mình nữa. Cái con người ngoan ngoãn lễ phép trước mặt cô đây là bạn thân chơi với cô bao nhiêu năm như thế, sao có thể ngờ được lại là tình một đêm của người khác cơ chứ. Huống hồ đó còn là người trên cao kia.

"Sao cậu biết giám đốc Lưu là gay mà chọn đối tượng là anh ta?"

Lâm Mặc nhún vai đáp:

"Không biết. Anh ta bảo anh ta thích con gái nhưng thế nào lại chủ động ngủ với tớ. Con người ấy mà khó hiểu lắm."

Đoàn Nguyệt giật lấy ly nước trên tay Lâm Mặc, kéo sự chú ý của cậu về phía mình.

"Mặc Tử. Chuyện này không đùa được đâu. Sao tớ thấy cậu cứ bình thản thế? Đúng là cậu bị tên tra nam kia làm cho thay đổi tâm tính rồi."

"Gì mà thay đổi tâm tính? Vốn dĩ không có liên quan đến tên chó đó. Cậu nghĩ tên đó có sức ảnh hưởng với tớ thế à? Người khác không tin thì cũng thôi đi, đến cậu cũng không tin tớ. Tớ phải giải thích bao nhiêu lần nữa đây. Tớ và tên đó không có quan hệ gì hết, do hắn tự mình ảo tưởng thôi."

Nỗi hiểu lầm lớn nhất mà Lâm Mặc phải giải quyết bây giờ chỉ có vấn đề giữa cậu với tên họ Âu mấy ngày nay. Chuyện Lâm Mặc thích con trai đáng lí ra chẳng ai thèm ngó ngàng đến. Một phần do thành tích của cậu ở trường tốt, kèm thêm việc cậu sôi nổi tham gia các phong trào hoạt động nên hầu như người trong khoa đều biết mặt. Tên họ Âu cùng khoa cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm đó là do cái tính lo chuyện bao đồng của Lâm Mặc tự nhiên trỗi dậy, giúp một bạn nữ đưa thư tình hộ cho Âu Thần. Thế nào hắn ta lại tự cao tự đại cho mình là nam thần mà nói cậu tỏ tình hắn ta. Lâm Mặc khi đó có chút việc bận nên không tiện giải thích. Thế nào lại thành chuyện bé xé ra to, Âu Thần đồn cho cả khoa là Lâm Mặc theo đuổi hắn và cả hai chính thức ở bên nhau. Rồi gì mà một nam thần, một đại thần xứng đôi vừa lứa. Cả khoa báo chí truyền thông này danh xứng với thực, cùng nhau dựng nguyên một vở kịch tình trường nồng nhiệt cháy bỏng. Âu Thần lắm trò lắm chuyện bày bao nhiêu là mưu hèn kế bẩn gây hiểu lầm.

Giới hạn của Lâm Mặc là vào chiều ngày hôm qua. Sau khi nghe được tin đồn của chính mình rằng cậu và Âu Thần đi hẹn hò. Cậu ba mặt một lời với hắn.

"Bạn học Âu. Tôi thực sự không thích cậu. Phiền cậu đừng vẽ chuyện ra gây hiểu lầm tới mọi người, ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của tôi."

Bị người ta cự tuyệt dứt khoát thế, một người cao ngạo như Âu Thần cũng thẹn đến mặt mũi tím tái.

"Việc tôi và cậu hẹn hò cả trường đều biết rồi."

"Nhưng đấy không phải là sự thật. Cậu đừng có si tâm vọng tưởng nữa. Mau đi nói với mọi người đi."

"Hay là chúng ta cứ cho nhau một cơ hội", hắn cố chấp.

"Cậu có hiểu không? Tôi không thích cậu, càng không muốn thích cậu. Người như cậu có lòng tự trọng không vậy? Tôi không muốn nặng lời. Ngay bây giờ cậu ra ngoài kia nói rõ với tất cả mọi người cho tôi."

Điều Lâm Mặc không ngờ tới rằng. Âu Thần này chính là không có lòng tự trọng. Hắn ta không màng tới mặt mũi mà ra giữa chốn đông người tay ôm một bạn nữ tuyên bố với mọi người rằng mình đá Lâm Mặc rồi, Lâm Mặc không xứng với hắn. Cậu được một phen bốc hỏa. Tính lao đến đánh hắn một trận lại bị Đoàn Nguyệt kéo đi mất. Rồi giờ thành thế này đây, cả trường đều được chứng kiến nguyên một cuộc tình máu chó: Lâm Mặc đại thần của trường theo đuổi Âu Thần nam sinh có gương mặt đẹp trai, cao ráo, cả hai ở bên nhau được một tuần thì Âu Thần cảm thấy chán và đá Lâm Mặc theo một em gái nóng bỏng quyến rũ khác. Và ai cũng tin.

Lâm Mặc lực bất tòng tâm, cố gắng thế nào cũng không giải vây được cho chính mình. Chuyện cậu chịu lăn giường với Lưu Chương là để chứng minh cho người bạn thân duy nhất của mình thấy dù cậu có thích đàn ông thì cũng phải là người có tiền, có quyền chứ không phải ra tên oắt con miệng còn hôi sữa kia.

"Mà Mặc Tử này, dù gì giám đốc Lưu với cậu cũng đã làm chuyện đó với nhau. Hay là sau này cậu kết thân nhờ vả anh ta xíu. Rồi xin vào KM mà làm, có phải đỡ vất vả hơn nhiều không? Cậu nên nhớ công ty này là ước mơ của biết bao nhiêu người ở trường mình đấy."

Lâm Mặc lôi từ trong túi áo ra chiếc danh thiếp của Lưu Chương đưa đến trước mặt Đoàn Nguyệt.

"Không cần, sau này anh ta và tớ cũng chẳng nên gặp lại nhau làm gì nữa. Với khả năng của tớ thì thừa sức được KM nhận. Còn cậu muốn qua chuyện này để nhờ tớ nói với Lưu Chương xin chữ kí của Khổng Nhất Linh giúp ý thì đây. Tự thân vận động."

Đoàn Nguyệt bị chọc đúng tim đen, có chút xấu hổ cũng vẫn nhận tờ danh thiếp kia. Tay mân mê tờ giấy nhỏ trên tay chợt cô nghĩ ra điều gì đó.

"Vậy...giám đốc Lưu đưa cậu bao nhiêu tiền?"

Câu hỏi của Đoàn Nguyệt làm Lâm Mặc như không tin vào tai mình, nước trong miệng cũng ho sặc cả ra.

"Gì vậy Nguyệt Nguyệt? Cậu muốn tớ đánh chết cậu không? Tớ thiếu tiền đến mức đó sao? Tớ với Lưu Chương là tình một đêm chứ không phải anh ta bao tớ một đêm. Cậu có hiểu không? Cậu mà còn có mấy câu tam quan lệch lạc thế này nữa thì đừng trách tớ."

Nói xong, Lâm Mặc giận dỗi bỏ đi mặc cho Đoàn Nguyệt cả ngày theo sau nài nỉ dỗ dành. Cậu hiện tại đang rất tức giận. Cả cơ thể mệt mỏi cả đêm qua còn chưa được an ủi lại bị bạn thân coi thường như thế. Ai mà bình thường cho được.

Sự việc quả nhiên đúng với suy đoán của Lưu Chương. Đống tư liệu từ tay trợ lý Ngô đưa tới cùng những gì anh thấy được trùng hợp từng tí một với nhau. Trợ lý Ngô trông sắc mặt khó coi của sếp nhà mình mà bản thân lo sợ theo.

"Thế thì theo như những gì chúng ta thu thập được. Mọi chuyện là do Hoàng Tiểu Di bày ra?"

Lưu Chương điềm tĩnh gật đầu.

"Cuộc điện thoại tôi nhận được tối qua là do cô ta gọi đến. Biết là chuyện chẳng lành rồi nhưng lại không nghĩ cô Hoàng Tiểu Di có thể ra tay bạo như vậy."

"Nếu chỉ đơn giản là muốn lên giường với sếp thì chắc chắn cô Hoàng chẳng phải chờ đến tận ngày hôm nay. Mọi thứ rất mạch lạc, chỉ cần người đêm qua là cô ta thì tất cả đều diễn ra thành thục theo đúng trình tự."

Lưu Chương đan tay đặt lên bàn. Ngồi tự nhớ lại hết những gì bất thường đêm quá. Sự xuất hiện của Lâm Mặc là nằm ngoài kế hoạch. Trang phục của Hoàng Tiểu Di mặc đêm qua hết sức không bình thường. Bất cẩn mỗi cái, lúc đó Lưu Chương trong tình trạng mê man không thể nhận thức được điều gì rõ ràng, manh mối từ anh rất mong manh. Hoàng Tiểu Di từ trước tới nay không hề có cái gan lớn đến thế. Việc này cô ta căn bản đã được phía gia đình chống lưng. Gia đình nhà họ Hoàng muốn cả hai kết hôn sao anh không biết. Qua nhiều lần từ chối có vẻ như bên đó vẫn không chịu thua. Tìm mọi cách để ép buộc.

"Cậu mau đi rà soát tất cả các camera trong khách sạn, lẫn camera hành trình của những chiếc xe xung quanh đó. Kiểm tra trong căn phòng tối qua có gắn thiết bị ghi âm, quay chụp hay không. Chuẩn bị tất cả cho tình huống xấu nhất. Ba tôi gọi điện về nhà rồi. Mọi chuyện giao hết cho cậu."

Trợ lý Ngô nhanh nhẹn nhận việc rồi chuẩn bị ngay.

Cuộc nói chuyện của Lưu Chương và ba anh dạo gần đây không gì ngoài việc kết hôn cả. Con cái ba mươi tuổi chưa kết hôn là chuyện rất đỗi bình thường còn chưa kể sự nghiệp của Lưu Chương đang trong giai đoạn thịnh vượng. Nhưng điều ba anh muốn không phải là anh phải kết hôn mà là anh phải kết hôn với Hoàng Tiểu Di.

Công ty của gia đình Lưu là về truyền thông giải trí vốn chẳng liên quan gì đến xuất nhập khẩu của công ty nhà họ Hoàng. Có điều nguyên tắc tất yếu trong thương trường, giới giải trí vẫn phải có chống lưng mạnh mẽ của tư bản không thì khó mà trụ được. Chính vì công ty đang trong giai đoạn đi lên vượt trội nên tìm chỗ dựa lâu dài là điều vô cùng cần thiết. Nhưng Lưu Chương lại chẳng xa lạ gì với tâm cơ tính toán của ông bà họ Hoàng kia. Một khi đã để KM rơi vào tầm kiểm soát của nhà Hoàng thì khó mà ngờ tới Lưu Chương và cả gia đình mình có chỗ đứng hay không. Chuyện này ông bà Lưu cũng không phải không rõ nhưng tình thế ngay trước mắt, bên phía ba mẹ Hoàng Tiểu Di tạo sức ép cổ đông không thể chậm trễ một ngày nào.

"Ba. Chỉ cần con kết hôn là được?"

Ba Lưu gật đầu. Lưu Chương nói tiếp:

"Việc này có tự có cách giải quyết. Ba con Hoàng Tiểu Di chưa gì đã nóng vội như thế, mình mà thuận theo thì sau này họ còn dám làm ra loại chuyện gì nữa. Lần này ba tin con. Con nhất định sẽ không làm ba thất vọng."

Nói là quả quyết thế, nhưng dù gì Hoàng Tiểu Di cũng được coi là bạn học với Lưu Chương từ bé, trừ việc này ra thì từ trước tới nay cô ta đối xử với anh không tệ. Nên lần này vẫn phải nể chút tình xưa nghĩa cũ, cho cô ta một cơ hội cuối cùng để sau này còn gặp lại không đến mức quyết liệt ra mặt.

Nhận được cuộc hẹn, Hoàng Tiểu Di ngồi đợi trong phòng họp của Lưu Chương đến tối muộn. Bình thường phòng làm việc của anh đã không được ra vào tùy ý, cô ta thầm trách anh đã lỡ hẹn rồi mà đến bàn tiếp khách cũng không cho cô ngồi.

Cứ tưởng rằng nhẹ nhàng thuyết phục Hoàng Tiểu Di là cô ta sẽ có chút gì đó ăn năn hối cải. Nhưng không, lần này cô ta bị chính ba ruột của mình tẩy não rồi. Bị Lưu Chương vạch trần kế hoạch Hoàng Tiểu Di không những không trốn tránh mà còn thẳng thừng thừa nhận tất cả. Còn kể lại rõ chi tiết từng việc một cho anh nghe.

"Chuyện này tuy không chót lọt nhưng anh cũng đừng vui mừng quá sớm. Không phải anh vừa đi gặp ba mình về sao? Chúng ta không thể không kết hôn. Cơ ngơi sự nghiệp của anh rành rành ra đó. Anh mới là bên yếu thế. Em làm như vậy chỉ muốn giúp anh một tay thôi."

Hoàng Tiểu Di có thể vô tâm vô sự như thế đều là có lí do cả. Đúng là mọi chuyện đều nằm trong tay cô ta. Hoàng Tiểu Di rời khỏi ghế, bước đến gần Lưu Chương. Từ trong túi sách lấy ra một chiếc USB bỏ vào túi áo anh.

"Từ từ xem nha. Nếu anh không muốn KM phải có cuộc họp giữa đêm thì em cho hạn ba ngày sau tới Cục dân chính tìm em."

Chẳng để cho Lưu Chương cơ hội thẩm vấn gì thêm nữa, Hoàng Tiểu Di đã nhanh chóng ra ngoài từ lâu rồi. Anh nằm chặt chiếc USB trong tay. Dù có dùng chân để nghĩ đi chăng nữa Lưu Chương cũng biết bên trong này là thứ gì.

Trợ lý Ngô báo lại lúc quay lại để kiểm tra phòng thì nhân viên dọn dẹp khách sạn nói đã có người đến lục soát phòng rồi. Quả nhiên trong phòng có gắn máy quay. Sơ suất lớn nhất của Lưu Chương đêm qua là anh không đủ tỉnh táo để cảnh giác căn phòng được bố trí sẵn này. Đoạn băng ghi hình rất rõ, nhìn vào có thể nhận ra ngay là Lưu Chương và Lâm Mặc. Việc này đối với Lưu Chương mà nói không hẳn là chuyện quá lớn nhưng lại chẳng đơn giản, công ty đi xuống là chuyện không tránh khỏi, tổn thất nặng nề. Điều anh quan tâm hơn cả là một khi đoạn băng bị phát tán trên mạng xã hội người chịu ảnh hưởng tiếp theo là Lâm Mặc.

Cơ mà thử hỏi xem, Lưu Chương mới ba mươi tuổi đã ngồi được đến vị trí này thì tài năng của anh còn phải bàn đến sao. Từ đầu anh đã chuẩn bị tất cả đối diện với tình huống xấu nhất. Ba con Hoàng Tiểu Di vốn chẳng là gì.

"Xuất thân của người tên Lâm Mặc đúng là không đơn giản", trợ lý Ngô đưa cho sơ yếu lí lịch của Lâm Mặc cho Lưu Chương xem.

"Lâm Mặc là con ngoài giá thú của ông Hoàng đó, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ với Hoàng Tiểu Di. Việc này đã rầm rộ từ hai ba năm trước nhưng sự việc bị ém lại nên đến giờ chẳng ai quá quá tâm."

"Thế ý cậu là cái người tên Hoàng Kì Lâm ba năm trước được bên nhà họ Hoàng công bố chính là Lâm Mặc?"

Trợ lý Ngô cố gắng hồi tưởng lại sự việc mấy năm trước, y gật đầu.

Lại quay về khoảng thời gian ba năm trước đó, thời kì đó KM đang trong giai đoạn nước rút phát triển, mấy việc rầm rộ tin tức trong giới Lưu Chương chẳng mấy để tâm. Việc nhà họ Hoàng xác nhận có con ngoài giá thú anh cũng từng được nghe tới. Tên Hoàng Kì Lâm được đề trên gia phả của nhà họ Hoàng, bên đó cũng muốn đưa cậu về. Nhưng Hoàng Kì Lâm sống chết không chịu nghe theo, chỉ nói là nhận thân phận chứ không nhận gia đình. Hiện tại trên giấy tờ tùy thân vẫn mang họ Lâm.

"Cuộc sống hiện tại của Lâm Mặc thì sao?"

"Sếp xem qua chỗ này", trợ lý Ngô nhấn chuột chuyển sang trang bên cạnh. "Mẹ ruột của Lâm Mặc mất vì khó sinh nên được giao cho gia đình nhà họ Lâm nuôi dưỡng. Trên giấy tờ thì chính là con cái nhà họ Lâm. Gia đình Lâm Mặc xuất thân thuộc gia đình tri thức, ba của cậu ấy là giáo sư đang giảng dạy ở Bắc Đại, mẹ cậu ấy là bác sĩ công tác tại bệnh viện trung ương. Từ nhỏ được giáo dưỡng đàng hoàng nên dù có không mang thân phận Hoàng Kì Lâm thì cậu ấy cũng chẳng thua kém ai."

Hiểu rõ về gia cảnh của Lâm Mặc, Lưu Chương cuối cùng cũng biết lí do thái độ của cậu với mình. Biết rõ Lưu Chương là giám đốc của công ty lớn nhưng lại dửng dưng không có ý muốn lợi dụng, lại chẳng hề có chút sợ hãi. Đúng là Lâm Mặc này không thiếu thứ gì.

Tất cả vừa vặn may mắn cho kế hoạch của Lưu Chương.

"Cứ như cũ tiến hành. Mình phải ra tay trước Hoàng Tiểu Di."

"Nhưng sếp, còn về phía cậu Lâm."

"Tôi tự có cách."

Hoàng Tiểu Di hay Hoàng Kì Lâm gì thì tính đâu vẫn tính được là người họ Hoàng. Hoàng Kì Lâm còn được thương trường nhắc đến tên là cậu ấm của lão Hoàng. Căn bản chẳng khác nhau là mấy.
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com