TruyenHHH.com

Fanfic Lzmq Phi Vu Ba Trieu Te

Chiếc Mercedes-Maybach rời khỏi biệt phủ nhà họ Lưu, lao nhanh ra phía đường lớn. 

Lâm Mặc ngồi yên vị trên xe, miệng nhâm nhi miếng bánh ngọt đã để sẵn trên xe Lưu Chương trước đó. Trong bữa cơm, cậu dè dặt, cẩn trọng đủ điều dẫn đến ăn uống cũng không thoải mái, chưa kể mấy món ăn ở đó tuy đắt tiền nhưng khó ăn vô cùng. Quả thực, cậu ăn vẫn không đủ.

"Em ăn uống cẩn thận chút đi. Mẩu vụn bánh rất khó vệ sinh". Lưu Chương chua xót nhìn đống vụn bánh rơi vãi lung tung trên xe.

"Còn không phải tại anh sao? Tôi không nghĩ mấy người thuộc dòng dõi hào môn nhà anh khẩu vị lại kém như vậy. Còn không bằng mấy món dì Ân ở nhà làm."

Cũng không phải là do khẩu vị kém. Những món ăn được phục vụ tại nhà của Lưu Chương không chỉ là những món được chế biến bằng thực phẩm chất lượng cao mà lượng gia vị được nếm cũng phải đạt tiêu chuẩn dinh dưỡng. Chẳng trách Lâm Mặc cảm thấy khó ăn. 

Lưu Chương nhận ra sắc mặt của Lâm Mặc từ lúc dùng bữa chung đến giờ vẫn vui vẻ, tự dưng trong lòng anh cũng thoải mái. May mắn điều anh lo lắng đã không xảy ra.

"Mẹ anh không thích tôi". Cậu không hỏi mà là đang khẳng định.

Lâm Mặc biết Lưu Chương sợ mình phải đối mặt với điều gì. Lúc trước, Lưu Chương đã luôn tránh né việc để cậu phải đến nhà anh, lại không ít lần ngầm cảnh cáo cậu. Khi đó Lâm Mặc vẫn luôn không hiểu điều anh muốn nhắc đến. Nhưng chứng kiến ánh mắt của mẹ Lưu Chương nhìn mình thì cậu đã biết lí do rồi.

Lưu Chương quay mặt sang nhìn Lâm Mặc, không đáp lại. Cậu nhắc đến điều đó dường như đó là việc rất đỗi bình thường vậy.

"Đừng nhìn tôi chằm chằm thế chứ. Không thích thì không thích. Tôi sẽ chẳng làm gì để bà ấy gây khó dễ đâu."

"Nếu có thì nhất định phải nói cho tôi biết."

Cậu chỉ đơn giản nói ra câu đó để trấn an Lưu Chương chứ không có ý gì. Cũng chẳng ngờ anh lại đáp vậy. Cậu không giấu nổi vài tia sửng sốt nơi đáy mắt.

"Sẽ không có chuyện đó đâu."

Lưu Chương thở dài, ghì chặt tay vào vô lăng. 

"Mẹ của tôi không đơn giản như em nghĩ."

Mãi đến sau này Lâm Mặc mới thực sự hiểu rõ được câu nói ngày hôm nay của Lưu Chương.

Xe lăn bánh dọc theo con đường rời khỏi nội thành. Lưu Chương lặng lẽ hạ lưng chiếc ghế phụ ngả về đằng sau.

Lục tìm trong tủ được một chiếc áo măng tô, Lưu Chương đem chạy xuống xe. Anh đắp chiếc áo lên người Lâm Mặc hết sức nhẹ nhàng sợ đánh thức cậu. 

Người Lâm Mặc vừa gầy vừa nhỏ, rất dễ dàng Lưu Chương đã bế cậu lên, bao bọc kín trong lòng mình. Một lực đột ngột tác động khiến cậu khẽ ngọ nguậy, càng rục chặt vào lồng ngực anh. Qua một lớp áo, Lưu Chương vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp kia.

Về đến phòng ngủ của Lâm Mặc, Lưu Chương khom người khẽ đặt cậu xuống giường. Bỗng dưng cậu trở mình khiến anh không giữ vững được lực mà ngã xuống người cậu.

Cũng may, Lưu Chương phản ứng rất nhanh, chống hai tay xuống giường không làm cậu bị đè.

Ở khoảng cách gần, chóp mũi của anh chỉ cách Lâm Mặc vỏn vẹn vài centimet. Hơi thở của cậu phả vào da mặt anh ran ran nóng bừng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Mặc chìm vào trong bóng tối. Vài tia sáng yếu ớt từ ánh đèn ngủ lướt qua hàng lông mi dài rũ xuống vừa khéo làm nổi bật nốt ruồi nhỏ dưới mắt cậu.

Lâm Mặc rất đẹp. Một nét đẹp linh hoạt, lúc trầm lắng, cuốn hút, khi lại rạng rỡ tươi tắn. Mang một gương mặt như vậy thật khó khiến người khác không cảm thấy rung động.

Đây chẳng phải là lần đầu cả hai tiếp xúc kiểu này với nhau, có khi còn làm chuyện thân mật hơn nhiều. Nhưng ở ngay khoảnh khắc này, trong lòng Lưu Chương có chút nhộn nhạo. Tiến lên thì không dám, lùi lại thì lại chẳng nỡ.

Anh cũng không biết cảm xúc là gì nữa.

Chỉ biết Lâm Mặc hiện tại ở trước mắt anh rất đẹp, rất thuần khiết tự như một vì sao trên trời vậy. Lưu Chương từng nói không thể hái sao trên trời cho cậu. Nhưng trong tay anh bây giờ đây này nắm giữ một vì sao, đẹp hơn tất cả những vì sao trong ngân hà.

Mỗi ngày mỗi lúc Lưu Chương lại càng muốn che chở cho cậu nhóc này.

Như việc nghĩa vụ của một vệ tinh là bảo vệ hành tinh của nó vậy.

Trong một khắc Lưu Chương không thấy, hàng mi Lâm Mặc khẽ run lên.

Cửa phòng khẽ khép lại.

Lưu Chương men theo luồng sáng bên ngoài rọi vào, lặng lẽ đi xuống nhà.

Đã muộn rồi, Lưu Chương cũng không muốn phiền tới dì Ân giúp việc. Anh mở tủ lạnh ra, quan sát một lúc rồi bật người.

Từ ngày Lâm Mặc dọn đến đây, toàn dùng thức ăn chế biến nóng, đồ ăn sẵn, thực phẩm bổ sung vitamin đều không để trong tủ lạnh thay vào đó là đủ loại bánh kẹo, trái cây, đồ ngọt. Căn bản là những thứ Lưu Chương không thích. Anh lấy bừa một chai nước đi đến bàn ăn.

Ngồi ở vị trí góc của căn nhà, tầm nhìn đủ bao quát tất cả. Sách vở, máy chơi điện tử, ngay cả mấy món đồ trưng bày kì lạ cũng được Lâm Mặc rải rác khắp cả căn nhà.

Thậm chí Lưu Chương còn mường tượng được hương thơm sữa tắm đặc trưng của cậu thoang thoảng quanh đây.

Trong căn nhà chung của họ, đâu đâu cũng là dấu vết của cậu.

Sau này, Lâm Mặc rời đi rồi anh biết phải làm sao đây?

"Em đang làm gì vậy?". Lưu Chương cau mày nhìn Lâm Mặc đang trèo lên ghế treo tấm rèm lấp lánh kia lên cửa.

"Anh đừng nói nhiều nữa. Chưa đi làm thì qua đây phụ tôi một tay đi."

Dù Lưu Chương vẫn không biết cậu lại bày ra trò gì nhưng vẫn nghe theo đi đến phụ cậu.

"Việc này chỉ cần nhờ người làm là được mà. Ngã thì sao?"

Lâm Mặc nhảy xuống, phủi hai tay vào nhau, thích thú nhìn chiến lợi phẩm của mình.

"Cái này tôi khó khăn lắm mới tìm được, đưa người khác làm hỏng mất. Với lại việc gì cũng cần người khác, có cảm thấy mình vô dụng không?"

Lưu Chương cau mày nhìn theo lên chiếc rèm vừa được treo xong kia.

"Em có cảm thấy lạc quẻ không? Cái rèm diêm dúa này của em nó chẳng liên quan gì đến thiết kế của căn nhà này cả."

Còn đang đắc ý với thành quả cậu cho rằng tuyệt vời kia lại bị Lưu Chương tạt một gáo nước lạnh. Cậu mặt đầy ghét bỏ mà lườm anh.

"Đây là nhà của anh nhưng cũng là nhà của tôi. Đã là của tôi thì phải mang nét riêng của tôi để không bị nhầm lẫn với ai."

Chiếc rèm đó vẫn ở nguyên trên cửa. Nó đơn giản chỉ là những sợi dây được xỏ bằng những viên ngọc trai và vỏ sò nhỏ nhưng lại khiến Lâm Mặc thích vô cùng.

Anh thầm trách, nếu cậu đánh dấu chủ quyền của mình như vậy. Mai sau anh thực sự buộc phải khóa căn nhà này lại sao? Ai có thể ở được đây?

Đúng. Đây là nhà của Lưu Chương và cũng là của Lâm Mặc. Anh sẽ không cho phép có người thứ ba.

Sáng hôm sau, tại tòa nhà cao tầng nằm trong trung tâm thành phố Bắc Kinh - công ty giải trí KM, diễn ra buổi họp thường niên.

Dự kiến vào quý bốn năm nay, công ty sẽ cho ra mắt một chương trình truyền hình mới để củng cố vị trí của công ty trong giới giải trí. Đồng thời, kéo lại nhiệt độ cho nghệ sĩ của mình. Nên cuộc họp lần này vô cùng được chú trọng.

Phòng họp được chuẩn bị từ sớm, Lưu Chương cũng đã nhanh chóng có mặt ở công ty. Sau mấy vụ bê bối, "sập phòng" của "gà nhà" làm anh đau đầu một phen, tổn thất không ít. May mắn thay có chuyện kết hôn của anh giúp việc kia giảm nhiệt rất nhanh. Nên từ giờ anh làm việc phải hết sức cẩn trọng.

Sáng nay trước khi đi làm, Lưu Chương không thấy Lâm Mặc. Dì Ân nói cậu còn đang trên phòng ngủ. Anh không nhớ rõ lịch học của cậu nên cho rằng hôm nay trống tiết nên cậu có chút lười biếng.

Cuộc họp chỉ còn bắt đầu sau năm phút nữa. Lưu Chương chỉnh trang âu phục cùng trợ lý Ngô chuẩn bị bước vào trong. Đột nhiên điện thoại trong túi áo anh bỗng rung.

Lưu Chương làm việc rất có quy tắc, trong giờ họp tuyệt nhiên không nghe điện thoại. Nhưng số điện thoại hiện trên màn hình ngay lúc này đem đến một dự cảm không lành. Là số điện thoại nhà.

Anh vội bảo trợ lý vào trong trước còn mình lui ra sau nghe điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?"

Dì Ân ở đầu dây bên kia, nghe được giọng Lưu Chương thì không khỏi vui mừng. Song, giọng nói lại run rẩy, lạc hẳn đi.

"Cậu Lưu. Cậu Lâm sốt cao rồi, còn nôn khan rất nhiều. Tôi gọi điện để hỏi ý kiến cậu rằng có cho cậu ấy đi đến bệnh viện không? Tình trạng hiện tại của cậu Lâm thực sự rất nghiêm trọng."

Chẳng trách đến việc cho người ốm đi bệnh viện dì Ân cũng phải gọi hỏi ý kiến Lưu Chương. Lưu Chương là người có tiếng, ai mà không biết, hiện tại là tâm điểm của mọi sự chú ý. Người của anh cũng không ngoại lệ, nhất là vị hôn phu mới này.

Vừa nghe dì Ân nói xong, Lưu Chương vội vã chuyển hướng đi thẳng về phía thang máy.

"Mau gọi bác sĩ Từ đến. Nói là tôi gọi đến. Nhanh lên."

Không rõ tình trạng sức khỏe của Lâm Mặc nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng hiện tại chỉ cần biết cậu xảy ra chuyện là anh đã không kìm nổi. Vừa cúp máy, Lưu Chương liền gọi đến một số điện thoại khác.

"Bác sĩ đến nhà tôi ngay, địa chỉ tôi đã gửi. Tôi không biết ông dùng cách gì, trong mười phút phải có mặt ở nhà tôi."

Không kịp để đối phương đáp lại, anh tắt máy, tăng tốc đi nhanh ra khỏi công ty trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Chiếc xe luồn lách chạy như bay trên đường, bên trong là tiếng nói văng vẳng của trợ lý Ngô sau khi biết tin sếp của mình bỏ cuộc họp.

"Cần thiết phải vậy sao sếp? Mọi người trong phòng đang loạn hết cả lên rồi. Cuộc họp này vô cùng quan trọng không thể hủy được đâu ạ. Hiện tại còn có việc gì quan trọng đến mức anh không thể gác lại được vậy?"

Lưu Chương tập trung cao độ lái xe. Trong một phút không kiểm soát được anh tức giận, gầm lên:

"Em ấy đang không rõ an nguy ở nhà. Cậu nói xem có việc gì quan trọng hơn thế."

Người "em ấy" mà Lưu Chương nhắc đến trợ lý Ngô đã đoán được ra là ai. Nhưng thái độ của Lưu Chương mới là điều gã không đoán ra được.

Biết bản thân nóng giận vô tình mà lớn tiếng. Lưu Chương cố điều chỉnh lại thái độ.

"Tôi không nói sẽ hủy. Cuộc họp cứ diễn ra theo kế hoạch. Cậu chủ trì."

Dặn dò qua loa rồi anh cũng ngắt máy. Một phần anh tin vào năng lực của trợ lý trong cuộc họp sẽ thay anh làm tất cả, một phần là anh thật sự không có tâm trạng lo cho việc đó nữa.

Từ công ty đến nhà, dù Lưu Chương có cố gắng đi nhanh cũng phải mất ba mươi, hai mươi phút. Khi anh vừa về đến nhà thì bác sĩ Từ cũng đã xong việc.

May mắn hôm nay, bác sĩ Từ lại có mặt ở chi nhánh phòng khám cách nhà Lưu Chương không xa nên rất nhanh đã đến kịp. Chứ chẳng rõ là có chuyện gì, khiến anh phải trực tiếp gọi điện, điệu bộ lại gấp gáp thực sự rất hiếm thấy.

Lâm Mặc nằm trên giường, gương mặt phờ phạc, mệt mỏi hiện rõ, trên trán lấm tấm mồ hôi, tay cắm kim truyền nước. Bộ dạng này khiến anh không khỏi chua sót.

Bác sĩ Từ đi theo Lưu Chương ra bên ngoài đảm bảo sự yên tĩnh cho Lâm Mặc nghỉ ngơi.

"Bị ngộ độc thực phẩm, không quá nặng. Truyền xong chai nước này, uống thuốc như tôi đã kê cùng với việc tẩm bổ cho cơ thể là ổn. Cậu không cần quá lo lắng."

Cậu bị ngộ độc thực phẩm khiến anh có chút khó tin. Lâm Mặc ngủ miên man, lúc dì Ân vào thì mới thấy người cậu nóng ran lên, mặt mũi tái nhợt, lại cộng thêm việc nôn khan không ngừng nghỉ, suýt chút thì ngất đi. Mãi đến khi bác sĩ Từ đến dùng thuốc mới miễn cưỡng giúp cậu nghỉ ngơi.

Về tình hình của Lâm Mặc lúc đó, Lưu Chương đã được nghe dì Ân kể rõ, anh cũng đoán ra được vấn đề.

Nhưng việc cậu bị ngộ độc thực phẩm anh hoàn toàn không rõ lí do. Từ lúc rời biệt phủ Lưu về cậu ngoài bánh snack ra thì không ăn thêm gì. Thức ăn ở nhà của Lưu Chương lại càng không thể là nguyên nhân. Đồ ăn, thức uống được phục vụ nhà họ Lưu trước khi dọn lên đều được kiểm tra đảm bảo kĩ càng về việc vệ sinh an toàn thực phẩm.

"Đến sáng mới phát hiện ra thì chỉ có thể là đồ ăn từ tối qua nhưng độc tính không mạnh nên giờ mới phát bệnh mà thôi."

Bác sĩ Từ rút ra kết luận sau khi nghe Lưu Chương trình bày. Ông chợt nhớ đến điều gì đó.

"Trong bữa ăn tối qua, cậu Lâm đã dùng những món gì? Cậu nhớ không?"

Món ăn trên bàn được dọn lên đều dành riêng cho từng người. Lâm Mặc lại ăn rất ít nên không khó để anh nhớ ra cậu đã ăn những gì.

"Tôm nướng muối ớt, bít tết, canh xương hầm, món tráng miệng thì có bánh caramel."

"Đồ uống?"

"Hmm. Tôi nhớ không lầm thì là nước ép cà chua".

Lưu Chương khựng lại. Hai người quay sang nhìn nhau, anh lên tiếng.

"Là nước ép cà chua."

Tôm và cà chua là hai món kị nhau. Hai loại thực phẩm này nếu dùng chung sẽ sinh ra một loại thạch tín gọi là asen có thể là nguyên nhân gây tử vong. Tuy nhiên thạch tín hai món này tạo ra rất nhẹ nếu người có sức đề kháng tốt dùng sẽ khó xảy ra vấn đề gì. Nhưng Lâm Mặc bụng dạ rất yếu, việc ăn uống vô cùng cẩn trọng nên dẫn đến ngộ độc là điều không thể tránh khỏi.

Điều này Lưu Chương biết rất rõ vậy mà khi đó anh lại không phát giác ra.

Có điều, món ăn của từng người được bày lên khác nhau. Vậy mà chỉ riêng Lâm Mặc lại là hai món tạo ra độc tính, xem lại vô cùng trùng hợp.

"Mẹ đích thân chuẩn bị bữa ăn này."

Lưu Chương chợt nhớ ra câu nói tối qua của Lưu Anh.

Cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Mọi thứ đúng là không nằm ngoài suy tính ban đầu của anh. Mẹ của anh vẫn vậy, bản chất chưa từng thay đổi.

Đây chính là cảnh cáo đầu tiên bà dành để nhắc nhở Lâm Mặc.
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com