TruyenHHH.com

Fanfic Lien Hoa Lau Muoi Nam

“Tiên sinh, Hà gia có trá!”, khi về gần đến nhà, Phù Miên mới hất cái mạng che của đấu lạp lên, nhanh nhảu nói chuyện với Lý Liên Hoa.

“Ừ, ngươi nói ta nghe xem nào.”, Lý Liên Hoa đã dùng băng thuốc che lại đôi mắt. Vì thế y vừa nhàn hạ bóc một viên kẹo ra rồi bỏ vào miệng, vừa bước những bước chậm rãi về phía trước.

Phù Miên sắp xếp lại suy nghĩ và câu chữ rồi bắt đầu nói: “Đầu tiên, rõ ràng ông chủ Mai nói với ta là tin Hà viên ngoại tìm tiên sinh dạy học chỉ mới được phát tán trong thành, còn là tìm cho thứ tử. Nhưng lúc nãy nói chuyện, Hà viên ngoại lại nói là tin tức này đã được đưa ra mấy tháng rồi, hơn nữa còn là tìm cho con trai của thứ tử. Chỉ riêng thời gian và con người đã không có độ ăn khớp rồi.”

“Ta đoán có lẽ lời nói của cả hai người bọn họ đều đúng. Mấy tháng trong lời của Hà viên ngoại là tung tin để tìm kiếm trong giang hồ. Còn mấy ngày trong lời của ông chủ Mai là khi đã được thu hẹp phạm vi tìm kiếm về trong thành Đô Phùng.”

“Hơn nữa việc tìm tiên sinh dạy học cho thứ tử của Hà viên ngoại hay lệnh tôn của thứ tử nhà Hà viên ngoại, vô hình chung đều cùng một mục đích là tìm người. Mà nói theo cách nào thì vị tiên sinh đến ứng tuyển đều phải nói chuyện với cả hai người là Hà Phương và Hà Viên. Thế nên cách nói nghe như khác biệt rất lớn, tính ra lại chẳng có gì khác biệt.”

Lý Liên Hoa đá một viên sỏi dưới chân, đẩy viên kẹo sang một bên má, rồi cười: “Lời này của ngươi cũng không sai. Rất chịu khó suy nghĩ đó.”

“Đa tạ tiên sinh khen ngợi.”, Phù Miên ngâm ngâm cười.

“Ngươi nói vừa rồi là điều thứ nhất, thế điều thứ hai đâu?”, Lý Liên Hoa khẽ cốc trán Phù Miên. Thanh âm của y hơi không rõ vì đang ngậm viên kẹo trong miệng, “Đừng có học thói nói chuyện nửa chừng không ai hiểu gì như thế.”

Cái đứa nhỏ này đừng có học thói xấu “người khôn ăn nói nửa chừng, để cho kẻ dốt nửa mừng nửa lo” từ y.

Phù Miên khẽ xoa cái trán chẳng đau chút nào rồi tíu tít nói tiếp: “Ai nha, có thứ nhất đương nhiên có thứ hai rồi! Điều thứ hai chính là mạng lưới quan hệ của Hà viên ngoại.”

“Hắn rõ ràng có danh kinh thương, ắt hẳn quan hệ với không ít quý tộc và người có tiền, đúng ra, việc tìm người, nhất là tìm một tiên sinh dạy học phải thực nhanh chóng và nhàn hạ, sao lại mất thời gian tới mấy tháng cũng không tìm được người? Còn có hắn ra tay trả công hào phóng như vậy cũng không có ai nguyện ý tới bàn chuyện là sao? Quá mức vô lý.”

“Lại nói, nếu quan hệ bên thương nhân không có kết quả, giang hồ nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy, bằng hữu của hắn chẳng lẽ không giúp được hắn? Hoặc chăng còn không có mấy người dạy nổi một đứa trẻ ba tuổi học Tam Tự kinh sao? Vậy mà phải quay về thành Đô Phùng chật hẹp này loan tin tìm người. Ha, nói ra như vậy đúng là chẳng có mấy người tin.”

"Nói chung, Hà gia này có trá, không phải kẻ có thể tin tưởng được."

Phù Miên kết luận chắc nịch một câu, rồi gật đầu tự cảm thấy đúng.

Lý Liên Hoa đã bóc đến viên kẹo thứ hai. Lần này y không ăn mà đưa cho Phù Miên.

Phù Miên cười tươi như hoa cầm lấy rồi bỏ tọt vào miệng, còn không quên lúng búng khen một câu "kẹo của tiên sinh thật là ngon".

Lý Liên Hoa cất túi kẹo vào tay áo, cười nói: "Những gì ngươi nói quả thực không sai, nhưng trọng tâm thì chưa đúng lắm. Hà gia quả thực không ổn. Nhưng điều này không nằm ở Hà viên ngoại mà là nằm ở việc Hà viên ngoại làm."

Phù Miên rất có tâm hiếu học: "Ý tiên sinh là gì ạ?"

"Trọng tâm của sự việc là cháu trai và thứ tử của Hà viên ngoại có vấn đề, bởi vì tìm tiên sinh là tìm cho bọn họ. Phải tiếp tục tìm trong thành Đô Phùng nghĩa là mấy tháng trước đã tìm được người nhưng không ưng ý nên mới phải tìm tiếp. Vậy những người đã đến Nếu Hà Viễn làm dạy học đâu hết rồi? nếu bọn họ đã xảy ra chuyện, cha con nhà họ hà đều không thoát khỏi liên can. suy cho cùng, Muốn biết chân tướng ra sao, chỉ có thể tới Hà phủ ở thành Lang Phúc một chuyến mà thôi."

Lý Liên Hoa nói một hồi, rồi chốt lại: "Tóm lại, chúng ta hiện tại đã vào hang cọp, cửa hang cũng bị lấp rồi, trốn không thoát được."

Phù Miên nghe vậy thì suýt phun viên kẹo trong miệng ra: "Tiên sinh nói như vậy, chẳng phải ông chủ Mai gián tiếp hại chúng rồi sao? Ôi, thế mà ta còn hào hứng kéo tiên sinh đi gặp Hà viên ngoại nói chuyện. Ta thật ngốc mà."

Lý Liên Hoa cốc trán cậu một cái rồi nói: "Làm người có ai không phạm sai lầm. Hơn nữa ngươi mới bao nhiêu tuổi mà sợ bản thân chọn sai? A Miên, phải nhớ, là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh."

"Vâng, tiên sinh.", Phù Miên xoa xoa trán, nói đã hiểu.

Phù Miên được Lý Liên Hoa cho thêm một viên kẹo, vui đến quên trời đất, tung tăng như một đứa nhỏ bên cạnh y.

Vì thế mà cậu không nhận ra ý cười trên môi Lý Liên Hoa đã nhạt dần.

Nếu y nhớ không nhầm thì bên thành Lang Phúc cũng đang có một vụ án do Bách Xuyên viện thụ lý.

Lần đi này... là họa hay phúc đây?

.

Thủy Liên viện, chính sảnh…

“Tất cả những lời nô tỳ đều là sự thật. Nô tỳ tuyệt đối không dám nói dối công chúa và tam đường chủ đâu ạ.”

Chúc Lan vừa quỳ dưới đất vừa run rẩy cầu xin.

Chiêu Linh và Hà Hiểu Phượng trao đổi ánh mắt rồi Chiêu Linh mới lên tiếng: “Việc Tiểu Quân bỏ nhà đi là do lỗi của nó. Ta sẽ không trách phạt ngươi. Nhưng những lời ngươi vừa nói…”

Chúc Lan ngẩng đầu, rối loạn hoang mang đến mức nước mắt đầy mặt: “Công chúa, nô tỳ thực sự không dám nói dối người. Vị đại phu cứu tiểu thiếu gia thực sự giọng nói còn rất trẻ, nhưng nô tỳ không nhìn thấy được dung mạo của y, đấu lạp đã che hết toàn bộ rồi.”

Hà Hiểu Phượng hơi nhíu mày: “Ngươi không nhớ ra thêm gì nữa sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình y sao?”

Chúc Lan lúc này mới sững người ra. Nàng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lại cảm thấy bản thân phạm phải lỗi lớn, biểu cảm ra sao đều thể hiện hết ra cả. Lúc này thấy chủ nhân nhíu mày không vui thì vội vã cúi đầu, ấp úng: “Nô tỳ… Nô tỳ quả thực còn gặp một người nữa. Nhưng… cũng không tính là gặp ạ.”

“Còn không mau nói rõ ra cho ta.”, Hà Hiểu Phượng đập bàn quát lớn làm cho Chúc Lan co rúm người lại.

Chiêu Linh vội giảng hòa: “Dì út, người bình tĩnh một chút để nàng từ từ nói.”

Chúc Lan lúc này mới dám nói tiếp: “Kỳ thực người kia tới sau là đi tìm vị đại phu cứu tiểu thiếu gia, hắn được gọi là tiên sinh. Người đó gọi đại phu kia là ‘A Miên’, cũng mặc thanh y, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo trắng muốt. Nhưng mà hình như hắn bệnh rất nặng, hắn mặc dày như vậy mà nô tỳ còn ngửi được mùi thuốc rất nồng trên người hắn. Còn có, tóc hắn trắng muốt được vấn bằng một cây trâm gỗ mạn hình hoa sen.”

“Hắn còn mang mặt nạ gỗ, chỉ lộ mỗi cái cằm. Đại phu kia nói là vì hắn mắc bệnh, mắt hắn không tốt nên mới phải mang mặt nạ che hết cả mắt, tránh ánh sáng mạnh.”

Chiêu Linh hỏi: “Không còn gì nữa à?”

“Còn ạ, còn ạ.”, Chúc Lan vắt óc suy nghĩ, “Giọng của vị tiên sinh kia trầm trầm khàn khàn, nghe giống như là… uống thuốc nhiều mà thành.”

Chúc Lan nói đến đây thì càng mượt mà hơn: “Đúng rồi, công chúa, tam đường chủ. Bọn họ có cho nô tỳ mượn một con la đưa tiểu thiếu gia về thành Đô Phùng để kịp bốc thuốc uống. Con la đó được nô tỳ gửi ở tiệm sách Chân Ký theo lời dặn của đại phu kia. Nô tỳ còn nghe bọn họ nói về nhà Hà viên ngoại ở thành Đô Phùng nữa, nhưng cụ thể là gì thì nô tỳ không rõ.”

Chiêu Linh nhìn Chúc Lan rồi phất tay: “Chuyện đến đây là được rồi. Ngươi trở về phòng chăm sóc Tiểu Quân đi. Nó tỉnh lại thì tới báo cho ta biết.”

“Vâng, nô tỳ xin lui.”, Chúc Lan như thoát được đại nạn, vội tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Hà Hiểu Phượng cũng cho lui toàn bộ người hầu đứng trong sảnh rồi mới nói chuyện với Chiêu Linh.

Hà Hiểu Phượng: “Nếu lời của Chúc Lan không sai thì hẳn trong hai người kia sẽ có một người là Lý tiên sinh. Hơn nữa, manh mối nhất định còn ở thành Đô Phùng.”

Chiêu Linh gật đầu: “Chúng ta cũng chỉ có thể lần theo manh mối mà tìm thôi. Quan trọng là mười năm đã qua, dù người còn sống hay không thì chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.”

Hà Hiểu Phượng nhìn Chiêu Linh rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta chia làm hai ngả. Công chúa viết thư báo cho Tiểu Bảo, nó sẽ tự biết tiếp theo phải làm gì. Còn ta, ngày mai ta sẽ thử tới thành Đô Phùng xem sao.”

“Được.”, Chiêu Linh lập tức đứng dậy, trở về phòng mình.

Cả nàng lẫn Hà Hiểu Phượng đều không hẹn mà cùng thầm cầu mong cho manh mối lần này không bị đứt đoạn.

///

P/s: chương này ngắn nên đăng cùng luôn, và đăng để đền bù vì tui đã quên đăng chương tới hơn... nửa tháng lận ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com