Fanfic Kristao Thinh An Hoang Thuong
author: sephiri (Hà Cáo)disclaimer: nhân vật không thuộc về mình, nhưng cốt truyện là của mình, mình viết fic vì yêu thích ^^category: boyxboy, cổ trang, cổ đại giá không ( mọi bối cảnh, tên địa điểm đều không có thật), pink, ngọt, công sủng thụ, HErating: 15+pairing: kristao (chính), cùng một số couple khácau: lần đầu mình viết cổ trang, mong mọi người giúp đỡ___________________________________________________________________Cao Hoa*, vương triều nhà Ngô, thiên hạ thái bình......Hoàng Tử Thao lăn qua lộn lại trên giường"cứu với! ai đó cứu ta với!...chán...ta sắp chán đến chết đây""chủ nhân, xin người đừng như vậy"- Độ Khánh Thù lo lắng"Thù nhi, ngươi xem, ta sắp chết rồi đây"- Hoàng Tử Thao ủy khuất nhớ lại tháng ngày tung hoành thiên hạ, trên không sợ trời, dưới không sợ đất, lưng chừng không sợ bất kì một ai( chỉ sợ ma và sợ chết). Cậu phồng má, mày chau lại, nếu không phải ngày ấy lo chuyện bao đồng, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ cho đương kim hoàng thượng thì sẽ không "bị" ngài mang về chốn hoàng cung này."ai sắp chết hả?"- giọng nói uy nghiêm, vạn phần khí thế, khiến người khác trở nên nhỏ bé hẳn không phải là của hoàng thượng đi"a! nô tài thỉnh an hoàng thượng"- Khánh Thù vừa nghe giọng nói kia liền xoay người, quỳ xuống hành lễ"bình thân! mau lui ra ngoài""vâng, nô tài xin lui"- Khánh Thù mau chóng ra ngoàiHoàng thượng một thân hoàng bào, thân thể cao lớn, ánh mắt cương nghị, khí chất ngất trời trong mắt người khác mà lại rất đỗi ôn nhu hơi mỉm cười với thiếu niên đang run sợ trước mặt"Tử Thao...thỉnh an hoàng thượng!"- Tử Thao vụng về làm động tác lễ nghi"được rồi, Đào nhi, ta đã miễn việc hành lễ cho ngươi rồi, không cần tự làm khó mình"" thần biết rồi, đa tạ hoàng thượng"- Tử Thao thu lại bộ dạng cứng nhắc của mình, chăm chú nhìn con người trước mặt oai nghiêm biết bao nhưng lại lo cậu không thể thực hiện những lễ nghi phức tạp mà miễn lễ cho cậu"Đào nhi, nói ta biết, vì sao cứ than vãn như vậy"- Diệc Phàm ngồi trên ghế cao cao tại thượng nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt mình-" hoàng cung này, cái gì cũng không thiếu mà lại không thể làm ngươi vừa lòng?"- đôi mày kiếm sắc sảo hơi nhướng lên"tuyệt đối không phải"- vì sợ làm phật ý hoàng thượng, Tử Thao đã nhanh chóng phản bác-" chỉ là...hoàng cung này, không phải nơi Tử Thao thuộc về, thần từ nhỏ đã thích rong rủi, không thích gò bó...""ngươi sợ gò bó, ta chẳng phải đã miễn lễ cho ngươi?"- chưa để cậu nói hết Ngô Diệc Phàm đã xen vào"hoàng thượng, cái kia...ý thần không phải vậy...thứ tội cho thần nói thật, hoàng cung tuy rộng, nhưng làm sao rộng bằng cả thiên hạ này...."- Tử Thao sợ sệt cúi gầm mặt, giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu, hai bàn tay nhỏ vân vê vạt áo."haiz...Đào nhi, ta một lòng muốn giữ ngươi bên cạnh, nhưng vì sao ngươi lại không ưng thuận?"- Ngô Diệc Phàm sống 25 năm, cuộc đời chưa từng vì chuyện gì mà cảm thấy bất lực như vậy. Vật nhỏ này có lẽ đã lấy mất tâm trí của hắn rồi.flashback" hoàng huynh, huynh cho đệ theo với, đệ nhất định ngoan ngoãn mà"- tiểu vương gia Ngô Thế Huân một mực bám lấy Ngô Diệc Phàm không tha"Thế Huân, lần này ta xuất cung là cải trang thành dân thường, đi thị sát cuộc sống của bá tánh, không phải du sơn ngoạn thủy, mang theo đệ để làm gì?""huynh à, chẳng phải huynh từng nói, nam nhi phải biết học hỏi, phải tự mình trải nghiệm mới làm nên đại sự sao, nay chính người dạy cho đệ biết chính kiến lại là người tuyệt đường học hỏi của đệ?" - trước Ngô Thế Huân thao thao bất tuyệt kia, Ngô Diệc Phàm thật không biết phải làm sao đành lắc đầu thở dài."được rồi, nhưng phải hứa, trên đường đi không được làm lộ thân phận, càng không lơ là mất cảnh giác""rồi, rồi, đệ thừa biết, huynh thực sự nói nhiều quá!"- Thế Huân sau khi đạt được mục đích liền phủi mông bỏ đi"cái..."- Ngô Diệc Phàm nghiến răng ken két, sợ rằng trên đời, duy chỉ có Ngô Thế Huân dám dùng giọng điệu đó nói với đương kim thánh thượng. Mà Ngô Thế Huân là ai? chính là hoàng đệ mà hoàng thượng yêu thương nhất a~......"thần tham kiến hoàng thượng...hoàng thượng cát tường"- một thiếu niên nhìn bội phần xinh xắn vận lam y tao nhã hành lễ trước Ngô Diệc Phàm. Cơ hồ có thể trông thấy, khóe môi Ngô Diệc Phàm khẽ giật giật"Ngô, Thế, Huân?!"- Diệc Phàm trừng mắt nhìn thân hoàng đệ của hắn gằn từng tiếng"nhi thần xin nghe"- Ngô Thế Huân mặt tươi tắn, cười cười"ai cho ngươi đem theo nhị thiếu gia của Lộc phủ hả"- Ngô Diệc Phàm thực không biết nói sao với hoàng đệ của mình. Rõ ràng chuyến đi này tuy nói thì đơn giản, nhưng là hoàng đế đích thân đi thị sát, nguy hiểm là không thể lường trước vậy mà Ngô Thế Huân còn nhởn nhơ mang theo thanh mai trúc mã Lộc Hàm- con trai cưng của Lộc đại thần, như vậy đồng nghĩa, Ngô Diệc Phàm hắn lại càng phải lo lắng hơn"hoàng thượng, đệ nghe Thế Huân nói về chuyến đi nên mới..."- Lộc Hàm gãi gãi đầu, ấp úng nói"Lộc Hàm! đệ có biết chuyến đi lần này không phải là để đi chơi không?"- Diệc Phàm thật muốn đem hai tên tiểu quỷ này nhốt vào thiên lao vì tội dám làm hắn phải hao tâm tổn trí.Lần này xuất cung, Ngô Phàm vốn dĩ chỉ muốn đi một mình, nhưng vì mang theo Thế Huân hắn phải triệu thân vệ của mình theo bảo vệ cậu, bây giờ lại chui ra một Lộc Hàm tính tình trẻ con, từ nhỏ sống trong nhung lụa, rất không an toàn."hoàng thượng, xin người bớt giận, hạ thần sẽ trông chừng vương gia và Lộc công tử thật tốt"- Phác Xán Liệt thấy biểu tình khó chịu của hoàng thượng cộng với điệu bộ khẩn cầu của Thế Huân, đành phải lên tiếng"haiz..."- Ngô Phàm thu hồi lại biểu tình lo lắng của mình, xoay người -"Xán Liệt, đành nhờ cậy đệ!"- hắn vươn tay vỗ vai nhờ vả Phác Xán Liệt- Phác thân vệ cũng là hảo huynh đệ của hắn."vâng"- Xán Liệt cúi người, kính cẩn nói" từ bây giờ đừng xưng hô vậy nữa, cứ gọi ta bằng tên là được"- Diệc Phàm hướng Xán Liệt nói"như vậy sao được, hay là hạ thần gọi ngài là công tử, có được không?""thôi vậy cũng được....à, Thế Huân với Lộc Hàm cũng nên gọi ta là huynh là được rồi, chú ý che giấu thân phận đấy""hoàng thượng, ưm...thần nghĩ, người và vương gia nên đổi tên lại, tránh bị phát hiện""cũng phải, cảm ơn đệ nhắc nhở ta, Xán Liệt...hay là Diệp Phàm và Diệp Thế Huân đi""cũng được!"- Thế Huân nghiêng đầu, gật gù đồng ý"vậy, lên đường""vâng"- Thế Huân cùng Lộc Hàm ngoan ngoãn đápMọi người bắt đầu rời khỏi cổng thành. Thế Huân cùng Lộc Hàm cùng cưỡi chung một con ngựa màu nâu, Xán Liệt cưỡi ngựa đen còn Ngô Diệc Phàm tao nhã tiêu sái cưỡi bạch mã, đi đến đâu liền nhận được sự chú ý đến đó.Lộc Hàm với gương mặt xinh đẹp, da trắng tuyết và đôi mắt nai lấp lánh, cả người đều toát ra nét trang nhã, có cảm giác như "lá ngọc cành vàng", khiến cả nam nhân lẫn nữ nhân phải ngưỡng mộ. Thế Huân lại càng thu hút hơn với khí chất vương giả, gương mặt sắc sảo, tuy bình thường là một nhóc con tinh nghịch nhưng ở trước mặt bá quan văn võ và khi ra ngoài như lúc này lại tỏa ra hàn khí, vạn phần nam tính. Mà cái chính khiến hai người được chú ý vì sự đẹp đôi không thể tả nổi bằng lời, hai người cùng nhau cưỡi trên một con ngựa tiêu diêu lướt qua không biết bao nhiêu con tim thổn thức của đồng nghiệp nữ.Trái ngược với vẻ thanh tao của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, Phác Xán Liệt lại mang nét lãng tử hấp dẫn, cả người đều tỏa ra khí chất của một trượng phu, dáng người cao khỏe, ánh mắt kiên định, tuấn tú hơn người. Còn Ngô Phàm? Chính là mạo tỷ Phan An **, tuy có làn da trắng sứ nhưng nhìn không có lấy một chút yếu đuối, ngược lại, lại mang trên người một cỗ khí thế áp đảo, ngũ quan xuất chúng bất phàm. Trên người vận bạch y mang nét thư sinh đối lập với cơ thể cường tráng, cao lớn nhưng lại hòa hợp đến mức hoàn hảo, nhìn từ hướng nào cũng có thể khẳng định hẳn là một tuyệt sắc nam nhân..........."Huynh à, hay lại dừng lại nghỉ một lát, ở đây thật đẹp, ta muốn thưởng ngoạn một chút"-Lộc Hàm đối hoàng thượng xin xỏ, rừng trúc nơi đây bạt ngàn xanh ngắt, không khí mát lạnh, thực làm y nổi hứng thưởng ngoạn a~."được, dừng lại nghỉ một chút vậy"- Ngô Phàm cười đầy ẩn ý với Xán Liệt, nhìn qua Ngô Thế Huân đang đỡ Lộc Hàm xuống ngựa thì phát hiện trên gương mặt y cũng chính là một nụ cười so với Ngô Phàm không khác là mấy, chỉ có Lộc Hàm thực sự cao hứng ngắm nhìn cảnh đẹp..."xoẹt..."Tiếng tuốt gươm vang lên trong không gian yên ắng thực gây chú ý, Lộc Hàm vì vậy mà giật mình, cậu nhìn lại, giữa rừng trúc rộng lớn này, xung quanh họ là vô số hắc y mang gươm, cung các loại. Lộc Hàm nhíu mày"mọi người biết?""phải, chỉ có đệ là quá ngây thơ thôi"- Thế Huân hướng Lộc Hàm sủng nịnh nhéo nhéo má"hừ""đệ cáu gắt?"- Ngô Phàm khóe môi hơi nhếch lên hỏi"dĩ nhiên...""xông lên, giết hết bọn chúng!!"- một tên trong đám người kia vừa lên tiếng, đồng loạt từ tứ phía, bọn hắc y nhanh chóng tấn công, tên phóng ra như mưa về phía bốn người"Xán Liệt, bảo vệ họ"- Diệc Phàm thoắt cái đã rút kiếm ra xông đến đánh trả, ngay chiêu đầu tiên đã hạ không ít hắc y"vâng"- Xán Liệt nhanh chóng đứng chắn trước Lộc Hàm và Xán Liệt rồi vung đao đỡ lấy những mũi tên bay đến."Liệt huynh, đệ tự biết bảo vệ mình, huynh cẩn thận"- Lộc Hàm nhếch đôi môi mỏng, kiêu ngạo giật lấy kiếm của Thế Huân xông lên trước trong ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Xán Liệtđã tiến bộ đến vậy rồi?- Xán Liệt nghĩ thầm, bất giác mỉm cười, tiểu quỷ Lộc Hàm kia chẳng phải một tay anh dạy dỗ đấy sao?"ể? Tiểu Hàm, kiếm của ta!"- Thế Huân lắc đầu, cười khổ"huynh võ công cao hơn ta, tự thân vận động đi"- Lộc Hàm chớp nhoáng đã xong vài tên, thủ pháp có phần quái đản và dã manThế Huân bỉu môi, chôn chân tại chỗ, cứ tên nào tiến đến liền tay không xử lí tên đó.Được một lúc, cả bốn người hạ hết không biết bao nhiêu người, dần dần đã thấm mệt mà số lượng hắc y dường như chỉ tăng không giảm, giết xong tên này liền tới tên khác."á"- Lộc Hàm bất cẩn bị một mũi tên sượt qua"Lộc Hàm?"- Thế Huân lo lắng chạy đến chỗ cậu, chua xót nhìn thấy trên bàn tay trắng như ngọc xuất hiện một vết sướt rỉ máu -"ngồi nghỉ đi!"- y giành lại thanh kiếm, một đường kiếm liền đem hơn 5 mạng người hiến cho diêm vương."Hàm, đệ không sao chứ"- Xán Liệt cùng Diệc Phàm cũng lo lắng không kém"đệ không sao"- cậu lắc lắc đầu nhỏ"cứ tiếng tục đánh, chúng ta nhất định thất thế, số lượng thực sự quá nhiều"- Xán Liệt nói"phải...bọn chúng tuy thế võ bình thường nhưng lại quá đông..."Đột nhiên..."ya!...các người ỷ đông mạnh mà hiếp yếu như thế, giang hồ sẽ xem các người ra gì hả?"- từ trên cành trúc cao, một thiếu niên tuấn mỹ dùng kinh công bay xuống, động tác thanh thoát, thân thủ nhanh nhẹn. Thiếu niên thoạt nhìn thấp hơn Ngô Phàm một cái đầu, nhỏ nhắn như vậy mà rất lại kiêu ngạo hất cằm trước bọn hắc y -" các ngươi không hiểu tiếng người sao? hay là câm hết rồi?"Ngô Phàm bất động, tiểu tử kia như thế nào lại tỏ ra bình thản đến như vậy, hẳn là không phải quá ngây thơ đi!"nè, ca ca, bọn huynh làm gì mà khiến chúng gây chuyện vậy"- Thiếu niên hơi xoay người, nhìn Ngô Diệc Phàm, rất tự nhiên hỏi"bọn ta...chẳng làm gì cả!""oh~...vậy, nếu không ngại ta giúp các huynh xử lí chúng, có được không?"- cậu hướng Ngô Phàm híp mắt cười. Cái miệng mèo cong cong khả ái kia thực sự đáng yêu quá mức, khiến Ngô Phàm phải khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh"hảo" "vậy thì..."*phập...phập...phập....*Cả bốn người Thế Huân, Lộc Hàm, Xán Liệt lẫn Diệc Phàm đều kinh ngạc mở to mắt. Chỉ sau một loạt âm thanh, hơn mười tên áo đen đã ngã xuống.Ám khí? - Diệc Phàm nở nụ cười, ban nãy hắn còn nghĩ thiếu niên này tuy giỏi kinh công nhưng nếu đối phó với nhiều người như vậy vẫn sẽ có khó khăn, ấy vậy, một bước cậu cũng không cần di chuyển đã hạ hết kẻ thù trước mặt chỉ trong tích tắc...."Tiểu huynh đệ, không biết tên gọi của ngươi là gì?"- Thế Huân vừa băng lại vết thương cho Lộc Hàm vừa hỏi thiếu niên có đôi mắt xếch với bọng mắt cực dễ thương, ban nãy nhờ có cậu ấy mà đã diệc hết bọn hắc y nhanh chóng"ta?...tên ta là Hoàng Tử Thao! từ Thao trong binh thao chứ không phải Đào nhé"- Tử Thao vui vẻ đáp lời"ta tên Diệp Thế Huân, còn đây là bảo bối của ta- Lộc Hàm, đây là Phác Xán liệt và Diệp Phàm- đại huynh của ta""a...xin chào""Tử Thao? đệ bao nhiêu tuổi?"- Xán Liệt có vẻ rất thích thú với nhóc con này, ôn nhu cười hỏi"ta năm nay tròn 16 tuổi""oa~ còn nhỏ tuổi hơn cả ta, vậy mà đã giỏi như vậy, Thao nhi, sau này chỉ giáo cho ta với nhá"- Lộc Hàm hí hửng"huynh quá khen...ta chỉ có thể dùng ám khí, ngoài ra, võ công đều là múa loạn thôi ^^""Tử Thao, nhà đệ ở đâu?""ưm...ta không có nhà, từ nhỏ đã là cô nhi, tự mình lớn lên thôi"- Tử Thao hơi trĩu mắt, giọng nói có phần buồn bã"vậy...chi bằng cùng chúng ta hành tẩu giang hồ?"- Diệc Phàm như rung động trước thiếu niên nhỏ tuổi này, vừa hào hiệp vừa có tài, nếu có thể giữ lại bên cạnh thì tốt biết mấy"ý này...thật hay nha, mọi người không phiền chứ?"- Tử Thao trong lòng mong đợi, trước giờ đều một thân một mình sống, đột nhiên xuất hiện nhiều bằng hữu giỏi giang như vậy thật may mắn nha."không phiền, thật sự không phiền đâu a~" - Lộc Hàm thích thú nắm lấy vai của Tử Thao lắc lắc"phải đó!""vậy, tốt quá!!"- Tử Thao cười đến rạng rỡ, cùng mọi người rời khỏi rừng trúc và bắt đầu chuyến đi cùng nhau mà không biết rằng...đó là chuyến đi trói buộc cậu mãi mãi ở bên Ngô Phàm......*Cao Hoa: tên này là mình lấy từ một phim hoạt hình mình từng coi, vì thấy hay ^^**Mạo tỷ Phan An: đẹp như Phan An. Phan An được biết đến là mỹ nam đẹp nhất của Trung Quốc.____________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com