TruyenHHH.com

Fanfic Khai Nguyen Mua Tan

Ánh nắng của buổi chiều hắt qua khe cửa sổ, len lỏi vào phòng như đang nhảy nhót theo tiếng hát đồng ca ngập tràn nhiệt huyết của thanh xuân.

Lễ kỉ niệm 80 năm thành lập trường đại học K phần khai mạc sẽ do ban văn nghệ đảm nhiệm toàn bộ. Ôn lại truyền thống của trường rồi văn nghệ khai mạc đang được mọi người trong ban văn nghệ tấp nập chuẩn bị.

Vương Nguyên là một thành phần chủ chốt trong ban nên không thể không tham gia, hơn nữa cậu còn phải cùng lớp của mình thống nhất tiết mục dự thi của lớp, nên hầu như đều ở trường, chỉ có buổi tối là trở về nhà. Vì sợ Bánh Bao Tuấn Khải ở nhà buồn chán nên khi Bánh Bao được nghỉ cậu đều dẫn bé đến trường, chẳng may hôm đó có giờ học cậu sẽ để bé cho Dịch Dương Thiên Tỉ cả ngày rảnh rỗi ngồi trong phòng kỉ luật của hội học sinh trông.

Buổi chiều hôm nay cậu phải cùng mọi người trong ban tập văn nghệ nên để Bánh Bao ngồi một chỗ trong phòng tập, và bé cũng rất ngoan không nháo gì cả. Thực sự là một bảo bảo ngoan.

" Được rồi mọi người mau giải lao uống chút nước tránh bị khàn giọng " Trường ban văn nghệ Lý Hải lên tiếng sau khi cảm thấy bài đồng ca đã phần nào luyện đến mức độ anh ta mong muốn.

" Bánh Bao có đói không? " Vương Nguyên vừa được nghỉ liền đi tới, ngồi xuống cạnh Bánh Bao ôm bé ngồi lên đùi mình nhào nặn một phen. Dạo này Bánh Bao mập lên không ít nên càng nhìn càng thấy thuận mắt.

" Bánh Bao muốn uống sữa " Bánh Bao Tuấn Khải vui vẻ nắm tay Vương Nguyên nghịch nghịch. Ngày nào cũng ở cùng Nguyên ca như vậy thật tốt.

" Được " Vương Nguyên nhanh nhẹn lấy từ trong balo của mình ra một hộp sữa dâu, cắm ống hút rồi đưa cho Bánh Bao.

Mọi người trong phòng tập nhìn Bánh Bao Tuấn Khải cả người nộn thịt đáng yêu thì rất muốn ôm ôm một chút nhưng mỗi lần chạm vào người bé đều làm bé sợ hãi khóc lên, thành ra cũng không dám manh động ôm bé. Vương Nguyên gọi bé là Bánh Bao bé rất vui nhưng người khác gọi như vậy bé sẽ chau mày khó chịu sẽ không cùng người đó nói chuyện nên mọi người đánh phải nuốt nước mắt vì kiểu thiên vị của bé gọi bé là Tuấn Khải.

" Chúng ta có chuyện cần bàn mọi người mau ngồi xuống đây " Lý Hải đi tới cái ghế đối diện Vương Nguyên ngồi xuống. Sau đó mọi người cũng rất nhanh chóng ngồi đầy hai cái ghế sofa dài duy nhất trong phòng.

" Sao vậy Hải ca? " Nữ sinh tóc nhuộm vàng hỏi.

" Hôm qua tôi nhận được thông báo của thầy hiệu trưởng là phần văn nghệ năm nay không thể làm như mọi năm chỉ có một tiết mục đồng ca và múa. Thầy muốn năm nay phải đổi mới và tiết mục phải nhiều hơn bởi năm nay buổi tối sẽ đốt lửa trại và thi văn nghệ thâu đêm. Ngày hôm sau thì toàn trường được nghỉ." Lý Hải nói.

" Nhưng chúng ta đã tập đồng ca rồi " Nữ sinh Tiểu Kiều lên tiếng.

" Chúng ta sẽ vẫn hát đồng ca như mọi năm nhưng sẽ không múa nữa mà thay vào đó là nhảy hiện đại, cùng đóng kịch thêm một tiết mục đàn của Vương Nguyên nữa là ổn " Lý Hải nói ra kế hoạch mình đã nghĩ từ hôm qua.

" Em muốn vừa đàn vừa hát cùng Bánh Bao có được không?" Vương Nguyên chợt nhớ tới Bánh Bao hát rất được nên nhanh chóng đưa ra kiến nghị mình sẽ hát cùng bé. Hôm qua lúc đi ngủ Vương Nguyên nói Bánh Bao hát cho cậu nghe, bé liền đồng ý, giọng bé rất trong rất thanh hát bài 'Hẹn ước bồ công anh' cậu vẫn thường hát cho bé làm cậu vui vẻ không ngớt. Nếu được dạy về âm nhạc chính quy bé nhất định sẽ là một thần tượng âm nhạc có triển vọng.

" Tuấn Khải biết hát? " Tiểu Bảo nhìn Tuấn Khải ngạc nhiên hỏi

Mọi người trong phòng có chút không tin. Một cậu bé mới sáu tuổi hát được cũng chỉ là mấy bài hát thiếu nhi làm sao mà cùng Vương Nguyên song ca được. Chẳng lẽ cả hai cùng hát một bài hát thiếu nhi? Như vậy không được.

" Bánh Bao hát một đoạn ' Hẹn ước bồ công anh' được không? " Vương Nguyên thơm lên mặt Bánh Bao nhỏ trong lòng cổ vũ cho bé. Đừng coi thường Bánh Bao, bé rất thông minh, tương lai nhất định sẽ không tầm thường. Bánh Bao chính là niềm kiêu hãnh nhỏ của cậu đó.

" Lời ước định cùng nhau khôn lớn với tất cả tấm lòng 

Khiến em chẳng bao giờ thôi nhắc về quá khứ 

Anh chẳng thể nói ra sự khác biệt 

Em là một người bạn ?

Hay một tình yêu đã thoáng qua anh?"

Giọng hát trong trẻo ngây ngô của trẻ con cất lên hát một bài tình ca tuổi học trò mặc dù cảm xúc chưa đạt nhưng nghe rất êm dịu cuốn hút làm mọi người đều yên lặng lắng nghe.

Nhìn ai cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bánh Bao, Vương Nguyên có chút kiêu ngạo. Bảo bối nhỏ của cậu mà sao lại không hát hay được cơ chứ, huống chi bài này bé nghe từ hồi còn tè dầm ra quần.

" Rất hay " Mọi người nhìn Bánh Bao cười cười vỗ tay. Không ngờ đứa trẻ này lại có năng khiếu đến vậy.

" Vậy cứ để Tuấn Khải hát cùng Vương Nguyên đi. Các tiết mục coi như đã định, mọi người mau trở về nghỉ ngơi"
Trưởng ban đã quyết mọi người đều đồng loạt nhất chí tiết mục, rồi kéo nhau trở về.

Vương Nguyên dẫn Bánh Bao đi ăn đùi gà làm Bánh Bao rất vui, bước chân nhỏ cố bước theo Vương Nguyên, tay nhỏ thì nắm tay cậu không buông. Trên đường đi ăn Vương Nguyên vừa đi vừa dạy bé lời hát. Bánh Bao vui vẻ hát theo, cố gắng nhớ ca từ thuận tiện nói hôm đó mình muốn mặc âu phục trắng muốn làm hoàng tử đẹp trai khiến Vương Nguyên bật cười. Trẻ con cũng có suy nghĩ của trẻ con, rất dễ thoả mãn, nhưng cũng dễ tổn thương.

Con đường một lớn một nhỏ đi qua rơi đầy lá phong đỏ thoáng cái bị tiếng cười nói tô điểm trở nên vui tươi, ồn ã.

[...]

Ngày kỉ niệm thành lập trường. Cả sân trường ngập trong không khí vui tươi. Bao quanh sân trường là những gian hàng thủ công do các lớp tự làm, bày bán để quyên góp kinh phí cho quỹ khuyến học của trường giúp các sinh viên nghèo có thêm cơ hội đến trường. Tất cả sinh viên ngồi tập trung ở giữa sân trường. Sau khi khai mạc sẽ là phần thi văn nghệ giữ các lớp và bày bán thủ công. Hoạt động kỉ niệm năm nay có nhiều đổi mới nên mọi người rất háo hức.

" Xin chào các thầy cô giáo cùng các bạn sinh viên, hôm nay mọi người khỏe chứ ạ?" Tiểu Kiều đảm nhận vai trò MC nữ, yểu điệu như hoa bước lên sân khấu mở màn.

" Khỏe " Tiếng đồng thanh vang dội.

" Và không để mọi người chờ lâu phần khai mạc lễ kỉ niệm 80 năm thành lập trường xin được phép bắt đầu " Như thường lệ MC Nam luôn là Vương Nguyên phụ trách. Ở trường cậu rất được hoan nghênh nên cậu vừa dứt lời tiếng vỗ tay liền như pháo dậy, không khí hân hoan hẳn lên.

Bánh Bao Tuấn Khải ngồi ở phía hậu đài bên phải nhìn Vương Nguyên trong bộ âu phục trắng thoáng cái ngây người. Nguyên ca ngày hôm nay thật đẹp.

" Mở đầu sẽ là phần ôn lại truyền thống của trường, hi vọng mọi người có thể chú ý lắng nghe. Sau đây xin mời thầy hiệu trưởng Lên ôn lại truyền thống " Vương Nguyên giới thiệu xong liền mỉm cười cùng Tiểu Kiều trở về hậu đài.

Ôn lại truyền thống, một tiết mục nhàm chán nhưng luôn có trong kịch bản làm cho sinh viên bên dưới nhao nhao nói chuyện, nghịch điện thoại chỉ hi vọng phần ôn lại truyền thống này nhanh một.

Và không nằm ngoài kì vọng, phần ôn lại lại truyền thống năm nay rất ngắn gọn, nhanh chóng bước qua phần văn nghệ chào mừng làm đám sinh viên có tinh thần hẳn lên. Năm nay có tiết mục nhảy hiện đại làm mọi người cũng không ngồi yên khẽ lắc lư theo nhạc.

" Nguyên ca hôm nay thật xinh đẹp " Bánh Bao từ lúc Vương Nguyên trở lại hậu đài đến giờ, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cậu.

" Sao lại nói anh xinh đẹp, phải nói là anh đẹp trai chứ " Vương Nguyên nhéo mũi Bánh Bao.

" Sau này lớn em sẽ cưới Nguyên ca nên anh không thể đẹp trai hơn em được "

" Tên nhóc này, ai dạy em nói như vậy hả?"

" Mẹ em nói sau này phải rước Nguyên ca về. "

Vương Nguyên : "..."

Mấy người đứng gần Vương Nguyên nghe thấy lời Bánh Bao nói liền cười lớn một phen.

" Và để kết thúc lễ khai mạc chúng ta cùng đến với ca khúc 'Chúng ta từng ở bên nhau' "  Dứt lời MC Tiểu Thanh liền đi xuống nhường lại sân khấu cho màn biểu diễn của Vương Nguyên cùng Tuấn Khải.

Một lớn một nhỏ cùng bước lên sân khấu làm mọi người kinh ngạc. Vương Nguyên hôm nay thật đẹp. Cậu bé đó cũng thật đáng yêu.

" Bóng hình hoa đinh tử hương 
Vĩnh viễn không cô độc 
Trong hương hoa là bóng dáng nụ cười của bạn 

Những câu chuyện xưa trong ký ức 
Có biết bao chân thật 
Thoáng cái đã thấy mùa xuân thức tỉnh, mùa đông say ngủ 
Thời gian băng qua con đường của nó
 
Bước qua con đường của tuổi thanh xuân 
Trong lòng có buồn cũng có vui 
Bởi vì chúng ta ở bên nhau 
Thời gian vẫn cứ thế trôi đi 
Tốc độ không chậm cũng không nhanh 
Nhưng tương lai mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi 

Chúng ta đã từng ở bên nhau 
Đã cùng trải qua rất nhiều chuyện 
Mỗi khi ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống 
Những ước mơ lại được thắp sáng 
Chúng ta đã từng ở bên nhau 
Cùng nhau tạo ra kỳ tích 
Cho dù một ngày kia có phải xa cách 
Xin bạn đừng khóc 
Tôi cũng sẽ không khóc đâu "

Tiếng hát ngây thơ non nớt cất lên hoà cùng tiếng đàn dương cầm làm lòng người mê mẩn. Giọng hát ấy, tiếng đàn ấy sao mà hài hoà tới vậy. Hoàng tử lớn, hoàng tử nhỏ trong bộ âu phục màu trắng tinh khôi đứng trên sân khấu thật đẹp.

Mọi người đều yên tĩnh lại, vô thức vẫy tay theo lời hát, nhiều người nho nhỏ giọng hát theo. Ca khúc kết thúc tiếng vỗ tay vang lên, nhiều người vẫn còn chìm trong cảm xúc liền hô lớn muốn biểu diễn lại lần nữa, nhưng thời gian có hạn nên chỉ đành chờ một dịp khác.

Kết thúc phần khai mạc, phần hội thi bắt đầu. Các lớp nhanh chóng tiến về phía sân khấu để chuẩn bị tiết mục dự thi văn nghệ. Các gian hàng bán đồ thủ công cũng nhanh chóng được bày ra. Ánh đèn màu lấp lánh làm sân trường trở nên rực rỡ.

" Hôm nay Bánh Bao hát thật hay " Do phần thi văn nghệ của lớp Vương Nguyên ở gần cuối nên không vội thay trang phục, cậu liền bế Bánh Bao Tuấn Khải đi xem các gian hàng của các lớp.

" Nguyên ca chơi đàn cũng rất hay " Tuấn Khải thoả mãn ôm cổ Vương Nguyên, má bánh bao cũng cọ cọ vào má cậu thích thú.

" Nguyên Nguyên, Tuấn Khải " Chí Hoành cùng hội trưởng ban kỉ luật Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ở gian hàng lớp 2 ban quản trị kinh doanh lớn tiếng gọi.

" Hai người là muốn mình làm bóng đèn sao? " Vương Nguyên bế Bánh Bao Tuấn Khải đi tới.

" Nào có. Mau uống chút nước " Chí Hoành đặt chai nước vào tay Vương Nguyên, rồi quay ra Tuấn Khải khen ngợi : " Hôm nay Tuấn Khải hát rất tuyệt "

Tuấn Khải cười ngượng ngùng đáp lại Chí Hoành.

" Nguyên ca, em thấy Nam Nam rồi. Em ra chỗ bạn ấy nha " Bánh Bao Tuấn Khải nhìn thấy Nam Nam cách đó không xa thì muốn đi tới.

" Được, cẩn thận đi lạc " Vương Nguyên gật đầu đáp ứng.

" Nam Nam " Tuấn Khải chạy đến vỗ nhẹ vào vai Nam Nam.

" Tuấn Khải cùng Nguyên ca hôm nay hát rất hay " Nam Nam lúc ngồi bên dưới cùng vị anh trai bạo lực thấy Tuấn Khải hát trên sân khấu thì thực phấn khích vừa kết thúc liền gào thét không ngừng, liên tục khoe khoang đó là bạn của mình.

" Hihi... Cậu đang xem gì vậy?" Tuấn Khải cười ngượng ngùng đổi đề tài.

" Xem mấy anh chị dùng gỗ thừa bỏ đi làm đồ trang trí. Cậu thấy không cái đàn dương cầm nhỏ nhỏ kia thật đẹp " Nam Nam nhìn cái đàn dương cầm đặt ở gần đó cảm thán.

" Chị ơi, cái đàn đó có bán không ạ? " Tuấn Khải nhìn cái đàn cũng lập tức động lòng. Nếu tặng cái đàn đó cho Nguyên ca anh ấy nhất định sẽ rất vui.
" Có bán nha " Cô nữ sinh bán hàng thấy Tuấn Khải thì có thêm mấy phần niềm nở. Đứa nhỏ này không những hát hay còn rất hiểu chuyện, rất đáng yêu.

" Em mua có được không? " Tuấn Khải hỏi.

" Bé con có tiền sao? " Nữ sinh có chút không phản ứng kịp. Giá của cái đàn này cũng không hề rẻ như những món đồ khác, bé còn nhỏ như vậy làm sao đủ tiền được.

" Quẹt thẻ được không chị? " Tuấn Khải ngây thơ hỏi. Mẹ nói trong cái thẻ mẹ bỏ ở balo bé có rất nhiều tiền.

" Không, chỉ dùng tiền mặt " Cậu bé này chắc chắn là con nhà giàu rồi.

" Vậy phải làm sao bây giờ. Nam Nam có tiền không cho mình mượn rồi trở về mình bảo mẹ trả cho bạn" Tuấn Khải có chút gấp gáp. Từ trước tới giờ mua gì bé cũng thấy mẹ quẹt thẻ không à.

" Mình không có " Nam Nam lắc đầu. Trước tới giờ muốn mua gì đều là Thiên Ca mua nên nhóc cũng không có cần tiền.

" Chị ơi... " Tuấn Khải nhìn chị gái ánh mắt lưng tròng  như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

" Ngoan, không khóc. Em có thể bảo Vương Nguyên tới mua giúp em mà " Nữ sinh thấy hồi nãy bé hát cùng Vương Nguyên nên mở đường cho bé. Bé con có thể rất thích cái đàn.

" Nhưng em muốn mua tặng Nguyên ca làm anh ấy bất ngờ. Nguyên ca thực sự rất tốt với em." Tuấn Khải nói.

" Nhưng cái đàn nhỏ đó không phải chị làm nên không thể cho em được "

" Tiểu bạn nhỏ, em hát một bài anh liền tặng em cái đàn được không? " Nam sinh đang ngồi làm cây đàn guitar nhỏ nhỏ từ mảnh gỗ thừa thấy Tuấn Khải thích cái đàn như vậy mà không có tiền mặt thì có chút không nỡ nhìn bé rời đi.

" Bạn ấy hát, em giúp anh kéo khách, anh liền tặng bạn ấy đàn như vậy sẽ không bị lỗ " Nam Nam thông minh nói làm mọi người bật cười. Đứa nhóc này, thông minh ghê.

Hai bạn nhỏ đáng yêu đứng ở gian hàng vốn dĩ đã thu hút nay lại một bạn hát một bạn luôn miệng anh ơi chị ơi mua đồ đi làm mọi người kéo đến rất đông, mấy cái đồ xinh xắn cũng bán rất chạy, nam sinh thậm chí còn không làm kịp theo yêu cầu của mọi người.

" Của em này Tuấn Khải " Nam sinh bán đồ đưa cho Tuấn Khải cây đàn dương cầm được đặt trong cái hộp có nơ buộc. Cái hộp là lúc nãy chị gái đã làm giúp bé.

" Còn cái này cho Nam Nam " Nữ sinh đặt vào tay Nam Nam một cái hộp tương tự nhưng bên trong là cái đàn guitar. Nhờ có hai bé mà hàng bán rất chạy nên cũng không thể phụ lòng hai bé được.

Nhận được hai cây đàn, Tuấn Khải cùng Nam Nam liền vui vẻ nói cảm ơn rồi chạy trở về gian hàng lớp 2 ban quản trị kinh doanh.

" Nguyên ca, Nguyên ca " Tuấn Khải vui mừng gọi lớn.

" Sao vậy?  Chạy nhanh như vậy nhỡ ngã thì sao? " Vương Nguyên như một thói quen thấy Tuấn Khải chạy đến liền đưa tay ôm bé ngồi lên đùi.

" Tặng Nguyên ca " Bánh Bao Tuấn Khải đặt cái hộp vào tay Vương Nguyên nhìn cậu mong chờ.

" Bánh Bao sao lại có tiền mua thứ này? " Vương Nguyên nhìn cây đàn dương cầm thu nhỏ bằng gỗ hỏi.

" Mẹ cho em một cái thẻ nói có rất nhiều tiền nhưng mà không mua được. Anh đó bảo em hát liền tặng em. Nam Nam ở bên cạnh gọi mọi người tới mua cũng được tặng một cái đàn nhỏ. Nguyên ca có thích không? " Bánh Bao nói.

" Thích " Vương Nguyên vui vẻ thơm lên mặt bé.

" Hoành ca, cho anh nè. " Nam Nam như dâng lễ vật dâng lên cho Chí Hoành.

" Cảm ơn Nam Nam " Chí Hoành vui vẻ xoa đầu nhóc.

" Em muốn hôn nhẹ được không? " Nam Nam nhìn Chí Hoành ánh mắt mong chờ.

" Không được. Mi là cái tên nhóc hư đốn " Dịch Dương Thiên Tỉ, anh trai hung bạo của Nam Nam lên tiếng ngăn cản.

" Hừ... Cái đồ keo kiệt " Nam Năm không sợ nhìn lại Thiên Tỉ làm mọi người vật cười vui vẻ.

Tiếng cười qua năm tháng tiếp diễn. Xuân Hạ rồi Thu Đông thoáng cái đã qua nhiều năm mọi thứ đều thay đổi, Nam Nam tinh nghịch cùng Bánh Bao Tuấn Khải cũng đã trưởng thành trở thành nam thần trong lòng nữ sinh ở trường. Vương Nguyên, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành cũng đã có công việc ổn định.

Mới đó 12 năm đã trôi qua.

+++++

[3.12.2018]

Hôm nay Nguyên Nguyên đi đăng kí và phỏng vấn ở trường đại học âm nhạc Breklee tại Mĩ.

Anh ấy đang thực hiện ước mơ thuở sơ khai.

4 năm du học, dài đó nhưng không sao tất cả sẽ chờ anh về.

Anh của 4 năm sau nhất định sẽ thành công trên con đường anh chọn. Anh của 4 năm sau nhớ về anh của 4 năm trước nhất định sẽ mỉm cười mà nói " Mình đã lựa chọn đúng "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com