TruyenHHH.com

Fanfic Khai Nguyen Hanh Trinh Tim Lai Hoa Huong Duong

Chương 34 : Thích chết đi được

Căn phòng làm việc của anh chìm trong yên tĩnh, vài tiếng gõ bàn phím cô đơn vang lên, sau đó lại có thêm tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

"Vào đi."

Khả Dương dùng chân mở cửa, hai tay ôm một sấp tài liệu lớn nhỏ dài ngắn đi vào, thở hổn hển đặt tất cả lên bàn trà nhỏ phía trước bàn làm việc, tay của anh đang gõ phím cũng ngưng lại nhìn qua, lập tức bị thu hút.

"17 ngày."

Khả Dương ngáo ngơ : "Sao ạ?"

"Cậu mất đến 17 ngày để hoàn thành việc tôi giao cho cậu."

Khả Dương chắp hai tay lên trước mặt, cúi đầu trước anh : "Ông trời con ơi, Trung Quốc có biết bao nhiêu người tên Thanh Xuyên, vả lại tôi đâu phải thám tử chuyên nghiệp, tìm đâu ra nhanh chóng được chứ."

Cậu ngưng lại thở xong lại nói : "À, tôi cũng không phải quản gia đắc lực trong mấy bộ tổng tài, 5 giây đã gom được thông tin người ở nửa vòng trái đất."

Vương Tuấn Khải lật qua vài tập hồ sơ : "Tất cả đều ở đây?"

"Ờ. Anh không chắc chắn được là tên Thanh Xuyên đó bao nhiêu tuổi, nên đây là số người tên Thanh Xuyên bằng tuổi hoặc lớn hơn nhỏ hơn Vương Quân 1,2 tuổi."

"Tốt." - Vương Tuấn Khải để sang một bên : "Còn một người nữa."

Khả Dương trố mắt nhìn anh, thiếu điều chạy đi cách xa anh mấy trăm mét : "Ông tổ ơi còn ai nữa!!!"

"Người này hơn vài tuổi Vương Nguyên hoặc lớn hơn 1 tuổi, tên Tĩnh Lâm, tìm đi."

Khả Dương che ngực lại khó thở, gác chân lên sofa yêu thích của anh : "Xong lần này tôi đổi nghề làm thám tử còn hơn."

Vương Tuấn Khải cười khinh : "Dựa vào cậu? Nhưng lần này đừng lâu như vậy, 17 ngày, tôi đợi không được."

Anh nói xong lại nhìn đống hồ sơ kia, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Công việc của anh còn rất nhiều nhưng lại bị bỏ qua một bên, ưu tiên thời gian làm việc cho đống hồ sơ kia trước, mặc dù vậy cũng không phải cất công vô ích, anh tìm ra được hai người tên Thanh Xuyên có điểm tương đồng với nghi vấn của anh.

Diệp Thanh Xuyên, bằng tuổi với Vương Quân, cũng từng học cùng trường với cô ta.

Trần Thanh Xuyên, lớn hơn cô một tuổi, sinh viên du học trường quốc tế cùng với Vương Quân.

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu.

Ai đây ta...

Chỉ vì kéo dài thời gian không làm việc, đến tối khuya Vương Tuấn Khải vẫn chưa được ngủ.

Sáng đèn một mình ngồi ở bàn làm việc phòng kế bên, sợ ánh sáng sẽ làm phiền giấc ngủ của cậu nên đợi đến khi cậu ngủ rồi mới di dời chỗ làm việc của mình sang phòng bên cạnh.

Công việc lúc này ngày càng nhiều, thời gian để anh quan tâm đến cậu đúng thật có chút ít, anh giải quyết hết đống công việc này thì chiều ngày mai có thể rảnh rỗi chút thời gian đi dạo cùng cậu. Hoa hướng dương gần đây đã lớn sắp đến lúc trổ hoa cần chút ánh nắng, Vương Nguyên lại làm việc trong môi trường máy lạnh nên nụ hoa còn chưa đến, cậu muốn ra ngoài lại không có thời gian, anh thường hay bắt gặp ánh mắt cậu nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa kính rất lâu với đôi mắt mong đợi, anh cũng muốn chiều ngày mai sớm tan làm cùng cậu đem chậu hoa đi dạo một vòng.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân nhỏ, bàn tay anh dừng động tác bấm phím với đôi mắt cảnh giác

Cúi đầu nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính hiển thị 2 giờ đêm, Vương Nguyên lúc nãy thì đã ngủ sớm, trong nhà lại không nuôi động vật, vậy tiếng động này từ đâu mà ra?

Động đậy vành tai, anh lắng nghe kĩ tiếng bước chân có chút không dứt khoát ấy ngoài cửa, ngày càng đến gần, Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy cây bút đã ấn sẵn mũi nhọn, mắt ghim thẳng đến cánh cửa phòng tùy cơ ứng biến.

Cánh cửa mở ra, hình tượng tên trộm y phục đen và cái mở cửa vô cùng rón rén không hiện ra, nhưng lại hiện ra một bộ đồ ngủ hình thỏ con khắp người, ống quần dài phủ tới mắt cá chân, hai ống tay dài đến mu bàn tay lộ ra ngón tay mảnh khảnh nắm trên tay nắm cửa, kèm theo bộ đồ ngủ ấy là một cái đầu bông xù, những sợi tóc sừng sững đứng dậy nhìn không khác gì tổ chim là mấy.

"Tuấn Khải ạ?" - Vương Nguyên mơ màng ngái ngủ nhìn vào trong, không nhìn rõ anh đang ngồi trước máy tính, chỉ có thể lên tiếng gọi.

Tay Vương Tuấn Khải đã sớm cất đi cây bút khi nhìn thấy tổ chim di động ấy, anh nhìn lại đồng hồ lần nữa : "Ừm, sao không ngủ lại chạy đi đâu đấy?"

Nghe được câu trả lời, cậu xác định anh ở trong phòng này, vừa nãy cậu đi lên đi xuống lầu tìm anh nhưng không gặp, căn phòng này vốn dĩ cậu nghĩ là bỏ trống vì anh làm việc trong phòng ngủ, cuối cùng lại tìm được anh ở đây.

Vương Nguyên lững thững đi vào trong, dừng trước màn hình máy tính ngồi xuống, lại không nghĩ chính mình đi ngồi trên chân anh, nét mặt ngái ngủ vẫn còn đó.

"Sao... anh không ngủ?"

Vương Tuấn Khải xiết chặt hai tay lại như đang kìm chế không chạm tay đến cậu, chỉ nhẹ giọng đáp : "Tôi còn chút công việc, em ngủ trước đi."

Hai mắt cậu nhắm nghiền nhưng lại kiên định không ngủ gục trên vai anh : "Anh... không ngủ ạ?"

"Tôi còn chút việc."

"Vậy... em đợi anh."

Nói rồi cậu không nhúc nhích, đường đường chính chính ngồi đó vì cậu nghĩ mình ngồi trên ghế đàng hoàng mà đợi anh, Vương Tuấn Khải nhìn cậu bất lực đến bật cười, tiếng cười vô cùng câu dẫn người khác.

Không gian yên lặng, Vương Nguyên dần dần lại buồn ngủ trở lại, còn anh thì gần như không thể tập trung vào công việc hoàn toàn, vài giây lại từ màn hình máy tính liếc qua nhìn cậu với cái đầu lắc lắc tìm điểm tựa, cuối cùng anh nhìn không nổi nữa đè gáy cậu ngã vào vai anh, có được điểm tựa cậu càng muốn ngủ hơn, hai tay thả lỏng bên người anh bắt đầu ngủ.

Hơi thở của cậu đều đặn cũng là lúc anh đánh xong dòng chữ cuối cùng cần thiết, Vương Tuấn Khải ấn sao lưu rồi đóng lại máy tính, ánh sáng máy tính biến mất chỉ còn lại ánh sáng bên ngoài hắt vào từ khe cửa mà cậu chưa đóng lại, soi đến ngay vị trí của hai người.

Đồng hồ điểm đến 3 giờ sáng, Vương Tuấn Khải xoa xoa mi tâm rồi lại nhìn đỉnh đầu của cậu, cậu ngủ đến hăng say không biết chân anh đã sớm tê cóng, vốn dĩ còn định để cậu cứ như vậy mà ngủ nhưng sáng mai nhất định sẽ bị đau lưng. Vương Tuấn Khải thở dài vòng tay ôm lấy phần eo cậu cố định, tay còn lại giữ ở chân ẵm cậu đứng dậy theo tư thế bế em bé về phòng, cằm cậu gác trên vai anh không bị xê dịch nên hai mắt của cậu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vương Tuấn Khải đặt cậu nằm lên giường, ngay lập tức cậu lăn đi tìm thứ gì đó để ôm vào vòng tay, bắt được chiếc gối gấu bông hình hoa hướng dương mới dừng lại.

Anh ngồi bên giường bên cạnh phát hiện.

Vương Nguyên khi ngái ngủ vô cùng dễ thương.

Vương Tuấn Khải sang giường cậu chỉnh lại tấm chăn vừa lệch, mệt mỏi nằm xuống chợp mắt, lại không để ý mình không trở về giường, ở ngay trên giường của cậu ngủ quên.

Chuyện này làm Vương Nguyên của sáng hôm sau ngu người.

Ngủ say một giấc, Vương Nguyên mơ màng nhớ ra hình như có lúc cậu đã ngủ trên người anh, nhưng lại không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, cuối cùng xoa xoa trán ngồi dậy.

Ngơ ngác nhìn anh.

Nằm trên giường cậu.

Ngủ.

Vòng tay ôm hai chân ngồi đó nhìn anh, Vương Tuấn Khải rất ít khi tự mình ngủ trên giường của cậu, trừ phi cậu mơ thấy ác mộng, ngủ trong sợ hãi thì anh sẽ qua nằm cùng cậu vỗ về cậu đi vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay anh lại ngủ trên giường cậu mà không có lí do.

Vương Nguyên cố gắng nhịn xuống nụ cười của mình, cúi đầu nhìn kĩ sắc mặt lúc anh ngủ, ngũ quan tinh xảo lúc ngủ cũng tôn lên được vẻ đẹp của anh, chỉ có điều quầng thâm dưới mắt có chút lộ rõ, lộ cũng rõ sự mệt mỏi của anh.

Cậu ghé sát mặt nhìn quầng thâm của anh, có chút đau lòng đưa tay lên vuốt ve, thấy anh không có ý định thức dậy, cậu mím môi nhìn anh thêm một lúc lâu.

Thật sự càng nhìn anh, cậu càng thích chết đi được.

Sau đó với đôi mắt e dè của cậu, cậu lớn gan ghé sát hơn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Không nghĩ tới sau này cậu sẽ sánh đôi cùng ai, chỉ nghĩ bản thân yên ổn sống qua một kiếp người đã là may mắn, nhưng từ khi gặp anh cậu có cảm giác mình như được voi đòi tiên, có được hưởng thụ lại càng ham muốn thêm thứ khác, giống như ngay lúc này cậu rất muốn lay anh dậy để trả lời lại tình cảm của cậu, cậu muốn anh đồng ý, nhưng lại sợ anh từ chối.

Chỉ cần anh đồng ý, sau khi có được anh cậu sẽ như có được cả thế giới.

Vì khi ở trong thế giới có anh, cậu như một bông hoa hướng dương được bảo bọc rất kĩ càng.

Cậu biết điều này là rất tham lam khi giành anh về riêng cho bản thân mình.

Nhưng cậu thật sự rất thích anh.

Thích đến chết đi được...









End chap 34

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com