TruyenHHH.com

Fanfic Kaiyuan Tinh Yeu Khong Ket Qua

Hum nai au ra extra không pít kóa cỏ nèo hứq thú k? Dù có hay không thì au vẫn muốn ra đi extra mới để giải khuây. Đây là chap cuối cùng của fic rồi tôi sẽ chấm dứt kể từ đây coi như truyện này đã hết và không còn extra hay ngoại truyện nữa..

❇❇❇❇❇❇❇❇

Hôm qua là ngày sinh nhật là ngày đáng để trân trọng vậy mà hôm nay lại phải chịu đau thương và mất mát những tổn thất này không có gì có thể bù đắp được dùng tiền cũng chưa chắc là có thể đổi được những gì anh đã chịu. Khi đánh mất người anh yêu thương và trân trọng nhất trong cuộc đời này cậu mất đi anh như đánh mất những thứ quan trọng còn vương vấn lại trong anh. Người tên nguyên đó hãy sống lại đi hãy cho anh được sống lại một lần nữa chỉ thế thôi nếu như người tên nguyên đó sống lại thì anh sẽ bất chấp tất cả để níu kéo hoặc làm những gì đó có thể để cho người ấy có thể ở bên anh mãi mãi. Nếu mà trên đời này đừng có chữ nếu thì có lẽ anh không đến được với cậu cũng không yêu hoặc dành cho cậu yêu anh chẳng hạn nhưng mà tiếc thật trên đời này tồn tại nhiều chữ nếu làm cho cuộc tình của anh chia năm xẻ bảy.

Cầm tấm ảnh của cậu trong lòng anh không khỏi bức xúc !tại sao cậu lại rời xa anh? tại sao lại không để anh giải thích? tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy ! Nếu lại là chữ nếu đúng thôi nếu không dùng chữ nếu thì anh cũng không thể nào mà bộc lộ từng chút cảm xúc riêng tư của mình ra bên ngoài. Chỉ cần lúc đó có thời gian anh nhất định sẽ gặp được cậu anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt thiên thần của cậu anh nhất định sẽ nghe giọng nói thân thuộc thân yêu ngày nào và anh nhất định sẽ không để cậu rời khỏi anh lúc đó anh sẽ nếu cậu ở trong lòng mãi mãi không cho cậu rời khỏi nếu được như thế thì có lẽ tại thời điểm này dưới cơn mưa này nghe dưới con đường quen thuộc này , anh đã không đứng ở đây khóc than oán. Mà nghe thời điểm này anh sẽ được nhìn thấy cậu ngay trước mắt và cậu đang đưa những bức tranh giao cấu khác họ tình cảm tâm tư suy nghĩ của mình giá chip ông trời cho hỏi 1 chút thời gian chỉ một chút thôi anh đã có thể xin lỗi cậu cầu xin cậu tha thứ một lần nữa nhưng mà tất cả đều chỉ là do anh nghĩ thôi đúng không nhỉ?

- Nguyên nguyên anh xin lỗi anh đã có thể gặp em rồi tất cả là do ông trời trớ trêu ông trời mỗi chúng ta không thể gặp nhau không thể đến với nhau! Số phận của chúng ta là hữu duyên vô phận nếu có kiếp sau anh vẫn muốn được cùng em bảo vệ tình cảm của chúng ta thật lâu dài nói sao đi nữa thì anh vẫn là người có lỗi hôm đó anh không nên hất tay em ra không nên hất đi tình cảm đáng quý của chúng ta lỗi là do anh anh không thể sự thật sớm hơn để chúng ta có thể gương vỡ lại lành có đúng không? Tất cả lỗi đều do mình anh gánh chịu anh chỉ mong em có thể tha thứ cho anh bình yên của anh là một người rất đỗi hiền diệu dễ thương rất vị tha có đúng hay không nguyên nguyên của anh?

- tuấn khải đừng buồn mà dù anh có khóc đến bao nhiêu tôm bao nhiêu giọt nước mắt thì vui vương nguyên vẫn không thể một lần nữa hồi sinh tôi nghĩ nguyện vọng cuối cùng của cậu ấy đó là có thể nhìn thấy anh sống tốt sự hy sinh của cậu ấy bỏ ra không phải hoa ngủ dù là yêu đơn phương nhưng cậu ấy vẫn yêu anh rất nồng nhiệt và anh nên cảm thấy tự hào về điều đó tôi mong rằng anh biết cậu ấy bỏ ra thì vẫn mong mình có thể lấy lại bằng những nụ cười tự hào sống tiếp của anh điều tôi nghĩ cũng chỉ có vậy thôi tôi tin đó là điều cậu ấy mong trước khi rời xa anh.- Chí Hoành khuyên nhủ

- nguyên anh nhất định sẽ mãi yêu em dù em không có thể bên cạnh chăm sóc anh anh không cần em phải làm những gì cho anh anh chỉ mong là tuy nói là hơi ích kỷ nhưng mà anh vẫn muốn nói dù em đi đến đâu về chỗ nào thì anh vẫn muốn anh em luôn nghĩ về anh mãi mãi là như vậy chỉ thế thôi được không em?

Anh đi về ngôi nhà cũ trước kia anh nhìn thấy những nụ cười những niềm vui những chuyện anh từng nghĩ là mãi mãi thì nước mắt anh bắt đầu rơi trong vô thức đua nhau rơi vào lăng dài trên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai dễ thương ngày nào bây giờ lại tràn đầy cảm xúc như vậy có thể cảm thấy anh rất rất rất rất rất yêu cậu. Về căn phòng trước kia đã từng bao phủ bởi nụ cười niềm vui cùng những giọt nước mắt bất giác anh lấy những tấm giấy trắng bạc màu kia vẽ lại hình dáng cậu cười tuy là không thành thạo nhưng mà vẫn khá đẹp anh bỗng dưng nói một câu trong nước mắt tràn trề:

- Vương nguyên của anh em đã thấy chưa anh đâu có thua kém gì em đâu anh vẫn vẽ được đấy thôi!

End...........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com