[ fanfic][kaiyuan] Đừng buông tay em mà
Chap 19: Waiting...
Hello mình đã come back rồi nà,,, có bạn nào bất ngờ hơm?! Tại vì lâu rầu chưa ra chap mới.. Hình nhưng cũng không còn ai nhớ tới nữa thì phải??(cảm thấy cô đơn) hôm nay mình thêm nhạc mới thay đổi không khí nè!!! Mấy bạn có ai biết bài nỳ điểm danh nga.... Nhảm đủ rồi!! Go!;-) ;-) ;-) ;-) ;-) Trong căn phòng đầy tiếng máy móc.... Có 1 thanh niên ngồi bất lực trên chiếc ghế.... Ánh mắt đờ đẫn nhìn vào thân hình đang im lặng trên giường.. Không cười không khóc không cử động... Giọt nước mắt thẫn thờ rơi xuống mặt đất lạnh lẽo tàn khốc.... Trên tay vẫn còn 1 đóa hoa oải hương thơm ngát nhưng không 1 ai cần tới nó nữa.. Căn phòng tối om chỉ le lói ánh sáng buổi hoàng hôn xuyên qua khe rèm cửa sát đất.... Đôi môi khô khốc Ánh mắt vô hồn trông anh như người chết rồi....***- Tình trạng của cậu nhà đã rất yếu rồi nhưng nay lại bị như vậy....- Vậy... Thì sao???- Chúng tôi bó tay bây giờ chỉ trông chờ vào thượng đế thôi...***-Anh là ai? -Tôi là Vương Tuấn Khải.-Anh có quyền gì mà dám to tiếng với tôi?-Tôi là chuyên gia tâm lý của cậu đấy!-Tôi đâu có bì vấn đề thần kinh mà phải cần anh?-Cậu...-Tự nhìn lại mình mà xem 12 h đêm chạy ra sân thượng đòi nhảy lầu.Vậy có thể nói là người bình thường à?-Tôi yêu Tử Kì!!!*** -Này! Sao cậu cứ khóc hoài vậy? -Mặc tôi! Tôi không cần ai quan tâm! Và anh cũng không ngoại lệ! -Tôi là bác sĩ của cậu mà! Tôi có thể giúp cậu! -Giúp tôi sao? -Đúng vậy! -Vậy anh có thể làm cho Tử Kì yêu tôi được không? - Tôi đâu phải thần thánh đâu mà giúp cậu được việc đó! -Vậy thì anh đừng nói giúp tôi nữa! Hiện tại tôi chỉ cần điều đó thôi!
***- Khải à...tôi với anh có nợ nần gì thì về nhà tính nha.B..bây giờ anh đừng hành hạ tôi bằng cách tiểu nhân này..hihi...ta đi ra ngoài nha! - Có tôi ở đây! Cậu đâu phải 1 mình! Tôi không coi như thế là nợ đâu! - Lời nói của tôi...anh coi như gió thoảng mây bay à? - Trời ơi!có khu này chỉ có mười mấy tầng! trẻ lên 3 còn vào được! -Vậy thôi luôn đi!***- Cậu có sao không?- Ma..là ma huhuhuhuhu- Cậu sao thế? Chúng ta đang ở nhà! Ma quỷ gì ở đây?!- T..tôi thấy r...rất nhiều cô gái...quay vòng quay vòng Aaa- Làm sao? Trên đời này hihihi không có ma đâu! Hihihi**"Dẫu biết là xa xôi,là thầm lặng những chẳng thể nào dứt bỏ được tình cảm này này trong tim
Càn trông về phía người là ngày nắng, là hạnh phúc thì nơi anh chỉ có những ngày đêm và nước mắt. Mấy ai thấu hiểu cho nổi lòng thiệt thòi trong tình cảm.quá sâu thẩm ,quá tồi tệ khi mình mang lầm lở, nói cho nhiều vào rồi cũng trả được gì,đâu được hạnh phúc như ý muốn ngược lại phải dồn nén cảm xúc với nổi đau mà chính bản thân ban tặng. Rồi để sầu cho lòng vơi, rồi để bản thân phải tự ứng phó với sự đau dai giết. Cứ phải đau đớn là khi tự mình chữa lành vết thương. Nhưng cứ nói với mọi người rằng mình rất ổn,dù trong lòng như có ngàn mũi kim đâm xuyên ..."- T...tại s...s...ao???? Ông trời... Lại.. Độc ác.... Như thế????- Ông cứ hành hạ tôi đi.... Tại s....sao....??? Huhu...trên đời này còn có thiên lý nữa hay không chứ!!!???- Vương Nguyên em nhớ không?? Lần đầu anh gặp em là khi em đòn gặp Tử Kì đó!! Lúc đó trông em rất tức cười... Lại bướng nữa..... Em sống trong ảo mộng tình yêu của Tử Kì... Thế mà....- Nguyên à... Đáng lẽ anh phải để cho em sống trong sự vui cười giả tạo còn hơn là sống trong thế giới bi thương.... Huhu... Anh không nên kéo em theo anh.... Sống bên anh em luôn chịu tổn thương em luôn sống trong giọt nước mắt vì anh.... - Nguyên à...em tỉnh dậy đi.... Anh sẽ dắt em đi tất cả mọi nơi..."Reeeng..." Chiếc điên thoại tăng nhiệt độ vì quá nhiều cuộc gọi....*Vương Tuấn Khải!! Sao cậu không đi làm cậu định thôi viếc có phải không???*- 1 tin nhắn từ viện trưởng:'( :'( :'( :'( :'( :'( :'( 14/2... - Tiểu Nguyên!!! Hôm nay là valentine đó!! Anh chuẩn bị cả đêm đó chúng ta cùng ăn nào!! Chocolate ngọt ngào nè! Măm măm...*ngoài cửa* - Trời ơi!! Anh ta bị khùng hay sao mà bữa nào cũng tới độc thoại 1 mình rồi tới tối trời mới chịu về ah!!!- 1 y tá kinh ngạc.- Chắc anh ta bị ma nhập rồi đó!?- Thật kinh tởm!? Anh ta nói chuyện với con người chuẩn bị chết đó! Kinh dị thật!!!- Thôi đi! Đứng ở đây rùng người quá!!*** - Nè thêm bông hồng mà anh mua nè!! -...- Sao? Em cảm ơn anh à?! Em khỏi cần nói anh cũng biết bông hồng mà!?-...- Đẹp lắm hả!?-...- Anh biết mà anh chọn là phải đẹp thôi! Hihi-...-Chocolate ngọt ngào à?!-... - Ừ anh biết mà chính tay anh làm mà!!?-...Anh cứ mãi nói chuyện với cái nguời nằm im thin thít kia.... Chẳng quan tâm gì đến điện thoại* Vương Tuấn Khải!! Anh đi làm nhanh lên viện trưởng giận rồi kìa!!!*:'( :'( 15/4,* Đã 2 tháng cậu không đi làm!? Rốt cuộc làm cái gì vậy hả!!!!??*O:-) O:-) 4/6* Đừng tưởng cậu tài giỏi thì tôi không dám đuổi việc nga!!*8/7*Tôi chính thức sa thải nhân viên vô trách nhiệm như cậu!!* To be contuned..... Chap sau Khải bị khùng ah!! Có ai có ý kiến gì không cờ men cho mình biết nhá
***- Khải à...tôi với anh có nợ nần gì thì về nhà tính nha.B..bây giờ anh đừng hành hạ tôi bằng cách tiểu nhân này..hihi...ta đi ra ngoài nha! - Có tôi ở đây! Cậu đâu phải 1 mình! Tôi không coi như thế là nợ đâu! - Lời nói của tôi...anh coi như gió thoảng mây bay à? - Trời ơi!có khu này chỉ có mười mấy tầng! trẻ lên 3 còn vào được! -Vậy thôi luôn đi!***- Cậu có sao không?- Ma..là ma huhuhuhuhu- Cậu sao thế? Chúng ta đang ở nhà! Ma quỷ gì ở đây?!- T..tôi thấy r...rất nhiều cô gái...quay vòng quay vòng Aaa- Làm sao? Trên đời này hihihi không có ma đâu! Hihihi**"Dẫu biết là xa xôi,là thầm lặng những chẳng thể nào dứt bỏ được tình cảm này này trong tim
Càn trông về phía người là ngày nắng, là hạnh phúc thì nơi anh chỉ có những ngày đêm và nước mắt. Mấy ai thấu hiểu cho nổi lòng thiệt thòi trong tình cảm.quá sâu thẩm ,quá tồi tệ khi mình mang lầm lở, nói cho nhiều vào rồi cũng trả được gì,đâu được hạnh phúc như ý muốn ngược lại phải dồn nén cảm xúc với nổi đau mà chính bản thân ban tặng. Rồi để sầu cho lòng vơi, rồi để bản thân phải tự ứng phó với sự đau dai giết. Cứ phải đau đớn là khi tự mình chữa lành vết thương. Nhưng cứ nói với mọi người rằng mình rất ổn,dù trong lòng như có ngàn mũi kim đâm xuyên ..."- T...tại s...s...ao???? Ông trời... Lại.. Độc ác.... Như thế????- Ông cứ hành hạ tôi đi.... Tại s....sao....??? Huhu...trên đời này còn có thiên lý nữa hay không chứ!!!???- Vương Nguyên em nhớ không?? Lần đầu anh gặp em là khi em đòn gặp Tử Kì đó!! Lúc đó trông em rất tức cười... Lại bướng nữa..... Em sống trong ảo mộng tình yêu của Tử Kì... Thế mà....- Nguyên à... Đáng lẽ anh phải để cho em sống trong sự vui cười giả tạo còn hơn là sống trong thế giới bi thương.... Huhu... Anh không nên kéo em theo anh.... Sống bên anh em luôn chịu tổn thương em luôn sống trong giọt nước mắt vì anh.... - Nguyên à...em tỉnh dậy đi.... Anh sẽ dắt em đi tất cả mọi nơi..."Reeeng..." Chiếc điên thoại tăng nhiệt độ vì quá nhiều cuộc gọi....*Vương Tuấn Khải!! Sao cậu không đi làm cậu định thôi viếc có phải không???*- 1 tin nhắn từ viện trưởng:'( :'( :'( :'( :'( :'( :'( 14/2... - Tiểu Nguyên!!! Hôm nay là valentine đó!! Anh chuẩn bị cả đêm đó chúng ta cùng ăn nào!! Chocolate ngọt ngào nè! Măm măm...*ngoài cửa* - Trời ơi!! Anh ta bị khùng hay sao mà bữa nào cũng tới độc thoại 1 mình rồi tới tối trời mới chịu về ah!!!- 1 y tá kinh ngạc.- Chắc anh ta bị ma nhập rồi đó!?- Thật kinh tởm!? Anh ta nói chuyện với con người chuẩn bị chết đó! Kinh dị thật!!!- Thôi đi! Đứng ở đây rùng người quá!!*** - Nè thêm bông hồng mà anh mua nè!! -...- Sao? Em cảm ơn anh à?! Em khỏi cần nói anh cũng biết bông hồng mà!?-...- Đẹp lắm hả!?-...- Anh biết mà anh chọn là phải đẹp thôi! Hihi-...-Chocolate ngọt ngào à?!-... - Ừ anh biết mà chính tay anh làm mà!!?-...Anh cứ mãi nói chuyện với cái nguời nằm im thin thít kia.... Chẳng quan tâm gì đến điện thoại* Vương Tuấn Khải!! Anh đi làm nhanh lên viện trưởng giận rồi kìa!!!*:'( :'( 15/4,* Đã 2 tháng cậu không đi làm!? Rốt cuộc làm cái gì vậy hả!!!!??*O:-) O:-) 4/6* Đừng tưởng cậu tài giỏi thì tôi không dám đuổi việc nga!!*8/7*Tôi chính thức sa thải nhân viên vô trách nhiệm như cậu!!* To be contuned..... Chap sau Khải bị khùng ah!! Có ai có ý kiến gì không cờ men cho mình biết nhá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com