TruyenHHH.com

Fanfic Kaiao Dich Khi Em La Bong Hong Xanh Duy Nhat Blue Sapphire

Đêm chiếu phim: Phiên bản kinh dị không diễn ra như dự định

Người dịch: Oriana

---

Thứ nhất, Aoko không phải kiểu người dễ bị dọa. Cô sẽ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào những con ma hay cười cợt trước những con quái vật, và chỉ hơi căng thẳng vì những kẻ giết người điên cuồng. Sẽ thật sai lầm nếu chọn một bộ phim cũ kĩ, sến súa.

Thứ hai, đã từng có một bộ phim về quái vật cá vô tình lọt vào đống phim mượn được của anh. Thật là một thảm họa. Kaito đã trốn dưới chăn cả nửa bộ phim trong tiếng cười của Aoko và bỏng ngô của anh còn bị cô trộm.

Thế nhưng, điều kì lạ nhất và bất ngờ nhất trong tất cả những gì đã xảy ra đã xảy ra là Aoko thiếp đi trên ghế sofa.

Kaito rời mắt khỏi bộ phim, liếc nhìn cô. "Này Aoko, cậu nghĩ gì về..." Nhận ra cô đã ngủ, anh tạm dừng bộ phim và huých vào cô. "Aoko." Một cú huých nữa. "Này, Aoko."

Ngủ say như trẻ con ấy. Dù sao thì cũng đã khá muộn rồi, Kaito không thể trách được. Thôi thì cứ để Aoko cứ ngủ trên ghế sofa vậy, anh cũng không định lôi cô vào phòng khách. Dù sao thì trông cô cũng khá thoải mái ở đó rồi.

Kaito bật lại bộ phim, thầm nghĩ lúc tỉnh dậy cô sẽ chuyển sang trên giường ngủ, và chắc chắn sẽ không trách anh vì đã làm cô bỏ lỡ một bộ phim chán đến mức khiến cô ngủ quên. Và rồi, anh nhận ra rằng bản thân cũng chẳng thấy bộ phim thú vị hơn tẹo nào, rồi lại quay sang chú ý đến Aoko.

Hơi thở cô nhè nhẹ, lồng ngực phập phồng đều đặn. Kaito hoàn toàn không hiểu tại sao việc đó lại quan trọng đến mức khiến anh chú ý đến vậy. Cô ngả lưng ra sau, đủ để lộ một khoảng da giữa áo và váy. Đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở, và hàng mi dài lay động nhẹ nhàng trên đôi mắt nhắm nghiền.

Kaito nuốt nước bọt. Anh hiếm khi có cơ hội nhìn thấy Aoko như thế này, hoàn toàn bình yên và thoải mái. Cô thường hay mắng chửi, cười nhạo anh, đôi khi sợ sệt trước một trò đùa mới lạ, hoặc đuổi theo anh với cây chổi vác sau lưng. Lần cuối anh thấy cô thư giãn như thế này có lẽ đã kể từ lúc họ còn nhỏ, khi cô là người đầu tiên ngủ gật trong buổi ngủ lại của họ. Anh đã tỉnh dậy và ngắm nhìn cô một lúc trước khi đánh thức cô và nằng nặc đòi làm mấy trò gì đó vui vẻ.

Và như dự đoán, cô đã đánh anh không thương tiếc vì chuyện đó.

Mọi thứ đã thay đổi so với ngày nhỏ. Aoko không còn mặc pyjama, anh không tỉnh dậy một cách tình cờ hay có kế hoạch nhảy lên người cô. Và... cô bây giờ thật xinh đẹp.

Có điều gì đó dao động trong Kaito. Anh thực sự, thực sự hy vọng đó chỉ là cơn đói, và anh đột nhiên muốn ăn một chiếc bánh sandwich khi nhìn vào khuôn mặt Aoko. Và khi Kaito thừa nhận rằng cảm giác đó chẳng hề giống cơn đói, anh nghĩ rằng có thể đó là tình yêu.

Yêu người bạn thời thơ ấu của mình không phải là một đề xuất vui vẻ đối với Kaito. Nó sẽ làm hỏng hầu hết những gì anh dám chắc trong cuộc sống của mình; anh không biết liệu cô có cảm thấy giống vậy không; và ngài thanh tra chắc chắn sẽ giết anh. Nhưng tại sao anh phải đi tìm hiểu mấy cái quái quỷ này chứ-

Ồ. Không, đợi đã. Cảm giác này không phải là tình yêu. Cái thứ này vẫn chưa được loại trừ, nhưng nó cấp bách hơn nhiều.

... Và tệ hơn rất, rất, rất nhiều.

"Này. Biến đi," Kaito càu nhàu. Anh nhìn chằm chằm xuống chỗ đang phồng lên trên quần mình. Nó cứng đầu không chịu biến mất. Thực tế thì, khi anh khẽ liếc sang dáng vẻ ngủ say của Aoko, anh đã cảm thấy nó hơi to ra.

Ai lại cứng lên khi nhìn bạn thân ngủ chứ!? Loại biến thái nào đ- được rồi, có lẽ Kaito không nên nói thứ gì quá tàn nhẫn với một nhóm người mà rõ ràng anh giờ đang là một phần của nhóm đó.

Nhưng muốn nó biến mất có vẻ không hiệu quả. Kaito thở dài, và nhìn Aoko lần cuối, anh lẻn vào phòng vệ sinh gần nhất. Tựa vào tường, anh tụt quần xuống và với tay vào quần đùi.

Anh cố giữ cho tâm trí mình trống rỗng, có thể là nghĩ đến một người con gái nào đó mà anh không biết hoặc phải đi học cùng. Nhưng rồi, suy nghĩ của anh không thể thoát khỏi hình bóng cô gái đang say sưa ngủ trên chiếc ghế dài của anh, ngực phập phồng theo từng nhịp thở, và một inch da thịt hấp dẫn lộ ra bên dưới chiếc áo sơ mi của cô.

Chết tiệt. Kaito bắt đầu tăng tốc, nhưng những suy nghĩ đó vẫn cứ ám ảnh. Sẽ như thế nào nếu được hôn lên đôi môi hé mở đó hoặc chạm vào làn da đó hoặc-

Tự cho rằng trí tưởng tượng của mình quá phức tạp để áp dụng lên một người đang ngủ say, anh buộc mình chỉ tập trung vào hình ảnh của cô cho đến khi hoàn thành. Sau khi lau sạch người, anh quyết định rằng anh thực sự sẽ phải sớm mời cô đi chơi, dù chỉ để làm cho điều này bớt kỳ lạ hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com