TruyenHHH.com

Fanfic Jackson Toi Nam Thang Toi Va Nguoi

Buổi công bố đại sứ hình ảnh Vân Nam resort:

"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu lần này hợp tác với Hà Mỹ Vân là vô tình hay hữu tình thế?"

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, nhìn sang Mỹ Vân bên cạnh, dịu dàng nói

"Trong vô tình lại có hữu tình."

Diệp Tử mỉm cười, tắt màn hình TV. Không sao, cô có người mới, cậu cũng vậy. Công bằng mà

"Diệp Tổng"

Cô ngẩng mặt nhìn thư kí, "Có điện thoại từ Mỹ gọi về ạ."

Cô gật gật đầu ra hiệu nối máy

"Alo"

"Diệp nha đầu"

"Kiệt??"

"Sao em không nghe điện thoại của anh thế?"

"Không phải của anh mà của mọi người em đều không nghe."

"Ha ha anh biết mà. Bà xã báo cho em 1 tin vui, mai anh sẽ về Trung Quốc."

"Ủa về làm ăn ư?"

"Bà xã anh nhớ em mà"

"Vậy sao ông xã, em cũng vô cùng vô cùng mong chờ anh." Diệp Tử bật cười, xoay ghế đối diện khung cửa kính đầy nắng.

"Anh mang cho em một bất ngờ. Thế nhé, mai nhớ ra sân bay đón anh. Hehe"

Thư kí trợn mắt, cô nghe không nhầm chứ, người đó vừa gọi Tổng giám đốc là bà xã. Cô ấy vừa gọi người đó là ông xã? Cô ấy đã kết hôn rồi ư??

--

"Thiên Thiên , Thiên Thiên"

Nguyên Nguyên bám đuôi theo Thiên Tỉ vòi vĩnh.

"Chuyển vàng cho tớ đi mà."

Phiền chết mất, cái tên bảo bối này sao hắn không tìm người yêu hắn cứ bám lấy mình vậy. Cậu ngồi xuống ghế, nhếch mép nhìn hắn

Tiểu Khải của cậu đâu, hắn không bám dính lấy cậu hay sao mà cứ theo tớ thế?"

Nguyên Nguyên mím môi, ngồi xuống ghế, giận dỗi nói

"Chúng tớ chia tay rồi."

"Phì" Dịch Dương Thiên Tỉ phì cười

"Sao cậu...cậu..chả có tí lịch sự nào thế?" Vương Nguyên giơ tay tét tét vào má Thiên Tỉ

"Cậu xem" Thiên Tỉ cũng không vừa véo cái má mềm mềm của Nguyên Tử, nhéo nhéo nó ra chỗ quyển lịch treo trên tường. "Lần nào hai người chia tay cũng đánh dấu vào quyển lịch đó. Cậu thấy trên quyển lịch đó có còn chỗ nào trắng không?"

*lắc đầu*

"Thế, hai người đã bao giờ chia tay thành công chưa?" Dịch Dương phì cười, nhéo nhéo cái má Nguyên Nguyên lần nữa, rồi cúi xuống chơi điện tử tiếp.

Nguyên Nguyên im lặng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc

"Lần này là thật đó."

"Ồ~"

"Tớ nói thật đấy. Hôm nọ mẹ anh ý bắt anh ý kết hôn."

"Kết hôn" hai chữ thốt ra khiến bản thân Dịch Dương Thiên Tỉ cũng sững lại. Khuôn mặt đang vui vẻ, bỗng trở nên lãnh lẽo

"Chuyện như thế nào?"

"Hôm đó, lúc tớ và anh ấy chụp ảnh tạp trí xong, anh ấy nhận được điện thoại liên tục. Tớ hỏi anh ấy cũng không nói. Sau đó, mẹ anh ấy gọi cho tớ."

"Gọi cho cậu, không phải là lại kiểu chia tay trong truyền thuyết đó chứ?"

"Mẹ anh ấy chỉ nói là đại ý muốn Tiểu Khải đi xem mặt, nhờ tớ giới thiệu."

"Chà mẹ anh ấy cao tay thật. Có phải báo chí chưa từng khui ra ảnh cậu và anh ấy đâu. Lại nhờ cậu như vậy, chính là nói không đồng ý cậu rồi?"

"Chính thế, tớ nói với Tiểu Khải thì anh ấy cứ ấp úng. Tớ mới phát hiện ra anh ấy đã đi gặp cái cô mẹ anh ấy giới thiệu rồi..."

"Gì cơ, thật sao??"

Nguyên Nguyên gật đầu mặt đầy vẻ ấm ức. Giọng nói không còn hoạt bát như mọi hôm mà trở nên lãnh đạm:

"Tớ đòi chia tay, anh ấy cho rằng tớ lại nghịch nên không thèm để ý đến tớ. Thiên Tỉ...cậu nói xem, nếu người cậu yêu kết hôn với người khác cậu có để ý không?"

Thiên Tỉ cúi đầu, không nói. Thật ra, bảy năm là một khoảng thời gian dài, thật ra, cô ấy có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng vượt qua tất cả cái đó, cậu sẽ chấp nhận chuyện này chứ?

"Thiên Tỉ, bất kì lí do gì, tôi cũng đã kết hôn. Cậu sẽ vì yêu tôi bỏ qua bảy năm đằng đẵng chờ đợi này chứ? Một người tự cao như cậu có thể chấp nhận sao?"

"Nguyên Nguyên, nếu như Tiểu Khải bị ép buộc kết hôn, anh ấy nói còn yêu cậu cậu có tin không?"

"Hôm nay cậu sao vậy? Có tâm sự gì à?"

Thiên Tỉ quay mặt đi lạnh lùng đáp, "Chỉ muốn an ủi cậu thôi mà."

Trong căn phòng mù mịt, Thiên Tỉ ngồi trên ghế sofa nhìn về phía tấm rèm cửa dày. Bao nhiêu lâu rồi không vén nó lên nhỉ? Năm đó, Nhâm tỷ ví cô như ánh thái dương tỏa rạng, cậu xem cô như mặt trời rực rỡ, tình yêu đầu đời ấy, đến bây giờ vẫn còn vẹn nguyên. Chỉ là...cô ấy. Bảy năm xa cách, một người đàn ông khác. Dịch Dương Thiên Tỉ, thừa nhận đi, mày đang ghen.

"Nhạc đang được phát lên ở đâu đó. Thật tình cờ lại là ca khúc ấy. Bài hát mà chúng ta từng cùng nhau nghe. Bản tình ca em thích nhất. Bước ngoặt trong lời bài hát, giờ đây lại phản chiếu chính hình ảnh hai ta. Đáng tiếc, bài hát ấy không nói cho anh biết, làm thế nào mới có thể giữ lại em? Bây giờ ai đang ở trong trái tim của em? Em sẽ đối xử với người đó tốt chứ? Giờ đây anh còn rất nhung nhớ , nhưng lại cố tình lẩn tránh em....

Tình yêu này bao năm nữa mới có thể ngừng lại? Mưa rơi bao ngày nữa, anh mới có thể nhìn nắng ấm? Anh nào có buồn đâu, chỉ là nước mắt vô tình rơi mà thôi. Những bài hát gợi ra bao đau thương cố chôn dấu, nhưng cùng không nỡ dừng nó.

Bên ngoài trời đã hửng nắng rồi, còn anh, anh sao ngừng yêu em lại được đây..???"

( Trời hửng nắng- Uông Tô Lang)

"Nào mau gọi đi" Thiên Tỉ gác chân lên bàn mặt hếch lên nhìn Diệp Tử. Cô đang nhìn cậu bằng ánh mắt hận muốn chết.

"Thiên ca...Đại ca...Thiên caaaaaaaaaaaaaaaa" Cô nhắm mắt gọi một lèo. Thật xấu hổ, lại thua cược với cậu nhóc này. Thiên Tỉ mỉm cười mãn nguyện. Cảm giác vô cùng thỏa mãn, thảo nào, Tiểu Khải lại thích bắt nạt Nguyên Tử nhử vậy.

"Diệp Diệp ngoan mau lấy nước cho đại ca uống" Vỗ vỗ đầu này, thích vỗ vỗ đầu tôi sao, bây giờ tôi vỗ lại. Há Há..

Diệp Tử nén tức giận, cầm cốc nước mà chỉ muốn dội thẳng vào đầu cái tên nhóc này.

"Này" Cô hất hất mặt vào cốc nước

Cậu ta nhíu mày. Ôi đúng là mỹ nhân có nhíu mày thôi cũng khyunh đảo chúng sinh.

"Này là sao?"

"Cậu muốn uống nước mà."

Thiên Tỉ quay mặt đi, thủng thẳng đáp

"Gọi ai thế?"

Tôi muốn bóp chết cậu. " Đại ca, uống nước đi.."

Thiên Tỉ phì cười, mặt mày rạng rỡ, uống nước mà ngọt như uống sữa vậy. Ai bảo cậu được 100 điểm bài giữa kì chứ. Há Há. Cậu ngày đêm ôn luyện chính là lúc này đây, được vênh mặt với cô giáo, còn được gọi là đại ca nữa.

"Thiên ca, cậu làm ơn tập trung vào được không? Cậu đã làm sai câu này 3 lần rồi đó." Diệp Tử chán nản nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu trai này hôm nay bị sao vậy nhỉ?

"Đầu óc cậu để đi đâu thế hả?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Diệp Tử, trong lòng đang cực hoản loạn, cậu không biết nên mở lời thế nào đây.

"Diệp Diệp...bảo này.."

"Ừ, đang nghe đây"

"Cái đó..ừm..chị đã từng hứa...đó..đó"

Diệp Tử ngẩng lên nhìn cậu,

"Hứa cái gì?"

Bấm đốt ngón tay, chắc bây giờ nói được rồi. Dịch Dương mím môi lại, lấy hết dũng khí nói:

"Chị từng hứa nếu tôi đạt 100 điểm sẽ ra nhập fanclub của tôi đó."

"Phì" Diệp Tử nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười đại mỹ nữ có khác, khuôn mặt Thiên Tỉ tỉnh bơ nhưng vành tai đã đỏ lừ rồi. "Có thế mà cậu cũng phải xấu hổ sao?"

" Ayyyy, không phải tôi xấu hổ, mà là tôi không biết mở lời thế nào thôi."

"Được rồi, weibo tôi cũng follow rồi, cậu viết địa chỉ fansite chính thức ra đây tôi đi đăng kí"

"Xoạt" Thiên Tỉ gạt sách vở sang một bên, mặt mày hớn hở, bật laptop nói.

"Không cần đọc số thẻ chứng minh tôi đăng kí dùm chị."

Màn hình laptop bật lên, cậu nhanh chóng truy cập trang web.

"Chị đợi một lát tôi đi lấy dây sạc nhé."

Thiên Tỉ nhảy chân sáo ra khỏi phòng, bỏ mặc Diệp Tư ở lại. Tầm 10p sau

"Dịch Dương, Dịch Dương~"

"Ơi iiiiiiiiiiii"

Cậu quay lại phòng thấy Diệp Tử mặt vô cùng nghiêm trọng ngồi tựa vào bàn xoay người về phải cửa nhìn cậu. Có việc gì mà mặt cô ý quái lạ thế nhỉ. Phía sau lưng là chiếc laptop đã bật, màn hình màu nâu, hình như là trang fansite của cậu. Có gì lạ thế nhỉ?

Chết. Dịch Dương giật mình, đi rồi mình quên mất. Cậu lao nhanh vào, gạt Diệp Tử ra. Muộn rồi.

"Cậu giải thích xem đây là sao"

Diệp Tử giữ hai vai cậu, ngồi xuống ghế, chỉ màn hình laptop

"Saoo....saoo.. sao...gì...chứ??????"

"1. Nick đăng nhập Thiên_tổng_siêu_cấp_đẹp_trai_siêu_cấp_cao_lãnh

2. Bài đăng gần đây, tôi chưa thấy ai đẹp trai như Thiên tổng"

Ôi trời, sao lại quên mất chưa log out ra chứ, xấu hổ quá, Dịch Dương cúi sạp nằm bò xuống mặt bàn. Diệp Từ vừa nói vừa nhịn cười, di di con chuột laptop:

"Cái quái gì đây, Dịch Dương, sao cậu có thể là admin trang fansite hâm mộ cậu cơ chứ????"

Diệp Tử cười chảy cả nước mắt. Khuôn mặt đen xì của Dịch Dương càng khiến cô buồn cười. Cái con người này, lúc nào cũng tỏ ra cao lãnh, không màng thế sự. Ai mà biết chứ, cậu ta lại là admin trang fansite của mình.

"Chị cười xong chưa?"

Hí hí hí. Được rồi nghiêm túc. "Không sao, tôi hiểu mà" Cô vỗ vai đầy an ủi.

Chị hiểu cái con khỉ ý. Thứ nhất, tôi như thế chỉ là xem hoạt động của fan thôi, như thế là chăm lo cho họ. Thứ hai, tôi chỉ làm mod thôi, có làm admin đâu."

Ayyyyyyyyyyyy. Cậu đứng hẳn dậy, túm áo Diệp Tử "Chị cười xong chưa? Có tin tôi đá chị ra cửa không?"

"Được...hì... được rồi. Nghiêm túc."

Dịch thiếu lườm cô một cái rồi ngồi xuống. Chị còn cười, tôi cắn chị.

" Số chứng minh?"

"10xxxxxxxxxxxxxxxxx"

"Ngày tháng năm sinh?"

"14/02/199x"

"Nickname muốn đặt"

Khuôn mặt cực kì nghiêm túc, giọng vô cùng nghiêm túc

"Thiên_tổng_siêu_cấp_đẹp_trai_siêu_cấp_cao_lãnh_cô_giáo"

"Chị....................."

" Được rồi, được rồi, tôi đùa. Diệp Diệp đi."

...

"Xong rồi."

"Ủa như vậy là xong hả?"

"Chị đăng kí xong, bao giờ có thời gian tôi xét duyệt cho chị."

"Sao cậu không duyệt luôn?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đến gần cô, cậu cao hơn cô 1 cái đầu, dễ dàng nhìn cô từ trên cao, nhấc cằm cô lên, nói một cách vô cùng soái

"Bây giờ không thích. Ai bảo chị chòng ghẹo tôi."

~ Hoàn chương 5~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com