Fanfic Inuyasha Manh Ngoc Mau
Giữa cảnh đêm hoang vắng, bên chiếc giếng cạn, cảnh vật vẫn như vậy, ký ức lần đầu đặt chân đến nơi này cô không bao giờ quên, vì chính nó đã đưa cô đến với vận mệnh của mình.
.
.
.
Inuyasha... Inuyasha... anh... có nghe thấy em không...?
.
.
.
Nhưng tất cả... đã không còn nữa rồi. ***Kagome cố gắng chịu đựng. Từng vết cào bởi móng vuốt cứ thế giáng lên khuôn mặt xinh xắn. Kagome không thể làm gì. Từ khi trò chơi này bắt đầu, cô đã bị dồn vào đường cùng rồi. Giết hoặc bị giết? Tất nhiên chọn bị giết. Nhưng cô biết, sự lựa chọn của mình không chỉ có thế. Cô còn một lựa chọn nữa, chính là làm mọi người thức tỉnh. Đã cùng nhau trải qua bao phen sinh tử, đâu có chuyện lí trí của họ bị lấn át quá dễ dàng để rồi tấn công cô như vậy? Cả Inuyasha nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh móng vuốt của anh chĩa vào người. Đúng vậy, nhất định cô còn một sự lựa chọn... Ít nhất, cô đã tin tưởng điều đó... Urano cười khinh. Urano biết, cô sẽ cho rằng mình còn một sự lựa chọn, như vậy mới đúng kế hoạch. Bởi khi Kagome hy vọng nhiều như vậy, thất vọng nhận được sẽ làm cô ta không thể đứng dậy được nữa. Cô làm đủ mọi cách, vậy mà không ai tỉnh lại. Họ đã rơi vào một cạm bẫy không thể thoát ra. Chỉ một thứ chất độc tẩy não lại có thể khiến họ mê muội như vậy. Ngay cả nụ hôn chân thành nhất cô dành cho anh... cũng không khiến anh tỉnh lại. Inuyasha... anh... không nghe thấy em... Mãi mãi không nghe thấy em nữa... Kagome đứng không vững, ngã xuống đất. Trên người cô đầy máu và những vết xước, vết rách da thịt. Nước mắt giàn giụa, dần dần ít lại, cuối cùng chẳng còn sức mà khóc nữa. Mũi tên linh lực cũng chẳng làm được gì, nó không thể bắn được đến chỗ Urano, có bắn vào được Inuyasha cũng không khiến anh bị thương. Cô nhận ra, chất độc đó còn có thể khiến cơ thể không bị thương trong một khoảng thời gian nhất định. Cái gì mà lựa chọn chứ, ngay từ đầu, kẻ thắng người thua đều đã được quyết định rồi. Thật tuyệt vọng làm sao. Có làm thế nào cũng không cứu được họ. Cô làm đủ mọi cách, vẫn không cứu được họ! Sango, Miroku, Inuyasha bỗng dưng lùi dần ra xa, không đánh cô nữa. Phải, cần gì đánh một người đang chết dần chết mòn về cả tâm hồn lẫn thể xác thế này... Chỉ còn chờ cho cơ thể này về với hư vô thôi... Bỗng dưng ước, ước gì mình còn có thể khóc, ít ra có thể để lại chút minh chứng rằng, ở đây, thời đại này, từng có một người con gái tên Kagome, và đã yêu Inuyasha. "Kagome" - một giọng nói truyền đến Kagome, cô lập tức nhận ra, đó chính là kẻ đang ngồi quan sát cuộc chiến đẫm máu này. "Cô vừa lòng chưa, tôi sắp chết rồi. Cô có thể tự do thực hiện kế hoạch của mình. Hòn đá ngáng chân cô bấy lâu nay sắp biến mất rồi." - Kagome đau khổ nói, với những vết thương này, cơ thể cô sẽ mất máu mà chết nhanh thôi."Kagome, ta cho cô một con đường sống. Cô hãy quay về thế giới của mình và đừng bao giờ quay lại, như thế cô sẽ sống. Nếu cô quay lại, cô sẽ bị bạn bè tấn công một lần nữa.""Urano, trải qua bao việc như vậy, cô nghĩ tôi đối với cô còn có lòng tin? Tôi về đó, có gì đảm bảo cô sẽ để tôi yên? Tôi sẽ không quay về. Tôi dù có chết cũng chôn thân nơi này, ít ra, Inuyasha sẽ đến đặt hoa lên mộ tôi.""Kagome, ta không tin cô lại bi quan như vậy.""Đúng! Tôi không hề bi quan như vậy. Nhưng đó là những điều tôi sẽ nói, nếu như..."Kagome bắt đầu cất tiếng hát. Bài hát lần đầu tiên cô hát cho mọi người nghe. Bài hát này đầy kỉ niệm của cô và Inuyasha. "... Nếu như cách này không thành công!"Sức cùng, lực kiệt, Kagome vẫn cố gắng gượng hát từng câu. Âm thanh trong trẻo vang khắp không gian. Tuy không hay, không đúng nhạc, nhưng lại chứa đựng một điều gì đó thật đặc biệt. "Urano, cô đừng tưởng rằng tôi không biết, Miroku không hề dùng đến Hang gió, chứng tỏ họ không bị mất ý thức hoàn toàn. Tôi vẫn còn cơ hội. Cô chưa thắng đâu."Ba năm trước, vào ngày cô trở về, chính là ngày sinh nhật Inuyasha. Cô biết, anh không hề quan tâm đến sinh nhật, từ lâu đã chẳng còn nhớ ngày sinh của mình, nên đã đặt cho anh một ngày sinh nhật từ lúc còn đang trên đường đi tìm ngọc. Sau đó, anh vẫn nhớ cô đã đặt cho mình một ngày sinh nhật, nhưng cũng chẳng tổ chức bao giờ. Không có Kagome, thì tổ chức làm gì. Ngày cô trở về, lần đầu tiên anh tham gia bữa tiệc sinh nhật của chính mình. Kagome nghĩ, hát bài hát bình thường thì không ổn, đây là một ngày vô cùng, vô cùng đặc biệt, không thể chỉ hát bài Happy birthday tầm thường đó được. Cuối cùng, cô đã hát một bài hát nhẹ nhàng, nói về một người con gái vượt qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể tìm được hạnh phúc của mình. Bài hát ấy, tựa như nói về cô, cũng giống như cô đang nói rằng mình đã tìm được hạnh phúc. Cô đang đánh liều. Không cần biết, liệu một bài hát có đủ để làm anh tỉnh dậy không. Không cần biết, tiếng hát của cô có thể tới được anh không, cô vẫn hát. Cô không biết rằng, linh lực của mình, sức mạnh của mình đang thông qua tiếng hát mà chữa trị cho họ. Cô nghĩ, nếu như anh vẫn không tỉnh lại, đây sẽ là bài hát đánh dấu hai ngày quan trọng, một là ngày cô trở về bên anh sau ba năm xa cách, hai là ngày cô chết dưới bàn tay của người mình vẫn luôn yêu thương. Urano ngồi phía xa, đã chẳng còn quan tâm đến cuộc chiến từ lâu, bỗng dưng giật mình khi nghe thấy tiếng hát. Cảm thấy vừa nực cười vừa thấp thỏm lo sợ. Nực cười, bởi một bài hát lạc điệu, tầm thường thế kia làm sao vô hiệu được chất độc của mình. Còn lo sợ, cô không biết tại sao... mình thấy lo nữa. Có một cảm giác rất lạ... - Im đi! - Urano lên tiếng, cô không thể nghe thêm một câu hát nào nữa. Cứ như, cứ như sự chân thành của nó đang cố gắng làm cô buông bỏ hận thù, cứ như nó đang cố nói với cô... "Đừng cứng đầu nữa."Cô biết bài hát này, bài hát này, là cha đã từng hát cho cô nghe. Cô không biết tại sao cha lại biết được bài hát ấy, nhưng chính nó đã giúp cô xích lại gần ông hơn. Lúc ấy, cha cô hát như thể đó chính là mong ước của ông, mong ước có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Còn bây giờ, Kagome hát, như thể đang tạm biệt hạnh phúc bé nhỏ dần trôi xa... Mặc cho Urano la hét, cô vẫn hát. Đã chẳng còn thứ gì lọt vào tai nữa rồi. Tuy lúc đầu, đây là cách cuối cùng cô nghĩ ra để làm Inuyasha tỉnh lại, nhưng càng hát, càng nhận thấy đó chỉ là một cái cớ, cô chỉ đang muốn hát bài hát đầy kỉ niệm này như một cách để vĩnh biệt tất cả. Không ngờ lại thành công. Inuyasha dần dần nghe thấy tiếng của một ai đó, phần con người còn sót lại đã mách bảo rằng, người đó vô cùng quan trọng. Đầu anh không hề đau chút nào, cái cảm giác nặng nhọc từ khi trúng độc vơi dần theo từng câu hát của Kagome. Giống như một người đang lạc trong bóng tối, anh dần tìm thấy được ánh sáng, tìm được lối thoát. Rồi, ở phía cuối ánh sáng đó, anh tìm được cô. Sango và Miroku cũng bắt đầu tỉnh lại. Họ có cảm giác, bóng ma trong mình đang tan biến, rồi hóa vào hư vô. Kagome vẫn hát, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Inuyasha, Sango, Miroku đã trở lại bình thường, không còn gương mặt xấu xa hay ánh mắt khát máu nữa. Họ đi về phía Kagome. Kagome ngồi đó, mắt mở to nhưng chẳng hề thấy gì. Tự cảm thấy có người đứng phía trước, cô ngẩng đầu lên. Hai mắt mở to dần... Miệng ngừng hát... Ai đây? Mình chết rồi ư? Hay đây là ảo giác? Inuyasha quỳ xuống đất, ôm Kagome vào lòng. Kagome vẫn nghĩ mình đang mơ, chỉ là một giấc mộng vô cùng đẹp trước khi chết thôi. - Inuyasha... không phải anh đúng không? Đây chỉ là ảo giác của em, em biết mà... - Kagome, anh đây. Anh trở lại rồi... - Inuyasha nói, đau lòng khi thấy Kagome mình đầy thương tích do mình gây ra. Nước mắt của Kagome tưởng như đã cạn, chợt tuôn trào. Đây
... không phải mơ, cũng không phải ảo giác... Cô ôm chặt lấy Inuyasha, mọi nghi ngờ dã được xóa tan. Đúng là Inuyasha... là Inuyasha rồi... Hết chương 14. Phù... chap này hơn 1660 từ lận (không tính phần lời nói của tác giả), dài nhất trong số các chương mình viết từ đầu đến giờ. Viết xong mệt quá đi. Tuy tên chap là Bởi vì cô rất quan trọng, nhưng trong cả 2 phần lại không hề có câu nói này, nhưng chắc mọi người cũng hiểu tại sao lại đặt thế rồi nhỉ. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ vì truyện mới đi được hơn nửa chặng đường thôi.
.
.
.
Inuyasha... Inuyasha... anh... có nghe thấy em không...?
.
.
.
Nhưng tất cả... đã không còn nữa rồi. ***Kagome cố gắng chịu đựng. Từng vết cào bởi móng vuốt cứ thế giáng lên khuôn mặt xinh xắn. Kagome không thể làm gì. Từ khi trò chơi này bắt đầu, cô đã bị dồn vào đường cùng rồi. Giết hoặc bị giết? Tất nhiên chọn bị giết. Nhưng cô biết, sự lựa chọn của mình không chỉ có thế. Cô còn một lựa chọn nữa, chính là làm mọi người thức tỉnh. Đã cùng nhau trải qua bao phen sinh tử, đâu có chuyện lí trí của họ bị lấn át quá dễ dàng để rồi tấn công cô như vậy? Cả Inuyasha nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh móng vuốt của anh chĩa vào người. Đúng vậy, nhất định cô còn một sự lựa chọn... Ít nhất, cô đã tin tưởng điều đó... Urano cười khinh. Urano biết, cô sẽ cho rằng mình còn một sự lựa chọn, như vậy mới đúng kế hoạch. Bởi khi Kagome hy vọng nhiều như vậy, thất vọng nhận được sẽ làm cô ta không thể đứng dậy được nữa. Cô làm đủ mọi cách, vậy mà không ai tỉnh lại. Họ đã rơi vào một cạm bẫy không thể thoát ra. Chỉ một thứ chất độc tẩy não lại có thể khiến họ mê muội như vậy. Ngay cả nụ hôn chân thành nhất cô dành cho anh... cũng không khiến anh tỉnh lại. Inuyasha... anh... không nghe thấy em... Mãi mãi không nghe thấy em nữa... Kagome đứng không vững, ngã xuống đất. Trên người cô đầy máu và những vết xước, vết rách da thịt. Nước mắt giàn giụa, dần dần ít lại, cuối cùng chẳng còn sức mà khóc nữa. Mũi tên linh lực cũng chẳng làm được gì, nó không thể bắn được đến chỗ Urano, có bắn vào được Inuyasha cũng không khiến anh bị thương. Cô nhận ra, chất độc đó còn có thể khiến cơ thể không bị thương trong một khoảng thời gian nhất định. Cái gì mà lựa chọn chứ, ngay từ đầu, kẻ thắng người thua đều đã được quyết định rồi. Thật tuyệt vọng làm sao. Có làm thế nào cũng không cứu được họ. Cô làm đủ mọi cách, vẫn không cứu được họ! Sango, Miroku, Inuyasha bỗng dưng lùi dần ra xa, không đánh cô nữa. Phải, cần gì đánh một người đang chết dần chết mòn về cả tâm hồn lẫn thể xác thế này... Chỉ còn chờ cho cơ thể này về với hư vô thôi... Bỗng dưng ước, ước gì mình còn có thể khóc, ít ra có thể để lại chút minh chứng rằng, ở đây, thời đại này, từng có một người con gái tên Kagome, và đã yêu Inuyasha. "Kagome" - một giọng nói truyền đến Kagome, cô lập tức nhận ra, đó chính là kẻ đang ngồi quan sát cuộc chiến đẫm máu này. "Cô vừa lòng chưa, tôi sắp chết rồi. Cô có thể tự do thực hiện kế hoạch của mình. Hòn đá ngáng chân cô bấy lâu nay sắp biến mất rồi." - Kagome đau khổ nói, với những vết thương này, cơ thể cô sẽ mất máu mà chết nhanh thôi."Kagome, ta cho cô một con đường sống. Cô hãy quay về thế giới của mình và đừng bao giờ quay lại, như thế cô sẽ sống. Nếu cô quay lại, cô sẽ bị bạn bè tấn công một lần nữa.""Urano, trải qua bao việc như vậy, cô nghĩ tôi đối với cô còn có lòng tin? Tôi về đó, có gì đảm bảo cô sẽ để tôi yên? Tôi sẽ không quay về. Tôi dù có chết cũng chôn thân nơi này, ít ra, Inuyasha sẽ đến đặt hoa lên mộ tôi.""Kagome, ta không tin cô lại bi quan như vậy.""Đúng! Tôi không hề bi quan như vậy. Nhưng đó là những điều tôi sẽ nói, nếu như..."Kagome bắt đầu cất tiếng hát. Bài hát lần đầu tiên cô hát cho mọi người nghe. Bài hát này đầy kỉ niệm của cô và Inuyasha. "... Nếu như cách này không thành công!"Sức cùng, lực kiệt, Kagome vẫn cố gắng gượng hát từng câu. Âm thanh trong trẻo vang khắp không gian. Tuy không hay, không đúng nhạc, nhưng lại chứa đựng một điều gì đó thật đặc biệt. "Urano, cô đừng tưởng rằng tôi không biết, Miroku không hề dùng đến Hang gió, chứng tỏ họ không bị mất ý thức hoàn toàn. Tôi vẫn còn cơ hội. Cô chưa thắng đâu."Ba năm trước, vào ngày cô trở về, chính là ngày sinh nhật Inuyasha. Cô biết, anh không hề quan tâm đến sinh nhật, từ lâu đã chẳng còn nhớ ngày sinh của mình, nên đã đặt cho anh một ngày sinh nhật từ lúc còn đang trên đường đi tìm ngọc. Sau đó, anh vẫn nhớ cô đã đặt cho mình một ngày sinh nhật, nhưng cũng chẳng tổ chức bao giờ. Không có Kagome, thì tổ chức làm gì. Ngày cô trở về, lần đầu tiên anh tham gia bữa tiệc sinh nhật của chính mình. Kagome nghĩ, hát bài hát bình thường thì không ổn, đây là một ngày vô cùng, vô cùng đặc biệt, không thể chỉ hát bài Happy birthday tầm thường đó được. Cuối cùng, cô đã hát một bài hát nhẹ nhàng, nói về một người con gái vượt qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể tìm được hạnh phúc của mình. Bài hát ấy, tựa như nói về cô, cũng giống như cô đang nói rằng mình đã tìm được hạnh phúc. Cô đang đánh liều. Không cần biết, liệu một bài hát có đủ để làm anh tỉnh dậy không. Không cần biết, tiếng hát của cô có thể tới được anh không, cô vẫn hát. Cô không biết rằng, linh lực của mình, sức mạnh của mình đang thông qua tiếng hát mà chữa trị cho họ. Cô nghĩ, nếu như anh vẫn không tỉnh lại, đây sẽ là bài hát đánh dấu hai ngày quan trọng, một là ngày cô trở về bên anh sau ba năm xa cách, hai là ngày cô chết dưới bàn tay của người mình vẫn luôn yêu thương. Urano ngồi phía xa, đã chẳng còn quan tâm đến cuộc chiến từ lâu, bỗng dưng giật mình khi nghe thấy tiếng hát. Cảm thấy vừa nực cười vừa thấp thỏm lo sợ. Nực cười, bởi một bài hát lạc điệu, tầm thường thế kia làm sao vô hiệu được chất độc của mình. Còn lo sợ, cô không biết tại sao... mình thấy lo nữa. Có một cảm giác rất lạ... - Im đi! - Urano lên tiếng, cô không thể nghe thêm một câu hát nào nữa. Cứ như, cứ như sự chân thành của nó đang cố gắng làm cô buông bỏ hận thù, cứ như nó đang cố nói với cô... "Đừng cứng đầu nữa."Cô biết bài hát này, bài hát này, là cha đã từng hát cho cô nghe. Cô không biết tại sao cha lại biết được bài hát ấy, nhưng chính nó đã giúp cô xích lại gần ông hơn. Lúc ấy, cha cô hát như thể đó chính là mong ước của ông, mong ước có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Còn bây giờ, Kagome hát, như thể đang tạm biệt hạnh phúc bé nhỏ dần trôi xa... Mặc cho Urano la hét, cô vẫn hát. Đã chẳng còn thứ gì lọt vào tai nữa rồi. Tuy lúc đầu, đây là cách cuối cùng cô nghĩ ra để làm Inuyasha tỉnh lại, nhưng càng hát, càng nhận thấy đó chỉ là một cái cớ, cô chỉ đang muốn hát bài hát đầy kỉ niệm này như một cách để vĩnh biệt tất cả. Không ngờ lại thành công. Inuyasha dần dần nghe thấy tiếng của một ai đó, phần con người còn sót lại đã mách bảo rằng, người đó vô cùng quan trọng. Đầu anh không hề đau chút nào, cái cảm giác nặng nhọc từ khi trúng độc vơi dần theo từng câu hát của Kagome. Giống như một người đang lạc trong bóng tối, anh dần tìm thấy được ánh sáng, tìm được lối thoát. Rồi, ở phía cuối ánh sáng đó, anh tìm được cô. Sango và Miroku cũng bắt đầu tỉnh lại. Họ có cảm giác, bóng ma trong mình đang tan biến, rồi hóa vào hư vô. Kagome vẫn hát, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Inuyasha, Sango, Miroku đã trở lại bình thường, không còn gương mặt xấu xa hay ánh mắt khát máu nữa. Họ đi về phía Kagome. Kagome ngồi đó, mắt mở to nhưng chẳng hề thấy gì. Tự cảm thấy có người đứng phía trước, cô ngẩng đầu lên. Hai mắt mở to dần... Miệng ngừng hát... Ai đây? Mình chết rồi ư? Hay đây là ảo giác? Inuyasha quỳ xuống đất, ôm Kagome vào lòng. Kagome vẫn nghĩ mình đang mơ, chỉ là một giấc mộng vô cùng đẹp trước khi chết thôi. - Inuyasha... không phải anh đúng không? Đây chỉ là ảo giác của em, em biết mà... - Kagome, anh đây. Anh trở lại rồi... - Inuyasha nói, đau lòng khi thấy Kagome mình đầy thương tích do mình gây ra. Nước mắt của Kagome tưởng như đã cạn, chợt tuôn trào. Đây
... không phải mơ, cũng không phải ảo giác... Cô ôm chặt lấy Inuyasha, mọi nghi ngờ dã được xóa tan. Đúng là Inuyasha... là Inuyasha rồi... Hết chương 14. Phù... chap này hơn 1660 từ lận (không tính phần lời nói của tác giả), dài nhất trong số các chương mình viết từ đầu đến giờ. Viết xong mệt quá đi. Tuy tên chap là Bởi vì cô rất quan trọng, nhưng trong cả 2 phần lại không hề có câu nói này, nhưng chắc mọi người cũng hiểu tại sao lại đặt thế rồi nhỉ. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ vì truyện mới đi được hơn nửa chặng đường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com