TruyenHHH.com

Fanfic Inazuma Eleven Go Don Gian La Vi Chung Ta Yeu Nhau

          -Ơ... - Fei(T) giựt mình, đứng hình, bất ngờ.

                          Cái chuyện gì nữa đây. Sao cậu Fei(T) này đứng yên thế. Ai cản cậu vậy hay là cậu quên đồ gì không hở? Whatt iss itt!? Tell...

                         Saru chạy một mạch tới ôm Fei(T) vào lòng. Thật dịu dàng... Khoảng khắc tuyệt đẹp ấy...! Ôm Fei(T) trong lòng mà không muốn buông tay. Cậu phì cười vào tai Fei(T), cảm thấy nhột, Fei(T) cười theo... Thế nhưng...

                        "ĐÙNG" một phát. Tiếng súng vang khắp trời...! Mặt Saru tái mét, cậu nhóc tóc xanh đứng đó không tiếng động. Saru thả lỏng buông tay té xuống đất... Fei(T) hoảng hồn quay lại, Saru nằm xuống đất. Máu từ bụng Saru tràn ra từ từ. Máu... màu đỏ... Chuyện gì vậy? Cậu tóc trắng nằm gục xuống thở hồng hộc. Cậu quỳ xuống ôm Saru, tay cậu dính đầy máu của Saru, ngước lên. Thấy người đàn ông mặc áo đen đang cất cây súng vào trong và quay đi vội vã. Cảnh tượng đau khổ nhất đã xảy ra chăng? Không... không thể nào...!

                       Fei(T) ôm chặt Saru vào lòng, khuôn mặt bất ngờ. Người đàn ông áo đen đi khuất xa dần. Fei(T) ngồi ấy nhìn Saru thẩn thờ, lấy lại được bình tĩnh, cậu tóc xanh nhanh chóng ẵm bạn mình đứng dậy chạy một mạch tới bệnh viện gần nhất... Cái gì vậy? Có người ám sát sao?

 .

.

.

           -Bác sĩ... Saru sao rồi ạ? - Fei(T) nhìn bác sĩ bước ra với con mắt đầy sự lo lắng.

           -Không sao đâu cháu, bạn sẽ ổn thôi. - Bác sĩ nhìn Fei(T) cười hiền hậu.

                         Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, y tá đẩy giường bệnh của Saru ra. Cậu tóc trắng nằm trên giường bệnh ngủ đi chẳng biết chuyện gì xảy ra. Fei(T) nhìn theo hướng cô y tá khuất xa dần dần... Cậu ngồi khuỵu xuống, đây là lần đầu cậu nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này. Thường thì nó chỉ xuất hiện trong mấy cái phim hành động... Mà giờ này...

                         Khuôn mặt lo lắng của cậu lại xuất hiện, con mắt nheo mày lại, cậu suy nghĩ một cách đắng đo. Ai... là ai... ai là người làm việc này... hở? Gục mặt xuống dưới, cậu thở dài... Fei(T) bước đi tới phòng bệnh của Saru, nhìn từ ngoài vào trong qua chiếc kính nhỏ ở cửa... Saru vẫn nằm đấy, vẫn im lặng... Cậu tóc trắng trông thật bình thản. Nhóc tóc xanh mở cửa ra bước vào trong phòng, cậu lấy ghế ngồi kế bên giường của Saru... Nhìn cậu bạn một lúc rồi lại thở dài. Đứng dậy Fei(T) kéo chăn lên đắp cho Saru, nhưng rồi bỗng nhiên tay Saru bất chợt nắm lấy cổ tay Fei(T). Cậu thả chiếc chăn xuống, Saru vẫn nắm lấy tay cậu. Quay qua nhìn cậu tóc trắng, khuôn mặt nhăn lại, Saru nói mớ tùm lum hết trơn hết trọi luôn:

           -Fei à...

           -Ơ... - Fei(T) cười.

           -Đừng... đừng...

           -Cái gì cơ...? - Fei(T) nghiêng đầu.

           -Cậu... đừng... buồn... nhé...

           -Ngủ mà nói mớ luôn à... - Fei(T) che miệng cười. - Quan tâm dữ... - Fei(T) gỡ tay Saru ra.

                            Cậu tóc xanh chuối đứng dậy. Bước ra chỗ cửa sổ, hít thở không khí... Cậu nhìn xuống thấy mấy đứa trẻ đang chơi bóng cùng nhau. Cười một chập, cậu cầm giỏ đồ hồi nảy lên rồi bước ra khỏi phòng... Bước ra xa khỏi bệnh viện... Lúc ấy Saru mở mắt ra, ngồi dậy, bước ra khỏi giường một cách thành thạo. Ơ... ơ... cái gì kì cục vậy? Chưa khỏe mà ta... Saru nhìn ra cửa sổ, nhìn theo lối Fei(T) bước đi, cậu cười. Cái giề...? Có lẽ nào...!

                          Fei(T) vừa bước đi, vừa nhìn xuống chân trông có vẻ thích thú... Trời ơi, lại là cái định luật Tsurugi đây nè. Hai người giống nhau ghê vậy luôn đó. Bước đi rồi lại bước đi hoài... Lo nhìn xuống chân nên cậu bạn đã tông phải người đàn ông đang chạy vội vã. Người ta vội đến mức độ không cần Fei(T) phải xin lỗi luôn cơ đấy... Nhưng rồi người đàn ông ấy dừng chân, ông ta quay lại, cất giọng nói của mình lên:

           -Này... Fei...

           -Dạ... - Fei(T) quay lại bất ngờ. - Ơ... ba sao!? - Fei(T) với khuôn mặt thẩn thờ.

           -Con à...! - Ông ba của Fei chạy lại ôm chầm lấy con trai mình. - Ba... ba... xin lỗi... con... Fei à...! - Ông vừa khóc vừa nói.

           -Cái gì... chính ba sao? - Fei(T) xô ba ra.

                          Ông ta gật đầu trong nước mắt. Mặt Fei(T) lúc đó như đông cứng lại, không làm gì được. Đây là một sự thật sao, thật khó chấp nhận. Ba Fei là người đã sai tay sai đi bắn Saru sao. Ông ta đang nghĩ cái gì vậy...? Quỳ xuống đất, ba Fei khóc... từng giọt cứ rơi, cứ rơi mãi. Fei(T) hoảng hốt thả bịch dụng cụ rớt xuống. Khó quá... Fei(T) nhìn ba, con mắt như muốn khóc. Kiềm chế lại, cậu mau chóng thu dọn lại bịch dụng cụ rồi chạy đi về phía sân vận động... Ông ta vẫn quỳ ở đấy mà khóc mà lầm bầm mấy câu xin lỗi... Thật ghê gớm...!

                        Cậu nhóc bỏ chạy một mạch thật nhanh, cảm thấy được thế giới đầy cạm bẫy này. Chạy đi chạy mãi. Đứng trước sân vận động, Fei(T) thở phì phào thật mạnh. Lấy lại bình tĩnh, mở cửa bước vào trong, khuôn mặt tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra. Wandabe mặt hơi bực, la cậu vì đi lâu quá. Nhiều chuyện xảy ra quá mà... Nhưng tất cả chuyện đó chỉ đều là bí mật mà thôi!

                         Đặt chiếc giỏ xuống, cậu ngồi kế bên nhìn chiếc súng Mixi-Max  chỉ với hi vọng rằng trở lại thành Tenma của lúc xưa. Ông gấu mở bịch ra, nhìn qua nhìn lại. Quắt Fei(T) lại, Wandabe la to:

           -Trời ơi! Cậu mua thiếu cái Memory AF mất rồi...!

           -Cái đó có quan trọng không? - Fei(T) nghiêng đầu hỏi.

           -Dĩ nhiên là có rồi! Nó là thứ khi sử dụng Mixi-Max thì nó hoạt đông để trao lại kí ức cho người thích hợp. Không có nó đồng nghĩa với chuyện cậu bị mất đi kí ức của mình đấy. - Wandabe biến thành màu hồng thở phì nhanh.

            -Nhưng mà bây giờ tui mệt lắm! - Fei(T) nhìn ông gấu với con mắt xin hỏi.

            -Thôi thôi được rồi. Dù sao thì nó cũng là thiết bị gắn cuối cùng mà. - Ông gấu thở dài.

                            Bắt tay vào việc, Wandabe cầm tua vít lên và bắt đầu sửa chửa. Fei(T) đi lượm lại bóng bỏ vào rổ như chỗ cũ. Làm xong việc cần làm, nhóc tóc xanh nằm bịch dưới sân, thở dài... Nhắm mắt lại suy nghĩ những điều cậu nên làm khi trở về là Tenma. Đó là gì ta? Cậu thiếp đi lúc nào không hay...

                 " Đi trên đường, buổi sáng ấy thật đẹp, con phố gần nhà Saru này. Tenma thật sự vẫn đội lốt Fei(T). Đi mãi, cậu tóc xanh nhìn xuống dưới chân như hồi chiều mua đồ đi về. Xuất hiện định luật Tsurugi. Vừa đi vừa cười thích thú...

                    Đi như thế, nhìn dưới chân nên cậu nhìn thấy một đôi chân khác đối diện đang đứng chặn đường cậu, vui vẻ tránh ra chỗ khác nhưng đôi bàn chân ấy vẫn bước theo Fei(T) và chặn đường. Ủa gì kì vậy trời, người gì đâu mà vô duyên thế? Fei(T) ngước lên nhìn...

                     Đôi bàn tay của người ấy ôm chầm lấy cậu tóc xanh chuối. Nằm trong vòng tay ấm áp ấy. Thật quen thuộc, thật an toàn... Cậu ta là ai? Ngước lên nhìn khuôn mặt cậu bạn bí ẩn... Ơ đó là Tsurugi Kyousuke. Fei(T) cảm thấy mình thật quan trọng trong vòng tay ấy...

            -Tenma à... Tớ yêu cậu...! - Tsurugi nói thầm trong tai cậu.      "

           -TSURUGI À... - Fei(T) tĩnh giấc, ngồi dậy.

           -Cậu sao vậy. Cậu đã mơ gì à? - Wandabe quay qua lo lắng hỏi.

          -À... không có gì đâu. - Fei(T) đứng dậy.

                      Đứng lên, tiến lại gần Wandabe xem thử sửa Mixi-Max xong chưa. Thấy cứ đóm sáng le te le te mãi, còn nghe những tiến rột roạt thật to nữa. Fei(T) nhìn một chút rồi đi lấy nước uống. Ực ực vài cái nhìn thấy đồng hồ đã điểm năm rưỡi. "Phụt" một cái tỉnh giấc, cậu liền nhìn lại thì người mà mình phun nước vào mặt chính là... Wandabe. Ha ha, ông gấu ướt luôn rồi cơ. Cậu tóc xanh nhanh chóng lấy giỏ chạy một mạch đi ra ngoài. Xui xẻo, mới bước ra khỏi cửa thôi mà trời đã mưa rồi... Fei(T) quay vô trong lấy dù, rồi chạy đi trên phố mưa rào rạt...

                        Cuối cùng, cậu cũng tới chỗ hàng, gật đầu vài cái rồi bà chủ liền đưa cái thứ gọi là Memory AF ấy. Cậu quay đầu bước đi, dưới làn mưa, nhìn ra mưa rơi rơi mãi, cậu cười rồi giơ bàn tay ra nắm lấy mưa. Cứ từng giọt từng giọt ấy mà rơi mãi... Nó làm Fei(T) nhớ tới cái khoảng khắc trời mưa khi đi học với Tsurugi...

                          Ngày ấy, hai đứng canh sẳn mưa bèn đưa bàn tay ra hứng, nắm lấy xem ai bắt được nhiều mưa hơn... Thật trẻ con. Chưa hết, Tenma còn hay quay xuống hỏi Tsurugi về trò chơi ấy thì cậu tóc xanh bèn nói rằng...

          -Định luật Tenma này! - Fei(T) cười.

                          Ờm, đúng rồi đấy...! Là định luật Tenma này. Hai cậu nhóc, hai cái định luật riêng nha. Fei(T) cứ nắm lấy mưa hoài mà quên mất rằng thời gian không phải là thứ đang dừng lại như cậu. Mưa rơi mãi, nhìn qua bên kia đường, thấy một tiệm bánh cậu nhóc nhớ lại, liền băng qua đường mua bánh... Bây giờ thì nhớ tới bữa ăn rồi sao!? Bước ra khỏi cửa hàng, mặt Fei(T) vui vẻ... Chuyện gì đây, cái bánh đó chỉ dành cho cậu thôi chứ gì! Biết quá mà...

                         Mưa dần dần  chuyển đi bất ngờ, trời không đen tối nữa, ánh sáng mặt trời dần dần ló qua những đám mây đang trôi dạt về phường trời xa. Gấp dù lại vũ vũ vài cái cho nước văng hết. Đi thêm vài bước nữa. Thấ là Fei(T) đã đứng trước cổng bệnh viên. Thấy trái banh vang ra, trái banh tới chân cậu, đặt chân lên bóng cậu cười nhìn lên... Thật  sự bất ngờ, người đứng trước cậu lúc này là... 

           -Saru!? - Fei(T) mở to tròn con mắt.

           -Hi hi, bị phát hiện rồi! - Saru gãi đầu cười.

                     Cậu nhóc tóc trắng mới vừa quay lại chuẩn bị chuồn thì Fei(T) nhanh chóng cản cậu lại. Đứng trước Saru giờ đây không phải là Fei(T) của ngày hôm qua đâu ờ nha. Mây đen kéo đến ùn ùn trên đầu Fei(T). Ôi trời...

             -SARUUUUUUUUU!! - Fei(t) vừa chạy rượt đuổi cậu tóc trắng, vừa la.

             -Thôi mà... thôi mà...! - Saru vừa chấp tayxin lỗi vừa chạy  trốn.

                      "Bịch", cậu tóc xanh ngã xuống... Saru mặt vừa nảy mới cười mà sau khi nghe tiếng quay lại nhìn thì lo lắng chạy tới. Saru không còn bận tâm đến chuyện Fei(T) đang giận và la hét cậu. Ngước lên trên, Saru đứng đó, khuôn mặt lo lắng và đang chìa tay ra. Fei(T) nhanh chóng lơ chỗ khác, tự lấy tay chống đứng dậy. Cậu tóc trắng méo mặt, khều khều tỏ vẻ hối lỗi. Fei(T) vẫn chưa dứt cơn giận của mình.

                     Tóc xanh bước lại gần ghế đá, ngồi xuống. Giở bánh ra ăn, Saru chạy lại, chỉ tay vào trong miệng như đòi ăn nhưng không. Fei(T) bèn quay qua chỗ khác. Đáng đời nha Saru! Cậu Saru ngồi xuống kế bên nhóc xanh, hai người chả nói gì. Fei(T) quay qua liếc nhìn, thấy cái bụng rỗng của cậu bạn kêu lên. Nhìn cười khoái chí, hành hạ cậu nhóc Saru này rồi mà Fei(T) vẫn chưa chịu sao hở...?

            -Cho tớ ăn đi... Cho tớ ăn... Cho tớ ăn đi...! - Saru lầm bầm hát trong miệng.

                     Thôi thì giận một chút thôi Fei(T) à...! Nhìn thấy, nghe thấy tiếng kêu cứu than vãng bay qua bay lại, Fei(T) lấy miếng bánh đưa cho Saru mà mỉm cười một chút. Saru liếc qua thấy cái bánh chìa ra trước mắt. Mà Saru này sao cậu không im lặng mà ăn đi, thế cậu lại...

              -Ơ... hồi nảy ai ăn một mình vậy ta!? - Giọng Saru sanh chảnh.

              -Không ăn thì thôi! - Fei(T) liền rút lại cái bánh, cắn một miếng.

              -Ai bảo!? - Saru nhanh chóng cầm chặt lấy tay Fei(T) đưa cái bánh lên miệng cậu, cắn một cái.

                      Một miếng bánh nhỏ thôi mà hai người ăn, cắn hết cái bánh luôn rồi. Cái bánh hết, nó không còn là vật cản, hai đứa nhóc nhìn nhau không chớp mắt. Saru nắm chặt tay Fei(T) hơn, cậu đặt tay nhóc xanh xuống. Gió chiều thoảng qua ươn ướt... Khoảng không im lặng quá... Saru cười mỉm, xích lại gần Fei(T) hơn... "Hắt xì", Fei(T) cuối đầu xuống. Trời ơi đang hay mà trời...! Tự nhiên dữ...!

             -Ừm... Tớ đi về đây... Cũng gần tối rồi. À cậu ăn hết phần bánh còn lại nha. - Fei(T) đặt bánh xuống đưa cho cậu tóc trắng. - Tạm biệt Saru. - Fei(T) chạy vụt đi vui vẻ.

            -Ừ... tạm biệt cậu... Fei... - Saru ngơ ngát. - Cơ mà cậu... - Saru nhìn xuống dưới chân.

                         Fei(T) chạy đi một mạch xa bệnh viện. Cậu thở hồng hộc. Cậu thở như vừa mới tránh được tai họa vậy đó. Đi vòng qua những con phố, qua hàng quán. Gió thổi nhè nhẹ... Bay mãi chiếc lá... Nhìn lên bầu trời, cậu thở dài. Dừng lại trước sân vận động, Fei(T) bước vào vui vẻ như muốn lẫn tránh cảm xúc của mình... Bước vào trong, Wandabe vui mừng quay lại. Nhưng rồi mặt ông gấu xụ lại... Ông quát lớn:

           -Trời ơi cái thiết bị đó đâu?

           -Cái thiết bị... - Fei(T) nhìn xuống. - Trời ơi...! - Fei(T) giựt bắn mình.

           -Đây nè... -- Giọng Saru phát lên từ phía cửa.

           -Cảm ơn cậu, Saru. - Fei(T) vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy Saru.

          -Thôi... thôi... tớ phải về nhà ngay. Tạm biệt cậu Fei! - Saru mở cửa bước ra ngoài.

                        Ông gấu lại tiếp tục làm việc của mình. Fei(T) quay qua khều khều ông gấu Wandabe. Chìa ra trước mặt ổng cái bánh rồi kêu nghỉ tay. Fei(T) xem qua cây súng, thấy cấu trúc phức tạm quá nên một mạch lăn đùng ra sân nằm nhìn lên bầu trời đầy sao... Thật tĩnh lặng... Thật thư giãn...Cậu suy nghĩ...

**hiện tại**

             -Ăn cơm này, Tsurugi Kyousuke! - Anh hai Yuuichi la lên vui vẻ.

             -Dạ! - Tsurugi reo lên.

                             Bước ra khỏi cửa, cậu chạy lại bàn, ngồi xuống ghế. Hưởng thức bữa ăn. Căn phòng im lặng, chỉ có mỗi anh hai Yuuichi là vẫn tỉnh như thường. Vừa ăn vừa cười. Thấy hai đứa nhóc không nói năng gì, chỉ ngồi ăn trong im lặng. Bữa cũng xong... Việc rữa chén cũng xong... Thế là chấm dứt một ngày... Chỉ còn một việc đi ngủ nữa là xong. Tèn ten...

               -Thôi đi ngủ - Tsurugi leo lên giường.

              -Ừm ngủ ngon. - Tenma(F) nằm dưới sàn trong chăn.

                               Tắt đèn. Khoảng không vô tình chậm lại. Tenma(F) ngủ một chút. Vì Tsurugi cũng ngủ mất tiêu rồi. Nhưng ngủ không được. 9 giờ rồi chạy 10 giờ rồi lại chạy 11... Tenma(F) quay qua quay lại vì không ngủ được. Bỗng cậu nghe tiếng...

           -Tenma à... Đừng... - Tsurugi nói mớ.

                                  Tenma(F) đứng dậy bước ra ngoài. Nhìn thấy hình ảnh ấy. Tsurugi chắc đang đau lắm...!

          "...Giá như có thể khóc anh sẽ khóc thật lâu.

               Giá như có thể nói cho em biết rằng anh đang rất đau.

               Giá như có thể mãi không dối gian nhau, thì giờ đây giờ đây đã khác..."

                                                                                              Giá như - Noo Phước Thịnh

                                Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây....


END CHAP 8

P/s: Bình luận cho mình xin khuyết. Thông báo cho bạn đọc:

        . Do lịch học của mình kín cả nên mình xin đóng sổ, "Đơn giản là vì chúng ta yêu nhau" vẫn chưa hết đâu, mình còn ghi nữa.

        .Mình xin hẹn gặp lại các bạn đọc vào mùa hè năm 2016. Chúc các bạn có một HK1 tốt nha.

        .Dự kiến sau khi hoàn thành "Đơn giản là vì chúng ta yêu nhau": [fanfic][inazuma eleven go] 49 days - Vy nguyễn 950 - Coming Soon in 2016...            

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com