TruyenHHH.com

《Fanfic HQ》[TsukkiYama] 100 Steps!!!

Chương 11: Kì lạ.

Tramm102

Sugawara nhìn về phía cửa ra vào một hồi, không ngừng nói:

"Chúng ta để tụi nó đi một mình như vậy có quá đáng không?"

Daichi liền vỗ vai trấn an anh:

"Cậu đừng lo, chắc chắn Shimizu với Yachi sẽ không làm gì khác đâu mà. Vả lại như Noya nói, có Tanaka ở cùng tụi nhỏ, năm ngoái nó cũng dính chiêu này rồi, tớ nghĩ nó sẽ nhận ra sớm thôi."

"Nhưng mà..."- Narita nhìn vào điện thoại trong tay, biểu cảm ngay lập tức trở nên hốt hoảng.

------- Ở một nơi nào đó

Hinata vừa ôm Yamaguchi vừa khóc nức nở:

"Hức, ... Kageyama, cậu mau đến mang tớ vào lại đi mà."

Tanaka thấy hai đứa em mình như vậy thì khó xử ra mặt, lóng ngóng an ủi nói:

"Mấy đứa bình tĩnh chút, trò này năm ngoái anh mày dính rồi, chỉ là một thử thách thôi, và giờ cho anh hỏi là chúng ta đang ở đâu đấy?"

Yamaguchi quan sát bốn phía xung quanh, thành thật trả lời:

"Em không biết nữa, ...chỗ này tối quá, em không nhận ra đâu với đâu cả."

Hinata vừa lo vừa sợ, liên tục hỏi lại Tanaka:

"Chỉ là thử thách thật ấy ạ, nhưng mà cũng giống thật quá rồi..."

Tanaka nuốt nước bọt mấy cái, theo phản xạ tự nhiên mà gật đầu nói:

"Đúng vậy. Cơ mà... năm nay thậm chí con ma đó còn có hiệu ứng bay bay ảo tung chảo, thực tình thì năm ngoái anh chơi chỉ xuất hiện vài tiếng động thôi. Thế trong hai đứa, có đứa nào mang theo đèn pin không? Hay điện thoại thôi cũng được."

Hinata nhắm chặt mắt mà bất lực đáp:

"Em vứt hết ở phòng chung rồi anh ơi."

Yamaguchi ôm chặt lấy Hinata, mồ hôi thi nhau trượt xuống khỏi khuôn mặt cậu:

"Em cũng vậy ạ."

Từ khi trông thấy thứ trắng trắng kì lạ bay lơ lửng ngoài cửa sổ của hành lang, ba người Yamaguchi đều bỏ chạy thục mạng. Lúc đã ổn định được trạng thái, quay đầu lại chẳng biết mình đang ở nơi đâu. Không gian nơi này tối hơn bên kia một tầng màu, nếu chỗ cũ của các cậu còn có thể miễn cưỡng nhìn được dù không bật đèn sáng thì chỗ này lại làm mọi người choáng váng vì ở gần thế nào cũng chả thấy mặt nhau.

Lúc sau, từ phía đối diện chợt có hai ánh sáng lấp lóe xuất hiện, thậm chí còn kèm theo cả âm thanh quen thuộc cùng nữa:

"HINATA, CẬU ĐANG Ở CÁI CHỖ QUÁI NÀO HẢ?"

"YAMAGUCHI, nghe thấy tiếng tôi không?"

Như vừa được vớt ra khỏi hầm chông, cả ba người cùng lên tiếng:

"Tụi tui ở đây nè."

Hinata vừa trông thấy Kageyama đã lập tức nhào vào ôm cậu:

"Hức, Bakayama cuối cùng cậu cũng tới, tui mừng quá đi à."

Kageyama mím môi, tuy trong lòng lo lắng cho cậu nhưng lại cứng miệng mắng:

"Cái đồ đầu đất này, sao lại chạy xa thế hả, biết tôi tìm cậu vất vả lắm không???"

Hinata không để tâm mấy lời cay đắng của cậu chàng, dụi dụi vào lòng cậu mà đáp:

"Nhưng cậu... cậu vẫn tìm được đấy thôi. Cậu ngầu ngầu lắm đó, Kageyama."

Phía bên này, Tsukishima nhìn Yamaguchi một lượt từ đầu đến chân, lén thở phào nói:

"Cậu đây rồi."

Trong bóng tối, khuôn mặt cậu dần dần đỏ ửng, Yamaguchi vừa cười vừa đáp:

"Tsukki, thật may vì cậu đã tới. Tớ cứ nghĩ là mình sẽ phải đợi đến sáng mới trở về được."

Nghe ra cảm giác bất an trong giọng nói của cậu, anh nhanh chóng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Nào..., không phải chúng ta nên trở về trước đã hả?..."- Tanaka cảm thấy không ổn lắm liền lên tiếng hỏi.

Bốn người còn lại nhanh chóng bám lấy nhau để trở về, vừa đi vừa kể cái chuyện kì lạ mà bản thân đã gặp ban nãy.

------------

Enoshita nhìn thấy cả đám đã quay lại an toàn đông đủ, giơ tay lên chào và nói:

"Đây rồi, làm mọi người lo lắm đấy mấy đứa."

Tanaka tức tốc chạy vụt đến hỏi tội:

"Chứ không phải là tại các mày đấy ư? Lại giở trò cũ của năm ngoái ra hù người ta, mặc dù tui mới nhận ra ít phút trước nhưng cũng cực kì quá đáng nhá."

Sugawara bèn xua tay từ chối nhận:

"Ơ không, mới đầu bọn anh cũng nghĩ là vậy ấy chứ, nhưng...."

Narita nhanh chóng bổ xung:

"Chị Shimizu, người phụ trách việc này năm ngoái có nhắn trong nhóm CLB là chị ấy với Yachi không tham gia được mà. Hai người họ đang ở ngoài trường á."

Hinata, Yamaguchi và Tanaka nghe vậy liền đồng thanh hét ầm lên:

"Vậy thứ tụi tui đã thấy là cái gì? Không lẽ...??"

Kageyama đánh cái "Bốp" vào lưng của Quýt nhỏ, nhàn nhạt đáp:

"Bình tĩnh đi, đồ ngốc."

Trông thấy tình hình có vẻ không ổn, Daichi ngay lập tức trấn an:

"Có thể là mấy đứa nhìn nhầm mà. Phòng vệ sinh của tòa bên phải ấy nhiều đèn sáng như vậy cũng khá chói mắt đấy?"

Yamaguchi sững lại một chút, tái mét nói:

"Ủa, bên phải á??"

Tsukishima nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, giải thích:

"Lúc tụi em tìm được mấy cậu ấy thì là ở tòa bên trái..."

Enoshita làm vẻ băn khoăn, xoa xoa cằm tiếp lời:

"Chuyện này, khiến anh bỗng nhớ tới một truyền thuyết ma ám của hai tòa nhà...."

Hinata mới nghe đến chữ "Ma" thôi đã mất kiểm soát hét:

"Áaaaa, vậy... vậy tui đã thực... thực sự... HỰ"

Kageyama nhanh chóng đỡ lấy cậu bé, cũng vội vàng nói:

"H-HINATA CHẾT NGẤT RỒI, AI CHO EM XIN LY NƯỚC VỚI!!"

Tsukishima ngồi bên cạnh thì liên tục lay mạnh hai vai của cậu đầu xanh:

"Này Yamaguchi, tỉnh tỉnh lại đi."

Nishinoya quan sát cậu chàng đầu sư cọ một hồi thì sửng sốt báo:"Tanaka sẽ khóc mất, Narita, Kinoshita mau mau dỗ cậu ấy đi."

Daichi cũng vội lục lọi túi đồ:

"Anh có lọ dầu gió này, bôi cho tụi nhỏ mỗi đứa một tý."

Sugawara thì nhanh chóng mang nước tới, vừa chạy vừa nói:

"Có nước, có nước đây, Kageyama em cho Hinata uống đi."

#%^^&*^&#^&**&%

Mấy người bên ấy loạn thành một đoàn, bên này Enoshita lại nghiêm túc suy nghĩ:

"Theo trí nhớ của tui thì truyền thuyết đó kể về truyện tình yêu của người ca kỹ và một vị tướng quân dũng mãnh vô song. Hai người tuy yêu nhau nhưng lại bị đủ loại rào cản ngăn cấm. Một lần trên chiến trường tướng quân kia chẳng may tử trận, nàng ca kỹ nghe tin tuyệt vọng quyết định tự vẫn với mong muốn khi chết đi rồi sẽ được đoàn tụ với người yêu. Ai mà có ngờ nàng tìm ngàn kiếp vẫn lại không thấy vị tướng quân nọ, vì vậy mà sinh lòng căm hặn ám lại cõi trần. Chẳng may chỗ nàng tự vẫn lại vừa vặn đúng với tòa bên trái. Nghe nói chỉ cần có người bị kéo vào nếu không phải được người yêu mình nhất tìm ra thì mãi mãi bị cuốn ở trong nha."

Narita nghe xong thì thở dài bình luận:

"...Sao chú có hứng thú với mấy cái này quá vậy??"

Nishinoya nhang chóng phát biểu, tuy cậu đang lo cho bên tụi nhỏ kia, nhưng chuyện bên này cũng thú vị không kém nha:

"Khoan, nhưng mà nếu điều cậu nói là đúng á..."

Kinoshita liền vội xua tay:

"Bậy nào, Ryunosuke cũng đi cùng tụi nhỏ mà vẫn ra vào được đấy thôi."

Narita hơi hơi đồng tình, gật gù nói:

"Có thể do cô ma kia biết Tanaka chẳng có nổi một mảnh tình thì tính sao? Nào ai mà đoán được."

"Hợp lý quá trời....."

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Mấy nay hơi bận không đủ thời gian lên bài dài nên ba xàm một tý, mọi người đừng cười tui nha, hết đợt này là trở về bình thường liền à, sr mọi người nhaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com