Fanfic Heartliming Hold Me Tight
Heart tỉnh lại sau khi anh được Tian và má của Liming đưa đến bệnh việnKhi anh tỉnh dậy, Tian ở ngay bên cạnh ngồi trông anh, nhìn thấy anh đã tỉnh cậu hỏi rằng anh đã ổn hơn chưa, anh gật đầu một cái rồi cả 2 cùng nhau về nhàVề đến nhà của Liming, má đã đứng ở cửa chờ cả 2 từ lúc nào, bà niềm nở đón họ sau đó nắm lấy tay Heart đi vào bếp“Nào, vào đây với má, vừa nãy má có nấu vài món cho con đó, không biết có hợp khẩu vị của con không nên là có gì góp ý cho má nhé?”Heart nhìn má Liming, nhìn vào khuôn mặt đang cố tươi cười vui vẻ ấy mà nói chuyện với anh, trong anh bỗng trào lên một cảm giác chua xót đến lạ, anh không nói gì cả chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó ngồi xuống bàn ăn với bà“Nào...ăn thử cái này đi con”Bà gắp vào bát Heart một miếng thịt kho tàu, vừa gắp bà vừa thúc giục anh lẫn Tian nhanh chóng ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi, anh nhìn bát cơm của mình, bàn tay cầm lấy đũa gắp miếng thịt ấy bỏ vào miệng, mùi vị của nó rất ngon nhưng tâm trạng của anh lúc này rất tệ, anh thật sự không muốn ăn gì cả, anh chỉ muốn chui vào một góc nào để ngồi mà thôiNhưng hiện tại nếu anh làm như vậy liệu má của Liming và em trai cậu ấy – những người từng ngày phải gánh chịu nỗi đau đến mòn xương tủy ấy sẽ cảm thấy như thế nào?Nhớ đến trước đây khi còn ở trong bệnh viện cùng với Liming, má đã từng nói với anh rằng bà ấy rất yêu cậu, bà ấy yêu cậu còn hơn cả mạng sống của chính mình nữa, người phụ nữ ấy từng nói rằng sẽ làm tất cả chỉ để Liming được vui vẻ mà sống tiếpThế giờ thì sao? Chẳng còn gì cả, ngờ phụ nữ ấy đã mất đi đứa con trai yêu quý của mình rồi...Heart khẽ nhìn mọi người sau đó cố gắng ăn hết bát cơmSau khi ăn xong, anh cùng Tian phụ má dọn bát đũa, lúc đang định rửa bát thì Tian kéo tay anh ra một góc nói rằng có một thứ muốn đưa cho anh nên để đống bát ở đó tý nữa cậu sẽ rửaLúc lên phòng, Tian đứng trước chiếc tủ ở đầu giường lấy ra một cái gì đó đưa cho Heart“Đây là...?”“Là món đồ Liming để lại cho anh, thực ra má tôi có đưa cho anh nhưng lúc đó có vẻ là anh...à mà thôi, phòng này là phòng của Liming đấy, tối nay cứ ngủ lại ở đây đi, giờ tôi có chút việc phải đi rồi”Nói xong, Tian đi ra khỏi phòng để lại Heart ở trong phòng cùng với một phong thư có ghi tên anh trên đó và một cuốn sổ tay mà Tian mới đưa khi nãyHeart ngồi xuống giường, nhìn vào cái phong thư ấy, trên đó có một dòng chữ viết tay là hãy gửi cho anh, anh nhận ra nét chữ này, là chữ của Liming. Heart mở nó ra, trong đó có một lá thư gửi cho anh và một tấm ảnh, đây là tấm ảnh mà anh và cậu từng chụp cùng nhau khi còn ở trong bệnh việnTay Heart chạm nhẹ lên khuôn mặt Liming trong tấm ảnh đó, kí ức từ từ ùa vềNgày hôm đó khi đang cùng nhau đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện, Heart và Liming vừa đi vừa cười đùa với nhau, hình ảnh vui vẻ đó đã được một nhiếp ảnh gia đang đứng ở gần đó nhìn thấy và ghi lại, vậy là tấm ảnh này chính là một trong những kí ức đẹp nhất của cả haiĐến ngày hôm nay, tấm ảnh đó vẫn còn, nụ cười vui khi ấy vẫn được lưu lại ở đây, nhưng...chẳng còn Liming nữa...Còn bức thư bên cạnh, anh nhìn nó một hồi lâu sau đó hít lấy một hơi thật sâu rồi mở nó ra. Bức thư này Liming viết ra gửi cho anh/”Gửi Heart,Tớ là Liming đây, khi cậu đọc được bức thư này thì có lẽ...tớ đã không sống ở trên cuộc đời này nữa rồi...Không biết rằng sau cuộc phẫu thuật cậu đã khỏe hơn chưa nhỉ? Mong rằng cậu sẽ khỏe lại nhanh nhé! Tớ không biết rằng tim của tớ có thể thích nghi được với cơ thể cậu hay không, nhưng hy vọng rằng cậu sẽ sớm khỏe mạnh để thực hiện được ước mơ của cậuCòn về phần tớ...chắc là do tớ không may mắn rồi, tớ không tìm được người có tủy phù hợp với tớ nên là...tớ không thể nào tiếp tục ở bên cạnh cậu như thế này nữa. Tớ đã suy nghĩ rất lâu, gần như đêm nào tớ cũng không ngủ được, nhưng khi nghĩ về việc trong tương lai cậu sẽ khỏe mạnh bản thân tớ lại thấy nhẹ nhõm hơn để chuẩn bị ra điTớ vẫn luôn nhớ đến nụ cười ấy của cậu, đối với tớ nó rất ấm áp, ấm áp hơn ánh nắng mặt trời mỗi sớm mai nữa, mỗi lần nhìn lên bầu trời sao, tớ lại nhớ đến cậu, nhớ đến nụ cười vui vẻ đó...tớ lại sẽ nhớ đến chàng trai luôn dịu dàng với tớ ngày ấy...Chuyện tớ đồng ý hiến tạng không phải là chuyện bộc phát mà tớ tùy hứng làm đâu, tớ đã phải suy nghĩ rất nhiều có nên hiến tạng hay không, và cuối cùng, người tớ muốn trao hy vọng để sống đó chính là cậu – người con trai duy nhất mà tớ thíchĐúng rồi, tớ thích cậu...Nhưng tớ lại nhát gan, tớ không dám thừa nhận nó với cậu kể cả khi cậu xin tớ một nụ hôn vào ngày hôm ấy, tớ cũng chẳng có can đảm mà nói ra...Tớ xin lỗi...tớ là kẻ ích kỷ...miệng luôn nói sẽ luôn chờ cậu...nhưng cuối cùng lại để cậu cô đơn một mình như thế này...Còn nữa...chuyện Tian giả danh tớ nhắn tin cho cậu...đây là ý của tớ, thằng bé Tian không liên quan gì đến chuyện này cả, nếu cậu giận, hãy giận tớ, đừng giận ai cả vì họ không cố ý lừa cậu đâu, đều do tớ tớ hết, tớ không muốn cậu đau lòng nên tớ mới phải làm vậy, xin hãy hiểu cho tớ nhé, Heart...Tấm ảnh này tớ giao lại nó cho cậu bởi vì nó là phần kí ức tươi đẹp nhất mà tớ từng có với cậu tớ muốn cậu giữ lấy nó, giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất khi chúng ta còn ở cạnh nhau, nhưng không vì thế mà tớ muốn cậu đau khổ vì tớ đâu, hãy mỉm cười thật nhiều lên nhé, tớ vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo cậu đóMong rằng những ngày tháng sau này cậu phải sống thật hạnh phúc, có lẽ...ông trời ban cho chúng ta chữ ‘duyên’ nhưng không cho ta chữ ‘phận’ nên thôi...đợi tớ kiếp sau nhé, tớ hứa...nếu có kiếp sau...tớ nguyện dùng cả cuộc đời này bù đắp cho cậu Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với người mà tớ thươngTừ Liming”/ Đọc xong bức thư, Heart như sụp đổ vậy, anh ngồi hẳn xuống sàn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống thấm đẫm khuôn mặt ấy, một tay anh ôm lấy tấm ảnh đó, tay còn lại anh nắm chặt lấy lá thư ấy của Liming gửi cho anh“Tại...tại sao chứ...tại sao lại không nói với tớ...? Cậu...có thể nói với tớ được mà Liming...?”Heart tự lẩm bẩm nói một mình, bản thân ngồi đó khóc, tiếng khóc càng lúc càng to, anh liên tục gọi tên Liming trong đau đớn, miệng lẩm bẩm mãi câu hỏi ‘tại sao’ đầy sự đau khổKhông một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng của Heart lúc này cả...Tâm trạng Heart vô cùng hỗn độn, thà rằng bản thân anh không về đây, thà rằng để cho bản thân đắm chìm vào cái ảo tưởng cho Liming bày ra, thà rằng anh không biết sự thật, không chọn quay trở về nơi đây để rồi phải nhận lại kết quả như thế này“Liming...Liming...tại sao chứ...? Cậu lừa tớ...kh ...hông...tại sao cậu lại làm vậy chứ...tớ chết mất Liming ơi...tớ chết mất...”Còn quyển sổ nữa, đúng rồi, Tian còn đưa cho anh một cuốn sổ tay nữa, bàn tay anh run rẩy cầm cuốn sổ đó lên, đây là nhật kí khi còn ở trong bệnh viện của Liming---_14/05/xxxx_“Hôm nay mẹ đưa mình chuyển đến bệnh viện ở Chiang Mai, mình còn được ở chung phòng với một cậu bạn, cậu ấy tên là Heart, hình như cậu ấy hơi ít nói thì phải nhưng may mắn, cậu ấy không có lạnh lùng như mình tưởng”---_17/05/xxxx_“Hôm nay bác sĩ nói rằng đang tìm người hiến tủy cho mình rồi, không biết có được hay không nữa, mình sợ quá”---_22/05/xxxx_“Hóa ra Heart ít nói là do gia đình cậu ấy ha, không ngờ rằng cậu ấy lại phải chịu đựng những chuyện như vậy đó, mong rằng cậu ấy luôn mạnh mẽ như vậy”---_27/05/xxxx_“Hôm nay mình cho Heart một viên kẹo, nhìn cậu ấy có vẻ thích nó lắm, chắc mai phải nhờ má mua thêm rồi”“Ôi chết rồi, mình sắp hói rồi, tóc rụng nhiều quá, phải làm sao đây, Heart nhìn thấy sẽ chê mình mất”---_31/05/xxxx_“Hôm nay lại bị chảy máu mũi nữa rồi, còn bị Heart nhìn thấy nữa chứ, cậu ấy bị bệnh tim mà nhìn thấy máu là không tốt đâu, mong cậu ấy không sao”---_16/06/xxxx_“Tóc ơi lại rụng nữa rồi! Hói hết một mảng rồi nè!”“Hôm nay Heart tặng mũ cho mình nè, ôi vui thế không biết, mũ còn có hình con gấu nhỏ ở đó nữa, cưng quá trời à”---_21/06/xxxx_“Hôm nay ngồi nói chuyện với Heart mình mới phát hiện ra một điều: Heart đẹp trai lắm! Cậu ấy cười đẹp kinh khủng, nhìn ấm áp lắm vậy mà giờ mình mới biết, tiếc thật”---_28/06/xxxx_“Hôm nay trời đẹp nên mình với Heart rủ nhau đi dạo lại còn được một chú chụp cho tấm ảnh này đáng yêu quá đi mất, nhìn Heart cười lên đẹp trai thật, cậu ấy giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy á”---_14/07/xxxx_“Ôi ngày mai có pháo hoa này, phải rủ Heart đi cho bằng được! Quyết tâm!”---_15/07/xxxx_“Hôm nay rủ được Heart lên sân thượng ngắm pháo hoa rồi, đẹp lắm, nhìn Heart cười, chẳng hiểu sao tim mình lại đập nhanh vậy nhỉ? Lạ quá”---_21/07/xxxx_“Chết rồi, mỗi lần nhìn thấy Heart sao tim mình lại đập nhanh vậy nhỉ? Mình lỡ thích cậu ấy luôn rồi sao?”---_24/07/xxxx_“Thôi xong, mình thật sự thích Heart rồi, mình muốn nói với cậu ấy nhưng mà sợ quá, sợ cậu ấy từ chối thì mình đau lòng chết mất! Thôi kệ đi, giấu luôn, thà để cậu ấy không biết còn hơn vậy”---_29/07/xxxx_“Bác sĩ nói không tìm được tủy để ghép cho mình rồi, còn nữa, sức khỏe mình càng lúc càng tệ, giờ phải làm sao đây? Mình sẽ như thế này mà chết sao?”---_01/08/xxxx_“Thời tiết mùa thu mát nhỉ? Dễ chịu thật, Heart đã tìm được người hiến tim cho cậu ấy rồi, vui ha? Mong rằng cậu ấy sẽ khỏe”---_02/08/xxxx_“Hôm nay là ngày Heart đi, mình không dám tiễn cậu ấy, chỉ dám đứng ở trên sân thượng nhìn mà thôi, nhưng mà cậu ấy lại đi tìm mình, còn xin mình một nụ hôn nữa chứ, ngại thật nhưng mà mình vui quá, nụ hôn đầu của mình đã được dành cho người mình thích rồi”---_04/08/xxxx_“Mẹ mình mới kể rằng người hiến tim cho Heart không muốn hiến nữa, vậy là sao? Làm như thế thì làm sao Heart được phẫu thuật đây?”---_08/08/xxxx_“Sức khỏe mình tệ thật, cơ thể mình không trụ được nữa, không đứng dậy ngồi được như trước nữa rồi”“Thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mình sẽ kí giấy hiến tạng, mình muốn dùng trái tim này để cứu Heart, cậu ấy cần phải sống vì tương lai của cậu ấy còn rất dài mà”---_09/08/xxxx_“Cơ thể mình không còn trụ được nữa, mình mệt quá, mình muốn ngủ”“Ôi may quá, bác sĩ nói đã đồng ý với đơn hiến tạng của mình rồi, Heart sắp được cứu rồi, vui thật”---_10/08/xxxx_“Không khí ngày hôm nay tốt thật, nằm trên giường nhìn mọi thứ đúng là chán thật nhưng mà cơ thể mình hình như nhẹ nhõm hơn hẳn, có lẽ mình sắp được đi gặp ba rồi sao? Thế thì tốt thật, mình nhớ ba lắm, chờ con một chút nha ba, con sắp được đến ở bên cạnh ba rồi...”.
.
.Từng dòng nhật kí đó của Liming như hàng ngàn con dao đang từ từ đâm thẳng vào trái tim Heart vậyNước mắt thấm đẫm rơi xuống trên từng trang giấy, nỗi đau chồng chéo thay nhau dày vò tâm can anh không một chút thương tiếcTiếng khóc của Heart cứ như vậy càng lúc càng lớn, anh siết chặt lấy cuốn nhật kí, ôm lấy tấm ảnh đó tiếp tục gào khócHeart của ngay lúc này không biết làm gì cả, anh chỉ biết khóc mà thôi, tiếng khóc thương tâm như xé toạc màn đên đó vang vọng khắp nơiLúc này Tian và má mình ở dưới nhà im lặng mà lắng nghe, họ không nói gì cả, lại càng không lên trên phòng an ủi Heart vì họ biết rằng đây là lúc nên để anh ở một mình đối diện với sự thậtHeart ở trên phòng, anh khóc, khóc rất lâu, cho đến khi anh chẳng còn một chút sức lực nào để khóc nữa liền ngã xuống sàn ngất lịm đi...Sáng ngày hôm sau, Heart tỉnh lại khi bản thân anh đang nằm trên giường của Liming. Khi anh còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì Tian bước vào phòng với một bát cháo nóng hổi“Dậy rồi hả? Ăn đi rồi xíu nữa đi cùng tôi và mᔓĐi đâu?”Heart hỏi, Tian lấy cái bàn nhỏ đặt lên giường rồi để bát cháo xuống trả lời“Ra thăm mộ anh tôi”Heart nghe vậy thì chỉ có thể im lặng rồi ăn hết bát cháo Tian đưa rồi sau đó thay một bộ đồ khác đi cùng họ đến mộ của LimingNgôi mộ của Liming nằm trong một khu nghĩa trang cách đó không xa nhà của cậuHeart ôm theo bó hoa hồng trắng, anh đi đến trước mộ của Liming đặt bó hoa ở đó rồi quỳ xuống, bàn tay anh bỗng nhiên run lên, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống một cách không kiểm soát khi nhìn thấy ảnh của cậu ở đâyNgay tại khoảng khắc này tim Heart giống như muốn ngừng đập vậy, anh chua xót nhìn mọi thứ xung quanh, trái tim đau nhói lên không thể nào tả nổi, cái cảm giác đó giống như đang có người dùng tay cố gắng bóp nghẹt trái tim anh vậy“Liming...”Heart khẽ gọi tên cậu, nhìn lên bia mộ, mắt anh hiện tại chỉ muốn nhắm lại không cho phép bản thân mình nhìn nữa nhưng mà không được, anh phải nhìn“Má...hôm nay...”“Hôm nay là ngày giỗ của Liming, Heart ạ”Bà nhẹ nhàng nói với Heart, bà đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ nhẹ nhàng vào tấm lưng đang nấc lên từng tiếng một ấy mà dịu dàng an ủi“Không sao đâu con, nếu muốn khóc thì cứ khóc, muốn hét thì cứ hét, muốn gào thì cứ gào, không ai cấm gì con cả, ta biết con hiện tại đang rất đau lòng mà...nhưng biết sao giờ...số mệnh của thằng bé đã như vậy rồi...chúng ta cũng chẳng thế làm gì hơn được”Heart im lặng, anh không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh nhỏ của Liming ở trên bia mộ, nước mắt không ngừng rơi xuống“Li...Liming...là tớ đây...tớ... Heart đây...tớ đến thăm...cậu này...”Heart nói thầm với tấm bia mộ trước mặt“Tớ đến thăm cậu này...mà sao giờ cậu lại ở đây rồi? Sao...lại không chờ tớ...? Khô...không phải là...là cậu nói sẽ chờ tớ sao...? Cậu nói...sẽ chờ tớ về trả nụ hôn đó cho cậu mà...sao cậu lại bỏ tớ trước rồi...?”Heart nói, tay anh vừa chạm lên tấm ảnh đó, nhẹ nhàng xoa nó“Còn nữa...sao cậu lại nói dối tớ? Cậu có thể nói với tớ được mà...à không...nói ra thì tớ đâu có làm gì được đâu đúng chứ...? Tớ vô dụng quá...”Càng nói, nước mắt của Heart lại chảy ra càng nhiều hơn, anh mím chặt môi mình lại, bàn tay nắm lại thành quyền rồi giáng một cú thật mạnh xuống nền đất bên cạnhĐá cứa vào tay anh khiến chỗ bàn tay bị chảy máu, máu chảy càng lúc càng nhiều, đỏ thẫm hết bàn tay anh, má của Liming thấy vậy muốn tiến lại băng bó cho viết thương ấy nhưng anh lại từ chốiHeart ngước mắt nhìn tấm bia mộ đó, anh nhìn chăm chăm vào nó, nhìn rất lâu, miệng lẩm bẩm tự nói một mình“Tớ xin lỗi...Liming...tớ xin lỗi...”Tian và má mình đứng ở đó im lặng mà nhìn, họ không nói gì cả, chỉ đứng đó mà quan sát HeartPhải mất một lúc rất lâu tâm trạng của Heart mới ổn định lại được, khi chuẩn bị về, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng ấy ngay ngắn trước mộ Liming, trịnh trọng cúi chào tạm biết rồi đi vềTối ngày hôm đó Heart không tài nào mà ngủ được, anh cứ ở đó ngắm nhìn tấm ảnh của Liming, đôi mắt buồn rầu mang theo bao nhiêu sự suy tư không thể nói nổiAnh rất nhớ Heart, anh nhớ cậu đến phát điên rồi...Heart nhìn tấm ảnh đó rất lâu, miệng bất giác bật cười nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi xuống một cách bất lực và khó hiểu, anh không thể nào cản chúng lại được...Màn đêm buông xuống cùng với cơn mưa rào phía bên ngoài cửa sổ càng làm cho trái tim con người ta thêm não lòng hơn mà thôi...“Tớ xin lỗi...”Vài ngày sau, Heart tạm biệt gia đình Liming rồi trở về BangkokKhi trở về nhà, việc đầu tiên mà Heart làm là ôm lấy mẹ của mình, anh ôm mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ vậy, mẹ anh cũng vì chuyện này mà bất ngờ không thôiLúc đầu bà định hỏi Heart tại sao anh lại như vậy nhưng bà không dám, bà sợ anh sẽ bị kích động nhiều hơn nên đã gọi cho má của Liming hỏi chuyện và biết được sự thật về quả tim được hiến tặng ấySau khi biết chuyện, bà ngồi im một mình ở trong bếp suy nghĩ, bà lo lắng cho Heart lại càng sợ cậu sẽ nghĩ quẩn nhưng hình như bà lầm rồi thì phải, nhìn Heart chẳng có một biểu hiện nào cả ngoại trừ việc anh không nói gì nhiều và hay nhốt mình trong phòng mà thôiCòn Heart, từ khi về Bangkok, triệu chứng mất ngủ của anh ngày càng nặng, anh phải thường xuyên đến bệnh viện để điều trị bệnh của mình1 tuần...1 tháng...1 năm...Rồi đến hơn 2 năm sau...Mẹ của Heart quyết định đi thêm một bước nữa, anh nghe vậy thì chỉ biết gật đầu ủng hộ mẹSuốt 2 năm này anh vẫn luôn đến bệnh viện để điều trị bệnh tâm lý của mình nhưng không mấy khả quanNỗi nhớ của Heart về Liming càng lúc càng nhiều, không một lúc anh không nhớ về cậu cả, anh nhớ từ cử chỉ, từng hành động của cậu, đến cả nụ cười tuyệt đẹp ấy nữa...anh chưa từng bao giờ quên và cũng chưa dám nghĩ đến việc đóThân xác Heart vẫn còn đây nhưng trái tim lại bị Liming mang đi mất rồi...Một hôm nọ khi đang trên đường đi dạo anh bắt gặp Tian đang ở gần đó với bạn, Tian cũng thấy anh và họ đã nói chuyện với nhauMẹ Tian mất rồi, cậu chẳng còn một người thân nào cả nên cậu mới phải lên Bangkok sống cùng dì của mìnhHeart nghe vậy thì như chết lặng tại chỗ vậy, anh rơi vào trầm ngâm một lúc sau đó lấy ví của mình ra lấy hết số tiền mặt mà mình có đưa cho TianCậu ấy ngỡ ngàng nhìn Heart muốn trả lại nhưng anh lại từ chối, anh nói với cậu“Nếu khó khăn cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp em, cầm lấy số tiền này rồi đề dành, nhá?”Nói xong Heart liền rời đi rồi nhanh chóng trở về nhà“Mẹ, con muốn về Chiang Mai”Mẹ anh nghe vậy rất bất ngờ, cũng đã rất lâu rồi không nghe anh nhắc về nơi ấy nữa nên bà gặng hỏi“Sao vậy? Con về đó sao?”“Vâng”Heart nghiêm túc nhìn mẹ mình, trong đầu anh lúc này chỉ muốn về Chiang Mai mà thôi, mẹ nhìn biểu hiện của anh cũng chẳng nói gì nữa mà gật đầu đồng ýVà sáng hôm sau anh bay về Chiang Mai...“Chào Liming, tớ là Heart đây, tớ đến thăm cậu này”Sau khi đến Chiang Mai, việc đầu tiên Heart làm là đến thăm mộ Liming, anh mang theo một bó hoa hồng trắng đặt ở trước mộ cậu, anh không nói gì cả, ngồi ở bên cạnh mộ im lặng một lâu sau đó đứng dậy rồi rời điHeart mua một căn nhà cách nghĩ trang ấy không xa, vừa tiện đường đi học vừa tiện đường thường xuyên đến thăm cậuHeart tự mình làm tất cả, từ việc trang trí nhà cửa đến dọn dẹp các thứ, anh chẳng cần ai giúp hếtHeart cứ như vậy mà yên bình sống ở đó...Sáng đi học, chiều đi làm, ngày nghỉ thì ra thăm mộ Liming, từ ngày anh đến đây, ngôi mộ của cậu được anh dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, người dân quanh đó cũng dần quen với cảnh một chàng trai trẻ chủ nhật tuần nào cũng đến đây dọn dẹp cho một ngôi mộ nọ“Này chàng trai, ta thấy cháu thường xuyên đến đây nhiều như thế nên ta hơi thắc mắc một chút, đây là mộ người thân của cháu hả?”“Cũng không hẳn là vậy đâu ạ, chúng cháu không phải là người thân của nhau, đối với cháu...cậu ấy có lẽ là người mà cháu đã từng yêu rất nhiều...”Những người ở xung quanh đó nghe vậy thì liền lộ ra ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn HeartAnh vẫn như cũ, không nói gì thêm nữa cả, mỉm cười nhìn vào tấm ảnh nhỏ của Liming trên bia mộ ấy rồi trở về nhà của mìnhTừ khi Heart tới Chiang Mai, bệnh mất ngủ của anh chẳng còn nữa, thậm chí anh có thể ngủ rất ngon mà suốt hơn 2 năm qua anh chưa từng được như thếAnh cảm giác được bản thân mình nhẹ nhõm hơn hẳn khi tuần nào cũng được gặp Liming, mỗi lần đến đó anh đều mang theo một bó hoa hồng trắng rồi lại ở đó kể cho Liming rất nhiều thứ xảy ra với anh trong tuần đóCuộc sống cứ êm đềm trôi qua như vậy từng ngày...Một ngày nắng đẹp của 10 năm sau...Heart đã ở đây hơn 10 năm rồi, anh đã tốt nghiệp và hiện đang làm một bác sĩ ở một bệnh viện tư gần nhà mìnhTrong suốt 10 năm nay, anh vẫn giữ nguyên thói quen đến thăm mộ của Liming vào những hôm chủ nhật hàng tuần, vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh tâm sự cùng cậu“Liming...hôm nay trời đẹp ha? Thời tiết cũng rất trong lành nữa, cậu có nhìn thấy không?”Heart nhẹ nhàng nói, anh nhìn lên bầu trời, nhìn lên những đám mây xanh trong lững lờ trôi trên bầu trời trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịuAnh ngồi đó một lâu, sau đó đứng dậy phủi nhẹ bụi ở quần áo mình rồi quay lại nhìn tấm ảnh nhỏ đó của Liming mà mỉm cười như một thói quen“Ngày tốt lành nha Liming! Tớ phải về nhà rồi, tạm biệt nhé!”_END_--------------------------------------
.
.Từng dòng nhật kí đó của Liming như hàng ngàn con dao đang từ từ đâm thẳng vào trái tim Heart vậyNước mắt thấm đẫm rơi xuống trên từng trang giấy, nỗi đau chồng chéo thay nhau dày vò tâm can anh không một chút thương tiếcTiếng khóc của Heart cứ như vậy càng lúc càng lớn, anh siết chặt lấy cuốn nhật kí, ôm lấy tấm ảnh đó tiếp tục gào khócHeart của ngay lúc này không biết làm gì cả, anh chỉ biết khóc mà thôi, tiếng khóc thương tâm như xé toạc màn đên đó vang vọng khắp nơiLúc này Tian và má mình ở dưới nhà im lặng mà lắng nghe, họ không nói gì cả, lại càng không lên trên phòng an ủi Heart vì họ biết rằng đây là lúc nên để anh ở một mình đối diện với sự thậtHeart ở trên phòng, anh khóc, khóc rất lâu, cho đến khi anh chẳng còn một chút sức lực nào để khóc nữa liền ngã xuống sàn ngất lịm đi...Sáng ngày hôm sau, Heart tỉnh lại khi bản thân anh đang nằm trên giường của Liming. Khi anh còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì Tian bước vào phòng với một bát cháo nóng hổi“Dậy rồi hả? Ăn đi rồi xíu nữa đi cùng tôi và mᔓĐi đâu?”Heart hỏi, Tian lấy cái bàn nhỏ đặt lên giường rồi để bát cháo xuống trả lời“Ra thăm mộ anh tôi”Heart nghe vậy thì chỉ có thể im lặng rồi ăn hết bát cháo Tian đưa rồi sau đó thay một bộ đồ khác đi cùng họ đến mộ của LimingNgôi mộ của Liming nằm trong một khu nghĩa trang cách đó không xa nhà của cậuHeart ôm theo bó hoa hồng trắng, anh đi đến trước mộ của Liming đặt bó hoa ở đó rồi quỳ xuống, bàn tay anh bỗng nhiên run lên, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống một cách không kiểm soát khi nhìn thấy ảnh của cậu ở đâyNgay tại khoảng khắc này tim Heart giống như muốn ngừng đập vậy, anh chua xót nhìn mọi thứ xung quanh, trái tim đau nhói lên không thể nào tả nổi, cái cảm giác đó giống như đang có người dùng tay cố gắng bóp nghẹt trái tim anh vậy“Liming...”Heart khẽ gọi tên cậu, nhìn lên bia mộ, mắt anh hiện tại chỉ muốn nhắm lại không cho phép bản thân mình nhìn nữa nhưng mà không được, anh phải nhìn“Má...hôm nay...”“Hôm nay là ngày giỗ của Liming, Heart ạ”Bà nhẹ nhàng nói với Heart, bà đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, vỗ nhẹ nhàng vào tấm lưng đang nấc lên từng tiếng một ấy mà dịu dàng an ủi“Không sao đâu con, nếu muốn khóc thì cứ khóc, muốn hét thì cứ hét, muốn gào thì cứ gào, không ai cấm gì con cả, ta biết con hiện tại đang rất đau lòng mà...nhưng biết sao giờ...số mệnh của thằng bé đã như vậy rồi...chúng ta cũng chẳng thế làm gì hơn được”Heart im lặng, anh không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào bức ảnh nhỏ của Liming ở trên bia mộ, nước mắt không ngừng rơi xuống“Li...Liming...là tớ đây...tớ... Heart đây...tớ đến thăm...cậu này...”Heart nói thầm với tấm bia mộ trước mặt“Tớ đến thăm cậu này...mà sao giờ cậu lại ở đây rồi? Sao...lại không chờ tớ...? Khô...không phải là...là cậu nói sẽ chờ tớ sao...? Cậu nói...sẽ chờ tớ về trả nụ hôn đó cho cậu mà...sao cậu lại bỏ tớ trước rồi...?”Heart nói, tay anh vừa chạm lên tấm ảnh đó, nhẹ nhàng xoa nó“Còn nữa...sao cậu lại nói dối tớ? Cậu có thể nói với tớ được mà...à không...nói ra thì tớ đâu có làm gì được đâu đúng chứ...? Tớ vô dụng quá...”Càng nói, nước mắt của Heart lại chảy ra càng nhiều hơn, anh mím chặt môi mình lại, bàn tay nắm lại thành quyền rồi giáng một cú thật mạnh xuống nền đất bên cạnhĐá cứa vào tay anh khiến chỗ bàn tay bị chảy máu, máu chảy càng lúc càng nhiều, đỏ thẫm hết bàn tay anh, má của Liming thấy vậy muốn tiến lại băng bó cho viết thương ấy nhưng anh lại từ chốiHeart ngước mắt nhìn tấm bia mộ đó, anh nhìn chăm chăm vào nó, nhìn rất lâu, miệng lẩm bẩm tự nói một mình“Tớ xin lỗi...Liming...tớ xin lỗi...”Tian và má mình đứng ở đó im lặng mà nhìn, họ không nói gì cả, chỉ đứng đó mà quan sát HeartPhải mất một lúc rất lâu tâm trạng của Heart mới ổn định lại được, khi chuẩn bị về, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng ấy ngay ngắn trước mộ Liming, trịnh trọng cúi chào tạm biết rồi đi vềTối ngày hôm đó Heart không tài nào mà ngủ được, anh cứ ở đó ngắm nhìn tấm ảnh của Liming, đôi mắt buồn rầu mang theo bao nhiêu sự suy tư không thể nói nổiAnh rất nhớ Heart, anh nhớ cậu đến phát điên rồi...Heart nhìn tấm ảnh đó rất lâu, miệng bất giác bật cười nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi xuống một cách bất lực và khó hiểu, anh không thể nào cản chúng lại được...Màn đêm buông xuống cùng với cơn mưa rào phía bên ngoài cửa sổ càng làm cho trái tim con người ta thêm não lòng hơn mà thôi...“Tớ xin lỗi...”Vài ngày sau, Heart tạm biệt gia đình Liming rồi trở về BangkokKhi trở về nhà, việc đầu tiên mà Heart làm là ôm lấy mẹ của mình, anh ôm mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ vậy, mẹ anh cũng vì chuyện này mà bất ngờ không thôiLúc đầu bà định hỏi Heart tại sao anh lại như vậy nhưng bà không dám, bà sợ anh sẽ bị kích động nhiều hơn nên đã gọi cho má của Liming hỏi chuyện và biết được sự thật về quả tim được hiến tặng ấySau khi biết chuyện, bà ngồi im một mình ở trong bếp suy nghĩ, bà lo lắng cho Heart lại càng sợ cậu sẽ nghĩ quẩn nhưng hình như bà lầm rồi thì phải, nhìn Heart chẳng có một biểu hiện nào cả ngoại trừ việc anh không nói gì nhiều và hay nhốt mình trong phòng mà thôiCòn Heart, từ khi về Bangkok, triệu chứng mất ngủ của anh ngày càng nặng, anh phải thường xuyên đến bệnh viện để điều trị bệnh của mình1 tuần...1 tháng...1 năm...Rồi đến hơn 2 năm sau...Mẹ của Heart quyết định đi thêm một bước nữa, anh nghe vậy thì chỉ biết gật đầu ủng hộ mẹSuốt 2 năm này anh vẫn luôn đến bệnh viện để điều trị bệnh tâm lý của mình nhưng không mấy khả quanNỗi nhớ của Heart về Liming càng lúc càng nhiều, không một lúc anh không nhớ về cậu cả, anh nhớ từ cử chỉ, từng hành động của cậu, đến cả nụ cười tuyệt đẹp ấy nữa...anh chưa từng bao giờ quên và cũng chưa dám nghĩ đến việc đóThân xác Heart vẫn còn đây nhưng trái tim lại bị Liming mang đi mất rồi...Một hôm nọ khi đang trên đường đi dạo anh bắt gặp Tian đang ở gần đó với bạn, Tian cũng thấy anh và họ đã nói chuyện với nhauMẹ Tian mất rồi, cậu chẳng còn một người thân nào cả nên cậu mới phải lên Bangkok sống cùng dì của mìnhHeart nghe vậy thì như chết lặng tại chỗ vậy, anh rơi vào trầm ngâm một lúc sau đó lấy ví của mình ra lấy hết số tiền mặt mà mình có đưa cho TianCậu ấy ngỡ ngàng nhìn Heart muốn trả lại nhưng anh lại từ chối, anh nói với cậu“Nếu khó khăn cứ gọi cho anh, anh sẽ giúp em, cầm lấy số tiền này rồi đề dành, nhá?”Nói xong Heart liền rời đi rồi nhanh chóng trở về nhà“Mẹ, con muốn về Chiang Mai”Mẹ anh nghe vậy rất bất ngờ, cũng đã rất lâu rồi không nghe anh nhắc về nơi ấy nữa nên bà gặng hỏi“Sao vậy? Con về đó sao?”“Vâng”Heart nghiêm túc nhìn mẹ mình, trong đầu anh lúc này chỉ muốn về Chiang Mai mà thôi, mẹ nhìn biểu hiện của anh cũng chẳng nói gì nữa mà gật đầu đồng ýVà sáng hôm sau anh bay về Chiang Mai...“Chào Liming, tớ là Heart đây, tớ đến thăm cậu này”Sau khi đến Chiang Mai, việc đầu tiên Heart làm là đến thăm mộ Liming, anh mang theo một bó hoa hồng trắng đặt ở trước mộ cậu, anh không nói gì cả, ngồi ở bên cạnh mộ im lặng một lâu sau đó đứng dậy rồi rời điHeart mua một căn nhà cách nghĩ trang ấy không xa, vừa tiện đường đi học vừa tiện đường thường xuyên đến thăm cậuHeart tự mình làm tất cả, từ việc trang trí nhà cửa đến dọn dẹp các thứ, anh chẳng cần ai giúp hếtHeart cứ như vậy mà yên bình sống ở đó...Sáng đi học, chiều đi làm, ngày nghỉ thì ra thăm mộ Liming, từ ngày anh đến đây, ngôi mộ của cậu được anh dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, người dân quanh đó cũng dần quen với cảnh một chàng trai trẻ chủ nhật tuần nào cũng đến đây dọn dẹp cho một ngôi mộ nọ“Này chàng trai, ta thấy cháu thường xuyên đến đây nhiều như thế nên ta hơi thắc mắc một chút, đây là mộ người thân của cháu hả?”“Cũng không hẳn là vậy đâu ạ, chúng cháu không phải là người thân của nhau, đối với cháu...cậu ấy có lẽ là người mà cháu đã từng yêu rất nhiều...”Những người ở xung quanh đó nghe vậy thì liền lộ ra ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn HeartAnh vẫn như cũ, không nói gì thêm nữa cả, mỉm cười nhìn vào tấm ảnh nhỏ của Liming trên bia mộ ấy rồi trở về nhà của mìnhTừ khi Heart tới Chiang Mai, bệnh mất ngủ của anh chẳng còn nữa, thậm chí anh có thể ngủ rất ngon mà suốt hơn 2 năm qua anh chưa từng được như thếAnh cảm giác được bản thân mình nhẹ nhõm hơn hẳn khi tuần nào cũng được gặp Liming, mỗi lần đến đó anh đều mang theo một bó hoa hồng trắng rồi lại ở đó kể cho Liming rất nhiều thứ xảy ra với anh trong tuần đóCuộc sống cứ êm đềm trôi qua như vậy từng ngày...Một ngày nắng đẹp của 10 năm sau...Heart đã ở đây hơn 10 năm rồi, anh đã tốt nghiệp và hiện đang làm một bác sĩ ở một bệnh viện tư gần nhà mìnhTrong suốt 10 năm nay, anh vẫn giữ nguyên thói quen đến thăm mộ của Liming vào những hôm chủ nhật hàng tuần, vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh tâm sự cùng cậu“Liming...hôm nay trời đẹp ha? Thời tiết cũng rất trong lành nữa, cậu có nhìn thấy không?”Heart nhẹ nhàng nói, anh nhìn lên bầu trời, nhìn lên những đám mây xanh trong lững lờ trôi trên bầu trời trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịuAnh ngồi đó một lâu, sau đó đứng dậy phủi nhẹ bụi ở quần áo mình rồi quay lại nhìn tấm ảnh nhỏ đó của Liming mà mỉm cười như một thói quen“Ngày tốt lành nha Liming! Tớ phải về nhà rồi, tạm biệt nhé!”_END_--------------------------------------
☆Lyn: Đọc truyện vui vẻ nha mọi ngườiiiiiiiiiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com