Fanfic Hanh Trinh Chinh Phuc Linus Danmei
Bây giờ đã là bốn giờ chiều, đáng lẽ giờ này họ đã phải rời khỏi khu rừng rồi. Thế nhưng một màn sương dày đặc xuất hiện làm ba người bị lạc mất nhau. Rút kinh nghiệm khi nhìn thấy Spark biến mất, Lucky luôn nắm chặt lấy tay của Begi nên hai người họ không lạc mất nhau. - Anh Spark! Anh có nghe em nói không! Lucky hét khan cả cổ nhưng chẳng có ai đáp lại. - Tớ nghĩ chúng ta nên tìm cách nhanh chóng rời khỏi khu rừng. Spark có thể đang đợi chúng ta ngoài đó. - Begi nói. - Cậu nói đúng, nhưng chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào? Nhìn xung quanh chỉ toàn sương và sương.- Để tớ thử xem. Illumise, Volbeat giúp tớ soi sáng nơi này nào. Illumise và Volbeat xuất hiện từ quả bóng của Begi. Điều đầu tiên mà cả hai làm là dính vào nhau như sam. Lucky vô cùng ngạc nhiên còn Begi thì vẫn bình thản, có vẻ như cậu đã quá quen với việc này. - Trông hai đứa nó có vẻ thích nhau nhỉ? - Lucky lau mồ hôi nói. - Ừm thì đúng là như vậy... Illumise, Volbeat giúp tớ soi sáng nơi này đi. - Begi có chút lúng túng nói. Sau một hồi quấn quýt, cuối cùng thì cả hai cũng chịu làm nhiệm vụ. Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể của chúng làm rõ hơn khung cảnh xung quanh, nhưng vẫn không đủ làm tan hết sương mù. Điều này khiến cho Begi khá ngạc nhiên. - Tuyệt quá, vậy là chúng ta có thể di chuyển được rồi. Nhưng mà đi hướng nào đây? - Lucky nhìn xung quanh. - Venomoth, tớ cần cậu. Hãy quan sát xem hướng đi ra khỏi khu rừng này ở đâu.Venomoth ra khỏi quả cầu, sau đó dùng đôi mắt của nó để xác định vị trí. Đôi mắt của Venomoth phát sáng mạnh mẽ khi nhìn về phía bắc, đồng thời cánh của nó cũng đập liên hồi. - Cám ơn cậu nhiều lắm, hãy quay về nghỉ ngơi đi. - Begi đưa Venomoth trở về Pokeball. - Liệu có chính xác không? - Lucky hỏi. - Với khả năng Compound Eyes của Venomoth, cậu ấy có thể nhìn xa hơn chúng ta gần như gấp đôi, vì vậy chúng ta có thể tin tưởng cậu ấy. Ngay khi cả hai chuẩn bị đi thì một đốm sáng từ xa tiến về phía họ. - Dedenne, chuẩn bị chiến đấu. - Khuôn mặt của Lucky vô cùng căng thẳng. - Có vẻ như có người lạc ở đây, ra là hai cậu bé à. - Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi xuất hiện cùng với một con Ampharos ở bên cạnh. - Cho hỏi ông là ai ạ? - Begi cẩn thận hỏi. - Ta là Sew, ta sống ở con sông ven khu rừng này, một thanh niên tên Spark nói rằng có người lạc trong khu rừng này. Nên ta đi tìm họ, có phải đó là người quen của tụi cháu? - Dạ vâng, anh ấy đi cùng tụi cháu. Anh ấy hiện giờ đang ở đâu ạ? - Lucky gật đầu đáp. - Vì nơi đây khá nguy hiểm nên ta đã bảo cậu ấy ở yên trong nhà, việc tìm kiếm cứ để ta lo, dù sao thì ta cũng đã quen với việc này rồi. - Ý của ông là chuyện này hay xảy ra ạ? - Begi hỏi. - Đúng vậy, trước tiên về nhà ta rồi ta sẽ kể cho cả ba nghe. Cả hai theo ông về ngôi nhà nhỏ ven sông, nơi ông sinh sống. Bước vào nhà, họ thấy Spark đang ngồi đợi ở đó. Nhìn thấy cả hai vẫn an toàn, Spark khẽ thở phào một hơi. - Thật may là hai đứa vẫn an toàn. - Được rồi, cả ba đứa cùng ngồi xuống đây đi, ta sẽ kể cho cả ba nghe về màn sương kì lạ này. - Sew nói với nhóm Lucky. Ông im lặng một chút rồi bắt đầu kể: - Sự việc này đã diễn ra gần 20 năm rồi. Khi ấy, ta vẫn còn là một thợ làm bánh sống ở Frozen City và thường hay vào trong khu rừng này để tìm kiếm trái cây. Một hôm, khu rừng bỗng tràn ngập những màn sương mù dày đặc, và ta đã bị lạc trong đó. Ta quyết định dựng lều ở đây và hy vọng ngày mai sương sẽ tan hết. Đêm đến, khi ta chuẩn bị ngủ thì một luồng sáng toả ra ở con sông gần đó. Vì tò mò nên ta đã đi theo xem thử và nhìn thấy một cảnh tượng khiến ta say đắm đến tận bây giờ. Chính vì thế ta đã quyết định ở đây để tìm kiếm những người lạc đường cũng như được ngắm nhìn khung cảnh ấy hằng năm. - Khung cảnh ấy như thế nào ạ? - Lucky tò mò hỏi. - Chắc hẳn là đẹp lắm. - Khuôn mặt của Begi cùng hiện rõ sự tò mò ấy. - Vậy các cháu có muốn ở lại đêm nay để xem khung cảnh ấy không? - Sew hỏi họ. - Có ạ. - Lucky và Begi cùng đồng thành đáp. Tuy Spark vẫn giữ yên lặng nhưng nét mặt của anh thể hiện rằng anh không từ chối. Dù sao cả Lucky và Begi cũng đã đồng ý rồi, anh không nỡ làm cụt hứng của hai em ấy. - Vậy các cháu hãy nghĩ ngơi đi, tối nay sẽ phải thức khuya đấy. Có lẽ vì khá mệt nên Lucky và Begi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Spark vẫn còn ngồi ở phòng khách suy nghĩ gì đó. - Này chàng trai, ta cảm nhận được có một sự tương thích khá cao giữa cháu với Pokemon của cháu. - Sew nói với Spark. - Ý ông là? - Spark vẫn chưa hiểu. - Là mối liên kết bền chặt giữa cháu và Charizard.- Làm sao ông biết được? - Spark vô cùng ngạc nhiên. - Ta đã từng nói rằng ta ở đây để giúp đỡ những người lạc đường phải không, nhưng với màn sương dày đặc này thì ngay cả ta cũng bị lạc lối. Đây là lý do mà ta có thể tìm được những người bị lạc trong rừng sâu. Dứt lời, một con Celebi từ bên ngoài bay vào trong nhà và lượn vòng xung quanh Sew. - Celebi! - Đúng vậy, hằng năm, nó sẽ xuất hiện để giúp ta tìm kiếm những người thất lạc.- Vậy nó không phải Pokemon của ông? - Tất nhiên, ta lấy quyền gì để bắt giữ nó. - Sew cười đáp. - Tại sao nó lại ở đây?- Có vẻ như nó muốn bảo vệ sự kiện tối nay. Lớp sương mù này là do nó tạo ra, vì thế lớp sương này vô cùng dày đặc, ngay cả năng lực của Pokemon cũng không thể làm gì nó. - Ra vậy. Đúng thế, cháu có một con Charizard, và nó là Pokemon đầu tiên của cháu. - Spark gật đầu đáp.- Xem ra ta có thể đưa món đồ mà ta đã cất giữ bấy lâu nay rồi. Ông mở ngăn kéo và lấy ra một cái hộp trắng nhỏ. Bên trong là hai hòn đá đã được mài dũa bóng loáng. - Đây là? - Chúng là key stone và mega stone. Ta nghĩ với khả năng và sự gắn kết của cháu. Cháu sẽ có thể sử dụng được nó. Nào, hãy nhận lấy. - Nhưng tại sao lại cho cháu thứ này, nó rất là quý giá. - Ta không nghĩ rằng đây là một sự trùng hợp, viên Mega Stone này là Charizardite, là Celebi đã đem chúng đến và đưa cho ta. Trong suốt 20 năm qua, dù đã gặp rất nhiều các nhà huấn luyện khác nhau. Nhưng người duy nhất sở hữu Charizard chỉ có cháu, hơn nữa, Celebi đã rất vui khi gặp được ba đứa, vì thế ta tin rằng cháu là người thích hợp để nhận lấy thứ này.- Thật sự cảm ơn ông về món quà quý báu này, cháu sẽ giữ nó cẩn thận. - Ta hy vọng nó sẽ được sử dụng, ngoài ra còn một bộ nữa mà ta muốn dành cho cậu bé kia. Nhưng hiện tại chưa phải là lúc, ta định nhờ cháu giữ hộ. Khi Pokemon lẫn cậu ấy trưởng thành thì hãy đưa cho cậu ấy.- Ý ông là Lucky? - Đúng thế. Cậu bé rất yêu quý Pokemon của nó và các Pokemon của nó cũng vậy. - Vâng, cháu sẽ giữ giùm em ấy. - Spark gật đầu. - Ta nghĩ ta cần nghỉ ngơi một chút, dù sao tối nay cũng là một đêm trọng đại. Nói rồi ông đi vào trong. 10 giờ tối, cuối cùng thì cũng đã tới khoảnh khắc mọi người chờ mong. Lucky và Begi đã đứng đợi sẵn ở trước sân nhà từ mười lăm phút trước, cả hai đều vô cùng háo hức chờ đón, đặc biệt là Lucky. Từ trong khu rừng xuất hiện vô số Pokemon đang bay về con sông. Đó là những con Ribombee, chúng bắt đầu tụ họp trên dòng sông, những con cái toả một lượng lớn phấn hoa ra xung quanh nó. Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, phấn hoa của chúng toả sáng rực rỡ giữa không trung. Những con Ribombee đực thì bắt đầu khiêu vũ xung quanh những con cái để lấy lòng. Bầy Kricketot và Kricketune cũng góp vui bằng bản nhạc giao hưởng thật êm tai của chúng. Những chú Chatot đã dành riêng hôm nay để phô diễn hết mình giọng hát của nó. Ở dưới những gốc cây, Shiinotic và Morelull toả sáng lung linh giữa đêm tối, ánh sáng nhè nhẹ khiến cho đôi mắt cảm thấy thư giãn. Tất cả hoà quyện với nhau khiến con sông trở nên thơ mộng như tranh vẽ. Cảm giác như lạc vào buổi dạ hội đêm khuya của Pokemon vậy.- Tuyệt quá! - Lucky nói. Từ trong quả cầu của Begi, Illumise và Volbeat tự ý chui ra mà không cần sự cho phép của cậu, hai đứa nó quấn quýt bên nhau và cùng bay lượn trên dòng sông thơ mộng. - Này này... - Begi vội lấy Pokeball đưa chúng trở về, nhưng cả hai đứa bọn chúng đều nhanh chóng né thoát. - Cả hai cũng thích nhảy múa mà nhỉ? - Lucky cười nói. - Haizz. - Begi thở dài. - Ha ha, không sao, đây là lúc để thư giãn mà. - Sew nói. - Cháu đã hiểu tại sao mà ông lại muốn ở đây rồi, quả thật có xem trăm lần cũng không hề chán! - Lucky nói với Sew. - Đúng vậy, thật sự quá đẹp, tớ sẽ cố gắng lột tả vẻ đẹp này qua nét vẽ một cách chân thực nhất. - Begi siết chặt nắm tay của cậu. Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, buổi tiệc cũng dần tàn khi tất cả đã tìm được bạn đời cho mình. Chúng nối đuôi nhau bay về phía ánh trăng chiếu rọi tạo thành vệt sáng vàng nhạt trên nền trời. Trông như một chiếc cầu vòng băng ngang giữa khung trời đêm. Sau khi tất cả Ribombee bay đi, cảnh vật lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó như chưa có gì xảy ra. Celebi cũng bắt đầu mở cổng thời gian của nó. - Tạm biệt, năm sau lại giúp đỡ nhau nhé. - Sew nói với Celebi. Celebi vui vẻ bay xung quanh mọi người một vòng như muốn gửi lời chào tạm biệt rồi bay vào cổng thời gian, cánh cổng dần khép lại. - Như vậy là đã kết thúc buổi tiệc mỗi năm một lần rồi. Khu rừng đã trở lại như cũ, mấy đứa có thể ngủ ở nhà của ta cho đến mai rồi khởi hành cũng được. - Cám ơn ông. - Spark gật đầu đáp. Như vậy là một ngày lại trôi qua tại khu rừng này, một ngày thật đáng nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com